Tam cứu nhân duyên - Chương 27

Chương 27: Biên Quan

Đến trưa ngày 15 tháng 5, ta tới được biên cảnh, sau khi
báo cáo danh tính, ta đợi một lúc lâu mới thấy Trình Viễn Đồ cùng Tiểu Trầm phi
ngựa mà đến, bọn họ tự mình ra nghênh đón làm cho ta cảm thấy được yêu mà sợ.

Tiểu Trầm mặt cười tươi rói, trông thật là đáng ghét, còn
Trình Viễn Đồ giáp phục chỉnh tề, bộ mặt vẫn cứng ngắc nhưng cũng có một chút
vui sướng.

Mọi người xuống ngựa, ôm quyền chào hỏi, Tiểu Trầm lên
tiếng trước tiên: “Vân Khởi, ngươi dạo này danh tiếng cũng khá nổi đấy! Bây giờ
đi đâu cũng thấy người ta bàn tán về kì tài kinh doanh đất phương nam, suy nghĩ
thì táo bạo tuyệt vời, sản phẩm thì lạ lùng mới mẻ. Tiểu sư muội còn ủy thác ta
đến hỏi mua ngươi một ít đồ dùng cho phụ nữ, sư tôn ta cũng nói muốn đổi một
cái bồn cầu vệ sinh của ngươi. Nghe nói nhiều vị quan to quý nhân trong kinh
thành đều phái người đi phía nam mua cái đó, nghe nói là tiền tài đổ vào túi
ngươi như nước a.”

Ta vội xua tay, “Chỉ là mấy thứ thấp kém thôi (không phải
sao), đừng nhắc tới làm cho ta xấu hổ nữa. Ngươi mới là nhân vật nổi tiếng, có
mấy nơi ta đi qua mọi người còn dựng bia xây miếu, kỉ niệm ngày vợ chồng các
ngươi truyền bá y thư, tạo phúc cho thiên hạ.”

Trình Viễn Đồ hừ một tiếng.

Tiểu Trầm nói: “Hắn cứ liên tục hừ ta, liệu có phải mũi
có tật không đây? Ta nói muốn chữa trị cho hắn, hắn lại cứ lầm bầm không thôi.”

Ta nói: “Đó là kiểu khen ngợi của hắn, người khác nói
được, hắn lại nói hừ.”

Tiểu Trầm lập tức hớn hở, “Hắn đối ta vậy thì tốt quá”.
Trình Viễn Đồ lại hừ một tiếng, nhưng lập tức đình chỉ. Ta cùng Tiểu Trầm cùng
cười ha hả.

Trình Viễn Đồ nhìn vào mắt ta, nói: “Vương gia mới đến
đây ngày hôm qua, thân thể đang vô cùng mệt nhọc, cho nên ta không cho hắn tới
đón ngươi.”

Ta cảm giác ngực mình vừa bị ai đó đâm xuyên qua một
kiếm, chỉ gượng cười nói: “Chúng ta cứ đi uống trước đã, đến tối ta sẽ đi gặp
hắn.” (Trốn được lúc nào thì hay lúc ấy).

Trình Viễn Đồ: “Được, trước tiên ta đưa ngươi đi xem quân
lính luyện tập, sau đó phóng ngựa dạo thảo nguyên, cùng nhau uống rượu ngắm
trăng.”

Hắn sai người đưa xe của ta đi, lại dẫn một con ngựa khác
đến cho ta. Mọi người đều lên ngựa theo hắn tới thao trường, nhìn thấy trước
mắt cảnh tượng binh sĩ uy phong lẫm liệt, mỗi người đều mang đao sắc gươm dài,
vẻ mặt nghiêm nghị bừng bừng sĩ khí. Bên tai ta tiếng trống trận từng hồi mãnh
liệt hùng tráng, hàng vạn con người dưới kia cứ theo nhịp trống mà đi từng
đường gươm mũi kiếm, động tác mạnh mẽ phi thường.

