Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 8) - Chương 19

19. CHIẾC ÁO MÀU NÂU

Vào lúc mẹ nhắc tới chuyện quần áo, Laura đã nghĩ cô
phải làm gì đó để lo chuyện này.

Thế là sángthứbảy, cô đi bộ vào thị trấn
tới gặp côBell. Cô Bell nói:

- Thực ra tôi rất mừng khi có sự giúp đỡ của em. Tôi
đang lâm cảnh vô phương lo tròn tất cả công việc của mình vì có thêm quá nhiều
người mới trong thị trấn. Tôi cứ nghĩ là em bận dạy học.

Laura cười vui vẻ:

- Những ngàythứbảy không phải dạy. Bắt đầu
từ tháng bảy, em có thể làm trọn tuần nếu cô muốn.

Thế là mỗi ngàythứbảy, cô cặm cụi may đồ
cho côBelltừ sáng tới chiều. Trước khi lớp học chấm dứt, cô đã đủ
khả năng mua mười thước vải bóng màu nâu rất đẹp do côBellđặt từ Chicagovề.

Và, mỗi buổi tối khi trở về nhà lại có những điều mới
để xem, vì mẹ đang lo may quần áo cho cô với xấp vải nâu và bố đang dựng thêm
gian phòng mới cho cây đàn dương cầm.

Bố dựng phòng ở mé đông căn nhà với một cửa ra vào
xoay về phía bắc hướng thẳng vào thị trấn và trên các bức vách đông và nam đều
có cửa sổ. Ngay dưới khung cửa sổ phía nam, bố đóng một chiếc ghế thấp, rộng đủ
cho một người nằm để có thể dùng làm giường ngủ phụ.

Một buổi tối khi Laura trở về, gian phòng đã hoàn
thành. Bố đã mang đàn về, đặt đứng sát vách phía bắc, gần bên cửa ra vào. Đó
là một cây đàn thật đẹp bằng gỗ hồ đào bóng loáng với phần lưng vươn cao. Chiếc
giá treo sáng bóng gần như chạm trần nhà. Ngay dưới đó là ba chiếc gương nhỏ bằng
kính dầy đặt chìm trong gỗ và ở mỗi bên giá nhạc là một giá đèn vững chắc. Giá
nhạc dựng nghiêng được bọc bằng vải đỏ.

Kèm với cây đàn là một chiếc ghế cũng bằng gỗ hồ đào
hình tròn có bốn chân uốn cong.

Grace bị kích động bởi chiếc ghế này tới nỗi Laura
khó thể ngắm nghía cây đàn.

Grace leo lên ngồi trên ghế và hét lớn.

- Nhìn xem, Laura, nhìn xem.

Mặt ghế đặt trên một lớp xoắn có thể đưa Grace lên
xuống khi cô bé hét lên. Mẹ nói:

- Mình không thể gọi đây là một lều trại nữa. Lúc
này nó là một căn nhà thực sự với bốn phòng.

Mẹ treo những tấm màn vải trắng có đường viền ren trắng
bên cửa sổ. Chiếc kệ tháp đứng trong một góc nhà gần cửa sổ phía nam. Trên bức
vách phía đông là chiếc giá gỗ khắc với cô gái chăn cừu bằng sứ. Hai chiếc ghế
đu nằm thoải mái gần khung cửa sổ phía đông và những chiếc nệm bọc vải sáng nằm
trên chiếc giường ở phía dưới khung cửa sổ phía nam. Mẹ nhìn quanh gian phòng
khách mới này với một nụ cười sung sướng và nói:

- Đây là một chỗ tuyệt vời để ngồi khâu vá. Laura,
bây giờ mẹ sẽ khâu nhanh chiếc áo cho con. Có lẽ, mẹ có thể khâu xong vàochủnhật.

Laura nói với mẹ:

- Không cần vội vã. Con không muốn mặc trước khi con
có chiếc mũ mới. Cô Bell đang may chiếc mũ mà con rất thích, nhưng con cần làm
thêm hai ngàythứbảy nữa mới đủ tiền mua.

