Không yêu thì “biến” - Chương 45

Chương 45

Thực ra tôi chẳng muốn
nói chuyện với cô ta cho lắm.

Trong mối tình với Tần
Mạch, tôi không được tính là kẻ thứ ba, mà cô ta cũng chẳng phải, chúng tôi chỉ
gặp cùng một người đàn ông ở những thời điểm khác nhau, thế rồi yêu anh ta ở những
khoảng thời gian khác nhau mà thôi.

Nhưng cô ta đã nói ra
những lời như thế với tôi, tôi tuyệt đối cũng không thể nói ra hai chữ “không đi”
được.

Thế là, giờ tôi xách
một đống đặc sản ngồi ở đại sảnh khách sạn cùng Dịch Tình, cô ta gọi café, còn tôi
chỉ gọi một ly nước lọc.

“Cô Hà”. Cô ta cười
nói, “Cô biết tại sao tôi lại có ấn tượng sâu sắc với cô không?”.

Trong lòng tôi cảm thấy
câu hỏi của cô ta thiếu muối vô cùng, tôi căn bản không biết rằng cô ta có ấn tượng
sâu đậm với tôi, mà việc gì phải quan tâm tại sao lại sâu sắc chứ, nhưng tôi vẫn
mỉm cười lịch sự nhìn Dịch Tình: “Hai năm trước khi ở sân bay, tôi đã đấm cho Tần
Mạch một cú?”.

Cô ta cười nhấp ngụm
café, lắc đầu nói: “Đó chỉ là bắt đầu. Sau này khi tới nước Mỹ, đã không ít lần
tôi thấy Eric nhìn ảnh cô rồi mỉm cười. Có lẽ cô không biết, anh ấy lén chụp ảnh
cô đang ngủ...”. Dịch Tình ngừng lại đôi chút, cười rất xán lạn, nhưng trong mắt
tôi, nụ cười ấy lại vô cùng thô bỉ, “Bức ảnh rất đáng yêu”.

Nghe Dịch Tình nói vậy,
tôi ngẩn người ra rồi mới phản ứng lại, thầm chửi rủa tên khốn nạn biến thái Tần
Mạch mười bảy, mười tám lần.

Tôi tiếp tục giữ vững
nụ cười của mình: “Hành vi cực kỳ vô vị”.

“Phải, một người cầm
di động nhớ tới quá khứ một cách vô vị”. Cô ta thốt ra một câu rất nhẹ nhàng, nhưng
tôi lại thấy vô cùng chối tai. Với quá khứ đã từng yêu Tần Mạch, tôi có thể chửi,
có thể ghét, có thể mỉa mai, nhưng không thể để người khác nói một lời không hay.
Khóe môi tôi thoáng mấp máy, vừa định phản bác thì cô ta lại nói: “Nhưng dù nhớ
mong hơn nữa thì có ích gì? Tôi nhớ thời gian đó hai người hẳn là vừa mới chia tay
chưa được bao lâu, tâm trạng của Eric rất tồi tệ, vừa đúng lúc đó, công ty lại bị
chèn ép ở khắp nơi, gần như ở bên bờ vực phá sản... Nếu phá sản, Tần Thị sẽ phải
gánh món nợ trên trăm triệu, thậm chí Eric còn bị bắt giữ. Anh ấy căn bản không
thể về nước được”.

Tim tôi căng lên, chưa
bao giờ nghĩ thời gian đó tình hình của Tần Mạch lại khó khăn đến vậy. Tôi cho rằng
hắn ra nước ngoài thì sẽ sống rất tốt ở đó, tôi cho rằng dù hắn không có công ty
cũng có thể sống cuộc sống giàu sang đủ đầy, không ngờ lại nghiêm trọng tới mức
bị bắt giữ...

Thế nên mỗi lần hắn
gọi điện về giọng nói đều mệt mỏi khàn khàn, thế nên dù có thế nào cũng không đưa
ra một cái hẹn quay về, thế nên… mới hạ quyết tâm nói chia tay với tôi.

“Khi ấy, tới tôi cũng
đã từng nghĩ tới việc rời khỏi Tần Thị”. Dịch Tình nói, “Dù mối quan hệ giữa tôi
và Eric không tồi, nhưng thời đại này còn ai có thể đồng cam cộng khổ với ai chứ”.