Ta không khỏi tán thưởng Trình Viễn Đồ: “Quân binh sĩ khí
kinh người. Trình đại ca thật biết cách luyện quân, gọi là Thiết quân cũng
không ngoa! Vùng biên cương có uy vũ tướng quân trấn giữ thì không còn gì phải
lo nữa, thật là cái phúc của con dân trăm họ.”

Trình Viễn Đồ nhìn ta thật sâu, nói: “Lời Vân Khởi chỉ
điểm lúc trước, ta cả đời không dám quên.”

Ta vội xua tay, “Trình đại ca trí tuệ vô song, dũng khí
hơn người, nếu không Vương gia cũng sẽ không tiến cử ngươi.” (Đã nói không nhắc
sao giờ lại nhắc đến, muốn quên cũng thật khó). Trình Viễn Đồ chỉ cười không
nói.

Ba ngươi chúng ta rời khỏi quân doanh, trước mặt là thảo
nguyên rộng lớn vô tận. Mới đầu mùa hè, cả thảo nguyên xanh biếc tươi đẹp, từng
khóm hoa dại đua nhau nhô lên khỏi mặt đất, chim trời bay lượn ngang dọc, làm
cho người ta cảm thấy choáng ngợp, tâm trạng cũng thật sự vui sướng. Ta lập tức
cười to, cao giọng nói: “Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào?” Trình Viễn
Đồ thét dài một tiếng, ra roi thúc ngựa dẫn đầu, ta cùng Tiểu Trầm phóng ngựa
theo sau. Từng đợt gió đầu mùa mơn trớn trên da mặt, ta say sưa phóng ngựa giữa
thảo nguyên, cả người chìm trong khoái cảm không ngờ, hoàn toàn bỏ qua một bên
mớ suy nghĩ u ám mấy ngày nay.

Đến khi trăng lên giữa trời, chúng ta dừng lại bên ngoài
rìa doanh trại, đốt một đống lửa lớn, cùng nhau uống rượu tán gẫu. Trình Viễn
Đồ đã chuẩn bị sẵn thịt nướng cùng bánh hấp, ta chỉ lấy bánh hấp nhắm rượu. Nghĩ
tới đêm nay không thể tránh được một hồi bi thương, ta lại càng sợ hãi mà ra
sức uống rượu.

Tiểu Trầm vẫn hồn nhiên vô tư kể chuyện hắn cùng tiểu sư
muội cùng nhau du ngoạn giang hồ thế nào, hai người tình thâm ý trọng ra sao,
hắn càng kể lại càng khiến ta chua xót, chỉ biết tự chuốc rượu cho mình nhằm
quên đi hết thảy.

Trình Viễn Đồ cười nói: “Tiểu sư muội nhà ngươi xuất
chúng như vậy, sao không tìm lúc nào rảnh rỗi mang tới cho chúng ta gặp mặt.”
Tiểu Trầm nghe vậy lập tức im lặng, chần chờ không dám mở lời.

Ta cười nói: “Trình đại ca, chỉ cần ta ở đây, đảm bảo
ngươi còn lâu mới nhìn thấy tiểu sư muội của hắn.”

“Vì sao?”

Ta nói: “Bởi vì Tiểu Trầm với ta tính cách quá mức tương
tự, hắn sợ tiểu sư muội sẽ nhận nhầm người, nhìn ta trở thành hắn, lại quay sang
thích ta thì khổ.”

Tiểu Trầm thở dài: “Vân Khởi, ta đời này…”

Ta vội cắt đứt: “Biết rồi, biết rồi, ngươi có thể nói
sang cái khác được không?”

Ba chúng ta cùng nhau tán gẫu một trận, ta lại nói chút
chuyện cũ, ngắm ánh trăng sáng trên cao. Trình Viễn Đồ nói: “Vân Khởi, cả ngày
ngươi đã vất vả, giờ cũng nên đi gặp Vương gia, chúng ta quay về quân doanh đi.”
Hắn vừa nói xong, ta liền liều mạng uống hết chỗ rượu còn lại, ta biết sắp tới
cả bản thân sẽ phải đối mặt thống khổ, cho nên càng ra sức trốn tránh.

