Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ bảy - Chương 03 - Phần 4
Thường
Yến mà cô ta tưởng tượng lúc chưa gặp hoàn toàn không giống Thường Yến trong hiện
thực, hoặc có thể nói những người phụ nữ trải qua mưa gió vẫn trẻ trung thanh tú
như trong phim truyền hình hoàn toàn không tồn tại. Thường Yến có ngũ quan rất thanh
tú, nhưng vì vất vả quá mức và không có điều kiện chăm sóc nên da mặt vừa đen vừa
vàng, tóc mặc dù chải rất chỉnh tề nhưng đuôi tóc khô và chẻ ngọn. Hình như cô
ta đã mua quần áo mới để đến phỏng vấn xin việc lần này, hình thức cũng coi như
là kiểu mới nhưng chất liệu rất kém. Sinh viên của Tưởng Nghiên có một chiếc áo
khoác giống hệt của Thường Yến, nhưng sinh viên là sinh viên, tuổi xuân tràn đầy
sức sống, mặc chất liệu kém một chút cũng không sao cả. Đến một độ tuổi nhất định,
mặc quần áo chất liệu xấu sẽ rất khó coi.
Nghĩ tới
đây, Tưởng Nghiên cười thoải mái hơn. Gia Mộc nói đúng, làm ầm ĩ tổn thương tình
cảm vợ chồng vì Thường Yến quá là không đáng.
Ngay cả
Thường Yến cũng không chống đỡ được thì làm sao đối mặt với những người phụ nữ chảy
nước miếng trước Nghiêm Minh ở bên ngoài? “Nghe nói chị và Nghiêm Minh là đồng
hương? Ngồi xuống uống chén nước rồi hẵng đi, nhà đối diện và nhà trên lầu giờ này
chắc vẫn chưa đi làm về”. Tưởng Nghiên mời Thường Yến vào phòng ăn ngồi uống nước:
“Chị muốn uống trà hay là nước lọc?”.
“Nước
lọc là được”. Thường Yến ngồi xuống. Phong cách trang trí chỉnh thể của nhà họ Nghiêm
là sạch sẽ gọn gàng. Trong phòng khách cơ bản chỉ có hai màu đen trắng, sắc điệu
của phòng ngủ tương đối ấm áp, giấy dán tường phong cách điền viên phối hợp với
nội thất màu trắng kiểu Âu. Phong cách trong phòng ăn cũng vậy, nội thất kiểu Âu
màu trắng phối hợp với giấy dán tường in hoa.
“Nghiêm…”.
“Gọi tôi
là giáo viên Tưởng là được”. Tưởng Nghiên cười nói. “Giáo viên Tưởng, nhà chị
đẹp thật”.
“Ha ha,
lúc đầu mua nhà rồi hoàn thiện, hai vợ chồng tôi đã tranh cãi rất lâu, cuối cùng
phòng khách và phòng sách thì trang trí theo phong cách của anh ấy, phòng ngủ, phòng
của con và phòng bếp thì theo phong cách của tôi. May mà kiến trúc sư cũng giỏi,
hoàn thiện xong cũng xem như thống nhất, chồng tôi cũng thấy hài lòng”.
“Vâng”.
Thường Yến cụp mắt, nhìn tách uống trà gốm xương màu trắng xinh xắn khiến bàn tay
mình trông càng thô ráp hơn, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy chua xót… “Đúng
rồi, chị có muốn làm toàn thời gian không? Dạo trước bố mẹ tôi nói em dâu tôi đã
có thai, muốn thuê bảo mẫu…”.
“Không,
con gái tôi còn phải đi học, làm bảo mẫu thì không chăm sóc được nó”.
“A, chị
còn có một đứa con gái à? Bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Chín
tuổi rồi”.
“Chồng
chị làm gì?”.
“Chúng
tôi đã ly hôn năm con gái tôi ba tuổi”.
“Ơ…”.
Tưởng Nghiên cười áy náy: “Xin lỗi…”.
