Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 18 - Phần 2


theo sau chú Tần ra khỏi phòng Mạnh Thời, chú Tần dừng chân lại, đột nhiên nói:
“Lão gia đang đợi cô ở thư phòng. Cô Phùng, bình thường lão gia thích nhất là
bưng ấm trà Tử Sa của ông uống trà, và thích cả kinh Phật nữa. Tôi không vào nữa,
gian phòng đằng trước kia kìa”.

“Chú
Tần!”. Phùng Hy gọi, khẽ nói: “Cháu cảm ơn chú”.

Chú
Tần nhìn cô cười, quay người đi ra.

Sự
tiết lộ của ông ít nhiều cũng khiến Phùng Hy nhen lên một tia hy vọng. Có lẽ
cha Mạnh Thời không phải là không đồng ý, chỉ là sốt ruột muốn gặp cô thì sao?


bước vào thư phòng, dừng chân trước bình phong. Mạnh Thụy Thành đang viết chữ,
Phùng Hy bước vào rõ ràng là làm phiền ông, chiếc bút trong tay khựng lại trên
không. Ông nhìn Phùng Hy, đặt bút lên giá gác bút, nói: “Vào đi”.

Phùng
Hy vòng qua bình phong, nhìn liếc chữ trên bàn, hai chữ rất to: “Đại tự”.

“Hồi
nhỏ cô có đạt giải thư pháp dành cho thiếu nhi của thành phố, hiện giờ cô còn
luyện chữ không?”. Mạnh Thụy Thành nhớ rằng trong hồ sơ của Phùng Hy có ghi
năng khiếu này, bèn lên tiếng hỏi.

Ông
không nghĩ rằng Phùng Hy vẫn còn luyện chữ. Con trẻ thường được cha mẹ đưa đến
các lớp năng khiếu để tập luyện, hồi đó giành được giải thư pháp dành cho thiếu
nhi không có nghĩa rằng chữ của cô đẹp đến mức nào. Mạnh Thời giấu rất kỹ chuyện
này. Anh nghĩ rằng giống như để một mỹ nhân ra mắt, không thổi phồng cái đẹp của
mỹ nhân thì còn có thể khiến người khác bất ngờ; nếu ca ngợi quá sớm, mỹ nhân
dù đẹp đến đâu cũng khó tránh khỏi bị người ta nhìn với ánh mắt săm soi.

Phùng
Hy khiêm tốn trả lời: “Thỉnh thoảng cháu có viết ạ”.

Câu
trả lời của cô vẫn khiến Mạnh Thụy Thành hơi bất ngờ. Nhớ đến sự ranh mãnh của
Mạnh Thời, ông nghiêng đầu giấu đi nụ cười trên môi. Cậu con trai giấu kín những
ưu điểm của Phùng Hy, mục đích là để tạo sự bất ngờ.

Phùng
Hy vẫn có phần khác với trong ảnh. Trong ảnh Phùng Hy mắt ngân ngấn nước mắt,
trông rất yếu đuối. Lúc này đây cô cả đêm không ngủ, ở trại tạm giam ba ngày,
nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Cô bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, kể cả
ông. Nói chuyện dù khiêm tốn đến đâu cũng không giấu nổi gây cho người ta một cảm
giác giỏi giang, quyết đoán. Ông không biết rằng, khi bước vào làm việc Phùng
Hy chính là như vậy, cô đã coi việc gặp mặt ông là một cuộc thử thách rồi.

Mạnh
Thụy Thành lùi ra sau vài bước, nói: “Viết một chữ cho ta xem xem sao. Bức chữ
này chỉ còn thiếu một chữ, bổ sung vào hộ ta”.

Câu
đố này rất khó. Mạnh Thụy Thành thích thư pháp, viết chữ cỡ lớn là sở thích lớn
nhất của ông, đương nhiên là ông phải luyện nhiều, chữ viết ra ngay ngắn hào
phóng. Ông chỉ viết hai chữ, Phùng Hy không những phải viết cho hợp với nét chữ
của ông, mà còn phải viết thêm một chữ cuối cùng.

