Nữ hoàng tin đồn - Chương 05 - Phần 2


mở cửa bước ra, bỗng nhiên Đường Ca Nam mắt sáng lên, anh không kìm được huýt một
hồi sáo, trong không gian yên tĩnh, hồi sáo ấy trở nên cao vút và âm vang.
Nhưng Đường Ca Nam thể hiện rất tự nhiên, Phong Bình nghe mà thấy phấn chấn hẳn
lên, những điều phiền muộn lập tức tan biến.

“Nhĩ
Dương quyết sẽ không hối hận vì đã đầu tư vào người em”. Đường Ca Nam nói những
lời nịnh nọt nhưng rất thật lòng.

“Nhưng
em lại thấy hơi hối hận rồi”.

“Sao
vậy, anh ta trả thù lao cho em thấp quá à?”. Đường Ca Nam bật
cười.

“Rất thấp rất thấp”, Phong Bình tỏ
vẻ phẫn nộ bất bình, “Anh ta đúng là đang hưởng phúc mà không biết, em đồng ý mặc
váy dạ hội của anh ta là vinh dự cho anh ta…”.

“Đúng đúng”, Đường Ca Nam vỗ tay
tán thành, “Có thể mời được vợ sắp cưới của Đường Ca Nam làm đại diện, thằng
ranh ấy đến lúc ngủ cũng phải tỉnh dậy vì cười”.

Vốn dĩ đó là những lời nói trong
lúc tức giận, nhưng anh lại nói như thế, thật đúng là dở khóc dở cười.

Đường Ca Nam nhìn đồng hồ, bảy giờ
ba mươi phút, bữa tiệc tám giờ bắt đầu. Từ đây đến Thần Dương, chỉ cần tắc đường
một chút thì không biết chừng sẽ đến muộn. Anh cầm chiếc áo khoác khoác lên người
cô, hai người ra ngoài đi thang máy xuống dưới.

Sau khi họ đi, các thư ký bắt đầu
thầm thì to nhỏ.

A nói: “Các cậu có nhìn rõ không?
Cô gái giống như học sinh vừa nãy là ai vậy nhỉ?”.

B nói: “Không phải là giám đốc Đường
vừa mới đính hôn đã lăng nhăng rồi chứ?”.

C nói: “Nói linh tinh gì vậy, anh Cửu
vừa đưa một người giúp việc vào mà”.

B cười: “Không phải chứ, ngay cả
người giúp việc mà anh ta cũng không tha”.

C nói: “Cậu thật ác ý”.

A thốt lên: “A, mình nhớ ra rồi. Cô
ấy đẹp hơn trong ảnh nhiều. Bức ảnh ấy quá nhỏ, nhìn rất già dặn, chả trách
mình không nhận ra”.

B, C nhớ đến một người, quay sang bốn
mắt nhìn nhau.

Buổi tối đường hơi tắc, tắc đường ở
trung tâm thành phố khoảng năm phút.

“Tính chất của bữa tiệc tối nay là
gì?”. Phong Bình hỏi.

“Bữa tiệc làm ăn, chủ yếu là những
người trong nội bộ Bắc Thần, em cứ coi là buổi tụ họp của công ty, không phải
căng thẳng”, Đường Ca Nam vừa từ từ tiến sát chiếc xe trước mặt vừa nhíu mày
phàn nàn, “Cứ đến dịp cuối năm là những lão già ấy lại quay về bàn với chả bạc,
phát ngán lên được”.

Phong Bình mỉm cười không nói gì,
những lời phàn nàn như thế này không phải là phàn nàn thật, chỉ cần nghe là được,
không cần phát biểu ý kiến. Đường Ca Nam cũng không nói tiếp nữa.

Hai người đều im lặng, bỗng nhiên
cô chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi anh: “Lúc nãy anh nói cái gì mà mong
chờ vào biểu hiện đáng ngạc nhiên của em, nói thế có ý gì?”.

Đường Ca Nam lập tức nói: “Đúng vậy,
anh muốn trong buổi tiệc tối nay em biểu hiện không coi ai ra gì đến mức cực điểm”.

Phong Bình hơi nhíu mày: “Em để lại
ấn tượng ấy cho anh từ lúc nào vậy?”.

