Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ năm - Chương 06

Chương 6: Hạnh phúc là một loại tín ngưỡng

Trích
lời Gia Mộc: Hạnh phúc là một loại tín ngưỡng, chỉ những ai thành tâm thành ý tin
tưởng thì mới có được.

Quán trà
Phượng Hoàng.

Đổng Giai
Nghi giao thỏa thuận ly hôn Mã Thụ Sinh đã ký cho Lâm Gia Mộc xem. Trong lúc Lâm
Gia Mộc xem xét các điều khoản, cô ta xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại cuộc
sống hôn nhân mấy năm nay quả thật không khác gì một cơn ác mộng.

“Bố tôi
và mẹ kế nói ly hôn thì được, nhưng không cho tôi nuôi con”. Đột nhiên cô ta nói:
“Tôi nói với ông ấy từ nhỏ tôi đã không có mẹ, phải sống khổ sở dưới sự giám sát
của mẹ kế. Tôi không thể để con của tôi lại phải sống cuộc sống như tôi. Ông ấy
và mẹ kế của tôi đều tức chết, mắng tôi vô ơn bạc nghĩa, nói từ nhỏ đến lớn không
để tôi thiếu ăn thiếu mặc, còn cho tôi đi học, kết quả là tôi lại báo đáp như vậy.
Biết Mã Thụ Sinh sẽ cho tôi tiền và căn hộ, họ lại nói tôi là phụ nữ không xử lý
nổi việc này, bảo tôi về nhà…”. Đổng Giai Nghi lau nước mắt: “Một mình tôi về… Thật
không biết có thể đi khỏi đó nữa hay không”.

Nếu thời
gian vừa rồi không rời khỏi quê nhà ra thành phố lớn kiếm sống thì có lẽ là cả đời
cô ta không dám rời khỏi quê quán, nhưng bây giờ… “Vấn đề khó nhất đã vượt qua rồi.
Còn lại phải dựa vào chính cô”. Lâm Gia Mộc thấy các điều khoản không có sơ hở
gì, cầm bút sửa mấy điểm rất nhỏ: “Cô nói với Mã Thụ Sinh phải sửa lại những chỗ
này”.

“Luật
sư nói như thế là rất nhiều rồi, nếu còn thay đổi thì hắn có đổi ý không?”.

“Không
đâu”. Lâm Gia Mộc lắc đầu: “Cô yên tâm, bây giờ hắn còn muốn ly hôn hơn cô. Mấy
chỗ tôi sửa thoạt nhìn không có gì nhưng nếu không sửa thì sau này có khả năng sẽ
trở thành sơ hở để hắn bật lại”.

“Ờ”. Bây
giờ Đổng Giai Nghi cực kỳ tin tưởng Lâm Gia Mộc. Nếu không có Lâm Gia Mộc, chuyện
ly hôn của cô ta không thể dứt khoát gọn gàng như vậy được.

“Tôi đề
nghị cô làm xong hết thủ tục chuyển giao bất động sản rồi bán luôn căn hộ đó đi,
mang con đến thành phố lớn. Bây giờ con cô đã có thể gửi trẻ, chính cô cũng có
thể làm việc, cứ ở quê thì bố mẹ chồng cô và Mã Thụ Sinh sớm muộn gì cũng…”.

“Tôi cũng
nghĩ như vậy. Những người ở quê đó… Bây giờ tôi cảm thấy cách bọn họ càng xa càng
tốt”. Đổng Giai Nghi nói, nói xong lại thoáng nhìn Lâm Gia Mộc: “Xin lỗi… Trước
đây tôi đã nói những lời không hay với cô”.

“Không
có gì… Nếu lúc gọi điện thoại cho cô mà tôi nói rõ hơn một chút thì tốt”.

Đổng Giai
Nghi thở dài: “Cô có nói rõ ràng với tôi thì tôi cũng chưa chắc đã tin. Điều kiện
của Mã Thụ Sinh tốt như vậy, người người đều nói là tôi với cao, chính tôi cũng
cảm thấy tôi rất may mắn. Nếu không phải anh ta làm một số việc quá đáng thì tôi
sẵn sàng sống tạm với anh ta cả đời”.

