13. Bầu trời lộn ngược - Phần 1

Bầu trời của tôi, không còn mây chỉ còn mưa. Mây rơi vỡ tan
tành rồi thì phải. Bầu trời lộn ngược!

Một nghìn năm có lẻ, tôi cũng không thể tưởng tượng ra, tôi
có thể tìm lại mây cho bầu trời của mình khi mưa vẫn cứ rơi thành sông từng ngày
một.

Và em vô tình đã đảo ngược bầu trời ấy lại từ những ngày đầu
tiên chỉ bằng cọ và màu.

Bầu trời lộn ngược

1. Đắng

Tôi có một thói quen không mấy hay ho là quan sát người khác
một cách thầm lặng. Cũng chẳng có gì là bất hợp pháp nhưng nếu người ta phát hiện
ra, chắc hẳn sẽ có một vài chuyện cũng không mấy hay ho xảy ra.

Tôi thích nhìn người ta, thích nhìn cuộc sống. Tôi thích nhìn
dòng đời đi qua bởi tôi không muốn quay lại nhìn bản ngã của mình. Mỗi lần soi gương,
tôi thấy một khuôn mặt quen quen, đần đần sau cặp kính gọng đen, có hai con mắt
đờ dại như mắt tượng gỗ.

Mỗi ngày một ly đen, không cần đá, tôi muốn uống thật chất
những gì đắng nhất. Tôi tự pha đắng cho mình. Thực tình nó chẳng ra gì lắm nhưng
là đắng do tay mình tạo ra thì phải uống hết. Mỗi ngày một ly đen...

Tôi trẻ, tôi có tiền, mà không phải, đúng ra là bố mẹ tôi
có tiền, tôi có một ghế trong một trường đại học tốt, tôi có một cái ghế nữa đang
chờ tôi học xong ở công ty bố tôi. Thật tốt? Còn gì để mà than vãn hay ngồi ì ra
uống đen đắng hàng ngày?

Tôi không than, tôi chỉ uống. Thỉnh thoảng tôi bỏ học ngồi
trên ban công, sau lùm cây to tướng như đi đánh du kích, nhìn đời. Tôi không muốn
trở thành loại người tự bôi đen sì sì cho cuộc đời vốn tươi sáng như đèn cao áp
nếu người khác nhìn vào, nhưng tôi đánh mất cái gì đó rồi thì phải. Ô tô thì tôi
có đấy, nhưng chẳng biết đi đâu. Ngày nào ngày nấy cứ chảy dài thườn thượt. Tôi
không tìm được sự thống nhất giữa ý nghĩ và cảm xúc. Trong mớ lý thuyết bong bóng
rối bời, tôi chỉ mường tượng ra những dải bong bóng thuần khiết loang đầy màu, nối
đuôi nhau leo lên trời như một chiếu cầu lộn ngược, một bầu trời lộn ngược. Tôi
đang trôi ở đâu đó trong dải màu như vậy.

Tôi mê Fantasy Art. Đó là thứ duy nhất khiến tôi thấy thanh
thản giữa những gì đang diễn ra. Tôi không thấy viển vông cho Dave McKean, tôi muốn
bay như Les Edwards Valley. Tất nhiên, bố mẹ tôi không hề biết đó là ai. Họ không
muốn tôi đi theo những thứ “ảo”, lập trình cho tôi là phải giàu có thành đạt theo
cách họ đã làm, an toàn và đầy tham vọng.

Có lẽ những điều đó mãi chỉ là giấc mơ. Tôi đã mất đi một
thứ hay là tất cả. Tôi cũng không biết nữa. Tôi thường tra cứu chuyên ngành Illustration
của những trường đại học nước ngoài và nhìn. Tôi chỉ biết nhìn, thèm khát như một
đứa trẻ khát sữa. Tôi hai mươi tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ, không hơn. Uống cạn
ly đen, thấy trong đáy cốc vẫn còn đắng, tôi pha thêm cốc nữa, đổ xuống gốc chậu
cây. Vị đắng không biết có ngon không mà cái ban công đã sắp thành khu rừng thu
nhỏ rồi.

