Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt - Chương 6 - Phần 3

Ngủ không sợ ồn ào, học không sợ ồn ào

Căn phòng vô khuẩn không thể tạo ra
những con người mạnh mẽ, cường tráng, cách làm muốn loại bỏ tất cả các âm thanh
bình thường xung quanh để giúp đỡ cho việc học của con cũng sẽ không khả thi. Một
đứa trẻ bị ảnh hưởng trong môi trường bình thường, trong môi trường yên tĩnh cũng
sẽ bị ảnh hưởng, yếu tố ảnh hưởng đến trẻ không phải là âm thanh đó, mà là thói
quen tìm kiếm âm thanh của trẻ.

Mấy năm qua tôi thường xuyên đến thăm
họ hàng, bạn bè hoặc đồng nghiệp mới sinh em bé, phát hiện thấy không ít người chăm
lo rất cẩn thận cho giấc ngủ của em bé. Nói chuyện giọng thầm thì, rút điện thoại
ra, sợ có tiếng động gì đó làm con trẻ thức giấc. Sự quan tâm săn sóc của bố mẹ
là điều có thể lý giải, nhưng làm như vậy là sai lầm, có thể sẽ gây rắc rối cho
giấc ngủ sau này của trẻ.

Tôi rất may mắn khi được đọc một cuốn
sách có tên là Bách khoa toàn thư nuôi con mới, cuốn sách này rất hay, do một bác
sĩ nhi khoa, nhà tâm lý học trẻ em nổi tiếng của Mỹ viết. Lúc đó tôi cũng đã mua
mấy cuốn sách về nuôi dạy con do người Trung Quốc viết, sau khi đọc xong, mới thấy
cuốn sách “nhập khẩu” này luôn theo đuổi cái gọi là “tự nhiên”, nhưng lại khoa học
khách quan, rất phù hợp với khẩu vị của tôi. Ví dụ trong vấn đề giấc ngủ của em
bé, lúc đó tôi thấy mấy cuốn sách do người Trung Quốc viết đều nói rằng, sau khi
em bé chào đời, cần cố gắng tạo cho bé một môi trường yên tĩnh, để bé có giấc ngủ
ngon. Trong khi cuốn sách này lại viết như sau:

“Trong nhà có một vài tiếng động thường
không ảnh hưởng đến giấc ngủ của trẻ. Bố mẹ đi lại trong phòng không cần phải rón
ra rón rén, nói chuyện không cần phải thì thầm, nếu không trẻ sẽ quen với môi trường
yên tĩnh, đột nhiên nghe thấy một tiếng động gì đó sẽ rất dễ giật mình, tỉnh giấc.
Cho dù là trẻ sơ sinh hay trẻ nhỏ, chỉ cần bình thường đã quen với một số tiếng
động và tiếng nói chuyện trong nhà, kể cả có tiếng cười nói của khách đến thăm,
hoặc radio, ti vi vẫn đang bật, thậm chí có người bước vào phòng ngủ của trẻ, trẻ
vẫn có thể ngủ rất ngon lành”(1).

(1)
Benjamin Spock, Bách khoa toàn thư nuôi con mới, Trác Hồng Bưu dịch, NXB Trung Quốc
ngày nay, năm 1989, tr.177.

Một đoạn văn ngắn khiến tôi học hỏi
được rất nhiều điều.

Đoạn văn này nhắc nhở tôi rằng, giấc
ngủ của con trẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi các hoạt động bình thường của người
lớn, một môi trường có một vài tiếng động còn có lợi cho việc giúp trẻ hình thành
nên thói quen tốt đi ngủ không sợ ồn ào. Chính vì thế sau khi Viên Viên chào đời,
chúng tôi phải làm gì vẫn làm như bình thường, tiếng nói chuyện, volume của ti vi
bình thường để thế nào vẫn giữ nguyên như thế. Và dường như em bé sơ sinh trên giường
này cũng tỏ ra không hề sợ tiếng động. Những biểu hiện của Viên Viên trong bức ảnh
chụp cô bé đầy tháng càng để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

Hồi đó nhà tôi vẫn chưa có máy ảnh,
khi Viên Viên đầy tháng, tôi nhờ một thợ chụp ảnh đến chụp cho con. Thợ chụp ảnh
đến rồi nhưng cô nàng vẫn đang ngủ. Vì sau đó anh thợ chụp ảnh vẫn còn phải đi chụp
ảnh cho một nhà khác nên không chịu đợi, chúng tôi quyết định sẽ gọi con dậy.

