Tam cứu nhân duyên - Chương 12

Chương 12: Tiểu Trấn 4

“Thưa chư vị hương thân phụ lão, Vân Khởi ta từng đi đến
nhiều nơi, đi qua thiên sơn vạn thủy (có hai giờ đi máy bay thôi), xem khắp ngũ
hồ tứ hải (cảm tạ TV ca ca), thấy qua vô số kì văn dị sự, nhưng chuyện ta muốn
kể sau đây, lại là kì trung chi kì, dị trung chi dị [1], nhưng hoàn toàn là
chuyện thật! Ở bên ngoài biên cương, có một nước tên gọi Trung Hoa, non sông tú
lệ, quốc thổ phì nhiêu. Trong lịch sử nước này, từng có một trận đại chiến cực
kì vĩ đại, khiến cho người người ngưỡng mộ, gọi là đại chiến Xích Bích. Chuyện
này lưu truyền ngàn năm, nhân dân đời đời truyền tụng, tán dương ca ngợi mãi
không thôi, ta hôm nay đến đây chính là muốn thuật lại một lần cố sự!”

[1] Kì trung
chi kì, dị trung chi dị: ý nói chuyện lạ lùng, kì dị nhất trong các chuyện lạ.

Năm đó bắc phương Tào Tháo quân lực hùng hậu, một đường
tiến thẳng về nam, lấy hai mươi vạn tinh binh gộp chung với quân binh từ các xứ
chư hầu, tổng cộng tám mươi ba vạn nhân mã, hỏa lực tập trung ở bờ bắc Trường
Giang, muốn tiến đánh vùng Giang Nam trù phú. Ở phía nam, một bên Lưu Bị chỉ có
hai vạn bộ binh, bề ngoài nói lên thành năm vạn, bên kia Tôn Quyền cũng chỉ có ba
vạn thủy quân. Giới thiệu qua bối cảnh, ta dừng lại mỉm cười nhìn mọi người,
“Các vị, một bên là tám mươi ba vạn, một bên chỉ có hai vạn cùng ba vạn, trận
này còn có thể đánh được không?” Ai nấy đều nghi hoặc nhìn ta.

Ta đập đập thanh gỗ, “Đáng tiếc mọi sự trên đời, đều là
do người làm ra, không phải chỉ trông vào lượng nhiều hay ít. Trước tiên ta
cũng nên nói đến hai nhân vật.”

Một người là Thủy sư đô đốc thống lĩnh thủy quân Đông Ngô
Chu Du Chu Công Cẩn, mới mười bảy tuổi đã lãnh binh, hơn hai mươi tuổi thăng
làm thống soái một đạo quân. Trong trận Xích Bích, hắn mới ba mươi có lẻ. Người
này tướng mạo đường đường, phong thái ung dung nho nhã, giáp trụ trắng lóa,
nhìn xa dễ tưởng tiên nhân. Người này còn am hiểu âm luật, “Ngàn năm sau còn
lưu truyền một câu: Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố [2], chính là mấy vị tiểu thư
khuê các vì nhìn thấy Chu Lang anh tuấn đứng bên mà cố ý đàn sai một nốt nhạc.”
Bên dưới mọi người đồng thanh cười rộ.

[2] Khúc hữu
ngộ, Chu Lang cố: khi nốt nhạc đánh sai, Chu Lang liền ngó về phía đó.

Người kia là quân sư của Lưu Bị, Gia Cát Lượng Khổng Minh
tiên sinh, người này chí lớn trải khắp gầm trời, thần cơ diệu toán, am hiểu
thiên thư huyền pháp, mọi sự vào tay đều trở nên dễ dàng. Lúc này mới chỉ có hai
mươi lăm tuổi. Ta dần dần có cảm xúc, bắt đầu thuật đến Đông Ngô quan văn muốn
hàng, quan võ muốn đánh, Tôn Quyền do dự không dám quyết. Gia Cát tiên sinh đơn
thương độc mã đấu khẩu giữa triều đình.