Đường Ca Nam nhe răng cười: “Ý anh
là, lát nữa đến phòng tiệc, dù là ai đến bắt chuyện với em thì em chỉ cần tỏ
thái độ ngạo mạn là được”.

“Cái này khá hợp với sở trường của
em, anh chắc muốn em làm vậy thật chứ?”.

“Vô cùng chắc chắn”.

“Ok”, Phong Bình vỗ tay, “Vậy lát nữa,
dù là nhìn thấy ai thì em sẽ nói, e hèm…”, cô khẽ ho một tiếng rồi cố ý vênh mặt
lên, tỏ tư thế đứng trên muôn người và nói, “xx, tôi cho phép anh hôn vào chân
tôi!… Như vậy được rồi chứ?”.

Đường Ca Nam nhìn cô, không nhịn được
bật cười ha hả: “Đừng nói thế, em như vậy rất giống với phong thái của nữ
hoàng”.

Phong Bình cũng cười nhưng trong
lòng thấy không thoải mái. Yêu cầu này thật vô lý, tục ngữ nói gừng càng già
càng cay, những ông già ấy đại diện cho thế lực, để lại ấn tượng vô cùng ngạo mạn
cho họ, dù là xét từ phương diện nào cũng thấy không phải là chuyện hay ho gì.

Ra khỏi trung tâm thành phố, đường
có vẻ thoáng hơn, bên đường có tấm biển quảng cáo nhấp nháy của Thần Dương
Resort, trong bóng tối phát ra ánh sáng thu hút người qua lại.

Thần Dương Resort do công ty bất động
sản Đỉnh Hâm đầu tư khai thác, họ mời các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, đây
là địa điểm du lịch lý tưởng, khung cảnh thanh tịnh, không gian thư thái, không
khí trong lành, rất thích hợp với những ông già trong mắt của Đường Ca Nam đến
đây hun đúc tài năng, mời vài người bạn thân, pha một bình trà, nghe một bản nhạc
cổ, chơi cờ trò chuyện, rửa trôi mùi tiền đã ám vào người trong suốt hơn nửa đời
người. Dĩ nhiên, nếu bạn thích phong cảnh của châu Âu hơn vậy thì xin đi ra khỏi
cửa và rẽ trái.

Ngoài ra, suối nước nóng ở đây cũng
rất nổi tiếng. Nếu bạn đến thành phố Thánh Anh mà không ngâm mình trong suối nước
nóng ở Thần Dương thì quả là điều đáng tiếc.

Quay trở lại vấn đề chính, tiệc
buftet được đặt tại tầng năm, không gian rộng, tầm nhìn rất thoáng, có thể nhìn
thấy cảnh đêm huyền ảo của hồ Thần Dương. Đường Ca Nam và Phong Bình đến chậm
vài phút. Cô nhìn vào hội trường, đúng là như lời Đường Ca Nam nói, rất nhiều bậc
tiền bối, những cô gái mà họ dắt theo tỉ lệ nghịch với tuổi tác của họ, càng
già thì bạn gái đi cùng lại càng trẻ.

Đường Ca Nam đưa Phong Bình đi chào
khách, đều là những người đáng tuổi chú bác. Họ đối xử với anh khá thân thiện,
hòa nhã nhưng với Phong Bình lại lạnh lùng, người thì nhã nhặn khen ngợi đôi
câu, người thì chỉ gật đầu, bất lịch sự đến nỗi coi như không nhìn thấy cô. Sau
một vòng chào hỏi, cô thầm than thở trong lòng: Mỗi người ở đây đều ngạo mạn
hơn cô gấp trăm lần, Đường Ca Nam lại còn muốn cô biểu hiện ngạo mạn. Hừm, lẽ
nào đây là lời nhắc nhở một cách uyển chuyển?