Mọi thứ chỉ còn đắng và nhạt cho đến khi em xuất hiện. Tôi
hay ngồi nhìn em bước vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân, đối diện với nơi tôi thường
một mình hì hục uống đen đắng. Ngày chảy dài thườn thượt, tôi thường ngồi nhìn sang
bên kia đường, nhìn một cái dáng bé nhỏ lúc nào cũng vừa đi vừa chạy. Tôi không
biết em là ai nhưng nhiều khi, ly đen tôi uống không biết đắng hay không.

Không biết từ lúc nào, tôi lại chăm chú pha cà phê đắng, tỉ
mẩn ngồi hóng ở ban công trước nhà vào mỗi buổi chiều chỉ để nhìn sang bên kia đường,
chỉ để thấy một cái dáng nhỏ bé, lúc nào trên lưng cũng là một cái ba lô và trên
tay là một cái túi nhỏ. Trông em như người đi buôn lậu. Em lúc nào cũng vừa đi vừa
chạy như thể có cái gì đuổi đằng sau, như thể có ai đó chờ phía trước. Và kì lạ
hơn nữa, hôm nào trời mưa thì em …đội nón! Thực tình tôi đã mất tập trung vào ly
đen của mình vì chính những thứ kì dị này. Tôi yêu cái nón nhưng nhiều cô gái thành
thị bây giờ chẳng biết nón là cái gì, hoặc khá hơn sẽ biết nón là một thứ “chỉ những
đứa ở quê mới đội”. Trông em ngố ngố như một hoa tiêu di động dưới lòng đường. Ngồi
nhìn em đi trên lề đường đối diện rồi ngoặt vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân có
lẽ là điều làm cho cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt đi một chút, bớt dài thườn thượt
đi một chút.

Nếu không có cái ngày buồn cười hôm ấy có lẽ mãi mãi tôi vẫn
tưởng em là một đứa trẻ cấp hai với một cái nón trên đầu.

2. Mưa

Ngày hôm ấy không mưa, em lại tung tăng trở về nhà, ba lô
đeo lệch một bên vai, tay xách một túi đồ, cái đầu gật gật và vẻ mặt xem chừng rất
vênh váo. Có vẻ như nếu có ai cười bộ dạng của em thì em cũng sẵn sàng cười lại.
Tôi bỗng phá lên cười một mình như kẻ điên.

Từ đằng sau, một tên chạy thục mạng sượt qua em và không quên
giật luôn cái ba lô lẫn cái túi. Cảnh này tôi thấy đã nhiều, nhưng cảnh tiếp sau
đó thì thực sự là ngoạn mục và quái đản hết sức tưởng tượng. Em dường như không
giật mình, không hoảng hốt, không la hét, nhảy bổ vào cửa một ngôi nhà đang xây
dở ven đường, vớ lấy hòn gạch khá to, ném thẳng về phía tên giật đồ với cái cách
như của vận động viên ném lao, ném đĩa, ném tạ hay bất cứ cái gì dùng để ném. Hắn
lăn quay ra luôn! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, “cái dáng bé nhỏ” kia vừa
làm một việc mà đến tỉ năm nữa tôi cũng không nghĩ sẽ có người con gái nào làm như
vậy. Cái cách em phản ứng giống như em đã được huấn luyện trong tổ chức mật vụ nào
đó từ lâu lắm. Tôi vừa khó hiểu vừa buồn cười, đứng xem như xem phim chưởng Hồng
Kông mà không có ý định muốn chạy sang giúp. Nếu tên kia chẳng lấy được gì của em,
thì trong trường hợp này, chính tôi mới là thằng sở khanh.

Tên cướp ngã xuống, tôi đã nhìn thấy những thứ trong chiếc
túi văng ra, toàn cọ và màu, là CỌ và MÀU! Tôi như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ
chơi mình thích từ rất lâu bỗng lại được trông thấy nó. Thì quả đúng là thế. Tôi
không muốn so sánh mình với trẻ nhỏ nhưng trường hợp này có lẽ giống như vậy. Tôi
nôn nóng tới mức chẳng buồn đi cầu thang, tôi nhảy từ ban công xuống bức trường
dây leo hoa tím trước cửa nhà rồi lao thẳng sang đường bên kia.

Đúng thật tôi chưa thấy cảnh nào kì quái đến vậy, em thản
nhiên đến chỗ cái ba lô và cái túi rơi trên nền đất, nhặt tất cả lại và không quên
“thủ thỉ” với tên cướp một câu với vẻ mặt đồng cảm:

- Đồ ngu! Trông tôi như thế này thì lấy đâu ra tiền mà cướp?