Đầu tiên tôi sờ lên má bé, gọi bé bằng
giọng như bình thường, kết quả không có phản ứng gì.

Và thế là tôi lật chăn ra, vừa nắn chân
nắn tay cho bé vừa nói chuyện với bé bằng giọng to hơn, bé vẫn làm ngơ.

Ông xã đứng bên cạnh nói, bế lên chắc
là sẽ tỉnh đấy. Tôi liền bế lên, vỗ vào mông và lưng bé, vỗ bên nọ vỗ bên kia, đầu
bé tựa vào ngực tôi ngủ càng ngon hơn.

Mọi người vừa thấy lạ vừa buồn cười,
ngay cả anh thợ chụp ảnh cũng nói lạ thật, sao gọi mà không chịu tỉnh nhỉ. Sau đó
chúng tôi lại lấy tay cù vào cổ bé, đầu và cổ bé chỉ hơi nhúc nhích một chút, lại
còn mỉm cười, nhịp thở vẫn đều đặn, vẫn tiếp tục giấc mơ đẹp của mình.

Cuối cùng, bà ngoại liền đưa ra tuyệt
chiêu, lấy một chiếc khăn mặt rửa mặt cho bé, chiếc khăn mát lau trên làn da non
nớt, nhưng cô nàng chỉ hơi chun mũi một cái, sau đó vẫn bình thản say sưa giấc nồng.

Vần đi vần lại nửa tiếng đồng hồ mà
vẫn không gọi được cô bé, không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải để thợ chụp
ảnh đến nhà khác chụp trước, quay về sẽ chụp cho chúng tôi. Nhưng anh thợ vừa đi
chưa đầy mười phút, Viên Viên tỉnh giấc, đầu tiên cô bé hơi vặn người, mở mắt ra,
sau đó ngoác miệng ra khóc, đòi ti. Chúng tôi vừa tức vừa buồn cười - quá đáng thật.

Chuyện này khiến chúng tôi phát hiện
ra rằng, con trẻ đâu phải “không sợ ồn ào”, mà là “thực sự không sợ ồn ào”. Bởi
vì bình thường người ta không cần thiết phải gọi một em bé sơ sinh đang ngủ say
dậy, chính vì thế hiện tượng này cũng không dễ bị phát hiện. Từ đó trở đi, chúng
tôi càng không lo ngại có tiếng động gì đó có thể làm ảnh hưởng đến con, và thực
sự cô bé cũng có thể ngủ say trong bất cứ âm thanh nào.

Trên thực tế, sau khi lớn lên một chút
Viên Viên rất dễ dàng bị đánh thức. Từ khi hơn một tuổi, mấy lần chúng tôi phải
đi tàu lúc nửa đêm, chỉ cần chúng tôi khẽ gọi một tiếng, cô bé liền tỉnh dậy ngay,
không khóc lóc gì, rất ngoan. Nhưng bình thường, cô bé luôn ngủ rất sâu giấc, chỉ
cần âm thanh đó không phải gọi cô bé, thì sẽ không làm cô bé tỉnh giấc được. Dường
như tai cô bé có một chức năng đặc biệt, có thể lọc hết những âm thanh không có
liên quan.

Khi Viên Viên khoảng hai tuổi, một buổi
tối tôi và ông xã lớn tiếng tranh luận với nhau một chuyện nào đó trước khi đi ngủ,
lúc đó Viên Viên ở cùng phòng với chúng tôi, đã ngủ say rồi. Lúc đầu chúng tôi vẫn
lo làm tỉnh cô bé, nhưng phát hiện thấy cô bé ngủ rất say, không hề có dấu hiệu
gì cho thấy bị làm phiền, thế là giọng chúng tôi mỗi lúc một to hơn, cãi nhau một
trận thoải mái. Bố mẹ lớn tiếng với nhau như vậy, thế mà từ đầu đến cuối, Viên Viên
vẫn ngủ ngon lành như đang được nghe hát ru.

