Nữ hoàng tin đồn - Chương 11 - Phần 2

Đường Ca Nam cảm thấy cô có điều gì
đó muốn nói nhưng không biết vì cớ gì mà lại không nói ra, trong lòng cảm thấy
không thoải mái, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười và nói: “Vào nhà đi, bên
ngoài lạnh quá”.

Lục quản gia đã nhìn thấy họ từ lâu
rồi, tâm tư cũng hết sức rối bời.

Bà ta không biết rốt cục đã xảy ra
chuyện gì? Vì sao đột nhiên Phong Bình lại quay về? Đường Ca Nam tìm thấy cô ta
hay vì lý do nào khác? Còn nữa, Đường lão phu nhân đã biết cô ta quay về chưa?

Tình thế nguy cấp, bà ta tự thấy
đây là chuyện lớn, phải có nghĩa vụ thông báo tình hình với bộ chỉ huy.

Phong Bình cùng Đường Ca Nam vào
nhà, bác Lăng chạy từ trên tầng xuống, nói là hành lý đã để ngoài cửa phòng cô.

Cô cảm ơn bác rồi đi lên tầng, chuẩn
bị sắp xếp hành lý.

Đường Ca Nam cởi áo khoác, vào
phòng vệ sinh rửa tay, sau đó gõ cửa phòng cô, cửa không đóng, Phong Bình đang
đứng ngây người giữa phòng.

Anh vào phòng thì thấy, chăn, gối,
ga trải giường không cánh mà bay, những đồ dùng cá nhân trong tủ cũng không thấy
đâu, căn phòng sạch sẽ hơn cả khách sạn.

Lạ thật, anh có bảo ai dọn dẹp đâu,
kể cả dọn dẹp thì cũng không cần phải sạch trơn thế này chứ, cứ như là chủ nhân
của căn phòng không bao giờ quay lại vậy.

“Em mới đi có vài ngày thôi mà, dọn
phòng thì cũng không nhất thiết phải triệt để thế này chứ?”, Phong Bình biết thừa
chắc chắn là Lục quản gia giở trò nhưng cố tình nhìn Đường Ca Nam, như cười mà
không phải là cười, “Hay là anh không mong chờ em quay lại?”.

Đường Ca Nam vội nói: “Chắc chắn là
bác Lục mang đi giặt rồi, để anh đi hỏi bác ấy…”.

Anh chưa nói hết câu, Lục quản gia
đã dẫn theo người hầu mang chăn, ga trải giường, gối lên, vừa cười vừa nói:
“Tôi thấy chăn hơi bẩn nên mang đi giặt…”.

Phong Bình hỏi: “Sách báo, tạp chí
của tôi cũng mang đi giặt sao?”.

Lục quản gia đáp lại rất trôi chảy:
“Những thứ đó ở trong ngăn kéo, để ngoài sẽ bụi”.

Phong Bình không làm gì được bà ta,
thấy bà ta chân tay nhanh nhẹn định trải chăn, trải ga giường cho mình, vội
nói: “Tôi tự làm, bà ra ngoài đi”.

Lục quản gia lập tức ra ngoài.

Đường Ca Nam thấy gì đó là lạ nên hỏi:
“Hình như em không thích bác ấy”.

Phong Bình đáp lại: “Không phải
hình như, em rất không thích bà ta”.

Nói xong cô cởi áo khoác, bắt đầu
trải ra giường, Đường Ca Nam lại giúp, vừa làm vừa hỏi vì sao cô ấy không thích
Lục quản gia.

Phong Bình không ngẩng đầu, cô nói:
“Bởi vì bà ta không thích em. Những người không thích em thì em cũng sẽ không
thích”.

Đường Ca Nam im lặng một lúc rồi mới
cười và nói: “Hai người chưa hiểu nhau đấy thôi, em tốt thế này, sẽ không có ai
không thích em đâu…”.

