Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 07 - Phần 2

Hành Chỉ chân nhân nghe tin Dung Trần Tử tới, nên cũng
vội vàng tới chào hỏi. Cửu Đỉnh cung và Thanh Hư quan trước nay ngoài mặt thì
nước sông không phạm nước giếng, nhưng vẫn luôn âm thầm so đo kèn cựa nhau, đặc
biệt là Dục Dương chân nhân trước giờ vẫn không thoải mái với Dung Trần Tử. Chỉ
là hiện giờ đại địch ngay trước mắt, tất cả mọi người đều lấy đại cục làm
trọng, vì vậy Dục Dương chân nhân cũng ra mặt chào hỏi Dung Trần Tử.

Diệp Điềm sống chết ra sao còn chưa biết, Dung Trần Tử
không dám chậm trễ, dẫn theo Thanh Huyền, Thanh Tố thẳng tiến đến hải vực Lăng
hà.

Lúc ấy, Thuần Vu Lâm đang đi tuần tra thị sát biên
giới biển, Hà Bạng đã quen với việc mấy ngày nay hắn thần không biết quỷ không
hay, nên cũng không để tâm tới nữa. Nàng vừa ăn no xong giờ đang nằm phơi nắng
trên mặt biển. Ánh mặt trời cuối đông chiếu rọi khiến cả người ấm áp vô cùng,
nàng hơi buồn ngủ, liền trở mình ngáp một cái.

Đang muốn trở về cung Hải Hoàng đánh một giấc, thì đột
nhiên ở đằng xa có một người đạp nước đi tới, giọng nói trong trẻo: “Hải hoàng
bệ hạ, lâu rồi không gặp, dạo này người vẫn ổn chứ?”.

Hà Bạng vừa quay đầu lại thì thấy người tới chính là
Trang Thiếu Khâm, vẫn một thân đạo bào xanh lam, trên lưng đeo bảo kiếm, trong
hành động và cử chỉ của hắn mang theo phong thái trác việt của một bậc Quốc sư
trong triều. Hà Bạng lấy làm lạ hỏi hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”.

Trang Thiếu Khâm từ từ tiến lại gần, với dáng vẻ mê
mẩn vì sắc đẹp mĩ nhân, hắn nói: “Từ lần trước gặp nhau, tiểu đạo vẫn nhớ mãi
không quên được tư chất thiên tiên của bệ hạ, giờ đang lúc rảnh rỗi, nên đương
nhiên là muốn tới thăm người rồi”.

Hà Bạng cảnh giác lùi lại vài bước, quanh người tỏa ra
một làn sóng nước, ngăn cách giữa nàng và Trang Thiếu Khâm. Rồi nàng lớn tiếng
quát: “Con rắn ba mắt thối tha kia, đừng giả vờ nữa, ta đã thấy cái đuôi rắn
của ngươi rồi!”.

Biểu hiện của tên Trang Thiếu Khâm trước mắt đột nhiên
trở nên rất kì lạ. Hắn tự đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới, lại xoay
đầu đúng ba trăm sáu mươi độ để nhìn sau lưng mình, rất lâu sau mới nghi hoặc
nói: “Không thể nào, đuôi của ta không thể thò ra tới tận đây được!”.

Toàn thân Hà Bạng toát mồ hôi lạnh, chẳng nói chẳng
rằng xoay người chui thẳng xuống đáy biển.

Lúc ba sư đồ Dung Trần Tử đến được cung Hải hoàng, thì
Hà Bạng đang hoảng sợ bất an túm chặt lấy Thuần Vu Lâm kể cho hắn nghe về con
rắn ba mắt. Hai người đi từ đằng xa đến, Hà Bạng vẫn đang thì thầm to nhỏ, sắc
mặt của Thuần Vu Lâm lại rất thờ ơ: “Không sao đâu, có thể giết được con thứ
nhất thì tất có thể giết được con thứ hai, huống hồ giờ chúng ta đang ở dưới
nước. Sao phải sợ nó?”.

Hà Bạng vốn nhát gan, giờ vẫn còn toát mồ hôi lạnh:
“Nó còn muốn lừa ta nữa! Ta cảm thấy rất kì lạ, nó tới tìm ta làm gì nhỉ…?”.
Lời còn chưa dứt, nàng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dung Trần Tử. Trong làn
nước biển xanh thăm thẳm, tà áo dài của hắn bay phất phơ, tay áo lay động, tựa
tiên nhân. Sau mấy ngày không gặp, thấy hắn gầy đi nhiều, ngay cả thân thể
tráng kiện giờ cũng lộ ra vài phần đơn bạc.

