Thịt Thần Tiên (Tập 2) - Chương 13 - Phần 2
Thanh Trinh nhìn xuống Hà Bạng xám xịt dưới đất, đang ra sức
kẹp chiếc quần ống túm của Thanh Vận, khuôn mặt hắn bỗng trầm ngâm hẳn đi.
Vào một buổi tối tháng Hai, Lý Gia Tập lại xảy ra chuyện kì
dị, Dung Trần Tử lo lắng vụ Minh xà còn để lại hậu họa, nên cực kì coi trọng, suốt
cả đêm thu dọn đồ đạc chuẩn bị vội vàng lên đường. Hà Bạng vẫn đang ngủ rất say,
hắn xoa xoa lên vỏ trai của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Có muốn đi cùng với
ta không?”. Hà Bạng không mở vỏ - Sáng nay vẫn còn chưa được ăn canh chim cu gáy
hầm nấm, nên giờ nàng không muốn đi. Dung Trần Tử lắc lắc đầu: “Nàng ngoan ngoãn
ở cùng tiểu Diệp, ta đi rồi sẽ về. Được không?”. Hà Bạng dường như đã hơi hiểu tiếng
người, nhưng giống như một con cún con, ngôn ngữ thông dụng thì nàng hiểu, còn phức
tạp thì một từ cũng vẫn không hiểu. Dung Trần Tử nói xong, nàng liền chuẩn bị bò
từ trên giường xuống, Dung Trần Tử vội ôm chặt lấy nàng: “Ta ôm nàng qua đó”.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, trong Quan vẫn tối đen như mực.
Năm nay hoa anh đào nở muộn, đến giờ vẫn chưa tàn. Dung Trần Tử ôm nàng đi trên
con đường lát đá, nửa đêm sương dày, hắn ôm sát Hà Bạng vào lồng ngực của mình nói:
“Sương vương trên hoa anh đào thơm mát vô cùng, có muốn nếm thử không?”.
Hà Bạng đang ở trong lòng hắn liền há vỏ ra, Dung Trần Tử
bèn hái mấy bông hoa bón nước sương cho nàng, rồi nhẹ nhàng căn dặn: “Ta không có
ở đây nàng phải ngoan ngoãn, nghe lời tiểu Diệp, không được bò lung tung khắp nơi
nhé”.Hà Bạng mải mê uống sương mai, không thèm quan tâm tới hắn. Nàng cảm thấy ở
đây nhiều người như vậy nhưng người lòng dạ hẹp hòi nhất chính là Dung Trần Tử,
còn Diệp Điềm và Thanh Vận chỉ cần nàng há vỏ ra mấy lần thôi, thì tốt xấu gì cũng
bón chút đồ ăn cho nàng. Dung Trần Tử thì ngày nào cũng canh giờ, chưa đến giờ là
dứt khoát không cho ăn, dù nàng có há vỏ bao nhiêu lần đi nữa cũng không cho. Huống
hồ, hắn lại thường xuyên không ở đây, khó khăn lắm mới được nghịch đám đồ chơi một
lúc, vậy mà cứ hễ có việc là hắn lại đưa nàng đến chỗ của Diệp Điềm. Nên Hà Bạng
không thân thiết với hắn lắm. Nàng cũng không hiểu tại sao buổi tối mình nhất định
phải ngủ cùng với hắn. Nếu như có thể ngủ cùng Thanh Vận thì tốt biết mấy, Thanh
Vận biết làm rất nhiều món ăn ngon…
Buổi tối sau khi Dung Trần Tử vừa đi, thì Hà Bạng cũng biến
mất. Diệp Điềm lo lắng đến suýt ngất, nàng chẳng qua chỉ đi lấy cho Hà Bạng một
con búp bê vải, lúc đi nàng ta vẫn còn ngoan ngoãn ở trên giường, ai ngờ loáng cái,
đã không biết bò đi đằng nào rồi. Đám tiểu đạo sĩ lật tung mọi xó xỉnh trong Thanh
Hư quan, tìm ra đến hai mươi mấy con trai núi, đã vậy thân hình, màu sắc đều rất
giống nàng. So sánh suốt nửa ngày trời cũng không nhìn ra được con nào là Hà Bạng,
Diệp Điềm cuống đến phát khóc: “Hà Bạng xấu xa, rốt cuộc thì con nào mới là cô?”.