“Không
sao”. Xem ra Tưởng Nghiên thật sự không biết quan hệ của mình và Nghiêm Minh: “Tôi
và Nghiêm Minh… biết nhau từ nhỏ”.
“Vậy à?
Chắc chị nhiều tuổi hơn Nghiêm Minh? Nghiêm Minh gọi chị là chị?”.
“Năm nay
tôi ba mươi ba”.
“A…”.
Tưởng Nghiên kinh ngạc nhìn Thường Yến, dáng vẻ như biết mình vừa lỡ lời: “Ba
mươi ba mà con gái đã chín tuổi, chị có hiệu suất hơn vợ chồng tôi. Con trai tôi
năm nay mới sáu tuổi”.
“Tôi kết
hôn sớm”.
Tưởng
Nghiên đứng lên: “Lúc này nhà trên tầng chắc cũng đã về rồi, để tôi dẫn chị lên
đó”.
“Cảm ơn”.
Thế nào
là một trời một vực? Là người ta ở khu nhà đắt tiền, rõ ràng thừa thời gian mà
vẫn thuê người giúp việc theo giờ đến làm vệ sinh, đa số quần áo của chồng và mình
đều phải mất tiền đưa ra ngoài giặt khô. Mặc dù bây giờ cô ta là người nghèo nhưng
trước đây cũng đã có lúc giàu có, nhưng cũng chưa bao giờ được sống cuộc sống giống
như của người ta. Thứ gì trong nhà họ Nghiêm cũng là hàng cao cấp đẹp đẽ. Mặc dù
không phải thứ nào cũng gắn những logo hàng hiệu nghe đã quen tai nhưng đều có thể
thấy là rất đắt, hình như khăn giấy để trên bàn cũng sang trọng hơn khăn giấy nhà
khác.
Thường
Yến quay lại thoáng nhìn căn hộ trước lúc cánh cửa đóng lại, cảm thấy mình rất không
hợp với nơi này: “À… Nghiêm Minh bao giờ về?”.
“Giờ nghỉ
của anh ấy không cố định, chị không cần quan tâm đến anh ấy, chỉ cần biết ban ngày
anh ấy không bao giờ ở nhà, ngay cả cuối tuần cũng không thấy bóng dáng đâu”. Tưởng
Nghiên cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi thang bộ lên tầng trên”.
Ngay cả
cuối tuần cũng không ở nhà… vậy thì… ý định tiếp cận Nghiêm Minh bằng cách làm
người giúp việc cho nhà Nghiêm Minh của cô ta… sẽ không thể thực hiện được? Thường
Yến bỗng cảm thấy bước chân trở nên nặng nề. Nhưng nghĩ đến khoản thu nhập cao
hơn nhiều so với các công việc khác, cô ta đành lấy lại tinh thần bước lên lầu…
Gia đình ở tầng trên là hai vợ chồng bác sĩ, chồng là chủ nhiệm khoa ngoại, vợ
là phó chủ nhiệm khoa phụ sản, hai người đều hết sức bận rộn, gặp Thường Yến cũng
thấy rất hài lòng, thời gian làm việc mỗi tuần được xác định nhanh chóng. Bởi vì
nhà ông ta tương đối khó dọn dẹp nên quả nhiên chịu trả mức lương cao hơn thật.
Nhà đối diện với nhà họ Nghiêm thì chồng là quản lý cấp cao ở công ty, vợ dù
ở nhà làm nội trợ nhưng lại rất bận rộn, quản tiền, tập thể dục, làm đẹp, chăm
con, lịch lúc nào cũng kín, vì vậy mà gặp Thường Yến cuối cùng và cũng nhanh chóng
đạt được thỏa thuận.
Tưởng
Nghiên dường như thật sự rất nể mặt đồng hương của Nghiêm Minh, đi cùng cô ta đến
cả hai nhà kia, cuối cùng đưa Thường Yến đến cửa thang máy: “Ngày mai gặp lại”.
