Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 18 - Phần 1

Chương
18: Phát cuồng

Một
mối tình rực rỡ hơn cả pháo hoa, nó nở rộ trên bầu trời đêm tối tăm nhất của cô
và biến mất trên nền trời xanh thẳm của cô, không để lại dấu vết nào.

Bảng quảng cáo đèn neon của nhà
hàng Hoàng Đô tỏa ra những chùm sáng sặc sỡ kỳ dị, giống như màn đêm mở ra đôi
mắt lẳng lơ.

Mạnh Thời đỗ xe trước cửa, cười ném
chìa khóa cho bảo vệ gác cổng nói: “Giám đốc Hoàng đã đến chưa?”.

“Đến rồi ạ, đang nhắc đến cậu đó ạ”.

Anh bước nhanh lên cầu thang, khệnh
khạng bước vào trong tiếng chào đồng loạt cậu Mạnh của mọi người. Đúng lúc vị
giám đốc điều hành đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc xe việt dã cải trang độc nhất vô
nhị đó của anh bèn cười: “Tôi nói mà, làm sao cậu Mạnh lại có thể lái xe taxi
được, làm tôi giật cả mình”.

Mạnh Thời nhìn anh ta nói: “Ông Trần,
tôi lái chiếc Jetta đó, ông lái con xe này, chúng ta thử đua xem”.

Giám đốc Trần cười xun xoe: “Làm
sao tôi dám đọ với cậu Mạnh được. Dưới bàn tay cậu, con Alto cũng có thể lái
phong độ như con Audi, còn tôi chỉ có thể lái xe Benz thành xe Benben thôi. Mời
cậu đi lối này ạ!”.

Anh ta đẩy cánh cửa của gian phòng
riêng, cung kính nói: “Ông chủ, cậu Mạnh đã đến rồi ạ”.

“Cậu Thời, mau vào đây!”. Một giọng
sang sảng cất lên.

Trong phòng có hai người đàn ông
đang ngồi, người chống hai tay lên tựa lưng của ghế sofa tầm ba mươi tuổi,
trông rất điển trai, mang vẻ phong lưu của Tây Môn đại quan nhân. Vị còn lại tầm
bốn mươi tuổi, mặc áo phông, quần âu, mỉm cười nhìn ra, mang đậm khí phách của
đại ca Tống Giang.

“Nếu mà còn không chịu đến thì tôi
sẽ phạt rượu cậu đấy!”. Tây Môn đại quan nhân hơi ngửa đầu, ra hiệu cho hai cô
nhân viên phục vụ đi ra.

Mạnh Thời tay chắp sau lưng, mỉm cười
bước vào, ngồi xuống bưng chén rượu lên uống, sau đó mới chào đại ca Tống
Giang, “Cục trưởng Lý đợi lâu rồi đúng không ạ”.

Cục trưởng Lý nghịch chén rượu
trong tay, nhìn thẳng vào Mạnh Thời, cười nói: “Sông Lan Khê chỉ có một Nhà
Gianh, một nhà họ Mạnh. Cậu Mạnh người giống như tên, nghe danh từ lâu!”.

“Thôi đừng văn thơ nữa, Mạnh Thời
là anh em của tôi, cục trưởng Lý là đại ca của tôi, đều không phải người ngoài.
Nào, cạn chén!”. Giám đốc Hoàng Dục của nhà hàng Hoàng Đô nhấc chén rượu lên.

Ba người cười uống nốt rượu, Mạnh
Thời lấy ra một chiếc hộp nói: “Tôi mới có được lư hương hai tai, biết anh chỉ
thích xem, không thích mua, cứ xem đi”.

Hoàng Dục nhìn Mạnh Thời nói: “Cậu
không nói rõ ra tức là muốn thử tôi đúng không? Cục trưởng Lý nghiên cứu đồ sứ
kỹ hơn tôi, lần này thì cậu gặp được chuyên gia rồi”.

Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu
ý cười. Mạnh Thời bê chiếc lư hương đặt lên tràng kỷ, để dưới ánh đèn. Thân lư
hương tỏa ra ánh sáng dịu mắt của chất ngọc. Cục trưởng Lý dựa lưng ra phía
sau, tay bưng chén rượu chậm rãi thưởng thức. Mạnh Thời không hề bất ngờ khi
nhìn thấy vẻ kinh ngạc và thích thú hiện lên trong mắt Cục trưởng Lý.