Trở lại quân doanh, Trình Viễn Đồ chỉ căn lều dựng sẵn
dành riêng cho ta, rồi lại chỉ tới một căn ngay bên cạnh nói: “Đó là chỗ Vương
gia, Vân Khởi ngươi tự mình đi đi.” Cảm giác khí lực toàn thân như bị rút đi
từng chút một, ta ủ rũ cảm tạ hắn, cáo biệt Tiểu Trầm rồi xuống ngựa, giao cho
một binh sĩ đưa đi nơi khác.

Trăng đã lên cao, nhuộm lên cảnh vật một màu bàng bạc.

Trong lều Hữu Sinh dường như vẫn sáng đèn, bên ngoài vẫn
là người hộ vệ hắn ngày đêm – Tấn Bá.

Ta mang theo roi ngựa, hai chân nặng như chì chậm rãi đi
tới trước cửa, hơi rượu xông lên tận óc làm mờ tâm trí. Ta tiến thêm một bước,
lại lùi hai bước, vòng qua vòng lại, loạng choạng nghiêng ngả.

Nếu gặp lại chỉ càng thêm phiền não, vì sao còn muốn gặp
lại?

Nếu chúng ta thật sự kết hợp, vậy thì vị trí của ta rốt
cục ở đâu?

Lúc trước mỗi lần ta rời Vương phủ ra ngoài dạo phố,
trước mặt sau lưng đều tầng tầng lớp lớp hộ vệ đi theo không rời nửa bước, một
khi trở thành Vương phi, gánh nặng trên lưng sẽ còn lớn đến mức nào nữa?

Cửu Vương phi của hắn sao có thể để lộ chính mình, mặc
cho thế nhân chê cười, dân gian đàm tiếu? Xưa nay danh dự hoàng tộc cao hơn
trời, Cửu Vương giaGia thanh danh lại càng lấy làm trọng. Cố Vương phi trước
kia là tuyệt sắc giai nhân đệ nhất thiên hạ, người thứ hai sao có thể là một kẻ
phóng đãng dung tục? Chỉ cần Vương phi ưng ý thứ gì, ngay lập tức thứ đó sẽ
được đưa đến Vương phủ. Vương phi sao có thể dễ dàng lộ diện giữa phố phường
đông đúc? Sao có thể đi thiết kế bồn cầu, xông xáo khắp nơi chào bán vật phẩm?
Sao có thể quản lí kinh doanh đồ dùng phụ nữ? Sao có thể để người ta vừa nhắc
đến tên liền nghĩ ngay đến những thứ than đen dơ bẩn? Sao có thể hai tay đầy
hơi tiền, kinh doanh ngân hàng tư nhân đổi chác ngân lượng? Xem ra ta toàn làm
những điều trái ngược.

Đến lúc đó mọi người sẽ nói: Cửu Vương gia không có tiền,
phải để cho Vương phi ra ngoài kiếm sống, chúng ta đến giúp bọn họ đi! Đáng
thương cho Cửu Vương gia vang danh thiên hạ không biết sau này sẽ bị hủy thành
cái bộ dạng gì nữa. Cho dù Hữu Sinh không để ý, hoàng huynh của hắn cũng sẽ
phái người thủ tiêu ta, đỡ cho hắn thêm phiền phức!