Bố trở về từ chuồng gia súc, lên tiếng:

- Này, con thấy cây đàn thế nào, Laura?

Lúc này, trong gian phòng bên kia chỉ còn dùng làm bếp,
Carrie đang lược sữa.

Mẹ kêu lên:

- Chúa ơi, Grace!

Đúng là Grace và chiếc ghế của cây đàn dương cầm vừa
đổ nhào xuống sàn nhà. Grace ngồi dậy khiếp hãi vì tạo ra tiếng động và Laura
cũng kinh hoảng vì chiếc ghế văng ra làm thành hai mảnh. Lúc đó, bố cười lớn. Bố
nói:

- Đừng lo chuyện đó, Grace. Con chỉ làm bật mặt nhún
của chiếc ghế thôi. Nhưng…

Giọng bố trở nên dứt khoát:

- Sau lần này, con nhớ ngồi xa chiếc ghế.

Cô bé cố gắng đứng lên, nói:

- Con sẽ nhớ, bố.

Cô bé hết sức bối rối. Laura nâng em dậy, đỡ cho cô
bé đứng vững và cố nói với bố là cây đàn khiến cô rất vui. Cô khó có thể chờ nổi
tới lúc Mary trở về đàn trong lúc bố kéo vĩ cầm.

Trong bữa ăn tối, mẹ nhắc lại đây không còn là căn lều
trại nữa. Lúc này gian bếp rất rộng vì chỉ còn chiếc lò bếp, chiếc tủ chén và
chiếc bàn ăn với mấy chiếc ghế.

Bố nhắc mẹ:

- Đất này cũng không còn là đất trại nữa sau năm tới.
Chỉ còn mười tám tháng nữa và anh sẽ đủ khả năng chứng tỏ điều đó. Nó sẽ là đất
thuộc quyền sở hữu của mình.

Mẹ nói:

- Em không quên điều đó đâu, Charles. Em sẽ tự hào
khi nhận bằng khoán do nhà nước cấp.Chuyện đó càng thêm lí do để gọi đây là một
ngôi nhà kể từ lúc này.

Bố nói như tự hứa với chính mình:

- Vào năm tới, nếu mọi thứ đều khá, anh sẽ tu sửa
thêm và sơn.

Khi Laura trở về nhà vàothứbảy sau đó,
cô đã mua được chiếc mũ mới. Cô mang về rất cẩn thận, bao kĩ trong giấy gói để
không cho dính bụi. Cô giải thích:

- Cô Bell nói tốt hơn hết là con hãy lấy chiếc mũ
trước khi có ai nhìn thấy và muốn mua. Cô ấy bảo con có thể trả bằng công việc,
thế là xong.

Mẹ nói:

- Ngày mai con có thể đội chiếc mũ đó đến nhà thờ,
vì mẹ đã may xong áo cho con rồi.

Chiếc áo vải bóng nâu nằm sẵn trên giường của Laura,
đã được ủi thẳng và lóng lánh.

- Ôi, cho em xem chiếc mũ của chị coi.

Carrie yêu cầu khi hai chị em ngắm kĩ chiếc áo,
nhưng Laura không mở gói. Cô từ chối:

- Bây giờ không được. Chị không muốn em thấy nó cho
tới khi chị mặc chiếc áo này.

Sáng hôm sau tất cả thức dậy sớm để có thời gian chuẩn
bị đi nhà thờ. Đó là một buổi sáng trời trong mát. Bầy chiền chiện đang hót và
ánh sáng lấp lánh từ lớp sương trên cỏ. Sẵn sàng với chiếc áo và những dải buộc
tóc dành riêng cho ngàychủnhật, Carrie thận trọng ngồi trên giường
ngắm Laura.

Cô nói:

- Chị có mái tóc đẹp lắm, Laura.

Laura đáp:

- Tóc chị không vàng như tóc Mary.

