Giã từ vũ khí - Chương 31 - 32 - 33

Chương 31

Nước lạnh và cao, nhiều vật bị nước cuốn ra từ trong
bờ khi nước chảy mạnh. Rất may là tôi vớ được miếng gỗ to để bám vào đó. Tôi tì
cằm lên khúc gỗ để mặc nước lạnh cuốn đi, hai tay cố ghì chặt, nhẹ nhàng thả
người trên mặt nước giá băng. Tôi sợ bị chuột rút, và mong chóng giạt vào bờ.
Tôi bị trôi đến một quãng sông uốn khúc dài. Trời đã khá sáng và tôi nhận ra
được những bụi cây ở dọc theo bờ. Có một vùng cây xanh phía trước mặt và dòng
nước trôi về phía bờ đó. Tôi phân vân không biết có nên cởi hết quần áo và giày
vớ để bơi vào bờ không. Tôi từ bỏ giải pháp đó. Từ nãy tôi đã không nghĩ gì
được hơn là làm sao vào đến bờ, nhưng nếu tôi vào bờ với hai bàn chân không
giày thì cũng rất phiền. Dầu sao tôi cũng phải đến Mestre cho bằng được. Tôi
thấy bờ sông tiến lại gần, lùi xa, rồi tiến lại gần nữa. Tôi bị trôi đi chậm
dần. Bây giờ đã tiến được gần sát bờ rồi. Tôi đã phân biệt được cành một cây
dương liễu. Khúc gỗ bập bềnh chầm chậm, bờ sông ở phía sau tôi và tôi biết rằng
tôi đang ở một chỗ nước xoáy. Tôi bị nước xóay chầm chậm. Khi nhìn lại bờ thấy
rất gần, tôi ráng giữ một tay, dùng tay kia và đôi chân đẩy khúc gỗ lại gần bờ.
Thật vô ích. Tôi sợ sẽ bị trôi ra ngoài chỗ nước xoáy nên cố bám chặt khúc cây
và đẩy mạnh vào bờ. Tôi đã nhìn thấy bụi cây, nhưng dù đẩy và bơi mạnh, dòng
nước vẫn cuốn tôi đi. Lúc đó tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ chết đuối vì đôi giày
quá nặng, nhưng tôi cố vùng vẫy trong dòng nước và nhìn lên thì thấy bờ hiện ra
rất gần. Đôi chân nặng trịch làm tôi hoảng hốt. Tôi tiếp tục vẫy vùng và bơi
cho đến khi tiến được gần vào bờ. Tôi níu lấy cành dương liễu và không còn đủ
sức để đu người lên, nhưng tôi biết rằng bây giờ tôi không bị chết đuối được
nữa. Khi còn bám lấy khúc gỗ trên dòng nước, tôi cũng không nghĩ rằng tôi có
thể chết đuối được. Tôi cảm thấy bụng trống rỗng và buồn nôn, đau ngực vì quá
gắng sức. Tôi vẫn bám lấy cành cây và chờ đợi. Khi thấy cơn đau lắng xuống, tôi
vội đu mình lên mấy cành liễu và lại nghỉ, vừa nghỉ hai tay vừa ôm chặt đám lá
và cành cây. Tiếp đó tôi lần mò mở đường vào bờ giữa những cây dương liễu. Tôi
nằm dài trên bờ sông và lắng tai nghe tiếng nước chảy và mưa rơi.

Một lúc sau tôi đứng dậy và bắt đầu đi dọc theo con
sông. Tôi biết rằng từ đây đến Latisana không có cây cầu nào bắc ngang qua sông
cả. Tôi phán đoán ở trước mặt là San Vito. Tôi không biết là đường ở phần nào.
Trước mặt tôi là một cái mương nước chảy vào sông. Tôi bèn tiến lại gần. Đến
nơi không thấy bóng ai cả, tôi ngồi xuống bên bụi rậm cạnh bờ nước, cởi giày và
trút nước ra. Tôi cởi áo choàng ngoài và móc ví ở túi áo trong ra, giấy tờ tiền
bạc đều bị ướt. Tôi vắt chiếc áo choàng rồi cởi quần, áo sơ mi và đồ lót ra vắt
nước cho khô. Tôi xát mạnh và xoa bóp người rồi mặc quần áo lại. Tôi đã làm mất
chiếc mũ lưỡi trai.