“Thật sao, tốt thế nào?”. Phong
Bình đứng thẳng người nhìn anh.

“Em thấy đấy, em ở London, có nhân
viên trực điện thoại cho em. Em ở sân bay, có người chủ động làm lái xe của em.
Ha ha, người ta còn là đại minh tinh hot nhất nước, không biết có bao nhiêu cô
gái phải ghen tị đến phát điên lên…”.

Đường Ca Nam cũng không nhìn cô, vừa
giũ chiếc chăn nhung, vừa cười và nói: “Em đúng là trăm người quý, vạn người
mê, ai có thể từ chối em được?”.

Phong Bình nhìn anh chằm chằm, đợi
anh nói hết, cô không kìm được cười phá lên.

Đường Ca Nam thản nhiên hỏi cô: “Em
cười cái gì?”.

Phong Bình không cười nữa mà hỏi:
“Anh đang ghen à?”.

Đường Ca Nam ngây người, sau đó ngẩng
mặt lên trần nhà cười ha ha ba tiếng, hỏi vặn lại: “Anh có giống thế không?”.

“Giọng điệu chua chát, rất giống”.

“Đây đâu phải là chua chát, anh tự
hào vì em, cảm thấy vô cùng vinh dự”.

“Vô cùng vinh dự?”

“Vợ sắp cưới của anh hấp dẫn như vậy,
chứng tỏ anh rất có mắt nhìn người”.

“Anh thừa nhận đi”..

“Không có thì làm sao thừa nhận được?”.

“Đừng cố chối nữa”.

“Quả thực là không có mà”. Đường Ca
Nam thành thực trả lời.

“Vậy thì anh không muốn biết quan hệ
giữa em và nhân viên trực điện thoại kia à?”.

“Không muốn”.

Đường Ca Nam dường như nói hai chữ ấy
như phản xạ có điều kiện, nói xong mới thấy hối hận.

Làm sao mà không muốn biết chứ? Bốn,
năm ngày hôm nay, anh nghĩ ngày nghĩ đêm chính là chuyện đó. Anh thực sự rất muốn
biết, nhưng anh lại nói là không muốn. Anh không thể tha thứ cho mình được, ngồi
phệt xuống chiếc giường vừa trải đệm mà lòng buồn ngao ngán.

Phong Bình thấy anh như vậy, nháy mắt
một cái rồi nói: “Anh không muốn biết quan hệ giữa em và anh ta nhưng em lại rất
tò mò về chuyện giữa anh và Hạ Dao”.

“Anh và cô ấy?”.

Đường Ca Nam gần như quên đi vụ
scandal của anh và cô ta, giờ nghe Phong Bình nhắc đến mới nhớ, đang định nói
không có gì nhưng bỗng nhiên đổi giọng, cười và nói: “A, thì ra em đang ghen”.

Phong Bình tức đỏ mặt, im lặng nhìn
anh ta hai giây rồi mới phì cười, sau đó ngồi xuống cạnh anh, phân tích cho anh
nghe: “Anh xem, bây giờ chúng ta là vợ chồng sắp cưới, trao nhẫn cho nhau rồi,
bây giờ chồng sắp cưới của em có tin đồn với người con gái khác, em có quyền được
biết, hiểu chưa?”.

Đường Ca Nam vừa nghe thấy câu nói ấy
bỗng lấy lại tinh thần, nhìn cô cười khì khì và nói: “Nếu đã vậy thì anh cũng
có quyền biết mối quan hệ giữa em và nhân viên trực điện thoại kia…”.

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên”.

Phong Bình thấy anh ta có chết cũng
không chịu nhận, trong đầu nảy ra ý định chơi xỏ anh ta, cố ý chần chừ một lúc
rồi nghiêm túc nói: “Thực ra, anh ta là trai bao của em”.

Cô vừa nói câu ấy, Đường Ca Nam như
biến thành pho tượng, nụ cười đông cứng trên mặt.

