Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 07 - Phần 1

Chương 7

Mưa đêm chuông vắng chết không oán

Lửa tình không nên để bùng cháy. Bùng cháy rồi, những
hồi ức đẹp đẽ nhất cũng sẽ hóa thành hư vô. Nếu chúng ta không thể trùng phùng,
thì có lẽ ta còn có thể mang đi mọi nhớ nhung, cố chấp của chàng, cho đến ngày
thân xác này trở nên già cỗi.

Khi Trang Thiếu Khâm đến Lý Gia Tập thì nơi đây đã
liên tục xảy ra những vụ người mất tích, hơn nữa, số lượng càng lúc càng tăng
lên. Là kẻ tài cao lá gan lớn, hắn liền đi thẳng đến núi Trường Cương. Ngọn núi
vẫn vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi qua tai, gợi lên cảm giác thê lương buồn
thảm.

Trang Thiếu Khâm mở thiên mục, nhưng lại chỉ nhìn thấy
một quầng sáng màu vàng nhạt. Hắn lấy ra một sợi dây thừng rất dài rồi buộc vào
một gốc cây tùng to bằng cẳng chân người lớn, dặn hai tên đệ tử: “Ta xuống dưới
xem thử, các ngươi phải cẩn thận đấy”.

Trang Hạo Thiên có chút lo lắng: “Sư phụ, tình hình
bên dưới thế nào không rõ, mạo hiểm đi xuống dưới đó, chỉ sợ…”.

Trang Thiếu Khâm không nghe hắn nói hết, đã định thử
thăm dò vực sâu phía bên phải vách núi rồi. Trang Hạo Vũ cũng nóng lòng muốn
thử: “Sư phụ, đệ tử sẽ đi cùng người!”.

Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Hai ngươi chờ ở đây, cứ nửa
canh giờ ta sẽ dùng minh đích[87] thông báo là vẫn an toàn. Còn nếu không… Khụ,
hai người các ngươi cứ quay về Thanh Hư quan trước, thông báo cho Đạo tông
biết”. Hai tên đồ đệ còn muốn nói gì đó, nhưng Trang Thiếu Khâm đã bám vào sợi
dây thừng rồi leo xuống: “Đừng phí lời thêm nữa”.

[87] Minh đích tương truyền do Mặc Đốn thiền vu chế
tạo ra, “minh” nghĩa là tiếng kêu, “đích” là mũi tên, “minh đích” nghĩa là
tiếng tên bắn, là một dụng cụ dùng để tấn công và báo động cho đồng loại,
thường được làm bằng xương động vật hoặc đồng.

Cây cỏ trên vách đá dốc đứng mọc um tùm rậm rạp, hắn
men theo dọc vách đá trèo xuống, cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh, nhưng
ngoài tiếng gió thì dường như không có gì khác thường. Cứ sau nửa canh giờ, lại
hắn thổi minh đích một lần, rồi lại tiếp tục men theo vách đá trèo xuống vực
sâu không thấy đáy. Hắn vốn là người tinh thông đạo thuật, ngay lập tức nhận ra
phía dưới vách đá này có kết giới, ngăn cản người ngoài xâm nhập.

Lẽ nào ở đây thật sự có phong ấn thần thú? Hắn vô cùng
hưng phấn. Từ thuở hồng hoang cho đến giờ, thần thú năm nào hoành hành khắp mọi
nơi, giờ chỉ còn sống trong truyền thuyết. Nếu có duyên được gặp thì cũng có
thể coi đó là một may mắn trong đời.

Hắn men theo vách đá trèo xuống được một nửa, cuối
cùng do độ dài của sợi dây thừng không đủ, cũng không thể dùng mắt thường để do
thám được, lại không nhìn ra kết giới mỏng hay dày, nên quả thật hắn cũng không
dám trèo xuống tiếp. Trận pháp cổ này có rất nhiều điểm quái dị, có nhiều trận
pháp thậm chí còn trực tiếp thông đến Quy Khư[88], dù gan hắn có lớn đến đâu,
cũng không dám coi thường loại trận pháp có lai lịch không rõ ràng này.

[88] Quy Khư, theo truyền thuyết nằm ở phía Đông của
Bột Hải, không rõ là xa bao nhiêu dặm, có một vùng nước lớn. Thực tế đó là một
thung lũng không có đáy. Bởi không có đáy nên thung lũng này được gọi là Quy
Khư.

