Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 06 - Phần 2

Thì ra không phải là bữa cơm không ngon, mà là ăn với không đúng người.

Về tới nhà thấy một tờ giấy dính ở cửa, nét chữ rất đẹp, là của Lận Hòa
viết, anh ấy đã liên hệ với vị bác sĩ mình quen, bên trên còn ghi địa chỉ và số
điện thoại.

Nhớ lại hôm qua đang nói chuyện lại cúp máy nhanh như thế, Diệp Tề Mi cảm
thấy ngại ngùng, nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa quá muộn, giật tờ giấy trên cửa
quay sang gõ cửa nhà Lận Hòa.

Phía bên trong vọng ra tiếng chó sủa, cửa vừa mở ra thì Bối Bối đã lao ra,
vui mừng sán lại gần.

Diệp Tề Mi cúi đầu xuống vỗ vỗ lên người nó rồi cảm ơn Lận Hòa: “Cảm ơn
anh, có điều hôm nay tôi đã đi kiểm tra tổng thể rồi, cái này chắc không cần
nữa”.

“Vậy sao? Thế thì tốt rồi, kết quả thế nào? Cô không sao chứ?”. Anh đưa tay
ra kéo Bối Bối lại, giọng dịu dàng.

“Kết quả phải sáng mai mới lấy được, chắc là không sao đâu”.

“Tề Mi, hôm nay cô bận tới muộn thế này sao?”. Anh nhìn đồng hồ rồi sau đó
cúi đầu quan sát cô thật kĩ, “Không mệt sao? Tôi thấy sắc mặt cô không tốt”.

Sắc mặt không tốt? Cô bất giác đưa tay lên sờ mặt, sau đó cười rất tươi:
“Không phải đâu, chắc tại ánh đèn của tòa nhà nên anh mới có cảm giác như vậy,
thôi cũng muộn rồi tôi về đây, tạm biệt Bối Bối”.

Lúc cô vào nhà Lận Hòa vẫn đứng nguyên ở đó, cảm giác hơi lạ, cô cười vẫy
vẫy tay, rồi khép cửa lại.

Lẽ nào người đàn ông này đúng là miệng quạ đen? Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy
Diệp Tề Mi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay Lận Hòa vừa
chạy thể dục và dắt chó đi dạo về. Trông thần thái anh rất sảng khoái, ăn mặc
nhẹ nhàng, bước lại gần cô chào hỏi: “Đi làm à?”.

“Vâng”. Cô tiếp tục bước về phía trước.

“Tề Mi!”. Anh gọi cô lại, “Cô không sao chứ? Sao mặt cô trắng bệch ra
thế?”.

Lại cái miệng quạ đen…

Định trả lời anh, nhưng chuông điện thoại reo, Diệp Tề Mi vừa giơ tay ý
chào tạm biệt vừa bắt máy, chân vẫn bước không dừng, đã đến cửa nhà để xe.

“A lô?”. Cầu thang rất tối, cô vừa nói vừa bước xuống.

Đầu dây bên kia vọng lại giọng sắc nhọn: “Tề Mi! Em mau đến bệnh
viện cho chị”.

Chị Lí Vân? Chưa bao giờ nghe giọng chị ấy
lại như vậy, Diệp Tề Mi cúi đầu nhận tội: “Tối qua em đã để Mai Dật tiễn mà,
tiễn đến chỗ em để xe”.

“Đừng lo cho bác sĩ Mai, là em đã xảy ra
chuyện lớn rồi có biết không hả? Mau qua đây đi!”.

Cô nhướn lông mày, “Em á? Kết quả kiểm tra
có vấn đề gì sao?”.

“Có vấn đề gì á? Em sắp làm mẹ rồi còn hỏi
chị có vấn đề gì?”. Lí Vân tức giận đùng đùng.

Đang bước xuống cầu thang, nghe vậy Diệp Tề
Mi thất kinh, bước hụt chân, cả người trượt xuống, chỉ còn hai, ba bậc nữa, cô
ngã xuống đất khá mạnh, điện thoại văng ra xa.