Chỉ có điều thế này càng tốt, cô
không cần phải mỉm cười, càng không cần phải nghe họ nói những lời sáo rỗng,
nghe lại ảnh hưởng đến khẩu vị. Tuy đi cùng Đường Ca Nam nhưng cô đã dán mắt
vào những món ăn ngon từ lâu rồi. Điệu bộ ấy đã lọt vào mắt người khác khiến họ
càng coi thường cô hơn. Đúng là tầng lớp thấp hèn, trong mắt chỉ có ăn thôi, vì
sao cậu con trai thứ hai nhà họ Đường không cho cô ta học qua lớp lễ nghĩa mà
đã lôi ra ngoài rồi? Có người thì thầm chế nhạo.

Một người khác nói, nhìn cái nhẫn của
cô ta kìa, đúng là nhà giàu mới nổi.

Một người đàn ông cao gầy cũng đang
nhìn chằm chằm về phía cô.

Bạn gái anh ta nói: “Hạo Vân, lại
chào một tiếng đi”.

Đường Hạo Vân cầm ly rượu trên tay,
giữ im lặng.

Bạn gái anh ta làm nũng: “Đi mà, em
muốn xem xem cô ta có ma lực gì mà lại trói được cậu Nam”.

Thế là Đường Hạo Vân đưa cô ta lại
gần, hai anh em chạm mặt nhau, cùng nâng ly.

Đường Ca Nam giới thiệu: “Anh trai
anh, bạn gái luật sư của anh ấy, cô Tôn Viên Viên”. Sau đó nhìn Phong Bình, mỉm
cười nói: “Cô ấy thì không cần giới thiệu chứ?”.

Tôn Viên Viên mỉm cười: “Gần đây cô
Phong là nhân vật tiêu điểm của thành phố này, không muốn biết cũng khó. Chúc mừng
cậu Nam, cô Phong quả là có phúc lớn”.

Chúc mừng Đường Ca Nam trước, sau
đó khen ngợi Phong Bình có phúc lớn, ha ha, quả là không hổ là luật sư.

Phong Bình cười, không nói gì, hướng
ánh nhìn về phía Đường Hạo Vân.

Đường Hạo Vân lông mày lưỡi mác, mặt
vuông vức, da hơi đen, nhìn vẻ ngoại hình đúng là chín chắn hơn Đường Ca Nam rất
nhiều. Lúc này, khuôn mặt của anh ta toát lên nụ cười thoảng qua, anh ta gật đầu
một cách gượng gạo và nói: “Chào cô”.

Đó không phải là một thái độ thân
thiện nhưng cũng không biểu lộ vẻ thù địch. Phong Bình ngẩng đầu uống cạn ly rượu
và nói: “Tôi vào phòng vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện”.

Nói xong, cô đặt ly rượu lên bàn rồi
bước về phía nhà vệ sinh. Đường Hạo Vân và Tôn Viên Viên mặt đần ra, sau đó
cùng quay lại nhìn Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội, nhún vai
và nói: “Cô ấy là vậy đấy, ha ha, thật đáng yêu”.

Câu cuối cùng mà anh nói bổ sung
khiến hai người họ “choáng” nặng.

Tôn Viên Viên cũng không kìm được,
cô uống hết ly rượu để làm dịu tâm trạng của mình. Cô dựa vào sự nỗ lực của bản
thân mình để đạt được thành công, cùng Đường Hạo Vân đi đến được ngày hôm nay
quả là không dễ dàng gì. So với Phong Bình một bước lên trời, cô khó tránh khỏi
cảm thấy bất công, nhưng cô lại dồn nỗi tức giận vào Đường Hạo Vân. Vì sao anh
ta không thể bốc đồng một lần giống Đường Ca Nam? Vì sao anh ta chỉ nghĩ đến
cái này nghĩ đến cái kia mà không nghĩ đến tình yêu, cô sắp ba mươi tuổi rồi…

Đường Hạo Vân không hề biết rằng bạn
gái đang than thở vì thời gian đã cướp đi tuổi thanh xuân của mình, anh hạ thấp
giọng nói: “Nam, em đừng có chơi quá”.

Đường Ca Nam khẽ cười và nói: “Anh
nói gì vậy?”.

“Em cố tình đưa cô ta đến…”.

“Cô ấy là vợ sắp cưới của em”.

Đường Hạo Vân bực mình: “Em nhìn
xem em… Ồ, giám đốc Lưu, lâu rồi không gặp”. Anh ta bỗng nhiên đổi giọng, nhìn
về phía sau em trai và mỉm cười.