Bất chợt nhìn thấy hắn, Hà Bạng hơi chột dạ, nàng liền
dụi dụi lên người Thuần Vu Lâm. Lúc trước Thuần Vu Lâm còn giữ vài phần khoảng
cách với nàng, giờ thấy Dung Trần Tử hắn lại cố ý ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn
của nàng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Dung Trần Tử khẽ ho một tiếng, chắp
tay vái chào, lễ số chu toàn: “Hải hoàng bệ hạ, dạo này người vẫn khỏe chứ?”.

Vẻ mặt và ánh mắt giống như một người hoàn toàn xa lạ,
Hà Bạng trốn sau lưng Thuần Vu Lâm, rất lâu sau mới thò đầu ra hỏi: “Ngươi… tới
đây để báo thù?”.

Sắc mặt Dung Trần Tử mang theo vẻ xa cách: “Bần đạo và
bệ hạ không thù không oán. Hôm nay bần đạo tới đây, là muốn làm một cuộc giao
dịch với người”. Tuy hắn nói chuyện với Hà Bạng, nhưng ánh mắt lại nhìn Thuần
Vu Lâm - Mọi việc trong Hải tộc đều do một tay Thuần Vu Lâm quản lí, hắn đã tìm
hiểu được điều này trước khi tới đây rồi.

Thuần Vu Lâm che cho Hà Bạng ở phía sau lưng mình,
khuôn mặt đầy cảnh giác liếc nhìn ba sư đồ Dung Trần Tử: “Đã định giao dịch mà
cứ đứng ở bên ngoài thì thật không hay, xin mời vào trong nói chuyện kĩ càng
hơn”.

Trong cung Hải hoàng nguy hiểm trùng trùng, nếu ba
người vào trong, mà muốn sống sót trở ra thì cũng đâu có dễ. Thanh Huyền, Thanh
Tố đều chần chừ, nhưng Dung Trần Tử lại rất ung dung: “Mời”.

Động vật thân mềm đều rất nhát gan, Hà Bạng cũng không
phải ngoại lệ, cung Hải hoàng chủ yếu được trang trí bằng thủy tinh, như thế
thì chỉ cần liếc bằng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấu, nàng sẽ không cảm
thấy thấp thỏm lo lắng nữa. Thuần Vu Lâm sai người dâng trà lên, Dung Trần Tử
nói lí do mình đến đây, hắn ngược lại không hề né tránh: “Tri quan xin hãy đợi
ở đây một lát, ta sẽ thương nghị đôi điều với bệ hạ trước, rồi sẽ quay lại
sau”.

Dung Trần Tử đương nhiên không phản đối. Thuần Vu Lâm
liền kéo Hà Bạng ra khỏi chỗ ngồi, đi vào một căn phòng khác. Thanh Huyền và
Thanh Tố đứng hầu ở hai bên Dung Trần Tử, len lén liếc nhìn vẻ mặt hắn. Thần
sắc của hắn đạm mạc, giống như thật sự chưa từng quen biết Hà Bạng.

Thuần Vu lâm kéo Hà Bạng tránh xa khỏi tầm mắt của
Dung Trần Tử. Hà Bạng vẫn còn đang nhớ đến thịt thần tiên, nhớ đến nguyên tinh
của Dung Trần Tử cũng rất bổ… Trí tượng tưởng của nàng đang bay bổng xa xăm, thì
Thuần Vu Lâm bỗng tóm chặt lấy hai vai nàng lại, nói với nàng: “Giờ tên đạo sĩ
bị trọng thương đó đã tới đây rồi… dù sao thù oán cũng đã hết, nếu người thật
sự thèm ăn thịt thần tiên đến vậy, thì chi bằng hãy giam hắn lại”.

Hà Bạng ngước đầu lên nhìn: “Là sao?”.

Thuần Vu Lâm xúi nàng làm chuyện xấu: “Chúng ta có thể
nuôi hắn, dù sao hắn cũng đang bị thương nặng, còn hai tên đệ tử kia của hắn
lại thế đơn lực mỏng. Người có thể mỗi ngày ăn một tí, không cần phải mất công
tốn sức nữa”.

Hà Bạng chảy nước miếng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng
vẫn nén cơn thèm xuống: “Không được, lần này hắn ta đến vì chuyện con rắn ba
mắt, là một hành động chính nghĩa, không chút tà niệm. Giờ nếu ta hạ thủ với
hắn, đến lúc Đạo trời xử phạt thiện ác, tội nghiệt sẽ rất nặng, nói không chừng
sẽ bị trời trừng phạt đó”.