Lâm Gia
Mộc yên lặng. Một số người vợ gay nghĩ như vậy, sau đó đúng là sống tạm cả đời thật.
Nhưng thử nghĩ xem, cùng sống với một người chán ghét chung giường chung gối với
mình, thường xuyên cặp kè bên ngoài, thậm chí còn có khả năng lây bệnh xã hội cho
mình thì có thể gọi là sống tạm không? Đó là địa ngục.

Đổng Giai
Nghi cất bản thỏa thuận đã sửa đổi vào túi xách: “Vậy… gặp lại cô sau”.

“Có kết
quả thì gọi điện cho tôi”.

“Vâng”.

Hai ngày
sau, Đổng Giai Nghi gọi điện thoại tới. Quả thật Mã Thụ Sinh đang nóng lòng ly hôn
nên hoàn toàn không để ý đến mấy chữ Lâm Gia Mộc sửa. Sau đó hai người nhanh chóng
ký tên, đi làm thủ tục. Ngay trong ngày Đổng Giai Nghi giục hắn làm thủ tục sang
tên, bây giờ cả căn hộ và sổ tiết kiệm đều đã là của cô ta, con trai cũng được cô
ta đón từ nhà bố mẹ chồng về.

“Bây giờ
bố mẹ chồng tôi rất vui, lúc tôi đón con trai đi họ cũng không nói gì. Nghe mấy
bà già trong tiểu khu nói mẹ chồng tôi khoe khoang Mã Thụ Sinh sắp di cư Canada,
sắp thành người nước ngoài rồi. Nói người nước ngoài rất văn minh, không kỳ thị
người đồng tính luyến ái. Con trai bà ta đi cùng một người có tiền ra nước ngoài
kết hôn, mấy năm nữa sẽ đón bố mẹ và con trai sang”. Lúc nói lời này, giọng Đổng
Giai Nghi mang vài phần giễu cợt. Trước đây bố mẹ chồng còn cho rằng con trai đồng
tính luyến ái là một chuyện rất mất mặt, bây giờ lại cảm thấy đó là “chuyện tốt”.

“Ờ, cô
đừng quan tâm đến họ”. Lâm Gia Mộc không nói với cô ta rằng những chuyện này đều
là do mình sắp đặt.

“Bây giờ
tôi có con trai, không sợ gì hết. Tôi có một người bạn học ở tỉnh lỵ chuyên dán
màn hình điện thoại, muốn mở cửa hàng chuyên phân phối đồ của Apple. Cô ấy bảo
tôi đến hỗ trợ, sau khi bán nhà ở đây tôi sẽ lên tỉnh lỵ”.

Một lát
sau Lâm Gia Mộc mới hiểu ra tỉnh lỵ mà cô ta nói là tỉnh lỵ của tỉnh cô ta ở:
“Ờ, cô nhớ bảo trọng”.

“Ừ. Tạm
biệt!” Nhiều năm sau hồi tưởng lại những ngày tháng này, Đổng Giai Nghi vẫn thở
dài. Cô ta rời khỏi thành phố quê nhà, mang con trai lên thành phố lớn kiếm sống,
số tiền bán nhà có vẻ rất nhiều nhưng lên tỉnh lỵ lại không đáng là bao. Từ lúc
làm thuê cho người khác đến lúc tự học được thành nghề, rồi hiểu được cả quy trình,
đến siêu thị lớn thuê quầy tự mình làm, chỉ mất chưa đến một năm. Sau khi có thu
nhập ổn định, cô ta rút tiền tiết kiệm để trả trước mua một căn hộ trả góp diện
tích hơn năm mươi mét vuông, chuyển hộ khẩu từ quê đến đây, triệt để cắt đứt liên
lạc với quê nhà.

Lúc chuyển
hộ khẩu, cô ta nghe một người bạn ở quê nói chuyện di cư của Mã Thụ Sinh chỉ là
người khác lừa hắn. Hắn không còn căn hộ, cũng không còn công việc làm ăn, nghèo
rớt mùng tơi, ở nhà ăn bám bố mẹ nửa năm. Bố mẹ chồng cũ của cô ta luôn thở vắn
than dài trước mặt hắn là nhớ cháu trai, hắn lại bắt đầu đi tìm cô ta đòi hủy thỏa
thuận. Nhưng lúc này hắn lại không thể tìm được cô ta, căn hộ đã bị bán từ lâu,
ngay cả bố đẻ của cô ta cũng không biết cách liên lạc với cô ta. Mã Thụ Sinh làm
phiền các bạn học ở quê của cô ta một hồi, nhưng người nào cũng nói là không biết,
người tính khí không tốt còn châm chọc hắn vài câu. Sau đó Mã Thụ Sinh từ bỏ, nghe
nói là lại đến thành phố A lăn lộn, nhưng chắc cũng chẳng ra gì, nếu không bố mẹ
chồng cũ của cô ta đã khoe khoang khắp nơi rồi.

