Nhật ký lấy chồng - Chương 07 - Phần 1

Chương
7

Cái gì khiến em phải kiên trì đến
cùng?

Em
nghĩ chắc chắn mình không hạnh phúc lắm, ít nhất không được trọn vẹn như vẻ bên
ngoài, nếu như vậy thì cái gì đã khiến em phải kiên trì đến cùng?

Còn về Hứa Phi, cô không thể nghĩ,
vừa nghĩ đến người đàn ông này cô lại thấy đau đầu.

Anh mới hai mươi bảy tuổi, trẻ
trung đẹp trai, nụ cười như ánh nắng mặt trời, trước đây là cậu em học dưới
khóa cô, hiện giờ là sếp của cô... Nghiêm túc? Thật hoang đường.

Cô gần ba mươi tuổi rồi, thăng chức
không thuận lợi, chán ghét yêu đương, bải hoải rã rời, muốn có một cuộc hôn
nhân, đối với cô, công ty này, vị trí này bỏ thì thương mà vương thì tội. Khu vực
châu Á lại chuẩn bị xảy ra đại chiến, có thể dự đoán các cuộc tranh giành đấu
đá tiếp theo, kể cả không có lời đề nghị hoang đường của vị sếp mới này, cô
cũng đã nảy ra ý định rút lui, lần này coi như đánh tan ý đồ định ở lại của cô.

Bao năm rèn luyện trong chiến trường
công sở, cộng với bản tính sẵn có, từ trước đến nay Tiền Đa Đa là người của
phái hành động, sau khi đã quyết định sẽ cố gắng thực hiện, sau khi nghĩ xong
cô cũng không ngủ nữa, xuống giường ngồi trước máy tính, mở tài khoản của mình
ra kiểm tra tiền tiết kiệm.

Cô mệt rồi, chuyển sang công ty
khác sau đó tiếp tục cuộc chiến chốn giang hồ không phải là không được, nhưng
trước đó cô muốn nghỉ ngơi, muốn đi nghỉ, muốn để mình gạt bỏ tất cả mọi thứ.

Sau khi mở tài khoản ra, cô đếm cẩn
thận mấy số không trong tài khoản. Mấy năm nay làm việc vất vả, không có thời
gian tiêu tiền, những lúc bận rộn phờ phạc cũng có kêu ca phàn nàn, nhưng hiện
giờ nhìn con số trong tài khoản, cô cười một cách hài lòng.

Sau khi tắt máy tính cô bước ra sân
thượng. Còn sớm quá, cửa phòng ngủ của bố mẹ vẫn đang đóng, phòng khách tĩnh lặng
như tờ. Nhà cô là khu nhà kiểu cũ, mỗi khu chỉ có hai tầng, và gia đình cô ở tầng
trên. Từ nhỏ lớn lên ở đây, bầu không khí yên tĩnh vô cùng quen thuộc, nhắm mắt
đi trên đường cũng cảm thấy yên tâm.

Phòng khách nối liền với ban công rộng
rãi, cô bước đến kéo rèm cửa ra, để ánh nắng mặt trời hắt vào. Ban công nằm đối
diện với một thảm cỏ xanh, nhìn sang thấy rộng thênh thang. Bây giờ đang là cuối
mùa đông, đầu mùa xuân, không khí lạnh lẽo, gió lạnh táp vào mặt, cô khẽ rùng
mình, sau đó cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Sau lưng có tiếng gọi, là mẹ, “Đa
Đa, sáng sớm ra đã làm gì vậy?”.

Mẹ cô vừa dậy, vẫn đang mặc váy ngủ,
mắt còn đang ngái ngủ bước ra khỏi cửa phòng thì nhìn thấy con gái đang đứng
trước cửa sổ ban công hóng gió lạnh, không hiểu tình hình, lúc mở miệng hỏi giọng
hơi rụt rè.

Cô quay đầu lại nhìn mẹ cười, để lộ
ra hàm răng trắng, “Không sao, con mất ngủ”.

Nét mặt mẹ cô tỏ rõ vẻ kinh ngạc,
phòng khách không bật đèn, trong buổi sáng sớm dường như có lớp mây mỏng bao phủ,
nhưng vẻ lo lắng của mẹ vẫn hiện rõ, chắc là thấy sợ trước biểu hiện quái dị của
cô.