Nhưng hắn cũng lại không cam tâm cứ thế mà trèo lên.
Đảo khắp vách đá, phát hiện có một chỗ ở góc phía tây bắc hình như đã bắt đầu
yếu đi, trong lớp sương mù dày đặc thấp thoáng lộ ra một mảng màu trắng nhàn
nhạt, hắn liền lấy chiếc móc câu thăm dò vật thể trong vạn dặm ở eo lưng ra,
thả chiếc móc câu xuống rất nhiều lần, sau đó nhấc lên xem thử, thấy phía trên
móc câu có dính một chất nhầy màu vàng trong, giống như… giống như trứng gà.
Hắn thấy vô cùng khó hiểu, bèn đưa thứ đó lên mũi ngửi thử, rồi lại nhìn xuống
phía dưới, rốt cuộc cũng chỉ công cốc.

Lần trước, vì chuyện Lưu Các Lão muốn gả con gái mình
cho Dung Trần Tử mà Diệp Điềm đã rất không vui. Lần này đến Lưu phủ, thái độ
của nàng với mọi người nhà Lưu Các Lão cũng rất lạnh nhạt. Lưu Các Lão tiến đến
nở nụ cười làm lành, Diệp Điềm cũng không muốn dông dài, liền nhanh chóng đi
tìm Lưu Tẩm Phương.

Thần sắc của Lưu Tẩm Phương vẫn như bình thường, chỉ
có điều da thịt trở nên mềm mại trơn láng, hai gò má hồng hào mịn màng, như một
quả táo chín đỏ trên cây. Trước đây, nàng ta chẳng qua chỉ là một cô bé chưa
dậy thì, nhưng giờ thì lại giống như vừa bất ngờ trải qua một đêm gió xuân, trở
nên quyến rũ động lòng người vô cùng.

Diệp Diềm khẽ nhíu mày, lệnh cho tên tiểu đạo sĩ đi
theo là Thanh Linh đến những nơi gần đó điều tra xem có tin tức gì về đứa bé bị
mất tích không. Trong khi cuộc điều tra còn chưa đâu vào đâu, thì trong thời
gian bốn năm ngày ngắn ngủi, lại có thêm bốn hộ nữa có trẻ sơ sinh bị mất tích.

Lá gan của Diệp Điềm cũng rất lớn, nàng lập tức chuyển
sang ở cùng phòng với Lưu Tẩm Phương, còn dặn dò Lưu Tẩm Phương về sau cùng đi
cùng về với nàng, một tấc không rời.

Lưu Tẩm Phương thoáng ngẩn ra, nhưng vì đang ở trước
mặt tất cả mọi người trong Lưu phủ, nên nàng ta cũng chỉ còn cách gật đầu đồng
ý.

Nhưng sang đến ngày thứ hai, Lưu phủ báo tin, Diệp
Diềm mất tích! Lúc đó, Lưu Tẩm Phương đang nói chuyện cùng mẫu thân mình, Diệp
Điềm thì bận rộn rải bột đá đạp ca xung quanh Lưu phủ, sau đó sai người chuẩn
bị nước nóng để tắm rửa.

Nửa canh giờ sau vẫn chưa thấy nàng ra ngoài, Lưu Các
Lão sai người vào giục mấy lần nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì. Lại thêm
một canh giờ nữa, Lưu Các Lão hoảng hồn, vội sai người phá cửa xông vào, thì
thấy bên trong mọi thứ vẫn xếp đặt gọn gàng, váy áo Diệp Điềm dùng để thay vẫn
treo trên mắc, nước trong thùng thì đã nguội lạnh từ lâu, nhưng xung quanh sàn
nhà lại không có vết nước, toàn bộ căn phòng không mảy may một dấu tích nào
chứng tỏ đã có một cuộc giằng co.

Lai lịch của Diệp Điềm cũng không phải loại thường,
lại thêm việc nàng có vị sư huynh làm Quốc sư chống lưng, Lưu Các Lão càng
không muốn gây thêm rắc rối, ngay lập tức sai người đi thông báo cho Dung Trần
Tử và Trang Thiếu Khâm.

Ba người Dung Trần Tử là huynh muội đồng môn từ nhỏ đã
cùng nhau lớn lên, trước giờ tình cảm gắn bó thân thiết như chân tay, giờ nghe
tin Diệp Điềm mất tích, đừng nói là Dung Trần Tử, ngay cả Trang Thiếu Khâm mặt
mày cũng biến sắc.

