Cái ghế trống - Phần III - Chương 26
CHƯƠNG
HAI MƯƠI SÁU
Lucy Kerr tăng tốc cho chiếc
Crown Victoria lên tám mươi dặm.
Cô chạy nhanh hả, Amelia?
Ờ, tôi cũng vậy.
Họ đang phóng dọc theo đường
112, chiếc đèn trên nóc xe xoay điên cuồng lấp lóe ánh sáng màu đỏ, trắng và
xanh lơ. Còi hụ không bật, Jesse Corn ngồi bên cạnh Lucy, nói chuyện điện thoại
với Pete Gregg ở văn phòng cảnh sát bang đặt tại Elizabeth City. Trong chiếc xe
ngay đằng sau họ là Trey Williams và Ned Spoto. Mason Germain và Frank Sturgis
– một người tính tình kín đáo, mới lên chức ông – trong chiếc xe thứ ba.
“Bọn họ đang ở chỗ nào?” Lucy
hỏi.
Jesse hỏi văn phòng cảnh sát
bang câu này và gật đầu nhận câu trả lời. Anh ta nói: “Chỉ trước năm dặm. Bọn
họ đã rẽ khỏi quốc lộ, chạy về phía nam.”
Làm ơn, Lucy nhẩm một lời cầu
nguyện khác, làm ơn, hãy giữ máy chỉ một phút nữa thôi.
Cô đạp chân ga gần chạm sàn xe.
Cô chạy nhanh, Amelia. Tôi chạy
nhanh.
Cô bắn cừ.
Nhưng tôi cũng bắn cừ. Tôi
không khoe mẽ như cô, với tất cả những trò rút súng biểu diễn vớ vẩn, nhưng
suốt cuộc đời tôi đã sống cùng súng đạn.
Lucy nhớ lại khi Buddy rời bỏ
cô, cô đã thu lấy mọi viên đạn có trong nhà và găm chúng xuống dòng nước đục
ngầu của con kênh đào Nước đen. Sợ rằng một đêm nào đó cô có thể thức giấc,
liếc nhìn sang nửa giường bên kia trống trải và sẽ cho chiếc nòng loáng dầu của
khẩu súng ngắn công vụ vào miệng, tự đưa mình đến cái chốn mà chồng cô, cũng
như tự nhiên, xem chừng muốn cô hãy đến.
Trong vòng ba tháng rưỡi, Lucy
đi xung quanh vùng với khẩu súng ngắn công vụ không nạp đạn, túm cổ những tay
rượu lậu, những tay dân phòng, đám thiếu niên to xác còn thò lò mũi xanh hổn
hển hít khí butane đầm lầy. Và cô xử lý tất cả bọn họ chỉ bằng những câu dọa
dẫm.
Rồi một buổi sáng cô thức giấc,
như thể vừa trải qua cơn sốt, cô đi tới cửa hiệu bán đồ quân dụng Shakey trên
phố Cây Thích, mua một hộp đạn Winchester cỡ 357. (“Ái chà, Lucy, cái quận này
ở trong tình trạng tồi tệ hơn ta nghĩ, khiến mi phải tự sắm đạn.”) Cô trở về
nhà, nạp đạn vào súng và kể từ đó súng của cô không lúc nào không có đạn.
Đó là một sự kiện đầy ý nghĩa
đối với cô. Khẩu súng được nạp lại đạn là biểu tượng cho sự sống sót.
Amelia, tôi đã chia sẻ cùng cô
những thời khắc ảm đạm nhất trong đời tôi, tôi đã nói với cô về cuộc phẫu thuật
– nó là cái lỗ đen trong đời tôi. Tôi đã nói với cô về nỗi ngại ngùng của tôi
trước những người đàn ông. Về tình yêu của tôi đối với con trẻ. Tôi đã ủng hộ
cô khi Sean O’Sarian lấy mất súng của cô. Tôi đã xin lỗi cô khi cô đúng và tôi
sai lầm.
Tôi đã tin tưởng cô. Tôi…
Một bàn tay chạm vào vai Lucy. Cô liếc nhìn sang Jesse Corn. Anh ta đang dành cho cô một
trong những nụ cười dịu dàng của anh ta. “Quốc lộ cua ở đoạn trước mặt,” anh ta
nói.