“Tuyệt vời, đẹp thật! Lư hương này
của đời nhà Minh à?”.

“Ha ha, sứ đời Nam Tống đấy. Cha
tôi đã từng giám định, đồ quý dân gian đấy, nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm
là ba trăm nghìn tệ!”.

Nghe thấy mức giá này, cục trưởng
Lý hít một hơi thật sâu, lưu luyến thu ánh mắt lại.

Hoàng Dục thì dịch người lên phía
trước, thận trọng cầm lư hương lên xem một lượt, nói với vẻ không tin: “Còn giá
trị hơn cả lượng vàng cùng thể tích ấy nhỉ. Chậc chậc, Mạnh Thời, cậu kiếm đâu
ra vậy”.

“Tôi mua đấy, trúng được quả lớn,
giá mua cũng rẻ thôi. Cục trưởng Lý là đại ca của anh, đương nhiên cũng là đại
ca của tôi rồi. Đây là lần gặp gỡ đầu tiên, gì thì cũng phải có quà gặp mặt chứ,
lư hương này tôi tặng cho đại ca đấy”. Mạnh Thời uể oải nói.

Cục trưởng Lý giật mình, khua tay
liên hồi: “Món này quý hiếm quá, không được”.

Mạnh Thời đặt chén rượu xuống, đẩy
lư hương ra trước mặt cục trưởng Lý, mỉm cười nói: “Nguồn gốc đàng hoàng, đại
ca đừng từ chối, đây là chút lòng thành của tiểu đệ. Nhà họ Mạnh cái gì cũng
thiếu, chỉ riêng những thứ đồ này không phải là ít”.

Cục trưởng Lý lại từ chối, mặt Mạnh
Thời liền biến sắc. Anh cầm lư hương lên nói: “Đại ca không nhận, giữ nó cũng
chẳng để làm gì, đập đi cho xong!”.

Anh đập mạnh xuống tràng kỷ thật. Lực
đập rất mạnh, đến nỗi cục trưởng Lý phải ôm chặt lư hương và tay Mạnh Thời, người
đứng không vững ngã nhoài xuống ghế sofa. Cục trưởng Lý cười đau khổ: “Cậu Mạnh,
cậu đừng làm kẻ phá gia trước mặt tôi được không? Được, tôi xin nhận!”.

Cục trưởng Lý nhìn Hoàng Dục, lắc đầu,
cười bất lực trách: “Cái cậu Mạnh này!”. Tay đón lấy vỏ hộp, nhẹ nhàng đặt sang
một bên.

Ba người uống rượu chuyện trò rất
vui vẻ, đến khi đã ngà ngà say, Mạnh Thời mới khéo léo xin ý kiến về vụ án liên
quan đến Phùng Hy. Nghe xong cục trưởng Lý trả lời với vẻ khó xử, chứng cứ đã
rõ ràng, chỉ đợi lời khai của bên Giang Thị nữa thôi, trừ phi công ty Phùng Hy
xin rút đơn kiện, lời khai của nhà họ Giang có lợi cho cô ấy, nếu không thì phiền
hà đấy.

“Bất kể kết quả thế nào, tôi cũng
không muốn cô ấy phải chịu khổ trong đó. Đại ca cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều,
lư hương này là quà gặp mặt của tiểu đệ, không phải hối lộ đại ca đâu. Ha ha”.
Mạnh Thời tinh ý nhận ra vẻ do dự trên mặt cục trưởng Lý, liền nói thêm để ông
yên tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng thất vọng. Không còn cách nào nữa, tìm đến
cục trưởng Lý cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh còn có thể làm gì nữa?

Có lư hương trị giá mấy trăm nghìn,
chỉ cần làm một việc nhỏ như vậy. Trong lòng cục trưởng Lý cũng cảm thấy thoải
mái hơn, nhẹ nhàng nói: “Đã là bạn gái cậu thì tôi phải quan tâm rồi, hơn nữa
cô ấy lại là vô tội. Nhà họ Giang thâm độc thật, để tôi nói với cục trưởng cục
thuế vụ địa phương Trần xem sao, ông ấy thường đến Giang Thị uống trà”.