Đường Ca Nam quay người lại, thì ra
cứu tinh của mình là giám đốc Lưu của doanh nghiệp Thiên Diệu.

Thế là ba người bắt đầu hàn huyên.

Lúc ấy, Phong Bình ở trong phòng vệ
sinh cũng hàn huyên với người khác.

Người bắt chuyện với cô là một cô
gái rất trẻ đẹp, lông mày rậm, mắt đen nhánh, đẹp nhất là mái tóc dài của cô ấy,
dày mượt, đen nhánh, đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo dầu gội đầu. Cô đang rửa
tay thì cô gái này đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy cô, cô gái ấy liền nói: “Ơ,
cô là Phong Bình?”.

Phong Bình ngây người: “Xem ra tôi
đã thực sự trở thành người nổi tiếng, phải làm quen với việc bị nhận ra bất cứ
lúc nào và ở bất kỳ đâu…”.

Cô gái ấy cười khanh khách, tiếng
cười trong trẻo, vui tai, Phong Bình cũng có ấn tượng, nhìn cô ấy kỹ hơn.

Cười xong cô ấy nói tiếp: “Cô xinh
hơn trong ảnh nhiều”.

“Cảm ơn”. Phong Bình mỉm cười.

“Chắc chắn là Đường Ca Nam rất yêu
cô”. Mắt cô ấy tròn xoe, dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ.

Phong Bình không biết nói gì, chỉ
biết mỉm cười, sau đó chỉ tay về phía cửa, ý nói là mình đi trước.

Cô gái ấy lại cười, vội gật đầu.

Đúng là một cô gái hoạt bát đáng
yêu. Phong Bình mỉm cười đẩy cửa bước ra, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang
đứng ở ngoài hành lang.

Cô nhìn thấy người ấy, nụ cười bỗng
cứng lại trên khuôn mặt.

Đối phương đứng chếch người, mỉm cười,
nhìn thấy cô cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Đường Trạm.

Cô đã nhìn thấy ảnh của ông ta trên
mạng, chắc chắn không nhận nhầm người.

Một người đàn ông trung niên, dáng
vẻ nho nhã, người cao gầy. Trông ông khôi ngô hơn hai cậu con trai của mình, nếu
chỉ nhìn tướng mạo thì cô không tin ông đã năm mươi tuổi.

Lẽ nào cô gái lúc nãy chính là trợ
lý của ông ta? Hai người họ đã gắn bó keo sơn đến mức này, ngay cả lúc cô ấy
vào phòng vệ sinh ông ta cũng đứng ngoài chờ? Không thể thế được? Ông ta là Đường
Trạm cơ mà.

“Cô là Phong Bình…”.

Ha ha, đúng là cái hay của người nổi
tiếng, không cần giới thiệu bản thân với người lạ, Phong Bình mỉm cười: “Là
tôi, thật không ngờ lại gặp ngài”.

Ý của cô là không ngờ lại gặp ông tại
bữa tiệc này, nhưng lúc ấy hai người đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, câu nói
này nghe có vẻ mang chút gì đó của sự chế giễu.

Đường Trạm cười: “Tôi cũng không ngờ…”.

Câu nói này của ông ta nghe cũng thật
kỳ lạ, dường như nói xong rồi nhưng lại có vẻ để lại vế sau, khiến người ta lặng
im chờ đợi, nhưng ông ta lại không nói nữa.

Ông ta có đôi mắt sâu nhưng ánh mắt
lại rất dịu dàng: “Cô xinh hơn trong ảnh nhiều, thằng Nam quả là có mắt nhìn
người”.

Í… Gần đây “hot” kiểu khen người
khác xinh hơn trong ảnh sao?

“Cảm ơn”, Phong Bình mỉm cười nói
tiếp, “Chỉ có điều tôi không nên làm mất thời gian của ngài”.

Đường Trạm gật đầu, nhưng nét mặt
biến đổi rõ rệt.