Lao đến hiện trường đầu tiên là Bối Bối, nó
chạy vòng vòng quanh cô. Ngã thảm quá, Diệp Tề Mi không thể đứng dậy được ngay.
Bóng Lận Hòa xuất hiện trên đầu cầu thang, che đi ánh sáng phía sau, không nhìn
rõ nét mặt anh lúc đó, nhưng giọng rất xót xa: “Tề Mi, em không sao chứ?”.

Sao lại không sao? Chân bị vẹo, eo đập
xuống cạnh cầu thang bằng xi măng lạnh buốt, động đậy một cái là khớp xương kêu
răng rắc. Nhưng lúc này tâm trạng cô hoàn toàn hỗn loạn, chút đau đớn của cơ
thể không thể so sánh được, cô đưa tay ra tìm điện thoại, chiếc điện thoại đáng
thương lần này văng ra rất xa, cô muốn đứng dậy, vừa dồn lực xuống chân đã đau
đớn kêu lên một tiếng.

“Em nằm im”. Lận Hòa đã chạy tới cạnh cô,
gạt Bối Bối ra quỳ xuống đỡ cô: “Bị thương rồi phải không?”.

“Lấy giúp tôi điện thoại”. Phép lịch sự
hàng ngày đã bay tít lên chín tầng mây, cô thẳng thừng đưa ra yêu cầu.

Có chuyện gì vậy? Cô ấy ngã trông rất thảm
hại, nét mặt có những biểu hiện phức tạp, Lận Hòa vừa sốt sắng lại vừa nghi
hoặc, quay người nhặt điện thoại đưa cho cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”.

Chiếc vỏ kim loại của điện thoại chạm vào
tay cô lạnh buốt, cô ấn số, con, có con sao, cô luôn cẩn thận thế mà vẫn có
con…

Điện thoại không có tiếng, Diệp Tề Mi cúi
đầu trừng mắt nhìn vào màn hình máy, mới rơi vậy đã hỏng rồi, shit, có thời
gian cô nhất định sẽ đi kiện bọn họ.

“Tề Mi?”. Thấy phản ứng của cô kì lạ, Lận
Hòa lo lắng.

Thấy gương mặt lo lắng của anh, cô nhận ra
mình đang hành động loạn lên, Diệp Tề Mi hít sâu một hơi: “Tôi phải tới bệnh
viện”. Cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại, cô cố gắng đứng dậy.

“Bệnh viện? Được, tôi đưa em đi”. Anh đưa
tay ra đỡ.

“Không cần đâu, tôi tự đi được”.

“Em thế này làm sao lái xe tự đi?”. Hiếm
khi thấy anh nhíu mày, Lận Hòa không nói thêm gì nữa, dùng sức đỡ cô đứng dậy.

Sáng sớm tới bệnh viện xem xong kết quả
kiểm tra, Lí Vân rơi vào trạng thái bồn chồn, hoảng hốt.

Gọi điện mới nói được một nửa thì tự dưng
mất tín hiệu, gọi lại nhưng không sao liên lạc được với Tề Mi, trời ạ, sao
người đầu tiên biết chuyện lại là chị chứ? Tề Mi sẽ xử lý thế nào? Cô giáo Tiền
biết chuyện thì sẽ ra sao? Nếu cô giáo hỏi chị sẽ trả lời thế nào đây?

Không biết bàn bạc với ai, một mình chị đi
đi lại lại trong phòng.

Y tá gõ cửa, khi vào nét mặt lộ vẻ kì lạ:
“Bác sĩ Lí, có người tìm chị”.

“Ai thế? Giờ tôi không rảnh”.

Vừa nói xong thì nhìn thấy một bóng người
rất quen lách vào từ phía sau lưng cô y tá, cảm tạ trời đất, em à, cuối cùng em
cũng xuất hiện rồi.

Đang định lên tiếng, lại cảm thấy có gì
không đúng, gạt cô y tá đang đứng chắn trước mặt ra nhìn kĩ lại, đầu Lí Vân như
đoàng một tiếng, cơn giận lập tức ập tới.

