Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới- Quất Hoa Tán Lý- Chương 117 - 118

Bách Thập Thất. Vạch Trần Thủ Phạm

Năm ấy, nàng sáu tuổi, được ông nội yêu quý đưa
theo đến kinh thành báo cáo công tác.

Đúng dịp Bắc Tề Quận Vương làm đại thọ sáu mươi
cho mẫu thân, bao trọn Thiên Hương Viên mở tiệc thưởng mai, mời bốn năm gánh hát
đến, ca cơ vũ linh vô số, khách khứa tụ tập, đâu đâu cũng là cảnh sắc phú quý náo
nhiệt.

Lúc ông nội xã giao với đám quan viên, nàng nổi
tính hiếu động, lại vừa học khinh công, không ngồi lấy nổi nửa phút, thấy tường
leo tường, gặp cây trèo cây, chỗ nào cũng muốn chui vào, nàng thừa dịp bà nội bận
tán chuyện với mấy phu nhân quan lại, bọn a hoàn không để ý, nhanh như chớp lủi
mất hút.

Thiên Hương Viên xuân ngắm mẫu đơn, hạ ngắm ao
sen, thu chơi cúc vàng, đông chơi mai đỏ, diện tích rất rộng, bố cục khéo léo, ảnh
bích giả sơn khắp nơi, mỗi chỗ một cảnh, quay cho người ta váng đầu hoa mắt. Nàng
chạy hai vòng, phát hiện giả sơn xây thành bảy mươi hai động thiên chạy rất thích,
năm ngọn giả sơn dựa theo ngũ hành bát quái trận, xếp thành mê cung cao thấp chằng
chịt, rẽ đi nhiều hướng khác nhau, nàng chơi trong mê cung thích chí bừng bừng mấy
canh giờ rồi đi về phía tây, tót lên trên cây mai cổ đọng đầy tuyết, ăn bánh ngọt
lấy ở tiệc ra, híp mắt phơi nắng.

Bỗng nhiên, trên mặt tuyết ở chỗ sâu trong bảy
mươi hai động thiên, một đống xù xù trắng bóc chui ra, chạy tới chạy lui trên mặt
đất, giống hệt như một loài động vật ngốc ngếch nhất thế giới.

Bàn tay đang ăn điểm tâm của Diệp Chiêu đơ ra giữa
không trung, nàng dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một lần, cuối cùng phát hiện trong đám
lông xù kia lộ một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nó mặc một chiếc áo lông cáo trắng
toát từ đầu đến chân không một sợi lệch màu, té ngã trên đất, lông chồn dính rất
nhiều bùn đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị tuyết làm lạnh đỏ ửng lên, mái tóc được cái
mũ trân châu vấn lên cũng bị nhánh cây và mỏm đá trên giả sơn làm cho rối tung,
nhìn như sắp khóc nhưng lại cố nhịn, trong đôi mắt tròn xoe to đùng lấp loáng ánh
nước, đôi lông mi dài như bươm bướm vẫy lên vẫy xuống, mong manh đáng yêu khiến
cho người ta nhìn thấy đã thương.

Diệp Chiêu thề, tất cả ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội
nhà nàng cộng hết cả lại, cũng chưa đáng yêu bằng một nửa đứa trẻ trước mặt. So
với tiểu cô nương xinh đẹp mà đại ca nhà nhà nàng lén lút trêu ghẹo dạo trước, quả
thật là đám mây so với vũng bùn. Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn túm về bắt
nạt…

Đứa bé lấy cổ tay áo lau lau nước mắt, khịt khịt
mũi, đang định mở miệng gọi người.

Diệp Chiêu lẳng lặng cắn miếng bánh ngọt cuối cùng,
sau đó lau sạch mồm miệng, nhảy xuống khỏi cây mai, đặt một tay lên vai nó, tay
kia bịt miệng nó lại, lôi vào trong một cái hang bên cạnh, ỷ vóc người cao hơn nó
nửa cái đầu, bắt chước bộ dạng lưu manh của đại ca nhà mình, ấn đối phương vào vách
tường, nâng cằm lên, cười xấu xa hỏi: “Này, ngươi là con cái nhà ai?”

