Nhật ký lấy chồng - Chương 10 - Phần 1
Chương
10
Hôn
nhân không sinh ra được cảm giác an toàn
Cảm
giác an toàn và hôn nhân không phải là vấn đề như con gà và quả trứng. Cảm giác
an toàn chính là cảm giác an toàn, mình có thể đem lại cho mình; hôn nhân chính
là hôn nhân, nó không phải là con gà, không thể sinh ra cảm giác an toàn. Chính
vì thế, giữa chúng không có mối liên hệ gì.
Cho dù lưu luyến, bịn rịn đến đâu
cũng không có đủ can đảm cả đêm không về nhà, cuối cùng Tiền Đa Đa vẫn khăng
khăng đòi về nhà.
Vừa tiêu hao nhiều sức lực như vậy,
lúc lên tầng bước chân cô lâng lâng, đút chìa khóa vào ổ khóa mấy lần mà không mở được cửa. Đột nhiên cửa bị mở từ bên
trong, cô giật nảy mình, bình tĩnh lại nhìn, mới phát hiện ra người mở cửa là bố
mình.
“Bố, sao muộn thế này rồi mà bố vẫn
chưa ngủ?”. May mà không phải là mẹ. Thở phào một tiếng, sau khi bước vào cửa
Tiền Đa Đa khẽ giọng hỏi.
“Nghĩ một số chuyện, không ngủ được”.
Bố Tiền Đa Đa đứng một bên nhìn con gái cởi giày, định nói gì xong lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?”. Từ trước đến
nay bố cô rất lịch lãm, phong độ, sau khi nghỉ hưu càng nhàn nhã, hiếm khi thấy
ông buồn rầu như lúc này, Tiền Đa Đa hỏi tiếp.
“Cũng không có chuyện gì cả. Mẹ con
dạo này rất dễ nổi cáu, buổi tối túm lấy bố nói chuyện của con một hồi lâu, khiến
bố cũng không ngủ được”.
Câu nói này lập tức đánh gục Tiền
Đa Đa, hiện nay chỉ có một chuyện khiến mẹ buồn rầu nhất - chuyện đại sự của
con gái. Thực sự cô cũng đã cố gắng, nhưng kết quả lại một lần nữa chứng minh rằng,
cô không thể làm mẹ mãn nguyện ngay lập tức.
Cảm thấy thực sự có lỗi với người gặp
tai ương là bố, Tiền Đa Đa thành khẩn nắm chặt tay bố, cúi đầu nhận tội: “Bố,
con xin lỗi!”.
“Thôi, thôi, người trong nhà mà còn
nói như vậy. Hôm nay con lại làm thêm giờ muộn thế à? Mau đi ngủ sớm đi, nhớ lo
cho sức khỏe đó!” Bố vỗ vỗ vai cô, quay đầu về phòng.
Buổi tối do “yêu quá độ”, sáng hôm
sau Tiền Đa Đa không tài nào dậy nổi.
Không dậy nổi cũng không có người gọi
cô, cuối cùng tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô. Tiền Đa Đa choàng tỉnh, sau
khi nhấc máy, đầu bên kia giọng Tiểu Lãm rất sốt sắng, “Sếp ơi, buổi sáng có cuộc
họp thường lệ mà! Phó tổng giám đốc Hứa Phi vừa gọi điện đến, hỏi sếp đã đến
chưa”.
Tiền Đa Đa nhìn chiếc đồng hồ nhỏ
trên đầu giường, sau khi nhìn rõ thời gian mắt liền trợn trừng lên. Không ngờ
ngủ một mạch đến tận giờ này! Sao dạo này cô giống như con heo vậy nhỉ?
Làm vệ sinh cá nhân như đi đánh trận,
Tiền Đa Đa vội vã đi làm. Liếc mắt nhìn thấy mẹ đang đứng một mình trên sân thượng
phơi quần áo, lúc vớ lấy chìa khóa, cô không kìm nổi bèn trách một câu: “Mẹ,
sao mẹ không gọi con một tiếng?”.
Mẹ Tiền Đa Đa cũng không ngoái đầu
lại, lạnh lùng nói vọng ra hai câu: “Giờ con làm gì cũng có nói với mẹ tiếng
nào đâu, mẹ còn gọi làm gì?”.