Rơi vào đường cùng, Thanh Vận bèn hiến một cách rất hiệu quả,
đó là làm hai viên thịt tôm rồi đem ra thử, nhưng hai mươi mấy con trai không con
nào há vỏ cả - Tất cả đều không phải là Hà Bạng.
Tìm nàng từ lúc trời tối cho đến tận khi sắc trời đã sáng,
mọi người quyết định ăn sáng xong sẽ tiếp tục tìm. Thanh Vận quay về phòng thay
quần áo, thì tìm thấy Hà Bạng ở dưới cái chăn được xếp thành hình đậu phụ của mình.
Nàng trốn rất kĩ, nên vô cùng đắc ý, đến nửa đêm vẫn bướng bỉnh không chịu nhúc
nhích. Thanh Vận nhấc nàng lên. Lúc ấy tim gan đám tiểu đạo sĩ trên dưới trong Thanh
Hư quan mới được thả rơi xuống bụng.
Diệp Điềm ôm nàng vào lòng, rất lâu mới gõ gõ vào vỏ của nàng,
nói: “Đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, ngộ nhỡ bị người ta đạp trúng thì phải làm
sao!”.
Hà Bạng liên tiếp mở vỏ đến sáu bảy lần liền - Nàng ngửi thấy
mùi thơm của tôm viên! Cuối cùng Diệp Điềm cũng tìm được ra cách trị nàng. Diệp
Điềm đặt tôm viên vào trong một cái hộp, mỗi lần cho nàng ăn một chút, không cho
ăn no, nàng sẽ canh giữ phần còn thừa, dù có dùng chổi đánh cũng sẽ không bò đi
lung tung.
Sau khi Dung Trần Tử trở về, Hà Bạng không nhận ra hắn. Hôm
ấy hoa đào trong Thanh Hư quan nở rộ, những cánh hoa hồng nhạt rụng rơi phiêu du
theo gió. Dung Trần Tử mang cho Hà Bạng hạt hướng dương ngũ vị, Hà Bạng rất vui,
nhưng lại nhất định không để Dung Trần Tử bón cho nàng ăn. Hễ Dung Trần Tử chạm
vào là nàng khóc, nàng muốn ngủ cùng Diệp Điềm. Diệp Điềm ngồi bóc hạt dưa, thấy
vậy cười không khép miệng lại được: “Sư ca à, huynh giỏi giang cái gì chứ, ngay
cả nuôi một con trai cũng không biết!”.
Dung Trần Tử rất đau buồn. Đêm đến, Hà Bạng thật sự không
chịu ngủ cùng hắn, mỗi tối nàng đều ở trên giường của Diệp Điềm. Diệp Điềm đối xử
với nàng rất tốt, còn làm riêng cho nàng một cái khăn tắm để chà vỏ. Nghĩ đến việc
vỏ nàng rất dễ bị khô, Diệp Điềm còn bôi lên một lớp cao thơm giữ ẩm, khiến nàng
cả ngày đều thơm ngào ngạt. Mỗi tối Diệp Điềm sẽ cho Hà Bạng ăn đêm, khiến Hà Bạng
cứ đói là kẹp kéo loạn xạ góc áo của Diệp Điềm. Có lần Dung Trần Tử kiên quyết ôm
nàng quay về phòng, kết quả là nàng khóc mãi cho đến tận nửa đêm, vẫn là Diệp Điềm
không yên tâm, lại tới bế nàng về.
Dưới sự chăm sóc của Diệp Điềm, Hà Bạng lớn rất nhanh, đến
trung tuần tháng Ba nàng đã dài được đến hai thước. Hôm ấy Dung Trần Tử đến Bạch
Vân quan tham gia pháp hội, chỉ dẫn riêng một mình Thanh Vận đi cùng. Thanh Huyền
và Thanh Tố cứ cười trộm mãi - Ai bảo đệ lấy lòng Hà Bạng, chọc cho sư phụ mất hứng
chứ?