Đây là món quà ngoài dự tính, Mạnh
Thời cười nói: “Thiện ý của đại ca tiểu đệ xin nhận, nếu cần nhất định tiểu đệ
sẽ nhờ đại ca giúp”.

Nhìn thấy xe của cục trưởng Lý rời
nhà hàng, Hoàng Dục mới khoác vai Mạnh Thời nói: “Thời này, liệu có quý giá quá
không? Cậu không xót tôi cũng thấy xót, thà để tôi bỏ ra ba trăm nghìn tệ mua
còn hơn!”.

“Hoàng Dục, đưa cho ông ta tiền mặt
ông ta có dám nhận không? Có cục trưởng Lý nâng đỡ, cô ấy sẽ đỡ khổ hơn”. Giọng
Mạnh Thời lộ rõ vẻ xót xa. Anh miễn cưỡng cười, nói: “Có khả năng tôi sắp cưới
rồi. Tôi nói trước với anh, tôi sẽ không mời người bạn nào đâu. Giờ báo cho anh
biết, để anh khỏi phải suy nghĩ”.

Hoàng Dục giật mình nói: “Cậu tặng
lư hương mấy trăm nghìn trước, sau đó lại còn định đền chuyện trăm năm của mình
hay sao, người đàn bà nào đáng để cậu phải làm như vậy? Cô gái lần trước uống
say ở Hoàng Đô đó hả? Có xinh đẹp lắm đâu? Cậu điên rồi à?”.

“Đi, đi uống rượu thôi. Chúc mừng
cuộc sống đơn thân đã kết thúc!”. Mạnh Thời mỉm cười không trả lời, hai người lại
quay vào phòng, tiếp tục uống rượu.

Trên phố cổ, đèn lồng đỏ lặng lẽ
chiếu xuống con đường không một bóng người, Mạnh Thời loạng choạng đi tới. Anh
ôm con sư tử đá trước cửa cố gắng giữ người cho khỏi bị ngã, bất ngờ đâm sầm
vào cánh cổng sơn đen, tay kéo vòng đồng kêu leng keng, “Chú Tần! Mở cửa! Mở cửa!”.

Tiếng anh vọng lên hồi lâu trên con đường vắng
tanh, mấy chú chó thấy vậy sủa liên hồi. Chú Tần nghe thấy có tiếng động bèn bật
dậy, kéo then cửa ra, Mạnh Thời liền ngã dụi xuống bậc cửa.

Chú Tần giật mình, bước đến đỡ anh
dậy, Mạnh Thời cười ngọt ngào với chú: “Chú Tần, cháu sắp cưới rồi!”.

Đến khi đỡ Mạnh Thời vào giường nằm,
anh đã say bất tỉnh nhân sự, mồm lảm nhảm liên hồi sắp cưới.

Cha mẹ Mạnh Thời cũng bị đánh thức,
nhìn thấy Mạnh Thời say, mẹ Mạnh Thời xót con mắt đỏ hoe.

“Đi nấu một bát trà gừng với đường
đỏ”. Mạnh Thụy Thành dặn dò, lặng lẽ ngồi bên giường.

Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Mạnh
Thời trong tình trạng bê tha. Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ thương con. Ông
cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Mạnh Thời, cùng chú Tần cởi quần áo anh ra, nhìn
thấy có mấy nốt tím bầm mới tinh trên tay, rõ ràng là bị ngã trên đường về, bất
giác cũng thấy xót xa.

“Đi kiểm tra xem, tối nay đi uống
rượu với ai”.

Nửa tiếng sau, chú Tần quay về báo
cáo: “Tôi đã đi hỏi hết những nơi thiếu
gia thường hay lui tới, đi uống với Hoàng Dục, ông ta cũng say rồi. Trong điện
thoại chửi thiếu gia điên rồi, nói cái gì mà mắt không chớp ném đi mấy trăm
nghìn”.

Mạnh Thụy Thành vừa nghe xong đã hiểu.
Nó dùng cái này để mua quan hệ cho Phùng Hy ư?

“Tôi sắp cưới rồi. Cưới rồi!”. Mạnh
Thời lẩm bẩm, cau mày.