Tên kia vẫn đang ôm gáy, chắc là rất đau, thấy tôi lại gần
hắn lẳng lặng bò dậy chuồn nhanh. Tôi nhặt nhạnh cọ và màu cho em, như nhặt lại
những báu vật. Chẳng cần biết em là ai, tôi cầm trên tay những cây cọ mà cảm xúc
lẫn lộn. Em tỉnh bơ, giọng nói trong vắt và lạnh như nước đá.

- Anh làm cái gì vậy?

- Ờ... à... anh thấy em bị cướp, anh sang giúp em mà.

- Anh giúp em nhặt đồ?

Nhìn cái mặt vênh vênh là tôi biết em đang cười khẩy tôi như
thể tôi là kẻ chẳng làm được cái tích sự gì trong vụ này, hay phũ phàng hơn là em
chẳng hề cần đến tôi. Sao một “con bé cấp hai” nhỏ thó mà lại có thái độ và hành
động khủng khiếp đến như vậy?

- Nếu anh không tới thì tên kia chắc chắn sẽ quay lại túm
cổ em quẳng ra giữa đường biết không?

- Dạ, vâng, thôi thì cảm ơn anh!

Lại còn thế nữa. Em cứ bụm miệng cười, thật khó chịu hết sức.
Nhưng tôi còn đang mải nâng niu đống màu vẽ trên tay. Không hiểu em làm gì mà lại
mang toàn đồ chuyên dụng cho sinh viên Mỹ thuật: Watercolor Leningrad, Màu Gouache,
Viết chì Steadler, cọ. Tôi ngờ ngợ.

- Em học trường nào thế?

- Dạ Mỹ thuật!

Tôi không tin vào mắt mình nữa. Trông em y hệt một cô bé cấp
hai, khuôn mặt không hẳn là xinh đẹp, nhưng thông minh lạ thường, đôi mắt trong
veo, trong ấy tưởng như có một vòm trời đầy mây trôi lửng lơ, xa vời.

***

Tôi thích mây….

Hồi cấp ba, tôi vẫn luôn có mơ ước thi vào một trường nghệ
thuật để có thể sống với tình yêu của mình. Tôi là chính tôi khi cầm cọ, tôi thích
tự mở ra cho mình những chân trời mới bằng cọ và màu. Trong cuộc sống đầy gai góc
và ồn ào, tôi thích chìm vào thế giới được gọi là Fantasy Art. Ở đó tôi có thể trèo
lên những đám mây mà ngủ cả ngày, ở đó tôi có thể nghe thấy tiếng chim vào mỗi buổi
sáng khi chèo thuyền qua dải ngân hà thay vì tiếng còi nện vào tai như búa tạ khi
đang cố lách vượt ngoài những con đường mờ mịt khói bụi công nghiệp. Tôi dở hơi
thật đấy, hão huyền thật đấy, nhưng đó là thứ mà tôi yêu, đó là công việc mà tôi
muốn gắn bó suốt cả đời mình, dù tôi sẽ có ít tiền hơn, ô tô nhỏ hơn, nhưng tôi
hài lòng. Cổ tích cho người lớn, tôi thấy đó là điều cần thiết để cuộc sống này
bớt ngột ngạt hơn.

Nhưng vào một ngày không có mây, bố mẹ tôi đã phát hiện ra
mộng cổ tích của tôi. Họ quẳng cả thế giới của tôi vào sọt rác cùng với những bài
giáo dục nếu đánh máy ra phải in được thành quyển.