Ta nói: “Các vị, Khổng Minh tiên sinh trước khi theo Lưu
Bị từng ở trong nhà tranh, đám quan thần kia chỉ coi hắn là một kẻ thảo dân
chân lấm tay bùn, không quyền không thế. Trong lòng chỉ nghĩ làm sao nhục mạ
hắn, lại chỉ thấy tiên sinh một mình xuất hiện, ung dung tự tại như đi giữa
chốn không người. Một thân y phục sáng màu đơn giản, tay cầm quạt lông đưa qua
phẩy lại. Trên đường đi đến dáng dấp quang minh lỗi lạc, tự nhiên phóng khoáng.
Hai mắt sáng ngời, thần sắc bình tĩnh, đưa mắt nhìn đều hiển lộ uy vũ, nhưng cử
chỉ lại khiêm nhường lễ độ. Chưa cần mở lời đã làm cho người ta phải kiêng nể
ba phần!” Ta lại gõ thước, mọi người đồng loạt thở dài. Lại nói tiếp Gia Cát
Lượng làm sao nói ra lời hay lẽ thiệt, phân tích tình thế, khẩu chiến với đám
hủ nho, thuyết phục Đông Ngô cùng Lưu Bị bắt tay, hợp sức phá Tào.

OK, đến lúc đòi tiền rồi. “Đã biết hai nhà liên thủ, vậy
làm sao để giành được thắng lợi, xin hãy nghe ta từ từ nói tới. Kế sách điều
binh, mưu lược khiển tướng, một lời khó nói được rõ ràng. Nếu muốn biết toàn bộ
đại chiến diễn ra thế nào, mỗi người bạc ròng ba lạng, ta nói tiếp bảy đoạn,
mỗi đoạn ta lấy năm mươi đồng. Giữa mỗi đoạn sẽ có thời gian nghỉ chừng một
chén trà.” Gõ gõ thước gỗ, ta bỏ nốt câu cuối rồi ngừng.

Đảo mắt nhìn một lượt mọi người, ta thấy Lí lang trung
hai mắt rưng rưng, kích động cực kì, như sắp khóc đến nơi, còn người trẻ tuổi
ngạo mạn kia cũng đã thu lại bộ mặt khó ưa, ngược lại còn nhìn ta có vẻ cung
kính. Hữu Sinh cũng đẩy mũ lên nhìn ta, mắt hắn vẫn sưng vù như trước, nhưng ta
có thể cảm thấy hắn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lí lang trung lập tức nhảy dựng, “Giao tiền, giao tiền!
Nhanh lên!” Người trẻ tuổi đưa bạc rồi nhanh chóng quay đi. Lí lang trung một
mình xông xáo giữa đám người, miệng hô lớn: “Tiền đâu, tiền đâu! Chuyện xưa hay
như vậy, muốn nghe không sao?!” Hắn tự động đi làm công tác quyên tiền, ta cũng
đỡ phải mệt nhọc. Bạc đó giao cho hắn quản lí cũng tốt.

Các ngươi nên biết con người có thể tự mình bồi bổ thân
thể khuyết thiếu (chỉ cần ăn cơm là được), nhưng tinh thần khuyết thiếu lại
phải dựa vào người khác. Ta tới đây mới hôm trước hôm sau đã muốn phát điên,
nếu lúc trước không đọc bao nhiêu sách cùng tiếp xúc các loại phương tiện
truyền thông, cuộc sống của ta không biết sẽ buồn tẻ đến cơ nào! Đừng tưởng chỉ
có phần tử trí thức mới có nhu cầu này, quần chúng nhân dân lao động cũng cần
giải trí tinh thần. Mà đã gọi là giải trí, có cái gì ngoài chuyện chiến tranh
cùng các loại anh hùng mĩ nữ có tác dụng giải trí tốt hơn đâu?

Nếu nói đến tài ăn nói, bằng tiếng Trung đại học B cũng
không phải là hư danh. Năm đó cả lớp ta chỉ có chưa đến chục người thuộc loại
giỏi. Những người này mỗi lần xuất hiện, ai mà không mặt mũi thanh cao, khinh
bỉ mọi người, cứ như thể cả thiên hạ chỉ có mỗi mình ta vậy. Cuối cùng cái
nhiệm vụ quấy rối mấy đại nhân vật này cứ tự nhiên rơi xuống đầu một kẻ mãn đời
cũng không được làm thủ khoa là ta.

