Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới- Quất Hoa Tán Lý- Chương 115 - 116
Bách Thập Ngũ. Táng gia bại sản
Hạ Ngọc Cẩn đưa đại đao cho nàng.
Diệp Chiêu quá quen thuộc với sức nặng của từng
loại vũ khí, nàng đưa tay ra đỡ, không ngờ cây đạo nhìn nặng trịch lại nhẹ như vậy,
nàng không đề phòng, dùng sức quá lớn thành ra lảo đảo một cái, “Cái này là?” Nàng
lật trái lật phải nhìn ngắm, chỗ nào cũng tinh luyện từ sắt, không hề có sơ hở,
bèn tò mò sờ tay định bẻ thử một cái.
“Không được bẻ!” Hạ Ngọc Cẩn hoảng sợ, vội vã ngăn
chặn hành vi lỗ mãng của vợ, giải thích, “Vũ khí này là tác phẩm của thợ rèn Lưu
ở kinh thành, tay nghề của hắn rất giỏi, còn có tài đúc rỗng, thường xuyên làm máy
móc cho đám nhà giàu, thỉnh thoảng cũng lén làm một chút đồ chơi như thế này.”
Diệp Chiêu kinh ngạc: “Cái đao nhìn được không
dùng được thế này, chặt một cái đầu còn không nổi, có khi còn vỡ thì dùng thế nào
được?”
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Kinh thành có được mấy cơ hội
cho ngươi động đao động thương? Đám con cháu ăn chơi sĩ diện nhà võ tướng, hoặc
là muốn trốn tránh luyện võ khổ cực, hoặc là muốn thể hiện võ dũng trước mặt mỹ
nhân, toàn lén lút đặt những loại vũ khí rỗng như thế này, cố ý sai người hổn hển
khênh đến, sau đó bản thân mình nhẹ nhàng nhấc lên, ra vẻ lực bạt sơn hà khí cái
thế (*), cũng lừa được khối người rồi đấy.”
Diệp Chiêu lại nhấc nhấc ước lượng đại đao, đại
đao tám mươi tám cân đặt lên tay chưa đến mười cân, khó trách ông chồng của nàng
khua múa nhiệt tình được như vậy, không khỏi cảm khái: “Bảo sao thằng con thứ hai
nhà Mộc tướng quân lấy đâu ra ra thể lực mà nâng nổi Bá Vương Đao năm mươi sáu cân
như thế, còn tưởng hắn nhìn yếu mà lực không yếu…”
Thợ rèn Lưu Tam Lang cười xòa nói: “Bá Vương Đao
kia cũng là ta làm, mất hơn hai mươi ngày, dùng mất khoảng bảy tám cân sắt, tướng
quân thích, ta đánh cho ngài một cây nha? Chỉ cần không dùng thật là không lộ đâu.”
Hạ Ngọc Cẩn khoát tay: “Làm đi! Trong tay tướng
quân có bao nhiêu vũ khí nặng, chọn mấy cái tốt, đánh hết ra! Gia có thưởng lớn!”
Ai chẳng biết Nam Bình Quận Vương vung tay hào
phóng?
Thu nhập một chuyến này có thể cả đời ăn uống.
Lưu Tam Lang sung sướng rời đi.
Với thần binh lợi khí này, Diệp Chiêu vô cùng vui
mừng, eo nàng nhỏ, thắt đai lưng lên cao một chút, cũng không quá lộ, xách đại đao,
hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy tới luyện võ trường, chỉ điểm đao thức
trước mặt tướng sĩ, múa đại đao uy vũ hừng hực, khiến mọi người hoan hô từng trận.
Tướng quân đao, trong quân không ít người có thể
nâng lên, nhưng có thể sử dụng nhẹ nhàng như vậy không đến vài người.
Nhìn diệp Chiêu cầm đại đao quăng tới quăng lui
như lá cây, mọi người hò hét đến kinh thiên động địa, trên đời này có phụ nữ nào
có thai mà hung mãnh đến vậy?
Mật thám ẩn núp trong quân, vẫn ôm tâm lý may mắn,
thấy cảnh tượng như vậy, tim lạnh ngắt.
Từ đó, không còn người nhắc đến chuyện tướng quân
mang thai.