Thuần Vu Lâm bán tín bán nghi, hỏi: “Người luôn nói
tới Đạo trời. Đạo trời thật sự tồn tại sao?”.

Hà Bạng gật đầu rất nghiêm túc: “Ngươi đừng lúc nào
cũng nghi ngờ ta như vậy được không, đợi tu vi của ngươi cao hơn chút nữa, ta
sẽ dẫn ngươi đi xem”. Nàng ôm lấy Thuần Vu Lâm, dáng vẻ yêu kiều: “Nên ngươi
đừng tức giận chuyện ta và hắn ngủ cùng nhau nữa. Ta đã nghĩ nếu lúc đó chúng
ta giết hắn, thì chung quy cũng là vì hắn đã động một chút dục tâm, cho dù Đạo
trời có xử phạt cũng sẽ không nặng lắm đâu. Huống hồ, Dung Trần Tử là người đức
cao vọng trọng trong Đạo tông, nếu chúng ta thật sự ăn thịt hắn, thì giữa Hải
tộc và Đạo tông nhất định sẽ xảy ra một cuộc giao chiến. Ai da, Long Vương
không bóp chết ta mới là lạ. Hơn nữa…”. Nàng dựa sát vào Thuần Vu Lâm, vẻ mặt
xảo quyệt: “Nhìn dáng vẻ của con rắn ba mắt kia thì hình như nó biết bơi… chúng
ta nên liên hợp cùng Đạo tông giết nó, nó ở trong nước bơi qua lượn lại như
vậy, ta sợ lắm”.

Thuần Vu Lâm quả thật bó tay, hắn vẫn không thể nào
hiểu hết được suy nghĩ của Hà Bạng: “Nhưng, sao người lại biết đây không phải
là cái bẫy của Đạo tông giăng ra, một khi chúng ta rời khỏi nước, bọn họ sẽ
được lợi lớn”.

Hà Bạng lắc đầu: “Dung Trần Tử một mình tới đây, chính
là muốn chứng minh đây không phải là một cái bẫy”.

Nàng nhảy chân sáo quay trở lại cung điện. Dung Trần
Tử một lần nữa lại đứng lên hành lễ với nàng, vừa khách sáo lại vừa xa cách. Hà
Bạng có chút không quen, nàng ngồi lên chiếc bàn thủy tinh, dáng vẻ ngây thơ
hồn nhiên: “Lão đạo sĩ, ta đồng ý với ngươi. Giết được con rắn ba mắt đó rồi,
ngươi cho ta bao nhiêu miếng thịt?”.

Dung Trần Tử trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hai lạng”.

Hà Bạng nheo mắt lại, ghé lại gần nói nhỏ: “Ba lạng”.

Khóe miệng Dung Trần Tử co giật, cuối cùng đáp: “Được”.

Hà Bạng vẫn còn có lời muốn nói: “Lão đạo sĩ, lúc
ngươi cắt thịt nhất định sẽ chảy máu, số máu đó nếu cứ để chảy không vậy thì
cũng phí, chi bằng để ta liếm luôn cho, ta hứa chỉ liếm chứ không cắn. Thế
nào?”.

“Bệ hạ cũng thật là biết làm ăn buôn bán”. Sắc mặt
Thanh Huyền méo mó, Thanh Tố thì tức giận, nhưng sắc mặt Dung Trần Tử vẫn không
thay đổi: “Được”.

Hà Bạng vui vẻ vỗ tay: “Thuần Vu Lâm, thu dọn đồ đạc,
chúng ta đi bắt rắn!”. Nàng chợt nghĩ ra thứ gì đó, lại đi vào trong cung điện
lục lọi rất lâu, cuối cùng cầm một chiếc bình nhỏ đựng cao thuốc giơ lên trước
mặt Dung Trần Tử: “Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, trước đây có một lần
ta bị thương, không có thuốc, nên đã tự mình điều chế ra cái này. Hiệu quả lắm
đấy, cho ngươi này”.

Thanh Huyền không dám nhận, nhủ thầm - Tự cô điều chế
ư? Chỉ sợ là bánh tái tạo da liền xương cốt thì có?

Thanh Huyền cũng không mảy may cảm kích - Sư phụ đối
xử với cô tốt như vậy, cô lại nảy sinh lòng dạ ác độc, giờ còn ra vẻ làm người
tốt cho ai xem?

Dung Trần Tử hơi khom lưng về phía trước, lịch sự nói:
“Ý tốt của bệ hạ bần đạo xin nhận, nhưng không có công thì không nên hưởng lộc,
bệ hạ cứ giữ lại để dùng thì hơn”.

