03. Bạn của tôi - Phần 1
Bạn của tôi
h.n
*
Sau cái chết của
Neil, tôi cố gắng không để sự kiện đó làm gián đoạn cuộc sống của mình bằng nhiều
cách. Hàng ngày tôi vẫn đi làm tại cửa hàng hoa ở đầu phố từ năm giờ ba mươi đến
chín giờ tối, vào giờ đó siêu thị chưa đóng cửa. Tôi không biết nấu những món
ăn phức tạp, vì thế tôi có thói quen mua đồ ăn sẵn. Đôi khi người ta hỏi tôi vì
sao không mua tất cả cùng một lúc, như là một lốc mười hai hộp sữa hay một
thùng ngũ cốc mà thay vào đó tôi chỉ mua mỗi thứ một tí như ăn tạm. Tôi không
biết nữa, quả tình tôi đã trả lời như vậy. Hoặc cũng có khi tôi sẽ nói, vì tôi
thích được đến siêu thị vào buổi tối, khi tất cả nhân viên đang bận rộn sắp xếp
lại hàng hóa hay kiểm tra sổ sách, mọi người đều chuẩn bị ra về nhưng không vì
thế mà ánh sáng giảm bớt đi, những món hàng lung linh vẫn nằm yên trên kệ. Tôi
hay lang thang trong siêu thị. Đi từ nhà tới siêu thị gần nhất mất năm phút.
Khi không có việc gì làm, tôi sẽ tắm rửa, ăn vận chỉnh tề, dấp một ít nước hoa
lên cổ tay và đi tới siêu thị. Vào cuối tuần cậu hay làm gì, có lần Neil hỏi
tôi, mình sẽ đi siêu thị, tôi trả lời. Giống như người ta nói, tôi mua cái cốc
này vì nó đẹp chứ không phải chỉ vì tôi muốn dùng nó đâu.
Neil là một đứa trẻ bướng bỉnh. Cậu ấy chẳng bao giờ chịu mặc đồng phục khi
đến trường. Nếu phải mặc cái sơ mi này thì cậu ấy sẽ mặc với quần jean, nếu phải
mặc cái quần âu kia thì cậu sẽ chêm thêm một cái áo phông sặc sỡ. Những ngày
nhà trường tổ chức lễ kỉ niệm hay một dịp gì đó yêu cầu học sinh phải ăn mặc chỉnh
tề, giáo viên của chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn một đôi giầy da cho Neil. Cậu ấy
chỉ đi giầy thể thao và không một ai kể cả mẹ cậu ấy có thể thay đổi được điều
đó. Không phải Neil không biết những điều cậu làm chỉ tổ gây phiền phức cho tất
thảy mọi người, chỉ là Neil từng nói với tôi việc phải tuân thủ mọi thứ như thế
là vô cùng lố bịch.
“sao cậu không nghĩ như tớ được nhỉ? Đây, tớ sẽ nói lại một lần nữa còn cậu
thì hãy im lặng mà nghe nhé” – lúc nào Neil cũng bắt đầu cuộc nói chuyện của
chúng tôi như thế. Luôn là cậu ấy nói, một cái gì đó mà tôi không hiểu, được diễn
giải hết sức hùng hồn, còn tôi, chăm chú quan sát cậu ấy đầy thích thú như đang
làm một trò thí nghiệm.
“một thằng ngu đã
thiết kế ra đồng phục để đánh đồng con người đấy, đó là điểm chính, cậu cố mà
nhớ nhé” – Neil trỏ một ngón tay vào mặt tôi – “từ bé chúng ta đã bị buộc phải
mặc những thứ giống hệt nhau, làm những trò giống hệt nhau, chơi những thứ như
nhau và sống chung với nhau. Cả đời cậu là những ngày thứ Hai nối tiếp nhau chứ
làm gì có các thứ nào khác, họ phải đặt tên cho các ngày thứ Hai để lừa dối
chúng ta nhưng làm sao mà lừa nổi. Cậu biết đấy, vậy nên tớ không chấp nhận việc
mặc đồng phục. Cậu định sẽ lớn lên như thế hả? Cậu đã thứ Hai được mười
tám năm rồi đấy ông nội ạ, sớm mà tỉnh lại đi, như tớ đây này” – Neil nhấc chân
lên cho tôi xem đôi giầy da của cậu.