Thanh Vận đi rồi, tài nghệ nấu ăn của các tiểu đạo sĩ khác
trong Quan không giỏi, nên Diệp Điềm đành phải đích thân xuống bếp. Thanh Huyền
và Thanh Tố rảnh rỗi nên giúp Diệp Điềm chăm sóc Hà Bạng. Diệp Điềm trải một cái
chiếu cói xuống đất, nàng ngồi ở trong bò tới bò lui, cách duy nhất để tiêu hao
tinh lực chính là kẹp cắn món đồ chơi đang ở trong tay Thanh Huyền, rồi bò tới trước
mặt Thanh Tố. Hai tên đại cao đồ của Dung Trần Tử, ngồi trên bồ đoàn ở bên trái
và bên phải của chiếc chiếu, vừa xem kinh thư, vừa cầm món đồ chơi bện bằng dây
thừng đợi nàng đến kẹp. Trong lúc không chú ý, nàng liền kẹp luôn vào tay Thanh
Huyền. Lúc này vỏ của nàng cũng đã khá to, kẹp vào đầu ngón tay đã bắt đầu thấy
đau. Thanh Huyền nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên bên tai vang
lên một tràng cười, trong trẻo như chuông bạc. Thanh Huyền, Thanh Tố cùng lúc ngẩng
đầu lên nhìn, thì thấy có một cô bé tầm sáu, bảy tuổi đang ngồi trên chiếu, cả người
mặc một chiếc váy bồng màu xanh nhạt, trên đầu chải hai búi tóc, mái hỉ nhi dễ thương
ngọt ngào vô cùng, bên góc mai cài một đóa sen đá trắng nhuận như ngọc, tai đeo
hai hạt san hô đỏ, bàn chân nhỏ nhắn vừa trắng lại vừa mềm, nhưng vẫn không đi giày
như ngày xưa.
Cô bé xinh xắn dễ thương, trắng trẻo mịn màng ấy nằm bò trước
mặt Thanh Huyền, đôi mắt tròn xòe mở to nhìn chằm chằm vào hắn. Thanh Huyền sợ làm
nàng giật mình, cũng không biết nên chào hỏi với nàng thế nào - Dáng vẻ này của
nàng thì dù có nói gì cũng thấy lúng túng. Thanh Tố cũng vì kinh hãi quá độ, mà
lẩm bẩm nói: “Sư phụ đây là tạo nghiệt đấy… Dâm loạn nhi đồng, người ta vẫn còn
nhỏ như vậy mà…”.
Thanh Huyền đập bốp một cái lên đầu hắn, đe: “Nói linh tinh
cái gì vậy! Việc của sư phụ là chỗ để đệ lắm mồm à!”. Hai người nhìn ngắm Hà Bạng
rất lâu, cuối cùng Hà Bạng không kiên trì trong hình dáng con người được nữa, lại
biến về lại như cũ. Nàng rảnh rỗi buồn chán, lại tiếp tục kẹp mấy món đồ chơi. Còn
Thanh Huyền, Thanh Tố vẫn đang chìm đắm trong nỗi kinh hoàng. Đến tối, Diệp Điềm
đang bón canh cho Hà Bạng thì bên ngoài vọng đến tiếng của Thanh Trinh: “Sư cô,
sư phụ về rồi”.
Diệp Điềm còn chưa lên tiếng, Hà Bạng đã giãy giụa muốn bò
ra ngoài. Diệp Điềm cũng rất thấy vui - Cuối cùng nàng ta vẫn nhớ sư ca. Hà Bạng
bò ra khỏi chiếu, rồi liều mạng bò ra cửa. Dung Trần Tử và Thanh Vận vừa mới lên
được núi, thấy nàng đang ra sức bò tới, thoáng chốc đáy mắt đã sáng lên long lanh.
Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, sờ sờ cái vỏ trai thơm phức của nàng hỏi: “Ở nhà có ngoan
không?”.
Ở trên tay hắn Hà Bạng vẫn giãy giụa không ngừng. Dung Trần
Tử đành phải thả nàng xuống dưới đất. Vừa thoát ra, nàng lập tức bò đến bên cạnh
Thanh Vận, kẹp lấy ống quần hắn như muốn hắn bế. Thanh Vận ho khan một tiếng, cẩn
thận dè dặt nhìn sư phụ, lại liếc tới dáng vẻ nhiệt tình của Hà Bạng trước mặt,
đành bất đắc dĩ cúi người xuống ôm nàng lên, nhưng lời lại nói với sư phụ: “Lại
béo hơn rồi này”.
Dung Trần Tử đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, rất lâu
sau mới nói một tiếng: “Ừ”. Thanh Vận chỉ ôm nàng một cái mang tính tượng trưng,
rồi lập tức trả lại cho sư phụ, không màng đến sự nhiệt tình níu giữ của Hà Bạng
(Hà Bạng vẫn đang kẹp quần áo của hắn), hắn giật góc áo ra rồi chạy vội về phòng.
Hà Bạng đành nằm trong lòng Dung Trần Tử. Dung Trần Tử trở về trong Quan thì phát
hiện ra một điều khác thường - Có lẽ nàng đã có thể biến hình được rồi. Luồng linh
khí thần tiên tản ra khắp bốn phía, khiến cây cối trở nên xanh tốt, con suối mát
lạnh đầy ắp hơn hẳn thường ngày, chim chóc nhạy cảm đã bắt đầu tụ tập thành từng
bầy quanh núi Lăng Hà, dường như muốn lây hưởng chút tiên khí, nói không chừng lại
có duyên đắc đạo.
Lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt, rồi đột nhiên hắn khẽ thở
dài. Buổi tối, Hà Bạng vẫn muốn bò đến chỗ Diệp Điềm, Dung Trần Tử cuộn chặt lấy
nàng, hắn trừ ma diệt quái, bảo vệ chính nghĩa gì gì đó thì tương đối tốt, nhưng
khiến một cô bé yêu mến mình thì lại thật sự không làm được. Chỉ một lúc sau Hà
Bạng đã khóc đến mức biến thành trai lệ rồi. Dung Trần Tử không chiều nàng, hắn
nghĩ rằng không thể yêu chiều quá vì như thế sẽ dễ khiến nàng sinh hư. Buổi tối
hắn không bao giờ cho nàng ăn đêm, như vậy ban ngày nàng mới có thể ăn nhiều thêm
chút nữa, ngủ cũng đủ giấc hơn. Ban này, khi hoàn thành xong việc đọc kinh buổi
sáng hắn sẽ lay nàng dậy chơi. Thời gian sinh hoạt của nàng cũng vô cùng nề nếp.
Nhưng rõ ràng là Hà Bạng không thích cách sắp xếp thời gian
như vậy, nàng không ngừng há vỏ, bò tới bò lui như muốn đi ăn đêm. Dung Trần Tử
là người cực kì nguyên tắc, yêu chiều thì yêu chiều thật, nhưng quy tắc đã đề ra
thì không thể thay đổi được. Hắn vỗ vỗ lên vỏ trai của Hà Bạng nói: “Buổi đêm không
được ăn gì nữa, ngủ đi!”.
Hà Bạng khóc nức nở một hồi, thấy hắn quả thực không có vẻ
gì là để ý đến mình, nàng đành chui vào trong vỏ không nhúc nhích nữa. Đợi đến khi
hơi thở của Dung Trần Tử dần sâu hơn, cho rằng lão đạo sĩ này nhất định là đã ngủ
rất say rồi, nàng liền khẽ khàng bò từ trên giường xuống. Nhưng lúc chạm đất lại
đứng không vững, ngã oạch một cái làm vang lên tiếng lạch cạch rất to. Dung Trần
Tử giật mình, vội cúi người xuống nhìn xem vỏ của nàng. Cũng may vỏ trai của nàng
hơn nghìn năm, cũng không vì ngã mà dễ hỏng đến thế, chỉ là ở bên trong vỏ nàng
bị xóc không nhẹ tí nào.