Lucy chậm
rãi thở ra và ngồi dựa vào lưng ghế, buông xuôi đôi vai. Cô từ từ giảm tốc độ.
Tuy nhiên
, khi họ thực hiện cú cua mà Jesse vừa nhắc tới, mặc dù có biển quy định tốc độ
là bốn mươi dặm, cô vẫn cho xe chạy sáu mươi lăm dặm.
“Cách một
trăm feet về phía trước,” Jesse Corn thì thào.
Họ rời
khỏi xe, tập trung xung quanh Mason Germain và Lucy Kerr.
Cảnh sát
bang cuối cùng đã mất tín hiệu từ máy di động của Amelia, nhưng chỉ sau khi nó
ở nguyên chừng năm phút tại địa điểm mà bây giờ họ đang phóng ánh mắt tới: một
kho chứa nằm cách một ngôi nhà chừng năm mươi feet, trong rừng – cách đường 112
một dặm. Lucy nhận ra nó nằm về phía tây Tanner’s Corner. Đúng
như Lincoln Rhyme dự đoán.
“Mọi người
không nghĩ Mary Beth đang ở trong đó chứ hả?” Frank Sturgis, quệt qua bộ ria
mép hoe hoe vàng. “Ý tôi là, nó cách trung tâm thị trấn có bảy dặm. Tôi cảm
thấy nếu hắn giữ cô gái ở gần thị trấn như thế thì ngớ ngẩn quá.”
“Không,
bọn chúng chỉ đang chờ cho chúng ta đi qua,” Masson nói. “Rồi bọn chúng sẽ tiếp
tục tới Hobeth Falls và thuê một chiếc xe.”
“Dù sao
thì…,” Jesse nói, “cũng có người sống ở đây.” Anh ta đã đề nghị được cung cấp
địa chỉ của ngôi nhà. “Pete Hallburton. Ai biết người này không?”
“Tôi nghĩ
là biết,” Trey Williams trả lời. “Có vợ. Không có quan hệ gì với Garrett, theo
như tôi biết.”
“Họ có con
cái gì không?”
Trey nhún
vai. “Tôi nghĩ có lẽ là có. Nhớ mang máng một trận bóng đá năm ngoái…”
“Đang mùa
hè. Bọn trẻ có thể ở nhà,” Frank lẩm bẩm. “Garrett có thể đã giữ chúng làm con
tin bên trong.”
“Có thể,”
Lucy nói. “Nhưng phép đạc tam giác đối với tín hiệu điện thoại của Amelia chỉ
ra rằng bọn họ đang ở trong kho chứa, không ở trong ngôi nhà. Bọn họ có
thể đã vào nhà nhưng tôi không biết… Tôi không cách nào trông thấy bọn họ
chỉ đang ẩn nấp đâu đây bên ngoài cho tới lúc bọn họ nghĩ đã an toàn để lên
đường tới Hobeth thuê xe.”
“Chúng ta
làm gì đây?” Frank hỏi. “Chặn lối dẫn vào nhà bằng xe của chúng ta à?”
“Chúng ta
đỗ ở đây thôi, làm thế kia bọn họ sẽ nghe thấy chúng ta mất,” Jesse nói.
Lucy gật
đầu. “Tôi nghĩ chúng ta chỉ nên đi bộ tới chỗ kho chứa – khẩn trương lên - theo
hai hướng.”
“Tôi có
bình xịt CS,” Mason nói. CS-38 - một loại hơi cay quân sự tác dụng mạnh được
cất khóa tại văn phòng cảnh sát trưởng, Bell chưa phân phát cho ai bình nào và
Lucy băn khoăn tự hỏi làm sao Mason lại có trong tay được.
“Đừng,
đừng,” Jesse phản đối. “Có thể khiến bọn họ hoảng hốt đấy.”