Trước khi mặc chiếc áo choàng ngoài, tôi bóc đi ngôi
sao trên tay áo và nhét nó vào trong túi áo trong cùng với số tiền của tôi.
Tiền đã bị ướt nhưng không sao, tôi đếm còn tất cả ba ngàn và vài đồng lia lẻ.
Quần áo ướt đẫm và dính sát vào người. Tôi phải khua tay để cho máu lưu thông
điều hoà. Quần áo của tôi bằng len nên tôi nghĩ tôi sẽ bị cảm nếu tôi không cử
động. Họ đã đoạt mất khẩu súng lục của tôi ở dọc đường, còn cái bao súng không
tôi giắt vào bên trong áo choàng. Tôi không có áo mưa và trời mưa lạnh buốt.
Tôi đi dọc theo bờ kênh. Trời sáng tỏ ra, đồng quê ướt át, phẳng phiu và có vẻ
ảm đạm. Đồng ruộng trơ trụi và ướt sũng. Xa xa mãi tận phía chân trời tôi trông
thấy một tháp chuông đứng sừng sững trên cánh đồng. Tôi ra đến đường cái. Trước
mặt tôi, vài đội quân đang tiến bước trên đường. Tôi đi tập tễnh dọc theo lề
đường để họ vượt qua tôi. Họ là một phân đội đang hành quân về phía sông. Tôi
vẫn tiếp tục đi. Ngày hôm đó tôi vượt qua đồng bằng Vénétie. Đó là một vùng rất
thấp và dưới cơn mưa trông nó càng thấp hơn. Cạnh bờ biển có nhiều ruộng muối
và các con đường. Các con đường đều chạy dọc theo các cửa sông ra tận biển và
muốn băng qua cánh đồng thì phải đi theo các lôi mòn dọc theo các con kênh đào.
Tôi tiến về phía Bắc và đã vượt ngang qua hai con đường sắt và nhiều con đường
khác. Sau cùng tgdi đến cuối con đường mòn nơi có con đường sắt chạy dài bên
cạnh đám ruộng muối. Đó là đường xe lửa chính chạy dài từ Venise đến Trieste.
Nó gồm lũy cao và chắc chắn, nền vững vàng và trên có hai con đường sắt. Cách
đó không xa là một trạm xe lửa có lính canh gác. Ở hướng khác có một cây cầu
bắc ngang qua dòng suối thông với đám ruộng muối. Tôi cũng thấy một lính gác
trên cầu. Lúc băng ngang cánh đồng để tiến về phía Bắc tôi đã trông thấy xe lửa
chạy trên con đường sắt này, hiện ra từ xa, rõ ràng trên cánh đồng bằng mênh
mông và tôi nghĩ rằng có lẽ đó là chuyến xe lửa từ Portograro đến. Tôi nhìn
những tên lính gác và nằm xuống cạnh con đường đắp cao để dễ bề quan sát con
đường cả hai phía. Tên lính gác cầu đi lần theo đường sắt về phía tôi, rồi quay
trở lại đi về phía cây cầu. Tôi nằm im, đói bụng và chờ đợi chuyến tàu. Chuyến
tàu mà tôi trông thấy lúc nãy rất dài và đầu tàu chạy rất chậm nên tôi tin chắc
rằng tôi có thể nhảy lên tàu được. Trong lúc sắp hết hi vọng vào một chuyến
tàu, thì xe lửa xuất hiện. Con tàu tiến lại gần càng lớn dần ra. Tôi nhìn tên
lính gác cầu. Hắn lại đang đi về phía này cầu, nhưng ở phía bên kia con đường
sắt, khiến hắn không thể nào trông thấy được tôi khi chiếc tàu chạy ngang qua.
Tôi nhìn đầu tàu tiến lại gần, nặng nhọc, kéo theo nhiều toa xe. Tôi biết rằng
sẽ có lính gác ở trên tàu nên tôi cố xem họ ở đâu nhưng tôi không thể trông
thấy được vì tôi đang ẩn nấp. Đầu tàu tiến tới gần chỗ tôi đang nằm và khi nó sát
bên tôi, tôi nghe tiếng máy xình xịch nhả khói ngay trên nền đất phẳng. Tôi chờ
cho người thợ máy khuất mới đứng lên và bước tới gần các toa xe. Nếu các tên
lính nhìn thấy thì chúng cho rằng tôi chỉ là một người đang đứng bên cạnh đường
sắt không có gì đáng khả nghi. Nhiều toa chở hàng hóa đóng kín lướt qua. Kế đó
tôi thấy tiến đến một toa thấp và để trống mà người Ý thường gọi là “chiếc
xuồng” bên trên che bằng vải bạt. Tôi đứng đợi cho đến khi toa xe vừa chạy tới
liền nhảy vọt lên nắm ngay song sắt và đu người lên. Tôi bò vào giữa “chiếc
xuồng” và hàng hiên toa hàng mà “chiếc xuồng” móc vào. Tôi nghĩ chắc chắn rằng
không ai trông thấy được tôi. Tôi bám chặt vào các song sắt và ngồi xổm, chân
để trên thanh sắt đỡ. Chúng tôi sắp đến gần cầu. Tôi nhớ đến tên lính gác cầu.
Khi chúng tôi chạy ngang qua, hắn nhìn tôi. Đó là một chàng trai trẻ, đội chiếc
mũ sắt quá to. Tôi nhìn hắn ta một cách khinh bỉ và hắn quay đi chỗ khác. Hắn
nghĩ rằng tôi là người của đoàn tàu.