Dung Trần Tử cảm thấy đây là lúc thu hồi chủ quyền, nếu không
lập lại quy tắc, thì sau này không biết nàng còn bướng bỉnh ngang ngược đến mức
nào nữa. Hắn ôm Hà Bạng về lại giường, không nói hai lời, đè cánh tay lên nói: “Không
cho đi đâu hết, ngủ!”.
Hà Bạng lăn đi lộn lại dưới cánh tay hắn mà vẫn không bò ra
được, quýnh quá, nàng “bùm” một tiếng liền biến thành một bé gái tầm sáu, bảy tuổi,
nhanh nhẹn chui qua nách Dung Trần Tử, rồi định chạy thẳng đến phòng của Diệp Điềm.
Sự cả kinh của Dung Trần Tử còn mãnh liệt vượt xa so với Thanh Huyền, Thanh Tố.
Hắn liền nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hà Bạng, kéo nàng trở lại trên
giường, nhưng trong lòng lại vô cùng rối rắm - Thế này… thì còn để nàng ngủ cùng
với mình được nữa không?
Hà Bạng không quan tâm nhiều như thế, nghĩ mọi cách để giãy
thoát ra khỏi bàn tay hắn. Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, hắn đường đường
là Tông sư trong đạo môn, không thể lôi lôi kéo kéo một tiểu cô nương thế này được.
Hắn lập tức nắm lấy cổ tay nàng nói: “Được rồi! Ta đưa nàng đến chỗ tiểu Diệp”.
Hà Bạng đang bĩu môi khuôn mặt rất không vui, nhưng vừa hay
nghe đến tên Diệp Điềm, nàng liền giang hai cánh tay ra. Dung Trần Tử thoáng ngẩn
người, cuối cùng mới hiểu nàng muốn bế. Hắn bế Hà Bạng lên, cũng không thể nổi cáu
được, chỉ đành cười khổ. Diệp Điềm vốn dĩ đã ngủ rồi, lúc mở cửa nhìn thấy Dung
Trần Tử đang ôm một cô bé xinh xắn, nàng khẽ sững người lại, nhưng lập tức đã hiểu
ra ngay, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng: “Oa! Đã có thể biến thành hình người
rồi này! Qua đây cho ta xem nào!”. Hà Bạng nhìn thấy nàng cũng rất vui, vươn hai
tay ra ôm lấy cổ nàng, hai cô gái một lớn một nhỏ cùng nhìn nhau, thậm chí Diệp
Điềm còn nghĩ đến chuyện chải cho nàng một kiểu tóc mới. Dung Trần Tử đứng trước
cửa, lẽ nào…thật sự không còn chuyện gì của mình nữa ư?
Sáng hôm sau, Diệp Điềm và Dung Trần Tử niệm kinh buổi sáng
xong xuôi, Hà Bạng vẫn đang ngủ, Thanh Vận đang làm món bột củ sen viên cho Hà Bạng,
thì có người tìm đến. Nhìn thấy người vừa mới đến, khuôn mặt Dung Trần Tử liền biến
sắc. Thấy hắn thì vẻ mặt của người này mang theo ý cười nói: “Tri quan, lâu nay
vẫn khỏe chứ?”.
Dung Trần Tử khẽ giật mình, sau đó hơi giũ tay áo, dùng lễ
nghênh đón: “Long Vương bệ hạ đại giá quang lâm tệ Quan, không biết có chuyện gì
hệ trọng không?”.
Thì ra người mới đến là Đông Hải Long Vương. Sắc mặt Diệp
Điềm cũng tái đi. Nàng suy nghĩ chu đáo, lập tức đánh mắt ra hiệu cho Thanh Vận.
Đáng tiếc Thanh Vận lại quá khờ, hắn tưởng Diệp Điềm lo Hà Bạng bị đói, nên vội
vàng bưng bột củ sen viên đến cho nàng ăn.