Lucy chắc
chắn rằng đó hoàn toàn chẳng phải điều anh ta quan tâm. Cô cuộc là anh ta không
muốn xịt thứ khí kinh khủng ấy vào cô bạn gái mới. Tuy nhiên, cô cũng đồng ý,
cảm thấy là, vì các cảnh sát không mang mặt nạ, khí ga có thể tác dụng ngược
lại họ. “Đừng xịt,” cô nói. “Tôi sẽ vào qua cửa trước. Trey, anh đưa…”
“Không,”
Mason giọng bình thản. “Tôi vào qua cửa trước.”
Lucy do dự rồi nói: “Được. Tôi
sẽ vào qua cửa ngách. Trey và Frank, các anh vào qua cửa sau và cửa ngách đằng
kia.” Cô nhìn Jesse. “Tôi muốn anh và Ned canh chừng cửa trước và cửa sau ngôi
nhà. Đằng kia.”
“Rõ,” Jesse đáp.
“Và các cửa sổ,” Mason lạnh
lùng bảo Ned. “Tôi không muốn bất cứ kẻ nào từ bên trong nhà nhắm súng xuống
lưng chúng ta.”
Lucy nói: “Nếu bọn họ nhào ra
xe, hãy chỉ bắn thủng các lốp hoặc nếu các anh có khẩu Magnum như của Frank kia
thì hãy bắn vỡ động cơ. Đừng bắn Garrett hay Amelia trừ phi bắt buộc. Tất cả
các anh đều biết quy tắc giao tranh.” Cô nhìn Mason khi đề cập điều này, nghĩ
tới vụ bắn tỉa của anh ta tại cối xay. Nhưng viên cảnh sát xem chừng chẳng nghe
thấy lời cô. Cô gọi vào bộ đàm và thông báo với Jim Bell rằng họ chuẩn bị tập
kích kho chứa.
“Tôi đã cho xe cấp cứu sẵn sàng,”
anh ta nói.
“Đây đâu phải một cuộc ra quân
của lực lượng đặc nhiệm,” Jesse nghe lỏm được câu trao đổi, phát biểu. “Chúng
tôi phải cực kỳ thận trọng trong việc nổ súng.”
Lucy tắt bộ đàm. Cô hất đầu chỉ
kho chứa. “Di chuyển tới đó.”
Họ lom khom chạy, sử dụng những
cây thông và sồi làm vật che chắn. Ánh mắt Lucy dán chặt vào các ô cửa sổ tối
mò của kho chứa. Hai lần cô chắc chắn trông thấy cái gì đó chuyển động bên
trong. Đó có thể là bóng phản chiếu của mây và của cây cối trong lúc cô chạy,
nhưng cô chẳng thể nào chắc chắn được. Khi họ đã đến gần, cô dừng lại và đổi
khẩu súng sang tay trái, lau lòng bàn tay. Rồi cô lại đổi khẩu súng sang tay thuận.
Nhóm cảnh sát tập trung lại ở
mặt sau không có cửa sổ của kho chứa. Lucy nghĩ cô chưa từng làm việc gì giống
như thế này.
Đây đâu phải một cuộc ra quân
của lực lượng đặc nhiệm…
Nhưng anh nhầm đấy, Jesse – đấy
chính xác là sự việc đang diễn ra.
Lạy Chúa lòng lành, hãy cho con
bắn một phát thật trúng đứa phản bội.
Một con chuồn chuồn béo múp đâm
bổ vào Lucy. Cô lấy bàn tay trái gạt nó đi. Nó quay lại và lượn gần đó vẻ đe
doạ, y như thể Garrett đã cử sinh vật này ra để làm cô sao lãng.
Suy nghĩ dớ dẩn, Lucy tự bảo
mình. Rồi cô tức giận đập con côn trùng lần nữa.
Thằng Bọ…
Bay sẽ thua thôi, Lucy tự nhủ
thầm – ý nghĩ này ám chỉ cả hai kẻ chạy trốn.
“Tôi sẽ không nói gì cả,” Mason
nói. “Tôi cứ vào thôi. Lucy, khi cô nghe thấy tôi đá cánh cửa, cô sẽ vào qua cửa
ngách nhé.”
Cô gật đầu. Và mặc dù băn khoăn
vì thấy Mason quá háo hức, mặc dù tha thiết muốn tóm được Amelia Sachs, cô vẫn
sẵn lòng chia sẻ một phần gánh nặng của cái nhiệm vụ khó khăn này.