Có một số em bé, khi ngủ chúng dường
như thực sự sợ tiếng ồn, tình huống này, ngoài những em bé đặc biệt nhạy cảm, thông
thường là do thói quen xấu rèn trong thời gian sau khi sinh vài tháng. Còn có một
số em bé trong ba tháng đầu thường dễ bị đau bụng, điều này cũng sẽ khiến chúng
đột ngột tỉnh giấc và khóc thét lên, và người lớn thường lầm tưởng là chúng bị đánh
thức. Cho dù là tình huống nào, bố mẹ cũng không nên để chúng có thói quen sợ tiếng
động trong lúc ngủ, nên nghĩ cách để trẻ dần dần thích nghi với tiếng ồn của cuộc
sống, học được cách đi ngủ không sợ tiếng ồn.

Một vấn đề sinh lý đơn giản nếu được
giải quyết trong sự ngộ nhận, cuối cùng có thể sẽ biến thành một vấn đề tâm lý.

Tôi nghe một cô bạn đang học nghiên
cứu sinh nói, phòng ký túc xá của cô có một người bạn, ngủ rất sợ tiếng ồn. Trong
phòng có bốn người, mặc dù ba người kia rất giữ ý, nhưng người bạn này luôn phàn
nàn rằng những tiếng động mà ba cô bạn cùng phòng gây ra khiến cô không thể ngủ
ngon; khi ba người kia đều không ở trong phòng, cô lại kêu ca rằng tiếng nói chuyện
của mọi người ngoài hành lang làm ảnh hưởng đến cô; đến lúc nửa đêm hành lang không
còn người nữa, cô cũng vẫn không ngủ ngon được, bởi ngoài cửa sổ vẫn thỉnh thoảng
có tiếng động gì đó. Vấn đề ngủ của cô dường như chỉ đến khi làm Robinson mới giải
quyết được.

Có thể tưởng tượng được rằng cô bạn
này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho bạn bè cùng phòng, và người khổ sở nhất chính
là cô. Nghe nói mẹ của cô bạn này cũng rất sợ tiếng ồn khi ngủ, từ nhỏ đã rất giữ
gìn cho con gái trong vấn đề này. Nhưng sự giữ gìn này không đem lại điều tốt cho
con, mà là đem lại những rắc rối có thể bám theo cô suốt cuộc đời.

Giống như trong môi trường ngủ thường
có yêu cầu phải “yên tĩnh”, mọi người cũng quen với việc phải yên tĩnh trong môi
trường học. Nhưng cũng như việc những tạp âm phù hợp có lợi cho việc rèn rũa thói
quen ngủ tốt, những tiếng động phù hợp cũng có thể bồi dưỡng cho trẻ khả năng chống
chọi với sự ồn ào trong học tập. Chính vì thế trong vấn đề học tập của trẻ, cũng
không nên coi trọng quá mức sự yên tĩnh, để tránh thái quá bất cập.

Hiện nay có một khuynh hướng khá phiền
hà là, trong nhà trường hoặc gia đình, chúng ta luôn cố gắng tạo ra môi trường học
“yên tĩnh”, ngoài việc lớp học lấy “yên tĩnh” làm tiêu chuẩn thẩm mỹ, coi ồn ào
là hiện tượng xấu, thậm chí ngay cả giờ sinh hoạt của học sinh tiểu học cũng yêu
cầu học sinh không được lên tiếng. Trong vấn đề này thường làm hơi quá đà.

Tôi thấy tại một trường tiểu học nọ
ở Bắc Kinh, thời gian hoạt động trước khi tan học là thời gian “tự quản”, thời gian
này vốn là thời gian để học sinh tự do hoạt động, nhưng thực tế nó lại biến thành
giờ tự học. Mỗi lớp đều có một giáo viên quản học sinh, nếu có em nào nói chuyện,
liền bị giáo viên phê bình một hồi. Có lớp kỷ luật không tốt, giáo viên phải liên
tục quát nạt hoặc gõ bàn để duy trì “trật tự” - thực ra hiện tượng nhà trường yêu
cầu phải giữ yên lặng từ sáng đến tối rất phổ biến, từ khi tôi học cấp một đã như
vậy, hiện giờ dường như còn nghiêm ngặt hơn.