Một nơi khác, Kỳ Vương phái hiện sứ gia mình phái
đi mãi vẫn chưa có trả lời lại, trong lòng vừa sợ vừa vội, lo sợ Đông Hạ Vương động
tâm, muốn hy sinh mình đổi lấy lợi ích. Lại thêm Diệp Chiêu nhân cơ hội tung người
lẩn vào Giang Bắc, phát tán lời đồn Đông Hạ hòa đàm với Đại Tần khắp nơi, khiến
hắn đứng ngồi không yên, hoãn chuyển lương thực, lại phái người đi Đông Hạ báo tin
trước, người đưa tin lại bị mai phục giữa rừng núi, bị Thu Lão Hổ quay về nghề cũ
làm thổ phỉ triệt hạ, trực tiếp lôi về quân doanh Đại Tần.
Đường chuyển lương có trọng binh canh gác, vài
người trà trộn vào thì được, nhưng phái cả một đội quân tới, sẽ có động tĩnh, khiến
kẻ địch cảnh giác.
Diệp Chiêu được tin, nhăn mặt nhíu mày.
Hạ Ngọc Cẩn ở bên cạnh gỡ xương cá cho vợ, nghe
tin thám tử cấp báo, khó hiểu hỏi: “Sao lại không cắt đường lương bọn chúng? Chúng
ta cứ trực tiếp đánh mấy chục xe vận lương đến Giang Bắc, làm giả con dấu với thư
hàm, cho lương thực lên, giả mạo Kỳ Vương đưa đến là được rồi.”
Nếu đổi là người khác đưa ra ý kiến ngu ngốc như
thế, Diệp Chiêu đã chửi ầm lên rồi, nhưng trước mắt là nam nhân trong tâm can nàng,
bất kể hắn làm gì nói gì đều đúng, cho dù ý kiến ngu ngốc, cũng là ngu ngốc một
cách đáng yêu, vì thế nhẹ nhàng giải thích: “Lượng lương thực Kỳ Vương chuyển cho
Đông Hạ rất lớn, quốc khố trống rỗng, quân lương của chúng ta đã sớm không đủ, nếu
cắt lấy lượng lương thực lớn như thế cho quân địch, quân mình sẽ không còn gì ăn.”
Hạ Ngọc Cẩn sững sờ hỏi: “Mua lương thực không
được sao?”
“Xung quanh đây nơi nào trưng thu được đã trưng
thu hết rồi,” Diệp Chiêu thở dài, “Chúng ta lấy đâu ra tiền mua lương?”
“Nhưng…” Hạ Ngọc Cẩn gẩy gẩy móng vuốt, “Ta có
tiền nha.”
Diệp Chiêu: “Tiêu tốn không hề ít, chàng đây là…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Ngọc Cẩn đã bắt đâu luồn tay
vào trong áo, tay trái móc ra một xấp ngân phiếu, tay phải moi ra một chồng ngân
phiếu, một đống ú hụ, ước chừng mấy chục vạn lượng, quay đầu sai Dế Mèn trở về khênh
cái hòm đến, mở ra bên trong tất cả đều là ngọc trai phỉ thúy bảo thạch, rực rỡ
chói lóa, bừng bừng sáng cả quân doanh. Hắn đẩy hết đến trước mặt Diệp Chiêu, tranh
công nói: “Ta không tham ô, đây đều là tiền hoàng thượng thưởng, thái hậu thưởng,
hoàng hậu thưởng, quý phi thưởng, ca ca cho, mẫu thân cho, còn có lén lừa được của
người khác, trước đây ăn uống tính hết vào tiền công, không xài gì đến. Phụ thân
và ca ca làm hoàng thương nhiều năm, tích tiểu thành đại, lúc ra ở riêng, mẫu thân
sợ ta không có bản lĩnh chăm lo nhà cửa, không ngóc đầu nổi trước vợ, thiên vị cấp
thêm cho một đống, trong nhà không nuôi quá nhiều thiếp thất ca kỹ, tiêu phí ít
hơn mấy vương phủ khác nhiều lắm. Trước khi tới đây ta còn dặn quản sự ở lại thượng
kinh mang đống tranh cổ cùng với thôn trang đi bán hết, vài ngày nữa tiền sẽ tới,
ta sợ hoàng bá phụ không phát đủ quân lương, tính nàng lại bướng bỉnh muốn đồng
cam cộng khổ với quân lính, sẽ làm con ta ăn không đủ no cơm.”
Anh chồng của nàng thật sự là mẹ nó biết lo xa!
Thật phóng khoáng! Thật rộng rãi! Móc một đống
tiền ra như thế mà không nhíu mày lấy một cái!
Quả nhiên nàng gả không sai người!