Phải nói thêm về bối
cảnh lúc đó một chút. Hôm ấy nhà trường tổ chức lễ kỉ niệm cho các giáo viên dưới
sân nhưng dự được một nửa thì chán quá, Neil rủ tôi lên căng tin mua cà phê.
Sau đó hai chúng tôi trốn vào nhà thể chất theo lối cửa sổ, vì vào những tiết
bình thường phòng thể chất chỉ được phép mở cửa cho các nhóm học sinh thuộc đội
tuyển thể thao. Hai chúng tôi ngồi trên khán đài xa nhất và quan sát tuyển bóng
rổ đang luyện tập. Các học sinh khỏe mạnh vui tươi lấy quả bóng làm trung tâm
và xoay vần chung quanh, cười nói với khuôn mặt lấp lánh. Nhìn kìa, Neil cười
khẩy, rặt một lũ ngốc. Chúng nó nghĩ mình sẽ tóm được quả bóng đó cả đời đấy chắc?
Thi thoảng khi tôi
không đồng ý với Neil về một vấn đề gì đó là y như rằng cậu ta sẽ nổi khùng
lên. Không phải kiểu khùng điên bình thường mà vài ngày sau là hết, cậu ta sẽ
tính bằng tuần bằng tháng hoặc thậm chí bằng năm. Khi tôi mười bốn tuổi chúng
tôi đã có một cuộc cãi vã như thế. Nguyên nhân tôi không còn nhớ rõ. Những gì
còn in đậm trong kí ức tôi khi nhớ về mùa hè lớp tám chỉ còn sót lại việc chúng
tôi đã trải qua quãng thời gian ấy không có nhau. Khi tôi nói với Neil về những
gì tôi nhớ được, Neil đặt lon cà phê của cậu ấy xuống và nằm dài ra bãi cỏ. Đó
là cái bãi đất trống gần nhà tôi, hồi xưa được một công ty nào đó quy hoạch để
phát triển thành sân cỏ nhân tạo nhằm cho các nhóm nhỏ thuê đá bóng nhưng không
rõ vì sao mà dừng lại. Họ bỏ đi và để lại cái sân cho tụi hút chích nghiện ngập
vào nửa đêm còn phần lớn thời gian, tôi và Neil chọn chỗ đó để ngồi chơi và tận
hưởng cái nóng của mùa hè.
“thực ra tớ cũng
không nhớ” – Neil nói, cậu vắt tay ngang trán và nhìn lên bầu trời. Lúc đó là
buổi chiều, tuy thế ánh nắng vẫn còn khá gay gắt – “phủ cái gì lên mặt tớ đi”.
Tôi mở rộng tờ tạp
chí và định trải lên khuôn mặt Neil. Dù thế không rõ vì điều gì, tôi dừng lại để
ngắm nhìn cậu ấy. Neil gầy gò, có nước da trắng xanh mà theo mẹ tôi là hơi bệnh
hoạn, loại con trai cớm nắng thường chết yểu. Đi ngược lại mọi nhận định của mẹ
tôi, Neil lớn nhanh một cách đáng sợ và thậm chí là khá kì quái với cái thể trạng
nhìn lúc nào cũng như sắp chết của mình. Cậu ta ăn khỏe, ngủ khỏe và đặc biệt
yêu thể thao, Neil mê nhất là chạy bộ và chống đẩy, ngày nào cậu ta cũng phải
làm những bài tập đó chừng bốn tiếng, hai tiếng vào buổi sáng và hai tiếng vào
buổi chiều bằng không Neil sẽ lăn đùng ra mà chết. Neil thích nói những từ lóng
mà cậu ta học được trong các bộ phim bậy bạ, đôi khi cậu ta dùng chỉ để cho vui
cũng có khi cậu ta để dành phòng trường hợp cần kíp, đại khái như là vốn liếng
để thóa mạ tôi khi tức giận chẳng hạn.