Phong Bình quay người bước đi, tự
thấy câu nói ấy có chút không thỏa đáng. Nhưng nhỡ may ông ta không phải đang đợi
người, cô gái trong đó không phải là người tình của ông ta thì sao? Nếu đã gặp
nhau ở cửa phòng vệ sinh thì cứ coi là ông ta đi vệ sinh là được. Nhưng khi cô
đi qua bức bình phong, rẽ trái vào phòng lớn thì bỗng nhiên phát hiện phòng vệ
sinh nam ở đầu bên kia. Nói như vậy thì quả thực là ông ta đang đợi người chứ
không phải đi vệ sinh. Tác phong ấy của ông ta cũng thật là…

Cô vào phòng tiệc, tìm Đường Ca
Nam: “Anh đoán xem em vừa gặp ai ở phòng vệ sinh?”.

“Ai?”.

“Bố anh”.

“Không phải chứ?”, Đường Ca Nam ngạc
nhiên nhìn cô, “Chắc ông ấy không mắc chứng đãng trí tuổi già chứ, sao lại chạy
đến phòng vệ sinh nữ?”

Phong Bình bị anh ta làm cho phì cười,
đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta và nói: “Gặp ở ngoài hành lang. Sao anh
không nói với em tối nay bố anh cũng đến?”.

Đường Ca Nam uống một ngụm rượu, lạnh
lùng nói: “Ông ta xuất quỷ nhập thần, ai biết là ông ta có đến hay không? Ông
ta đến thì sao chứ? Có ăn thịt người đâu mà sợ? Lẽ nào em cũng căng thẳng?”. Bỗng
nhiên anh ta quay sang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

Phong Bình chau mày phiền não: “Một
chút thôi, dù gì thì ông ấy cũng là bố anh…” Chưa đợi cô nói hết câu, Đường Ca
Nam liền cười phá lên: “Sao, cuối cùng thì em cũng muốn lấy anh rồi sao?”

Phong Bình quay sang, nhíu mày nhìn
anh.

Đường Ca Nam nói với giọng điệu gần
như chế nhạo: “Nếu không, em quan tâm ai là bố anh làm gì?”.

Nghe giọng điệu ấy của anh, ban đầu
Phong Bình thấy kỳ lạ nhưng chợt hiểu ra rằng: A, thì ra anh muốn kích Đường Trạm,
anh muốn làm ngược lại với cha mình. Vì sao?

Cô không kìm được chớp chớp mắt.

Đường Ca Nam thản nhiên hỏi: “Em định
quyến rũ anh à?”.

Phong Bình dở khóc dở cười, quay mặt
đi không nhìn anh nữa nhưng không kiềm chế được buột miệng nói: “Thì ra anh ấu
trĩ như vậy?”.

“Em nói gì?”.

“Không có gì”.

“Em nói anh ấu trĩ!”.

Bỗng nhiên Đường Ca Nam nắm lấy cổ
tay cô, giọng lạnh lùng, dường như không thể chấp nhận được từ ấy.

Ly rượu trên tay Phong Bình sóng
sánh ra ngoài, đổ vào mu bàn tay, bỗng chốc cô cũng không kiềm chế được muốn nổi
nóng, nhưng quay mặt lại nhìn ánh mắt anh bỗng thấy kinh ngạc. Trời ơi, hình
như từ ấy đã đánh trúng điểm yếu của anh ta, cần phải xoa dịu. Cô đang định nói
vài lời dịu dàng thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói: “Nam, các con đang
làm gì vậy?”.

Đường Trạm khoác tay một cô gái
ngây thơ tóc dài óng mượt, cười tít mắt tiến lại gần phía họ. Vì có sự xuất hiện
của Đường Trạm nên hai người lập tức trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, tất cả mọi
người đều hướng ánh nhìn về phía họ.

Không gian xung quanh bỗng trở nên
tĩnh lặng lạ thường. Phong Bình không kìm được than thở trong lòng, thật là, có
gì thì từ từ nói, anh kích động cái nỗi gì chứ. Để xem anh sẽ xử lý như thế
nào?

Đáng khen thay cho Đường Ca Nam, dưới
sự chứng kiến của rất nhiều người, anh ta đáp rằng: “Bọn con chuẩn bị hôn nhau,
bố ạ”. Nói xong, anh ta đặt ly rượu của mình xuống, kéo cô vào lòng, cúi xuống
hôn vào môi cô.