Những dải màu lênh láng như máu, cọ gãy làm đôi, trông nham
nhở và đau đớn. Tôi sẽ được “người lớn” quyết định thay phần đời còn lại. Và tôi
chấp nhận. Tôi là kẻ được nâng niu từ trong trứng, những tưởng sẽ sung sướng suốt
đời nhưng đến cái tuổi mười tám, cái tuổi được tự quyết định mình sống chết ra sao
thì tôi mới nếm trải hệ lụy của sự “sung sướng” ấy. Tôi ủy mị và bạc nhược. Tình
yêu với Fantasy Art trong tôi vẫn cuồn cuộn chảy, chưa khi nào ngừng, tim tôi vẫn
đập dữ dội khi cầm trong tay màu và cọ, khi thấy những tác phẩm “bay” của những
họa sĩ mà tôi hằng mến mộ. Nhưng có lẽ cũng phải, tôi là kẻ hèn nhát, tôi chỉ dám
dừng lại ở mức yêu. Những buổi học đầu tiên ở trường Kinh tế, tôi thường trốn sang
trường Mỹ thuật để đỡ phát điên lên vì những thứ mà tôi không hề thích ở cái nơi
tù ngục kia, để được sống đúng là mình. Nhưng cái “lồng son” vẫn muốn giam tôi và
sẽ giam tôi đến hết đời. Bố mẹ phát hiện và cấm tôi “hư hỏng” thêm một lần nào nữa,
tôi còn được “vệ sĩ” đi theo, chẳng phải để đập nhừ tử những thằng dám động đến
tôi mà để lôi tôi trở về thực tại khi tôi lại trót mơ mộng mà sa chân vào một cửa
hàng bán đồ mỹ thuật hay một triển lãm tranh nào đó, tôi được “giám sát” để học
hành thành người. Tôi chỉ biết kêu lên yếu ớt, tôi không dám tung cánh mà phá tan
từng cái khung vàng chụp lấy ước mơ của tôi. Và ước mơ của tôi, thật tội nghiệp,
nó phải chết mòn cùng tôi trong chiếc lồng son. Giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi, nghĩ
lại thấy mình chẳng khác gì một thằng bé hai tuổi, đi một bước đều phải nhìn thái
độ của bố mẹ, tự xúc cơm cho vào miệng nhưng chẳng thể tự quyết định mình sẽ ăn
món gì. Tôi thất vọng về bản thân mình nhưng tôi chỉ có thể đổ tội cho cà phê đắng.
Đắng ngắt. Cà phê đen, bầu trời thì xám xịt.

Bầu trời của tôi không còn mây nữa, chỉ còn mưa. Mây rơi vỡ
tan tành rồi thì phải. Bầu trời lộn ngược!

Một nghìn năm có lẻ, tôi cũng không thể tưởng tượng ra, tôi
có thể tìm lại mây cho bầu trời của mình khi mưa vẫn cứ rơi thành sông từng ngày
một.

Và em, vô tình đã đảo ngược bầu trời ấy lại từ những ngày
đầu tiên chỉ bằng cọ và màu. Tôi thấy mình ngớ ngẩn, thậm chí điên loạn khi năn
nỉ em dạy vẽ. Chỉ có cách đó tôi mới thoát khỏi người giám sát của bố mẹ theo tôi
bất kể khi nào tôi phóng xe ra đường. Chỉ làm như vậy tôi mới có thể trở lại với
tình yêu của trái tim và đôi bàn tay mình. Nếu tôi không khổ sở như một con vẹt
bị giam cầm, nếu như em không cần tiền thì sẽ chẳng bao giờ có một lớp học kì quặc
đến như vậy. Chúng tôi cần trao đổi cho nhau những thứ mỗi người đang thiếu. Hình
như những câu chuyện luôn bắt đầu bằng những thứ thực dụng và chẳng đâu vào đâu.

Cọ và màu của em cho phép tôi làm cho bầu trời trống rỗng
của mình thi thoảng tạnh mưa. Nhưng có lẽ có điều gì hơn thế.

Tôi là Vũ. Tôi là mưa.

Và em là Vân. Em là mây...

3. Mây và hoa tím

Chắc chắn tôi là kẻ hoang phí tiền của nhất thế gian hay nếu
tôi bị gọi là kẻ thực dụng nhất thế gian cũng chẳng sai. Tôi đã mua ước mơ của mình
mỗi ngày một chút bằng tiền. Em nhận ra điều đó khi thấy cái cách tôi cầm cọ và
say mê vẽ vào trang giấy. Tôi chỉ cần một cây cọ, một nơi không ai biết đến, một
nơi có mây, tôi sẽ lại tự mở ra bầu trời cho mình.

- Anh à! Có phải anh muốn em trở thành một cô giáo “mất dạy”
không?

-?