“Ngày
mai gặp lại”.
Trong
khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, dường như Thường Yến nhìn thấy Tưởng Nghiên
thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh buốt đến tận xương tủy… Nhưng bởi vì hình ảnh này
chỉ thoáng qua cực nhanh nên có vẻ chỉ là ảo giác… “Cô ta… ngày mai bắt đầu đi
làm”. Tưởng Nghiên thu bộ đồ trà trong phòng ăn mang vào bếp, càng nhìn chén trà
đó càng thấy ngứa mắt, khẽ đưa tay hất chén trà rơi xuống đất. Nếu là người tự biết
mình thì sau khi đi tham quan một vòng đã phải lập tức cút ra khỏi cuộc sống của
bọn họ. Bất kể trước kia cô ta và Nghiêm Minh có quá khứ như thế nào thì bây giờ
hai người họ đều khác nhau một trời một vực, bất kể là ngoại hình, kiến thức, lời
ăn tiếng nói đều không có bất cứ điểm chung nào nữa. Ôm chặt quá khứ không buông,
ảo tưởng Nghiêm Minh còn có tình cảm với cô ta, quả thực là… Tưởng Nghiên không
tìm được lời nào để tả nữa.
“Chén
trà vỡ rồi à?”. Lâm Gia Mộc trêu đùa: “Chẳng phải bạn rất tự tin với Nghiêm Minh
sao?”.
“Tớ…”.
“Bây giờ
bạn khó chịu bao nhiêu thì Thường Yến cũng bị kích thích bấy nhiêu. Cứ tưởng tượng
bây giờ Thường Yến đang ở nhà sôi ruột sôi gan hận mình không phải bà Nghiêm, bạn
sẽ thấy vui vẻ ngay”.
“Hồi đi
học sao tớ không biết bạn lại cay nghiệt như thế nhỉ?”.
“Đó là
bởi vì chúng ta không thân nhau”. Lâm Gia Mộc cười, đầu ngón tay khẽ chạm màn hình,
mở nhật ký cuộc gọi của chồng Trần Minh Minh. Giám sát một thời gian dài, lịch
sử cuộc gọi của chồng Trần Minh Minh có vẻ còn sạch sẽ hơn cả Nghiêm Minh. Bởi
vì công ty nhận bào chữa cho rất nhiều vụ án hình sự nên có không ít số của cơ quan
điều tra, không nhìn ra có gì khả nghi. Lịch sử thuê phòng cũng sạch sẽ.
Nhưng
một số điện thoại có vẻ như nháy máy làm phiền lại khiến Lâm Gia Mộc chú ý.
Thường
Yến nhặt từng chiếc quần áo cần giặt khô, cho vào trong túi giặt đồ. Cô ta đã làm
một tháng, những việc này đã rất quen tay. Giặt quần áo cho Nghiêm Minh gần như
là cơ hội duy nhất của cô ta để gần gũi Nghiêm Minh. Đúng như lời Tưởng Nghiên
nói, ban ngày Nghiêm Minh cơ bản không ở nhà, kể cả cuối tuần cô ta cố ý trang
điểm xinh đẹp tới sớm một chút thì Nghiêm Minh cũng đã ra ngoài từ lâu. Ở nhà chỉ
có Tưởng Nghiên và Tuấn Tuấn, con trai của Nghiêm Minh.
Tưởng
Nghiên đi qua bên ngoài nhà vệ sinh: “Thường Yến, trường tôi có một chút việc, lát
nữa Nghiêm Minh về, chị nói với anh ấy là tôi đã chuẩn bị hành lý để anh ấy đi
công tác rồi, tôi để dưới sàn phòng ngủ. Sau khi anh ấy đi, chị dọn dẹp xong rồi
khóa cửa lại là được”.
“Vâng”.