Là mẹ của cô, người thương yêu cô
nhất thế gian này.

Đột nhiên cảm thấy sống mũi cay
cay, trái tim ấm lại, Tiền Đa Đa bước đến quàng tay lên vai mẹ, dựa đầu vào người
mẹ một cách thân mật, “Không có chuyện gì đâu ạ, con cam đoan đấy”.

“Ai mà biết con đang làm trò gì, từ
nhỏ đến lớn đều như vậy. Không phải tối nay phải bay đến Hồng Kông đó sao? Được
ngủ sao không ngủ thêm lúc nữa?”. Mẹ Tiền Đa Đa trở về với thực tại, tiếp tục
dí ngón tay vào trán con gái, lập tức lấy lại được sắc thái bình thường.

Trong bếp vọng lại tiếng xoong nồi
bát đĩa va chạm vào nhau, Tiền Đa Đa cười ngoái đầu lại đóng cửa sổ. Trong bầu
không khí của buổi sáng sớm có mùi thơm dễ chịu của cây cỏ thoảng qua đầu mũi.
Cô cười cười, đột nhiên cảm thấy vô cùng mù mịt, nhìn mình trên kính cửa sổ,
khóe miệng đang nhếch lên dường như mất điểm tựa, từ từ hạ xuống. Không thích
nét mặt này, cô lại cố gắng một lần nữa, bắt ép mình phải nhếch miệng lên.

Mặc dù đã hạ quyết tâm sẽ ra đi,
nhưng Tiền Đa Đa không hề lỗ mãng, sau khi bỏ ra cả một buổi sáng để viết đơn từ
chức, gấp cẩn thận cho vào phong bì, sau đó lặng lẽ đặt vào ngăn bàn.

Đi, bất cứ lúc nào cũng được, nhưng
cô không thể bỏ cuộc giữa chừng, buông tay không chịu làm nữa. Bản báo cáo tổng
kết trong cuộc họp thường niên ở Hồng Kông là công việc vô cùng quan trọng của
khối thị trường, cô quyết định trước khi ra đi sẽ gạt bỏ tất cả các nhân tố khiến
mình phiền muộn, tập trung sức lực đánh trận cuối cùng, dù có ra đi cũng phải
ra đi cho đẹp.

Tìm một người đàn ông thích hợp với
mình quả thực là rất khó, nhưng tìm được một công việc thích hợp với mình cũng
không dễ dàng gì, cô chỉ muốn rời công ty này chứ không có ý định bỏ nghề này.

Dựa vào mình và dựa vào đàn ông, đều
là hai con đường mọc đầy gai góc. Dựa vào mình bị gai đâm đương nhiên sẽ rất mệt,
nhưng không đến nỗi không gặt hái được gì, đàn ông thì lại khác. Dù sao thì họ
cũng là một cá thể khác, có thể vì cô mà dừng lại, chưa chắc vì cô mà ở lại; có
thể vì cô mà tạm thời ở lại, chưa chắc đã vì cô mà vĩnh viễn ở lại. Kể cả có
vĩnh viễn ở lại, cô lại sợ giữ được người ở lại, nhưng lại không giữ được niềm
vui.

Bài học đau đớn trước đây vẫn còn ở
đó, một người đã từng gửi gắm bao ước vọng lớn lao vào tình yêu như cô đã bị hiện
thực dồn ép lùi hàng nghìn bước, lùi đến mức chỉ muốn có một hợp đồng.

Một điều đáng thương hơn là, bây giờ
có người sẵn sàng chấp nhận hợp đồng rồi, đột nhiên cô lại không tin tưởng vào
khả năng thực hiện hợp đồng của mình nữa.

Tiến thoái lưỡng nan, nghĩ cũng đau
đầu, thôi vậy, trước hết phải giải quyết công việc trước mắt, sau đó sẽ giải
quyết từng vấn đề một.

Làm xong những chuyện này, Tiền Đa
Đa mới bắt đầu sắp xếp hành lý chuẩn bị ra sân bay.