Bị bão đánh ngay trước mặt, lúc ra
cửa mặt Tiền Đa Đa tối sầm.
Lúc xuống cầu thang, cô lại nhìn đồng
hồ một lần nữa. Gần đây trong nhà có áp thấp, giờ này đáng lẽ là lúc cả bố và mẹ
cùng xuất hiện bên bàn ăn, xem ra sáng hôm nay tâm trạng của mẹ tồi tệ chưa từng
có, ngay cả người từ trước đến nay lúc nào cũng hềnh hệch như bố cũng bị vạ
lây, trốn ở trong phòng không chịu ra. Chỉ có cô là ngờ nghệch, tự nhiên lại
đâm đầu vào.
Haizz, Tiền Đa Đa than thầm trong
lòng. Người ta nói “Con gái lớn không đáng để giữ lại trong nhà, giữ đi giữ lại
thành kẻ thù”, trước đây cô luôn cười khẩy, hiện giờ cảm thấy quả nhiên là có
lý.
Kể từ khi biết cô chủ động từ bỏ ứng
cử viên tuyệt vời cho việc kết hôn là Diệp Minh Thân, mẹ đã quyết định từ bỏ
triệt để cô con gái này, hàng ngày ra ra vào vào đều coi cô là người vô hình,
ăn cơm cũng không buồn nhìn cô một cái, dùng hành động để biểu thị một cách
kiên quyết tuyệt đối sự phẫn nộ của mình. Hiện giờ mẹ phát hiện thấy dùng sự im
lặng không đủ sức mạnh, bèn chuyển sang dùng lời nói để trút bực, xem ra cuộc sống
của cô ở nhà trong những ngày tháng tới sẽ càng ngày càng khó khăn.
Hay là chuyển ra ngoài ở. May mà cô
cũng là người biết phòng xa, năm kia đã lén mua một căn hộ để đầu tư, tính ra
thì chỉ còn khoảng một tháng nữa là được nhận nhà, dù sao cũng gọi là có đường
lùi.
Về chuyện mua nhà, cô đã quyết định
giấu bố mẹ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, một là không muốn họ phải bù trừ cho
mình, hai là quan tâm đến tâm hồn yếu đuối của mẹ.
Cô đã từng thăm dò nói chuyện với mẹ
về chuyện con gái tự mình mua nhà, lập tức bị phản đối kịch liệt.
Tư tưởng của mẹ Tiền Đa Đa đương
nhiên là ngàn năm vẫn không đổi, suy nghĩ của bà là, con gái đến một độ tuổi
nào đó thì phải dồn toàn bộ công sức cho việc tìm một đối tượng kết hôn phù hợp.
Vốn bà đã rất không đồng tình với việc Đa Đa dành mọi tâm huyết cho sự nghiệp,
cộng thêm với việc tự mình mua nhà, thế thì khác gì thẳng tay bóp chết ham muốn
lựa chọn của tất cả những người đàn ông bình thường?
Mấy năm qua, một cô gái gần ba mươi
tuổi, chức vụ cao, lương bổng cao, năng lực cao đã được coi là chuyện chết người
rồi, nếu cộng với một căn hộ tự mua nữa, thì về cơ bản đồng nghĩa với việc viết
mấy chữ “tôi không muốn lấy chồng” lên mặt, chuyện lấy chồng thực sự không còn
hy vọng gì nữa.
Chính vì hai điểm nói trên, cô đã
âm thâm mua căn hộ đó mà không để lộ động tĩnh gì.
Vừa nghĩ đến đây điện thoại lại đổ
chuông, cô không kịp nghe, cho xe nổ máy trước rồi rẽ lên đường. Sau khi xe dừng
lại ở trạm đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, cô mới một tay giữ vô lăng, tay còn lại cầm
điện thoại lên.
Đầu bên kia điện thoại là giọng Hứa
Phi, bối cảnh rất yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng máy in chạy, vừa nghe là biết
anh đang ở văn phòng. “Đa Đa, em đang ở đâu vậy? Vừa nãy anh gọi điện thoại đến
phòng em, trợ lý của em nghe máy”.