Không vì thế mà tôi
giận cậu ta. Có thể tôi không có khả năng giận dữ vì từ khi sinh ra tôi chưa có
cảm giác tức giận đến mức nghẹt thở với bất kì ai bao giờ. Mẹ tôi nói chắc là
khi mang thai tôi mẹ đã ăn nhầm thứ gì đấy mà vì thế tôi lành tính đến không ngờ.
Tôi luôn gặp đủ mọi vấn đề từ hồi đi nhà trẻ vì không mấy khi tôi kể chuyện
mình bị bắt nạt hay tìm cách phản kháng. Những hôm tôi nghỉ học, có khi tụi to
con trong lớp còn nhớ tôi hơn cả những đứa tôi chơi cùng. Mẹ hay cho tôi một ít
tiền và vì thế tôi trở thành cái hầu bao béo bở. Mọi chuyện diễn ra đến khi tôi
vào lớp hai. Tôi gặp Neil và thế là chẳng còn ai làm tôi đau khổ nữa. Neil cao
hơn bọn con trai trong lớp, cái đầu cậu ta to hơn người bình thường và khi cậu
ta đi lại loanh quanh với đôi mắt mở to tỏa ra cái tham vọng làm người khác đau
đớn của mình, mọi người tự khắc đều biết mà tránh xa. Hai chúng tôi bị gọi là
những đứa trẻ bàn cuối. Suốt những năm tiểu học, bao giờ cũng là Neil và tôi ngồi
chung một bàn, không bàn đầu tiên thì bao giờ cũng là bàn cuối cùng. Không ai
thích lại gần chúng tôi, hay đúng hơn Neil làm cho người khác không thể lại gần.
“làm gì thế, phủ
lên đi chứ” – Neil hé mắt ra, tránh để ánh sáng không lọt vào nhiều và trực tiếp
quá, cậu ta gắt lên với tôi rồi nhắm mắt lại.
“đang làm đây” –
tôi trải rộng tờ báo. Chúng che kín Neil, chỉ thi thoảng nhô lên hạ xuống để
tôi yên tâm cậu ta không làm sao trong lúc ngủ.
Vào mùa hè, khi các
gia đình lên kế hoạch đi ra biển hay đi leo núi hoặc tới một đất nước nào đó để
du lịch, tôi thường kiếm cớ được ở lại thành phố. Thực ra tôi cũng thích đi du
lịch, nhưng khi tôi nhận ra thành phố bỗng trở nên vắng vẻ hơn và ngoài đường
con người cũng bắt đầu thưa thớt, cái ý nghĩ thăm thú nơi chốn của chính mình
xuất hiện. Không có mấy người trẻ tuổi biết rõ được thành phố của mình. Vì thế,
tôi luôn nói với mẹ rằng chúng ta nên tiết kiệm thì hơn. Mẹ tôi không phải típ
người thích đi đây đi đó, vậy nên đối với bà mùa hè chỉ là khoảng thời gian đặc
biệt nóng bức và khó chịu mà thôi. Nhưng thực ra tôi chọn ở lại đây thay vì đi
tới một nơi nào khác, còn là bởi tôi không muốn bỏ lại Neil. Gia đình cậu ta
không dư dả lắm để một năm đi chơi biển một lần hay cũng không được hạnh phúc lắm
để cái đám người kì quặc ấy cùng làm chung thứ gì đó với nhau. Neil hay bảo tôi
cái mối quan hệ giữa bố mẹ và cậu ta có thể gói gọn trong một câu chưa quá hai
chục từ. Nghe này, đừng có bận tâm về nhà tớ, chúng tớ chỉ là một đám người
bất hạnh đang chơi trò gia đình mà thôi. Khi đó tôi không có hiểu rõ lắm những
gì Neil muốn nói mặc dù Neil đã giải thích khá kĩ càng. Chỉ là lúc đó, những gì
tôi nhìn thấy và những gì Neil thực sự để tôi nhìn thấy giống như một con cá nhỏ
mở mắt giữa đại dương.