Bố cô cũng đang chuẩn bị đi chơi,
hôm nay ông có buổi họp lớp, đều là bạn bè mấy chục năm lâu lắm không gặp nhau,
có lẽ hơi xúc động. Trước khi ra khỏi nhà bố quên hết cái nọ đến cái kia, xuống
dưới tầng một rồi mới sực nhớ ra quên mang cái này cái nọ, lên xuống mấy lần,
khiến mẹ Tiền Đa Đa cuối cùng phải nổi cáu. “Chỉ đi gặp mấy ông bà già mà sao
phải bận rộn như vậy? Người nào không biết lại tưởng ông đi gặp người yêu cũ đấy”.

Từ trước đến nay ông luôn luôn cúi
đầu nghe theo đại nhân bà xã, nghe xong ông cũng không cãi lại, nét mặt không
có gì thay đổi, cười hề hề rồi đi ra.

Đa Đa lại thấy thương bố, hỏi với
theo: “Bố, lớp bố họp ở đâu? Hay là để con đưa bố đi, bố đỡ phải đổi xe bus”.

“Cũng không xa lắm. Đa Đa, buổi tối
con còn phải lên máy bay, đừng bận tâm”. Bố Tiền Đa Đa từ chối, trước khi đi
còn vỗ vai con gái, dặn cô đi xa phải cẩn thận.

Lúc cô quay vào bắt đầu thu dọn đồ
đạc, mẹ cô đã vào bếp, nghe thấy có tiếng động bèn chạy ra đòi giúp.

“Không cần đâu mẹ, con làm nhanh
thôi”. Tiền Đa Đa vừa nói vừa làm.

Va ly của cô hàng ngày vẫn đặt ở
góc cửa để khi cần có thể dùng ngay, lúc sắp xếp hành lý, động tác của cô rất
chuyên nghiệp, thành thạo. Laptop, quần áo, giày đế bệt, xếp từng thứ vào vị
trí, không cần thời gian suy nghĩ. Kem dưỡng da đều đựng trong lọ nhỏ và đặt
trong một cái túi trong suốt, đơn giản, nhìn vào là thấy.

Chỉ mất hai mươi phút đã làm xong
xuôi mọi việc, Tiền Đa Đa kéo va ly ra cửa, vừa cúi người đi giày vừa chào mẹ.

Mẹ cô đứng bên cạnh nhìn rồi thở
dài, bước đến giúp cô mở cửa, miệng vẫn không quên cằn nhằn mấy câu: “Làm những
việc này thì nhanh thế, lính cứu hỏa cũng không nhanh bằng, tìm người yêu sao lại
khó vậy?”.

Hai năm nay bất kỳ chuyện gì mẹ
nói, chưa đầy mười câu là lại động chạm đến chuyện đại sự của cô, Tiền Đa Đa biết
nếu ở thêm chút nữa sẽ rất phiền hà, liền vội cúi đầu xem đồng hồ, miệng bắt đầu
than: “Ấy! Muộn quá rồi, phải đi mau mới kịp giờ máy bay”. Nói xong liền kéo va
ly vội vàng đi ra.

Lúc đến sân bay thời gian vẫn còn sớm,
xung quanh người đông, cô lại cảm thấy thoải mái, cô vào phòng đợi của hạng
thương gia, bật máy tính kiểm tra email, ngồi đợi Check in.

Nhưng đến khi sắp lên máy bay, cô vẫn
không thấy Hứa Phi đâu. Ngay từ đầu, cô đã cố gắng không chủ động liên lạc với
anh, sau đó thực sự không đợi được nữa, lại thấy hơi lạ, cuối cùng đành thò tay
vào túi móc điện thoại.

Móc một lúc mới sững người ra, điện
thoại không có trong túi.

Đột nhiên cô sực nhớ lúc ra khỏi
nhà cô như kẻ chạy nạn, điện thoại cầm trong tay, lúc đi giày lại để trên tủ
giày, chắc chắn là quên cầm theo rồi.

Đối với cô đi ra ngoài không mang
theo điện thoại di động giống như quên bôi kem chống nắng những ngày trời nắng
chói chang, cứ cảm thấy thế nào ấy, huống chi là đi công tác. Sắp đến giờ máy
bay cất cánh rồi, kể cả cô có mọc thêm đôi cánh cũng không kịp về nhà lấy.