Kể từ khi lên lớp hai, Viên Viên bắt
đầu có thói quen tự học vào buổi chiều, không phải cô giáo lúc nào cũng ở trong
lớp, hầu hết thời gian là do cán bộ lớp duy trì trật tự. Hồi đó Viên Viên là lớp
trưởng, cô giáo yêu cầu cô bé giữ tốt kỷ luật cho giờ tự học. Con trẻ đã bị quản
một ngày, lúc này mới được cô giáo thả lỏng, làm sao chịu nghe lời lớp trưởng, giờ
tự học lúc nào cũng như chợ vỡ. Viên Viên quản bạn này, bạn kia lại bắt đầu nói
chuyện, đặc biệt là khi cô bé vừa cúi đầu xuống
làm bài tập, lớp học lại như được tháo khoán, cô bé lại phải đứng dậy duy
trì trật tự. Tiếng ồn ào trong lớp thường nuốt chửng tiếng của cô bé, Viên Viên
lại phải hò hét, mới giữ yên lặng được một lát.

Cách làm này thực sự không phù hợp với
bản tính của Viên Viên, trong khi cô giáo lại luôn yêu cầu cô bé phải có trách nhiệm
đối với vấn đề “kỷ luật” trong giờ tự học, điều này khiến cô bé rất khó xử. Một
thời gian sau, không ngờ cô bé lại viết “đơn xin từ chức”, xin được thôi làm lớp
trưởng, muốn làm quản ca. Tôi hỏi tại sao, Viên Viên nói làm quản ca không cần phải
quản người khác trong giờ tự học. Sự việc ép con trẻ đến mức không muốn làm “quan”
nữa!

Trường tiểu học là môi trường hoạt động
của trẻ em, bản tính của con trẻ là hoạt bát, hiếu động. Ồn ào thì có sao, lẽ nào
nó có thể ảnh hưởng đến việc học của ai ư? Không ít những người công tác trong ngành
giáo dục đều hình thành nên “sở thích thích yên tĩnh”, thậm chí sở thích này đã
đến mức làm tổn thương con trẻ.

Tôi nghe một người bạn nói, trường tiểu
học mà con chị học muốn phấn đấu trở thành “trường văn minh”, để thực hiện mục tiêu
này, trường đã phát động phong trào thi đua tạo “hành lang không có tiếng ồn”. Tức
là sau khi hết tiết học không cho phép học sinh gây ồn ào ở hành lang. Hàng ngày
nhà trường cử các cán bộ lớp nhỏ tuổi tuần tra ở hành lang, tóm gọn kẻ gây chuyện.
Các cán bộ lớp nhỏ tuổi không nắm rõ tiêu chuẩn, thường xuyên là bạn nhỏ nào không
để ý nói hơi to liền bị ghi lại, sau đó sẽ trừ điểm thi đua của lớp. Kết quả là
vì muốn tránh để lớp bị trừ điểm, sau khi hết tiết học, các cô giáo chủ nhiệm nhốt
học sinh trong lớp, không cho học sinh ra ngoài hành lang, ai muốn đi vệ sinh trước
hết phải xếp hàng trong lớp, người này đi xong quay về, người khác mới được đi.
Nghe nói hàng lang của trường này thực sự rất yên tĩnh, kinh nghiệm còn được phổ
biến sang các trường khác…

Những đứa trẻ lớn lên trong “hành lang
không tiếng ồn”, nhưng điều mà chúng cảm nhận được, thực chất là sự dã man của giáo
dục nhà trường, hoạt động xây dựng “trường văn minh” như thế này, sẽ khiến trong
lòng con trẻ phát triển thành một nền “văn minh” như thế nào?

Giáo dục cần bồi dưỡng cho học sinh
làm việc theo thói quen, không nên theo đuổi sự chỉnh tề bề ngoài và hùa theo một
sở thích tiêu cực nào đó. Trong môi trường học tập, vừa không cần thiết phải cố
tình tạo ra sự ồn ào, cũng không nên quá đòi hỏi phải yên tĩnh, tự nhiên mới là
tốt nhất. Nếu môi trường học tập phù hợp với bản tính của con trẻ, trẻ sẽ hình thành
được một cách tự nhiên khả năng chống lại sự “quấy rối” trong học tập, trong vấn
đề này chúng có sức sinh trưởng phi thường. “Học không sợ ồn ào” và “ngủ không sợ
ồn ào” chính là một vấn đề, có thể có lối giải quyết giống nhau.