Diệp Tề Mi không đến một mình, sắc mặt
trắng bệch, đứng cũng không vững, dường như dựa hờ vào vai người đàn ông bên
cạnh, anh chàng đó ăn mặc trông rất thể thao, giống như đang chuẩn bị chạy thể
dục buổi sáng, trong tay vẫn còn dắt theo một chú chó.

Chó? Sao bệnh viện lại cho chó vào? Hồ đồ
quá, nhưng chị lập tức bỏ qua những suy nghĩ phức tạp đó, giờ không phải là lúc
quan tâm những việc như vậy.

“Chị”. Diệp Tề Mi chào ngắn gọn.

“Hai người vào đây đã”. Lí Vân mở rộng cửa,
sau đó nói với cô y tá đầy hiếu kì đang đứng bên cạnh: “Cảm ơn Tiểu Quách, cô
ra trước đi”.

Nhìn cô y tá cứ đi được ba bước lại quay
đầu lại nhìn đi xa hẳn, Lí Vân còn nhìn trước ngó sau. Cũng may công việc của
chị làm trong bệnh viện là ghi chép kết quả hóa nghiệm, công việc nhàn hạ sạch
sẽ, phòng làm việc cũng được đặt ở nơi yên tĩnh nhất, sau khi xác định là không
có gì bất thường, chị quay vào trừng mắt nhìn hai người một chó đang đứng trong
phòng mình, giơ tay đóng sập cửa.

Diệp Tề Mi đã ngồi yên vị trên một chiếc
ghế, đang ngẩng đầu nói chuyện với Lận Hòa: “Tôi nói chuyện với chị một lát,
anh có thể ra ngoài đợi không?”.

“Được, tôi đưa Bối Bối ra ngoài đợi em, để
nó trong bệnh viện cũng không hay”.

Lận Hòa gật đầu, đang định quay người đi
ra, cánh tay đã bị ai đó túm lại.

“Không được đi, cậu ở lại đây cho tôi!”.

Hai mắt Lí Vân như có lửa, nhìn anh chằm
chằm như muốn rớt hai tròng mắt.

“Chị!”. Diệp Tề Mi hoảng hốt, vịn tay ghế
đứng dậy giải thích, còn chưa kịp nói thì đã thét lên vì đau.

“Tề Mi, cẩn thận”. Lận Hòa vội vàng lao tới
đỡ lấy cô, bộ dạng lo lắng.

“Giờ biết lo lắng rồi phải không, thế trước
nay cậu ở đâu? Không được đi, cậu phải chịu trách nhiệm”.

Lí Vân cũng đi lại đỡ cô đứng dậy, miệng
vẫn không thôi càm ràm.

“Chịu trách nhiệm?”. Lận Hòa kinh ngạc quay
sang nhìn cô.

“Chị!”. Đúng là nhanh miệng, cô không kịp
ngăn nữa, Diệp Tề Mi hoàn toàn buông xuôi: “Không phải là anh ấy”.

Hả? Lúc này ngoài hai người cùng quay sang
nhìn cô chăm chăm, đến Bối Bối cũng ngẩng đầu lên nhìn.

“Không phải anh ta thì là ai?”. Lí Vân lại bắt đầu thấy mọi thứ rối tung.

Tình huống này thật là… Diệp Tề Mi nhíu chặt lông mày, vội quá cũng quên cả
khách sáo: “Lận Hòa, anh và Bối Bối ra ngoài trước được không?”.

Lí Vân còn định nói gì đó nhưng đã bị cô ra hiệu ngăn lại, cửa đóng, trong
phòng cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người họ, Diệp Tề Mi lại nhìn thẳng vào
chị: “Chị, em muốn xem kết quả”.