Đứa bé chắc được nuông chiều từ nhỏ, còn chưa hiểu
nhiều chuyện, hoảng sợ quá độ, miệng kêu oa oa.

Diệp Chiêu ở nhà quen thói ngang ngạnh, không biết
thương hoa tiếc ngọc, vung vung nắm đấm về phía nó, hung hãn nói: “Ngoan ngoãn trả
lời! Dám gọi người khác, ta đánh chết ngươi!”

Đứa bé sợ hãi, nó nhìn ác nhân trước mắt, suy nghĩ
một lát, cũng hiểu được đạo lý hảo hán không nên chấp cái thiệt trước mắt, chờ sau
khi Diệp Chiêu buông tay ra, ngoan ngoãn đáp bằng chất giọng trẻ con: “Ta là con
trai An Vương Gia.”

Diệp Chiêu dứ nắm đấm: “Tên là gì?”

Đứa bé nhìn nắm đấm của nàng, thành thật trả lời:
“Hạ… Hạ Ngọc Cẩn.”

Diệp Chiêu quanh năm ở Mạc Bắc, lại không đọc sách,
không học lễ giáo, luôn cho rằng trời đất bao la ông đây là to nhất, trước khi đến
dự tiệc bà nội đã ngàn căn vạn dặn, cũng không ngăn được nàng gây chuyện, làm sao
để An Vương gì gì vào mắt, tiếp tục sờ sờ gương mặt trắng nõn của tiểu mỹ nhân,
thổi một hơi vào tai nó, nói hươu nói vượn: “Hạ Ngọc Cẩn à, tên nghe cũng hay đấy,
bảo sao sờ thích như vậy.”

Hạ Ngọc Cẩn mới bốn tuổi, vừa mới biết nói tuổi
của mình, nó cắn môi, vừa sợ vừa cuống lại không dám chọc tức ác nhân, ngay cả khóc
cũng không dám chảy nước mắt.

May mà Diệp Chiêu tuổi cũng nhỏ, thủ đoạn còn non,
nàng sờ mó chán, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra sau khi đại ca trêu
đùa mỹ nhân xong thì sẽ làm gì. Vì thế cuối cùng cũng nhớ ra lời răn dạy của bà
nội, thu tay lại, ra vẻ chính nhân quân tử, rất thân thiện nghĩa khí hỏi: “Sao ngươi
lại ở một mình trong này? Trong giả sơn này có một trăm lẻ tám cái động, ngã rẽ
khắp nơi, tiến vào là không ra được.”

Hạ Ngọc Cẩn yếu ớt nói, “Ta vào trong bảy mươi
hai động thiên chơi, chạy vào vội quá, chui vào vài cái hang, quay đầu lại đã không
thấy nhũ mẫu đâu, sau đó ngã ra một cái, sau đó gặp phải ác… Ngươi.” Nước mắt ở
khóe mắt nó càng ngày càng nhiều, càng khóc càng to,”Cẩn nhi không đi ra ngoài được!
Cẩn nhi chắc chắn chết ở trong này rồi! Mẫu thân! Nhũ mẫu, Tú nhi! Các người ở đâu!”

Diệp Chiêu bị nó khóc trở tay không kịp, lại thấy
như hoa lê trong mưa, mềm mại đáng yêu xinh đẹp, nhất thời quên hết mọi thủ đoạn
bá đạo, lần đầu tiên trong đời đi dỗ trẻ con: “Đừng khóc, ta đưa ngươi ra ngoài
là được.”

“Nói điêu! Ngươi vừa bảo không đi ra được!” Hạ
Ngọc Cẩn dường như bị bắt nạt rất tủi thân, càng khóc đau lòng hơn.

Diệp Chiêu khoe khoang: “Ta không chui hang vào,
ta bay vào! Giả sơn này thấp như vậy, ta ôm ngươi trèo tường, lập tức có thể bay
ra ngoài!”

Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: “Không tin, thần tiên mới
biết bay!”

Diệp Chiêu rất đắc ý thi triển khinh công, có chút
lảo đảo, còn bị rơi vài lần, động tác không quá thành thạo, chỉ là tung người lên
vách tường cao nhất, lộn một cái như con khỉ, chìa tay về phía nó: “Bay ngon chưa?!”