Tôi lẳng lặng nắm chặt
ly nước trong tay, nghĩ tới lúc ấy Tần Mạch gần như đã chiến đấu đơn độc mà có chút
khó chịu. Hắn là người kiêu ngạo như thế, là công tử từ nhỏ đã được người ta nâng
niu, sự hụt hẫng và buồn phiền trong lòng chắc chắn người khác khó mà cảm nhận được.

“Nhưng dẫu sao thì trời
cũng không tuyệt đường người, cuối cùng Eric cũng tìm được một khoản đầu tư mạo
hiểm để cứu mạng, khoản đầu tư ấy được xem là giải quyết được tình hình khẩn cấp
của Tần Thị”.

Tôi nhẹ nhàng nhấp ngụm
nước, che giấu tất cả tâm trạng, bình thản nói: “Có thể thấy, sau đó Tần Mạch đã
làm rất tốt”.

“Đúng vậy, năng lực
của Eric quá rõ ràng, tình hình hoạt động của công ty dần dần khôi phục…”. Nói xong,
Dịch Tình lại cười, “Vừa đúng lúc đó, mẹ tôi giục kết hôn, tôi chẳng tìm được ai
thích hợp, bèn để mắt tới Eric. Nhưng tôi phát hiện trong trái tim anh ấy vẫn còn
chứa hình bóng một người, từ trước tới giờ tôi rất mạnh mẽ, thứ đã muốn có thì phải
có, thế nên đã tìm mọi cách để đẩy người kia ra khỏi trái tim anh ấy”.

Tôi tiếp tục thản nhiên
uống nước.

Dịch Tình nhìn tôi chăm
chăm, ngữ điệu vẫn dịu dàng: “Tôi nghe được tin rằng người đó sau khi chia tay với
Eric đã đi xem mặt khắp nơi, bèn liên tục báo những tin đó cho anh ấy nghe, muốn
nhân đó khiến Eric buông tay, hoặc là nhìn rõ được sự thật rằng cô gái kia chỉ có
cái vỏ rỗng. Tôi nghĩ rằng mình đang cứu anh ấy, cứu anh ấy ra khỏi vực thẳm mang
tên ái tình, nhưng không ngờ rằng...”.

Khóe môi tôi vẫn mang
nụ cười lạnh lùng: “Cô Dịch, tôi đã đặt vé máy bay rồi, không còn nhiều thời gian”.

“Tôi biết thời gian
của cô Hà quý giá, nhưng nghe tôi nói những lời ấy quả thực cũng không thể coi là
‘làm lỡ thời gian’ của cô được”. Cô ta thu bớt cảm xúc, “Eric là người sáng suốt,
đương nhiên biết tâm tư của tôi, trước khi tôi chủ động mở miệng, anh ấy đã thẳng
thắn nói chuyện với tôi”.

Dịch Tình thoáng thở
dài: “Cô Hà, cô phải biết những lời anh ấy đã nói, dù bất cứ cô gái nào đang theo
đuổi anh ấy đều bị đánh bại ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn tự tin nghĩ rằng dù khi
đó anh ấy nói có chắc chắn hơn đi nữa thì thời gian vẫn luôn mài mòn được những
tình cảm đó. Huống chi lúc ấy... Eric không yêu tôi, tôi cũng không yêu Eric, mà
chỉ là đúng lúc ấy chúng tôi đều muốn kết hôn. Anh ấy đồng ý, tôi nghĩ rằng cuối
cùng mình cũng cứu được anh ấy, nhưng không thể ngờ được, khi tâm trạng kích động
hân hoan lúc ban đầu của tôi dần dần lắng xuống, tôi mới phát hiện bản thân mình
đã hao mòn công sức để vớt lên một cái xác không hơn không kém”.

Tôi đã không còn giữ
nổi nụ cười trên gương mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Dịch Tình, chỉ chờ cô ta nói
xong để tặng cô ta cốc nước.

Nước lọc tinh khiết
mà không làm người bị thương, tôi chợt phát hiện, hóa ra ngay từ đầu trong lòng
tôi đã tính toán cẩn thận như thế rồi.