Hoàng huynh của hắn thương hắn quá sâu, nhất định sẽ
không thả cho hắn rời đi, sống đời ẩn dật bên cạnh ta. Huống hồ, bình sinh ta
vốn ưa thích nơi huyên náo vui vẻ, hoàng huynh hắn lại càng không thể mạo hiểm
như vậy, một khi tin đồn lan ra, Cửu Vương gia phải… Hắn sao lại sống ở nơi
này?! … Hậu quả không cần nghĩ cũng biết…

Nếu ta buông tha hết thảy, chấp nhận ở cạnh hắn suốt đời,
liệu ta có thể bình thản được không? Ta sẽ chờ đó bao lâu, đến khi nào sẽ lại
tản bộ giữa đêm? Khi nào thì bắt đầu nhớ nhung cái không khí tự do bên kia bốn
bức tường? Bắt đầu lặng lẽ thở dài sâu kín? Đến lúc đó hắn sẽ lại để ta rời đi,
ông trời ơi, làm ơn đừng để một màn máu tươi như thế tái diễn, đừng bắt tim ta
phải vỡ đôi lần nữa, ta sẽ không chịu nổi, chỉ muốn chết cho quên đi!

Nếu chúng ta không thể ở cùng một chỗ, vậy thì gặp lại
chỉ nhân thêm sầu não. Có ai không biết gặp rồi thà rằng chẳng gặp, đoạn tình
cảm này nên sớm trở thành hồi ức, nhưng đến lúc nhận ra chỉ sợ tất cả đã thành
vô vọng…

Vì sao phải tự hành hạ lẫn nhau? Vì sao hết thảy không
thể tan thành mây khói? Ta phải làm sao mới có thể giải thoát? Làm sao mới có
thể không bi thương? Nếu như mỗi ngày đều là thống khổ triền miên, vậy thì cuộc
sống đâu còn gì ý nghĩa?

Ở trước màn trướng, bước chân ta hỗn loạn, nghiêng trái
ngã phải, bất chợt rơi lệ, bất chợt thở dài, lại bất chợt cười đau xót, lúc
điên lúc tỉnh… Một tấm màn trướng như vách núi cao muôn trượng, dưới ánh trăng
sáng trong trẻo, ta lại hoảng hốt không dám bước qua.

Không biết bao nhiêu lần, ta đứng ngay trước cửa, trong
lòng phân vân “Có lẽ chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái?” nhưng rồi lại tránh
đi, bởi vì “Không thể lại thương tổn!” Đầu óc ta u mê mờ mịt, lời nói ra cũng
lộn xộn không đầu không đuôi. Đến lần cuối cùng ta đến đứng trước rèm cửa, Tấn
Bá rốt cục không thể nhịn được nữa, hắn một tay đẩy tấm mành, tay kia vung lên.
Ta chỉ cảm thấy một luồng áp lực đánh mạnh phía sau lưng, cả người bị ném vào
trong trướng.

Tấn Bá vừa đẩy vào liền lập tức buông mành, im hơi lặng
tiếng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Ta lắc lư một chút, ngẩng đầu nhìn quanh. Hữu Sinh đương
ngồi trên giường, cầm trong tay một cuốn sách. Hắn hơi cúi đầu, không nhìn tới
ta, cũng không có động. Một ngọn đèn cô độc sáng leo lắt trên chiếc bàn nhỏ
cạnh giường.

Ta nhìn hắn, chợt thấy thị giác trở nên mơ hồ. Hắn vất vả
ngàn dặm tới đây, mà ta thì ở bên ngoài vòng qua đảo lại không dám bước vào,
chẳng khác nào dẫm nát tâm can hắn.

Cổ họng ta nghèn nghẹn, lảo đảo vài bước đi tới bên
giường hắn. Hữu Sinh vẫn không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Ta cúi đầu
nhìn hắn, một tấm chăn mỏng bằng gấm thêu rực rỡ phủ lên nửa thân dưới, tay
phải hắn cầm một cuốn sách, tay trái vắt ngang trước bụng. Tóc hắn buông xõa ở
sau người, trên vai khoác một tấm áo dài lụa vàng chỉ hoàng tộc mới được quyền
sử dụng, trên nền vải thêu rồng uốn lượn giữa mây, cực kì tinh xảo, dưới ánh
sáng đèn dường như tỏa ánh hào quang long lanh mĩ lệ. Trên người hắn chỉ mặc
một chiếc áo lụa mỏng sắc trắng, đường viền vạt áo cùng cổ tay đều là giao long
tường vân [1], diễm lệ tinh tế phi thường… Nếu như ở trong vương phủ, hắn như
vậy cũng chẳng có gì lạ, nhưng ở biên cảnh quan ngoại, tất cả đều trở nên đặc
biệt chói mắt.