Nhìn
hai chữ to tướng và cây bút lông dài gần một mét, Phùng Hy nhớ lại cảnh ngày
xưa cha cô đưa cô đi luyện chữ. Cô đã từng viết loại chữ to này. Cha cô làm cho
cô một cái bút bằng cây lau sàn nhỏ, xách một xô nước lã, hai cha con ra quảng
trường vào lúc sẩm tối chấm vào nước viết xuống nền. Mọi người đi bộ thể dục
thường đến xem cô ra sức vung cây bút to đó và thốt lên: “Cô bé này giỏi thật!”
Lúc đó cô thấy rất vui, và cũng cảm thấy rất tự hào, đến khi cha cô cảm thấy
con gái không nên dùng bút to để viết, bắt cô viết kiểu chữ thể hành và thể khải,
cô còn phản đối một thời gian rất lâu.

Nên
viết chữ gì đằng sau chữ “Đại tự” nhỉ? Phùng Hy nhớ đến lời nhắc nhở của chú Tần,
mắt liếc quanh, bèn nhìn thấy trên góc bàn có đặt một ấm trà Tử Sa bên trên có
khắc bốn chữ “đắc đại tự tại”. Phùng Hy suýt thì bật cười, chú Tần dễ thương thật.


nhìn đến mười phút vẫn chưa thấy động bút, Mạnh Thụy Thành vẫn chăm chú theo
dõi. Ông chậm rãi lên tiếng: “Không viết được thì thôi”.

Phùng
Hy ngẩng đầu lên nói: “Cháu xin lỗi, cháu mải xem quá nên quên mất. Cháu mượn
bác chiếc ghế có được không ạ”. Nói rồi cô bê chiếc ghế đang đặt bên cạnh, cởi
giày ra đứng lên, cầm cây bút lớn dài khoảng một mét, chấm mực, viết xuống chữ
“Tại”.

“Đại
tự tại?”, Mạnh Thụy Thành biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Trên
chiếc ấm Tử Sa của bác có mấy chữ này, cháu xin mạo muội viết theo như thế”.
Phùng Hy nhảy xuống, đi giày vào, cười tươi giải thích.


nghĩ câu hỏi này cô trả lời rất thành công.

Mạnh
Thụy Thành “Ừ” một tiếng, Phùng Hy không thao thao bất tuyệt nói ngụ ý của cụm
chữ “Đại tự tại”, câu trả lời thành thật khiến ông rất hài lòng. Cô rất thông
minh, rõ ràng là không hay viết loại chữ to này. Cô nhìn lâu như vậy là để mô
phỏng, sau khi đã quyết định mới đặt bút, không hề do dự. Nhìn cô không hề giống
đang viết chữ, mà là vẽ chữ thì đúng hơn. Nhìn thoáng qua, dường như ba chữ
cũng khá tương đồng.

“Phùng
Hy, cô là một người rất chịu khó suy nghĩ, nghĩ ra rồi sẽ không do dự. Vậy thì,
xin cô cho biết là điều kiện gì có thể khiến cô rời xa Mạnh Thời?”.

Niềm
vui nho nhỏ vừa nhen lên đã bị Mạnh Thụy Thành dập tắt. Nhà Gianh sâu hun hút,
cảnh đẹp, mái hiên cong vút, hành lang quanh co, đình đài bên bờ sông, lắng đọng
thời gian, cũng lắng đọng cả lịch sử và tập tục. Nhà kim thạch, nhà sưu tầm đồ
cổ, nhà thư pháp… Không, không phải như những gì Mạnh Thời đã nói. Anh chỉ là để
cho cô yên lòng, nhưng hiện giờ anh đã biến mất, không ai có thể ngăn cản hộ cô
mặt thú đang từ trong giấc mơ vồ tới.


rất lấy làm tiếc, nhưng cô đã có sự chuẩn bị từ trước.

“Mạnh
Thời không yêu cháu, cháu sẽ không bám riết anh ấy đâu”. Phùng Hy trấn tĩnh trả
lời.

Mạnh
Thụy Thành nhìn cô, đây là một cô gái chín chắn, thông minh, có tầm nhìn xa
trông rộng, có tài. Cô ta biết nắm vào cái có lợi nhất là trái tim Mạnh Thời.

Ông
chuyển ngay sang chủ đề khác, “Phụ Minh Ý tài
hoa hơn người, rất thiết tha với cô. Vợ cậu ấy đã mất, cậu ấy cũng đã từng
kết hôn, sẽ không bao giờ có sự kén chọn như chúng tôi ở đây, tại sao cô lại
không lựa chọn cậu ấy? Ta còn có thể nói cho cô biết, cô được thả cũng là nhờ
có Phụ Minh Ý. Cậu ấy đã không lựa chọn cách hãm hại cô để mình được yên thân”.