- Anh trả tiền cho em để tự ngồi vẽ như vậy hả? Hơn nữa, với
trình độ của anh hiện tại thì học để làm gì nữa. Anh không theo nghệ thuật, vậy
là đủ rồi, anh có thể đến thư viện hay công viên để vẽ. Tiền không phải là món đồ
chơi.

Tôi cứng người. Lớn tuổi hơn chưa bao giờ là đủ để khẳng định
một cậu con trai đã trở thành một người đàn ông trưởng thành. Tôi buông cọ nhìn
Vân. Đôi lông mày đậm có vẻ chưa bao giờ bị cắt tỉa khẽ nhíu lại. Đôi mắt em vẫn
vậy, bầu trời trong ấy hôm nay hơi ảm đạm, môi em mím lại tựa một nét vẽ mỏng manh
nhưng cương nghị. Em nghiêm túc quá. Trong lòng tôi dấy lên nỗi sợ hãi, nếu em mà
đuổi tôi, không biết tôi sẽ bấu víu vào đâu nữa để tiếp tục được cầm cọ. Tôi là
một thằng hèn nhát và bị động như vậy đấy. Tôi đã mất đi thứ làm mình trở nên mạnh
mẽ rồi còn đâu.

May mắn cho tôi, nể tình tôi đã từng là “ân nhân”, em không
kết liễu sớm lớp học kì quái nhưng em chỉ lấy một nửa số tiền đã thỏa thuận ban
đầu và trao đổi cho tôi kiến thức chuyên ngành mà em được học. Tôi thầm cảm ơn sự
trưởng thành ẩn trong vỏ bọc bé nhỏ của em. Và tôi phát hiện ra một điều khác.

Em thực sự rất cần tiền!

***

Ngôi nhà của Vân nằm trong ngõ, cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân.
Trước cửa nhà em cũng có một dàn dây leo hoa tím như nhà tôi, nhưng ngôi nhà của
em thực lòng mà nói còn nhỏ hơn tầng hầm để xe nhà tôi. Có lẽ em phải đi làm để
tự trang trải học phí cho mình. Căn phòng của Vân lúc nào cũng sực mùi thuốc vẽ
và mùi thơm của giấy, thêm nữa là một cái khóa vĩ đại treo lủng lẳng ở cánh cửa
phòng. Thiết nghĩ nếu trộm có mở được cửa nhà em thì cũng không buồn lấy một thứ
gì, nhưng sao em phải làm thế này thì mãi sau tôi mới hiểu.

Vân ở với ba và chú. Mẹ em đi đâu không rõ, nhưng không bao
giờ thấy xuất hiện, một bức ảnh cũng không. Lạ lùng, tôi cũng chưa từng gặp ba của
Vân ở nhà. Thi thoảng vào buổi chiều muộn, tôi thấy một người đàn ông nặng nề bước
trên vỉa hè, cái dáng khòng khòng chui tọt vào dàn dây leo hoa tím như chui vào
một bụi cây. Chú của em thì lại khác, một người đàn ông thân thiện và có khuôn mặt
thuần hậu rất đáng mến. Tôi thầm nghĩ những con người có dáng vẻ lương thiện chất
phác như vậy bây giờ gần như đã tuyệt chủng cả rồi. Mỗi lần vác đồ đi làm, chú ấy
lại không quên tặng chúng tôi một nụ cười hiền lành và thật thà:

- Chào cô cậu họa sĩ nhé!

Cô con gái lớn chăm sóc cho hai người đàn ông, tự mình xoay
xở để đỗ vào đại học, để tự lo cho đời sinh viên dài, liệu đó có phải là lý do khiến
em mãi nhỏ bé, không thể lớn hơn khi gánh nặng đè lên đôi vai mảnh dẻ ấy. Điều đó
cũng giải thích được tại sao em lại khác hoàn toàn với những người con gái tôi từng
gặp.