[1] Giao long tường vân: Giao long
là con thuồng luồng or cá sấu. Tường trong cát tường, nghĩa là tốt lành. Giao
long tường vân là hình vẽ con giao long uốn lượn giữa mây mang đến phúc lành.

Ta cúi đầu
rất lâu, đầu óc dần dần mê muội, sau đó buông người ngồi xuống đất ngay bên
cạnh giường. Hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Ta xoay cổ
vài vòng, rốt cục quyết định nhìn mặt hắn. Mi mắt hắn khép hờ, tựa như đang
chăm chú đọc cuốn sách trên tay. Vẻ mặt bình thản như nước, lẳng lặng ngồi đó,
như một vị cao tăng nhập định. Vết thương cũ trong lòng đột nhiên nứt vỡ, đau
đớn khó tả, chỉ một chút nữa là bật ra tiếng rên xiết. Ta nhắm mắt lại, cố gắng
tự làm cho bản thân bình tĩnh. Rồi lại nhìn tới hắn, tự dặn lòng phải nhớ kĩ
dáng vẻ hắn lúc này. Nhớ kĩ hàng lông mày của hắn, mi mắt của hắn, cả vết thương
của hắn, cánh môi nhợt nhạt của hắn … Hắn vẫn như trước, tao nhã tốt đẹp, thanh
tĩnh điềm đạm. Trước mặt hắn, ta chẳng khác nào một tên ăn mày bẩn thỉu thấp
hèn, chỉ dám đứng nhìn bên bờ ao nước, không dám nhúc nhích tới gần. Tựa như
một loại bản năng, ta vươn tay về phía hắn, nhưng thế nào cũng vẫn không chạm
tới hắn, trái lại còn ngày càng cách xa…

Ta thở
dài, buông tay, lại cúi đầu, này không phải một loại tín hiệu sao, là số mệnh
báo cho ta, hắn vẫn là xa cách ta, quá xa đến nỗi không thể với tới.

Ta nắm
chặt cây roi ngựa, muốn đứng lên, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt mở lớn nhìn ta,
ánh mắt vừa bi thương mà lại vừa hoan hỉ, giống như có thể thấy rõ hết thảy bí
mật nhân gian, lại giống như mang theo hàng vạn loại tâm tình! Ta giật mình,
chỉ đứng một chỗ si ngốc, không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy ánh mắt kia chậm rãi
rơi vào trong lòng. Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Lại không dám sao?” Ta giống
như bị ai đó tát vào mặt.

Roi ngựa
chậm rãi rơi xuống, nhưng một đoạn thừng vẫn lưu lại trong tay. Trong phút chốc
áp lực thống khổ đè nén bấy lâu hòa cùng hơi rượu mê man hóa thành lửa giận
hừng hực thiêu đốt. Ta vươn tay, đẩy mạnh hắn ngã xuống đệm, theo dõi vẻ mặt
hắn bằng ánh mắt phẫn nộ tới cực điểm, toàn thân bắt đầu run rẩy. Hắn buông mí
mắt, tựa như không nhìn thấy ta, ánh mắt xa xôi hờ hững, ẩn giấu một vài tia
ánh sáng mờ nhạt. Ánh mắt đó khiến cho ta không chịu nổi, lửa giận trong lòng
cơ hồ đốt cháy cả thân thể, ta nhìn sang bên gối, thấy một chiếc khăn lụa cùng
đoạn dây buộc tóc vốn từng ở trên đầu hắn. Chiếc khăn sau đó bị ta điên cuồng
xé đôi, bịt kín đôi mắt hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện,
chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, tựa như đang cười. Là châm biếm? Hay là khinh
miệt?! Ta nhìn hắn, trong nháy mắt biến thành dã thú, nhào tới ngấu nghiến cánh
môi hắn không thương tiếc, tựa như cái đêm li biệt trước kia. Chính là đấu
tranh trực diện, máu tươi sa trường, chính là ngươi tới ta đi, đao thương kiếm
kích. Bao nhiêu đêm không ngủ mà oán giận, bao nhiêu ngày phiền muộn không yên,
bao nhiêu lần cố kìm nén nước mắt, bao nhiêu lần tuyệt vọng mà thở dài, hết
thảy đều hiển hiện trong lần giao đấu quyết liệt này, làm cho người ta không
kịp thở.