Hạ Ngọc Cẩn nhìn đến trợn mắt há mồm, quên cả khóc.

Diệp Chiêu nhảy về, xoa xoa mũi, đắc ý hỏi: “Tin
chưa?”

Đôi con ngươi đen láy của Hạ Ngọc Cẩn sáng lên,
một lúc lâu sau, hắn đỏ mặt, dường như hạ quyết tâm rất lớn,kéo nhẹ ống tay áo nàng,
yếu ớt nhỏ giọng như muỗi hỏi: “Ca ca, huynh dẫn ta ra ngoài được không?”

Diệp Chiêu càng nhìn càng thích, thật muốn ôm về
Mạc Bắc chơi dần, thừa lúc cháy nhà hôi của: “Ngươi làm vợ ta, ta sẽ đưa ngươi ra
ngoài.”

Hạ Ngọc Cẩn ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Mẹ ta bảo,
ta phải cưới vợ.”

Diệp Chiêu khó hiểu: “Cưới vợ với làm vợ có gì
khác nhau sao?”

Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu, sau đó lắc đầu: “Không
biết.”

Một đứa bốn tuổi, một đứa sáu tuổi, hai đứa tiểu
quỷ ở trong giả sơn nghiêm túc tự hỏi vấn đề chung thân đại sự.

Hạ Ngọc Cẩn phản đối mãnh liệt: “Ca ca hung hãn
như vậy, ta không làm vợ huynh! Nhũ mẫu nói, vợ sẽ bị đánh ăn đòn, bị bắt nạt! Ta
không muốn bị bắt nạt.”

Diệp Chiêu cảm thấy tuổi mình lớn hơn một chút,
cao hơn một chút, khỏe hơn một chút, hẳn là nên nhượng bộ: “Ta làm vợ ngươi cũng
được, dù sao ngươi cũng không đánh lại ta.”

Hạ Ngọc Cẩn còn đang định phản đối.

Diệp Chiêu xoay người bước đi: “Không thì nghỉ
đi.”

Hạ Ngọc Cẩn vội vàng túm chặt lấy nàng, vừa kinh
vừa sợ: “Được được được, ta cưới ca ca làm vợ!”

Diệp đại sói xám thành công bắt được Hạ tiểu tuyết
điêu, vô cùng hài lòng.

Nàng nhấc Hạ Ngọc Cẩn lên lưng, đi ra khỏi hang,
nhìn đông nhìn tây, không vội hành động, chậm chạp thăm dò ngọn giả sơn, Hạ Ngọc
Cẩn phát hiện cách đó không xa có một bức ảnh bích(*) cao mấy trượng, chỉ vào phân
tích: “Giả sơn không có tường, chúng ta bay qua ảnh bích, sẽ không còn ở trong mê
cung nữa.”

“Được!” Diệp Chiêu chưa từng bay qua bức tường
cao như vậy, nhưng lại không muốn mất mặt trước mỹ nhân, khẽ cắn môi liền nhảy lên
trên, vất vả lắm mới lên được, sau lưng vang lên một tiếng hét ầm trời chói tai:
“Ngọc Cẩn à! Con ở đâu!” Nàng giật mình run lên, bàn chân đạp phải tuyết đọng, trượt
xuống, mang theo cả tiểu mỹ nhân trên người cùng ngã khỏi ảnh bích.

May mắn là, mặt băng hồ sen phía sau ảnh bích còn
mỏng, lại thêm dù nàng có lỗ mãng cũng biết không thể để một đứa bé bốn tuổi ngã
vào, vội vàng xoay nhanh người, giành rơi xuống trước, kết quả khuỷu tay đập xuống
mặt băng, băng vỡ, hai người cùng rơi vào trong nước. Hạ Ngọc Cẩn không cả kịp ặc
lấy một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh, Diệp Chiêu biết bơi, bình tĩnh xem xét, phát
hiện tình huống không ổn. Nàng thừa dịp không ai phát hiện, lập tức kéo tiểu mỹ
nhân mặt xanh tính ngắt lên, nâng vào bờ, nghe thấy cách đó không xa vang lên từng
trận ồn ào lớn, có người chạy lại, nàng tự biết gây ra họa lớn, không dám ở lâu,
nhanh chóng chạy mất.