Diệp Chiêu ngày ngày lo lắng tiền bạc, thình lình
một đống tiền rơi xuống, không quản tiền công hay tiền nhà mình, có thể cấp cứu
là tốt rồi.
Hạ Ngọc Cẩn rất giác ngộ: “Trận này đánh cho Đại
Tần, cũng là đánh cho giang sơn Hạ gia chúng ta, ta làm tôn thất, bỏ chút ít tiền
cũng là đương nhiên. Huống chi ta lừa hoàng bá phụ chạy tới chiến trường, nếu đến
một cái cống hiến gì đó cũng không có, lúc về…” Nghĩ tới gậy gỗ đang chờ, da đầu
hắn run lên, mông thắt lại, “Ta táng gia bại sản quyên tiền đến chiến trường, tháo
gỡ nguy cấp giúp hoàng bá phụ, nương tử nàng nhớ trăm ngàn lần phải cầu tình cho
ta, để bá phụ bớt cho ta vài gậy.”
Diệp Chiêu ôm đống ngân phiếu không buông: “Yên
tâm, chàng là vì bảo vệ chắt trai thái hậu, bà sẽ không ngồi yên đâu, bảo mọi người
nói tốt cho chàng đôi chút, làm chứng chàng ở trong quân không làm gì xằng bậy,
lại chuẩn bị cho chàng kim sang dược tốt nhất, hẳn là hoàng thượng không đến mức
đánh hỏng nửa cái mạng của chàng được.”
Hạ Ngọc Cẩn vẻ mặt cầu xin: “Như thế thì tốt, ở
nhà còn một ngàn lượng cho mấy đầy tớ chi tiêu, không nhiều hơn một xu. Ta không
biết đánh giặc hết bao nhiêu, cầm được bao nhiêu cầm hết đi, chỉ sợ không đủ tiêu,
ngay cả hồi môn của nàng cũng mang đến, chỗ tiền đấy không phải tiêu thì nàng đừng
đụng vào nhé?”
Diệp Chiêu hào sảng: “Chẳng phải hồi môn chỉ dùng
để làm cảnh hay sao? Việc bé tí đấy tính làm gì? Ta ăn vỏ cây cũng được.”
Hạ Ngọc Cẩn sờ sờ cái bụng mềm yếu của mình, quyết
đoán hạ quyết định: “Ta nhớ mẫu thân, sau khi về sẽ qua An Vương Phủ ở một thời
gian, mẫu thân nhìn thấy chúng ta bình an trở về nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Diệp Chiêu quyết đoán đồng ý: “Làm con dâu cũng
lên đến hầu hạ người nhiều một chút.”
Cùng đường bí lối, vẫn còn có đường ăn bám.
Trong mắt hai kẻ vô lại ánh lên sắc xanh của sói,
cười bỉ ổi.
Ở An Vương Phủ nơi kinh thành xa xôi.
An Thái Phi thình lình hắt xì vài cái.
———————————
(*)Lực bạt sơn hà khí cái thế: Nguyên gốc là “Lực
bạt sơn hề, khí cái thế”, câu đầu trong Cai Hạ Ca của Hạng Vũ, có nghĩa là lực đánh
bay sông núi, khí thế ngợp trời.
Bách Thập Lục. Chuyện cũ ngày xưa…
Tiền có, lương cũng sẽ có.
Diệp Chiêu không dám giao chuyện mua vật tư cho
tên Hạ Ngọc Cẩn tiêu tiền như nước này, lại không thể để lộ ra ngoài, bèn chộp Hồ
Thanh vừa tân hôn yến tới quăng việc cho hắn. Hồ Thanh mới nếm thử mùi vị động phòng,
Thu Thủy lại thu bớt tính tình nóng nảy ngày xưa, đang chính thời gian người ta
ý mật tình nồng, cho dù biết lấy đại cục làm trọng, nhưng nhìn Diệp đại tướng quân
cứng rắn nghiêm minh răn dạy hắn không được trầm mê xuân sắc ôn hương, lại nhìn
lại Hạ Ngọc Cẩn vừa mới đấm bóp bả vai cho Diệp đại tướng quân xong, nhớ đến chuyện
hắn tính kế mình, trong lòng liền có chút buồn bực.
Không cần biết kết quả tính kế thế nào, buồn bực
chính là buồn bực.
Hồ ly há có thể chịu thiệt?
Hắn bị ấm ức, tất cả mọi người đều phải ấm ức.