Nhưng trong ánh nắng, khi chải kĩ, mái tóc của cô rất
đẹp. Tóc cô mảnh nhưng rất dày và dài mượt nâu bóng có thể buông xõa dưới đầu gối
nếu không bện lại. Cô chải ngược về phía sau, cuốn lại và ghim chặt thành búi.
Rồi cô lấy những ống cuốn tóc ra và cẩn thận sắp xếp từng lọn tóc. Cô mang đôi
vớ đan viền ren trắng, cài nút đôi giầy cao cổ màu đen đánh xi bóng.

Sau đó cô cẩn thận phủ nịt eo lên trên váy lót. Cô
thích loại nịt eo mới này. Đây là kiểu mới nhất của miền Đông và là những cái đầu
tiên mà côBellcó. Thay vì dùng dây kim loại, loại nịt này có những
dải băng rộng gần tới đầu gối để giữ thẳng áo lót khiến áo ngoài luôn phẳng
phiu. Những dải băng này có gắn kim loại ở ngang eo lưng để có thể buộc chỉnh
giữ cho eo thon thả trong khi áo ngoài vẫn xoay tròn thoải mái.

Rồi tiếp tục cẩn thận cô mặc thêm các lớp áo.

Quanh cổ chiếc áo lụa nâu, cô gắn một dải băng màu
xanh lơ có bề rộng hai inch. Cô gắn dính lại ở trước cổ bằng chiếc kẹp khảm
trai mà mẹ cho cô. Các đầu dải băng buông thả xuống hai bên sườn.

Lúc này Laura mới mở chiếc mũ trong gói. Carrie thở
ra một hơi dài thích thú khi nhìn thấy chiếc mũ.

Mũ màu xám nhạt kết bằng cọng rơm lớn theo hình dạng
nón buộc dải dưới cằm. Mũ che kín đầu Laura và chiếc vành loe ra làm thành một
cái khung cho gương mặt cô. Mũ được bọc một lớp lụa màu xanh lơ. Những dải lụa
xanh da trời thắt nút phía dưới tai trái cô giữ cho chiếc mũ đứng im tại chỗ.

Màu xanh của lớp lụa lót, màu xanh của dải buộc, màu
xanh của dải nơ trên cổ hoàn toàn xứng hợp với màu mắt xanh của Laura.

Bố mẹ và Grace đã sẵn sàng khi cô từ phòng ngủ bước
ra có Carrie theo sau. Bố ngắm từ đỉnh đầu Laura xuống tới đường gấu chiếc áo
lụa nâu tại nơi ló ra những mũi giày màu đen. Rồi bố nói:

- Người ta vẫn nói bộ lông làm thành con chim tuyệt
hảo nhưng bố phải nói con chim tuyệt hảo đã tạo bộ lông như thế.

Laura vui tới nỗi không biết nói gì. Mẹ khen:

- Trông con rất xinh, nhưng nên nhớ là cái nết đánh
chết cái đẹp.

Laura nói:

- Dạ, thưa mẹ.

Grace lên tiếng:

- Cái nón ngộ quá.

- Đây không phải cái nón. Đây là cái mũ thắt quai.

Laura giải thích với cô bé. Rồi Carrie

- Chừng nào em là một cô gái, em cũng đi làm để sắm
cho mình một chiếc áo giống hệt chiếc áo này.

- Có khả năng em sẽ có một chiếc áo đẹp hơn.

Laura đáp nhưng cô bỗng giật mình. Cô không hề nghĩ
mình đã là một thiếu nữ. Đương nhiên cô đã là như thế với mái tóc chải quấn lên
và chiếc váy buông cùng sát mặt đất. Cô không dám chắc cô có vẻ đang là một thiếu
nữ.

Bố nói:

- Đi thôi. Xe đang chờ và mình có thể tới nhà thờ trễ,
nếu không chạy nhanh.