Ta đã quyết tâm không thèm sánh vai với đám nhân vật
thượng đẳng kia. Hồi đó đứng đầu bọn họ chính là một vị người vùng Đông Bắc,
mọi người đều gọi hắn là “Tứ Oai,” bởi cả người hắn chỉ có thể dùng một chữ
“oai (lệch)” để miêu tả. Người này mặt lệch, mũi lệch, mắt lệch, mồm lệch.
Nhưng hắn đã không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng, tất cả mọi người đều
cười sặc sụa, cười rũ rượi, cười đau cả bụng, đến khi nước mắt giàn giụa, mặt
cũng lệch theo mới thôi. Bạn gái hắn bây giờ rất xinh đẹp, ngoài ra còn một đám
mĩ nữ thường xuyên dính chặt lấy hắn chỉ để nghe hắn nói một vài câu. Đáng
giận, tại sao ta không thể nói ra được câu nào hay ho như hắn?!

Rõ là ông trời phân biệt đối xử, nhưng cho dù ta có kém
cỏi đến đâu thì bản thân vẫn là một kẻ mồm mép lợi hại. Chỉ cần có người nguyện
ý đem lỗ tai ra cho ta thuyết giáo, ta sẽ nói năng loạn xạ, vung tay múa chân,
thao thao bất tuyệt, làm cho hắn phát điên lên mới thôi. Ta nhớ có một lần ở kí
túc xá mất điện, mọi người trong phòng rủ nhau tán gẫu, ta cũng có tham gia,
lúc ta nói đến chuyện tâm đắc cũng say sưa như vậy. Sau này có người nói cho
ta, lúc đó hai mắt ta sáng như sao, nếu ta có thể duy trì tình trạng đó, vậy
thì kí túc xá không cần dùng đèn điện nữa rồi.

Lại có người thừa hơi đi tổng kết những thứ ta chưa đủ:
nếu bộ dạng ta quyến rũ hơn một chút, ta có thể trở thành yêu cơ [3] hại nước
hại dân, uốn ba tấc lưỡi gièm pha trung thần; nếu ta có chút tiên khí, ta có
thể trở thành giáo chủ Ma Giáo mê hoặc lòng người; nếu bộ dạng ta gầy nhỏ mảnh
mai một chút, ta có thể đi làm tiểu thư bán hàng xinh đẹp; nếu ta là một nam
nhân, ít nhất có thể làm phong lưu công tử, rong chơi khắp chốn, lấy hoa ngôn
xảo ngữ mua vui cho chúng mĩ nhân… Cuối cùng thì sao, ta không là cái gì cả,
chỉ có thể tình nguyện để dòng đời xô đẩy, đi làm một trợ lí văn phòng nho nhỏ.

[3] Yêu cơ:
những người phụ nữ đẹp làm các ông vua mất nước, ví dụ: Đát Kỷ.

Nhưng ai mà ngờ được, hôm nay ta lại ở đây, mang cái chí
khí cỏn con ra mà kiếm ăn, thoải mái phát huy cái tinh thần vốn bị chôn sâu
dưới ba tầng đất! Từ nay ta không bao giờ phải bất mãn với kẻ lệch lạc kia,
thật là công bằng không chịu nổi, không bao giờ phải lựa từ chọn chữ, e sợ dùng
từ không đủ đúng mực. Xem ra chỉ cần ta mở miệng, mọi người đều sẽ nghe theo,
thực là hãnh diện a! Nhìn đám người trước mắt, lòng ta sung sướng vô hạn, nhiệt
huyết sôi trào, hai tay xoa xoa, nóng lòng muốn thể hiện (Tứ Oai: đồ thô bỉ!
Làm xấu mặt cả lớp chúng ta).

Lí lang trung lại ngồi về chỗ cũ, người kia cũng quay về,
còn dẫn theo ba người đi cùng, nhìn qua có vẻ ăn mặc không tồi, bọn họ đều ngồi
ở phía trước, ba người kia mỗi người rút ra một thỏi bạc lớn, Lí lang trung cứ
tự nhiên tiếp nhận, vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ, tỏ ý: “Ta cầm bạc giúp là
cho ngươi mặt mũi rồi đấy!”