Vì thế, Hồ Thanh nhân cơ hội trước lúc xuất phát,
ngoắc ngoắc gọi con chồn tuyết nhỏ lại, bí hiểm ghé lỗ tai hắn nói: “Ngươi có biết
kinh thành đầy hoàng thân quốc thích mà tại sao tướng quân cứ nhất định phải gả
cho ngươi không?”
Hạ Ngọc Cẩn trầm tư, do dự, bất an: “Cô ấy háo
sắc?”
“Cũng không phải, không phải,” Hồ Thanh một tay
vỗ vai hắn, một tay lắc lắc ngón trỏ, giở giọng quan tâm nhất mà nói, “Thời điểm
ấy lúc bọn ta bàn chuyện giải bình quyền, cô ấy chọn ngươi không chút do dự. Ngươi
nghĩ lại xem, tướng quân bét ra cũng mười mấy năm không về kinh, tại sao nàng lại
biết ngươi rất đẹp? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng mỹ danh của mình bay xa đến tận Mạc
Bắc?”
Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới thời điểm Diệp Chiêu nhắc đến
chuyện này, luôn mập mập mờ mờ, ậm ờ qua quýt cho xong, không khỏi nói: “Nói vậy
cũng đúng, mụ vợ hung dữ này sao lại cứ chọn ta nhỉ? Kỳ cục, quá kỳ cục, ta phải
đi hỏi nàng mới được.”
Hồ Thanh cười tủm tỉm: “Ngươi cứ hỏi như thế, tất
nhiên cô ấy sẽ không nói.”
Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới việc dạo này hắn và Hồ Thanh
qua lại kém hơn trước, ngờ vực nhìn lướt qua: “Hay là ngươi lại tính kế gây khó
ta?”
“Không phải, không phải,” bàn tay Hồ Thanh đang
ôm bả vai hắn nắm lại thật chặt, “Tuy rằng tướng quân bảo ta giấu diếm ngươi việc
này, nhưng có một số việc ta cảm thấy ngươi biết vẫn hơn, lại đây ta kể tỉ mỉ cho
mà nghe…”
Diệp Chiêu đang trong doanh trướng, tay cầm văn
thư bàn bạc kế hoạch tấn công lần sau cùng chúng tướng, vừa thương nghị xong đã
thấy ông chồng nàng xông vào như gió lốc, sau đó nhìn nàng chằm chằm, khóe mắt ươn
ướt, nhìn tới tận lúc nàng đứng ngồi không yên, Hạ Ngọc Cẩn bổ nhào tới, nhanh như
chớp nắm chợt tay nàng, nồng nàn nói: “A Chiêu, tại sao nàng lại giấu ta chuyện
lớn như vậy?”
“Giấu cái gì?” Da đầu Diệp Chiêu run lên từng chặp,
không khí quỷ dị giăng khắp nơi, nàng nhìn chằm chằm cặp móng vuốt trắng nõn của
Hạ Ngọc Cẩn, không rút tay lại, dè dặt thắc mắc, “Ta vẫn chưa hiểu.”
Hạ Ngọc Cẩn cố nhịn cái sống mũi đã cay xè lại:
“Hồ Thanh đã kể hết mọi việc cho ta rồi.”
Da đầu Diệp Chiêu đã tê rần: “Cái gì… Chuyện gì
cơ?”
Hạ Ngọc Cẩn cảm động nói: “Thì ra nàng ở biên quan
nhiều năm mà vẫn nhớ đến sức khỏe của ta, trên đường đánh giặc còn trời nam đất
bắc hỏi tìm thuốc men cho ta, khẩu âm của vị đạo sĩ tha phương đến kinh thành chữa
khỏi bệnh cho ta kia cũng là giọng Mạc Bắc, Hồ Thanh nói ông ấy do nàng mời tới.”
“Có… Có việc này à?” Diệp Chiêu cười ha ha, nghiêm
mặt nói, “Ta và chàng vốn không quen biết, làm những chuyện phiền phức như thế để
làm gì?”
Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: “Hồ Thanh có quen biết với
đạo sĩ kia, là nàng bảo Hồ Thanh mời hắn đến, Hồ Thanh đã kể hết mọi chuyện rồi.”
Diệp Chiêu thành thạo trốn tránh: “Hắn lại nói
dối.”