Chúng tôi qua khỏi cầu. Người lính canh nhìn vào các
toa khác chạy qua có vẻ bối rối. Tôi nghiêng mình nhìn xem tấm vải bạt cột ra
sao. Nó có các vòng và buộc vào toa bằng thừng. Có những khối cứng dưới tấm bạt,
bị cho nước mưa làm cứng thêm. Tôi rút con dao trong túi ra cắt sợi dây và luồn
tay vào bên dưới. Tôi nhìn ra phía đầu tàu. Một tên lính đứng gác trên toa hàng
hóa, nhưng hắn đang nhìn ra phía trước. Tôi bỏ các song sắt và chui xuống dưới
các tấm bạt. Trán tôi chạm phải vật gì một cách thật mạnh làm cho máu tuôn
xuống mắt nhưng tôi cố bò và nằm sấp xuống. Một lát sau tôi trở mình và cột lại
tấm bạt.

Tôi ẩn mình dưới tấm bạt chung với các khẩu đại bác.
Chúng toát lên mùi dầu mỡ. Tôi nằm lắng nghe mưa rơi trên tấm bạt và tiếng lách
cách của toa xe nghiến trên đường. Ánh sáng yếu ớt lọt qua. Tôi ngắm các khẩu
súng. Chúng được bao bọc một lần vải. Tôi cho rằng chúng được gơởi đi từ quân
đoàn thứ ba. Trán tôi sưng to và tôi cầm máu bằng cách nằm yên để cho máu đông
lại. Rồi tôi gỡ máu khô quanh vết thương. Không có gì đáng ngại. Không có khăn
tay, tôi dùng mấy ngón tay mò mẫm rửa các vết máu dính trên mặt bằng nước mưa ở
tấm bạt nhỏ xuống, và sau cùng tôi lấy tay áo lau sạch. Tôi không muốn bị người
ta để ý. Tôi biết rằng tôi phải xuống trước khi tàu tới Mestre, bởi vì họ sẽ
xem xét đến các khẩu đại bác này. Họ không dám để mất hoặc quên súng. Tôi đói
khủng khiếp.