Long Vương râu trắng tóc bạc, trên đầu có sừng dài, khuôn
mặt lại hiền lành, nói: “Tri quan, thật không dám giấu, lần này ta tới đây là để
đón Hải hoàng Lăng Hà của ta trở về. Hôm qua nhìn tinh tượng, thấy rằng thương thế
của nàng ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi, không làm phiền Tri quan phải chăm sóc thay
nữa”.
Hai tay Dung Trần Tử nắm chặt: “Những lời này của bệ hạ là
có ý gì?”. Nụ cười của lão Long Vương không hề thay đổi, khí độ bất phàm: “Hà cớ
gì Tri quan biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi? Chuyện của Minh xà, rồi yêu quái vượt qua
tiên kiếp. Hà Phán vốn dĩ là quan viên trong Hải tộc của ta, khụ, lần này diệt trừ
được Minh xà, coi như đã thay trời hành đạo, cho nên nàng ấy… cũng gọi là có công
lao. Phúc lợi của Hải tộc chúng ta trước giờ không tồi, huống hồ Hải hoàng Lăng
Hà của chúng ta đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nên cũng coi là vinh dự của
Hải tộc bọn ta. Bổn vương đương nhiên phải đích thân tới đón nàng ấy rồi”.
Lời này đừng nói là Dung Trần Tử, mà Diệp Điều cũng hiểu ra:
“Ta nói cho mà biết, các ông thật sự không biết xấu hổ đến mức này cơ à!”. Nàng
đột nhiên nổi giận, chẳng trách lúc đầu Long Vương mắt nhắm mắt mở, thì ra ông ta
đã có tính toán từ trước rồi, để sau khi Hà Phán thành tiên sẽ giữ lại trong Hải
tộc. Hiện giờ trong thân thể Hà Bạng có phong, thủy linh tinh, lại vượt qua tiên
kiếp, trong nháy mắt giá trị bản thân đã tăng lên gấp trăm lần, đi đến đâu cũng
sẽ có người tranh giành, ông ta phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
Lông mày Dung Trần Tử nhăn tít lại, trầm ngâm không nói gì.
Diệp Diềm cũng không hề nể mặt, nàng lập tức sửa lời: “Không có! Nàng ấy… Nàng ấy
nàng ấy…”. Diệp Điềm nghiến răng, hạ quyết tâm: “Khi nàng ấy giết được Minh xà xong
đã chết rồi! Ông muốn trai nước thì vẫn còn nhiều lắm, ở con suối sau núi ấy, ông
tự đi ra đó mà bắt!”.
Dĩ nhiên Long Vương không phải kiểu người dễ bị lay động như
thế, ông ta đứng dậy, khẽ vẫy tay một cái, phía sau liền xuất hiện mười mấy con
bạch tuộc, trên đầu mỗi con đều đội một mâm thức ăn. Diệp Điềm đưa tay lên day day
trán, ngay cả Dung Trần Tử cũng nhắm mắt không thể nhìn tiếp được nữa. Chỉ lát sau,
tiếng hoan hô vui vẻ từ bên ngoài vang lên càng lúc càng gần: “Oa oa, Hải sâm! Hải
sâm kho hành lá!”. Long Vương mân mê chòm râu dài, khuôn mặt khẽ cười. Sắc mặt Diệp
Điềm cực kì khó coi, Dung Trần Tử mím môi không biểu lộ điều gì. Hà Bạng lao đến
như một cơn gió, thò tay tóm lấy đống thức ăn trên đầu đám bạch tuộc. Đám bạch tuộc
cũng không hề né tránh, Diệp Điềm liền kéo nàng lại: “Vẫn chưa rửa tay mà!”.
Nàng thoáng do dự, cuối cùng lau hai tay lên người Diệp Điềm,
sau đó reo lên vui vẻ, rồi bắt đầu ăn uống.