Phong Bình không hề thay đổi sắc mặt,
thản nhiên nói dối như không có chuyện gì xảy ra: “Em biết anh khó mà chấp nhận
được, chỉ có điều anh yên tâm, em và anh ta chẳng có tình cảm gì, chỉ như kiểu
quý bà giàu có nuôi các chàng đẹp trai thôi mà, dù sao thì em có rất nhiều tiền”.

“Có nhiều tiền? Bao nhiêu?”. Đường
Ca Nam như chợt tỉnh giấc mộng, anh hỏi lại.

“À… cái này ý mà…”, Phong Bình chần
chừ một lúc rồi đá xoáy: “Nếu tính theo mức giờ, mỗi giờ anh trả em bốn nghìn
USD thì em có tiêu năm trăm năm cũng không hết, nhưng điều kiện là anh phải sống
lâu như thế”.

“Vậy thì đúng là rất nhiều tiền…”.

Đường Ca Nam gật đầu, hai hàng lông
mày rậm chau lại, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, bỗng nhiên
anh quay lại mỉm cười với cô: “Để anh làm trai bao của em”.

Lần này thì đến lượt Phong Bình
ngây người.

Đường Ca Nam mỉm cười áp mặt về
phía cô, cố hạ thấp giọng nói: “Chi bằng bây giờ em thử dùng anh, giống như mua
xe lái thử ý”.

Phong Bình bị anh ta dồn ép ở khoảng
cách gần như vậy, cảm giác không thể thở được, cô hơi ngả người về sau, nhân
lúc ấy Đường Ca Nam đè cô xuống giường.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không
gian bỗng trở nên rất nồng nàn.

Mùi đàn ông quyến rũ của anh khiến
khuôn mặt trắng hồng của Phong Bình đỏ ửng vì thẹn thùng, không nói được lời
nào.

Đường Ca Nam nhìn cô chằm chằm, bỗng
nhiên anh cười phá lên: “Trai bao? Hứ, nếu anh mà bị em lừa thì anh không phải
là Đường Ca Nam”.

Ý đồ của Phong Bình không thành,
đành phải nói sự thật, cô thở dài và nói: “Anh ấy là anh họ em”.

Nghe thấy câu ấy, Đường Ca Nam như
trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, lật người nằm sang một bên, vòng hai
tay ra sau gáy, trừng trừng nhìn trần nhà và than phiền: “Anh trai thật chẳng
biết nể nang gì cả, ngay cả lúc em tắm cũng không kiêng kỵ gì, anh còn chưa được
nhìn thấy em tắm…”.

Nghe câu nói ấy, Phong Bình không
kìm được mỉm cười.

Tâm trạng của Đường Ca Nam vui vẻ hẳn
lên, suy nghĩ cũng thoáng hơn, nói nhiều hơn, anh hỏi: “Này, nhà em làm gì?”.

Phong Bình nhìn trần nhà và nói:
“Cái gì cũng làm”.

“Sao anh chưa bao giờ nghe nói nhỉ?”.

“Vì nhà em chỉ bỏ tiền chứ không bỏ
người”.

“Giống như khách sạn Thời Quang?”.

“Khách sạn đó đã từng là của nhà
em”.

“Đã từng?”.

“Mười mấy năm trước, khi Phương
Quân Di chào đời ở New York, mẹ em đã tặng nó cho cô ấy”.

“Món quà thật đáng kinh ngạc”. Đường
Ca Nam không kìm được thốt lên.

“Nếu anh có con thì em cũng có thể
tặng một cái…”. Phong Bình buột miệng nói, sau đó ý thức được rằng tai họa bắt
đầu từ cái miệng.

Quả nhiên, Đường Ca Nam lập tức
quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

Đôi mắt của anh rất đẹp, long lanh
như nước mùa thu, dường như có thể sánh ngang với cô.