Chương 32

Tôi nằm trên sàn tàu, cạnh những khẩu đại bác dưới
tấm bạt, ướt, lạnh và đói lả. Sau cùng tôi trở mình nằm sấp xuống, gối đầu lên
cánh tay. Đầu gối tôi cứng đờ nhưng bây giờ đã dễ chịu lắm. Công trình giải
phẫu của bác sĩ Valentini thật tài tình. Tôi đã đi bộ nửa đoạn đường rút lui và
bơi trên một khúc sông Tagliamento với cái đầu gối này. Chính thật là cái đầu
gối của bác sĩ. Còn cái đầu gối kia mới thật là của tôi. Bác sĩ đã chữa cho ta
một bộ phận nào trong cơ thể thì bộ phận đó không thuộc về ta nữa. Khối óc vẫn
thuộc về tôi và dạ dày nữa. Dạ dày đang kêu đói dữ lắm. Tôi cảm thấy nó đang
lộn tung lên bên trong. Khối óc là của tôi nhưng tôi không dùng nó vào lúc này,
không suy nghĩ gì được và cũng không còn nhớ gì nhiều nữa.

Tôi có thể nhớ đến Catherine nhưng tôi biết rằng tôi
sẽ điên lên nếu tôi nghĩ đến nàng vì không biết rồi đây tôi có còn gặp lại nàng
nữa không. Vì vậy không nên nghĩ đến nàng nữa... dù chỉ trong khoảnh khắc, dù
chỉ nghĩ đến nàng mà thôi! Trong toa tàu chạy chầm chậm và tiếng bánh xe nghiền
đều đều trên đường sắt với ánh sáng lờ mờ xuyên qua lần bạt và tôi nằm với
Catherine trên sàn gỗ xe. Nằm trên sàn gỗ cứng trong toa xe không dám nghĩ ngợi
mà chỉ mơ màng đến thời xa cách đã lâu, với bộ quần áo ướt đẫm... sàn gỗ chỉ
tiến chầm chậm... nỗi cô đơn ở dưới... chỉ còn một mình với quần áo ướt cùng
ván cứng thay cho phụ nữ. Không ai thích sàn toa tàu, hay súng đại bác trùm vải
bạt hoặc mùi kim khí thoa mỡ, hay là tấm vải bạt ri rỉ nước mưa. Vậy mà mình
vẫn thấy thoải mái dưới tấm bạt bên cạnh những khẩu đại bác. Khi thương nhớ đến
một người mà mình biết chắc người ấy không thể có mặt được tại nơi đây, để rồi
nằm sấp hồi tưởng lại một cách rõ rệt và lạnh lùng, nhưng nhất là rõ rệt và vô
ích - rằng mình đã mục kích sự rút lui của một đạo quân và sự tiến lên của một
đạo quân khác, rằng mình đã mất hết cả xe và binh sĩ giống như một anh chàng
coi hàng đã để hàng hóa cháy hết trong một trận hỏa hoạn. Một khi đã giải quyết
và không còn trách nhiệm nữa.