Ta càng lúc càng an tâm, xem ra xe ngựa đã sắp về tay đến
nơi rồi, vì vậy tâm tình cũng thoải mái hơn, thản nhiên như không, tiếp tục
diễn thuyết. Vở Đàn Tá Hoa nếu muốn diễn toàn bộ phải mất ba ngày. Hôm nay ta
chỉ giảng bốn giờ, cho nên chỉ chọn những chỗ quan trọng, cẩn thận tỉ mỉ tường
thuật.

Tưởng Cán lần thứ nhất qua sông, muốn thuyết phục Chu Du
đầu hàng, Chu Du viết một bức thư giả, cố ý để Tưởng Cán trộm được, đem về dâng
cho Tào Tháo. Tào Tháo mắc mưu, cho người chém hai tướng Thái Mạo, Trương Doãn,
đến lúc đầu người trình lên mới ý thức được chính mình mắc mưu, hối hận thì đã
muộn, cúi đầu phủ phục xuống bàn, hồi lâu không dậy nổi, kẻ ngu Tưởng Cán không
biết hay dở chạy tới tranh công. Tào Tháo cả giận mắng to: “Ngươi là con mọt
sách ngu đần vô tích sự!” Mọi người đều bật cười ha hả, chỉ có điều không ai
biết ta từ nhỏ đã bị cha ta dùng câu này giáo huấn vô số lượt.

Gia Cát Lượng chịu cược nội trong ba ngày phải đem về đủ mười
vạn mũi tên, Chu Du bắt hắn phải lập lời thề sinh tử, đồng thời lệnh cho công
binh không được trợ giúp, ai ngờ họ Gia Cát thần cơ diệu toán, sớm có mưu lược,
dùng thuyền cỏ dụ địch, bản thân lại ngồi trong khoang thuyền uống rượu, làm
cho bên kia quân Tào khua chiêng gõ trống báo động, tên bắn ra như mưa. Nhưng
tên bắn ra đều cắm trên thuyền cỏ, nhờ đó mà nộp tên đúng hạn.

Mọi người thở dài nhẹ nhõm.

Chu Du cùng Gia Cát Lượng cùng nhau bàn thảo kế sách,
cuối cùng hai người đều tự viết một chữ trên tay, mở ra, không ngờ đều là chữ
“Hỏa.”

Mọi người cùng gật đầu tán thưởng.

Trong doanh trướng sáng lờ mờ, Chu Du làm bộ không biết
Hoàng Cái ở bên, hạ giọng thở dài, “Bên Tào có người dám trá hàng về với ta,
đáng tiếc Đông Ngô ta không kẻ nào can đảm làm vậy”. Hoàng Cái bước ra từ chỗ
tối, tóc dài trắng xóa, khí thế hiên ngang, kiên định mà nói: “Ta nguyện vì
Đông Ngô trá hàng!”

Mọi người đồng thời cảm động.

Chu Du giận đánh Hoàng Cái, chúng tướng đều quỳ lạy xin
tha, chỉ có một mình họ Gia Cát vẫn bình thản uống rượu, cúi đầu không thèm để
ý. Sau đó Hoàng Cái vì đền nợ nước, nguyện một mình một người đi đến trước trại
quân Tào dâng thư xin hàng. Trước mặt Tào Tháo hắn dù có chết cũng không sợ,
chậm rãi nói ra, rốt cuộc làm cho Tào Tháo tin tưởng…

Mọi người đều thán phục.

Trong lúc nghỉ ngơi ta rảnh tay đứng dựa vào gốc đại thụ,
ngẫm nghĩ, còn có ba chương nữa là xong việc, người đến xem cũng rất đông, bạc
cũng đã đủ nhiều, có Lí lang trung chăm sóc cho Hữu Sinh, ta cũng yên tâm phần
nào. Đến giờ này cũng chưa có người đến gây phiền toái, thật sự là may mắn. Ta
quay đầu nhìn Hữu Sinh, bất ngờ cười rộ lên với hắn…