Cô không kìm được lời khen ngợi: “Mắt
anh rất đẹp”.

Sau khi Đường Ca Nam trưởng thành,
chưa có ai thẳng thắn khen anh như vậy. Đối với một người đàn ông, “đẹp” chưa
chắc là từ có nghĩa tốt nhưng anh biết cô khen thật lòng, trong lòng có chút cảm
giác khác thường, những lời nói bông đùa với cô đã chuẩn bị sẵn không bật được
thành lời.

Anh chợt nhớ đến một lời thoại
trong một bộ phim: Vẻ đẹp của em khiến anh ngạt thở. Câu nói này có chút phóng
đại, tuy anh không đến nỗi ngạt thở nhưng mỗi lần đều cảm giác như người mất hồn.

Phong Bình thấy anh nhìn mình chằm
chằm, thẹn thùng quay mặt đi, nhìn lên trần nhà và hỏi: “Anh xử lý chuyện kia
thế nào rồi?”.

Đường Ca Nam ngây người: “Chuyện
gì?”.

“Chuyện của Chu Tân Trúc ý”.

“Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt
nút, anh đã đi gặp Jennifer, mời bà ấy giải thích với giới truyền thông”.

“Sao anh không trực tiếp ra mặt?”

“Thôi xin, đến bây giờ anh còn
không biết vợ sắp cưới của mình là ai, anh chạy đi nói với giới truyền thông rằng
chiếc áo này là của vợ sắp cưới của tôi, cô ấy chính là người bạn cao quý của
Jennifer chắc?”, Đường Ca Nam tức tối lườm cô một cái rồi hầm hầm nói tiếp,
“Anh cũng chỉ muốn bảo vệ hình tượng cô gái Lọ Lem mà em khổ sở kinh doanh
thôi”.

Phong Bình phì cười và nói: “Anh
làm rất đúng, Jennifer là lựa chọn hoàn hảo nhất”.

Trong lúc hai người nằm trên giường
nói chuyện, Lục quản gia ở dưới cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có
ai, bà ta nhanh chóng chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết
quả nhận được câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi, đừng
có quan tâm đến chuyện riêng của chủ nhân”.

Bà ta cảm thấy khó hiểu.

Chuyện gì vậy nhỉ, vì sao thái độ của
lão phu nhân lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế? Lẽ nào bà ấy đã hoàn
toàn chấp nhận Phong Bình, vì thế Phong Bình mới được quay về?

Bà ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, mơ hồ
cảm thấy điều gì đó không may sắp xảy đến, lẽ nào người phụ nữ thô bỉ kia sẽ trở
thành bà chủ thực sự của căn nhà, sau đó cưỡi lên đầu lên cổ mình ra oai tác
quái sao?

Không được, tuyệt đối không được.

Bà ta lập tức chạy vào bếp, pha hai
cốc hồng trà, thêm chút điểm tâm, cẩn thận bưng lên tầng.

Cửa phòng mở, Đường Ca Nam và Phong
Bình vai kề vai nằm trên giường cười nói, tiếng cười ấy khiến Lục quản gia thấy
chối tai. Nằm trên giường với một người đàn ông mà cười như thế, thật chẳng giống
những cô gái thùy mị nết na chút nào, cậu hai cũng thật là phóng túng. Thực ra
những ngày này là những ngày mà Đường Ca Nam an phận nhất trong những năm gần
đây, nhưng vì bà ta ghét Phong Bình nên cũng tức lây sang cả Đường Ca Nam.

Thế là bà ta cố tình ho một tiếng
thật mạnh và thu hút được sự chú ý của hai người trong phòng một cách thành
công.

Đường Ca Nam chống tay nâng người dậy,
hỏi bà ta: “Có chuyện gì?”.

Bà ta mỉm cười và nói: “Tôi chuẩn bị
cho hai người chút điểm tâm, đây là hồng trà mà cô Phong thích nhất”.