Dòng sông đã cuốn theo nỗi căm hờn cùng tất cả trách
nhiệm của tôi. Vả lại trách nhiệm đó cũng đã chấm dứt khi bọn hiến binh đã thộp
cổ tôi. Tôi muốn vứt bỏ bộ quân phục dù còn đôi chút trách nhiệm tôi bị ràng
buộc bởi cấp hiệu bề ngoài. Tôi đã tháo những sao cấp hiệu nhưng đó là vì lo xa
chứ không phải vì danh dự. Về cơ bản, tôi không hề phản kháng. Tôi được giải
thoát. Tôi cầu chúc mọi người được may mắn. Một số người, những người tốt, dũng
cảm, bình tĩnh, thông minh, xứng đáng được hưởng. Riêng tôi, tôi không còn ở
trong số những diễn viên của vở hài kịch và tôi chỉ mong sau chuyến tàu quý hóa
này tới Mestre để được ăn và khỏi phải nghĩ ngợi gì nữa. Phải chấm dứt tuyệt
đối.

Piani sẽ nói lại là tôi đã bị bắn. Họ thường hay lục
túi và lấy hết giấy tờ của những người bị xử bắn. Họ không lấy được giấy tờ gì
của tôi cả, họ sẽ cho tôi bị chết đuối. Tôi không rõ bên Mỹ người ta sẽ được
tin như thế nào. Tử thương hay vì duyên cớ khác. Chúa ơi, đói quá. Tôi tự hỏi
không rõ trong các buổi ăn chung, vị linh mục này ra sao, và Rinaldi nữa. Có lẽ
anh chàng đang ở Pordenone nếu họ không rút lui xa hơn nữa. Thôi, có lẽ từ nay
tôi không còn bao giờ gặp lại được anh ta nữa, không còn bao giờ gặp lại được
một người nào trong bọn họ nữa. Cuộc đời quân nhân thế là chấm dứt.

Tôi không muốn nghĩ ngợi nữa. Tôi muốn ăn. Chúa ơi,
phải rồi. Ăn uống và ngủ với Catherine. Có lẽ đêm nay... Không, điều đó không
thể được. Nhưng đêm mai và một bữa ăn ngon lành... và chăn gối nữa... và không
bao giờ đi đâu cả trừ phi hai đứa đi với nhau. Có lẽ phải ra đi gấp mới được.
Nàng sẽ đến. Tôi biết nàng sẽ đến. Khi nào chúng tôi sẽ ra đi đây? Phải nghĩ
đến điều đó. Đêm đã đến. Tôi nằm và nghĩ ngợi xem chúng tôi sẽ đi đến phương
trời nào. Địa điểm thì không thiếu.

Chương 33

Đến Milan tôi nhảy khỏi xe lửa khi nó chầm chậm vào
ga. Trời hãy còn sớm và mờ mờ. Tôi vượt qua đường sắt và lách qua hai dãy nhà
lớn. Tôi đi xuống phố. Một quán rượu đã mở cửa và tôi vào uống một li cà phê.
Trong quán dàn ra cảnh buổi sáng, bụi bay, thìa cắm trong li cà phê, những vành
nước dưới đáy các li rượu. Ông chủ quán đứng sau quầy hàng. Hai binh sĩ đang
ngồi ở bàn. Tôi đang đứng ở quầy uống một li cà phê, ăn một mẩu bánh mì. Cà phê
sữa màu xám, tôi lấy mẩu bánh mì, lấy kem. Ông chủ quán nhìn tôi:

- Ông dùng một li rượu Grappa nhé?

- Không, cám ơn.

- Tôi đãi mà - Ông ta vừa nói vừa rot một li nhỏ và
đẩy về phía tôi.

- Ở mặt trận có gì xảy ra không?

- Tôi chẳng rõ.

- Họ đã say - Ông ta vừa nói vừa trỏ về phía hai
người lính. Tôi có thể tin lời ông ta, vì hai người lính ấy có vẻ rất say.

- Kể cho tôi nghe những gì xảy ra ngoài mặt trận -
Ông nói.

- Tôi không biết tí gì ở mặt trận cả.

- Tôi thấy ông đi lách theo tường. Ông vừa xuống xe
lửa.

- Một cuộc rút lui lớn.

- Tôi đã đọc báo. Điều gì đã xảy ra? Đã chấm dứt
chưa?