Thường Yến lập tức đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô ta có cơ hội gặp riêng Nghiêm
Minh trong thời gian gần đây. Nghe thấy tiếng Tưởng Nghiên đóng cửa đi làm, cô
ta đặt túi đồ giặt xuống, đứng trước gương trong phòng tắm chỉnh lại mái tóc hơi
rối, vào bếp lấy chiếc túi xách màu đen của mình, lấy mỹ phẩm đã chuẩn bị trong
túi ra nhanh chóng trang điểm. Cảm thấy mình trong gương cuối cùng cũng tươi tắn
hơn, cô ta mới quay lại nhà vệ sinh, cầm lấy giẻ lau làm bộ đang dọn dẹp… Quả nhiên
năm phút sau có tiếng mở cửa, Nghiêm Minh đã về… “Anh về rồi à?”. Thường Yến từ
trong phòng vệ sinh đi ra, lấy dép lê trong tủ giày ra.
Nghiêm
Minh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cô ta. Mặc dù Thường Yến làm việc trong nhà mình,
nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp cô ta: “Công việc có thuận lợi không?”.
“Rất thuận
lợi”, Thường Yến trả lời. Nhìn Nghiêm Minh mặc Âu phục đi giày da, nghĩ đến thân
phận của mình, đột nhiên Thường Yến lại thấy buồn bã. Cô ta chớp chớp mắt, cố gắng
nuốt nước mắt vào.
“Nếu thuận
lợi thì cố gắng làm, hai tháng nữa anh nói với Tưởng Nghiên một tiếng, bảo cô ấy
tăng lương cho em”.
Nói xong
Nghiêm Minh đi thẳng vào phòng ngủ mà không nhìn cô ta nữa, mở tủ quần áo thay
đồ, cửa phòng khép hờ.
Thường
Yến nhìn qua khe cửa, thấy hắn cởi áo vest ra, tháo cà vạt… Cô ta lấy dũng khí
mở cửa ra, chạy vào ôm chặt Nghiêm Minh trong ánh mắt kinh ngạc của hắn: “Nghiêm
Minh… Em nhớ anh… Anh tha thứ cho em nhé! Em không cần gì cả, chỉ muốn được ở bên
anh…”.
Lúc về
đến nhà, Tưởng Nghiên phát hiện túi đựng quần áo chưa giặt được để dưới nền nhà
tắm, phòng bếp cũng chưa quét dọn, cửa phòng ngủ chính mở toang. Va ly Nghiêm Minh
đã xách đi, nhưng cửa tủ quần áo lại vẫn mở… Bộ Âu phục sáng sớm Nghiêm Minh mặc
được treo trong tủ quần áo, áo sơ mi thì bị ném vào thùng rác. Cô ta gọi điện thoại
cho Nghiêm Minh: “Nghiêm Minh, sao anh lại ném áo sơ mi vào thùng rác? Lúc về nhà
anh có thấy chị Thường không? Tại sao chị ấy chưa làm xong việc đã đi rồi?”.
Nghiêm
Minh đang đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh xử lý một vụ án. “Anh đã lên tàu rồi. Cái
sơ mi đó bẩn rồi, anh không mặc nữa. Em vứt đi hộ anh”. Nghiêm Minh bên kia điện
thoại dừng lại một lát: “Từ ngày mai Thường Yến sẽ không đi làm nữa. Anh bảo chị
ta để chìa khóa trong chiếc bát lớn ở tủ giày. Tiền lương anh đã thanh toán rõ
ràng với chị ta rồi”.
“Hả? Sao
vậy?”. Tưởng Nghiên hiểu Nghiêm Minh. Hắn là một người thuộc cung Xử Nữ điển hình,
một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ có chứng bệnh yêu sạch sẽ. Ngay từ đầu Thường
Yến đã không biết cách phải làm thế nào để chinh phục một người đàn ông như Nghiêm
Minh, cho rằng một người phụ nữ lao vào là Nghiêm Minh sẽ chấp nhận. Thực ra loại
người như hắn thấy phụ nữ lao vào sẽ chỉ cảm thấy vừa bẩn vừa rẻ tiền. Thay vì
cãi nhau với Nghiêm Minh vì Thường Yến, chẳng thà tạo cơ hội để Thường Yến tự bộc
lộ khiến Nghiêm Minh chán ghét.