Neil có bạn gái sau khi chúng tôi tốt nghiệp được một năm. Thực ra đó không
hẳn là bạn gái của Neil, tôi cũng không chắc lắm vì tôi chỉ mới gặp cô ấy một lần.
Gọi là cô ấy thì có hơi..., mà, tôi cũng không biết nữa. Neil dẫn tôi đến một
quán bar nhỏ nằm trên tầng sáu thuộc một tòa nhà cũ kĩ, trước đó cậu ta đến gặp
tôi ở cửa hàng hoa và ngồi đợi tôi cho đến khi cửa hàng đóng cửa. Sau đó Neil hỏi
có muốn gặp thử bạn gái của cậu không.
“cô ấy làm ở đây
à?” – tôi hỏi, đó là buổi nói chuyện đầu tiên của chúng tôi đề cập đến một người
nào khác trong phạm vi mở rộng. Từ trước đến giờ những sinh vật sống chúng tôi
từng nói qua chỉ có tôi, Neil, một nhóm nhạc nào đó mà chúng tôi cùng thích dù
chỉ được một thời gian rất ngắn và Keira Knightley. Tận bây giờ tôi cũng không
hiểu vì sao hồi đó chỉ với ngần ấy chủ đề mà chúng tôi lại có thể nói được nhiều
đến thế, không biết là đã bao năm.
“ừ” – Neil đáp, cậu
ta đưa tôi vào tầng một và đi thẳng đến thang máy. Tầng một vắng vẻ và chỉ có một
người ngồi trực ở bàn lễ tân. Trông nó giống mọi khu chung cư khác và chẳng có
gì bất thường cho đến khi tôi nhận ra người đàn ông ngồi sau quầy lễ tân chẳng
thèm ngẩng đầu lên ngó chúng tôi lấy một lần. Neil chẳng nói gì thêm cho đến
khi chúng tôi vào thang máy. Mọi thứ cứ phảng phất cái mùi kì lạ của nó nhưng
tôi im lặng. Trong thang máy phát một bản nhạc với âm lượng nhỏ xíu. Nghe kĩ một
lúc tôi nhận ra đây là phiên bản không lời của Hotel California. Thật khéo
vừa, tôi nói.
Thang máy dừng lại
và khi cửa mở ra, bạn gái Neil đã đứng đợi sẵn. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô
gái này là, à, đây là bạn gái của Neil đấy. Ngay lập tức tôi đã nghĩ như thế và
có cảm giác chắc chắn chính là cô. Neil nhìn cô ấy một lúc còn cô ấy nhìn chằm
chặp vào tôi. Trong khi đó, tôi quan sát chung quanh rồi đưa ra kết luận, đây
đúng là một cái bar thật. Tường dán giấy màu đỏ đun, sàn trải thảm dày và toàn
bộ căn phòng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ quạch. Tiếng nhạc dội đến đập
vào các bức tường rồi truyền đi khắp mọi nơi như đang ra sức phong tỏa tất cả mọi
lối thoát. Tôi chưa từng vào một cái bar, pub nào mà chỉ mới nhìn qua trên phim
ảnh. Sau đó tôi nhận ra tôi cảm thấy bồn chồn.
“đi nào” – Neil
nói, thực ra tôi có cảm giác cậu ấy đã nói thế vì trong cái không gian chật hẹp
và mở nhạc lớn như này, tôi chẳng nghe được cái gì hết. Neil bước đi, còn tôi,
tôi đi theo cậu ấy. Bạn gái Neil dẫn đường cho chúng tôi, càng đi sâu vào trong
chúng tôi càng vấp phải nhiều người. Họ nằm trên sàn hoặc đứng dựa vào nhau, họ
rì rầm trò chuyện như một bầy ong, họ không đoái hoài đến ai ngoại trừ cái li
trên tay và khuôn mặt người đối diện. Những kẻ đi một mình thì có ánh nhìn lơ
đãng và mặc dù tôi đi qua trước mặt họ, cái nhìn của họ khiến tôi có cảm giác bản
thân như một kẻ vô hình. Hoặc tệ hơn. Đang tồn tại, đang sống, đang hiện diện
nhưng hoàn toàn không được để ý tới. Tôi đút hai tay vào túi quần đúng lúc bạn
gái của Neil chuyền chai bia về phía tôi. Rốt cuộc Neil đứng giữa và phải cầm cả
hai chai cùng lúc.