Hà Bạng thoáng chút thất vọng. Thuần Vu Lâm liền ôm
chặt nàng vào lòng, không biết tại sao, trước mặt Dung Trần Tử, hắn luôn vô
tình cố ý thân thiết với Hà Bạng: “Thứ này rất quý, sao bệ hạ lại tùy tiện lấy
ra tặng người khác như vậy?”. Hắn vuốt ve mái tóc dài, đen bóng, đẹp đẽ của
nàng, dịu dàng trấn an: “Hơn nữa, Dung Tri quan là người đức cao vọng trọng trong
Đạo tông, sư đệ lại là Quốc sư đương triều, đâu thiếu thuốc trị thương chứ.
Chúng ta đi thôi”.

Lúc đoàn người Dung Trần Tử bước chân vào Lưu phủ,
Trang Thiếu Khâm đang rắc bột hùng hoàng quanh phủ. Hà Bạng mặc một bộ váy áo
làm từ sợi bông nhỏ màu đỏ tươi, chất vải mỏng manh tựa cánh ve, tôn lên thân
hình mềm mại uyển chuyển như chim yến của nàng.

Mọi người đã tụ tập đông đủ, cùng nhau bàn bạc đối
sách. Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Thuần Vu Lâm chau mày hồi lâu mới nói: “Nói
như vậy, con rắn ba mắt hiện giờ đã giả mạo tổng cộng là ba người, Dung Tri
quan, Trang Quốc sư và tiểu thư của Lưu gia. Mà ba người này chỉ có một điểm
chung duy nhất chính là đã từng đi qua vách núi của ngọn núi Trường Cương”.

Nghe hắn nói như vậy, mọi người liền ngớ, Hành Chỉ chân
nhân đã từng gặp con rắn giả dạng làm Lưu Tẩm Phương, trong lòng vẫn bị bóng ma
sợ hãi ám ảnh: “Lẽ nào, con rắn ấy học được cách giả giọng và hình dáng của
người khác?”.

Hà Bạng rất không tán thành: “Không chỉ có giọng nói,
dáng người, mà cả tính cách, thậm chí là cả trí nhớ nữa. Ta cảm thấy không đơn
thuần chỉ là bắt chước”.

Thuần Vu Lâm ấn nàng xuống bên cạnh, Trang Thiếu Khâm
gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn: “Nghĩa là lại có thêm một con giả mạo làm bổn
Quốc sư, phải nghĩ ra cách gì đó để phân biệt thật giả mới được”.

Hà Bạng nghiêng đầu nghĩ ngợi rất lung: “Chuyện này dễ
thôi, chúng ta có thể đặt một ám hiệu, sau này mọi người gặp nhau thì nói ám
hiệu, con rắn nhất định không thể biết được”.

Lời vừa dứt, mọi người đều đồng ý. Trong lúc bàn bạc
về nội dung ám hiệu, Hà Bạng lại vô cùng đắc ý, nói: “Chi bằng đặt là ‘thịt
thăn kho tàu’ được không?”.

Mọi người đều là văn nhân nhã sĩ, đương nhiên sẽ không
bao giờ đồng ý. Trang Thiếu Khâm bèn mở lời: “Ám hiệu phải đơn giản, vậy thì
lấy ‘Biển xa xanh biếc mây trôi’ đối với ‘Lánh đời thuyền pháp ra khơi nhẹ
nhàng’[89] thì sao?”.

[89] Hai câu trên nằm trong bài thơ “Tống tăng quy
Nhật Bản”, nghĩa là “Tiễn sư về Nhật Bản” của tác giả Tiền Khởi, nguyên văn là:
“Phù thiên thương hải viễn/ Khứ thế pháp chu khinh.

Mọi người đồng loạt gật đầu, duy chỉ có Hà Bạng là bất
mãn: “Ghét nhất là thuộc thơ!”.

Thuần Vu Lâm khẽ trấn an nàng: “Không nhớ rõ thì hỏi
thần”.

Mọi người đang nói chuyện, thì bên ngoài có tiếng gia
nô tới bẩm báo: “Lão gia, tiểu thư Tẩm Phương trở về rồi”.

Nhất thời mọi âm thanh đều bị đè xuống, Lưu Các Lão
cảm thấy lông tóc dựng đứng hết cả lên, nói: “Không phải là con rắn đó lại quay
lại đấy chứ?”.

Dung Trần Tử và mọi người còn chưa nói gì, Hành Chỉ
chân nhân đã tiếp lời: “Không thể nào!”. Thấy tất cả đều quay sang nhìn mình,
ông ta vội vàng bổ sung: “Thân thể để che đậy của nàng ta đã bị hủy, giờ lại
giả mạo Lưu tiểu thư thì chẳng phải tự mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”.