Phong Bình thấy “choáng”. Thậm chí
cô nghi ngờ không biết những giọt rượu bị đổ ra tay có rung lên hay không.
Nhưng nếu lúc ấy không phối hợp với anh thì không được, đành phải làm ra vẻ đắm
đuối. Đợi Đường Ca Nam hôn xong ngẩng đầu lên, cô vẫn còn nhắm mắt tỏ vẻ ngây
ngất và nói: “Lại lần nữa đi”.

Đường Ca Nam ngây người, không tin
vào tai mình.

Những người đứng gần bắt đầu cười ồ.

Khuôn mặt Đường Trạm nửa cười nửa
không.

Nhưng, khi Đường Ca Nam nhìn thấy
khuôn mặt xinh đẹp đến hút hồn của cô, anh không kiềm chế được bản thân, cúi xuống
hôn cô. Lần này anh hôn rất đắm đuối, Phong Bình cũng đáp lại. Sau khi họ rời
được nhau thì Đường Trạm đã bỏ đi. Những người xung quanh đều đã quay lại với
chuyện của mình, không ai để ý đến họ nữa.

Phong Bình hít một hơi thật sâu
nhưng má vẫn nóng rát, không hiểu vì sao trong lòng thấy nực cười. Đường Ca Nam
cũng có đôi chút khó xử, cố tỏ vẻ bình tĩnh nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm,
sau đó mới phát hiện mình uống rượu của phụ nữ, bỗng lại thấy khó xử hơn.

Phong Bình không nhịn được cười, khẽ
trêu chọc anh: “Đừng căng thẳng thế, kỹ thuật hôn của anh rất đỉnh”.

Đường Ca Nam mặt đỏ như gấc chín. Rốt
cuộc cô ấy đang nói gì vậy, nếu kỹ thuật hôn của anh đỉnh như vậy rồi thì anh
căng thẳng cái nỗi gì? Anh căng thẳng chỗ nào? Thật là… Chỉ có điều, anh là Đường
Ca Nam cơ mà, anh tỏ vẻ thản nhiên và nói: “Cảm ơn, từ trước đến nay anh luôn tự
tin về điều đó”.

Phong Bình không nhịn được cười:
“Em lại muốn vào phòng vệ sinh”.

“Em vừa vào cơ mà”.

“Em lại muốn đi nữa…”.

Nói xong cô rời khỏi phòng khách,
đi qua hành lang phía sau tấm bình phong, ra ban công ngắm cảnh. Hai tay chống
vào lan can mát lạnh để nhiệt độ trong người giảm đi. Lúc ấy, cảm giác muốn cười,
muốn thoát khỏi không gian ấy cũng không còn nữa. Phong cảnh bên ngoài cửa kính
trở nên lung linh đa sắc hơn dưới sự bao trùm của bóng đêm và ánh đèn lấp lánh,
cô nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm.

Đường Trạm nổi tiếng trong giới
kinh doanh nhờ nghị lực và ý chí kiên cường, nhưng bản thân ông ta lại rất
phong độ, thân thiện, dễ gần. Lẽ
ra ông ta phải là một người cha tốt. Rốt cuộc Đường Ca Nam và ông ta có mâu thuẫn
gì mà anh không tiếc lấy hôn nhân của mình ra để thách thức?

Bỗng
nhiên cô nhớ lại lần trước trên đường đến Thần Dương Resort, khi Đường Ca Nam
nghe thấy tin ấy trên xe. Dường như sau buổi tối hôm ấy Đường Ca Nam gây nhiều
chuyện hơn, kéo dài liền hai tháng liền mới trở lại bình thường. Anh ta bất mãn
với thói trăng hoa, bò già thích gặm cỏ non của ông ta, cảm thấy mất mặt hay là
lo gia sản?

Xin
hãy tha thứ cho suy nghĩ tiểu nhân ấy của cô.

Phong
Bình mỉm cười tự chế nhạo mình. Quả thực là cô sống quá nhàn hạ nên mới đến nhà
họ Đường. Nhưng cần gì quan tâm chứ, nhàn hạ thì vẫn là nhàn hạ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3