Chợt nghe một tiếng hô: “Tiểu huynh đệ khá lắm, đáng để
đại gia ta thưởng thức…” Ta giương mắt nhìn lên, hừ, thật là không muốn sống
đây mà! Người thì say khướt, tay chân loạng choạng, nghiêng trái ngã phải, có
lẽ mới từ tiệm ăn đi ra, hắn cũng không thèm để ý xung quanh có bao nhiêu
người, giang tay lao bổ về phía ta. May quá, hắn không đến tìm Hữu Sinh. Ta vội
xoay người đưa lưng về phía hắn, nữ tử phòng thân chỉ có chiêu này là mạnh nhất
(mà cũng là cách duy nhất ta biết), nhưng chỉ có thể quay lưng về phía người.
Hai tay khoanh lại trước ngực, hít khí vận lực tập trung vào cùi chỏ. Chỉ thấy
Lí lang trung hoảng hốt đứng dậy, cả mấy người y phục dễ nhìn kia cũng nhảy
dựng lên, Hữu Sinh cũng giãy giụa muốn giúp. Nhưng mùi rượu đã đến sát sau gáy,
mắt liếc thấy hắn đã đến sau lưng, ta liền cúi đầu, hơi khom người về phía
trước, dùng hết sức lực vung khuỷu tay huých mạnh về phía sau, đập trúng phần
bụng của hắn. Gã say thét lên một tiếng, lùi lại vài bước, ta liền xông lên
định bồi thêm nhát cuối kết liễu đời hắn, nhưng chưa kịp động đã thấy người trẻ
tuổi chạy tới, tống thẳng một cước làm tên kia ngã thẳng cẳng, gục trên mặt
đất, lầm bầm lẩm bầm gì đó, mãi cũng không đứng lên được.

Ta cười nhìn hắn, ôm quyền ý muốn cảm tạ, hắn ngây ngốc
nhìn ta, cũng vội ôm quyền đáp lại.

Lí lang
trung tức giận mắng to: “Không muốn sống hả! Vân Khởi, nói tiếp đi! Đừng để ý
đến hắn, ta nhớ kĩ hắn rồi, sau này sẽ tính sổ đàng hoàng!”

Lí lang
trung tức giận mắng to: “Không muốn sống hả, lần sau ta sẽ tự mình đi tìm
ngươi. Vân Khởi, nói tiếp đi! Đừng để ý đến hắn, ta nhớ kĩ hắn rồi, sau này
tính sổ sau!”

Ta cảm thấy
lo lắng thay cho người nọ. Nhìn hướng Hữu sinh, hắn vẫn ngồi đó nhìn ta chằm
chằm. Ta nhíu mày với hắn, hắn cũng chậm rãi nằm xuống, kéo lại chăn, nhưng vẫn
không rời mắt khỏi ta. Ta cười nhẹ gật đầu với hắn.

Đi về
trước bàn, ta lại gõ thước lần nữa, cao giọng tiếp tục: Tưởng Cán lần thứ hai
qua sông, lại bị Chu Du gài bẫy (ta thở dài: “Xui xẻo, chung quy vẫn là xui xẻo
a.” Mọi người đều cười to), đuổi theo tiếng người thổi tiêu mà gặp được Bàng
Thống. Hắn cực kì vui sướng, lập tức kéo Bàng Thống chạy đến bờ sông, lén trộm
một chiếc thuyền nhỏ, trở lại Tào doanh.

Bàng Thống
hiến Liên Hoàn Kế, Tào Tháo dùng xích sắt kết thuyền lại với nhau, hai mươi cái
một hàng, ba mươi hàng thành một nhóm.

Chu Du lên
thuyền, nhìn sang bờ bắc, thấy chiến thuyền buộc chặt, không khỏi cười lạnh.
Bất ngờ một trận gió nổi lên, một góc tinh kì (lá cờ) phất qua mặt hắn. Chu Du
bỗng dưng tức ngực, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống bất tỉnh (mọi người sợ
hãi). Thì ra lúc này đang là mùa rét đậm, gió lạnh từ phương bắc thổi mạnh mà
đến, nếu như dùng hỏa công, chỉ sợ không đốt được người mà còn hại chính mình
(mọi người thở dài).