Đang rầu rĩ, đột nhiên có cô nhân
viên phục vụ bước đến cúi người nói: “Có phải chị Tiền Đa Đa không ạ? Có người
muốn tìm chị”.

Quay đầu lại cô thấy Diệp Minh Thân
đã đứng bên cạnh mình. Vô cùng bất ngờ, Tiền Đa Đa đứng dậy hỏi: “Sao anh lại đến
đây?”.

Người đàn ông đang đứng trước mặt
cô luôn mỉm cười, hôm nay dường như có tâm sự trong lòng, nét mặt có vẻ hớt hải.
Nhưng nhìn thấy cô khóe miệng vẫn hơi cong lên, anh đưa chiếc máy điện thoại di
động cho cô.

Trời lạnh, vừa từ ngoài vào, đầu
ngón tay của anh hơi lạnh, lúc chạm vào lòng bàn tay cô, Tiền Đa Đa bất giác rụt
lại.

“Anh gọi điện thoại cho em, mẹ em
nghe máy, nói em đi công tác Hồng Kông nhưng lại để quên điện thoại ở nhà”.

“Cảm ơn anh”. Cách một tuần mới gặp
lại ở sân bay, anh đi rất vội, đầu ngón tay lạnh giá, bên cạnh đều là người nước
ngoài, anh là người quen duy nhất. Có lẽ hoàn cảnh hơi đặc biệt, đột nhiên cô cảm
thấy gần gũi với anh hơn, nhưng chỉ cảm thấy gần gũi, cơ thể không muốn gần
thêm chút nào nữa, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

“Em xin lỗi, tuần này em bận quá,
không có thời gian gọi điện thoại cho anh”.

“Không sao, đúng đợt anh cũng có một
số việc phải giải quyết”. Anh trả lời rất nhanh, sau đó nhìn đồng hồ, “Sắp lên
máy bay rồi đúng không? Để anh đưa em ra”.

Số hành khách lên máy bay theo hạng
thương gia không đông lắm, mục tiêu của Diệp Minh Thân rất rõ ràng, mặc dù bước
chân không dài, nhưng cô đi theo sau với vẻ ngần ngừ, chính vì thế sau hai, ba
bước hai người đã cách nhau một đoạn, nhưng anh đã nhanh chóng dừng lại, ngoảnh
đầu nhìn cô.

Thực ra cô đi ngay sau anh, hai người
cách nhau chưa đầy ba thước, chính vì thế Tiền Đa Đa nhìn thấy rất rõ ánh mắt của
anh.

Một vẻ hụt hẫng thoáng qua trong mắt
anh, sau đó liền trở lại bình thường, rồi anh đưa tay ra một cách rất tự nhiên,
nắm lấy tay cô.

Đây không phải là lần đầu tiên anh
nắm tay cô. Lần trước Tiền Đa Đa không cảm thấy xao động, chấp nhận một cách thản
nhiên, lần này, cô lại từ chối theo bản năng, chỉ muốn rụt tay lại.

Ngón tay chưa động đậy, đột nhiên cô
cười thầm, cười sự ngốc nghếch của mình.

Còn tự lừa mình lừa người gì nữa?
Người này hợp với mình hay không, còn ai biết rõ hơn cơ thể mình!

Thời gian đang vội, không kịp suy
nghĩ lời từ chối của mình, Tiền Đa Đa rút tay lại, nói luôn ba chữ: “Em xin lỗi”.

Nói xong lại thấy hối hận, cảm thấy
mình thẳng tính quá, thời gian, địa điểm đều không hợp. Những điều này tốt nhất
phải nói khéo một chút, không cho người ta thời gian giảm sốc, thực sự là hơi
quá đáng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh cười,
rút tay về một cách rất tự nhiên, vẫn đợi cô bước lên rồi sánh vai đi tiếp.

Tiền Đa Đa ngại ngùng, cửa ra máy
bay ở ngay trước mặt. Chỉ còn mấy bước nữa, cô mới cúi đầu nói: “Anh đừng để bụng,
đều là lỗi tại em, tại em không suy nghĩ cho kỹ”.