Chớp mắt
sau cả hai lại tách ra, khóe môi đều rách nát, không ngừng thở dốc. Ta theo dõi
hắn, trong chốc lát, hắn lại mỉm cười, điệu cười chói mắt chán ghét! Ta từ tốn
nhặt lên đoạn dây vải, bắt lấy hai tay hắn đè xuống… Hai tay hắn vô lực, để mặc
ta điều khiển, không có một chút kháng cự, tựa như khi hắn còn hôn mê. Ta dùng
đoạn dây quấn một vòng ở hai cổ tay hắn, hắn hoàn toàn có thể tránh thoát,
nhưng lại không hề động, để hai tay ở nguyên chỗ cũ. Ta cúi người, ghé vào bên
tai hắn nói: “Ngươi xem ta, có dám hay không?” Hắn nhẹ giọng cười mờ nhạt, thì
thầm rất nhỏ: “Cũng không phải lần đầu tiên …” Ngữ khí vẫn hờ hững bất cần đến
đáng ghét. Ta lại cùng hắn đấu hôn một phen, sau đó cắn răng nói: “Này chính
là, lần đầu tiên!”

Ta đứng
dậy, mạnh mẽ gạt bỏ tấm chăn ngũ sắc kia, hai tay dùng sức kéo vạt áo hắn, tơ
lụa trên người hắn lần lượt bị xé rách, để lộ từng phân da thịt trước mắt ta.
Đây là khối thân thể ta vốn quen thuộc, không ít lần đã từng chạm qua mỗi khi
giúp hắn đắp thuốc thay quần áo, nhưng khối thân thể đó lúc này lại sinh ra một
loại sức hút kì lạ. Ta khom lưng hôn lên vết máu bên môi hắn, chậm rãi hôn tới
gò má, hai bên quai hàm, tới vùng cổ … Hắn cắn răng cố nhịn, không phát ra một
tiếng rên dù là nhỏ nhất. Một bàn tay ta lướt qua da thịt hắn, cảm nhận cái
lành lạnh dễ chịu trên da thịt hắn, tựa như một khối bạch ngọc được điêu khắc
tỉ mỉ. Ta nhẹ nhàng điểm hôn lên vùng ngực hắn, đùa bỡn hắn, lặp đi lặp lại cho
đến khi hắn bắt đầu phát run. Dần dần hạ thấp xuống dưới… cởi bỏ y phục của
hắn… thẳng đến khi hắn hoảng hốt mà run rẩy, hai hàm răng cắn chặt nhưng vẫn để
lọt ra vài tiếng ngâm nga nho nhỏ.

Ta đứng
lên thoát bỏ quần áo, cười nói: “Đáng tiếc ngươi không thể nhìn thấy,” hắn mỉm
cười nói: “Sớm muộn mà thôi.” Ngữ khí vẫn thản nhiên lạnh nhạt, dường như không
quan hệ với thân thể run run của hắn.

Được lắm,
coi như ngươi lợi hại! Ta gập người quỳ gối bên trên thân hắn, cả người cứng đờ
treo giữa không trung, tự nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết nên làm gì lúc này.
Ta nhìn hắn, ánh mắt lướt theo những vết sẹo dày đặc trên thân thể, cảm giác
như có một loại hào quang kì lạ, êm dịu như ánh trăng, lấp lánh như châu ngọc,
ngăn cách ta chạm đến hắn, khiến cho ta sững sờ, nhất thời không thể cử động…

Đây chính
là lí do chúng ta không thể ở cùng một chỗ!