Xin hãy nhìn xem trường tiểu học này
đã làm như thế nào.

Học sinh trong ngôi trường này tự do
như vậy, hàng ngày muốn học giờ học nào đều là do học sinh tự quyết định. Ngôi trường
này không bao giờ lấy nguyên tắc “không gây ồn ào cho người khác” để ngăn cấm học
sinh làm những việc mà mình muốn làm, chính vì thế trong thư viện của trường, có
người đọc sách, có người hát ca, có người đọc diễn cảm, có người vẽ tranh. Trong
mắt người bình thường, ở đây vô cùng ồn ào, nhưng thực tế con trẻ lại không làm
ảnh hưởng đến nhau, người nào làm việc đấy, tự tìm niềm vui cho mình. Nhà trường
làm như vậy, mục đích là để bồi dưỡng khả năng chống lại sự “quấy rối” trong học
tập, mục đích là để cho học sinh học được cách “cho dù xung quanh ồn ào như thế
nào, đều có thể lập tức tập trung tinh thần!”(2).

(2)
Kuroyanagi Tetsuko, Tottochan - cô bé bên cửa sổ, Triệu Ngọc Kiểu dịch, Công ty
xuất bản Hải Nam, tháng 1-2003, tr.167 (Bản dịch tiếng Việt, Tottochan - cô bé bên
cửa sổ, Iwasaki Chihiro minh họa, Trương Thùy Lan dịch, Nhã Nam, NXB Văn học, tháng
4-2011, 360 trang).

Ngôi trường này khiến học sinh cảm thấy
vui vẻ, mỗi đứa trẻ sau khi tan học đều không muốn ra về, sáng hôm sau lại muốn
đến trường thật sớm. Học sinh mà ngôi trường này tuyển đều rất bình thường, thậm
chí có một số học sinh bị tàn tật hoặc bị các trường khác khai trừ, nhưng sau khi
được hưởng chương trình giáo dục tiểu học ở đây, học sinh của trường gần như tất
cả đều nên người - đây chính là ngôi trường rất có tiếng mà cuốn Tottochan - cô
bé bên cửa sổ miêu tả - trường Tomoe, nó tồn tại ở Nhật Bản từ hơn bảy mươi năm
về trước, người sáng lập là nhà giáo dục Nhật Bản Sosaku Kobayashi, ngày nay, tư
tưởng giáo dục của ông được coi là vô cùng tiên tiến, đáng được phổ biến.

Trong gia đình, đương nhiên phụ huynh
nên cố gắng tạo cho trẻ một môi trường học tập không ồn ào, nhưng trong vấn đề này
chỉ cần bình thường là được, không nên quá nghiêm ngặt; nếu bố mẹ quá lưu tâm trong
vấn đề này, thậm chí tỏ ra lo lắng, không những không đạt được hiệu quả tốt, mà
còn có tác động xấu.

Tôi đã từng gặp một người hàng xóm,
nhà chị nằm ở tầng dưới nhà tôi. Khi Viên Viên đang học cấp hai, con gái chị chuẩn
bị thi đại học. Lúc đó Viên Viên chuẩn bị thi lấy chứng chỉ môn đàn nhị, do nội
trú trong trường, chỉ cuối tuần về nhà mới luyện được đàn. Kết quả, chỉ cần tiếng
đàn nhị của Viên Viên vang lên, tầng dưới liền gõ đường ống lò sưởi. Lúc đầu chúng
tôi không nghĩ rằng âm thanh đó là nhằm vào chúng tôi, bởi tòa nhà đó mặc dù cách
âm không tốt lắm, nhưng nhà nào có tiếng động gì, chỉ láng máng nghe thấy mà thôi,
âm lượng đó không thể ảnh hưởng đến mình được. Sau đó lại mấy lần tiếp diễn như
vậy, chúng tôi mới biết âm thanh đó là để ngăn không cho Viên Viên luyện đàn. Sau
đó tôi có gặp một số người hàng xóm khác trong thang máy, qua lời chuyện trò của
mọi người mới biết người mẹ này phàn nàn rằng tiếng động ở các nhà khác làm ảnh
hưởng đến việc học của con gái chị, chính vì thế thường xuyên gõ đường ống lò sưởi,
thậm chí còn “lên thăm nhà” một số người. Trong lòng mọi người có thể cũng cảm thấy
chị làm hơi quá, nhưng vẫn ủng hộ việc thi
đại học của con trẻ, đều tự giác giảm bớt các âm thanh trong nhà.