Lưu Tẩm Phương chậm rãi bước tới, đã mấy ngày không
gặp, nhưng khí sắc của nàng ta hồng hào một cách khác thường. Lưu Các Lão và
mọi người vẫn không cảm nhận được gì, nhưng Hà Bạng thuộc Nội tu nên nhạy cảm
hơn nhiều - Cả người Lưu Tẩm Phương từ trên xuống dưới được bao quanh bởi một
luồng linh khí, có người đã tạo căn cơ cho nàng ta, dựng lên cơ sở đạo thuật tu
tiên.

“Cha”. Nàng ta hơi nhún người hành lễ với Lưu Các Lão.
Lưu Các Lão lùi lại sau một bước, không dám lại gần con gái mình. Trong số
những người ở đây, người ông ta tín nhiệm nhất chính là Dung Trần Tử, nên ông
ta lắp bắp hỏi: “Tri quan, ngài xem con bé… có phải thật sự là con gái ta
không?”.

Dung Trần Tử cũng không thể nói chắc được, đành trầm
giọng hỏi: “Mấy ngày qua, cô đã đi đâu?”.

“Bẩm Tri quan, mấy ngày vừa rồi tiểu nữ đã gặp một kì
nhân, nhưng ngài ấy không cho tiểu nữ nói ra danh tính của ngài ấy”. Lưu Tẩm
Phương cúi thấp đầu, khuôn mặt thoáng bẽn lẽn rụt rè. Dung Trần Tử còn chưa kịp
hỏi kĩ hơn, thì Hà Bạng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không cần hỏi nữa,
nàng ta không liên quan gì đến con rắn ba mắt cả”.

Mọi người đều đã nói như vậy, Lưu Các Lão cùng đành
xua tay: “Lui xuống trước đi, đợi có thời gian rảnh sẽ xử lí đến con sau!”.

Lưu Tẩm Phương khom người hành lễ, xoay người trở về
phòng, lúc đi ngang qua Hà Bạng, Hà Bạng liền gọi lại: “Ngươi dùng loại hương
gì vậy?”.

Lưu Tẩm Phương nhấc ống tay áo lên ngửi thử, giọng nói
mang theo ý cười: “Đây là hương Đình Vân, là do di nương của ta điều chế, nếu
như tỉ tỉ thích, ta sẽ bảo di nương làm cho tỉ tỉ một ít”.

Hà Bạng lạnh lùng nói: “Ta chẳng thích chút nào”.

Lưu Tẩm Phương tự mình rước lấy nỗi xấu hổ, nhưng cũng
lại không dám đắc tội với nàng, nên quyết định đi thẳng.

Đêm khuya, Trang Thiếu Khâm điều động quan binh của
trấn Lăng Hà điều tra truy tìm tung tích của con rắn ba mặt đã giả dạng làm Lưu
Tẩm Phương khắp nơi. Hành Chỉ chân nhân cùng người trong Đạo tông đi bảo vệ
những đứa bé sơ sinh trong trấn. Dung Trần Tử bị thương, không tiện chạy đi
chạy lại, nên ở lại trông chừng mọi việc. Thuần Vu Lâm dẫn người đi khám xét
một lượt tất cả từ trên xuống dưới trong Lưu phủ, nơi này Trang Thiếu Khâm cũng
đã từng kiểm tra rất nhiều lần rồi, để triệt để hơn, hắn gần như đã chặt sạch
toàn bộ hoa cỏ mọc ở đây.

Những nơi như ao hồ, sức người không thể làm được thì
đương nhiên do Hà Bạng phụ trách, cũng may Hà Bạng không biết trong hồ từng có
người chết trương, nên nàng kiểm tra từng ngóc nghách một cách rất cẩn thận.

Thanh Huyền, Thanh Tố cũng đều ở đó giúp một tay, cả
nhà Lưu Các Lão tập trung lại trong một đình viện, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn,
nên Dục Dương chân nhân đem theo người bảo vệ họ.

Dung Trần Tử bị thương, thân thể không khỏe, giờ đang
nhắm mắt nghỉ ngơi trong Xuân Huy viện. Trong phòng bỗng vang lên tiếng động
khe khẽ, Dung Trần Tử hơi nhấc đầu dậy, thì nhìn thấy Diệp Điềm đang bước từ
ngoài vào. Trong lòng Dung Trần Tử vui mừng khôn xiết, vừa buột miệng gọi một
tiếng Diệp Điềm, thì bất chợt lại nảy sinh một mối nghi ngờ - Con rắn ba mắt đã
khiến cho lòng người hoảng sợ bất an, thần hồn nát thần tính rồi.