Giọng anh tỏ ra rất vui vẻ, cảm
giác tràn đầy sinh lực. Tại sao thế gian lại có những người dù dày vò đến đâu
cũng không biết mệt, chỉ tiếc rằng đó không phải là cô.
Không kìm được lại than thầm một tiếng
trong lòng, lại nhớ đến giọng điệu của mẹ lúc trước, Tiền Đa Đa trả lời có phần
ấm ức: “Em ngủ quên, giờ vẫn đang ở trên đường, lát nữa mà đến muộn, phó tổng
giám đốc Hứa Phi xiên thẳng em lên bêu diếu trước mọi người là được rồi”.
“Em vẫn đang đi trên đường à? Thế
lái xe đâu”.
“Em chính là lái xe”. Tối qua cô
tan sở muộn như vậy, lái xe đã biến mất từ lâu, lẽ nào còn bắt người ta đến sớm
đón cô ư?
“Thế mà em vẫn còn nghe điện thoại
à? Nguy hiểm quá! Lái xe cẩn thận đấy, đợi đến công ty rồi tính sau”. Anh trả lời
rất nhanh, Tiền Đa Đa chỉ kịp “ấy” một tiếng, đầu bên kia đã cúp máy rồi.
Không ngờ lại ngắt điện thoại của
cô như vậy! Tiền Đa Đa liếc nhìn màn hình với vẻ không tin. Sau lưng có tiếng
còi ô tô, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh. Cô ném điện thoại xuống tiếp tục lái
xe, hai tay nắm lấy vô lăng, đánh tay lái cũng mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi qua ngã tư, đột nhiên cô sực
nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Cũng không quan tâm đến thời gian nữa, lách
ra khỏi dòng xe, táp vào dải an toàn, rồi lại một lần nữa cầm điện thoại lên bấm
máy.
Chuông kêu mấy hồi mới được nhấc
máy, cô bổ ngay một câu: “Kerry, từ sau anh đừng gọi điện linh tinh đến phòng
làm việc của em, trợ lý của em sẽ hiểu lầm”.
Đầu bên kia có tiếng gõ cửa, còn có
cả tiếng chuông điện thoại, anh trả lời giữa những âm thanh bận rộn này: “Đa
Đa, tập trung vào lái xe đi”.
“Em dừng lại rồi”, cô không thèm đếm
xỉa, tiếp tục nói chuyện của mình, giọng nghiêm túc tỏ vẻ nhấn mạnh: “Anh nghe
rõ điều em vừa nói chưa?”.
Hứa Phi bật cười, mặc dù cười nhỏ,
nhưng tiếng cười vọng ra từ ống nghe, vẫn khiến màng nhĩ cô rung lên. Tối hôm
qua mới kề vai áp má, phản ứng của cơ thể nhạy bén, đột nhiên hai tai nóng bừng,
Tiền Đa Đa đỏ bừng mặt, may mà đầu bên kia điện thoại không nhìn thấy.
“Nghe thấy rồi, giám đốc Tiền ạ”.
Anh cười trả lời bằng giọng khẳng định, sau đó bổ sung thêm một câu, “Nhưng việc
công thì được chứ? Vừa nãy anh nói với trợ lý nhà em rằng, cuộc họp của khối thị
trường lúc mười giờ anh cũng sẽ đến tham gia. Liệu cô ấy có hiểu lầm không?”.
Haizz, thật không biết phải làm gì
với người đàn ông này. Nghe thấy thế Tiền Đa Đa cũng muốn cười. Thời gian đang
gấp, không nói nhiều với anh nữa, cô đáp một tiếng rồi cúp máy, tiếp tục rồ ga.
Vội vội vàng vàng đến công ty, lúc
cô bước vào phòng làm việc, Tiểu Lãm đã ôm đồ theo vào, “Sếp à, mọi người đang
đợi ở phòng họp rồi. Bắt đầu ngay bây giờ ư?”.
“Bắt đầu ngay bây giờ, chị sẽ sang
ngay”. Tiền Đa Đa bước đi vội vã, đón tập tài liệu lật ra xem, gật đầu với Tiểu
Lãm.