- Tôi không tin thế.

Ông rót đầy li rượu Grappa trong một chai nhỏ vào li
của tôi.

- Nếu ông gặp nguy hiểm tôi có thể che giấu ông -
Ông nói.

- Không, tôi có gì nguy khốn đâu?

- Nếu ông đang gặp cảnh nguy hiểm thì hãy ở lại đây
với tôi.

- Ở đâu?

- Trong nhà này. Họ ở đây đông lắm. Những ai gặp nạn
đều đến đây.

- Có nhiều người gặp nạn lắm sao?

- Cũng tùy theo tại nạn thuộc về loại nào. Ông là
người Nam Mỹ?

- Không.

- Ông nói được tiếng Tây Ban Nha chứ?

- Ít thôi.

Ông ta lau quầy hàng.

- Vào lúc này, muốn xuất ngoại là một điều rất khó
khăn, nhưng không phải không được.

- Tôi không muốn xuất ngoại.

- Ông có thể lưu lại đây bao lâu tùy ông. Rồi ông sẽ
rõ tôi thuộc hạng người nào.

- Tôi phải đi ngay vào buổi sáng nay, nhưng tôi sẽ
nhớ địa chỉ của ông.

Ông ta lắc đầu.

- Khi nói như thế người ta sẽ không bao giờ trở lại.
Tôi tin rằng ông đang nguy khốn lắm thì phải.

- Không, tôi không có gì nguy khốn cả. Nhưng tôi
trọng địa chỉ một người bạn.

Tôi để tờ mười đồng lia lên quầy hàng trả tiền cà
phê.

- Ông uống một li Grappa với tôi - Tôi nói.

- Thôi, cần gì.

- Ông uống một li mà.

Ông ta rót ra hai li.

- Nhớ trở lại đây nhé - Ông nói - đừng để bọn khác
nó xô chụp được ông nhé. Ở đây ông sẽ được an toàn.

- Tôi tin thế.

- Ông tin thế chứ?

- Vâng.

Ông ta có vẻ nghiêm trang.

- Này, tôi bảo ông một việc, ông đừng đi ra đường
với chiếc áo này.

- Tại sao?

- Người ta sẽ trông thấy rõ rệt chỗ những ngôi sao.
Vì màu vải khác hẳn nhau.

Tôi không nói gì cả.

- Nếu ông không có giấy tờ, tôi có thể cấp cho ông.

- Giấy gì?

- Giấy phép.

- Tôi không cần đến giấy tờ vì tôi đã có rồi.

- Tốt lắm. Nhưng nếu ông cần đến giấy tờ, tôi có thể
cung cấp cho ông tất cả những gì ông muốn - Ông nói.

- Giá của ông bao nhiêu?

- Tùy theo loại giấy tờ. Giá cả phải chăng mà.

- Tôi chưa cần bây giờ.

Ông ta nhún vai.

- Tôi hợp lệ mà - Tôi nói.

Khi tôi bước ra cửa, ông ta còn nói với theo.

- Đừng quên tôi vẫn là bạn ông đấy nhé.

- Chắc chắn rồi.

- Tôi sẽ gặp lại ông - Ông ta nói.

- Đồng ý - Tôi đáp.

Ra đến bên ngoài, tôi tránh nhà ga vì ở đó có nhiều
quân cảnh. Tôi lên chiếc xe ngựa đậu cạnh công viên nhỏ. Tôi nói với người xà
ích địa chỉ của bệnh viện. Đến bệnh viện tôi vào phòng ông thường trực. Ông ta
bắt tay tôi, và vợ ông ta ôm chầm lấy tôi.

- Ông đã về. Bình yên chứ?

- Vâng.

- Ông ăn sáng chưa?

- Rồi.

- Ông mạnh giỏi chứ, trung úy? Ông mạnh giỏi chứ? -
Bà vợ hỏi.

- Rất mạnh ạ.