“Khi ấy công ty đã dần
dần đi vào quỹ đạo, nhưng Eric không còn vui mừng mỉm cười vì công việc càng lúc
càng thuận lợi nữa. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra rằng, tôi đã vô ý phá vỡ sự
mong chờ của Eric dành cho người kia, và cả tương lai được chung sống bên người
ấy trong ảo tưởng của Eric. Tôi đã giết chết tình yêu của Eric, thế nên dù là bất
cứ người phụ nữ nào, anh ấy đều gật đầu chấp nhận. Chỉ bởi trong mắt anh ấy, là
ai cũng chẳng có gì khác biệt”.

Tôi chợt nhớ tới ngày
mình rời khỏi nhà Tần Mạch, hắn đã hỏi tôi, nếu hắn mãi không quay trở về, liệu
tôi có kết hôn với người đàn ông khác không.

Lúc đó trong lòng phẫn
nộ, tôi đã chọn câu trả lời khiến hắn tổn thương, mà bây giờ bình tĩnh lại, tôi
ngẫm nghĩ tới câu hỏi này của hắn lần nữa, đáp án trong lòng lại vẫn là có.

Đương nhiên là có rồi,
dù tôi có thích Tần Mạch hơn thế đi chăng nữa, đời này tôi cũng không thể sống chỉ
vì hắn, tôi sống trong xã hội, tôi có bố mẹ, có họ hàng, có bạn bè đồng nghiệp,
tôi cần phải kết hôn, thế nên tôi chấp nhận sự sắp đặt đi xem mặt của bố mẹ, cố
gắng tìm được người thích hợp, sau đó cùng chung sống với người ấy suốt nửa đời
còn lại, dù có không yêu.

Mà Tần Mạch cũng thế.

Thậm chí hắn còn cần
kết hôn, cần một gia đình vững vàng để tăng thêm sức nặng uy tín của hắn trong giới
kinh doanh.

Điều khác biệt chính
là, tôi kén chọn mãi mà không tìm được người phù hợp, còn hắn nhắm mắt chọn lựa
chấp nhận Dịch Tình, cùng cô ta bắt đầu con đường yêu đương lấy kết hôn làm mục
đích.

Hai chúng tôi trước
đây đã nhầm, đến với nhau lấy kết hôn làm mục đích, có lẽ là nghiêm túc, nhưng không
nhất định là yêu, đó chỉ là muốn kết hôn mà thôi.

Dịch Tình mỉm cười bất
lực: “Tính cách của Eric khiến mối quan hệ của tôi và anh ấy còn khó khăn hơn trong
tưởng tượng, chúng tôi sống chung với nhau nửa năm, tới nắm tay cũng cảm thấy ngượng
ngùng. Sau này tôi gặp được Lee, chính là vị hôn phu bây giờ của tôi, anh ấy điên
cuồng theo đuổi tôi, sau đó rất xấu hổ là tôi rung động. Sau khi tôi nhận lời Lee
bèn đề nghị chia tay với Eric, đương nhiên Eric chẳng có chút níu kéo nào, sau đó
tôi cảm thấy hai người cùng làm chung một công ty thì khó tránh khỏi lúng túng,
bèn dứt khoát quay về Trung Quốc theo chuyến thuyên chuyển công tác của Lee”.

Tôi cười: “Đúng là đáng
xấu hổ”.

Dịch Tình cũng không
nổi giận, tiếp tục mềm mỏng nói: “Đúng vậy, nhưng khi theo đuổi Eric, tôi không
tưởng tượng được tương lai, cũng như hai người bởi không thể nắm chắc được tương
lai mà chia tay nhau. Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, thế nên đã phạm phải
lỗi lầm không thể thay đổi được, may mà giờ tôi vẫn có thể bù đắp phần nào”.

“Cô Dịch đã muốn bù
đắp thì chi bằng đoán thử giúp tôi xem hồi đó tại sao Tần Mạch lại chấp nhận cô
mà không đồng ý quay về? Tại sao giờ lại quay về?”. Tôi lần theo mép cốc trong suốt,
nhẹ giọng hỏi: “Anh ta đã cảm thấy người phụ nữ trong lòng mình chắc chắn sẽ cưới
người khác, tại sao giờ còn quay về? Chờ người phụ nữ ấy kết hôn xong thì đi phá
vỡ gia đình của cô ta chắc?”.