Anh dừng lại trước cửa vào, đưa cho
cô tay kéo của va ly, giọng nói thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến, “Đa Đa,
đừng bắt ép mình. Có được cái mà mình thực sự cần, trong lòng mới cảm thấy thỏa
mãn, bắt ép đều là gánh nặng”.

Anh nói đúng, đúng đến mức Tiền Đa
Đa không đáp lại được điều gì. Lưng bị anh đẩy nhẹ một cái, cô liền đi tiếp,
ngước mắt lên thấy cô tiếp viên hàng không đứng trong hành lang nhìn mình bằng
ánh mắt ngưỡng mộ, không kìm được lại ngoái đầu nhìn lại.

Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy cô
quay đầu lại bèn mỉm cười. Cho dù lòng dạ rối bời đến đâu, Tiền Đa Đa cũng phải
than thầm quả thực anh là một con người rộng lượng. Thật may là anh suy nghĩ thấu
đáo được như vậy, kể cả bị từ chối ngay tại trận cũng vẫn có thể tiếp tục nhẹ
nhàng chuyện trò với cô, trong mắt người khác chắc chắn là rất bịn rịn quyến
luyến, thảo nào mấy cô gái qua lại đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Cô lại không hề có cảm giác gì trước
một con người như vậy, đúng là phí phạm của trời.

Cô không kịp nghĩ gì thêm, thực sự
đã đến giờ rồi, máy bay không đợi khách, cô vẫy tay và nhấc chân lên. Cô vừa đi
vào hành lang, sau lưng liền có tiếng bước chân gấp gáp, vai thấy âm ấm, chạm
ngay vào vai của kẻ đến sau.

Cô nghiêng đầu ngó sang, người đó
cũng đang cúi đầu nhìn xuống, có lẽ là do người đó chạy vội đến đây, cô cảm thấy
hơi thở của người đó rất gấp gáp. Lúc bốn mắt nhìn nhau, người đó ngoác miệng
cười, dù ở trong trạng thái vội vàng vẫn thấy rạng rỡ.

Cười như thế này thì còn ai vào đây
nữa? Đương nhiên là đại nhân giám đốc suýt nữa thì nhỡ máy bay của công ty cô.

Cười xong, anh còn nói: “Dora, sao
đi chậm vậy? Cứ như thế thì máy bay đóng cửa đấy”.

Nói giọng gì vậy, rốt cục ai là người
đang vội vội vàng vàng ra máy bay? Nghe thấy thế Tiền Đa Đa nhướn lông mày lên.
Chưa kịp mở miệng, tay cô tự nhiên nhẹ bẫng, chiếc va ly duy nhất liền rơi vào
tay anh.

Đồ đạc cô mang đi công tác vốn đã đơn giản, hiện
giờ bị lấy đi, chỉ còn lại chiếc túi nhỏ đeo trên người. Mấy năm nay ra vào sân
bay đã quen rồi, đây là lần đầu tiên được ung dung nhẹ nhàng như thế này. Cảm
thấy hơi lạ, cô không biết nên đặt tay ở đâu nữa.

Lúc chuẩn bị vào máy bay, cô ngoái
đầu nhìn lại, hành lang đến đoạn cua, bóng Diệp Minh Thân đã biến mất từ lâu,
chỉ còn hai cô tiếp viên hàng không đi về phía cô. Họ vừa đi vừa nói chuyện rất
nhỏ, nhìn thấy cô ngoái đầu liền im bặt, ánh mắt chứa đầy vẻ khó hiểu, rất khó
miêu tả.

Có thể lý giải, vừa nãy hai cô tiếp
viên này đứng ở cửa hành lang lên máy bay, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi đã
nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện hai người đàn ông, cảnh tượng rất mờ ám, một người
đến trước một người đến sau rất đúng nhịp, chắc là hai cô tiếp viên đã bị sốc nặng.

Tiền Đa Đa bất lực than thầm trong
lòng.

Cô cũng không muốn như vậy, hiện giờ
ngay cả cô cũng không hiểu rốt cục mình cần cái gì, đành phải nhìn phong cảnh
bên cạnh mình lần lượt trôi qua.