Mạnh Thụy Thành cúi người xuống nhẹ
nhàng hỏi: “Thời, con muốn cưới ai?”.

“Giang… Du San!”.

Miệng Mạnh Thời thốt ra những từ không rõ
ràng, dường như anh đã tỉnh hơn đôi chút, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước
mắt đều đang quay cuồng. Mặt cha gần trong gang tấc, nằm ở giữa vòng xoáy nhìn
anh. Anh cố gắng đưa tay ra kéo Mạnh Thụy Thành, vừa mới mở miệng đã khóc nghẹn
ngào.

“Con
xin cha, cha, con xin cha đấy! Nhà họ Giang đòi hầm bí mật, con cần cô ấy, con
chỉ cần cô ấy!”. Bàn tay anh chỉ túm được một góc vạt áo của Mạnh Thụy Thành,
lôi rất chặt. Anh như đứa trẻ không đòi được kẹo quay ra khóc ăn vạ, ánh mắt lộ
rõ vẻ ấm ức và cô đơn.

Mẹ
Mạnh Thời bưng trà gừng nấu với đường đỏ vào, nghe thấy câu này của Mạnh Thời,
chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ toang. Bà xông vào, ôm lấy Mạnh Thời gào
khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông thấy chưa, ông ép nó đến nhường này đây! Thời ơi,
Thời ơi, con đừng dọa mẹ!”.

Mạnh
Thụy Thành đứng dậy, Mạnh Thời ngẩng đầu nhìn ông, nằm sấp xuống giường nôn thốc
nôn tháo.

“Thời
ạ, hầm bí mật không thể coi là lễ ăn hỏi để tặng cho người khác được, con hãy từ
bỏ suy nghĩ này đi. Không có hầm bí mật, con sẽ không lấy được Giang Du San
đâu, thôi ngủ sớm đi”. Nói xong, Mạnh Thụy Thành cúi đầu nhìn vạt áo vẫn đang nắm
trong tay Mạnh Thời. Ông cúi người xuống rút áo từ tay Mạnh Thời ra, đi ra mà
không ngoái đầu nhìn lại.

Chú
Tần đi sau Mạnh Thụy Thành, cách một đoạn khá xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng
khóc của mẹ Mạnh Thời trong phòng. Ông thở dài thườn thượt.

“Ngày
mai, tôi sẽ đi gặp Giang Duy Hán. Chú sắp xếp đi”.

Ánh
mắt chú Tần lộ rõ vẻ vui mừng, Mạnh Thụy Thành đã đi vào thư phòng.

Trời
đã sáng dần, đứng trong hàng rào sắt cô đã nhìn thấy ánh sáng ban mai trên bầu
trời. Đây là ngày thứ ba Phùng Hy bị triệu tập đến để bắt tạm giam. Sau một đêm
hỏi cung, cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt hai viên công án cũng hằn lên tia máu.
Cô ngáp một cái, nghe thấy viên công an nói: “Nói đi, nếu chị không nói, chúng
tôi cũng có thể dựa vào những chứng cứ và lời khai của nhân chứng giao cho viện
kiểm sát phê chuẩn bắt chị”.

“Tôi
nói rồi, tôi không biết trong hộp trà có tiền. Tôi không nhận một xu nào của
Giang Thị, cũng không cấu kết với Giang Thị để kiếm chác tiền bồi thường của
công ty”. Phùng Hy lặng lẽ nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu các anh tiếp
tục không cho tôi ngủ, tôi sẽ kiện các anh vì tội ép cung! Các anh cứ liệu mà
làm đấy!”.

Rầm!
Một viên công an đập bàn: “Ngoan ngoãn chút đi!”.

Phùng
Hy liền nhắm mắt lại.


nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, cửa mở ra lại đóng lại. Dù nhắm mắt
cũng vẫn có thể cảm thấy ánh đèn chói mắt, rõ ràng là mệt đến tột độ nhưng lại
không ngủ được, cô như người bị cởi trần truồng nằm phơi mình trên sa mạc, nhìn
thấy mặt trời đốt cháy từng centimet trên cơ thể mình, chỉ mong tìm được một chỗ
râm để nghỉ.