Đổng Giai
Nghi thở một hơi thật dài, lúc này mới cảm thấy đã hoàn toàn tỉnh cơn ác mộng.
Lúc đổi hộ khẩu cô ta nhân thể đổi họ cho con trai sang họ Đổng, giữ nguyên tên
cũ. Đổng Đắc Nhất, đây mới là cái tên con trai cô ta nên có.

Điện thoại
của cô ta vẫn lưu số của Lâm Gia Mộc, nhưng cô ta nghĩ mình sẽ không cần đến nữa.
Cô ta đã có gia đình cô ta muốn, gia đình nhỏ của cô ta và con trai rất hạnh phúc,
có tái hôn hay không cũng không quan trọng, một mình cô ta có thể sống rất tốt.
Bạn cô ta muốn mở rộng quy mô cửa hàng, mời cô ta đầu tư, cô ta đã đồng ý. Bây
giờ con trai rất sùng bái cô ta, nói cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cô
ta biết nếu lúc cô ta vấp ngã mà không có người nâng dậy thì bây giờ cô ta sẽ không
thể được thế này.

Quay trở
lại hiện tại.

Những
người biết chỗ ở của Lâm Gia Mộc không nhiều, đếm chưa hết năm đầu ngón tay. Cho
nên khi có người nửa đêm bấm chuông cửa nhà cô, vừa mơ mơ màng màng nhìn thấy chỏm
đầu người nọ trên màn hình camera cô đã biết là ai rồi. Cô lấy áo lông trên sofa
khoác lên rồi mở cửa cho người kia vào nhà. Khi Trương Kỳ khóc sưng mắt lao vào
trong lòng cô, cô vỗ vỗ lưng Trương Kỳ: “Vào đi”.

Mấy năm
nay Lâm Gia Mộc thấy rất nhiều phụ nữ khóc. Trương Kỳ vừa khóc vừa nói, thậm chí
có lúc còn nói không rõ, nhưng cô vẫn nhanh chóng chắp vá được toàn cảnh câu chuyện.
Cuối cùng Vương Tử Minh cũng nghĩ thông suốt, cũng trở thành người tỉnh ngộ trước
trong hai người: “Tớ không muốn sống một mình…”.

“Giường
của tớ lúc nào cũng có một nửa là của cậu”. Lâm Gia Mộc dìu Trương Kỳ vào phòng
ngủ, lấy một bộ chăn ga mới ra đưa cho Trương Kỳ Trương Kỳ nằm trên giường, dựa
vào vai Lâm Gia Mộc: “Hắn nói với tớ nếu tớ còn dây dưa với hắn thì tám năm, mười
năm nữa tớ sẽ hận hắn. Hắn không muốn tớ hận hắn”.

Cô cũng
biết Vương Tử Minh nói đúng, nếu hai người còn tiếp tục như vậy thì cả hai đều sẽ
không hạnh phúc, nhưng khi chuyện xảy ra, cô lại… “Tớ nhớ hắn…”.

Lâm Gia
Mộc ôm vai cô, vỗ lưng cho cô: “Hắn nói đúng, bây giờ cậu có nhớ hắn cũng là nhớ
những điểm tốt của hắn, còn nếu…”.

“Vì sao
mọi người đều lý trí như vậy, tỉnh táo như vậy? Vì sao tớ vĩnh viễn là người thiếu
lý trí nhất, không tỉnh táo nhất?”.

“Bởi
vì cậu là Trương Kỳ”. Lâm Gia Mộc dùng ngón tay chải tóc cho Trương Kỳ: “Cậu
cứ ở chỗ tớ một thời gian đi, đến lúc nào nghĩ thông thì về nhà”.