Ghế ngồi ở hạng thương gia rất rộng,
sau khi hành khách ngồi vào vị trí, các cô tiếp viên hàng không bắt đầu bận rộn,
cúi người mỉm cười nhắc mọi người thắt dây an toàn, lúc bước đến chỗ Tiền Đa
Đa, họ còn cười rất ngọt ngào. Nhưng ở cự ly gần cô nhìn rất rõ, hoàn toàn là
nhằm vào Hứa Phi, còn khuya mới đến lượt cô.

Máy bay cất cánh thuận lợi, cuối
cùng xung quanh đã yên tĩnh trở lại, Tiền Đa Đa nghiêng đầu sang nhìn đại nhân
giám đốc ngồi bên cạnh. Anh đang mở laptop nhưng cũng không quên nhìn cô cười,
kèm thêm lời giải thích: “Trước khi đến đây phải mở một cuộc họp qua điện thoại
ở công ty, suýt thì nhỡ máy bay, may mà tay lái của chú Mạnh vững”.

Cảnh tượng tối hôm qua vẫn hiện ra
trước mắt, kể từ lúc anh xuất hiện bên cạnh, Tiền Đa Đa đã cảm thấy có phần bất
an, chỉ sợ anh giở chứng đột xuất, lại tiếp tục chủ đề hoang đường đó.

Nhưng lúc quay sang nhìn anh một lần
nữa, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng đang cúi đầu chăm chú xem tài liệu. Anh
cúp mắt xuống, hàng lông mi dài không che nổi đôi mắt đỏ sọc, vừa nhìn là biết
lại thức trắng đêm.

Dù sao cô cũng là con gái, người ta
không mở miệng, cứ bám nhằng theo người ta để hỏi, tại sao tối qua lại nói với
cô câu nói không đầu không cuối như vậy, cô không làm được những việc thẳng thừng
như thế. Chính vì thế chỉ thốt ra một câu đơn giản: “Đêm hôm qua anh không ngủ
à?”.

“Nửa đêm nhận được cú điện thoại khẩn,
ngồi dậy sửa lại đề án, sửa liền một lèo đến sáng, sau đó đến thẳng công ty”.
Anh cười cười. Cô tiếp viên đưa đồ uống đến, đứng bên cạnh anh cúi người cười rất
ngọt ngào, anh hoàn toàn không để ý, đón lấy đặt xuống trước mặt cô, sau đó tiếp
tục bận rộn.

Muốn hỏi anh có cần giúp gì hay
không, anh ngồi ngay bên cạnh xem tài liệu, cũng không hề có ý giữ bí mật. Tiền
Đa Đa liếc nhìn màn hình, nội dung của tài liệu.

Liếc qua một chút, Tiền Đa Đa giật
mình tỉnh hẳn, trợn tròn mắt, nhìn anh một cái.

“Sao vậy?”. Anh không ngẩng đầu
lên, hỏi khẽ một tiếng.

Mặc dù chỉ liếc qua một cái, nhưng
đề mục rất rõ ràng. Sản xuất loại đồ uống mới đã là một động tác lớn thách thức
phe bảo thủ, nhưng chiến lược được áp dụng vẫn bắt đầu từ việc thu mua thương
hiệu nước hoa quả hàng đầu trong nước, cách làm đao to búa lớn này đúng là tác
phong của phe cấp tiến điển hình.

Nghĩ đến việc trước đó tự nhiên
mình lại tham gia vào quá trình chuẩn bị những tài liệu và đề án đó, Tiền Đa Đa
thầm giật mình, trấn tĩnh lại một lát mới cất lời: “Không có gì, tôi chỉ hơi buồn
ngủ thôi”.

“Đêm
qua ngủ cũng không ngon à? Có hẹn ư?”. Ngón tay anh rất đẹp, lúc gõ bàn phím nhẹ
nhàng linh hoạt, trong lúc bận rộn vẫn nghiêng đầu đáp lời cô, khóe miệng hơi
cong lên: “Vừa nãy còn nhìn thấy anh ấy đến tiễn em”.

Thái
độ này của anh khiến cô cảm thấy khó hiểu, hai chữ đó lại động chạm đến dây thần
kinh của cô. Có hẹn? Haizz, thực tế là cô vừa mới chia tay trong hòa bình với một
người đàn ông tuyệt vời.