đã quên đi thời gian, không biết mặt trời đã lên cao. Ngồi trên ghế cứng khó chịu
đến mức chỉ muốn nhảy lên gào thét thật lớn. Cô cố gắng quên đi hoàn cảnh hiện
tại của mình, nhớ lại những kỷ niệm đẹp trong ký ức - vẻ đắc ý khi sửa chiếc
váy hai dây mặc trong buổi khiêu vũ tập thể của trường thành váy ngắn, vẻ biết
lỗi của Phụ Minh Ý sau khi ngủ dậy trên tàu, Mạnh Thời kéo tay cô trong nước vuốt
ve ngực nói anh yêu cô.

“Cô
Phùng Hy, tỉnh dậy đi! Cô có thể về được rồi!”.


đã bị lay dậy, Phùng Hy cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy viên công an hỏi cung đứng
trước mặt, mở chiếc còng số tám còng vào ghế ra.

“Vụ
án đã được bãi bỏ rồi. Cô có thể về được rồi”. Viên công an mặt mày vô cảm, dường
như không hài lòng với kết quả này.


đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống, ngồi cả một đêm, lưng tê gối mỏi. Phùng Hy
vươn vai, nhấc chân, đón lấy túi xách, hỏi: “Công ty chúng tôi bãi bỏ hay nhà họ
Giang không cung cấp được lời khai gì cho các anh?”.

Viên
công an không trả lời câu hỏi này, rồi anh ta đưa cho cô hộp trà và hai mươi
nghìn USD: “Cô đếm đi, ký tên vào tờ giấy đã nhận đồ đạc”.

Phùng
Hy không nhúc nhích, cô lạnh lùng nhìn xấp USD trên tay anh ta, nói: “Không phải
đồ của tôi”.


chậm rãi lê bước ra ngoài, nghĩ về nhà tắm một cái rồi đi ngủ. Viên công an liền
ngăn cô lại, “Không được, cô phải ký tên vào rồi mới được về”.

“Không
phải của tôi, tôi ký cái gì? Tôi không về nữa!”. Cô gầm lên, nhìn viên công an
bằng ánh mắt phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua Phùng Hy nổi cáu,
“Nói bắt là bắt, nói thả là thả, xã hội cũ hả? Không giải thích cho tôi một lời
nào, tôi không về nữa!”.

Hai viên công an cũng lập tức nổi cáu, đã bao
giờ nhìn thấy người nào ăn vạ ở đồn công an? Người ta dù anh hùng đến đâu vào
đây cũng phải tỏ ra dễ bảo, còn người đàn bà này, ba ngày nay cứng đầu cứng cổ,
đúng lúc đã lấy được vật chứng chuẩn bị xin lệnh bắt, ai ngờ hôm nay vừa vào giờ
làm việc, cục trưởng Lý đích thân lái xe đến thông báo vụ án đã được bãi bỏ rồi.
Anh ta và đồng nghiệp còn định tố cáo công ty CWE vì tội báo án giả, kết quả là
bị cục trưởng Lý chửi cho một thôi một hồi. Sau khi ra, trưởng đồn nói người phụ
nữ này bị oan, hai người mới cảm thấy bớt ấm ức. Nghĩ đến việc một cô gái xinh
xắn bị giam hai ngày, đêm qua còn hỏi cung suốt đêm, viên cảnh sát thôi không nổi
nóng nữa.

“Lấy
ra từ nhà cô đúng không? Đương nhiên là phải để cô tự giải quyết rồi. Ký tên rồi
về đi. Cô Phùng Hy, không phải cô cũng đã nói rồi đó sao, chúng ta đều phải dựa
vào công việc để kiếm tiền nuôi gia đình, hà tất gì lại gây khó dễ cho chúng
tôi?”.

Phùng
Hy trợn mắt nhìn anh ta, trợn một hồi cũng thấy chán, nhưng lại chưa muốn hạ
mình, bèn giận dỗi nói: “Nhưng kiểu gì cũng phải nói cho tôi biết, có phải công
ty tôi bãi bỏ vụ án này hay không”.

“Đúng
vậy, tổng công ty của các cô báo án, giờ lại bãi bỏ”. Viên công an trả lời rất
dứt khoát, chỉ sợ cô thay đổi ý định không chịu ra, đẩy giấy bút ra trước mặt
cô.