Diệp Điềm cười tỉm tủm bước vào phòng, ngồi xuống đầu
giường, giọng nói dịu dàng: “Sư ca!”.

Tay phải Dung Trần Tử âm thầm nắm chặt lấy chuôi kiếm
đặt ở dưới gối, sắc mặt không đổi: “Mấy hôm nay muội đi đâu vậy? Vì tìm muội mà
Thiếu Khâm thiếu chút nữa đã quật ba thước đất ở trấn Lăng Hà lên rồi đấy”.

Diệp Điềm nhìn hắn, mỉm cười tươi tắn: “Muội bị con
rắn đó bắt đi, vừa chạy thoát là tới tìm huynh ngay”. Nàng dựa gần vào người
Dung Trần Tử, xem xét vải thuốc băng trên ngực hắn: “Vết thương của sư ca sao
rồi?”.

Dung Trần Tử không quen với việc người khác nhìn chằm
chằm vào ngực mình như vậy, khẽ ho một tiếng, nói: “Không sao, muội quay về
được là tốt rồi”. Hắn đang rất lo lắng, không biết Diệp Điềm này là thật hay
giả? Nếu là con rắn ba mắt, thì hiện giờ trong Lưu phủ người có đủ sức chiến
đấu với nó chỉ có một mình Hà Bạng. Thuần Vu Lâm không có ở đây, một mình Hà
Bạng có lẽ sẽ không mạo hiểm đâu. Làm sao kéo dài được thời gian để nàng ấy
thông báo cho những người khác đây?

Hắn đang suy nghĩ rất lung, thì Diệp Điềm ở trước mặt
càng lúc càng gần hắn, rồi đột nhiên nàng vươn bàn tay thon nhỏ ngọc ngà của
mình ra, sờ lên vết thương của Dung Trần Tử. Dung Trần Tử vốn dĩ là người coi
trọng việc động chạm nam nữ, liền ngả người tránh ra phía sau: “Tiểu Diệp!”.

Nụ cười của “Diệp Điềm” ở trước mặt hắn càng ngày càng
kì quái, giọng nói thì thào: “Thì ra sư ca thật sự bị thương”.

Chỉ nghe “keng” một tiếng, tay phải của Dung Trần Tử
rút thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào ngực nàng ta. Nhưng nàng ta lại
nghiêng người né được, tung một chưởng vào đúng ngực Dung Trần Tử, nhưng đường
kiếm của hắn vẫn rất linh hoạt, nhanh chóng thu lại che chắn. “Diệp Điềm” cong
ngón tay trái lại búng mũi kiếm ra xa, tay phải nhanh nhẹn ấn mạnh lên yết hầu
Dung Trần Tử. Hắn vốn dĩ đang bị thương nặng, giờ lại đột nhiên cử động mạnh,
nên máu trước ngực lại thấm tràn cả ra.

Hương vị thịt thần tiên kích thích khiến “Diệp Điềm”
không ngừng chảy nước miếng, ánh mắt nàng ta sáng lên như ngọc: “Cơ hội, đúng
là cơ hội trời cho ta!”.

Hai ngón tay nàng ta kẹp chặt lấy mũi kiếm, thân hình
như một con rắn quấn chặt lấy thắt lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử vừa mới tập
trung sức lực, thì ngay lập tức máu ở ngực chảy lại ra đầm đìa. Hơi thở của hắn
dần trở nên khó khăn, nước miếng của “Diệp Điềm” đã nhỏ giọt lên quần áo của
hắn. Dung Trần Tử không dám kêu cứu, nếu người tới không đề phòng, chỉ sợ rằng
lại dâng thêm mạng sống cho nó.

Nỗi băn khoăn ấy của hắn lại vừa hay trở thành lợi thế
cho con rắn ba mắt đang mạo danh Diệp Điềm. Nó mút vết máu thấm ra trên miếng
vải thuốc băng vết thương của Dung Trần Tử, vẻ mặt tham lam: “Nếu như có được
nguyên tinh của ngươi, thì ta cần gì phải đi thu thập lũ trẻ con mới sinh nữa?
Cũng xem như ngươi chết một cách có ý nghĩa”.

