Hôn ước quý tộc - Chương 68 - 69 - 70

Chương 68: Lật Ngược Ván Cờ

Bí mật nhiều
năm cũng đã được hé mở. Mọi thắc mắc cũng đã được giải đáp. Người đáng chết dù
muốn dù không cũng đã chết. Một bộ phim có kịch bản dài đến tận mười ba năm,
thế thì cũng nên kết thúc được rồi.

- Tốt lắm. Đặng
Chí Hào, tôi công nhận cậu là một đạo diễn tài năng nhưng mà có lẽ cậu không
biết mình cũng chỉ là một diễn viên đặc biệt trong bộ phim của chính mình mà
thôi.

Trần Vũ Dương
giống như một lão hồ ly ngủ đông một thời gian dài, cuối cùng cũng tỉnh dậy,
khóe mắt mang theo ý cười nhìn Đặng Chí Hào lên tiếng tán dương, nhưng mà câu
nói cuối cùng của ông ta khiến hắn không nhịn được mà sinh lòng lo lắng.

- Hừ, đừng
tưởng nói như vậy là có thể dọa được tôi, ai mới là đạo diễn thật sự thì cứ chờ
mà xem. Tôi không có thời gian nghe các người nói nhảm.

Đặng Chí Hào
khinh thường nhìn Trần Vũ Dương một cái, cũng không vì lời nói của ông ta mà
cảnh giác, hoàn toàn coi lời nói của Trần Vũ Dương là ba hoa để kéo dài thời
gian.

- Người đâu bắt
hết bọn người này lại cho ta.

Đặng Chí Hào
hướng đoàn người áo đen phía sau hét lên. Ngay lập tức bọn người đó đều hành
động, chỉ có điều là tất cả bọn họ đều đưa họng súng chỉa vào đầu hắn. Đặng Chí
Hào tức giận hét ầm lên.

- Các ngươi bị
ấm đầu sao? Ta kêu các ngươi bắt tất cả bọn chúng lại.

Mặc cho Đặng
Chí Hào tức giận kêu gào, đám sát thủ áo đen vẫn giữ nguyên tư thế, đứng im bất
động.

- Ha ha ha… tôi
đã nói trong bộ phim này cậu chỉ là diễn viên thôi mà.

Trần Vũ Dương
cười đến đặc biệt sung sướng. Ra dáng tiếc hận nhìn Đặng Chí Hào vẫn còn đang
ngơ ngác. Vẻ mặt giống như nói rằng "ta đã nói mà cậu không tin".

- Phỉ Dạ, Phỉ
Dạ…

Đặng Chí Hào
vẫn còn chưa nhận ra mọi chuyện khác thường, lớn tiếng gọi. Rõ ràng kế hoạch
rất hoàn hảo tại sao mọi chuyện lại xảy ra biến hóa. Rõ ràng hắn đã cho người
bao vây nơi này, và tất cả các sát thủ đứng đây đều là người của hắn cho trà
trộn vào. Rốt cuộc chuyện này là sao? Hắn phải hỏi Phỉ Dạ.

- Đặng Chí Hào,
tôi nghĩ ông không biết mình đang ở đâu rồi. Đây là Dark, không phải là nơi ông
muốn kêu mưa gọi gió thế nào cũng được. Nên nhìn kĩ tinh hình thực tế đi. Mau
thả Hải Nghi ra.

Hải Nam rốt
cuộc nhịn không được, hắn không muốn kéo dài thời gian cứu Hải Nghi, không muốn
phí thời gian nói nhảm với người đàn ông kinh khủng này.

- Cứu người?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ngài Phỉ Dạ đã bao vây toàn bộ nơi này, các người
nghĩ rằng mình có thể sống sót để ra khỏi đây mà cứu con bé kia sao? Ha ha ha.

Đặng Chí Hào
đúng là thấy chết không sờn, cho dù có rất nhiều họng súng hướng vào đầu hắn
nhưng hắn vẫn tin tưởng Phỉ Dạ có thể thành công.

- Đặng Chí Hào,
đến bây giờ ông vẫn còn hoang tưởng. Cái tên buôn lậu vũ khí Phỉ Dạ kia bây giờ
mạng của hắn còn lo không xong, anh nghĩ rằng hắn có thể giúp anh sao?

Tôn Thúy Nguyệt
cười khinh miệt, ngón tay thon dài ra hiệu cho người thanh niên trẻ. Ngay lập
tức một người đàn ông bị trói chân tay, mặt mày đầy vết thâm tím bị người ta đá
lăn quay ra ngoài, thân thể chật vật không chịu nổi.

Đặng Chí Hào
nhìn người này thì vô cùng sửng sốt, khó tin mở miệng nói.