Diệp Điềm thở đài, quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử, Long Vương
tủm tỉm cười nhìn dáng vẻ ăn thùng uống vại của Hà Bạng nói: “Hà Phán, lần này làm
rất tốt. Hiện giờ thương thế của ngươi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nói cám ơn Tri quan
đi, rồi theo bổn vương trở về Đông Hải”. Ông ta thẳng lưng, nói chuyện rất khách
sáo, rất lịch sự: “Tất nhiên, việc Thanh Hư quan trị thương cho quan viên của Đông
Hải ta, Đông Hải sẽ ghi nhớ mối ân tình này. Tất cả chi phí gì gì đó, sau này bổn
vương sẽ phái người đưa tới. Đã làm phiền Tri quan, làm phiền các vị rồi”.
Ông ta chắp tay làm lễ, rồi toan dắt Hà Bạng đi. Hà Bạng thấy
ông ta mang đồ ăn ngon tới, thiện cảm với ông ta cũng tăng lên không ít, nên cũng
không có ý tránh né. Nhưng Long Vương còn chưa kịp chạm vào tay Hà Bạng - Dung Trần
Tử đã cản ông ta lại. Long Vương giả vờ không hiểu: “Tri quan, vậy là có ý gì?”.
Dung Trần Tử kéo Hà Bạng về, ấn chặt vào lòng, hắn không dám
nói những ra câu đại loại như: “Chỉ cần nàng ấy không đồng ý, thì dù cho là ai đi
nữa cũng không thể mang nàng ấy đi”, ai mà biết được liệu nàng có đồng ý hay không?
Người trong lòng vẫn chỉ là một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, trên đầu là búi tóc
kiểu nụ hoa mà Diệp Điềm bới cho, bên tai xỏ hai viên minh châu, khuôn mặt hồng
hào xinh xắn, đôi mắt sóng sánh nước như biết nói. Dung Trần Tử xưa nay là người
cương trực không biết hùa lòng đón ý kẻ khác bao giờ, nay ôm một tiểu cô nương trước
ngực, trong lòng lại ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn, nhưng thái độ của hắn rất
kiên quyết: “Chỉ sợ Long Vương không thể như ý nguyện rồi”. Diệp Điềm chạy lên ôm
lấy Hà Bạng, lấy khăn lụa lau miệng cho nàng. Vẻ mặt Dung Trần Tử rất nghiêm túc:
“Nàng ấy là người của bần đạo, bần đạo ở đâu, thì nàng ấy sẽ ở đó, đừng ai vọng
tưởng mang nàng ấy đi”.
Long Vương không nghĩ rằng hắn lại phản ứng như vậy: “Tri
quan là người hiểu lí lẽ, bổn vương tới dẫn quan viên dưới trướng của mình về, đó
là lẽ đương nhiên…”.
Không đợi ông ta nói hết câu, Dung Trần Tử đã cắt ngang: “Long
Vương không cần phải nói thêm nữa, chuyện này miễn thương lượng. Xin mời về cho!”.
Long Vương sao có thể ra về đơn giản như vậy được, nụ cười
của ông ta vẫn không hề tắt: “Nếu Tri quan vẫn cứ cố giữ bằng được người của Đông
Hải ta, thì quả thật đã quá coi thường bổn vương rồi. Là đi hay ở, ta và ngài đều
không thể quyết định được đâu, vẫn phải hỏi ý kiến của Hà Phán mới xong”.
Hà Bạng đang ở trong lòng Diệp Điềm, trong miệng vẫn còn đang
nhét đồ ăn, hai má phồng lên như cái bánh bao. Tất cả mọi người trong phòng đều
nhìn về phía nàng, nàng nhìn Diệp Điềm, lại nhìn sang món hải sâm, cuối cùng nhìn
Dung Trần Tử. Dung Trần Tử và nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn quá nghiêm khắc,
khiến nàng không dám nhìn tiếp nữa, rồi cúi đầu chui vào lòng Diệp Điềm, rất lâu
sau mới lí nhí nói: “Muốn trở về dưới nước”.