“Tay chân
cô ta không sạch sẽ. Em nói rõ tình hình với nhà bên cạnh và nhà tầng trên… Tốt
nhất bảo họ cũng đừng thuê cô ta nữa”.
“Nhà mình
không mất thứ gì mà, hơn nữa cô ta là em giới thiệu, dù sao cũng không thể nói
với hai nhà kia như thế được, anh bảo em phải giải thích với họ thế nào?”. Tưởng
Nghiên ngoài miệng trách móc nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Nghiêm Minh chịu nói
Thường Yến tay chân không sạch sẽ, hiển nhiên hắn đã khinh bỉ nhân cách của Thường
Yến đến cực điểm.
“Cứ nói
cô ta làm việc không nhanh nhẹn hoặc trong nhà có việc là được. Em cứ nghĩ tạm ra
một lý do nào đó”. Nghiêm Minh nói xong cũng cảm thấy mình tỏ ra hơi sốt ruột,
lại thở dài: “Xin lỗi, anh đã gây phiền phức cho em”.
“Không
sao”. Tưởng Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, lúc về anh mua cho em ít bánh
ngọt ở thôn Đạo Hương, em muốn đi biếu người khác”.
“Ờ, anh
biết rồi”. Nghiêm Minh đặt điện thoại xuống, mở laptop, vừa định tiếp tục làm việc
thì điện thoại vang lên. Số gọi đến là một số lạ.
“A lô!”.
“Nghiêm
Minh, anh nghe em nói…”.
“Tôi nghĩ
tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Cô không cần đổi số điện thoại gọi cho tôi nữa”. Nghiêm
Minh ngắt cuộc gọi, chặn nốt cả số lạ này. Khi màn hình điện thoại tối đi, ánh mắt
Nghiêm Minh chợt lạnh như băng.
Có lẽ
sự trả thù của hắn vừa ấu trĩ vừa không hợp logic. Nếu chuyện xảy ra với người
khác, hắn sẽ nói bây giờ cuộc sống của hắn rất tốt, đó đã là cách trả thù tốt nhất
đối với Thường Yến. Nhưng không phải người trong cuộc thì làm sao hiểu được nỗi
đau khổ của người trong cuộc? Mẹ của Thường Yến đã nói hắn thế nào? Tình cảm giá
bao nhiêu tiền? Cho dù hắn tốt nghiệp đại học thì cũng chỉ là một thằng nhóc nghèo
rớt mùng tơi, nhà không một gian, đất không một luống, lấy cái gì để yêu Thường
Yến? Người tốt nghiệp đại học thiếu gì, tấm biển quán cơm rơi xuống cũng có thể
đập chết mười người, Nghiêm Minh ngoài dễ coi một chút thì còn có sở trường đặc
biệt gì? Thức thời thì tránh xa Thường Yến một chút, không biết chừng sau này hắn
sống không ra hồn, Thường Yến còn có thể cho hắn vay chút tiền sinh hoạt. Từ nhỏ
đến lớn Nghiêm Minh luôn là học sinh xuất sắc, mặc dù gia cảnh thông thường nhưng
cũng được mọi người nâng niu khen ngợi, những lời này làm cho một thanh niên có
lòng tự trọng rất cao như Nghiêm Minh lần đầu tiên trong đời bị đả kích mạnh mẽ.