Em lạnh lùng và mộc mạc. Mỗi khi đối mặt với em, cảm xúc của
tôi cũng lại lẫn lộn như khi cầm cọ. Đôi khi tôi bị mất tập trung vào bức vẽ của
mình. Nhìn em đắm chìm vào những mảng màu loang phai, đôi tay như có ma lực dồn
ép hay kéo thả những khối màu sắc đa chiều. Tranh của em rất khó hiểu, nửa thanh
thản, nửa trầm mặc, nhưng giống với tôi, em vẽ ra một thế giới có thể cất cánh bay
lên. Chúng tôi cùng có một cái nhìn về nghệ thuật. Sau rất nhiều vòng bi khổ cùng
cực của thiện tai, nhân họa mà ngọn nguồn vẫn do chính con người gây ra thì ước
mơ được tham dự vào thế giới cổ tích, thần thoại, viễn tưởng - nơi mọi bi kịch đều
có thể giải quyết nhanh chóng - đã trở thành một kích thích cần có trong thời đại
văn minh. Fantasy Art làm được điều đó. Nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết siêu thực.

Ít lần nhìn trộm vào mắt em, tôi thấy tình yêu và sự dịu dàng
đặt trên những nét vẽ sắc và có chiều sâu.

Nhưng không phải vì vậy mà em hoàn toàn mất đi sự hồn nhiên
vốn có. Em nhận vẽ tường cho các quán cà phê và trà sữa teen. Những bức tranh đầy
màu sắc, trong sáng và luôn ở tầng cao của bầu trời, ngay cả hoa cỏ, em cũng cho
chúng mọc trên mây. Phải rồi, em là mây, một áng mây trong suốt nhưng không thể
nhìn thấu được, một áng mây cô độc và luôn biết nơi nào mình sẽ đến. Không giống
như tôi, một cơn mưa dài vô định, chảy theo bất cứ địa hình nào mà nó chạm phải.
Tôi cần nhiều thứ đã mất đi. Còn em, có vẻ như chẳng cần ai giúp đỡ khi em đã dạy
cho đôi tay mình phải biết làm tất cả.

Tôi nhìn lại mình, lòng chùng xuống. Tôi là một thằng đàn
ông, nhưng tôi không thể giữ lấy ước mơ duy nhất của chính mình. Tôi đối xử tồi
tệ với bản thân, tôi buông xuôi cho giấc mộng trôi tuột xuống vực mà chưa hề thấy
đáy. Tôi không bằng một cô bé, không bằng một người không có tiền bạc và danh vọng,
không bằng một người bị bỏ rơi. Em hơn tôi về tất cả. Tâm hồn ấy phải mạnh hơn tôi
gấp ngàn lần để theo đuổi và giữ lấy đam mê của mình.

Những giây phút hiếm hoi ngồi dưới giàn dây leo hoa tím. Tôi
và em không nói về tranh, không nói về màu, không nói về Fantasy nữa. Toàn những
câu chuyện không đầu không cuối.

- Em có đói không?

Cười! Tôi biết có gì không bất thường bên trong tôi rồi. Làm
sao mà tôi cứ thích hỏi những câu ngớ ngẩn đến như vậy chỉ để thấy em cười một nụ
cười ngoan hiền không nghiêm khắc đến thế.

- Nhà em có còn cơm nguội không?

Em không cười nữa, đôi lông mày lại nhíu lại trên hai con
mắt mở to như thấy thiên thạch rơi xuống trái đất. Em lẳng lặng đứng dậy. Lần đầu
tiên tôi biết... đu đủ có thể muối để ăn. Hơn thế nữa, chúng rất ngon!

- Hồi bé em đã từng ăn cả thân cây đu đủ muối nữa đấy, cũng
ngon vậy.

Em ngước lên nhìn những đám mây, không cần nheo mắt lại, nét
mặt thanh thản kì lạ, chân đu đưa chậm rãi chắc không phải theo nhịp một bài hát
nào. Hình như em đang đi dạo trên bầu trời.

Từ thích thú tột độ, tôi lại thấy buồn. Em ăn uống như vậy
thì làm sao lớn? Em không thấy đó là thiệt thòi, cuộc sống luôn bất công và cần
phải chấp nhận điều đó. Với em chỉ thế thôi là đã đủ. Tôi thì lại thừa thãi quá
nhiều thứ tôi không cần và thiếu những gì tôi cần nhất. Em nói rằng:

- Có thể em sẽ có ít tiền hơn, có thể em sẽ sống trong ngôi
nhà nhỏ hơn, nhưng em yêu vẽ và em hài lòng vì điều đó.