Đường Ca Nam nghe vậy vội mỉm cười
hỏi Phong Bình: “Uống không?”.

Phong Bình định nói không uống
nhưng quay sang thấy Lục quản gia đang nhìn chằm chằm về phía mình, trong lòng
nảy ra một ý rất hay, cô mỉm cười tỏ ý muốn uống, sau đó nằm vật xuống giường
không ngồi dậy.

Đường Ca Nam ngồi dậy, lấy một cốc
trà trên chiếc khay rồi mỉm cười đưa cho cô: “Này”.

Lúc ấy Phong Bình mới bò dậy, cố
tình ngả vào người Đường Ca Nam, giơ tay cầm cốc trà.

Đường Ca Nam nhìn những miếng bánh
ngọt trong khay rồi hỏi: “Đói không?”.

Phong Bình nũng nịu nói: “Đói lắm”.

Anh lập tức lấy một miếng bánh đưa
cho cô, nhưng Phong Bình không cầm lấy mà hơi há miệng, tỏ ý muốn Đường Ca Nam
đút cho cô.

Động tác này khiến cả hai người đều
“choáng”. Tuy Đường Ca Nam cảm thấy ngạc nhiên nhưng ngạc nhiên rồi cảm thấy ngọt
ngào, anh mỉm cười bón bánh cho Phong Bình ăn.

Lục quản gia hận đến phát điên lên,
đúng là vô liêm sỉ, người phụ nữ này thật là vô liêm sỉ.

Phong Bình vừa chiêm ngưỡng vẻ mặt
của Lục quản gia vừa ăn bánh ngọt, ăn xong còn liếm tay Đường Ca Nam, lần này
Đường Ca Nam có cảm giác như bị điện giật, một luồng nhiệt lan khắp người.

Lục quản gia cũng thấy rùng mình,
không thể chấp nhận được.

Bà ta lập tức đặt khay xuống và
nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, để tôi xuống nhà ăn xem thế nào?”.

Bà ta vừa đi, Phong Bình cũng trở lại
bình thường, cô uống một ngụm trà rồi ngồi dậy đặt cốc vào khay, sau đó bắt đầu
mở va li sửa sang quần áo.

Đường Ca Nam ngồi im trên giường
không biểu lộ gì nhưng trong lòng cảm thấy hơi kinh hoàng.

Qua lời nói và sắc mặt, anh mơ hồ
nhận ra cô đang giở trò trước mặt Lục quản gia, tuy không biết nguyên nhân là
gì nhưng bản thân đã bị lợi dụng… Nếu quả thực như vậy thì anh không muốn bị
người ta lợi dụng trắng trợn như vậy…

Anh bắt đầu nảy ra ý nghĩ xấu, nhìn
cái gì cũng suy nghĩ miên man, chiếc váy dài màu xám nhạt bó sát mông, đường
cong ở eo và ngực rất hoàn hảo, bờ môi căng mọng, ngón tay dài trắng mịn, anh
chỉ mong biến thành chiếc váy màu trắng trong tay cô…

Anh đang chìm đắm trong tưởng tượng
thì bỗng nhiên Phong Bình cất tiếng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”.

Anh ngây người, nhanh chóng lấy lại
tinh thần: “Hả?”

Phong Bình nói với giọng đầy nghi
ngờ: “Mặt anh đỏ kìa, hay là anh sốt rồi?”.

Đường Ca Nam khó khăn nuốt nước bọt,
lấy giọng rồi cười gượng và nói: “Không. Ôi, bây giờ mới là mùa đông mà em đã
mua váy mùa hè rồi?”.

“Những thứ này không phải em mua,
người ta tặng”, nói xong, Phong Bình ném hai chiếc váy về phía anh ta và nói,
“Treo lên giúp em”.

“Ai tặng?”. Đường Ca Nam đỡ lấy hai
chiếc váy, ngồi im bên giường không nhúc nhích, gượng gạo hỏi lại.