Chỉ trong vòng hai canh giờ sau khi nhận được tin,
Trang Thiếu Khâm đã vội vàng chạy đến Lưu phủ, tuy rằng thương thế của Dung
Trần Tử rất nặng, nhưng việc sư muội mất tích, khiến hắn nóng lòng như lửa đốt,
làm sao có thể yên tâm tĩnh dưỡng cho được? Hắn gắng gượng ngồi dậy, nhưng đúng
là thương thế quá nặng, nên bắt đầu ho cả ra máu.

Bên trong Thanh Hư quan vô cùng rối loạn, sau khi biết
Lưu Các Lão gửi tin cho Dung Trần Tử, sắc mặt Trang Thiếu Khâm ngay lập tức tái
xanh, vội vàng báo tin lại cho Thanh Hư quan, nói rằng Diệp Điềm chỉ rời đi một
lát, hiện giờ đã tìm thấy rồi, cốt để trấn an Dung Trần Tử.

Lưu phủ nhốn nháo như gà bay chó sủa, Trang Thiếu Khâm
biết tình hình rất nghiêm trọng, không thể chậm trễ được nữa, nên lập tức thông
báo cho Hành Chỉ chân nhân của Cửu Đỉnh cung, kể hết ngọn ngành đầu đuôi mọi
chuyện. Hành Chỉ chân nhân vốn không định chú ý đến, nhưng tính tình Trang
Thiếu Khâm không được ôn nhã như Dung Trần Tử, giờ hắn lại còn giữ chức Quốc
sư, suy đi nghĩ lại đành chọn ra một nhóm môn đồ đắc lực nhất, rồi nhanh chóng
lên đường.

Lưu Các Lão thấy các nhân vật cỡ bự của đạo môn đều
đến, nên cũng an tâm phần nào. Cũng may, đất đai Lưu phủ rộng rãi dư dả, ông ta
sắp xếp cho tất cả đạo sĩ nghỉ tại Xuân Huy viện.

Lời nói và cử chỉ của Lưu Tẩm Phương vẫn như bình
thường, chỉ là da thịt nàng ta càng thêm phần mềm mại mỡ màng, cả người như
đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi. Trang Thiếu Khâm bắt mạch cho nàng ta,
nhưng cũng không thấy gì khác thường. So với Hành Chỉ chân nhân, Trang Thiếu
Khâm cảm thấy càng lo lắng hơn - Dung Trần Tử tâm tư tinh tế tỉ mỉ, sớm muộn gì
cũng biết chuyện Diệp Điềm mất tích. Trên người hắn lại đang bị thương nặng,
nếu lại thêm việc ưu tư quá độ, e rằng sẽ càng tổn hại đến thân thể hơn.

Tối hôm đó, Hành Chỉ chân nhân bí mật phái môn đồ đến
mai phục ở những nhà có trẻ sơ sinh, còn phái thêm một toán nữa đi dò hỏi những
hộ có con bị mất tích, xem có tìm được chút manh mối nào không.

Chuyện trẻ sơ sinh bị mất tích xảy ra liên tiếp khiến
cả trấn Lăng Hà trời còn chưa tối mà nhà nhà đã cửa đóng then cài kín mít. Tin
tức dần truyền đi khắp nơi, nào thì có yêu quái ăn thịt người, người chết sống
lại, phiên bản các câu chuyện ngày một nhiều. Vì thế, trên các đường phố lớn
cũng tuyệt không thấy một bóng người. Toàn bộ trấn Lăng Hà, lòng người hoảng sợ
vô cùng bất an.

Trên dưới trong Lưu phủ cũng yên tĩnh dị thường, điều
khiến Lưu Các Lão lo lắng không yên chính là… nàng thiếp của thằng con trai thứ
hai của ông ta đã gần kề ngày sinh nở.

Đầu tháng Mười một, trời về đêm đã hơi se se lạnh, hậu
viện của Xuân Huy đường có một chiếc giếng cổ, cạnh đấy có một cây mơ già.
Trang Thiếu Khâm đang đứng ở dưới gốc cây mơ ấy, áo xanh lam tóc đen nhánh,
dáng đứng cao lớn và thẳng tắp. Cơn gió thu cuốn những chiếc lá xoay tròn phía
sau lưng hắn, khiến cho khắp đình viện lộ ra vài phần đìu hiu ảm đạm. Lưu Tẩm
Phương chạy đến, vẻ mặt thấp thỏm không yên, rất lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Quốc
sư… Ngài hẹn tiểu nữ ra đây, có chuyện gì không?”.

Thần sắc Trang Thiếu Khâm lạnh nhạt, nói: “Cũng không
có gì, chỉ muốn hỏi, những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây rốt cuộc có liên quan
gì tới cô không?”.

Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương kinh ngạc: “Không ngờ Quốc sư
cũng nghĩ như vậy, nhưng thân gái như tiểu nữ, bắt trộm những đứa trẻ sơ sinh
còn chưa đầy tháng để làm gì cơ chứ?”.

Trang Thiếu Khâm rút từ trong chiếc ủng của mình một
thanh đoản đao, hắn ung dung bình thản nhẹ nhàng lau lưỡi đao, vẻ mặt thờ ơ:
“Thật ra muốn chứng minh cô trong sạch cũng rất dễ. Thanh Hư quan đã từng có
một con rắn ba mắt tới giả mạo làm sư huynh, theo sư điệt của bần đạo nói, thì
dưới thân hình con người lại là xác rắn”. Hắn nhìn về phía Lưu Tẩm Phương, ánh
mắt sắc nhọn: “Ta chỉ cần xé toạc thân thể của cô ra, thì sẽ biết ngay cô là
người hay rắn thôi!”.

Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương biến sắc: “Nhưng xé thân thể
tiểu nữ ra rồi, sao tiểu nữ còn sống được nữa?”.

Trang Thiếu Khâm cười lạnh: “Đó không phải là chuyện
ta cần quan tâm”.

Ánh mắt của hắn thâm trầm, Lưu Tẩm Phương từng bước,
từng bước lùi về phía sau: “Các ngài là người xuất gia vốn dĩ phải cứu khổ cứu
nạn, sao lại có thể lạm sát người vô tội như vậy được?”.

Trang Thiếu Khâm lại nở nụ cười lạnh lùng: “Giết một
trăm có thể cứu được một vạn, thế không phải là cứu khổ cứu nạn sao?”.

Lưu Tẩm Phương không ngờ hắn lại nói vậy, trong mắt
chứa đầy vẻ thấp thỏm bất an. Trang Thiếu Khâm không nhiều lời, liền vung đao
tới như muốn xé toạc nàng ta ra. Lưu Tẩm Phương phi thân nhảy lùi lại, động tác
nhanh nhẹn hoàn toàn không giống động tác của con người. Trang Thiếu Khâm hừ
lạnh: “Còn dám nói không phải là ngươi!”.

Trang Thiếu Khâm xuống tay không hề lưu tình, nhưng
dường như Lưu Tẩm Phương chỉ lùi về sau mong thoát thân. Hắn đâm một đao xuyên
qua lưng nàng ta, máu thấm ướt nửa người. Nàng ta gắng gượng chạy về phía Xuân
Huy đường, vừa chạy vừa kêu cứu.

Trang Thiếu Khâm rượt lên, nắm chặt lấy mắt cá chân
nàng ta, thanh đao trong tay sáng loáng lập tức chém xuống. Lưu Tẩm Phương thét
lên đau đớn. Bỗng nàng ta linh hoạt xoay người, giống như giữa eo lưng hoàn
toàn không có chút xương cốt nào. Sự phẫn nộ của nàng ta hừng hực như lửa cháy
thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Cơn giận bốc lên, nàng ta bỗng há hốc miệng, da
thịt mềm mịn bị xé rách.

Đám người Lưu Các Lão nghe thấy tiếng nàng ta kêu cứu
vội vã chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền nhũn hết cả chân, ngồi phệt xuống
đất rất lâu mà không thể cử động được. Trang Thiếu Khâm không hề chần chừ, đoản
đao trong tay chém một đường ngang thắt lưng, chỉ nhìn thấy thân người nằm
ngang dọc khắp mặt đất, máu thịt vương vãi tứ phía.

Từ trong đống máu thịt bầy nhầy ấy từ từ trồi lên một
con rắn ba mắt to bằng cổ tay người lớn, toàn thân màu xanh lá vân đen, trên
đầu nó còn mọc một chiếc sừng màu trắng dài cỡ hai tấc, tuy hình dáng không lớn
lắm, nhưng so về độ thông minh thì rõ ràng là hơn hẳn con rắn ba mắt xông vào
Thanh Hư quan giả dạng làm Dung Trần Tử.

Âm nhãn ở chính giữa trán nó từ từ mở ra, Trang Thiếu
Khâm kêu lên: “Mọi người đừng nhìn vào con mắt của nó!”.

Nhưng phản ứng của người bình thường thì sao có thể
nhanh bằng dị vật được, xung quanh có một nô bộc vừa khẽ hự một tiếng, thì đã
bị nó hút mất hồn phách rồi. Đám người Lưu Các Lão liền hiểu ra, vội vàng che
mắt lại không dám nhìn nó nữa, hai chân run lên lẩy bẩy, ai mà nhát gan thì đã
sớm són ra quần rồi.