Phùng
Hy ký tên, viên cảnh sát đang định thở phào thì nhìn thấy cô bê hộp trà lên,
nghiến răng nói: “Đồng chí công an, tôi muốn báo án, có người định hãm hại
tôi!”.

Viên
công an sững người, nhìn Phùng Hy không biết nói gì.

Phùng
Hy phì cười: “Dọa anh thôi, muốn tố cáo tôi đến thẳng tòa án”.

Viên
công an xoa xoa đầu lông mày, bị dày vò cả đêm không ngủ cũng mệt rồi, uể oải
nói: “Cô Phùng Hy, về thôi, chốn này không phải là danh lam thắng cảnh gì đâu,
đừng ở đây gây chuyện nữa”.

Phùng
Hy cười ỏn ẻn: “Tại tôi phải ngồi lâu quá, muốn đứng một lát cho đỡ mỏi rồi về,
tôi cũng chẳng muốn ở lại đây đâu”.

Trước
vẻ mặt dở khóc dở cười của viên công an, Phùng Hy ra khỏi cổng đồn công an, nỗi
bực dọc trong lòng đã giảm đi rất nhiều.

Hai
chiếc xe ô tô đỗ ngoài cửa, chiếc xe Audi màu đen của Phụ Minh Ý và một chiếc
xe Benz màu đen. Phùng Hy dừng chân lại, Phụ Minh Ý đã biết được tin và đến đón
cô. Cô thầm than, không biết nên nói gì với Phụ Minh Ý đây. Gậy ông đập lưng
ông, sút nữa thì cô bị vào tù vì cái bẫy anh giăng. Anh đến để xin lỗi ư?

Phụ
Minh Ý xuống xe, mỉm cười nhìn cô: “Hy Hy, anh đưa em về nhà, có chuyện gì trên
đường sẽ nói”.

Phùng
Hy nắm chặt máy điện thoại, cô đang định gọi cho Mạnh Thời. Nghĩ một lát, cô
nói “Vâng”.


cũng rất muốn biết tình hình cụ thể. Rõ ràng là Mạnh Thời vẫn chưa biết tin cô
được thả. Nghĩ đến món thịt thỏ rút xương mà anh đưa vào trại tạm giam cho cô,
Phùng Hy mím môi cười.

“Cô
là Phùng Hy đúng không ạ? Lão gia nhà chúng tôi họ Mạnh, ông muốn gặp cô một
lát”.

Phùng
Hy quay đầu lại với vẻ vô cùng bất ngờ, một cụ già tóc bạc đang đứng cạnh chiếc
xe Benz, ông mặc lụa Tàu màu trắng, mang phong thái của một ông tiên. Cô chớp
chớp mắt, đây chắc là chú Tần mà Mạnh Thời hay nhắc tới. Cô lại thấy buồn cười,
Mạnh Thời chưa bao giờ kể với cô rằng, nhà anh không những ở bên sông Lan Khê,
mà còn giữ truyền thống của xã hội cũ. Ông gọi cha Mạnh Thời là lão gia. Thế
ông gọi Mạnh Thời là gì nhỉ?

“Chú
là chú Tần đúng không ạ? Mạnh Thời đâu hả chú?”.

Cha
anh nắm thông tin nhanh thật đấy, ông không báo tin cô được thả với Mạnh Thời
ư?

Chú
Tần gật gật đầu, nhẹ nhàng trả lời cô: “Thiếu gia có việc, lão gia dặn tôi đón
cô Phùng Hy đến Nhà Gianh”.

Phụ
Minh Ý cau mày, nói: “Hiện giờ cô ấy quá mệt không tiện đi. Hy Hy, chúng ta đi
thôi”.

Sự
độc đoán của anh khiến Phùng Hy phản cảm. Dù thế nào cũng là chuyện của cô, lại
là cha Mạnh Thời mời, cho dù cha Mạnh Thời phản đối hay tán thành, hiện giờ cô
đều không thể từ chối.