Phùng
Hy sửng sốt, biết bao cảm nghĩ trào dâng trong lòng, sau đó là cảm động. Cô
nghĩ một cách bi ai, rõ ràng là Phụ Minh Ý vì muốn đá Vương Thiết nhưng cuối
cùng lại trúng bẫy, rõ ràng là cái sai của anh, tại sao cô lại phải cảm động chứ?
Bởi vì lần này anh không bỏ rơi cô ư? Cô trở nên kém cỏi từ bao giờ vậy? Anh đã
làm cái việc anh ấy đáng phải làm, tại sao cô phải cảm động?


nhìn đám ảnh đặt trên bàn của Mạnh Thụy Thành và đã hiểu ra mọi chuyện. Cô
giành được quá ít, hạnh phúc nắm được quá ít, đến nỗi khi người khác chỉ cần tốt
với cô một chút, cô đều cảm thấy bất ngờ.

Phát
hiện này khiến Phùng Hy cảm thấy chua xót trong lòng.

“Nhìn
xem ảnh của hai người này, sâu nặng như thế, cô tưởng ta cũng sẽ ngốc nghếch
như thằng Thời bị cô lừa à? Lúc tìm người chụp những bức ảnh này ta đã hiểu, cô
là người đàn bà vô cùng phức tạp, cô không hề thật lòng với thằng Thời!”. Mạnh
Thụy Thành chắp tay sau lưng nhìn Phùng Hy, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Ông
đã làm cô nổi giận. Hiện giờ cha mẹ cô vẫn còn đang bực bội, vẫn còn chưa biết
bao nhiêu chuyện xảy ra đối với cô như thế này. Phùng Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh
Thụy Thành, nói không hề khách khí: “Ảnh là do bác nhờ người chụp hả? Số ảnh trong
tay Điền Đại Vĩ là do bác đưa đúng không? Bác làm như thế mà không cảm thấy có
lỗi với gia tộc họ Mạnh, một gia tộc đời đời thư hương hay sao? Bác điều tra
cháu cũng đủ rồi, bác có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của người khác? Điền
Đại Vĩ là chồng cũ của cháu! Chồng cũ, bác hiểu không? Bác có biết những tấm ảnh
này rơi vào tay anh ta sẽ gây ra phiền hà gì cho cháu hay không? Bác có biết
cha mẹ cháu thất vọng và buồn về cháu như thế nào khi nhìn thấy những tấm ảnh
này ở nhà anh ta hay không?”.

“Đúng
vậy, xin lỗi, ta đã sai, ta không ngờ rằng lại bị cha mẹ cô nhìn thấy. Ta thẳng
thắn nói với cô là để xin cô tha lỗi cho ta, một người cha vì con trai mà phải
phạm sai lầm”. Mạnh Thụy Thành bình thản nhìn cô, giọng rất thành khẩn.

Lời
xin lỗi bất ngờ đã khiến Phùng Hy hả giận. Cô không hiểu tại sao Mạnh Thụy
Thành lại xin lỗi.

“Ta
làm sai thì ta xin lỗi. Tuy nhiên, lại quay về chủ đề cũ, điều kiện gì để cô chịu
buông tha cho nó?”.

“Mạnh
Thời đâu ạ? Cho dù có phải chia tay, cũng phải nói với nhau một câu chứ?”.

“Năm
xưa Phụ Minh Ý bỏ rơi cô cũng có nói câu nào đâu”.

Câu
nói này như một mũi dao nhọn đâm vào tim Phùng Hy. Cô cảm thấy mệt mỏi, khó chịu,
cảm giác bàng hoàng, chua xót sau khi Phụ Minh Ý cắt đứt liên lạc lại một lần nữa
khiến cô cảm thấy quá đủ.

Một
nỗi chán chường ập tới. Một mối tình rực rỡ hơn cả pháo hoa, nó nở rộ trên bầu
trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nền trời xanh thẳm của cô, không
để lại dấu vết nào.

Không
gọi điện thoại được cho anh, Mạnh Thời đã biến mất như vậy, thay vào đó là cha
anh xuất đầu lộ diện nói chuyện điều kiện với cô, đề nghị cô từ bỏ anh.