Cầm xấp giấy mỏng trong tay, đột nhiên cô nhớ lại rất lâu trước đó cũng đã
từng cầm một túi tài liệu được gửi chuyển phát nhanh như thế. Cô lật tới trang
cần xem, nhìn kĩ, tâm trạng rõ ràng đang rối loạn và phức tạp, nhưng bất giác
khóe môi cô cong cong, dường như đang che giấu một bí mật không thể tiết lộ cho
người khác, vì là độc quyền, nên có cảm giác vui thích đặc biệt.

“Tề Mi, em định thế nào?”.

“Định thế nào? Em phải nghĩ trước đã, việc này không gấp mà”.

“Còn không gấp? Chuyện như vậy mà còn không gấp?”.

Nhìn biểu hiện của cô, Lí Vân muốn đập cô một trận.

“Anh ấy không ở Thượng Hải, muốn nói chuyện cũng phải gặp mặt mà nói chứ”.
Cô ngẩng đầu nhìn chị một cái và mỉm cười.

“Đừng có cười nữa!”. Lí Vân lập tức nghiêm túc nói, “Đứa con này em không
thể giữ”.

“Tại sao?”. Cảm giác chị đã đi quá xa, Diệp Tề Mi nhướn mày.

“Em nghe chị giải thích”. Biết là cô hiểu
lầm, Lí Vân cầm lấy tập kết quả lật mấy trang phía sau, “Chẳng phải gần đây sức
khỏe của em rất tệ sao? Đó là bởi vì hệ miễn dịch trong cơ thể em đào thải đứa
trẻ này, nếu cứ tiếp tục giữ lại, tính mạng của cả mẹ và con đều sẽ nguy hiểm”.

Diệp Tề Mi lại một lần nữa bị chấn động, cô
nắm chặt hai tay lại.

Hôm nay Thành Chí Đông dậy từ rất sớm,
nguyên nhân là vì nhận được một cuộc điện thoại gọi từ Philippines tới, giọng
nói ở đầu dây bên kia gấp gáp lo lắng, anh vừa nghe vừa đi vào phòng tắm, vừa
cúp máy liền đưa tay vặn vòi hoa sen, tiếng nước chảy xối xả, anh đặt di động
lên kệ, suy nghĩ thế nào lại cầm lên gọi.

Chỉ nhận được câu trả lời tự động: “Xin
lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau”.

Chuyện gì thế? Nhìn lại đồng hồ, anh đặt
điện thoại xuống tắm trước đã, không để cẩn thận, cốp một tiếng, quay đầu lại
nhìn thì điện thoại đã rơi xuống nền phòng tắm, rơi mạnh tới mức tự động tắt
máy.

Theo thói quen anh buột miệng chửi thề,
nhặt lên nhìn, may mà chưa hỏng. Không còn thời gian nữa, anh nhanh chóng tắm
rửa, tắm xong vừa bước ra ngoài lau tóc vừa bấm điện thoại, lần này vẫn là câu
trả lời tự động đó: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện giờ không
liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Sao thế nhỉ? Bực mình, anh nhìn màn hình
nhíu mày.

Ở ngoài cửa bệnh viện có một vườn hoa nhỏ,
dây leo phủ kín trên hành lang, tạo thành bóng mát, Lận Hòa dắt Bối Bối đi dạo
loanh quanh hai vòng, đợi khá lâu nên anh hơi lo lắng, anh đứng im một chỗ nhìn
về hướng cửa lớn của bệnh viện.

Rút cục đã xảy ra chuyện gì? Những gì vừa
rồi được nghe, rồi liên tưởng đến biểu hiện của nữ bác sĩ đó, trong lòng có nỗi
phấp phỏng không thể nói thành lời. Thực ra tất cả những điều đó không quan
trọng, quan trọng là phản ứng của Tề Mi.

Từ lâu anh đã ngầm chú ý cô một cách vô
thức, hôm nay cô đã làm rơi chiếc mặt nạ mình vẫn đeo, để lộ tâm trạng thật sự
phía sau đó, khác hoàn toàn với Diệp Tề Mi mà anh quen, dường như hoàn toàn
biến thành một người khác, đã xảy ra chuyện gì mà khiến sắc mặt cô ấy tệ đến
vậy, anh mơ hồ hiểu phần nào, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng reo khe
khẽ, “Ôi, chú chó đáng yêu quá”.