Ta bật
khóc, nước mắt cứ tràn ra không thể dừng, cảm giác như ruột gan đứt ra từng
khúc, đau đớn vô hạn. Đủ thứ cảm xúc hỗn loạn trong lòng đè ép làm ta không thở
nổi. Bàn tay run run cố lau đi nước mắt, chẳng lẽ, cứ như vậy mà rời đi lần
nữa… Càng nghĩ ta càng muốn phát điên, cảm giác say mê dần ăn mòn lí trí, cùng
với cơn cuồng nộ bùng lên thiêu đốt tâm can. Nhìn thấy ngọn roi da rơi một chỗ,
ta hung hăng giật lấy, ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, cùng lúc ra roi
quật liên hồi, chỉ muốn xua đi tầng mây mờ ngăn cách ta với hắn.

Khi hắn
hoàn toàn tiến vào, ta mới ném đi cây roi ngựa trong tay, cúi người ôm lấy thân
thể hắn đang run rẩy, kề sát bên khuôn mặt hắn, ghé vào bên tai hắn thì thầm
bằng thứ chất giọng khàn khàn chua xót, “Nói đi!” Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi,
nhưng vẫn lành lạnh như trước, hắn hơi thở gấp, cũng ghé vào bên tai ta đáp
lại, rõ ràng từng chữ: “Vân Khởi, cho ta!” Giọng nói vẫn điềm tĩnh như ánh
trăng chiếu vào vực sâu thăm thẳm.

Ta vừa
khóc nức nở, vừa lên xuống dồn dập, giống như cánh chim bay ngược chiều gió,
giống như ngựa phi giữa trời giông, từng đầu móng tay điên cuồng cào xé trên người
hắn, giống như người lính liều chết với kẻ thù giữa chiến trận, lại giống như
người lữ hành sắp chết dốc hết hơi tàn lao về phía ốc đảo giữa sa mạc, giống
như người đuối nước cố tìm lên nguồn sáng lơ lửng di động bên trên, lại giống
như kẻ bị treo trên miệng vực cố bám víu lấy sự sống… Ngọn lửa đỏ rực khiến tim
ta bỏng rát, gần như phá vỡ lồng ngực mà thoát ra, cổ họng ta khô rát như dao
cạo, lệ nóng không ngừng, như sóng nước vỡ đê…

Sau đó ta
suy yếu ngã xuống trên người hắn, mồ hôi thấm ướt đẫm toàn thân, cả hai chúng
ta không có ai giữ được bình thản như trước. Ta yên lặng nhắm mắt, tựa đầu trên
ngực hắn, cảm nhận vùng da bên dưới ươn ướt, không biết là nước mắt hay là mồ
hôi. Ta tham lam nhấm nuốt thứ hơi thở chỉ thuộc về mình hắn, cõi lòng tan nát
còn thần trí đã mơ hồ… Ta mở mắt, đập vào mắt ta là những vết roi ngang dọc
chồng chết bên trên những vết thương cũ, màu đỏ tươi làm cho mắt ta đau nhức…
Ta lập tức bừng tỉnh, ngọn lửa rừng rực tắt ngấm không còn dấu vết, mồ hôi lạnh
túa ra chảy dọc sống lưng… Từng khúc xương trong người đều nứt ra từng mảnh…

Ta làm cái
gì thế này?! Đôi chân bủn rủn không chống đỡ được cơ thể, ta hoảng loạn ngã
xuống trên đất. Hai tay run rẩy mặc lại từng lớp áo, lảo đảo tông cửa xông ra,
sau lưng Hữu Sinh vẫn cố kêu lên một tiếng: “Vân Khởi!”