Chia tay
Thường Yến, lại tận mắt nhìn thấy Thường Yến lấy người khác, những ngày đó là giai
đoạn tối tăm nhất trong cuộc đời Nghiêm Minh. Không muốn học, không muốn nói chuyện
với người khác, thậm chí không muốn ăn cơm, mấy lần trèo lên tầng thượng thư viện
rồi lại xuống, thời gian ở lại trên tầng thượng càng ngày càng dài, càng ngày càng
muốn nhảy xuống… Đến tận lúc gặp Tưởng Nghiên… cô bé ngốc nghếch vẫn thầm mến hắn
đó… Hôm đó Tưởng Nghiên mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, áo khoác len màu hồng,
mái tóc dài buông xõa trên vai, lúc nói chuyện với hắn có vẻ hơi căng thẳng nhưng
vẫn lấy dũng khí cản đường hắn. Bây giờ hắn đã không nhớ rõ câu đầu tiên Tưởng
Nghiên nói với hắn là gì, chỉ nhớ khi đó đôi mắt Tưởng Nghiên vừa đen vừa sáng
như mắt trẻ con.
Chính
Tưởng Nghiên đã nhặt từng chút từng chút tự tôn của hắn lên, làm cho hắn có dũng
khí tiếp tục sống. Người khác đều nói hắn yêu Tưởng Nghiên là vì thế lực của bố
Tưởng Nghiên, lại không nhìn thấy hai người họ đã phải cố gắng như thế nào để có
ngày hôm nay.
Trên con
đường phấn đấu vất vả, vốn Nghiêm Minh đã quên Thường Yến, đến tận lúc gặp lại cô
ta khi về nhà ăn Tết hai năm trước, hắn mới biết mình vẫn chưa quên được những đau
khổ khi đó.
Thường
Yến bây giờ chắc đã biết, trong cuộc sống, ngay từ đầu đã đau khổ vô vọng không
đáng sợ, đáng sợ là trước mắt rõ ràng có hy vọng nhưng lại bị đập nát một cách tuyệt
tình… “Xin hỏi anh có sạc pin không?”. Một cô gái ngồi xuống chỗ trống đối diện
Nghiêm Minh. Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn cô ta. Cô gái gạt mái tóc dài ra sau tai,
lộ ra chiếc hoa tai kim cương lóe sáng. Lúc thấy Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn cô ta,
cô gái nở nụ cười vui vẻ: “Điện thoại của em hết pin rồi”.
Cô gái
lắc lắc chiếc iPhone 5.
“Xin lỗi,
tôi không dùng iPhone”. Nghiêm Minh cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Cách một
lối đi hẹp, một người đàn ông hói đầu cười hì hì bắt chuyện với cô gái: “Em gái,
anh có sạc pin đấy”.
Cô gái
nhìn người đàn ông hói đầu một cái, ánh mắt dừng lại một chút trên chiếc thắt lưng
Hermes, tươi cười đứng lên, đi tới ngồi cạnh người đàn ông hói đầu và bắt đầu trò
chuyện.
Nghiêm
Minh dường như không hề có phản ứng gì với mọi thứ xảy ra bên cạnh, chỉ xoay máy
tính vào trong chút nữa. Dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần trên người dán mác giá
đều không đáng một xu.
Cô nàng
trợ lý của Nghiêm Minh cầm hộp cơm từ phía toa ăn đi tới, hiển nhiên tâm tình chẳng
vui vẻ gì, có điều vẫn gượng cười trước mặt ông chủ: “Sếp Nghiêm, ăn cơm đi”.
Nghiêm
Minh bấm nút lưu tài liệu, thoáng nhìn trợ lý, hỏi: “Cãi nhau với bạn trai à?”.
“Chia
tay rồi”. Trợ lý buộc mái tóc dài lại: “Anh ấy không thích em suốt ngày phải làm
thêm giờ”.
“Phụ nữ
dù sao cũng phải lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu”.
“Sao cơ
ạ?”.
“Làm việc
phải tập trung một trăm phần trăm. Lựa chọn tình yêu và gia đình sẽ phải dành ra
thời gian và không gian. Nếu em lựa chọn công việc, sau này anh sẽ cho em nhiều
cơ hội hơn, mười năm sau em có thể có được vị trí như anh. Nếu em lựa chọn tình
yêu và gia đình, anh có thể giới thiệu công việc khác cho em”.