Trương
Kỳ là một người sợ cô đơn, lúc nào cũng phải ầm ĩ náo nhiệt. Có Vương Tử Minh,
cô vĩnh viễn không cô quạnh, nhưng bây giờ Vương Tử Minh đã đi… “Đúng rồi, cậu và
tay công chức thế nào rồi?”.

“Chia
tay rồi”. Nhắc tới vụ chia tay này Trương Kỳ lại không thấy có gì đáng nói: “Bố
mẹ anh ta cũng là công chức, nghe nói bố anh ta còn là lãnh đạo gì đó, vừa nghe
nói anh ta cặp với tớ đã nổi điên, nói tớ không có công việc, tuổi lại cao, không
biết có thể sinh con được không, ăn mặc cũng quá thời thượng, không giống một người
đứng đắn, nói tớ chỉ lừa anh ta… Chưa được mấy tiếng anh ta đã chịu thua rồi. Trước
đó còn nói đã yêu thầm tớ rất lâu, rất yêu tớ gì đó, tất cả đều là giả dối”.

Lâm Gia
Mộc cười: “Đó là thiệt hại của hắn”.

“Đúng
vậy, đó là thiệt hại của anh ta”. Trương Kỳ thở dài. Cô cũng hiểu lời Vương Tử
Minh nói, bố mẹ và bạn bè cô đều khuyên bảo cô, còn dây dưa với Vương Tử Minh thì
chỉ có hại thôi. Nhưng mất Vương Tử Minh, cô giống như mất chiếc gậy chống, mặc
dù hai chân hoàn toàn khỏe mạnh nhưng vẫn cảm thấy mình không đi được nữa: “Tớ
đến châu Âu tìm hắn được không?”.

“Trương
Kỳ!”. Lâm Gia Mộc đẩy cô: “Cậu có thể nhìn xa trông rộng một chút được không? Sao
cứ cố chấp u mê như vậy? Cậu có thể biến hắn thành trai thẳng hay cậu muốn biến
thành đàn ông?”.

“Tớ…”.

Lâm Gia
Mộc dứt khoát giật chăn ra khỏi người Trương Kỳ: “Nếu cậu còn nhắc tới hắn thì
đừng ở nhà tớ nữa! Cậu về nhà cậu đi!”.

Trương
Kỳ bật dậy: “Về thì về!”.

Cô bước
xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài. Nhưng lúc ngồi xuống ghế thay giày, cô lại
bật khóc. Cô không phải một người hoàn toàn không có lý trí, quyết định của Vương
Tử Minh quả thật là tốt nhất đối với hai người họ. Lâm Gia Mộc ôm cô, vỗ lưng cô,
nhỏ giọng vỗ về như dỗ trẻ con: “Ngoan nào…”.

“Gia Mộc,
chúng ta không phải lớn lên thì thật tốt”.

Đúng vậy,
không lớn lên thật tốt, vẫn là ba đứa trẻ, cùng ăn cơm, cùng tắm rửa, cùng nằm
ngủ trên chiếu. Lúc chơi đùa một người đóng vai chú rể, một người đóng vai cô dâu,
một người là người chủ hôn, nghiêm túc như thể nếu cử hành hôn lễ thì họ có thể
hạnh phúc mãi mãi.

Thời thanh
niên bồng bột, Vương Tử Minh không hề mơ mộng một mình khoác ba lô đi khắp châu
Âu. Đến hơn ba mươi tuổi hắn lại điên một lần, cắt đứt mọi phương thức liên lạc,
ăn quán ven đường, ngồi máy bay đêm, ở dorm, rõ ràng là lắm tiền lại đi chơi theo
đúng kiểu người nghèo. Linh hồn không được thăng hoa chút nào, người lại gầy đen
đi không ít. Hắn biết mình cố ý, không làm cho mình gian khổ bận rộn như vậy, hắn
sẽ lập tức leo lên máy bay về nước tìm Trương Kỳ. Nhưng hắn không thể về. Sau khi
chấm dứt phi vụ giải cứu vợ gay, Trịnh Đạc đã nói chuyện với hắn. Trịnh Đạc nói
rất nhiều lời mà hắn không nhớ, chỉ nhớ một câu đâm sâu vào trong lòng hắn: “Kỳ
thực Trương Kỳ cũng là một kiểu vợ gay cần giải cứu!”.