Lúc Tiền Đa Đa bước vào phòng họp,
hai bên chiếc bàn dài đã ngồi kín, cô bước vào vị trí của mình ngồi xuống, vừa
mở tập tài liệu ra, cửa lại bật mở.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn
ra phía cửa, người đẩy cửa bước vào là Hứa Phi, anh mỉm cười với mọi người, mắt
liếc về phía Tiền Đa Đa, nụ cười đó càng rộng mở hơn, cả căn phòng họp rộng rãi
như có ánh nắng lướt qua.
Trước đó đã nói chuyện qua điện thoại
với anh, Tiền Đa Đa đã có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý nên cũng không cảm thấy
bất ngờ, cô ngồi trên ghế cười đáp lại. Đang định mở lời, đột nhiên ngoài cửa lại
có người bước vào, bộ đồ công sở gọn gàng, mái tóc đen buộc đằng sau, cười lịch
sự chào tất cả mọi người.
Trong phòng họp không có tiếng động
nào, nhưng Tiền Đa Đa vẫn nghe thấy rất rõ tiếng hít thở phập phồng trong lòng
mọi người. Nụ cười vẫn đang đọng trên môi, cô phản ứng nhanh, cũng cười và gật
đầu với Keiko, sau đó đứng dậy đưa tay mời họ vào ngồi.
Sau khi họ đã vào vị trí, Hứa Phi mỉm
cười với cô, “Dora, để tôi nói trước mấy câu, chiếm một chút thời gian của cô
có được không?”.
“Tất nhiên rồi, anh phát biểu trước
đi”. Tiền Đa Đa ngồi xuống, nhích ghế nhường Hứa Phi.
Hứa Phi nói không nhiều, chỉ ngắn gọn
vài câu, nhưng ngồi bên Tiền Đa Đa nghe rất rõ, ánh mắt các nhân viên nữ lại bắt
đầu dậy sóng, long lanh.
Lại muốn đưa giấy ăn cho họ, Tiền
Đa Đa bất lực.
Quyền lực là liều thuốc xuân - đây
là đạo lý đặt ở bốn biển đều chuẩn. Công ty khổng lồ này tựa như một quốc gia
nhỏ, giám đốc điều hành trẻ nhất đã khiến người ta không thể nào kìm chế nổi,
bây giờ thoắt một cái anh lại biến thành phó tổng giám đốc trẻ nhất. Haizz, biết
làm thế nào đây?
Không quan tâm nữa, đợi anh nói xong,
Tiền Đa Đa đứng dậy, cuộc họp sau đó được tiến hành như bình thường. Keiko ngồi
bên cạnh Hứa Phi, nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng cúi đầu nói nhỏ với anh, ánh
mắt những người khác lộ rõ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Elizabeth và Nhậm Chí Cường.
Đặt câu hỏi, thảo luận, tổng kết,
cuộc họp này diễn ra như bình thường, nhưng Tiền Đa Đa có thể đảm bảo rằng,
ngày hôm sau công ty sẽ có vô số lời đồn đại với nhiều phiên bản khác nhau. Chỉ
mong vai trò của cô trong những phiên bản đó đẹp hơn một chút, đừng bị dị nghị
là con hồ ly tinh lên chức bất thành, hoặc khoa trương hơn, coi cô là kẻ chơi
trò Lesbian không thành nên bị bỏ rơi một cách thảm hại.
Cho dù người ở dưới có suy nghĩ gì,
cuộc họp này đã đi đến hồi kết một cách thuận lợi. Lại có người gõ cửa, người
bước vào là Chính Giang, Chính Giang xin lỗi tất cả mọi người, sau đó bước đến
bên Hứa Phi, ghé sát tai anh nói mấy câu.
Nhìn thấy rất rõ anh cau mày lại,
sau đó ngoảnh mặt nhìn cô.
Trong tích tắc bốn mắt chạm nhau, cảm
thấy anh đang nhìn mình chăm chú, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Tiền Đa Đa
hơi sợ.
Nhưng rồi anh lại cười ngay, đứng dậy
mới nói: “Dora, có cuộc họp khẩn cấp, tôi phải về trước đây. Mọi người cứ tiếp
tục đi nhé”.
Keiko đang ngồi bên cạnh hỏi nhỏ
Chính Giang đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng đứng lên, mặc dù không nói gì,
nhưng vẫn gật đầu cười với Tiền Đa Đa.