Hạ Ngọc Cẩn dừng một lát, lắc đầu: “Vị đạo sĩ kia
đến đi vô tung, xem bệnh xong liền rời khỏi kinh thành, nhà ta cũng không đi khắp
nơi khoe hắn râu chuột mắt bé. Cho nên Hồ Thanh không thể miêu tả mặt mũi cử chỉ
ông ta rõ ràng đến thế, đến ngay cả bên cạnh lỗ tai ông ta có một nốt ruồi to hắn
cũng biết.”
Diệp Chiêu chột dạ, bên ngoài lại cứng miệng chống
đỡ: “Bịa chuyện, chuyện hồ ly nói chàng cũng tin à?!”
Hạ Ngọc Cẩn thở dài: “A Chiêu, đừng nói cứng, chuyện
vô liêm sỉ nàng làm ta đều biết, cũng tha thứ cho nàng.”
Chuyện cho tới nước này, đã có thể kể hết ra giải
quyết một thể, thật làm cho người ta động lòng.
Ánh mắt Diệp Chiêu hơi lóe lên.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn sắc mặt nàng, tiếp tục nói: “Tuy
rằng trước kia ta rất để ý, nhưng giờ nghĩ lại cũng không có gì ghê gớm lắm. Tuy
ta có ghét tên tiểu tử Hồ Thanh nhưng hắn có nói một câu rất đúng, hai vợ chồng,
sao có thể giấu bí mật trong lòng? Tuy nàng có sai, nhưng cố gắng sửa lại. Cho nên
ta không trách nàng.”
Diệp Chiêu do dự: “Tên tiểu tử thối kia thực sự
kể hết chuyện của ta rồi?”
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Ừm.”
Diệp Chiêu không dám tin xác nhận lại: “Chàng không
thấy quái lạ chút nào à?”
Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục gật đầu: “Không lạ tí nào.”
Diệp Chiêu thấy thái độ hắn thành thật, rốt cục
nhẹ nhàng thở ra, thở phào nói: “Nhiều năm rồi, mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, trong
lòng ta liền không yên, sợ chàng biết được sự thật rồi sẽ không bao giờ để ý đến
ta nữa. Không ngờ chàng lại là người đàn ông rộng lượng như vậy, là ta đã xem thường
chàng rồi.”
Hạ Ngọc Cẩn vỗ ngực nói: “Lão tử là loại người
nào? Lòng dạ còn bao la hơn cả biển lớn! Ai còn trẻ chẳng lông bông? Nhớ thời ta
còn trẻ người non dạ, tranh đấu với công tử nhà Hòa thượng thư, còn bao toàn bộ
cô nương trên Tần Hà gõ nhịp hát nữa! Đổi lại là bây giờ, ta lén chỉnh chết hắn
là được rồi, cần gì phải phô trương như vậy? Chọc hoàng bá phụ tức giận đánh ta
mấy gậy.”
Lòng Diệp Chiêu thả lỏng rất nhiều, cảm khái: “Đúng
vậy, trước đây ta cũng hết sức sai lầm, chỉ vì chứng minh mình là đàn ông trước
mặt bạn bè mà chạy đến thanh lâu uống hoa tửu, giờ nghĩ lại thật sự là mất mặt.”
Càng bi thảm là, đám tiểu mỹ nhân kia ăn đậu hũ đến mức nàng đứng ngồi không yên,
còn phải cố giữ chịu đựng giữ mặt mũi, nhét tiền nhờ hoa khôi giữ bí mật đêm ấy
hộ.
Hạ Ngọc Cẩn cảm khái: “Đúng vậy, tất cả đều là
sai lầm, vì để chứng minh mình là kẻ ăn chơi nhất trong đám ăn chơi, ta lén đến
Bàn Nhược Am trêu ghẹo Tiếu quả phụ của nhà thái phó người ta, bị nàng ném cho một
chén trà, còn bị a hoàn của nàng đá một cước vào mông, không cẩn thận ngã xuống
sườn núi, trẹo cả chân, lúc về còn bị Thái Hậu mắng một trận, thiếu chút nữa đẩy
con cọp cái kia cho ta.” Càng bi thảm là, sau đó lại còn nghe nói con cọn cái kia
mắt mũi không tốt lắm, trời tối khó nhìn, còn mắng vài câu “Đồ kỹ nữ ti tiện”, thật
không biết nàng nhìn thành cái gì.