- Ông dùng bữa với chúng tôi chứ?

- Không, cám ơn. Cho tôi biết cô Barkley còn ở bệnh
viện lúc này không?

- Cô Barkley à?

- Cô y tá người Anh ấy mà.

- Cô người yêu của ông ấy mà - Bà vợ vừa vỗ nhẹ lên
cánh tay tôi vừa mỉm cười.

- Không - Ông thường trực nói - Cô ta đi rồi.

Tim tôi se thắt lại.

- Ông có chắc như vậy không? Ông có biết tôi muốn
nói đến ai không, cô thiếu nữ, người cao cao, có mái tóc màu hung hung?

- Chắc chắn mà. Cô ta đã đi Stresa.

- Cô ấy đi từ bao giờ?

- Cô ta cùng đi với một người đàn bà Anh khác, cách
hai hôm rồi.

- Được rồi - Tôi nói - Tôi mong ông giúp tôi một
việc là đừng nói với ai rằng ông đã trông thấy tôi trở lại nhé. Rất quan trọng
đấy.

- Tôi sẽ không nói lại với ai cả - Ông thường trực
nói.

Tôi cho ông mười đồng nhưng ông từ chối.

- Tôi xin hứa với ông là tôi sẽ không nói gì với ai
cả. Tôi không cần tiền bạc gì hết.

- Chúng tôi có thể làm gì cho ông nữa không, trung
úy? - Bà vợ hỏi.

- Chỉ có thế thôi - Tôi nói.

- Chúng tôi sẽ lặng thinh - Ông thường trực nói -
Ông sẽ bảo cho tôi biết tôi có thể làm được điều gì không?

- Vâng, xin chào ông bà. Mong sẽ gặp lại ông bà -
Tôi nói.

Họ đứng ở cửa và nhìn theo tôi.

Tôi lên xe và nói với xà ích địa chỉ của Simmons,
một trong những ca sĩ mà tôi đã quen trước đây.

Simmons sống ở một nơi rất xa gần cửa Magenta.

Khi tôi đến, anh ta đang nằm trên giường còn ngái
ngủ.

- Anh đến sớm thế, Henry - Anh nói.

- Tôi đến bằng chuyến tàu sớm.

- Câu chuyện rút lui như thế nào? Anh có ra mặt trận
không? Anh hút thuốc lá không? Thuốc trong hộp để trên bàn đấy.

Gian phòng rộng rãi. Một chiếc giường kê sát tường,
một chiếc đàn dương cầm kê ở đầu kia trong góc, một cái tủ với một cái bàn. Tôi
ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường. Simmons ngồi dựa lưng vào chiếc gối và hút
thuốc lá.

- Sim này, tôi đang gặp khó khăn.

- Tôi cũng thế. Tôi luôn luôn sống trong cảnh khó
khăn. Anh không hút thuốc à?

- Không. Điều gì đã xảy ra với anh khi tôi sang Thụy
Sĩ?

- Anh à? Bọn Ý sẽ không để cho anh xuất ngoại dễ
dàng đâu.

- Vâng, tôi biết điều đó. Nhưng còn dân Thụy Sĩ, họ
sẽ có thái độ gì?

- Họ sẽ giam lỏng anh.

- Tôi biết, nhưng thủ tục ra như thế nào?

- Ồ, không có gì cả, điều đó rất là đơn giản. Anh có
thể đi khắp mọi nơi, anh chỉ phải làm có mỗi một việc, tôi chắc thế, anh phải
trình diện hay một việc gì tương tự như vậy. Tại sao? Anh đang lẩn trốn cảnh
sát phải không?

- Không hẳn như thế.

- Nếu anh không thích thổ lộ với tôi thì cũng không
sao. Nhưng tôi vẫn thích được nghe. Ở đây không có gì xảy ra cả. Tôi thất bại
hoàn toàn ở Piacenza.