Viên Viên không thể luyện đàn vào buổi
tối, mà chỉ được luyện vào chiều thứ bảy, tức là khi cô bé kia đến trường. Thời
gian đó cũng không nghe thấy tiếng đàn piano của nhà hàng xóm nữa, chỉ thỉnh thoảng
vẫn nghe thấy tiếng gõ đường ống lò sưởi, xem ra không thể dẹp hết được những âm
thanh ảnh hưởng đến việc học của con gái chị. Lúc đó tôi thấy lo thay cho cô gái
học lớp mười hai này, bố mẹ gõ đường ống lò sưởi, thực ra là không ngừng nhắc con
rằng chỗ này có tiếng ồn, chỗ kia có tiếng động. Cả ngày dỏng tai lên tìm tiếng
ồn, làm sao có thể tập trung vào việc học được?

Một điều đáng tiếc là cô bé đó không
vào được đại học thật, kết quả mà tôi biết là cô bé lại phải ôn thi lại.

Đương nhiên cũng có thể là con trẻ không
muốn học, tìm cớ nói người khác làm ảnh hưởng đến cô, trong tình huống này, bố mẹ
càng không nên dung túng cho thói xấu của con.

Căn phòng vô khuẩn sẽ không thể tạo
ra con người mạnh mẽ, cường tráng, cách làm muốn loại bỏ tất cả các âm thanh bình
thường xung quanh để giúp đỡ cho việc học của con cũng không khả thi. Một đứa trẻ
bị ảnh hưởng trong môi trường bình thường, trong môi trường yên tĩnh cũng sẽ bị
ảnh hưởng, yếu tố ảnh hưởng đến trẻ không phải là âm thanh đó, mà là thói quen tìm
kiếm âm thanh của trẻ.

Trong quá trình trưởng thành con trẻ
sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, phụ huynh không thể tạo cho trẻ mọi điều kiện phát
triển lý tưởng. Bồi dưỡng cho con trẻ khả năng thích nghi với môi trường, đồng nghĩa
với việc tạo cho trẻ môi trường tốt, có thể mang theo bên người mọi lúc, mọi nơi.

Khi Viên Viên học cấp ba, bà ngoại đến
nhà chúng tôi, bà luôn sợ tiếng ti vi sẽ ảnh hưởng đến việc học của cháu. Chúng
tôi liền nói nhiều lần với bà rằng không sao cả, lúc nào bà thích xem bà cứ xem
thoải mái.

Những điều chúng tôi nói là thật lòng,
chỉ cần không bê ti vi vào phòng Viên Viên, đóng cửa phòng của cô bé lại, cô bé
sẽ không bị bất kỳ chuyện gì làm phiền nữa. Chúng tôi luôn bồi dưỡng cho cô bé khả
năng chống lại sự ồn ào một cách vô tình hay hữu ý, hồi cô bé học cấp một thậm chí
còn xúi cô bé vừa xem ti vi vừa làm bài tập.

Hai tháng trước khi Viên Viên thi đại
học, cách nhà tôi chưa đầy một trăm mét, người ta động thổ xây dựng một tòa nhà
mới. Vì các loại xe ô tô tải trọng lớn ban ngày không được vào thành phố, tối đến
mới được hoạt động. Chính vì vậy cứ đến mười một, mười hai giờ đêm, bên ngoài lại
bắt đầu vang lên tiếng xe chạy, tiếng dỡ bỏ bê tông sắt thép, tiếng kêu gọi của
công nhân trong quá trình thao tác, kéo dài đến tận ba, bốn giờ sáng. Cùng khu nhà
với chúng tôi còn có hai thí sinh khác, phụ huynh của các em đã đến gặp chủ công
trường, nhưng không có kết quả gì. Dường như thành phố Bắc Kinh có quy định, trong
thời gian chuẩn bị thi đại học, công trường ở gần khu dân cư không được phép thi
công vào ban đêm, nhưng công trường đó không nghỉ làm việc ngày nào. Đơn vị thi
công chỉ không ngừng dán thông báo xin lỗi về sự bất tiện này ở khu dân cư, mong
mọi người thông cảm.