Sau khi trở về nàng vừa kinh vừa sợ, không dám
nói với bất kỳ ai.

Thứ tử nhà An Vương ngộ hại trong Thiên Hương Viên,
hôn mê bất tỉnh, gây ầm ĩ khắp kinh thành, hoàng thái hậu giận dữ, An Vương Phi
khóc lóc dâng thư mấy lần, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, nhưng sau khi Hạ Ngọc Cẩn
tỉnh lại, lại nói với mọi người, là tự hắn ngã xuống nước, không liên quan đến bất
kỳ ai, việc này cuối cùng đành trôi qua.

“Lúc ấy ta rất giật mình, lại cảm động, không ngờ
chàng nhỏ tuổi mà lại rộng lượng như thế,” ký ức bị đóng bụi từ lâu lại hiện trở
về, rõ ràng rành mạch, như ở ngay trước mắt, Diệp Chiêu vuốt vuốt bàn tay trắng
muốt của chồng ở bên cạnh, cảm thán nói, “Lúc ấy ta liền cảm thấy chàng là người
tâm địa thiện lương, là người tốt nhất trên đời, mỗi lần có việc qua kinh thành,
đều sai người nghe ngóng tin tức của chàng. Sau lại biết chàng vì rơi xuống nước
mà ốm đau nằm giường nhiều năm, có chút chột dạ. Mạc Bắc bị phá, ta cuối cùng cũng
hiểu được thế nào là hối hận và ăn năn, lúc chiến sự rảnh rỗi, thường phái người
thay chàng hỏi thăm cách chữa trị bệnh tật, lúc phái người trở về đưa tin chiến
trận, cũng sai thu thập luôn tin tức của chàng, càng nghe càng thích, khi Hồ Thanh
nói có khả năng hoàng đế sẽ ban hôn, ta liền nghĩ, thế nào cũng phải gả cho chàng,
dù sao người tốt không ghi thù thiện lương như thế trên đời này không được bao nhiêu…”

Nàng vui sướng ngẩng đầu, thâm tình nhìn chằm chằm
Hạ Ngọc Cẩn…

Hạ Ngọc Cẩn im lặng…

Hạ Ngọc Cẩn vẫn im lặng…

Hạ Ngọc Cẩn vẫn tiếp tục im lặng…

Hạ Ngọc Cẩn càng im lặng hơn…

“ĐCMN! Hóa ra cái thằng chết tiệt khốn nạn đốn
mạt không để lại tên kia chính là ngươi!”

Sau một hồi im lặng, Hạ Ngọc Cẩn nổ bùm, hắn thiếu
chút nữa rơi lệ, lúc ấy hắn còn nhỏ, tỉnh lại phát hiện mình chưa có hỏi tên đối
phương, quần áo Diệp Chiêu lại không có gì đặc biệt lắm, hắn nói với mọi người là
thần tiên ca ca hai mắt một mũi một miệng biết bay làm hắn rơi xuống nước, mọi người
không tin, nói là hắn ốm đến lảm nhảm, hắn nói thế nào cũng không có ai tin, đành
ấm ức nói đại khái là tự mình rơi xuống nước, rồi lén đi điều tra con trai các nhà
khác, cũng không tra ra được kết quả, kết quả là… Hắn run run giơ ngón trỏ, chỉ
thẳng vào mặt ác nhân cùng hung cực ác kia, nghiến răng nghiến lợi, “Hóa… Hóa ra
hung thủ đem đến tai họa cho cả đời ông đây chính là ngươi! Đền cho ta! Mau đền
cho ta! Tên ác nhân nhà ngươi! Đáng chém ngàn đao!”

Hắn hổn hển nhấc bầu rượu lên nhằm người hung thủ
ném tới.

Diệp Chiêu luống cuống tay chân đón lấy: “Phu quân
bớt giận! Bớt giận!”

Ngoài phòng, một đám mây trắng, hai con quạ đen,
bình thản lướt qua.