Diệp Điềm giả vờ ho khan để giấu đi giọng nói bé như muỗi
kêu của nàng, cao giọng nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, nàng ấy chẳng qua cũng
chỉ là một đứa trẻ, sao có thể biết được quyết định của mình có chính xác hay không?
Nếu như thật sự phải quyết định, thì cũng phải đợi nàng ấy lớn thêm chút nữa đã!”.
Long Vương dường như trầm ngâm trong giây lát, Dung Trần Tử
là người của thiên đình, luận về địa vị thần tiên cũng không hề thấp hơn ông ta,
ông ta cũng không muốn động đến vũ lực với hắn: “Cũng được, vậy bổn vương sẽ đợi
sau khi pháp lực của nàng ta hồi phục sẽ lại tới đón về”.
Hà Bạng lưu luyến nhìn theo đám… bạch tuộc phía sau ông ta,
Long Vương khẽ mỉm cười nói: “Dưới biển có rất rất nhiều hải sâm, quay trở về thì
sẽ được ăn”. Diệp Điềm lập tức vỗ vỗ lên đầu Hà Bạng đang ở trong lòng mình nói:
“Thanh Vận đang làm đồ ăn, chắc chắn là ngon hơn hải sâm nhiều, đi thôi, chúng ta
đi xem thử!”.
Nàng bế Hà Bạng lên, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, đi thẳng
đến thiện đường.
Long Vương dẫn người của Đông Hải đi rồi, Dung Trần Tử vẫn
đứng nguyên ở chỗ cũ, câu vừa nãy Hà Bạng nói, hắn đã nghe thấy rồi.
Nàng muốn trở về dưới nước.
Bữa tối ở thiện đường, Hà Bạng ngồi ở giữa Diệp Điềm và Dung
Trần Tử. Hắn vốn dĩ không phải là người tùy tiện cười cười nói nói, trước đây da
mặt Hà Bạng lớn dày như tường thành, nên không cảm thấy gì, giờ Hà Bạng nhỏ lại
có chút sợ hắn. Nàng ngồi sát vào Diệp Điềm, cố gắng hết sức để không chạm vào người
Dung Trần Tử dù chỉ là một cái góc áo, còn Dung Trần cũng hết sức cố gắng đối tốt
với nàng nhiều thêm nữa, hắn thở dài, cầm đũa chung gắp thịt nhím biển viên cho
nàng.
Dung Trần Tử vốn không ăn thức ăn mặn, trước đây thiện đường
đều làm những món chay, nhưng hiện giờ để chăm sóc cho Hà Bạng, nên làm chút đồ
ăn có chất. Nàng vùi đầu vào ăn, dường như biết được Dung Trần Tử đã nghe thấy câu
mình nói, nên không dám nhìn hắn. Nhưng Dung Trần Tử lại không có ý định vạch trần
chuyện lúc ấy: “Ở trong Thanh Hư quan… mọi người đối xử với nàng không tốt sao?”.
Hà Bạng cắn nửa miếng thịt nhím biển viên, lặng lẽ lắc đầu.
Vẻ mặt Dung Trần Tử như đóng băng: “Sống ở đây không vui à?”.
Hà Bạng lại lắc đầu, giọng nói của hắn trầm thấp chậm rãi:
“Vậy tại sao lại muốn đi Đông Hải?”.
Hà Bạng cúi đầu, rất lâu cũng không ăn hết một viên thịt nhím
biển. Dung Trần Tử vẫn còn muốn hỏi tiếp, thì Diệp Điềm vội vàng ngăn hắn lại: “Sư
ca! Huynh để nàng ấy ăn xong trước đã rồi hẵng hỏi!”. Nàng đứng lên đổi chỗ cho
Hà Bạng, Hà Bạng khẽ thút thít, nàng vội gắp cho nàng thật nhiều món ngon, rồi nhẹ
nhàng dỗ dành: “Không khóc, không khóc nhé, huynh ấy không phải mắng muội đâu, huynh
ấy là người xấu, chúng ta không để ý đến huynh ấy nữa, ăn miếng cá này đi…”.