Tôi cũng đã từng nói như vậy nhưng tôi có làm được đâu. Sau
khi nghe câu nói đó từ em, tôi thấy buồn vô hạn. Ngồi nhìn mình trước gương, đôi
mắt tôi ngây dại, mưa cứ ngấm dần vào lòng lạnh buốt. Những năm tháng tiếp theo
sẽ ra sao, sẽ dài thườn thượt thế nào nếu sau này tôi phải ngồi trên chiếc giế giám
đốc cầm bút kí hợp đồng thay vì cầm cọ. Nếu cho phép tôi bước ra khỏi nhà và không
quay trở lại, tôi sẽ tìm đến một con vực sâu, nhảy xuống để tìm lại thứ mà tôi đã
đánh rơi mất từ vài năm trước. Tôi thấy cuộc sống này tẻ nhạt và vô nghĩa khi tôi
không còn là mình nữa. Còn em bất kể là nơi đâu, chắc chắn em vẫn sống tốt. Em có
thể tự sửa xe, tự tháo lắp điện đóm trong nhà, tự dựng hàng rào cho hoa tím leo,
tự mình đối phó với những kẻ lưu manh trộm cướp... Ước mơ mà một thằng con trai
có tất cả như tôi còn không giữ được, thì em, một cô gái hầu như chẳng có gì ngoài
tâm hồn và mãnh liệt, quyết tâm nắm lấy.

Biết như vậy là tốt, như vậy em mới có thể tồn tại, như vậy
làm em trở nên đặc biệt, nhưng đã hơn một lần, tôi rất muốn có thể được che chở
cho em, đã hơn một lần, tôi muốn để đôi tay em nghỉ ngơi cho những bức tranh không
nhuốm màu buồn và mệt mỏi. Nhưng em luôn từ chối tôi bằng một nụ cười. Em không
bao giờ khóc. Dường như đối mắt ấy không hề biết khóc. Em đã ngăn được mưa rơi từ
những đám mây.

Tôi thấy hụt hẫng. Bạn biết đấy, bất kể người đàn ông nào
cũng luôn muốn làm chỗ dựa cho một cô gái, nhất là khi cô gái ấy thật bé nhỏ và
đáng thương, nhất là khi trong mắt cô gái ấy toàn là mây trĩu nặng nhưng chưa một
lần mưa rơi. Cô gái quá tự lập, vô tình khiến tôi bực bội và bất lực. Tôi không
thể làm gì cho em, tôi chỉ là học trò còn em là cô giáo. Tôi muốn chỉ một lần thôi
cũng được, em nói em cần tôi, dù là việc nhỏ nhoi như hái giúp em chùm hoa tím vì
em không đủ cao. Nhưng không hề. Em luôn tự xoay xở với những khó khăn của mình.

Tôi ngày càng mất tập trung vào những bức vẽ. Bất thường,
bất ổn và hỗn loạn. Tôi chưa bao giờ có được bất cứ thứ gì mình muốn. Tôi đang dần
cảm thấy đau. Mưa cứ rơi trượt qua lòng bàn tay mà không thể nắm giữ lại được.

Mỗi đêm ngồi trước gương, tôi lại nhận ra một điều. Gương
là người bạn tốt nhất của tôi bởi vì khi tôi khóc, nó không bao giờ cười. Tôi cứ
lạc lõng trong chính cuộc sống của mình, tôi cứ mắc cạn trong lòng mình cho đến
bao giờ?

Buổi chiều nào cũng buồn hoang hoải. Dù một tuần được gần
em đôi lần nhưng tôi không hề bỏ thói quen núp sau đám cây rậm, uống đen đắng và
nhìn sang bên kia đường. Hôm nay không thấy em đi như chạy vào cái ngõ nhỏ đến trẹo
cả chân, không thấy ba lô che mất nửa người. Tôi đâm chán!

Một đám đông huyên náo gậy gộc đang la ó chạy sộc vào ngõ.
Cái gì đang diễn ra? Dự cảm chẳng lành khi tôi lỡ tay đánh rơi vỡ tan ly cà phê
đen sánh. Tôi nhảy xuống bức tường dây leo hoa tím, lao thẳng theo đám người hùng
hổ kia.

Trong ngõ. Hoa tím bị đập giập nát tươm, tung tóe cả ra đường.
Tim tôi đập như muốn phá tan lồng ngực.

Đừng làm đau hoa tím của tôi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3