Trong phòng, gối trúc, chén rượu, bát đĩa, đũa
bạc, túi hương, ví tiền bay đầy trời.

Một cảnh chiến loạn rực rỡ.

————————————–

(*)Ảnh bích: Tường chắn tương tự một tấm bình phong
ngoài trời. Đắp phù điêu họa tiết hoặc gốm sứ. Ngoài tác dụng làm đẹp ra còn có
tác dụng phong thủy abc xyz gì gì đó.

Bách Thập Bát. Kề bên nhau

Năm đó, đại a hoàn bên người Diệp Chiêu biết tiểu
thư nhà mình chọc ra một cái đại họa tày trời, cũng không dám báo lên, nhân lúc
Diệp Chiêu đang hoảng hốt sợ sệt, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nàng thành
công dụ tiểu thư nhà mình mặc quần áo nữ nhi, quang minh chính đại chạy ra trước
mặt mọi người.

Chuyện hồi bốn tuổi Hạ Ngọc Cẩn đã mơ mơ màng màng,
không còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ kỹ mỗi thằng ôn chết tiệt đã cõng hắn bật tường rơi
xuống nước, ốm đau hơn chục năm thôi. Đến khi sức khỏe đỡ nhiều rồi, hắn phái người
điều tra, cũng đã từng hỏi qua Diệp lão tướng quân, Diệp lão tướng quân đức cao
vọng trọng, trung thực phúc hậu, lẫm lẫm liệt liệt, một mực khẳng định không có
đưa thằng bé nào vào Thiên Hương Viên, việc này cuối cùng không đi đến đâu.

Sau khi Diệp Chiêu kể rõ lại những hồi ức “Đẹp
đẽ”, rút cục hắn cũng nhớ ra thằng nhóc xấu xa kia chẳng những hại hắn rơi xuống
nước, lại còn trêu ghẹo đùa cợt, liền tức giận đến mức mũi thở ra khói đầu bốc ra
lửa, chỉ hận không thể lôi tên khốn kiếp này đi quỳ bàn đinh.

“Bé mồm tí đi, đừng để người khác nghe thấy.” Diệp
Chiêu không ngừng bắt lấy muôn vàn đồ vật đang bay loạn xạ từ trên trời xuống, miệng
xin lỗi không ngừng. Có đần như nàng cũng biết đã bị Hồ Thanh cho vào tròng, trong
lòng âm thầm thề, chờ chiến sự xong sẽ lôi hắn đi thuộc da làm áo choàng.

Hạ Ngọc Cẩn đập phá một lúc lâu, cuối cùng không
còn tìm thấy cái gì ném được, bèn thở hổn hển, lạnh mặt ngồi xuống sạp, định nhấp
đôi ngụm trà nóng cho trơn cái cổ họng vừa mắng phát mệt, lại không thấy ấm chén
đâu. Diệp Chiêu vội vàng rút bộ ấm chén đã giấu kỹ đằng sau ra, từ từ rót đầy cho
hắn, nâng chén ngang mày, ý đồ thương lượng: “Bây giờ không phải là thời điểm thích
hợp, hay là về nhà mắng sau nhé?”

“Về nhà, về nhà…” Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy mặt nàng
liền nổi điên, đập bàn mắng, “Về nhà ta sẽ ly dị đứa chuyên gây họa như cô!”

Diệp Chiêu nhỏ giọng giải thích: “Lúc ấy ta thật
sự không cố ý.”

Hạ Ngọc Cẩn hung hăng đáp lại: “Không cố ý khiến
cho ta nằm giường mười bốn năm, cố ý chẳng phải là ta toi mạng?”

Diệp Chiêu nhìn nhìn hắn, thái độ ngoan ngoãn không
đáp.

Hạ Ngọc Cẩn bình tĩnh lại, ngẫm lại thân thủ võ
công của nàng, lại nghĩ đến thân xác nhỏ bé của mình, bỗng nhiên phát hiện giả thuyết
này rất có thể trở thành sự thật, cảm thấy giận sôi, vung ấm lên định quăng.