Xung quanh rõ ràng là có đến mười mấy người, nhưng bầu
không khí lại im lặng chết chóc.

Lòng bàn tay Trang Thiếu Khâm ướt đẫm mồ hôi, hắn vẽ
ra một loạt bùa chú trừ yêu, đuổi quỷ, xua ma, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Trong
nháy mắt, thứ đó đã trườn đến phía dưới bức tường trong đình viện. Trang Thiếu
Khâm rơi vào đường cùng, nện thẳng một loạt những lá bùa lửa lên người con rắn.
Con mắt âm ở giữa trán nó đột nhiên trợn trừng lên nhìn hắn, khiến tâm trí của
hắn rùng mình ớn lạnh, rồi nó lủi nhanh ra khỏi bức tường của đình viện.

Trang Thiếu Khâm cắn lên đầu lưỡi, hưng phấn đuổi
theo, sau đó một nhát đao của hắn đâm trúng vào đuôi nó. Lưỡi thanh đao này của
hắn được rèn bằng thép nguội, có thể cắt được vàng, gọt được ngọc, nhưng đường
đao chém xuống với một lực mạnh như vậy, mà thân rắn lại chỉ bong vài cái vẩy.
Trong lòng Trang Thiếu Khâm còn đang cả kinh, thì đuôi của con rắn ấy đã cuốn chặt
lấy thắt lưng hắn.

Đuôi rắn càng lúc càng siết chặt, mặc dù chỉ to bằng
cổ tay, nhưng chỉ thiếu chút nữa thôi là siết đứt đôi eo lưng Trang Thiếu Khâm.
Trang Thiếu Khâm vung kiếm lên chém liên tiếp, cuối cùng thân rắn cũng rách một
vết nhỏ, từ vết rách đó máu bắt đầu chảy. Trong lòng Trang Thiếu Khâm hoảng sợ
không thốt nổi lên lời - Từ ngày hắn xuất đạo cho đến nay chưa từng có đối thủ.
Bình thường chỉ nói đến tu vi thôi đã rất tinh thâm rồi, không ngờ thế gian
rộng lớn, thứ kì lạ gì cũng có.

Giãy giụa mãi hắn cũng không thoát được, may thay đột
nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét lớn, một thanh kiếm từ trên cao bay vụt
tới, cắm thẳng vào đầu con rắn, con rắn ba mắt sợ hãi, vội vàng nhả Trang Thiếu
Khâm ra, nhảy vọt lên hơn hai trượng, rồi nhanh chóng biến mất sau bụi cỏ.

Bên ngoài đình viện, Hành Chỉ chân nhân cũng vội vàng
chạy vào, ngày thường cao nhân trong Đạo tông đều coi trọng uy nghi, nhưng giờ
ai nấy cũng hoảng loạn kinh hồn: “Thật sự là do yêu xà dùng thân người làm ổ
sao?”.

Trang Thiếu Khâm lau mồ hôi trên trán: “Phải, hơn nữa
nó còn mạnh hơn nhiều so với con trước. Nó không cắn nuốt thức ăn, nhưng lại có
thể hút hồn phách”.

Hai chân Lưu Các Lão vẫn đang mềm nhũn, ông ta ngồi
phệt dưới đất mãi không dậy được. Hành Chỉ chân nhân xem xét mấy gia nô đang
ngất, phát hiện trên da thịt họ quả nhiên không có vết thương nào, nhưng hồn
phách đã mất, hiện giờ hồn đã lìa khỏi xác.

Ánh mắt ông ta âm u khó đoán, hồi lâu sau, ông ta
ngẩng đầu nhìn Trang Thiếu Khâm, cả hai người đều hiểu, tai họa lớn đã đến rất
gần rồi.

“Da của nó đàn hồi rất tốt, đến thanh đao Tàng Tinh
của ta còn không làm rách được, thì nói gì đến những binh khí thông thường
khác”. Trang Thiếu Khâm thở dốc: “Hiện, chúng ta gần như không biết chút gì về
mấy thứ này, không biết nó sinh sản thế nào, càng không biết cách phân biệt bọn
chúng là người hay là rắn? Thứ này, một khi được nhân rộng, hậu quả thật không
thể tượng tưởng nổi”.

Lông mày của Hành Chỉ chân nhân nhăn tít lại như nếp
gấp trên bánh bao: “Quốc sư, bần đạo biết ngài không muốn làm phiền đến Dung
Trần Tử đạo hữu, nhưng việc cấp bách nghiêm trọng thế này, ta và ngài không còn
sự lựa chọn nào khác”.