Tại sao tự nhiên mọi người lại
khách khí như vậy? Đột nhiên Tiền Đa Đa cảm thấy không quen.
Công việc bận rộn, dự án vừa mới bắt
đầu, tất cả còn đang rối như tơ vò, cũng không có nhiều thời gian dò đoán đã xảy
ra chuyện gì, thời gian còn lại trong ngày, Tiền Đa Đa tạm thời gạt sự việc xảy
ra trong cuộc họp này ra khỏi đầu óc, vùi đầu vào công việc.
Trước khi hết giờ làm việc cô nhận
được điện thoại của Y Y, giọng cô ấy rất uể oải. Vốn vẫn còn một số việc chưa
làm xong, nhưng cảm giác tâm trạng cô bạn có điều gì bất thường, Tiền Đa Đa lập
tức dừng lại mọi việc, sau khi hết giờ đến điểm hẹn đúng giờ.
Lái xe ngồi đợi dưới bãi đỗ xe, Tiền
Đa Đa bảo anh ta đưa mình đến bến tàu điện ngầm, đi tàu điện ngầm theo thói
quen cũ.
Lúc xuống tàu trời đã tối hẳn, chiếc
cặp đựng laptop trong tay Tiền Đa Đa khá nặng, bên cạnh là những đám người ồn
ào với những âm thanh hỗn tạp, loáng thoáng nghe thấy có tiếng chuông điện thoại
di động, cô bỏ một tay ra móc điện thoại trong túi.
Bến tàu điện ngầm này là đầu mối
giao thông mới được xây dựng ở khu phía Tây, mấy tuyến tàu điện ngầm giao nhau ở
đây, lại nằm ở khu trung tâm thương mại, con đường trước mặt rất rộng, hai bên
là những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.
Đúng là điện thoại di động của mình
đổ chuông thật, cô lấy máy ra nghe, đưa sát vào tai. Đầu bên kia giọng Hứa Phi
có vẻ trách móc, “Đa Đa, sao không nghe điện thoại của anh?”.
“Em chuẩn bị xuống tàu điện ngầm mà, hẹn đi ăn
với bạn. Anh đã nghỉ chưa?”.
“Nghỉ làm? Anh còn đang họp”. Dường
như anh thở dài một tiếng, nhưng rồi lại cười ngay, “Sao em lại đi tàu điện ngầm?
Ăn cơm ở đâu? Họp xong anh sẽ đến đón em”.
“Thế thì ngại quá, lại còn làm phiền phó tổng
Hứa”. Lúc nói chuyện cô đứng ở cửa bến tàu điện ngầm. Trước mặt là con đường rộng
rãi, xe cộ qua lại tấp nập, chỉ là cảnh đường phố bình thường nhất ở Thượng Hải,
nhưng lúc này cô lại cảm thấy mọi thứ đều rất đẹp. Lúc trả lời cô hơi cười cười,
khóe miệng bất giác nhếch lên.
“Mong em cứ làm phiền anh đi, giám đốc Tiền”.
Anh cười rồi cúp máy.
Cảm thấy rất vui, Tiền Đa Đa cất điện
thoại đi, trên môi vẫn giữ nụ cười. Cô quay người bước vào cửa bến tàu điện ngầm,
lúc nghiêng đầu vô tình liếc thấy bên đường có một chiếc xe từ từ đỗ lại, cửa bật
mở, một cô gái trẻ nhảy phắt xuống, sau đó cửa lại đóng sầm lại.
Cô vốn không phải là người có tính
hiếu kỳ, nhưng chiếc xe đó đỗ ngay sau lưng, tiếng đóng cửa xe lại mạnh, bèn đứng
lại theo bản năng, quay đầu nhìn một cái.
Cái nhìn này đã khiến nụ cười của
cô cứng lại, không thể nhấc chân được nữa.
Đó là một chiếc xe đắt tiền, cửa
sau đóng lại lại bật ra, có người đàn ông bước xuống, túm chặt cánh tay của cô
gái trẻ đó lại. Cô gái giãy giụa, anh ta không chịu buông ra, hai người cứ giằng
co nhau trên đường như vậy.