Ta không
thể tự chủ, cơ thể giống như một con rối gỗ, không nghe theo ta sai bảo, chỉ
biết run rẩy không ngừng mà chạy trở về doanh trướng. Ta hoảng loạn thu dọn đồ
đạc, mang theo ngân lượng, lảo đảo chạy thoát khỏi cái nơi tồi tệ này.

Đêm lạnh
như nước, trên mặt ta đều là lệ, “Ta làm cái gì thế này?!”

Ta cố lau
khô nước mắt, đi tới chỗ Trình Viễn Đồ, nghẹn ngào lên tiếng, “Trình đại ca…”

Hắn hô:
“Vân Khởi vào đi.”

Ta bước
vào, hắn vẫn chưa ngủ, chỉ ngồi một mình, ánh mắt vẫn còn có chút say nhìn mơ
hồ về một nơi nào đó. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hoảng sợ rồi lại sững sờ, không hề
lên tiếng.

Cả người
ta đều run rẩy không thể dừng lại. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt ta, phong
thái tự nhiên phóng khoáng, cao ngất uy mãnh, cho dù mặc y phục thường ngày
nhưng vẫn có khí thế oai hùng của một bậc danh tướng. Ta âm thầm tự mắng bản
thân, ta dày vò Hữu Sinh để làm gì, tại sao không phải là họ Trình kia?!

Hắn ngạc nhiên mà nhìn ta.

Ta cố trấn tĩnh nói tiếp: “Ta muốn đi ngay bây giờ, mong
Trình đại ca cho người đưa ta rời khỏi đây.”

Hắn nhìn ta một hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Vân Khởi, ta
từ nhỏ lớn lên bên cạnh Vương gia, hắn, cũng không phải thích nam sủng… Ta
thấy, hắn cũng có cảm tình với ngươi … Nếu không sẽ không tìm đến nơi này.
Ngươi, chỉ cần kiên trì một chút…”

Ta vẫn lắc đầu, nói: “Huynh không cần nói nữa, để ta đi
đi.” Khóe mắt ta lại mờ mịt.

Hắn đi tới, cầm tay ta nói: “Được, ta lập tức cho người
dẫn ngươi đi, chuyện đêm nay ta cũng sẽ không nói cho bất kì ai khác. Bất kể
phát sinh cái gì, Vân Khởi ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta, ta vẫn sẽ
bội phục ngươi.”

Ta run rẩy, nghẹn ngào nói: “Đa tạ đại ca.”

Ta cắn chặt ống tay áo, lên ngựa chạy đi theo người binh
sĩ dẫn đường phía trước. Gió đêm từng đợt thổi quất trên da mặt, cuốn theo từng
dòng lệ rơi xuống. Ta vô cùng hổ thẹn, hối hận vô kể, trong lòng trống rỗng,
tay trắng ra đi.

Đây chính là thứ hắc ám vẫn lẩn quất tận sâu trong đáy
lòng ta, chính là loại cảm giác gọi là “Không thể dung thứ.” Nếu không thể leo
lên cao ngang tầm với hắn, ta sẽ một tay kéo hắn cùng rơi xuống, vùi lẫn vào
trong đống bụi bặm bần cùng thấp kém. Đây là ghen ghét sao, hay là oán hận, bản
thân ta so với những kẻ hủy hoại hắn có gì khác nhau? Hắn đã chịu quá nhiều đòn
roi tra khảo, giờ lại bị roi ngựa dày vò, mớ kí ức khủng khiếp kia ít nhiều sẽ
bị ta khơi lại. Sao ta không chết đi cho xong?! Tự mình hủy hoại hết những gì
tốt đẹp xung quanh, ta thậm chí còn không dám nhìn lại những kỉ niệm ngày
trước. Ta chưa bao giờ phải gặp hắn trong hình dạng tồi tàn như vậy, cũng chưa
bao giờ tuyệt vọng như lúc này.

Ta cầu mong trên đường đi sẽ gặp phải thổ phỉ, để bọn họ
một đao giết chết ta đi, ta thật sự không muốn sống nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3