Tôi và bố Viên Viên cũng có phần sốt
ruột, nhưng nghĩ đơn vị thi công cũng có cái khó của họ, cảm thấy đi tìm họ cũng
chẳng giải quyết được gì. Điều mà chúng tôi làm ở nhà, là cố gắng tránh nhắc đến
chuyện đó, chứ không phải là đi kêu ca, phàn nàn.

Trước mặt Viên Viên chúng tôi không
nói một câu nào liên quan đến tiếng ồn của công trường. Quan sát biểu hiện của cô
bé hàng ngày, đoán có lẽ cô bé không để ý gì đến vấn đề này, chúng tôi cũng giả
vờ như không có chuyện gì, không hề tỏ ra sốt ruột trước tiếng ồn.

Giai đoạn đó Viên Viên ngủ cũng rất
tốt, đây cũng có thể là do thói quen ngủ không sợ tiếng ồn mà cô bé rèn được từ
khi còn nhỏ. Trước khi thi đại học Viên Viên nói tại sao mình lại không cảm thấy
căng thẳng lắm. Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cô bé còn thắc mắc tại sao trôi
qua nhanh thế nhỉ, cũng không mất ngủ ngày nào.

Mãi cho đến lúc này, chúng tôi mới dám
hỏi cô bé có bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn của công trường hay không. Trước lời nhắc
của chúng tôi Viên Viên mới phát hiện ra công trường đang thi công, cô bé nói thời
gian qua có lúc cảm thấy bên ngoài rất ồn ào, nhưng cũng không có thời gian để ý,
không phát hiện thấy nó lại ồn như vậy.

Bố mẹ nên tạo ảnh hưởng tích cực cho
con, để trẻ học được cách sống hài hòa với môi trường xung quanh, chứ không phải
cái gì cũng trách móc, cái gì cũng muốn cải tạo.

Đem theo suy nghĩ này để nhìn về “tiếng
ồn”, chúng sẽ không còn là tiếng ồn - tiếng ti vi, tiếng cãi nhau vọng ra từ nhà
hàng xóm, tiếng xe cộ chạy qua chạy lại, tiếng còi, tiếng máy móc trên công trường
- chúng là những âm thanh của thành phố, chúng ta thực sự không cần thiết phải để
những âm thanh này ảnh hưởng đến chúng ta.

Trong rất nhiều vấn đề nhỏ tương tự
như vậy, đều có thể có một thái độ thản nhiên như thế này, từ đó vấn đề được giải
quyết có thể là vấn đề lớn.

Nói “đi ngủ không sợ tiếng ồn” là một
vấn đề sinh lý, không chính xác bằng nói, ở một mức độ nào đó nó cũng và vấn đề
giáo dục.

Lưu
ý đặc biệt

Giấc ngủ của con trẻ hoàn toàn không
bị ảnh hưởng bởi các hoạt động bình thường của người lớn, một môi trường có một
vài tiếng động còn có lợi cho việc giúp trẻ hình thành nên thói quen tốt đi ngủ
không sợ ồn ào.

Bố mẹ không nên chiều thói quen đi ngủ
sợ tiếng ồn của trẻ, nên nghĩ cách để trẻ dần dần thích nghi với tiếng ồn của cuộc
sống, học được cách đi ngủ không sợ tiếng ồn.

Một vấn đề sinh lý đơn giản nếu được
giải quyết trong sự ngộ nhận, cuối cùng có thể sẽ biến thành một vấn đề tâm lý.

Giáo dục cần bồi dưỡng cho học sinh
làm việc theo thói quen, không nên theo đuổi sự chỉnh tề bề ngoài và hùa theo một
sở thích tiêu cực nào đó. Trong môi trường học tập, vừa không cần thiết phải cố
tình tạo sự ồn ào, cũng không nên quá đòi hỏi phải yên tĩnh, tự nhiên mới là tốt
nhất.

Trong quá trình trưởng thành con trẻ
sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, phụ huynh không thể tạo cho trẻ mọi điều kiện phát
triển lý tưởng. Bồi dưỡng cho con trẻ khả năng thích nghi với môi trường, đồng nghĩa
với việc tạo cho trẻ môi trường tốt có thể mang theo bên người mọi lúc, mọi nơi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3