Mạnh
Thời ngại ngùng, không tiện mở lời ư, hay là vì anh cũng có nỗi khổ khó nói.

Trái
tim Phùng Hy đau nhói từng hồi. Cô cười nói: “Bác Mạnh, cháu là một người phụ nữ
rất hiện thực, cảm ơn bác đã giúp cháu để cháu được thả. Nếu bác muốn cháu dùng
việc rời xa Mạnh Thời để đổi lấy tự do cho cháu thì cháu không có gì để nói; nếu
bác mong muốn cháu đưa ra lời hứa thì cháu có thể nói với bác rằng, cháu sẽ
không bao giờ chủ động đi tìm anh ấy”.


thật thông minh. Mạnh Thụy Thành không ngờ Phùng Hy lại nghĩ được thấu đáo như
vậy. “Tại sao cô biết là ta đã giúp cô?”.

“Nếu
không phải như vậy thì làm sao chú Tần lại có thể đứng trước cửa đồn công an để
đợi cháu ngay từ sáng sớm?”. Cô lịch sự trả lời, cười và quay người đi ra. Sân
vườn tĩnh mịch, sống mũi cô cay cay, giây phút này đây hai mắt bỗng dưng lại đỏ
hoe.


đã đấu tranh cho mình nhưng không thu được kết quả gì. Cô không bỏ cuộc, chỉ là
vì cô không có đủ tư cách để đưa ra điều kiện.

Chú
Tần đang đứng ngoài cửa, cau mày nhìn cô, dò hỏi: “Cô Phùng, lão gia không đồng
ý à?”.

Phùng
Hy thử cố gắng cười, nhưng lại sợ không kìm chế được và bật khóc. Cô mím chặt
môi nhìn chú Tần, không nói lời nào.

“Cô
bỏ cuộc thế này có phải là rất không công bằng với cậu ấy không?”.


đang bỏ cuộc ư? Rõ ràng là cô không tìm được anh nữa.

Chú
Tần có vẻ sốt ruột, cười ranh mãnh: “Cô có thể quay lại xin lão gia một lần nữa
không? Có thể lần này sẽ được đấy?”.

Phùng
Hy ngây người không hiểu. Chú Tần đẩy cô một cái, nói: “Bây giờ quay lại xin
lão gia đi. Mau! Có nhìn thấy không? Ông đang ngồi trong thư phòng đợi cô đấy!”.


bị đẩy bước loạng choạng, nhìn thấy ánh mắt chú Tần vừa tỏ vẻ khích lệ vừa có
phần sốt sắng, bỗng dưng trong lòng cảm thấy ấm áp hơn. Nhưng cô lại nhớ đến những
bức ảnh mà nhà họ Mạnh đã chụp và câu nói của Mạnh Thụy Thành, bản thân cô vừa
nói không bao giờ chủ động đi tìm Mạnh Thời. Phùng Hy bướng bỉnh trả lời: “Chú
Tần, cháu mệt rồi. Mạnh Thời tắt máy, anh ấy không muốn nói chuyện với cháu, chắc
chắn là anh ấy có cái khó riêng của anh ấy. Cháu biết một gia đình như họ Mạnh
rất khó chấp nhận cháu. Chưa đặt chân vào Nhà Gianh cháu còn có những mơ mộng
hão huyền, vào đây rồi cháu đã phát hiện ra rằng, hoàn cảnh gia đình cách biệt
quá lớn, cháu không dám leo cao. Cháu được bình an trở về, đã là may mắn lắm rồi.
Chú Tần, cảm ơn chú. Không có Mạnh Thời, cháu cũng vẫn có thể sống tốt”.


khịt khịt mũi. Chú Tần định nói gì nhưng lại thôi, Phùng Hy coi như không nghe
thấy, ngẩng đầu đi ra khỏi Nhà Gianh.


bước đi rất nhanh, muốn sớm rời khỏi đoạn đường đi bộ này rồi bắt xe về nhà.

“Phùng
Hy!”.


buột miệng, “Mạnh Thời!”.

Vừa
nói ra khỏi miệng, Phùng Hy liền dừng chân lại. Người đang bước về phía cô rõ
ràng là Phụ Minh Ý. Anh theo đến Nhà Gianh để đợi cô ư?