“thấy thế nào?” –
Neil hét vào tai tôi. Cậu đặt hai cái chai lên bàn và ra hiệu đi đây một lát với
bạn gái. Neil dẫn tôi đi sâu vào trong và khá bất ngờ, có một dãy các phòng nhỏ
nằm liền kề trong đó theo mô hình song song, kiểu như các dãy nhà san sát nhau
bên rìa một bến cảng. Sau khi bước vào trong và chốt cửa lại, mọi âm thanh biến
mất. Đột ngột cứ như là người ta có thể dùng một cái kéo để cắt lìa đôi tai của
bạn ra.
“nói thật là tớ
không khoái mấy cái này lắm” – tôi đáp, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng. Ở
đây họ kê một cái bàn kính, trên mặt bàn có một số đồ ăn vặt và nước uống, bia,
thuốc lá, khăn mặt, trên tường treo một cái màn hình lớn lúc này đang chiếu một
đoạn quảng cáo giặt là. Nói chung cũng giống như một phòng cách âm chuyên dụng ở
các quán karaoke vậy.
“tớ cũng không,
nhưng làm thế nào được. Muốn gặp cô nàng này thì phải đến tận nơi thôi. Cô nhỏ
ghét ra đường lắm” – Neil nói và cười một mình. Tôi rất thích chuyện Neil vui vẻ
vì khi tâm trạng thoải mái tôi sẽ không phải nghe cậu ta lăng mạ ai. Nhưng nụ
cười của Neil bỗng trở thành một công việc nặng nề cho chủ nhân của nó, Neil
hơi cúi đầu rồi đợi một lát, khi chẳng ai nói gì, cậu ta với tay lấy bao thuốc
lá và xé cái vỏ một cách thành thạo.
“cậu hút lại từ bao
giờ thế?” – tôi ngồi hẳn dậy, hai tay đan vào nhau. Lúc này tôi thực sự không
thoải mái một tí nào.
Neil nghiện thuốc
lá cách đây hai năm, khi cha cậu ta bỏ nhà đi. Hồi đó Neil gần như trở thành một
dạng côn đồ mặc dù cậu ta không đánh ai bao giờ mà chỉ nhìn họ chăm chăm và trốn
học. Neil rúc vào một cái xó nào đó cả ngày và chẳng ai tìm được cậu ta. Ở đó
Neil tha hồ hút thuốc, xem phim và đọc một lô sách về đủ mọi đề tài. Cậu ta
thưa liên lạc với tôi và chỉ thi thoảng khi Neil muốn, tôi mới có thể tìm được
cậu ấy. Nếu trước đó khi vẫn còn ăn uống đầy đủ và tinh thần sảng khoái Neil đã
gầy, thì bây giờ cậu ta còn không thể gọi là gầy được nữa. Nó hẵng là một loại
mĩ từ.
Neil vào năm hai
chúng tôi mười sáu tuổi giống như là cái chết đang đứng trên đôi chân của nó và
đi lại xung quanh, bóng tối tỏa ra từ cơ thể cậu ta và dường như nó nhấn chìm tất
cả mọi ánh sáng. Không một ai có thể cứu được Neil bởi mọi bàn tay đưa ra đều bị
cậu ta từ chối. Khi đó tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện thế là hết, đứa trẻ này đã từng
là bạn tôi và ngày hôm nay tôi sẽ nhớ kĩ cái lí do vì sao chúng tôi không còn
là bạn nữa. Tôi sẽ cố gắng không quên để khi tôi ba mươi tuổi hoặc vào cái ngày
tôi gần đất xa trời, tôi sẽ không phải khổ sở tự vấn chính mình để biết được vì
sao cái mối quan hệ đã từng vững bền đến thế lại biến mất.