“Nếu em
là đàn ông thì anh sẽ không nói như vậy chứ?”. Cô nàng trợ lý lạnh mặt.
“Sự thật
đúng là như thế. Nếu Tưởng Nghiên lựa chọn làm luật sư theo đuổi sự nghiệp giống
như anh, bọn anh đã không đi được xa như thế này. Anh với cô ấy sống với nhau nhiều
năm như vậy là bởi vì tính bù trừ giữa hai người rất mạnh”.
“Thế còn
tình yêu?”.
Nghiêm
Minh gập máy tính lại, nói: “Tình yêu chỉ là lý do ban đầu để đến với nhau. Để
đi được lâu dài thì không chỉ cần có tình yêu”.
Nói tới
đây, chính Nghiêm Minh cũng như đặt được thứ gì đó xuống. Nghiêm Minh và Thường
Yến cho dù không chia tay thì cũng chưa chắc đã đi tới cuối cùng được. Sự chênh
lệch về học thức và trình độ, bố mẹ của Thường Yến, việc theo đuổi sự nghiệp của
hắn, lòng đố kỵ không thể nào kiềm chế của Thường Yến, tất cả những thứ này cộng
lại quá đủ để khiến hắn và Thường Yến có một kết cục u ám.
Cô nàng
trợ lý trẻ tuổi chớp chớp mắt, hiển nhiên không hiểu Nghiêm Minh đang nói gì lắm…
Thường Yến ngồi trong sảnh chờ ở đồn cảnh sát, trái tim từ từ chìm xuống đáy vực.
Thì ra những gì cô ta tưởng đều không phải là thật. Trong mắt Nghiêm Minh, cô ta
không là gì hết, bây giờ ngay cả điện thoại của cô ta hắn cũng không thèm nghe.
Thậm chí cô ta còn không kịp nói chuyện Thường Hưng đâm người khác bị thương, bị
bắt lên đồn… Nạn nhân là một người đàn ông đã kết hôn, nghe nói có dây dưa với bạn
trai của Thường Hưng, gia đình nọ cũng cảm thấy mất mặt, chỉ muốn giải quyết riêng
tư. Mẹ cô ta ép cô ta bán nhà trả tiền giúp em trai, cô ta có ngu cũng biết, khi
không còn nhà cửa yên ổn nữa, cô ta và con gái về nhà chắc chắn sẽ không có kết
cục tốt đẹp gì. Nhưng không bán nhà thì em trai làm thế nào? Cô ta cầm áo khoác
quấn chặt người lại, khóc lên thất thanh.
Tưởng
Nghiên cầm thìa khuấy cà phê, sau khi hít thật sâu mùi cà phê, cô ta khẽ uống một
ngụm: “Quán cà phê này quả thật hương vị rất chuẩn”.
“Một người
bạn giới thiệu cho tớ đấy”. Lâm Gia Mộc cười nói. “Vụ này bạn điều tra thế nào rồi?”.
“Cơ bản
kết thúc rồi, chỉ còn một số công việc cuối cùng”.
“Kết quả
thế nào?”.
“Một tuần
sau sẽ rõ ràng”. Lâm Gia Mộc cười thần bí. “Dù sao bạn cũng phải cho tớ biết ai
sẽ ly hôn chứ?”.
“Trừ Tiền
Vi Vi, tạm thời không có ai sẽ ly hôn”.
“Sao?”.
Điều này không hề phù hợp với tình hình Tưởng Nghiên biết, có điều sau khi suy
nghĩ kỹ thì cũng không có gì bất ngờ.