- Tôi rất tiếc.

- Ồ phải, thật là tệ. Nhưng sau đó tôi hát rất hay.
Tôi sắp thử một lượt nữa ở Lirico.

- Tôi thích được nghe anh...

- Anh thật đáng yêu. Tôi mong anh không có điều gì
quá nghiêm trọng để mà lo nghĩ chứ?

- Thật ra tôi cũng không rõ nữa.

- Nếu anh không thích thổ lộ với tôi cũng không sao.
Nhưng làm thế nào mà anh không phải ở mặt trận?

- Chắc là tôi chấm dứt với thứ chuyện đó.

- Hoan hô, tôi vẫn nghĩ anh là người có lương tri.
Tôi có thể giúp anh được việc gì không?

- Anh bận nhiều việc quá.

- Có gì đâu, ông bạn Henry thân mến, có gì đâu. Tôi
rất sung sướng được làm một việc gì đó cho anh.

- Người anh cùng một tầm vóc với tôi, có gì phiền
anh không nếu anh đi mua giùm tôi một bộ thường phục. Tôi có quần áo nhưng để
cả ở La Mã.

- Anh đã sống ở đó phải không? Đó là một thành phố
chán ngấy. Làm sao anh có thể sống ở đó được?

- Tôi muốn trở thành một nhà kiến trúc.

- Đó không phải là một thành phố như thế. La Mã
không phải là một nơi để đào tạo kiến trúc sư. Đừng mua y phục làm gì. Tôi sẽ
biếu cho anh những quần áo nào mà anh thích, tôi sẽ làm cho anh trở thành đẹp
đẽ. Anh vào phòng thay quần áo đi. Có cái tủ quần áo gắn trong tường đấy. Anh
lựa những gì anh thích, ông bạn chí thân ạ. Mua một bộ com lê! Anh định làm trò
cười à.

- Dù sao tôi cũng muốn mua một bộ, Sim ạ.

- Anh bạn của tôi ơi, dù sao với tôi, tặng anh một
bộ còn dễ hơn là đi mua. Anh có giấy tờ thông hành không? Anh chẳng nên đi xa
nếu anh không có giấy tờ thông hành.

- Có, tôi vẫn còn giữ giấy tờ của tôi đây.

- Nào mặc vào xem nào, ông bạn thân của tôi, rồi
chúng ta sẽ đi cùng với Helvetie.

- Không đơn giản như thế đâu. Trước hết tôi phải đến
Stresa cái đã.

- Tuyệt, ông bạn thân của tôi, anh chỉ việc đi tàu
qua hồ. Nếu tôi không muốn thử biểu diễn lần nữa, tôi sẽ đi với anh. Tôi sẽ đi
một ngày gần đây.

- Anh có thể tập ca giọng cao giống dân Tyrol.

- Dĩ nhiên tôi sẽ học hát giọng dân Tyrol đấy anh ạ.
Tôi chắc là tôi có thể hát được. Giọng đó khá kì đấy.

- Tôi không nghi ngờ gì. Tôi đánh cuộc là anh sẽ hát
được.

Anh ta nằm xuống giường và hút một điếu thuốc.

- Đừng cá nhiều quá nhé. Tuy nhiên tôi có thể hát
được. Thật là buồn cười, nhưng như thế đó. Tôi thích ca. Này nghe đây.

Anh ta rống lên bản “Africana”, hàm bạnh ra, mạch
máu phồng lên.

- Tôi có thể hát, dù rằng họ thích hay không thích -
Anh nói.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Tôi đi xuống trả tiền xe ngựa.

- Rồi trở lên đây ngay, ông bạn nhé, chúng ta sẽ
cùng nhau dùng điểm tâm.

Anh ta nhảy xuống giường, đứng thẳng người, thở một
hơi thật dài và bắt đâu làm một vài động tác thể dục. Tôi đi xuống trả tiền xe
ngựa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3