Không
biết trả lời thế nào, Tiền Đa Đa bèn trốn tránh câu hỏi này, cười mà không nói
gì.

Anh
cũng không hỏi gì thêm, quay đầu lại tiếp tục làm việc của mình, “Buồn ngủ thì
ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em”.

Được,
cô ngoan ngoãn nghiêng đầu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự tò mò và nỗi bất
an. Cô buộc phải rời xa những nỗi thắc mắc này, đó không phải là những thứ cô
nên nhúng tay vào, cũng không nên hỏi nhiều. Tiền Đa Đa quyết định từ giờ phút
này trở đi giữ bổn phận, chỉ lo cho mình, đương nhiên, giả vờ ngủ một lúc sẽ tốt
hơn.

Thực
sự chưa mệt đến mức không thể kiên trì thêm được nữa, cộng với việc các tiếp
viên hàng không rất quan tâm đến hàng ghế của họ, cứ đi đi lại lại, tần suất và
số lần đều hơn hẳn so với tất cả các lần cô đi máy bay trước đây, dù cố gắng đến
đâu Tiền Đa Đa cũng không thể biến ngủ giả thành ngủ thật được.

Nhưng
vì là chuyến bay buổi tối, sau khi ăn cơm xong khoang máy bay rất yên tĩnh, tiếng
gõ bàn phím bên cạnh lặp đi lặp lại một cách có tiết tấu, đến cuối cùng cô vẫn
mơ màng chợp mắt.

Đột
nhiên cảm thấy người ấm ấm, cô ngước mắt lên nhìn thấy anh đang cúi đầu đắp
chăn cho mình. Vì sự tỉnh giấc bất ngờ của cô, anh để lộ một nụ cười biết lỗi.

“Hơi
lạnh, cẩn thận không lại cảm”.

Chăn
đã đắp đến dưới cằm của cô, dưới đầu mũi là ngón tay của anh, mùi mộc hương
thoang thoảng lại bay tới, thơm dịu như mùi của cây cỏ. Làm thế nào bây giờ? Cô
lại một lần nữa bị làm cho mê hoặc, tim đập thình thịch.

Không
đoán được sự bối rối của cô, Hứa Phi chỉ nhìn thấy Tiền Đa Đa trong trạng thái
chưa tỉnh ngủ - nheo mắt nhìn mình, người giấu trong chiếc chăn nhung màu xám,
chỉ để lộ ra gương mặt trắng ngần, không trang điểm, vẻ mặt ngơ ngác.

Tựa
như một con thú nhỏ, rất nhỏ rất mềm mại, ngơ ngác trong khu rừng lạ.

Đây
chính là Tiền Đa Đa - một con người mạnh mẽ, giỏi giang mà người ta thường nói
ư? Tại sao Tiền Đa Đa trong mắt anh luôn khác với trong mắt mọi người?

Hôm
qua lúc nói ra câu đó anh rất nghiêm túc, không ngờ cô lại luống cuống bỏ chạy.
Anh muốn đuổi theo, nhưng lại chợt nghĩ ép cô quá cũng không hay, bây giờ nhìn
phản ứng của cô đối với mình, trong lòng lại thấy hối hận.

Gần
hai mươi tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt, cộng với việc phấp phỏng không biết
cô sẽ phản ứng thế nào, trên đường ra sân bay anh thực sự rất mệt.

Lúc
đến cổng ra máy bay, anh đã nhìn thấy cô quay người đi vào hành lang, người đàn
ông anh đã từng một lần được nhìn thoáng qua đó đứng nguyên tại chỗ, mắt dõi
theo bóng cô, một bức tranh rất đẹp.

Nhưng
anh không thích, lòng buồn vô cùng, lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, lại
cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn.

Anh
nhận ra vẻ ngần ngừ đề phòng của cô khi nói chuyện với mình và vẻ né tránh khi
liếc màn hình máy tính, cảm thấy thất bại, lại có phần chán nản. Dù sao anh vẫn
còn trẻ, không có kinh nghiệm trong chuyện này, mặt lại không đủ dày, sợ nói
thêm câu nữa sẽ bị cô thẳng thừng từ chối, chính vì thế kìm chế một hồi lâu chỉ
nói ra mấy câu chẳng có gì liên quan.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3