Diệp Chiêu cảm khái: “Đúng vậy, nhớ năm đó, vì
để chứng minh mình là đàn ông nhất trong đám đàn ông, ta liền dấu kín tên họ, chạy
lên Hắc Phong Trại đập trại chủ nhà người ta, đập xong thì xưng huynh gọi đệ, tiểu
trại chủ kia còn đẹp trai, võ công không tệ, tính cách cũng ổn, lại lúc nào cũng
lấy lòng ta, ta còn tưởng hoa đào của ta nở rồi, dù sao cũng không gả đi đâu được,
túm một gã đàn ông về ở rể xem ra còn tốt hơn đi cưới hỏi ai, không ngờ tên kia
lại là đoạn tụ, phì phì….” Nàng không dám vạch trần thân phận nữ nhi, trực tiếp
cự tuyệt đối phương. Tên kia ngày nào cũng liều chết quấn lấy, còn bám đến cả cửa
nhà, sau chọc nàng tức giận, đập cho một trận để đời, bị phụ thân biết được, nổi
trận lôi đình, nếu không có a hoàn mật báo, nàng chạy trốn nhanh, thế nào cũng bị
đóng cửa chém chết tại trận.
Hạ Ngọc Cẩn cảm khái: “Đúng vậy, nhớ năm ấy đi
dạo lung tung trong hoa viên hoàng cung, kết quả tam hoàng tử hoa mắt, đuổi theo
hỏi ta là nữ quyến nhà ai, muốn đến cầu thân. Ta tức giận đến tìn Thái Hậu cáo trạng,
Thái Hậu bắt hắn đóng cửa đọc sách nửa năm, học cái gì mà sắc tức thị không, phì
phì, xử phạt nhẹ như vậy…” Lúc đó hắn mới mười một tuổi, dáng người chưa phát triển,
chưa được đội mũ, đường nét nam tính cũng chưa thể hiện ra, dung mạo còn như hoa
như ngọc hơn cả bây giờ, nhưng không đến mức bị nhìn thành con gái chứ? Càng đáng
giận là lúc Thái Hậu xử lý tam hoàng tử, mặt mũi tam hoàng tử như cha chết mẹ chết,
tất cả mọi người trong phòng lúc ấy cứ cười lăn cười lộn, công chúa Vĩnh An còn
ầm ỹ đến mức nhũ mẫu phải đến xoa bụng.
Chuyện cũ nghĩ lại mà nản.
Hai vợ chồng lấy trà thay rượu, tay bắt mặt mừng,
thi nhau kể khổ, càng nói càng hợp ý.
Diệp Chiêu tâm trạng tốt, rốt cuộc lỡ miệng: “Nhớ
năm đó, lúc ta gặp chàng ở Thiên Hương Viên, vừa mới học được tí khinh công, to
gan lớn mật, tự cho là giỏi. Thấy đứa bé ngoan ngoãn như vậy, định bắt nạt chơi,
ai mà ngờ…”
Hạ Ngọc Cẩn ngây người.
Hồ Thanh không nói rõ sự tình cụ thể lắm, chỉ hàm
hồ bảo là lúc trước Diệp Chiêu tưởng hắn là mỹ nữ, chạy đến trêu ghẹo, làm cho hắn
ngã bị xây xát? Sao địa điểm lại là ở Thiên Hương Viên? Đó là nơi đám quan to quý
nhân tụ hội ngắm hoa mà? Mọi người dù có bao nhiêu chuyện xấu xa trong bụng, dù
có háo sắc phong lưu, đến chỗ như thế cũng phải vờ làm chính nhân quân tử chứ?
Một suy nghĩ bất an lóe lên, sự tình chắc chắn
không như mình nghĩ.
Hạ Ngọc Cẩn không đổi vẻ mặt, nắm tay Diệp Chiêu
nói: “Đúng vậy, đều là duyên phận, ta nhớ ngày đó trong hoa viên hoa nở rất rực
rỡ, ta đứng cạnh… Hoa gì ấy nhỉ? Ta tự nhiên không nhớ ra.”
Diệp Chiêu thuận miệng nói: “Là hoa mai hồng, chàng
mặc áo hồng, đang chơi trốn tìm với bạn, đi vào trong ngọn giả sơn thì lạc đường,
từng tia nắng mặt trời xuyên qua lớp tuyết đọng trên những khe hở của ngọn giả sơn,
chiếu lên người chàng, còn rực rỡ hơn cả hoa mai.”
Hạ Ngọc Cẩn cũng dần nhớ lại: “Nàng nhảy từ trên
cây mai xuống.”
Diệp Chiêu hạnh phúc gật đầu.
Hạ Ngọc Cẩn cười tươi rói: “Kể tiếp đi.”