Ngày nắng đẹp đến nỗi Laura ghét ngồi trong nhà thờ
và bài giảng dài dằng dặc của giáo sĩ Brown càng buồn chán hơn thường lệ. Cỏ
hoang trên đồng cỏ xanh mướt phía ngoài các khung cửa sổ mở rộng và làn gió nhẹ
khẽ mơn man trên má như quyến rũ cô. Trong một ngày như thế có vẻ nên có gì
khác hơn là chỉ tới nhà thờ rồi lại trở về nhà.

Mẹ, Carrie, Grace thay quần áo tức khắc để mặc lại
những bộ đồ thường ngày nhưng Laura không muốn thay đồ. Cô yêu cầu:

- Con có được phép mặc tiếp tục bộ áo này không, mẹ?
Con sẽ mặc chiếc tạp dề lớn và giữ hết sức cẩn thận.

Mẹ cho phép:

- Con có thể mặc nếu con thích. Khi con cẩn thận thì
không thể có chuyện gì xảy ra với chiếc áo của con cả.

Sau bữa ăn trưa và sau khi rửa xong chén đĩa, Laura
đi thơ thẩn không ngừng nghỉ quanh nhà.

Trời trong xanh, những cồn mây trôi lơ lửng ngời
sáng như ngọc trai và mặt đất mênh mông xa tắp mượt màu cỏ tươi. Trong hàng rào
bao quanh nhà, những cây bông gòn non đang mọc lên, những chồi thông nhỏ bố trồng
lúc này đã lớn gấp đôi Laura đang vươn dài những chiếc cành khẳng khiu với các
cánh lá xào xạc. Chúng tạo thành một bóng mát rung rinh ngay chỗ Laura đứng
nhìn vơ vẩn khắp phía trong một ngày dễ thương trống rỗng.

Cô nhìn về phía thị trấn khi thấy một cỗ xe chạy
vòng góc quanh chỗ kho hàng nhà Pearsonos và hiện ra trên con đường hướng về
phía đầm Big Slough.

Cỗ xe mới vì phản chiếu chói chang ánh nắng từ bánh
xe tới nóc. Những con ngựa màu nâu xoải vó đều đặn. Có phải những con ngựa mà
cô đã giúp luyện tập? Chắc rồi, đúng là chúng và khi chúng đảo về phía cô, băng
qua đầm, cô nhìn thấy Almanzo đang điểu khiển chúng. Những con ngựa phóng tới
và chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

- Cô có thích đi dạo trên xe không?

Almanzo hỏi và khi bố từ trong nhà bước ra Laura
đáp bằng mấy tiếng cô vẫn quen dùng:

- Ô, có! Tôi sẽ xong trong một phút.

Cô buộc chặt dải mũ và nói với mẹ rằng cô sẽ đi dạo
bằng xe ngựa. Mắt Carrie sáng lên và cô chặn Laura lại thì thào:

- Chị mừng vì đã không thay áo chứ?

- Chị mừng.

Laura thì thào lại và mừng rỡ. Cô còn mừng vì áo và
mũ của cô đều đẹp. Almanzo cẩn thận trải tấm vạt lót và cô gấp kĩ chúng lại dưới
những dải viền ren để giữ cho chiếc áo lụa nâu không dính bụi. Rồi họ lái xe
trong nắng chiều về phía nam tới vùng hồ nước ở xa, hồ Henry và Thompson.

Almanzo hỏi:

- Cô thấy chiếc xe mới này ra sao?

Chiếc xe rất đẹp màu đen bóng với những nan hoa bánh
xe sơn đỏ. Ghế ngồi rộng rãi hai bên bóng lộn những thanh đỡ màu đen nghiêng về
phía sau và có một tấm lụa tựa lưng bọc nệm. Từ trước, Laura không từng thấy một
chiếc xe sang trọng như thế.

- Xe đẹp quá.

Laura lên tiếng khi cô ngả người tựa lưng vào tấm nệm
da, tiếp:

- Từ trước, tôi chưa bao giờ ngồi trên một cỗ xe có
đệm tựa lưng. Cái tựa lưng này không cao như những cái bằng gỗ, phải không?