Lỗ Túc
không ngừng kêu khóc, “Đông Ngô ta thế là hết!” Gia Cát tiên sinh vẫn mỉm cười,
một mình đến thăm bệnh Chu Du. Hắn bệnh nặng nằm liệt giường, tâm tư hỗn loạn.
Gia Cát tiên sinh cầm bút, viết ra mấy chữ, lưu danh thiên cổ, “Muốn phá Tào
binh cần dùng hỏa công, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông!” Chu Du kia đọc
xong tờ giấy, ngửa mặt cười dài, đứng dậy thi lễ cảm tạ. Gia Cát tiên sinh đã
đoán trước khí tượng biến ảo, nhưng chưa vội nói ra, chỉ sai người đem theo màn
trướng bình phong lên núi lập đàn, cầu khấn trời xanh, nói ngày này tháng này
lúc này nhất định sẽ có gió đông, hơn nữa còn thổi ba ngày ba đêm. Chu Du cười
nói: “Một ngày là đủ!”

Nói đến
đây, ta ngửa mặt lên trời thở dài, “Đáng tiếc Vân Khởi ta chưa từng sinh ra ở
thời đại đó. Nếu không có thể nhìn xem Gia Cát tiên sinh lập đàn cầu đảo, đứng
trên núi mà xem Giang Bắc địch quân hùng mạnh, cầm kiếm chỉ hướng trời xanh,
gọi gió đông tới trợ giúp mà thắng địch. Xem tư thế oai hùng, bừng bừng phấn
chấn Chu Công Cẩn Chu tướng quân, phất tay hướng bắc, vạn quân dũng mãnh xông
lên. Xem Hoàng Cái lão tướng quân tóc bạc trắng như tuyết, nhịn đau chịu khổ
nhục kế, một chiếc thuyền con thuận gió mà đi, dẫn theo đội thuyền chứa đầy rơm
cỏ, thẳng hướng bờ bắc. Tào binh kia chỉ nghe lão tướng quân tới đầu hàng,
không kịp ngăn cản, một tiếng hô vang, thuyền thuyền nổi lửa, gió mạnh lửa lớn,
lao thẳng khối chiến thuyền liên kết với nhau, lửa thiêu sáng rực một góc trời!
Tào binh gặp lửa lớn chỉ biết quăng mũ bỏ giáp, bốn phía đào tẩu. Đáng tiếc tám
mươi ba vạn binh Tào Tháo, quá nửa là hàng binh, vừa họp đã tan, hai mươi vạn
tinh nhuệ thoát được hỏa thiêu chiến thuyền, cũng trốn không được mưu của Gia
Cát tiên sinh, trên đường chạy nơi nơi đều gặp quân mai phục ngăn trở, tiêu hao
gần hết! Tào Tháo cùng vẻn vẹn hơn trăm tùy tùng mở đường thoát chạy!”

Ta thu hồi
ánh mắt, nhìn lại mọi người, “Chư vị chắc còn nhớ rõ lúc đầu ta đã nói gì? Một
bên là tám mươi ba vạn, bên kia là hai vạn cùng ba vạn, trận này biết đánh thế
nào?”

Ta nghĩ có
lẽ mắt ta lại sáng rực như bóng đèn, nếu không sao cả đám người đều trợn mắt há
mồm nhìn ta.

Ta thở
phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã nói xong, quay lại nhìn Hữu Sinh, ta nháy mắt cười
với hắn, ý nói chúng ta hợp tác thành công, lại mỉm cười gõ gõ thước gỗ, thở
dài: “Sau này có người tên Tô Đông Pha có viết thơ bình:

Đại giang
đông khứ,

Lãng đào
tận thiên cổ phong lưu nhân vật.

Cổ luỹ tây
biên,

Nhân đạo
thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Loạn thạch
băng vân,

Nộ đào
liệt ngạn,

Quyển khởi
thiên đồi tuyết.

Giang sơn
như hoạ,

Nhất thời
đa thiểu hào kiệt.

Dao tưởng
Công Cẩn đương niên,

Tiểu Kiều
sơ giá liễu,

Hùng tư
anh phát.

Vũ phiến
luân cân,

Đàm tiếu
gian,

Cường lỗ
hôi phi yên diệt.

Cố quốc thần
du,

Đa tình
ưng tiếu ngã,

Tảo sinh
hoa phát.

Nhân sinh
như mộng,

Nhất tôn
hoàn thù giang nguyệt.” [4]

[4] Bài thơ Niệm Nô Kiều của Tô Đông
Pha:

Dịch nghĩa:

Sông lớn chảy về Đông,

Sóng cuốn hết thiên cổ phong lưu
nhân vật.