Sức lực của Dung Trần Tử dần giảm sút theo lượng máu
đang từ từ chảy ra, eo lưng bị thân thể của “Diệp Điềm” cuốn càng lúc càng
chặt. Mặt Dung Trần Tử trắng bệch, con rắn ba mắt đang hút máu, đắm chìm trong
hương vị máu thịt thần tiên không thể dứt ra được. Nhưng đúng ra, nó không nên
coi thường cao nhân trong Đạo tông, tuy thanh bảo kiếm trong tay phải của Dung
Trần Tử bị khống chế, nhưng tay trái lại đang chống lên eo của Diệp Điềm, năm
ngón tay của hắn đang xòe ra, giờ đột nhiên nắm chặt lại, tung ra một quyền.

Con rắn ba mắt rên lên một tiếng đau đớn, rồi đột
nhiên rơi từ trên người hắn xuống, phun ra một ngụm máu lớn - Một quyền kia của
Dung Trần Tử đánh xuyên qua thân thể che đậy bên ngoài của nó, suýt chút nữa là
thủng cả xác rắn. Nó lăn lộn giãy giụa, rất lâu sau mới hồi lại sức. Dung Trần
Tử đã dốc toàn bộ khí lực để ra đòn ban nãy, nên giờ quả thật khó có thể nhúc
nhích gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từ từ hồi phục.

Con rắn ba mắt vặn vẹo cỡ chừng một khắc, cuối cùng
cũng đứng dậy được, nó lộ ra bộ mặt hung tợn, cắn luôn một miếng lên tay phải
Dung Trần Tử, rồi uống máu tươi ừng ực. Không lâu sau, nó ngẩng đầu lên, lại
khôi phục lại nụ cười tươi tắn: “Một thân tu vi này của ngươi, sau khi cái xác
này chết rồi thì cũng lãng phí lắm, chi bằng để ta hưởng, coi như là công đức”.

Rồi nó đột nhiên vươn tay cởi trung y màu trắng của
Dung Trần Tử ra, khuôn mặt Dung Trần Tử nhất thời biến sắc: “Đừng chạm vào
ta!”.

Nó cười hì hì: “Trước khi chết, để ngươi được vui vẻ
sung sướng một chút”. Nói xong, nó chu đáo cởi y phục của Dung Trần Tử ra hệt
như một nàng thê tử đang hầu hạ cho đấng trượng phu nhà mình. Cả người Dung
Trần Tử nổi hết cả da gà, vừa tức lại vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, hắn hét
lên: “Dừng tay lại!”.

“Diệp Điềm” cong người trêu chọc đùa nghịch hồi lâu,
đột nhiên kêu lên một tiếng “Ơ” đầy ngạc nhiên: “Sao lại không có phản ứng gì
vậy?”. Nó cau mày: “Lẽ nào ngươi không thích sư muội mình?”.

Gân xanh trên trán Dung Trần Tử như sắp nổ tung, lửa
giận trong mắt như đang bốc cháy bừng bừng, nếu không phải sức lực của hắn đã
cạn kiệt, không thể cử động được, thì đã băm thây con rắn thối này thành ngàn
mảnh từ lâu rồi. Con rắn vẫn còn đang suy nghĩ: “Vậy ngươi thích ai nhỉ?”. Rồi
nó tự cho là thông minh: “Lẽ nào người ngươi thích là cô gái vừa tới lúc chiều
nay?”.

Nó lắc người biến, hóa thành dáng vẻ của Hà Bạng, đắc
ý nói: “Thuật biến hóa huyền ảo ta mới học đấy, thế nào?”.

Nếu là lúc bình thường, kiểu biến hóa thô thiển này
cùng lắm cũng chỉ là trò chọc cười cho Dung Trần Tử, nhưng hiện giờ hắn hoàn
toàn không thể tập trung trấn tĩnh tâm trí được nữa. “Hà Bạng” trước mắt thân
thể uyển chuyển tha thướt, kích thước eo lưng cũng không hề sai khác. Thứ đó từ
từ ghé sát vào bên tai Dung Trần Tử, học cách dụi dụi vào cánh tay chắc khỏe
của hắn như Hà Bạng thật vẫn thường làm, giọng nói vừa yêu kiều vừa lảnh lót:
“Tri quan”.

Dung Trần Tử quay mặt đi hướng khác, trong mắt chứa vẻ
chán ghét, nhưng thân thể lại dần dần có phản ứng. Con rắn thối vô cùng kinh
ngạc, hí hửng nói: “Quả nhiên là có tác dụng, loài người các ngươi thật kì lạ”.

Con rắn bắt đầu khiêu khích từng chút từng chút một,
khiến hơi thở của Dung Trần Tử càng lúc càng gấp gáp. Bàn tay của nó nhẹ nhàng
ấn ấn lên vùng bụng dưới của hắn, mặt mày vui sướng mừng rỡ: “Bên trong nhiều
quá, đều là của ta, đều là của ta tất!”.