“Mau nhìn bên kia kìa, chó chăn cừu
Scotland”.

Đến ngay cả Bối Bối hàng ngày hoạt bát
nghịch ngợm vậy mà cũng như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nghiêng đầu
cùng anh nhìn về một hướng, bỏ ngoài tai những lời tán dương vừa rồi.

Vài cô y tá đứng bên cạnh lén nhìn rất lâu,
đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng cũng có một cô bước lại gần mở miệng nói nhỏ: “Chú
chó này đáng yêu quá, tên là gì thế?”. Vừa nói vừa muốn bước lại gần vuốt ve
Bối Bối.

Vừa đặt tay xuống thì chỗ đó đã trống
không, quay đầu lại nhìn chỉ thấy cái đuôi ngoe nguẩy, lao như bay về phía cửa
lớn của bệnh viện.

Không phải vậy chứ? Sao chẳng nể mặt người
khác chút nào thế? Mặt cô y tá tối sầm lại.

“Xin lỗi cô, cho tôi đi nhờ một chút”.

Trên đầu vang lên tiếng nói rất ôn hòa rất
dễ nghe. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chủ nhân của chú chó lướt qua cạnh
mình, động tác rất nho nhã, nhưng tốc độ thì…

Đúng là cùng một nhà có khác, nhanh như
gió.

“Tề Mi, bác sĩ nói thế nào?”. Bước tới cạnh
cô, Lận Hòa đưa tay ra đỡ.

Mặc dù không ngã đau như lần trước, nhưng
mắt cá chân vẫn khá đau, không thể dồn lực mạnh xuống đó nên cô đi rất chậm.
Nhưng nhìn thấy anh đưa tay ra định đỡ, cô rất khảng khái ngăn lại: “Không sao,
tôi có thể tự đi. Thật ngại quá, lại phải làm phiền anh”.

“Tề Mi”. Anh lại gọi tên cô, nhìn thấy cô
đang nhìn thẳng vào mắt mình, màu môi nhợt nhạt, mặc dù đang đứng dưới hành
lang râm mát nhưng cả người cô như phát sáng, đẹp ngây người, cảm giác có những
lời không thể không nói, anh tiếp tục, “Không phiền, em cũng biết tôi rất sẵn
lòng mà”.

Trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi về những lời
mà chị bạn học vừa nói, nên khi nghe anh nói vậy cô phản ứng khá chậm, phải vài
giây sau mới bật cười đáp: “Vậy sao?”.

Lận Hòa muốn thở dài, nhưng anh đã kìm lại
được, không màng tới những lời vừa rồi của cô, nói tiếp: “Em đợi ở đây một lát,
tôi đi lấy xe”.

“Giúp tôi gọi xe thôi, tôi vẫn muốn tới văn
phòng một lát, anh mau cùng Bối Bối về nhà đi, không cần phải chạy qua chạy
lại”.

“Hôm nay em vẫn đi làm sao?”. Anh nhíu mày
hỏi.

Dường như cảm thấy câu hỏi của anh rất kì
lạ, Diệp Tề Mi nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh: “Tại sao không đi làm?”.

Ừm… vấn đề này cũng đáng để tranh luận đây,
tuy nhiên giờ tạm cho qua đã.

“Để tôi đưa em đi, hôm nay em không đi xe,
khi nào về ước chừng thời gian rồi gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới đón”.

“Không cần đâu. Tôi không sao, làm gì mà
phải đưa đón như người tàn tật thế”.

Nói bản thân như thế mà được sao? Anh cười
không được khóc không xong, “Cần đấy, tôi nhất định sẽ làm thế”.

Nhìn đồng hồ, đúng là cũng không nên lãng
phí thời gian thêm nữa, hôm nay sức khỏe cũng không ổn, Diệp Tề Mi cuối cùng
cũng xuôi: “Thôi được”.