Trang Thiếu Khâm trầm ngâm: “Chỉ sợ dù có nói với sư
huynh ta, cũng vô ích mà thôi”.

Trang Hạo Thiên - đại đồ đệ của hắn - nói xen vào: “Sư
phụ, lần trước lúc các sư huynh sư đệ đụng độ với con rắn ba mắt kia, có nói
rằng con trai tinh ấy chỉ dùng hai mũi tên là giải quyết gọn ghẽ. Đồ nhi nghĩ,
có lẽ không phải con rắn nào cũng lợi hại như con rắn chúng ta đã gặp hôm nay
chăng?”.

Mắt Trang Thiếu Khâm như lóe sáng, hắn tự nói với
mình: “Đúng rồi, sao ta lại có thể quên mất mĩ nhân Hà Bạng nhỉ…?”. Hắn liếm
liếm môi: “Chỉ là với tình hình hiện giờ, làm thế nào để khiến nàng ta chịu ra
tay đây?”.

“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy chuyện này kì thực nói đơn
giản thì cũng đơn giản thôi. Hà Bạng tiếp cận sư bá chẳng qua là vì thịt thần
tiên. Nếu chúng ta mang thịt thần tiên ra làm mồi nhử, sau khi sự việc thành
công rồi tiến hành trừ khử luôn, coi như là một mũi tên trúng hai đích…”.

Khóe miệng Trang Thiếu Khâm khẽ nhếch lên, vươn tay ra
vỗ vỗ lên vai tên đồ nhi của mình: “Nói hay lắm”.

Hôm sau, có một bức thư với năm ngàn từ vô cùng rõ
ràng trôi chảy được gửi tới cung Hải hoàng. Trang Thiếu Khâm viết rất cảm xúc
lay động lòng người, lời lẽ bay bổng dạt dào. Đáng tiếc thư đã gửi, nhưng lại
chẳng có hồi âm. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Trang Thiếu Khâm. Hắn nghĩ
nhất định là do Hà Bạng không tin tưởng vào Đạo tông, nên đành phải cưỡi kiếm
vội vã trở về Thanh Hư quan, thương lượng với Dung Trần Tử.

Dung Trần Tử nghe thấy sự việc liên quan đến Hà Bạng,
rất lâu cũng không lên tiếng. Trang Thiếu Khâm hồi tưởng lại nội dung trong
thư, cảm thấy không có chỗ nào không thỏa đáng cả, bèn hỏi lại: “Sư huynh,
huynh xem sao mãi không có hồi âm… Là do con rắn ba mắt đó thật sự rất lợi hại,
hay do nàng ta vẫn không yên tâm về Đạo tông?”.

Dung Trần Tử chỉ liếc sơ qua bản thảo gốc của hắn,
trầm mặc không nói gì, vẫn là Thanh Huyền một lời vạch trần mọi huyền cơ. Hắn
cẩn thận dè dặt nói: “Sư thúc… sư điệt thấy… có thể là vì… bức thư của người
toàn dùng văn tự cổ, nên nàng ta xem không hiểu…”.

Hà Bạng rất tức giận, không biết tên khốn nào biết
nàng không nhận được nhiều mặt chữ, lại chơi xỏ đi viết cái lá thư lung tung vớ
vẩn này rồi gửi tới đây sỉ nhục nàng! Lúc đầu, nàng còn nghi ngờ là do con cá
mập trắng làm, nhưng sau lại phủ định - Con cá mập ấy còn mù chữ hơn cả nàng,
không thể nào viết được bức thư như vậy.

Bức thư rõ ràng trôi chảy lả lướt là vậy, mà khiến
nàng chỉ nhìn thôi cũng đau hết cả đầu, nên liếc mắt nhìn một cái xong, nàng
liền tiện tay vứt đi luôn, cũng không biết đã quăng đi đâu. Thậm chí lúc Thuần
Vu Lâm quay về nàng còn muốn ra ngoài tìm đối phương để báo thù, nhưng tìm thế
nào cũng không thấy vật chứng nữa.

Còn ở trong Thanh Hư quan, Dung Trần Tử không tán đồng
cũng chẳng phản đối kế hoạch dụ Hà Bạng ra tay tương trợ của Trang Thiếu Khâm.
Hắn nói: “Từ lâu nàng ta và ta đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi, đệ muốn
làm gì, cũng không cần phải nói với ta”. Lúc hắn nói những lời này vẻ mặt thờ ơ
lạnh nhạt, giống như nhắc đến một người qua đường không hề có chút ấn tượng
nào. Nói xong, hắn lại ôm ngực ho nhẹ một trận: “Tại sao tiểu Diệp không về?”.