Đầu lưỡi của Dung Trần Tử bị cắn nát, hắn muốn vùng
dậy tung ra một đòn cuối cùng, thì đột nhiên tiếng cười của con rắn ba mặt trên
người hắn tắt lịm, nó cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ở nơi đó không biết từ bao
giờ đã lộ ra một cột băng nhọn. Con rắn thối quay đầu một trăm tám mươi độ, thì
nhìn thấy Hà Bạng xinh đẹp kiều mị đang đứng ở cửa. Nàng vỗ vỗ tay, còn cảm
thán: “Tri quan, ta cứu ngươi một mạng, coi như trả cho món nợ tình cảm lúc
trước”.

Dung Trần Tử không thể mở miệng nói chuyện. Con rắn ba
mắt rơi từ trên giường xuống, đang muốn trườn tới chỗ Hà Bạng, thì bàn tay
trắng trẻo của Hà Bạng liền khẽ nắm lại, sau đó cột băng nhọn trong cơ thể nó
đột nhiên nổ tung, chỉ kịp nghe thấy một tiếng trầm thấp, nó vặn vẹo trên mặt
đất với vẻ không cam tâm, rồi từ từ bất động.

Ảo giác biến mất, trên nền đất chỉ còn lại một thi thể
máu thịt bầy nhầy. Hà Bạng sợ nó chưa chết hẳn, liền bước lên trước chặt đầu
nó, từ bên trong cổ rơi ra đầu của một con rắn ba mắt, nền đen vân trắng, âm
nhãn ở giữa vẫn chưa kịp mở.

Hà Bạng dùng thuật Ngưng băng đông cứng nó lại, cũng
không biết đã thi triển pháp thuật gì, khối băng lạnh lẽo bỗng nổ bùm một
tiếng, trên mặt đất không còn thấy bất cứ vết máu nào nữa, chỉ còn lại một vũng
nước trong. Lúc ấy, nàng mới yên tâm nói: “Óa óa, con rắn ba mắt thối, dám
tranh ăn với bổn tọa, chết cũng chưa hết tội!”.

Trên giường, lồng ngực của Dung Trần Tử vẫn đang chảy
máu. Hà Bạng quỳ xuống bên cạnh hắn, nàng liền thực hiện một đạo pháp thuật,
trong tay phải hiện ra một màn sương trắng tựa mây trời, màn sương ấy giống y
như một thực thể. Nàng cúi người chà rửa, màn sương giống như có sinh mệnh từ
từ thấm vào người Dung Trần Tử, mang hết bụi bẩn trên người hắn đi.

Quần áo nàng mặc vốn dĩ thường mát mẻ, lại thêm việc
đang cúi người, nên Dung Trần Tử đang nằm trên giường có thể nhìn thấy phong
cảnh ở ngực nàng, hắn vốn là bậc chính nhân quân tử, nhưng trước đó không lâu
lại phải chịu loại kích thích đó, nên chỉ đành quay mặt đi hướng khác.

Hà Bạng lau đến chỗ quan trọng đó, không khỏi thò tay
ra sờ nắn, khiến gân xanh trên trán Dung Trần Tử tức giận gồ hẳn lên, nàng lại
nổi tính xấu. Nàng nhấc người dậy nằm sấp lên lồng ngực của Dung Trần Tử, vừa
liếm miệng vết thương trước ngực hắn, vừa móc lọ cao tái tạo da liền xương cốt
từ trong người ra: “Ngươi đã đồng ý rồi, một con rắn ba mắt thì đổi ba lạng
thịt, lần trước trong Thanh Hư quan có một con rắn giả mạo ngươi, hôm nay ở đây
lại thêm một con khác giả mạo Diệp Điềm, còn cả con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương
nữa…”. Nàng bắt đầu xòe bàn tay ra đếm: “Giờ đã biết là có bốn con rồi nhé!”.

Lớp cao vừa bôi lên miệng vết thương, quả nhiên mát
lạnh, cơn đau cũng từ từ giảm bớt, Dung Trần Tử gắng gượng mở miệng: “Vậy
nên?”.

Hà Bạng liếm vết máu đang tràn ra bên môi hắn, Dung
Trần Tử nghiêng mặt tránh đi: “Bốn con rồi thì tặng ta một món quà be bé đi,
Tri quan!”. Nàng chép miệng: “Ngươi lại dùng nguyên tinh nuôi người ta thêm một
lần nữa đi, được không?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3