Diệp Chiêu thấy tình thế không ổn, trong đầu lóe
lên một ý tưởng, xoay người ôm bụng: “Đau, ai ui, đau quá…”

Mụ ác ôn này lại bắt cóc con trai bảo bối của hắn
làm con tin!

Hạ Ngọc Cẩn biết rõ vợ mình giả vờ, nhưng cầm cái
ấm dứ dứ giữa trời, làm thế nào cũng không ném đi nổi. Đành buông oán hận, hờn dỗi
ngồi xuống.

Diệp Chiêu lại gần, cùng tĩnh tọa với hắn độ nửa
canh giờ, chờ đến khi sắc mặt hắn đỡ đi, nhẹ nhàng nói: “Ngày ngày đêm đêm, ta đều
không ngừng nhớ lại những lỗi lầm mình đã gây ra trong cuộc đời, ăn năn hối hận,
nhưng sai lầm đã gây, hối hận cũng không thể thay đổi, chỉ mong có cơ hội chuộc
lỗi, cho nên…”

Hạ Ngọc Cẩn cả giận nói: “Cho nên nàng gả cho ta?”

“Không,” Diệp Chiêu cúi đầu, gian nan nói “Ta biết
tính tình của mình, chúng ta không hề đẹp đôi, gả cho chàng chỉ hại chàng mất mặt.”
Nàng cũng biết, đứa bé bị mình làm rơi xuống nước trong hoa viên kia có một đôi
mắt trong trẻo và một trái tim lương thiện nhất, “Chàng tuy nói hận ta, nhưng lại
lo thái hậu và mẫu thân, sợ sẽ liên lụy nhiều người, nên không có làm to chuyện.
Nằm giường nhiều năm, cũng không thui chột đi bản tính của chàng, cho dù biết không
được đáp lại, ta vẫn quyết định quyết tâm cả đời này ở bên cạnh chàng…”

Từng chữ nàng nói ra đều rất gian nan, rất khổ
sở.

Hạ Ngọc Cẩn hoảng hốt nhớ lại lời nói của Hồ Thanh:
[Tướng quân nói, nếu không trời cho nàng sống tiếp, nàng sẽ dành cả đời để chuộc
lại những lỗi lầm.]

Mười tám tuổi khởi binh, vượt qua đao kiếm mưa
tên, là vì tội lỗi chính bản thân từng phạm phải ở Mạc Bắc, hai mươi tư tuổi xuất
giá, lựa chọn hắn, là vì tội nghiệt gây ra từ khi còn nhỏ, nàng thua kém nhiều,
cho nên không dám kỳ vọng được yêu, không dám mơ tưởng đến những hạnh phúc bình
thường. Nàng mất đi nụ cười thiếu nữ, đeo lên vẻ cứng rắn bên ngoài, che giấu đi
nỗi đau khổ trong lòng.

Hoạt Diêm Vương người người khiếp sợ.

Hắn thì không sợ nàng, trước giờ chưa từng sợ.

Không biết tại sao từ khi bắt đầu, trực giác liền
cho hắn biết rằng, nếu hắn muốn giết người, nàng sẽ mài đao, nếu hắn muốn hái hoa,
nàng sẽ canh chừng. Bất kể hắn muốn gì,nàng đều sẽ đem tất cả sức lực, không tiếc
trả giá, san bằng mọi chướng ngại cho hắn.

Hắn nói cái gì, nàng đều nghe, hắn muốn gì, nàng
đều làm, thành công nào của hắn, nàng đều ca ngợi hoan hô. Nàng ở sau lưng đem hết
sức lực đối xử tốt với hắn, sự khoan dung và tin tưởng vô tận này, làm cho hắn trưởng
thành, làm cho hắn hồi tỉnh, làm cho hắn sống lại.

Hắn sống lại.

Nhưng gông xiền của nàng khi nào mới có thể buông?

Một năm? Hai năm? Mười năm? Hay là một đời một
kiếp?

Diệp Chiêu vươn tay, định chạm vào tay hắn, nhưng
vừa chạm được vào đầu ngón tay, lại lặng lẽ rụt về, băn khoăn hỏi: “Ta hại chàng
mười bốn năm, dùng cả đời đền lại được không?”

Hạ Ngọc Cẩn nín lặng.