“Để tôi kiểm tra cho chắc chắn,
xem cửa ngách mở hay đóng,” Lucy thì thầm.
Họ tản ra, về vị trí. Lucy chúi
xuống phía dưới một ô cửa sổ và vội vã tới chỗ cửa ngách. Nó không khóa và hé
mở. Cô gật đầu lại và giơ mười ngón tay lên, ý là, cô đồ rằng, để đếm lùi mười
giây cho tới lúc anh ta bước qua khung cửa, biến mất.
Mười, chín, tám…
Lucy quay về phía cửa, ngửi
thấy mùi gỗ mốc meo pha lẫn hương thơm ngọt của xăng và dầu bay ra từ bên trong
kho. Cô thận trọng lắng nghe. Cô nghe được tiếng rung ì ì – tiếng động cơ của
chiếc xe Amelia đã đánh cắp.
Năm, bốn, ba…
Lucy thở sâu một hơi để trấn
tĩnh. Một hơi nữa.
Sẵn sàng, cô tự nhủ.
Rồi một tiếng kêu đánh rầm hát
ra từ phía trước kho chứa khi Mason đá cánh cửa nhảy vào bên trong. “Cảnh sát
đây!” anh ta hô to. “Không ai được động đậy!”
Nào! Lucy tự nhủ.
Cô đá cánh của ngách. Nhưng nó
chỉ mở ra chừng nửa gang tay rồi dừng sựng lại – đập phải cái máy cắt cỏ lớn đỗ
ngay đằng sau. Nó không mở thêm tí nào. Cô dùng vai huých hai lần mà nó chẳng
nhúc nhích. “Mẹ kiếp,” Lucy thì thầm và chạy vòng sang phía trước kho chứa.
Cô chưa kịp chạy được nửa đường
thì nghe thấy Mason kêu to: “Ôi, lạy Chúa.”
Và rồi Lucy nghe thấy một tiếng
súng nổ.
Lát sau, lại một tiếng súng
nữa.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Rhyme hỏi.
“Được rồi,” Bell nói ngập
ngừng, cầm trong tay chiếc điện thoại. Tư thế của anh ta có cái vẻ khiến Rhyme
lo lắng: viên cảnh sát trưởng đứng áp chặt chiếc điện thoại vào tai, bàn tay
kia vung ra nắm chặt. Anh ta nghe và gật đầu, rồi nhìn Rhyme. “Đã có súng nổ.”
“Súng nổ?”
“Mason và Lucy vào bên trong
kho chứa. Jesse nói có hai tiếng súng nổ.” Bell ngẩng nhìn, hét sang căn phòng
bên cạnh: “Điều xe cấp cứu tới khu vực nhà Hallburton, đường Badger Hollow, gần
đường 112.”
Steve Farr đáp to: “Xe đang đi
rồi.”
Rhyme lại đặt đầu vào cái tựa
đầu của xe lăn. Liếc nhìn Thom, anh chàng không nói gì cả.
Ai bắn? Ai
bị bắn?
Ôi, Sachs…
Bell nói
giọng giận dữ: “Này, tìm hiểu xem, Jesse! Có ai làm sao không? Cái quái quỷ gì
đang diễn ra vậy?”
“Amelia có
làm sao không?” Rhyme quát lên.
“Một phút
nữa chúng ta sẽ biết,” Bell đáp.
Nhưng có
cảm giác như hàng ngày trời.
Cuối cùng
Bell lại cứng cả người khi Jesse Corn hay ai đó nói trên điện thoại. Anh ta gật
đầu. “Lạy Chúa, anh ta đã làm gì?” Lắng nghe một lúc lâu hơn. Rồi nhìn gương
mặt lo lắng của Rhyme. “Không sao cả. Không ai bị thương. Mason đá cánh cửa
nhảy vào kho chứa và trông thấy bộ áo liền quần treo trên tường. Anh ta tưởng
đấy là Garrett đang cầm súng. Anh ta bắn hai phát. Vậy thôi.”
“Amelia
không sao chứ?”