Dịch Tình cười cười
lắc đầu: “Cô Hà đánh giá tôi quá cao rồi, thứ cả đời Dịch Tình này không thể hiểu
được nhất chính là quan điểm tình yêu kỳ quặc của Eric”. Cô ta vui vẻ nói, “Nhưng
tôi lại có thể kể một chuyện cười cho cô nghe”.

Tôi nghiêm túc nhìn
cô ta.

“Cô còn nhớ cái hôm
Eric về nước đã chạm mặt cô ở sân bay không. Tôi nhớ khi ấy hai người cùng mỉm cười
gật đầu lịch sự với nhau. Trong mắt tôi thì cái mỉm cười của hai người đều cứng
đơ. Sau đó tôi hỏi Eric tại sao không tới nói chuyện luôn với cô đi, cô Hà có biết
anh ấy đã nói gì không?”. Dịch Tình khuấy tách café, cười nói, “Đó là lần đầu tiên
tôi trông thấy bộ dạng kém cỏi đến thế của Eric, anh ấy nói ‘Tôi sợ bị Hà Tịch đánh’”.

Tôi cũng cong môi mỉm
cười, sau đó ngửa đầu uống cạn cốc nước lọc trong tay: “Tôi sẽ không cảm ơn vì cô
đã nói cho tôi biết những điều này”.

“Đương nhiên là không
rồi, nhưng sau này có người sẽ cảm ơn tôi thôi”.

Tôi tiếp tục cười: “Tần
Mạch cũng sẽ không cảm ơn cô, những ngày tháng sau này của anh ta cũng không chắc
sẽ vì những lời ngày hôm nay mà tốt hơn được bao nhiêu”.

Dịch Tình vẫn khuấy
đều café, bình thản nói: “Cô Hà, sao cô không thử nghĩ, có lẽ đối với anh ấy, được
ở bên cô đã là điều tuyệt vời nhất rồi”.

Tôi cười cười, lặng
lẽ xách đồ bỏ đi, tôi nghĩ thầm, hai người ở bên nhau là để hai bên cùng sống được
tốt hơn, làm gì có tốt nhất chứ.

“Cô Hà”. Dịch Tình cao
giọng gọi tôi lại, “Không có chuyện tình nào có thể thuần khiết như trong truyện
cổ tích, chỉ nắm tay nhau thôi đâu...”.

“Tôi chưa bao giờ nói
muốn thứ gì đó thuần khiết, thứ tôi muốn chỉ là chung thủy”.

Dịch Tình ngẩn ngơ,
rồi cười nói: “Trước khi tôi đến đây có tới bệnh viện thăm Eric, mấy hôm trước anh
ấy bị xuất huyết dạ dày, vào bệnh viện làm phẫu thuật mất nửa đêm”.

Tôi xách đống đồ đã
mua, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Hôm sau về đến nhà vẫn
chưa hết kỳ nghỉ phép, tôi cầm vài món đặc sản rồi đi tìm Trình Thần, đúng lúc Thẩm
Hy Nhiên đã tới công ty, Trình Thần lại sắp tới bệnh viện kiểm tra thai nhi, tôi
bèn đi cùng với chị đến bệnh viện. Chờ chị kiểm tra xong, tôi làm như lơ đễnh hỏi:
“Lần trước chị gặp Tần Mạch ở chỗ nào thế”.

Trình Thần ngẩn ra một
lát rồi chợt cười nói: “Ở khu nội trú đằng kia, phòng số mấy ở tầng sáu ấy, ai da,
sao mà chị nhớ rõ được”.

Tôi lạnh lùng đưa mắt
nhìn Trình Thần, chẳng được bao lâu, chị đã tự gãi gãi đầu khai ra: “Hà Tịch, sao
càng ngày càng không đùa được với em thế, được rồi được rồi, ở phòng 634, tự em
đi đi, chị phải về nhà cho bé nghe nhạc rồi”.

Đứng trước cửa phòng
bệnh của Tần Mạch, tôi đặt tay lên cửa khựng lại rất lâu vẫn không thể hạ quyết
tâm đẩy cửa bước vào được.

Cuối cùng lại là cô
y tá ở bên trong đẩy xe ra, thấy tôi đứng ở cửa thì giật nảy mình, quan sát tôi
bằng ánh mắt kỳ lạ mấy lượt. Tôi không chịu đựng nổi ánh mắt nghi ngờ như thế, cuối
cùng vẫn ảo não đi vào phòng.