Ngoài
không ham của hồi môn của Trương Kỳ, hắn và Mã Thụ Sinh đâu có gì khác nhau? Hắn
ỷ lại Trương Kỳ về tinh thần, coi cô là cảng tránh gió của mình, đồng thời cũng
là cảng tránh gió của cô. Những chuyện giữa vợ chồng với nhau, chỉ trừ không có
quan hệ thể xác, còn lại gần như bọn họ đã làm hết cả. Không gian của người này
đều bị người kia lấp đầy, trừ người kia, ai cũng không thể thật sự đi vào cuộc sống
của bọn họ… Nhưng dù sao đó cũng không phải tình yêu thật sự, cũng không phải gia
đình thật sự. Trịnh Đạc còn nói: “Anh là đàn ông, anh nên là người kiên cường”.

Thế là
hắn kiên cường nói lời chia tay với Trương Kỳ, sau đó nhảy lên máy bay như một
kẻ nhát gan, ngay cả quay đầu lại cũng không dám.

Nhưng
cho dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Trong khoảnh khắc khởi động chiếc
điện thoại di động cũ, hộp thư tràn đầy tin nhắn đã kéo hắn trở lại cuộc sống hiện
thực. Liên lạc mấy khách hàng cũ, nhận các đơn hàng nên nhận, hắn lại bắt đầu bận
rộn. Chỉ có điều lần này hắn đã thật sự trở thành một cánh chim cô đơn, không còn
có nơi dừng chân nữa.

Hắn ngồi
trong khoang hạng nhất chuyến bay từ Anh đến Mỹ. Hắn dựa vào lưng ghế, nửa mơ nửa
tỉnh, lông mày nhíu chặt, trong đầu không ngừng hồi tưởng những chuyện đó. Cho
đến lúc bừng tỉnh vì một cú sóc, hắn mới nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt
xanh ngồi gần đó đang lo lắng nhìn mình.

Lâm Gia
Mộc cho rằng người kết hôn trước sẽ là Trương Kỳ, không ngờ người gửi thiệp hồng
cho cô trước lại là Vương Tử Minh. Địa điểm tổ chức hôn lễ là Thượng Hải. Vương
Tử Minh kết hôn, ông xã là một kiến trúc sư người Đức cao một mét chín mươi tám,
khiến Vương Tử Minh vốn cao ráo khi đứng bên cạnh lại trở nên nhỏ bé yếu ớt.

Hôm đó
Trương Kỳ uống say bết, em họ của gã người Đức đó theo sát bên cạnh. Vương Tử Minh
nói nhỏ với Lâm Gia Mộc: “Đàn ông xịn trăm phần trăm, còn đẹp trai hơn ông xã tôi,
tính tình cũng rất tốt. Từ lúc thấy ảnh Trương Kỳ luôn muốn làm quen cô ấy”.

“Ông không
định buông tha Trương Kỳ à? Bây giờ còn muốn làm họ hàng với cậu ấy nữa sao?”.

“Ha ha…”.

Lâm Gia
Mộc nhìn người đàn ông da trắng cao lớn đang hết sức thận trọng chăm sóc Trương
Kỳ. Có lẽ trên thế giới này, người được hạnh phúc luôn là những người tin tưởng
vào tình yêu và hôn nhân. Chẳng hạn như Vương Tử Minh và Trương Kỳ. Còn mình? Cô
cúi đầu nhìn bó hoa cưới mình vừa nhận được, lặng lẽ ngẩn ngơ.

Lời tác
giả: Cảm thấy bị “áp bức”, bị cả xã hội hiểu lầm, coi đó là cái cớ để kéo một người
vô tội vào cuộc sống của mình, sau đó suy nghĩ với tâm thế của một kẻ ban ơn, cho
rằng dù sao cô ta (anh ta) cũng khó mà lấy được ai, ít nhất mình cũng cho cô ta
(anh ta) đời sống vật chất ổn định và một cuộc hôn nhân đàng hoàng trong mắt người
ngoài. Khi một người có ý nghĩ như vậy, người này thật đáng khinh bỉ. Khi một quần
thể có tám trên mười người có ý nghĩ và tâm thế như vậy, cái gọi là phong trào
vận động bình đẳng của quần thể này cũng không đáng giá một xu. Muốn quần chúng
thay đổi ý nghĩ và cách nhìn, các người làm ơn thay đổi chính mình trước đã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3