Đầu Trang Thiếu Khâm như phình to ra, vừa đưa trà
thuốc cho hắn vừa trấn an: “Sư muội đang bận canh chừng ở Lưu phủ, đến giờ cũng
không biết con rắn đó đã đi đâu, cũng không biết có quay lại nữa không?”.

Dung Trần Tử khẽ gật đầu, đang muốn nói tiếp, thì bên
ngoài bỗng có một gia nô của Lưu phủ xông vào, mặt mày hoảng hốt: “Quốc sư, khu
vườn phía sau Lưu phủ phát hiện ra một thi thể nữ, nhưng đã bị trương phềnh
biến dạng rồi…”. Trang Thiếu Khâm còn chưa kịp ngăn, hắn đã nhanh nhảu nói nốt
những lời còn lại: “Lưu Các Lão lo lắng đó là Diệp chân nhân, nên lệnh cho tiểu
nhân mau chóng tới đây thông báo cho ngài biết”.

Trang Thiếu Khâm còn chưa nói câu nào, vẻ mặt Dung
Trần Tử đã biến sắc: “Không tìm thấy tiểu Diệp? Đệ!”. Hắn ôm ngực, lồng ngực
phập phồng kịch liệt, giờ máu từ miệng vết thương được băng bó bằng lớp vải
thuốc lại bắt đầu thấm ra ngoài: “Thanh Huyền, thay đồ cho ta!”.

Trang Thiếu Khâm quá hiểu tính cách hắn, biết rằng sẽ
phí công, nhưng vẫn cố gắng mở lời khuyên nhủ: “Sư huynh, hiện giờ thương thế
của huynh vẫn chưa khỏi, cho dù có đi cũng…”.

Dung Trần Tử vô cùng tức giận, quay đầu lại giáo huấn:
“Cũng thế nào hả? Trước lúc sư phụ lâm chung đã giao đệ và tiểu Diệp cho ta,
giờ tiểu Diệp có xảy ra điều gì bất trắc, sau này sao ta dám nhìn mặt sư phụ
nữa!”.

Hắn gắng gượng đứng dậy, vội vàng thay quần áo: “Đều
là lỗi của ta, rõ ràng biết Lưu Tẩm Phương có điều kì lạ, nhưng vẫn để muội ấy
bước chân vào chỗ nguy hiểm!”. Hắn buồn bực tự trách mình, lòng nóng như lửa
đốt. Trang Thiếu Khâm thấy không thể ngăn được, đành phải cưỡi kiếm, cùng hắn
vội vàng tới Lưu phủ, xác nhận thi thể.

Khu vườn phía sau Lưu phủ có một cái hồ thiên nhiên
đường kính khoảng hơn mười trượng, vài con hạc trắng đang nhàn nhã bước lội
trong đó. Hơi giá cuối tháng Mười một càng lúc càng đậm thêm, mặt hồ thoáng
rộng, nên vô cùng trống trải.

Thi thể được đặt ở bên hồ, Trang Thiếu Khâm chưa lên
tiếng, nên Lưu Các Lão cũng không dám xử lí, cũng may giờ đang là đầu đông, nên
mùi tử thi cũng không nặng lắm. Dung Trần Tử vẫn một thân đạo bào trắng, vì vết
thương nặng kiêng gió, nên bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng màu
xanh lá trúc. Hắn sải bước nhanh đến gần cái xác, lúc lật chiếc khăn phủ mặt tử
thi, tay phải của hắn bỗng run lên.

Thi thể dưới tấm vải trắng còn khó nhận ra hơn cả
trong tưởng tượng của hắn, vì đã ngâm nước quá lâu, nên toàn bộ khuôn mặt đều
đã bị phù thũng biến dạng, làn da trắng bợt như tằm chết khô, hai con mắt bị cá
rỉa sạch, chỉ còn trơ lại hai hốc mắt đen kịt. Trên thi thể không có vết thương
nào khác, chỉ có phần gáy bị thủng một lỗ to bằng nắm tay trẻ con, không nhìn
thấy phần não đâu.

Dung Trần Tử sờ từ phần vai phải cho đến bàn tay, rất
lâu sau mới thở hắt ra, nói: “Không phải tiểu Diệp”.