Phụ
Minh Ý đứng trước mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ thấu hiểu và thương cảm. Anh không hỏi
gì nhiều, nói dứt khoát với Phùng Hy: “Anh đưa em về nhà. Trên đường có chuyện
muốn nói với em”.

Trên
đường về cô không nói gì, ngồi đờ đẫn. Đến khu nhà ở, Phùng Hy lắc đầu nói: “Đừng
đưa em vào trong nữa, em muốn yên tĩnh một lát”.

“Em
nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ dậy đến công ty làm nhé. Việc thực hiện hợp đồng của
Cừ Giang không thể thiếu được em”.

Nghe
đến mấy chữ “hợp đồng của Cừ Giang”, Phùng Hy cười một cách giễu cợt: “Thực sự
là coi như không có chuyện gì xảy ra thật ư? Vương Thiết đâu? Giang Du San đâu?
Không phải đã tìm đủ mọi cách định hãm hại em đó sao?”.

“Vương
Thiết được điều lên công ty Tây Bắc làm tổng giám đốc rồi. Giang Thị xuất hàng
để xảy ra lỗi, đã hòa giải được với công ty, không lấy khoản tiền bồi thường một
triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ nữa, tiếp tục thực hiện hợp đồng
cung cấp hàng. Hy Hy, tất cả đã qua rồi”. Phụ Minh Ý nhẹ nhàng giải thích.

Phùng
Hy cười lớn: “Em chịu để anh đưa về là vì muốn nói lời cảm ơn với anh. Nghe nói
anh đã giúp một việc lớn để em không bị chịu tội oan! Em bị giam ba ngày, ba
ngày này đối với các anh một thoáng là qua ngay, nhưng đối với em lại là khắc cốt
ghi tâm. Nhà họ Giang hãm hại em, bỏ hai mươi nghìn USD vào giữa hộp đựng trà
là giả hay sao? Tối qua em bị hỏi cung suốt đêm là giả hay sao? Cha mẹ em tức bỏ
về vì đám ảnh đó là giả hay sao? Sóng gió đã trôi qua, hợp đồng tiếp tục thực
hiện, các anh phải xem xét đến lợi ích và quyền lực, coi như không có chuyện gì
xảy ra. Còn em thì sao? Để em tiếp tục thực hiện hợp đồng của Cừ Giang, để em
tiếp tục tay bắt mặt mừng với những người muốn hãm hại em, hợp tác vui vẻ?
Không thể? Minh Ý, dù hiện thực đến đâu em cũng sẽ không bao giờ sống một cách
hèn mạt nữa! Em không làm nữa! Em không cần công việc này!”.

Phụ
Minh Ý nhanh tay túm chặt lấy cánh tay cô nói: “Hy Hy, em từ chức cũng được.
Anh đã từng nói, anh sẽ chuyển số cổ phần tương ứng sang tên em!”.

Phùng
Hy cười lắc đầu: “Con người ta không thể ngay cả lòng tự trọng mà cũng không cần.
Em không cần! Cho dù có phải bắt đầu lại từ đầu cũng không sao. Em không còn muốn
dính dáng gì với công ty nữa. Ngày mai em sẽ đến công ty làm thủ tục từ chức!”.

Phụ
Minh Ý nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nói: “Hy Hy, hiện giờ em rất mệt, anh định
chưa nói. Anh chuẩn bị về Bắc Kinh rồi.
Nếu gia đình họ Mạnh không đồng ý cho em và Mạnh Thời yêu nhau thì em có muốn
cùng anh rời chốn này không? Tám năm trước anh đã để vuột mất một cơ hội, giờ
đây, em có thể cho anh một cơ hội hay không?”.

Phùng
Hy sững người, chủ đề câu chuyện thay đổi quá nhanh, cả đêm cô không ngủ, ba
ngày căng thẳng, mệt đến mức đầu óc muốn nổ tung. Tại sao Phụ Minh Ý lại đưa ra
lời đề nghị trong lúc này? “Đừng thương hại em nữa, em không hề đáng thương. Con
người ta không phải chỉ yêu một người trong suốt cuộc đời mình. Cho dù lại phải
kết thúc cuộc tình một lần nữa, nhưng em cũng sẽ không kết thúc sinh mạng của
mình đâu. Em vẫn sẽ tìm việc để sống, vẫn sẽ nỗ lực để được sống tốt hơn!”.