Người đàn ông đó không còn trẻ nữa,
anh ta cau mày, nhìn nghiêng thấy mặt rất quen, cho dù cận thị đến đâu cô cũng
vẫn nhận ra được ngay, chính là Ngưu Chấn Thanh.
Còn cô gái trẻ đó xõa tóc, khuôn mặt
có nét giống cô. Tiền Đa Đa đứng bên cạnh họ, các nét của cô gái hiện rõ trước
mắt, gương mặt đó đột nhiên trùng khớp với một tấm ảnh mờ trong ký ức. Tiền Đa
Đa hít một hơi thật sâu, trong lòng rối bời.
Đây là đầu mối giao thông đông đúc,
lại là trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc mọi người đã xúm lại xem, còn có xu
thế không ngừng gia tăng. Lúc đầu Tiền Đa Đa chỉ đứng cách họ chừng ba thước,
chỉ một lát mà mọi người đã xúm đông xúm đỏ, không còn nhìn rõ gì nữa.
Cô cũng không muốn nhìn rõ, càng
không muốn để Ngưu Chấn Thanh nhìn thấy mình. Cô cố gắng lê chân về phía sau,
cuối cùng thoát ra khỏi đám người, quay đầu bỏ đi.
Lúc xuống tàu điện ngầm, cảm giác cầu
thang dài không sao kể xiết, cô bước từng bước một, không kìm được bèn chạy,
tay bám vào tay vịn sắt lạnh lẽo, lại thấy có phần tê tê.
Trên đường đi, trong đầu chỉ hiện
lên cảnh hai người đó giằng co nhau. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy
hai người đó đồng thời xuất hiện, hình ảnh này lại được gắn với cái nhìn thoáng
qua của cô ở Hồng Kông, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Một điều đáng sợ
hơn là, cô đã từng gặp khuôn mặt của cô gái trẻ đó, không chỉ ở Hồng Kông. Hiện
giờ nghĩ lại, cô đã từng gặp cô ta tại thời điểm trước đó, trong xe của Diệp
Minh Thân, trên tấm ảnh mà anh mỉm cười đưa cho cô.
Làm thế nào bây giờ? Hai lần bắt gặp
chồng của bạn mình đi với người con gái khác, cô gái đó lại là bạn gái cũ của
người đàn ông tuyệt vời mà cô mới từ bỏ. Cô cảm thấy đột nhiên có một tấm lưới
lớn bùng nhùng tung ra trước mặt mình, đan xen phức tạp, không hề có đầu mối
nào. Đột nhiên Tiền Đa Đa cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Làm thế nào bây giờ? Có nên nói cho
Y Y biết hay không? Vai trò của kẻ mách lẻo thường hay bị chê trách. Vợ chồng
người ta bất hòa hoàn toàn là do mình gây ra, nếu cuối cùng hai vợ chồng họ giảng
hòa, sẽ coi cô như cái gai trong mắt, không cẩn thận lại để mất cả tình bạn chứ
chẳng chơi.
Thế thì nên giữ im lặng, coi như
chưa từng có gì xảy ra ư? Nếu một ngày nào đó đột nhiên Ngưu Chấn Thanh quyết định
không cần cuộc hôn nhân này nữa, lẽ nào cô lại trơ mắt đứng nhìn người bạn thân
nhất của mình bị giết một cách trở tay không kịp, biến thành người phụ nữ bị chồng
ruồng bỏ mà không hề có sự chuẩn bị trước nào ư?
Nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra bước tiếp theo
mình sẽ phải làm gì, cuối cùng Tiền Đa Đa thở dài một tiếng, gục mặt xuống lòng
bàn tay một cách bất lực.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy
muốn tránh cuộc hẹn với người bạn thân, nhưng cho dù rất không muốn, tàu điện
ngầm vẫn nhanh chóng đưa cô đến điểm hẹn.
Đã đến giờ ăn tối rồi, họ hẹn nhau
tại nhà hàng Thái Lan MMK tại tầng ba của tòa nhà. Lúc lên tầng, bước chân của
Tiền Đa Đa nặng trịch, gần như không lê được bước lên thang máy cuốn.