“Bọn họ
thậm chí không có đó. Bên trong chỉ có chiếc xe tải mà bọn họ đánh cắp. Garrett
và Amelia ắt hẳn ở bên trong ngôi nhà, nhưng bọn họ có lẽ đã nghe thấy tiếng
súng nổ và chuồn ra rừng. Bọn họ chưa thể đi quá xa được. Tôi biết cái cơ ngơi
ấy – xung quanh toàn là các bãi lầy.”
Rhyme tức
tối nói: “Tôi muốn Mason đứng bên ngoài vụ này. Đấy không phải là sự nhầm lẫn –
anh ta đã cố ý bắn. Tôi đã bảo anh rằng anh ta quá bốc đồng.”
Bell hiển
nhiên đồng ý với Rhyme. Anh ta nói vào điện thoại: “Jesse, đưa máy cho Mason….”
Anh ta im lặng một lát. “Mason, toàn bộ chuyện này là cái quái quỷ gì vậy? Tại
sao anh cứ nổ súng? Ờ, nếu là Pete Hallburton đang đứng đó thì sao? Hoặc là vợ
anh ta hoặc một đứa trong số lũ trẻ? Tôi không quan tâm. Anh hãy quay lại đây
ngay bây giờ. Đấy là mệnh lệnh… Chà, để họ khám xét ngôi nhà. Hãy vào xe của
anh và quay lại… Tôi không nói với anh lần nữa đâu. Tôi…”
“Mẹ kiếp,”
Bell cúp máy. Một lát sau, chuông điện thoại lại vang lên. “Lucy, chuyện gì vậy?”
Viên cảnh sát trưởng lắng nghe, cau mày, mắt cắm xuống sàn. Anh ta đi tới đi
lui. “Ôi, lạy Chúa… Cô chắc chắn không?” Anh ta gật đầu rồi bảo: “Được, ở đó
nhé. Tôi sẽ gọi lại cho cô.” Anh ta cúp máy.
“Đã xảy ra
chuyện gì vậy?”
Bell lắc đầu. “Tôi không tin.
Chúng tôi đã bị bịp. Cô ta đã gạt chúng tôi một cách quá thể, cô bạn anh ấy.”
“Cái gì?”
“Bell nói: Pete Hallburton ở
đó. Anh ta có nhà – có mặt tại ngôi nhà của anh ta. Lucy và Jesse vừa nói
chuyện với anh ta. Vợ anh ta làm ca từ ba giờ chiều tới mười một giờ đêm trong
công ty Davett và cô ta để quên suất ăn tối ở nhà, thế nên cách đây nửa tiếng
đồng hồ anh ta đã mang suất ăn đến cho vợ rồi lái xe trở về.”
“Anh ta lái
xe trở về? Amelia và Garrett nấp trong cốp xe à?”
Bell thở
dài chán chường. “Anh ta đi chiếc xe tải cỡ nhỏ. Không có chỗ nào mà nấp cả. Dù
sao thì cũng không có chỗ nào cho bọn họ. Nhưng có vô khối chỗ cho điện thoại
di động của cô ta. Đằng sau cái thùng làm lạnh được đặt ở đuôi xe ấy.”
Rhyme lúc
này cũng phải bật tiếng cười hoài nghi. “Cô ấy đã gọi tới công ty cho thuê xe,
vẫn để kết nối và giấu điện thoại trên chiếc xe tải.”
“Anh suy
luận đúng đấy,” Bell lầm bầm.
Thom nói:
“Anh nhớ lại đi, sáng nay cô ấy đã gọi tới cái chỗ cho thuê xe ấy. Cô ấy điên
tiết vì phải chớ máy lâu quá.”
“Cô
ta biết là chúng tôi sẽ sử dụng thiết bị định vị đối với chiếc
điện thoại. Bọn họ đã chờ cho Lucy và các xe tuần tra rời khỏi Kênh Đào, rồi tiếp
tục cái hành trình chết tiệt đầy hoan hỉ của bọn họ.” Bell nhìn tấm bản đồ.
“Bọn họ khiến chúng tôi tiêu tốn bốn mươi lăm phút. Bây giờ thì bọn họ đã có
thể tới bất cứ chỗ nào rồi.”