Trên đường đi cả hai người đều im lặng, Bối
Bối ngồi ở ghế sau nhìn ngang nhìn ngửa, một lúc sau thò đầu lên giữa hai ghế
trước, kêu lên gừ gừ để gây sự chú ý với hai người.

Trong tay đang cầm kết quả kiểm tra với vẻ
mặt tần ngần, nghe thấy tiếng Bối Bối, Diệp Tề Mi cúi xuống vỗ vỗ vào đầu nó:
“Bối Bối, tao xin lỗi nhé, hôm nay phiền mày và ba mày vừa sáng sớm đã phải
chạy tới chạy lui”.

“Tề
Mi!”. Anh nhìn sang, định nói gì lại thôi.

“Chuyện gì thế?”.

Anh có quá nhiều điều muốn nói, kết quả xét
nghiệm ra sao? Sức khỏe em thế nào? Có đáng ngại không? Còn anh chàng Thành Chí
Đông kia đâu? Tại sao mỗi khi em cần thì anh ta lại không ở bên cạnh em? Còn
điều quan trọng nhất là, những lời anh nói vừa rồi, em còn nhớ không?

Thật quá hỗn loạn, anh không biết bắt đầu
từ đâu, đành nháy xi nhan tấp xe vào lề đường.

“Lận Hòa?”. Diệp Tề Mi thấy rất lạ.

“Em vẫn chưa ăn gì phải không? Buổi sáng mà
không ăn dễ hạ đường huyết lắm, đợi một chút”. Anh mở cửa xe bước xuống, đi tới
cửa hàng bán bánh bao bên đường. Thấy chủ nhân đi mất, Bối Bối gối đầu lên cửa
xe, thò ra ngoài nhìn theo bóng anh.

Cửa kính của cửa hàng bánh bao trong suốt,
hai, ba vị khách đang chọn bánh, qua cửa kính có thể nhìn thấy một đứa trẻ tóc
đen và dài, khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnh rất đáng yêu. Cô bé nhìn từng hàng
bánh bao xếp trên giá, cắn ngón tay bối rối không biết chọn cái nào, ngẩng đầu
nhìn thấy Bối Bối, đôi mắt tròn xoe như sáng rực lên, vui mừng kéo tay mẹ, vừa
nói vừa chỉ chỉ về phía Bối Bối.

Diệp Tề Mi có vài người bạn nhìn thấy em bé
nào xinh xắn đáng yêu thì dù có quen hay không cũng phải chạy lại thơm lấy thơm
để lên má bé, nhưng cô chưa bao giờ làm vậy. Trẻ con như chú cá thần tiên trong
thủy cung, nhìn ngắm thì rất hứng thú, nhưng nếu tự mình nuôi thì sẽ rất vất vả
phiền phức.

Được như cá thì đã tốt, người vất vả phiền
phức đâu phải là cô nhưng bây giờ sự thực là ngược lại.

Cô sinh ra trong thời bình, chủ nghĩa hi
sinh với cô là một khái niệm quá xa vời, huống hồ bản thân còn chưa lo được,
nói gì đến cái khác?

Cô bé vẫn đang nói gì đó, người mẹ khom
người hôn cô bé một cái, cô bé sung sướng, đôi bàn tay nhỏ ôm lấy mẹ, cố muốn
cọ cọ má mình vào má mẹ, vẫn tiếp tục đưa tay chỉ về hướng xe cô đỗ, Bối Bối
ngồi đằng sau sủa vang một tiếng.

Tự mình còn chưa lo được cho mình, nói gì
tới người khác? Nhưng kính cửa xe đã được cô hạ xuống, khí nóng phả vào mặt,
cách một con đường hẹp, cô mỉm cười với khuôn mặt nhỏ nhắn kia, môi cong thành
một đường cong rất hoàn mỹ, ánh mắt dịu dàng.

Lận Hòa vừa chọn bánh bao vừa suy nghĩ, nên
động tác lựa chọn của anh rất chậm, còn tâm trí thì bay mãi đi tận đâu đâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3