Cửa nhà hàng được bài trí các loại
cây nhiệt đới, các cô nhân viên mặc trang phục truyền thống của Thái Lan mỉm cười
đưa khách vào chỗ ngồi. Vẫn giữ nếp cũ, Y Y đến trước từ lâu, nhìn thấy cô liền
vẫy tay từ xa, miệng mỉm cười, sắc mặt vẫn ổn, không đến nỗi uể oải như khi nói
qua điện thoại.
Trong đầu vẫn đang đấu tranh, lúc
ngồi xuống, Tiền Đa Đa bắt ép mình phải cười một cái.
“Đa Đa, dạo này có tin tức gì mới
không?”. Y Y cúi đầu giở thực
đơn. Đây không phải là lần đầu tiên đến, Y Y gọi món rất nhanh. Không nghe thấy
câu trả lời của Tiền Đa Đa, Y Y gấp thực đơn lại, nhìn cô, “Đa Đa?”.
“Hả?”.
Trong nhà hàng có một sân khấu rất nhỏ, mấy cô gái Thái Lan đang múa, mười ngón
tay dài, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mờ ảo. Tiền Đa Đa đang mơ màng, trả
lời cũng chậm nửa nhịp.
Y Y cười, “Cậu sao vậy? Đa Đa, làm giám đốc điều
hành mệt lắm hả? Nói chuyện với cậu mà còn không nghe thấy”.
“Không,
tớ đang nghĩ xem nên ăn gì!”. Tiền Đa Đa cười miễn cưỡng. Cô phục vụ đưa thực
đơn ra, cô đưa tay đón lấy, cúi đầu giả vờ đọc để giấu đi vẻ bất thường của
mình.
Họ
gọi món cà ri cua, rau cải làn xào, và cả món thịt gà cuốn. MMK nấu món Thái
Lan rất ngon, mấy món này vốn là món ăn sở trường của cô, nhưng hôm nay cô
không hề cảm thấy ngon miệng. Còn Y Y lại tỏ ra rất có hứng thú nói chuyện, vừa
múc nước sốt cà ri vàng óng vừa nói với cô: “Đa Đa này, mấy hôm trước bạn bè của
Steve ở lớp quản lý gặp mặt, tớ cũng đã đi. Cậu thử đoán xem tớ đã gặp ai!”.
“Ai
vậy?”. Tiền Đa Đa hỏi rất đơn giản, vì từ nãy đến giờ cô đều cúi đầu chính vì
thế trước mắt chỉ nhìn thấy động tác của Y Y.
Trong
bát cô ấy là cơm tám Thái hạt trắng muốt, dài, chiếc thìa màu xanh nhạt đựng nước
sốt màu vàng óng đặt bên trên, sau đó dần dần trộn đều cơm, mùi cà ri thơm ngào
ngạt.
Y
Y là người an nhàn quen rồi, mọi động tác đều toát lên vẻ chậm rãi, mười ngón
tay nhỏ nhắn, mỹ nhân mỹ thực, ngay cả động tác trộn cơm cũng khiến người ta cảm
thấy đẹp, đâu có như cô? Ăn cơm lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Nhìn một lúc Tiền
Đa Đa lại nghĩ đến chuyện đâu đâu. Như thế Y Y chịu sao nổi?
Giọng
Y Y lại cất lên, “Còn ai vào đây nữa, Diệp Minh Thân”.
“Hả?
Sao cậu lại gặp anh ấy?” Nghe đến cái tên Diệp Minh Thân, Tiền Đa Đa liền trở về
với thực tại, giọng ngờ vực.
“Người
ta là giáo sư, giáo sư Diệp”. Y Y nhấn mạnh, sau đó hiếm khi thở dài, “Đa Đa,
anh ấy còn nhắc đến cậu với tớ!”.
“Thật
à?”. Cảm thấy hôm nay mình như một con vẹt, chỉ biết nhắc lại câu hỏi, Tiền Đa
Đa lại thốt ra hai chữ.
“Anh
ấy hỏi cậu có khỏe không. Haizz, tớ cảm thấy Diệp Minh Thân thật sự không thể ở
chê điểm gì, chia tay với người đàn ông như thế thật là đáng tiếc”.
Nói
đến Diệp Minh Thân, Tiền Đa Đa chỉ nhớ đến bức ảnh lờ mờ đó. Cô gái tóc dài đứng
hóng gió trước biển, các nét có phần giống cô.