Thành lớn ở phía Tây,

Người bảo là Xích Bích thời Chu Du
Tam Quốc.

Ðá loạn sụt mây,

Sóng gầm vỗ bến,

Cuốn lôi ngàn đống tuyết.

Núi sông như vẽ,

Một thời ít nhiều hào kiệt.

Nhớ Công Cẩn thời đó,

Tiểu Kiều khi mới cưới,

Anh hùng tư cách,

Quạt lông khăn là.

Lúc cười nói,

Giặc mạnh tro bay khói hết.

Cố quốc hồn về,

Ða tình chắc cười ta tóc đà sớm bạc.

Ðời người như mộng,

Chén này để tạ trăng nước.

Ngâm hết
bài thơ ta lại nhìn xuống mọi người, cả đám vẫn như say như túy, không ai nói
chuyện. Nhìn sang Hữu Sinh, hắn cũng không nhúc nhích chằm chằm nhìn ta. Ta
sốc, không ổn rồi, phải mau gọi bọn họ tỉnh lại, ta ôm quyền hướng về phía bọn
họ, “Vân Khởi đa tạ mọi người ủng hộ, ta…”

Lí lang
trung như vừa mới tỉnh mộng, “Ngươi không nói nữa sao?” Ta cười đáp lại: “Trận
này như vậy là xong.” “Vậy ngươi còn có chuyện khác nữa không?” tất cả đều đồng
thanh kêu gào đòi hỏi. Ô hô, đây là khán giả yêu mến ca sĩ sao, làm ơn đi, để
cho ta sống với, ta còn có việc nha.

Ta cười vẻ
khó xử, “Vân Khởi còn phải đi mua xe ngựa…”

“Chỗ nào
bán?”

“Đi thẳng
rồi rẽ trái, nhà thứ hai…”

“A, lão
Trương, ngươi, mau đi gọi hắn đến, giao tiền mua hàng ngay tại đây, bảo hắn nhớ
đem luôn xe ngựa lại đây. Hắn không đến, ngươi nói lần sau tìm người khác chữa
cho con hắn đi!” Lí lang trung này cũng thật là cường hào ác bá a!

Ta lại vội
từ chối: “Vân Khởi trước khi ra khỏi thành còn phải tìm chỗ qua đêm, cũng phải
mua cỏ cho ngựa…” Giữa đám đông một lão nhân đứng lên, “Mời Nhâm tiên sinh đến
quán trọ Duyệt Lai của ta nghỉ qua đêm, miễn phí phòng hảo hạng cùng cỏ khô.”
Lí lang trung vung tay lên, “Cứ như vậy đi, tên kia, ngươi mau dẫn ngựa đi ăn
trước, ta lát nữa sẽ đưa Vân Khởi đến quán.” Hắn nói xong lại quay về nhìn ta.

Xem sắc
trời đã muốn về chiều, ta nói: “Trời sắp tối, mọi người còn chưa ăn cơm…”

Kẻ thay ta
tống khứ con ma men lúc trước lập tức nhảy dựng lên nói: “Ta XX tứ thiếu mời
Nhâm tiên sinh hạ cố đi qua Khinh Phong Lâu phía trước dự tiệc!” Lí lang trung
vỗ tay một cái (hắn bắt chước ta) nói: “Đúng rồi, ngươi cùng ta đi ăn cơm, đưa
cả tiểu đệ nhà ngươi đi cùng nữa. Còn các vị cứ về nhà trước.” Hắn lại nhìn
trời, “Tối nay mọi người lại đến đây, Vân Khởi sẽ giảng truyện ở Khinh Phong
Lâu!” Sau này ta có làm nghề diễn kịch, nhất định phải cho hắn một chân quản lí.

Ta nhìn
sang Hữu Sinh, thấy hắn che mặt, hai vai run run, ta tức nha, dám cười ta cơ
đấy! Không còn cách nào khác, ta đành ôm quyền nói: “Đa tạ chư vị.”

Lí lang
trung lập tức huy động người lại khiêng bàn ghế, nâng Hữu Sinh. Chỗ bánh mì còn
lại ta đều đem cho đám tiểu khất cái, mọi người chậm rãi đi về hướng Khinh Phong
Lâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3