Diệp Chiêu cúi đầu: “Nếu chàng còn oán hận, ta
có thể…”

Hạ Ngọc Cẩn túm mạnh lấy áo hàng, hung hăng kéo
tới trước mặt, hùng hổ nói: “Không được!”

Diệp Chiêu ngây ra nhìn hắn, đôi mắt lưu ly khẽ
trầm xuống, giống như rơi vào vực sâu không thấy đáy.

“Ai muốn nàng đền?!” Hạ Ngọc Cẩn cốc mạnh vào trán
nàng, mạnh mẽ ra lệnh, “Đồ khốn này! Nàng nợ ta mười bốn năm, phải dùng cả đời để
yêu!”

Phút im lặng ngắn ngủi trôi qua.

Tia nắng ngập trời như tỏa ra trong ánh mắt nàng,
rực sáng sặc sỡ, Diệp Chiêu xoạch một cái máu xông thẳng lên não, giật mình bừng
tỉnh. Nàng không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, dáng vẻ thiếu tự nhiên của
hắn ẩn chứa dịu dàng vô hạn. Nàng sợ mình đang mơ, xoa đi xoa lại mắt, thấp giọng
hỏi: “Chàng nói thật?”

Hạ Ngọc Cẩn ưỡn ngực: “Thật!”

Diệp Chiêu hỏi: “Chàng tha thứ?”

Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Ta tha thứ.”

Không điều kiện, không trả giá, không hối hận.

Mười bốn năm khổ sở, hắn tha thứ.

Hắn nguyện tự tay gỡ xuống gông xiềng trên vai
nàng, chỉ mong nàng không phải khổ đau.

Hai đôi bàn tay, lặng lẽ lại gần, nhẹ nhàng đụng
chạm, siết lấy thật chặt.

Diệp Chiêu từ từ ngước mắt lên, trong đôi mắt ngập
tràn ánh nước màu hổ phách mênh mang, nàng nhắm mắt lại, ôm chầm lấy hắn, im lặng
tựa lên vai hắn. Vài sợi tóc đen rũ xuống, áo lông mềm mại, trên vai hắn có mùi
hương xông nhàn nhạt, nhẹ nhõm dịu dàng, bờ vai ấm áp, thoải mái hạnh phúc.

Hạ Ngọc Cẩn sợ nàng không tin, lặp đi lặp lại:
“Ta tha thứ, ta tha thứ…”

Mười tám năm hoang đường, nàng làm tổn thương rất
nhiều người, phạm rất nhiều sai lầm không thể bù đắp.

Lãng tử quay đầu, nhìn lại ngày xưa, tự trói buộc
thể xác và tinh thần mình.

Nàng không dám ước mơ được tha thứ, không dám khát
vọng tự do.

Lẳng lặng chờ đợi, lặng lẽ nỗ lực.

Mãi cho đến khi có người dùng thần chú “Tha thứ”
xé đi phong ấn.

Gông xiềng bao năm trên vai, cuối cùng cũng được
giải thoát.

Giờ phút này, trong mắt nàng là những giọt nóng
chưa từng thấy, lần lượt lần lượt nối nhau lăn xuống.

Hạ Ngọc Cẩn buông mi, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng
nàng, nghi hoặc bao năm được cởi bỏ, oán hận buông xuống, tha thứ cho đi, trong
lòng nhẹ nhàng đến khó có thể hình dung.

Đêm khuya trong lều, hai người dựa sát vào nhau:

“Phu vi thê cương, sau này cái gì nàng cũng phải
nghe lời ta.”

“Ừ, đương nhiên!”

“Ta chỉ đông, nàng không được đi tây.”

“Ừ, chắc chắn!”

“Phải ngoan ngoãn bảo vệ thân thể, sinh một thằng
con trai khỏe mạnh!”

“Ừ, khẳng định!”

“Ra ngoài phải để mặt mũi cho ta.”

“Ừ, ai không cho chàng mặt mũi ta chém chết luôn!”

Trong lều, hai ánh đèn vàng, tiếng thì thào nhè
nhẹ.

Ngoài lều, diều hâu giương cánh, bay qua núi cao.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3