“Dĩ nhiên là nhà thiết kế rồi, còn
ai nữa?”. Phong Bình phì cười.

Đường Ca Nam lập tức tỉnh ngộ, thỉnh
thoảng Đường Minh Tuyên cũng gặp những chuyện như thế này. Anh treo quần áo lên
rồi nói: “À, Jennifer muốn gặp em”.

“Bà ta nói có chuyện gì sao?”.

“Bà ta chỉ bảo muốn gặp em, trước
đây bà ta chưa gặp em sao?”.

“Chưa, nhưng có nhìn ảnh, biết được
số đo của em”. Phong Bình mỉm cười: “Anh cho bà ta xem ảnh đính hôn của chúng
ta, bà ta nói gì?”.

Đường Ca Nam cố tình nhăn nhó rồi
nói với giọng điệu hết sức ấm ức: “Bà ta vô cùng kinh hoàng, rõ ràng không biết
anh là thằng nhà nghèo chui ra từ xó xỉnh nào…”.

Phong Bình cười ha hả: “Vậy sau này
em nuôi anh là được mà”.

Đường Ca Nam gật đầu lia lịa: “Tốt
quá. Đàn ông bọn anh dốc sức vì con gái các em mấy nghìn năm, lẽ ra phải được
nghỉ ngơi từ lâu rồi. Em không biết hàng ngày anh phải khổ sở thế nào…”, anh
nói rồi lại nằm xuống giường, than thở, “Trên báo thường đả kích lối sống xa
hoa của những người giàu có, đó là vì họ kiếm tiền khổ sở, không xa hoa thì quả
là có lỗi với mình, đời người ngắn ngủi”.

Giọng điệu ấy giống hệt Bỉnh Thìn,
Phong Bình nghe mà không nhịn được cười. Đang định nói gì đó thì dưới nhà thông
báo đến giờ ăn cơm, thế là cô treo mấy bộ quần áo vào trong tủ, sau đó vào
phòng vệ sinh rửa tay, cùng Đường Ca Nam xuống dưới ăn cơm.

Vì có Lục quản gia đứng cạnh hầu hạ
nên cô cố tình tỏ ra hết sức thân mật với Đường Ca Nam, không ngừng gắp thức ăn
cho anh.

Đường Ca Nam vui ra mặt, anh cũng
không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Sự thân mật của hai người khiến Lục
quản gia thực sự lo lắng, bà ta không ngờ lần này Phong Bình quay về, tình cảm
với Đường Ca Nam lại tiến triển nhanh đột ngột như vậy, đây không phải là điềm
lành.

Cảm giác bị đe dọa ngày càng lớn
hơn nhưng trong lòng cảm thấy rất không phục.

Bà ta rất biết hầu hạ người khác,
làm việc hai chục năm, kinh nghiệm phong phú, nên cũng bắt đầu kén chọn đối tượng
phục vụ. Những người giống như Phong Bình, không biết chừng xuất thân còn chẳng
bằng mình, hoàn toàn không thể lĩnh hội được tinh túy trong cách phục vụ của bà
ta - ví dụ món bánh trên bàn mà bà đã cất công nướng cẩn thận, vậy mà khi cô ta
ăn, nét mặt giống như ăn đồ ăn vặt ở quán ven đường vậy, thật là tùy tiện,
không có chút nghệ thuật thưởng thức nào, đúng là không còn gì để nói.

Đúng là phí hoài phí hoài!

Lục quản gia chỉ biết nén nỗi tức
giận sục sôi trong lòng để dạ dày và ruột gặm nhấm. Sau này, bà ta sẽ phải đối
mặt với bà chủ như thế này, chắc là bà ta sẽ ức chết mất.

Không được, tuyệt đối không được.

Bà ta không thể ngồi chờ chết được,
phải chủ động tấn công.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3