Trang Thiếu Khâm cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu con rắn
đó không phải là Lưu Tẩm Phương, vậy chúng ta có nên phái người đi tìm kiếm
khắp Lưu phủ, tìm xem tiểu thư thật của Lưu gia đang ở đâu không?”. Hắn liếc
con mắt nghi ngờ nhìn thi thể nữ đang đặt bên hồ, dè dặt phỏng đoán: “Lẽ nào
cái xác này là chính là của tiểu thư Lưu gia?”.

Lưu Các Lão không dám nhìn cái xác, liên tiếp xảy ra
những chuyện không may mắn đã khiến tinh thần và thể xác lão ta kiệt quệ. Lão
ta nói: “Quốc sư, lão đã để bà vợ già của mình xác nhận rồi, không giống với
tiểu nữ nhà lão”.

Mọi người đều im lặng rất lâu, khung cảnh lạnh lẽo thê
lương. Thi thể đã được khiêng đi, tuy vẫn chưa biết là ai, nhưng máu chảy ruột
mềm. Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu, những cơn gió đầu đông mang theo hơi nước
táp lên mặt, thổi bay mái tóc, cỏ héo cành khô càng làm lộ ra vẻ tiều tụy của
hắn. Trang Thiếu Khâm không đành lòng để hắn hao tổn tinh thần thêm, nhưng sự
việc liên quan đến Diệp Điềm, có lo lắng cũng đành phải tạm gác lại: “Sư huynh,
đệ đã đối mặt với con rắn ba mắt đó rồi, đao thương không thể đâm thủng da thịt
nó, hơn nữa lại còn hút linh hồn, giờ thân thể để trú ẩn của nó đã bị xé rách,
sợ sau này sẽ càng hung hăng hơn…”.

Hắn chưa kịp nói hết, Lưu Các Lão đã tiếp lời: “Dung
Tôn sư, Trang Quốc sư, không giấu gì hai vị, lần trước sau khi yêu nghiệt chạy
thoát, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi trấn Lăng Hà đã có đến bảy tám người không
bệnh mà chết. Quan nha địa phương đã báo lên trên, sợ rằng đã kinh động đến
Thánh thượng. Có lẽ triều đình đã gửi văn thư cho quốc sư, hai ngày nữa sẽ
tới”.

Năm ngón tay Dung Trần Tử siết chặt lại thành nắm đấm,
hắn lấy ống tay áo che miệng ho rất lâu mới nói: “Đệ cho rằng Hải hoàng thật sự
có thể đối phó được với nghiệt súc này sao?”.

Hắn nhìn về phía Trang Thiếu Khâm, Trang Thiếu Khâm
nhíu mày: “Bản lĩnh của nàng trai tinh ấy, đệ chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng
thực lực của nàng ta thì không còn nghi ngờ gì nữa, nếu có nàng ta tương trợ,
sẽ nhanh chóng trừ bỏ được con rắn đó, cũng sẽ giảm được rất nhiều thương
vong”. Vẻ âm u trong đôi mắt hắn lại hiện lên: “Hơn nữa, nàng ta lại dám có âm
mưu chiếm đoạt máu thịt của sư huynh, suýt chút nữa thì hại chết huynh. Đợi
chuyện này giải quyết xong, thì nhất định phải thanh toán món nợ này cho rõ
ràng”.

Sắc mặt Dung Trần Tử trầm lặng như nước: “Tình cảm lúc
trước giữa ta và nàng ta đã hết, sau này đừng nhắc đến nữa. Nếu nàng ta có thể
giúp được việc này, thì ta sẽ đến Hải tộc một chuyến”.

Lời vừa thốt ra, đừng nói là Trang Thiếu Khâm, mà cả
Thanh Huyền, Thanh Tố cũng lên tiếng phản đối: “Sư phụ, trai tinh kia vì thèm
khát máu thịt của người mà không từ một thủ đoạn nào, nếu như lần này người
đi…”.

Dung Trần Tử xua tay ngăn lại: “Nàng ta là người thận
trọng lại nhát gan, việc này muốn thành, thì nhất định ta phải đích thân đi mới
được”.

Trang Thiếu Khâm vẫn khá bình tĩnh: “Đã vậy, đệ sẽ
cùng đi với sư huynh, nếu có biến, cũng có thể trợ giúp”.

Dung Trần Tử lắc đầu: “Ta đến Hải tộc không phải để
động thủ. Con rắn ba mắt có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đệ nên ở lại đây. Nó
là rắn, thì trước tiên hãy tìm những phương pháp có thể đuổi được rắn, rắc
nhiều bột hùng hoàng, phân chim tước thử xem sao”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3