“Hy
Hy, không phải anh thương hại em. Anh không hề quên em, chưa bao giờ quên em.
Em về nhà ngủ một giấc và suy nghĩ đi nhé. Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện,
tại sao lại không thể bắt đầu lại từ đầu? Anh biết hiện giờ người em yêu là Mạnh
Thời, hiện giờ đưa ra lời đề nghị này cũng là hơi vội. Nhưng anh rất thật
lòng”.

Phùng
Hy thở dài nói: “Đừng nói nữa. Em mệt rồi, em phải về ngủ một giấc đã”.

Anh
nhìn cô, dịu dàng nói: “Em về đi, ngủ một giấc ngon nhé. Không được tắt máy đâu
đấy, nếu không anh sẽ đứng ở đây không về đâu”.

Giọng
anh ngang ngược như là người gần gũi nhất với cô, nhưng Phùng Hy biết, không phải
nữa, mãi mãi không phải.


bước vào khu chung cư, bước chân hơi khựng lại. Cô đã chuyển đến nhà Mạnh Thời.
Phòng cô bừa bộn ngổn ngang, giường cũng trống không.


nhìn lên tòa nhà Mạnh Thời ngần ngừ một lát, đằng nào anh cũng không có nhà, có
chỗ để tắm nước nóng và ngủ một giấc là được rồi.


mở cửa, căn phòng trống vắng toát lên một vẻ u buồn. Phùng Hy tự nói với mình rằng,
cô cần đi ngủ. Cô tắm rất thoải mái, sấy đầu khô rồi quay ra ngủ.

Ban
đêm, cô mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, bèn thì thào gọi: “Mạnh Thời”.
Bất chợt tỉnh dậy. Bên cạnh không có người, không có sự ấm áp của Mạnh Thời. Cô
lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại báo hiệu đối phương đã tắt máy. Cô thẫn
thờ ngồi trên giường, đột nhiên nhảy lên, bước đến bàn học mài mực.

Tiếng
mài mực kích thích thần kinh tê liệt của cô.

Gió
thổi tung rèm cửa ùa vào phòng.

Phùng
Hy cầm bút lên. Cô nhớ đến cảnh lần đầu tiên Mạnh Thời đưa bút viết ở nhà cô.
Cô mài mực, lén nhìn nghiêng anh. Gương mặt khôi ngô, tuấn tú.

“Bích
đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa sổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh hồi,
khả tích nhất chi như họa”.


không viết câu cuối cùng “Vi thùy khai” (Hoa nở vì ai), thở dài trong lòng, tiếc
cho tình yêu của Mạnh Thời và cô.

“Mạnh
Thời, tại sao anh không mở máy? Anh không có đủ can đảm để nói lời tạm biệt với
em ư?”. Cô thầm thì hỏi, bao nỗi ấm ức, sợ hãi, căng thẳng, xót xa trong mấy
ngày qua trào dâng trong lòng.

Phùng
Hy bật tất cả các bóng đèn trong nhà lên. Cô nhớ đến lần đầu tiên đến nhà Mạnh
Thời ăn cơm, cô ngượng ngùng giấu rau chân vịt dưới đáy bát; nhớ đến những mâu
thuẫn khi quay về Tiểu Nam Sơn, đứng đợi anh bên xe anh; nhớ đến trong suối nước
lạnh cóng, Mạnh Thời nói anh yêu sự cảm động của cô.

Ngón
tay dính một ít bụi, chút bụi đó như làm bẩn tay cô khiến cô rất khó chịu.
Phùng Hy vội cầm giẻ lau, lau đồ đạc và sàn nhà.


lau như một cái máy, trong đầu chỉ nghĩ về những hình ảnh khi còn đang ở bên Mạnh
Thời. Trái tim trống trải rất khó chịu, cô không biết phải dùng cái gì mới có
thể lấp đầy cảm giác cô đơn trống vắng này. Lý trí ban ngày đã không cánh mà
bay. Phùng Hy vứt giẻ lau xuống, ngồi trên sàn nhà gục đầu xuống gối, đầu óc cảm
thấy rối bời.


thật là cầu xin cha anh sẽ được ư? Phùng Hy không biết. Nhưng Mạnh Thời đâu? Tại
sao một người đàn ông như anh lại tắt máy di động?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3