Đóng cửa lại, trong
phòng nhất thời chìm vào im lặng.

Bước qua huyền quan,
tôi thấy Tần Mạch đang nằm trên giường truyền dịch, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt nghỉ
ngơi.

Tôi không lên tiếng,
hắn cũng không mở mắt ra, nói: “Thuốc đưa tới đã uống hết rồi, ra ngoài đi”.

Tôi không nhúc nhích.

Rất lâu không nghe thấy
tiếng bước chân ra khỏi phòng, Tần Mạch cau mày mở mắt ra, rồi ngẩn người.

Tôi kéo chiếc ghế ở
bên giường hắn ra ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt đang ngơ ngẩn của hắn hồi lâu, “Được
thôi, tôi có thể đi ra”.

“Hà Tịch! Em dám!”.

Vẫn là dọa dẫm ngang
tàng, nhưng trong giọng nói ấy lại là sự hoảng loạn mà tôi chưa bao giờ nghe thấy.

Tôi ngồi trên ghế, vẫn
thản nhiên nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm tôi được một lát, thấy câu kia của tôi chỉ
để dọa hắn, sắc mặt mới từ từ dịu xuống, hắn cựa quậy muốn ngồi dậy, môi cứ mấp
máy như không biết nên nói gì, cuối cùng thấy sắc mặt không biết vui hay giận của
tôi, hắn lại nuốt hết những lời ấy vào trong bụng.

“Mấy hôm nay tôi tới
Tam Á một chuyến”. Tôi nói, “Lúc về có gặp Dịch Tình, còn cả vị hôn phu của cô ta
nữa”.

Hắn lại quan sát tôi
một hồi, mới chầm chậm đáp: “Em... Biết rồi sao?”.

“Phải, tôi đã biết,
nếu đó là những lời giải thích mà anh muốn nói với tôi”. Ánh mắt của tôi rơi lên
mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch của hắn, “Thứ bảy tuần sau tôi còn phải đi xem
mặt, lần này mẹ tìm được một người đàn ông rất được cho tôi, tôi nghĩ, nếu có thể
thì sẽ ổn định với anh ta”.

Bàn tay kia chậm rãi
siết chặt, kim truyền cắm vào trong da thịt chắc làm hắn đau lắm.

Ánh mắt vốn còn mang
theo chút mong đợi chợt phủ đầy vẻ lo lắng.

Tâm trạng đột nhiên
vui vẻ hơn, tôi mỉm cười tươi tắn nói: “Cảm ơn anh vất vả trở về từ nước Mỹ xa xôi
để chúc mừng hạnh phúc của tôi, cũng cảm ơn hai năm trước anh đã buông tay, Tần
Mạch, anh làm rất tốt”.

“Hà Tịch”. Hắn hạ giọng
gọi tên tôi, “Đừng nói dỗi với tôi như thế”.

“Sao anh biết là nói
dỗi”. Tâm trạng của tôi cực kỳ tốt, “Không phải hai năm trước anh quyết định chia
tay sao, không phải anh đã tính ở bên Dịch Tình hay bất cứ cô gái nào cũng được,
kết hôn, rồi chung sống cả đời với họ, đương nhiên tôi cũng phải tìm một mối duyên
mới mà cưới xin chứ. Trước đây anh đã tính toán con đường của chúng ta kỹ càng rồi
thì chúng ta cứ đi theo con đường ấy thôi. Tần Mạch, với điều kiện bây giờ của anh,
không có Dịch Tình thì cũng sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh muốn có được anh. Mà
tôi cũng có thể tìm được bến đỗ cho mình, thế không tốt sao?”.

Sắc mặt Tần Mạch xanh
mét, lồng ngực nhấp nhô, giận tới không còn tỉnh táo nữa, nhưng hắn không tìm được
lời nào phản bác lại tôi, tức đến mức gần như là nội thương.

Tôi vẫn làm bộ thân
thiết vỗ vỗ lên tay hắn: “Yên tâm dưỡng bệnh đi, sau này cưới, tôi sẽ gửi thiệp
mời cho anh”.

Nói xong, tôi bèn đứng
dậy đi ra khỏi phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3