Almanzo đặt tay nằm dọc trên tấm nệm tựa lưng nói:

- Có lẽ như thế này khiến nó tốt hơn.

Anh thực sự không ôm lấy Laura nhưng cánh tay anh áp
sát vai cô. Cô nhún vai nhưng cánh tay anh vẫn giữ nguyên tại chỗ. Thế là cô
nghiêng người tới trước và giật chiếc roi đang đặt trong chỗ của nó trên bửng
xe. Những con ngựa chồm lên vùng chạy.

- Cô quái ác quá!

Almanzo kêu lên khi anh níu cả hai bàn tay vào dây
cương, trụ cứng chân trên thành xe. Anh cần dùng cả hai tay để kềm lũ ngựa.

Một hồi sau mấy con ngựa dịu lại và lại xoải vó đều.
Lúc đó, Almanzo hỏi một cách giận dữ:

- Nếu chúng cứ phóng luôn thì sao?

Laura cười:

- Chúng có thể chạy thật xa cho tới tận cùng đồng cỏ.
Và giữa đây với đó chẳng có gì vướng vấp cả.

- Thật giống hệt!

Almanzo bắt đầu rồi anh nói:

- Cô là người không phụ thuộc, phải không?

Laura nói:

- Dạ.

Chiều hôm đó, họ lái xe đi thật xa, hết con đường tới
hồ Henry và vòng quanh hồ. Chỉ có một dải đất hẹp ngăn cách hồ Henry với hồ
Thompson. Giữa những mảng nước chỉ có một khoảng rộng đủ cho một đường xe chạy.
Những cây bông gòn non và những cây anh đào ủ rũ đứng gầy guộc hai bên trên những
nho dại. Ở đó mát mẻ. Gió thổi qua mặt nước và giữa những hàng cây, họ có thể
nhìn thấy những đợt sóng nhỏ đang vỗ vào bờ.

Almanzo lái xe đi chậm chậm khi anh kết với Laura về
tám chục mẫu lúa mì mà anh đã gieo cùng với ba chục mẫu lúa mạch. Anh nói:

- Cô biết tôi có cả nông trại lẫn trại cây để làm việc.
Ngoài ra, Cap và tôi còn kéo gỗ từ xa về các vùng quanh thị trấn để dựng nhà và
làm trường khắp nơi. Tôi có ngựa, tôi kiếm tiền để mua chiếc xe mới này.

Laura cảm thấy muốn biết:

- Tại sao không lái chiếc xe ông đã có?

Anh giải thích:

- Tôi đã đổi chiếc xe đó lấy cặp ngựa này mùa thu vừa
rồi. Tôi biết tôi có thể huấn luyện chúng kéo chiếc xuồng trượt trong mùa đông,
nhưng khi mùa xuân tới, tôi cần một chiếc xe ngựa. Nếu đã có một chiếc thì tôi
đâu có chờ tới khi có chiếc xe này mới đi tìm cô.

Lúc họ nói chuyện, anh lái xe đi giữa khu hồ và chạy
vòng tới cuối hồ Henry rồi chạy qua đồng cỏ về hướng bắc. Thỉnh thoảng họ nhìn thấy
một căn lều trại mới. Một số đã có khu nhà chuồng và gần đó, đất đã được cày
phá.

Almanzo nói khi họ quặt qua hướng tây theo bờ hồ Nước
Bạc về nông trại của bố:

- Chúng ta chỉ lái xe đi bốn mươi dặm và hẳn đã
nhìn thấy sáu ngôi nhà.

Mặt trời xuống thấp ở phía tây khi anh giúp cô bước
xuống xe trước cửa nhà. Anh nói:

- Nếu cô thích đi dạo với chiếc xe này, tôi sẽ đến
vàochủnhật tới.

- Tôi thích chiếc xe này chớ.

Laura đáp. Rồi thình lình cô cảm thấy mắc cỡ và vội
vã bước vào nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3