Tiền Vi
Vi sẽ ly hôn, đây là điều chắc chắn. Vấn đề chỉ là cô ta sẽ giành được bao nhiêu
tiền từ người Hồng Kông đó. Các bạn học của cô ta đều biết William Mã không rõ vì
nguyên nhân gì đã kết thúc việc làm ăn ở đại lục, bán lại cổ phần ở công ty cho
mấy người bạn rồi về Hồng Kông làm ăn. Còn Tiền Vi Vi thì trong tuần đầu tiên hai
vợ chồng về Hồng Kông đã trình diễn một màn bắt quả tang, tóm được William Mã đang
dẫn tình nhân đi khám thai, tình nhân của William Mã bị xô ngã trong lúc giằng co,
suýt nữa bị sảy thai.
William
Mã đưa hai thai phụ vào phòng cấp cứu sản khoa, kết quả là Tiền Vi Vi căn bản không
có thai, kết quả là âm tính.
Đối mặt
với sự chỉ trích của mẹ chồng, Tiền Vi Vi yêu cầu ly hôn, có điều trước khi ly hôn
phải khám sức khỏe, xác định không thể sinh đẻ rốt cuộc là vấn đề của cô ta hay
là vấn đề của chồng.
“Tiền
Vi Vi và chồng nó có kết quả xét nghiệm rồi chứ?”. Dù bề ngoài có trí thức thế
nào, trong lòng Tưởng Nghiên cũng không thể thiếu bản tính tò mò của phụ nữ.
“Có rồi.
Hai bệnh viện lớn ở Hồng Kông làm xét nghiệm. Tiền Vi Vi không có vấn đề gì, chồng
cô ta không có tinh trùng. Bây giờ tình hình bên đó lại nghịch chuyển. Tiền Vi
Vi nhất định đòi ly hôn, chồng và mẹ chồng cô ấy xin cô ấy đừng ly hôn, nói sẵn
sàng thụ tinh nhân tạo nuôi con nhà người khác, chỉ cần cô ta không ly hôn. Tình
nhân của hắn bị đuổi ra cửa không ai quan tâm, ngay cả lộ phí về đại lục cũng không
có, cũng đến tố cáo với cảnh sát rồi. May mà nhà họ Mã không phải gia đình danh
giá gì, nếu không đã lên trang nhất báo Hồng Kông rồi”.
Tưởng
Nghiên cười: “Phải nói là lần này Tiền Vi Vi chơi hơi tuyệt tình”. Hai người đều
hiểu Tiền Vi Vi. Ly hôn là chuyện chắc chắn, nhà họ Mã sợ là sẽ bị lột mất ít nhất
một nửa gia sản. Tiền Vi Vi làm việc quả nhiên kín kẽ, danh tiếng tài sản đều đủ
cả, nhưng chuyện này có thể trách ai được? Nếu không phải William Mã đa tình thất
đức thì Tiền Vi Vi cũng sẽ không nhẫn tâm như thế.
“Hừ, trong
số những bạn học của mình, người tuyệt tình nhất không phải cô ấy”. Lâm Gia Mộc
thoáng nhìn tin nhắn trên điện thoại di động: “Tớ còn có việc, không ngồi cà phê
với bạn nữa. Thứ sáu tuần sau gặp lại”.
“Chờ một
chút”. Tưởng Nghiên lấy một chiếc hộp nhỏ được bọc tinh xảo trong túi xách ra:
“Số tiền đánh cuộc của tớ bạn không được nhận, cái này coi như bồi thường đi”.
Lâm Gia
Mộc hào phóng nhận chiếc hộp: “Cảm ơn bạn”.
Nghiêm
Minh và Tưởng Nghiên có lẽ sẽ sống bên nhau cả đời, có lẽ mấy năm nữa Nghiêm Minh
hoặc Tưởng Nghiên sẽ gặp phải mê hoặc thật sự, sẽ lựa chọn buông tay đối phương.
Nhưng ít ra hiện nay hai người họ là một đôi vợ chồng ân ái xứng lứa vừa đôi, có
những lúc như vậy có thể gọi là hoàn hảo.
Cô ngồi
trên xe mở chiếc hộp gói kín ra, mỉm cười nhìn chuỗi dây chuyền ngọc trai đen trong
hộp.