“Tổng
giám đốc Phụ, cảm ơn anh đã đến đón em. Việc liên quan đến vụ án hôm khác chúng
ta sẽ bàn, xin lỗi anh!”. Nói xong Phùng Hy đi đến chỗ chú Tần. Chú Tần mở cửa
cho cô, Phùng Hy lịch sự nói: “Cảm ơn chú”.

Lên
xe rồi cô mới phát hiện ra lái xe đang độ tuổi trung niên, khoảng bốn mươi tuổi,
mặt tròn, cười mắt híp lại. Vừa nhìn Phùng Hy lại nhớ đến Phật Di Lặc. Anh ta
quay đầu cười giới thiệu với Phùng Hy: “Tôi là Vũ San, rất vinh hạnh được làm
quen với cô Phùng Hy”.

Anh
ta có quan hệ gì với nhà họ Mạnh? Lái xe? Phùng Hy gật đầu chào lại lòng không
khỏi nghi ngờ.

Lúc
xe nổ máy cô nhìn ra ngoài, Phụ Minh Ý sầm mặt đứng bên xe ô tô nhìn cô. Lúc đến
chỗ rẽ, cô lại quay đầu lại, Phụ Minh Ý vẫn đang nhìn cô, bóng anh lẻ loi.

Đi
sau chú Tần và Vũ San, lần đầu tiên Phùng Hy được đặt chân vào Nhà Gianh. Cô liếc
nhìn khu nhà bí ẩn này với một tâm trạng vừa nghi ngờ vừa tò mò, trong lòng cảm
thấy bất an. Trên xe cô nhắn tin cho Mạnh Thời, anh không trả lời. Cô gọi điện
thoại cho anh, điện thoại tắt máy. Cha Mạnh Thời biết hôm nay cô được thả khỏi
đồn công an, cũng trong thời điểm này Mạnh Thời cắt đứt liên lạc với cô.

Phùng
Hy nheo mắt lại, nhìn thấy ánh nắng rọi xuống sân, cô nghĩ, cô đã đoán ra được
nội dung của cuộc nói chuyện.

Đi
qua sảnh giữa, dọc theo hành lang đến cửa gian phòng bên trái, chú Tần đẩy cửa
vào nói: “Cô Phùng Hy, cô ngồi đây nghỉ một lát nhé”.

Giữa
phòng có một vách ngăn kẻ ô vuông uốn hoa, bên trong có giường và tủ quần áo,
gian ngoài gần cửa sổ có một chiếc bàn lớn, giấy, mực, bút, nghiên được đặt gọn
gàng trên bàn. Sát tường là một tủ sách, trên tường có treo tranh chữ. Phòng ốc
được dọn dẹp rất gọn gàng.

“Đây
là phòng của thiếu gia”. Chú Tần nói.

Phùng
Hy quay đầu lại nhìn ông, nghe nói là phòng của Mạnh Thời, cô không còn cảm thấy
ngại ngần, bất an như lúc trước nữa. Cô chậm rãi nhìn bức chữ trên tường. Chữ Mạnh
Thời viết, được nhìn nét bút của anh, cảm thấy vô cùng thân thiết. Cô lại gọi
điện cho Mạnh Thời, vẫn thấy tắt máy. Phùng Hy sờ tay lên chữ của Mạnh Thời,
nghĩ, lẽ nào cô không thể gặp được anh nữa ư?

Chú
Tần đem đến cho cô bát cháo và mấy món ăn kèm, còn có thêm hai chiếc khăn nóng
hổi. Phùng Hy cảm kích lấy một cái úp lên mặt, nghe thấy chú Tần nói: “Lúc đầu
lão gia định đợi cô Phùng Hy nghỉ ngơi xong mới gặp, nhưng do sốt ruột, phiền
cho cô quá”.

Khăn
úp lên mặt, xua đi mọi mệt mỏi. Đợi đến khi lạnh, cô lại đổi sang cái còn lại,
tinh thần đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt khăn xuống cười nói: “Phiền cho chú Tần
quá. Buổi sáng cháu đã ăn sáng ở trại tạm giam rồi, cháu chưa thấy đói. Bây giờ
cháu có thể đi gặp bác Mạnh rồi chứ ạ?”.

Chú
Tần nhẹ nhàng nói: “Cô có cần nghỉ ngơi một lát nữa không?”.

Phùng
Hy lắc đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3