- Phỉ Dạ?

- Không nhận ra
người đàn ông này sao? Hắn ta là Phỉ Dạ, là tội phạm truy nã quốc tế. Nếu không
nhờ kế hoạch của anh có lẽ chúng tôi cũng không bắt được hắn và còn tiện tay
bắt được "sát thủ ma cà rồng" là anh nữa.

Tôn Thúy Nguyệt
cười đến cực kì vui vẻ, đắc ý nhìn vẻ mặt càng lúc càng biến sắc của Đặng Chí
Hào.

- Các người
là?

Đặng Vũ Khánh
lúc này đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng lúc đầu, nghi hoặc nhìn Tôn Thúy
Nguyệt hỏi.

- Không sai.
Cháu trai à, ta là đội trường đội điều tra số một, người đã tiếp nhận thông tin
cháu gửi hai hôm trước. Cảm ơn cháu.

Tôn Thúy Nguyệt
mỉm cười dịu dàng nhìn Đặng Vũ Khánh, đây là đứa con duy nhất của em gái cô,
nhờ có nó mà hôm nay cô mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đặng Vũ Khánh
nhìn nụ cười dịu dàng của người tự xưng là cô này mà cảm thấy giống như nhìn
thấy nụ cười hiền từ của mẹ. Trái tim đóng băng bao năm, hôm nay vì tìm lại
được người thân mà cảm thấy ấm áp.

- FBI? Không
thể nào?

Đặng Chí Hào
nhìn thấy huy hiệu trên ngực của Tôn Thúy Hoa mà cảm thấy giật mình. Hắn tính
đi tính lại không ngờ lại rơi vào tay của FBI. Nhìn thấy Phỉ Dạ bị bịt kín
miệng, khó khăn nằm trên mặt đất mới biết được điều gì đang xảy ra. Ánh mắt
nheo lại nguy hiểm nhìn Đặng Vũ Khánh bộ dạng xúc động đứng bên cạnh. Nhanh
chóng bắt lấy Đặng Vũ Khánh, rút súng uy hiếp.

- Tất cả là tại
mày, tại mày phá hỏng kế hoạch bao nhiêu năm của tao. Tất cả là tại tên nghiệt
chủng như mày. Tao thật hối hận là sao không giết chết mày khi biết được cô ta
phản bội tao.

Đặng Chí Hào
giống như người điên không ngừng dí súng vào đầu của Đặng Vũ Khánh. Cánh tay
kẹp chặt cổ hắn, khiến hắn hít thở không thông, gương mặt lạnh lùng phút chốc
đỏ lên vì nghẹn thở.

- Đặng Chí Hào,
anh điên rồi, mau thả thằng bé ra.

Tôn Thúy Nguyệt
gấp đến nổi luống cuống, cô vừa tìm thấy con trai duy nhất của em gái không lý
nào lại để nó gặp nguy hiểm. Bước chân không khống chế được mà tiến lên, nhưng
khuỷu tay lại bị một bàn tay khác bắt lấy. Giọng nói lo lắng khiến tim cô bất
giác run lên.

- Mẹ…

- Nguyệt…

Hai tiếng gọi
lần lượt vang lên khiến cô dừng lại bước chân. Hai mắt đỏ bừng cảm động nhìn
bàn tay Trần Vũ Văn đang nắm chặt tay mình, còn có gương mặt đẹp trai của Hải
Nam - con trai cô. Đây là hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời cô. Lúc
này Tôn Thúy Nguyệt nhìn thấy cái gật đầu thể hiện ý bảo cô yên tâm của Trần Vũ
Văn thì cảm động cười một tiếng.

Nếu đã vậy thì
mọi việc cứ giao cho chồng cô đi.

- Đặng Chí Hào,
nếu không yêu sâu đậm thì có thể hận một người nhiều năm như vậy sao?

Trần Vũ Văn
thật lòng nhìn Đặng Chí Hào nói. Hắn có thể nhìn ra tình cảm của Đặng Chí Hào
với Tôn Thúy Hoa thật không phải đơn giản chỉ là hôn nhân chính trị của các đại
gia tộc.

Nghe lời nói của
Trần Vũ Văn, Đặng Chí Hào không nhịn được mà sửng sốt. Hắn hận Tôn Thúy Hoa đã
phản bội hắn nhưng suýt chút nữa hắn đã quên, hắn vẫn còn rất yêu cô ta. Đây
cũng chính là điểm sâu nhất trong lòng hắn, nay bị người khác đem ra ánh sáng
có chút khó tiếp nhận.

Nếu không yêu
sẽ không hận nhiều đến thế!

- Ha ha ha… yêu
thì thế nào. Cuối cùng cô ta cũng phản bội tình yêu của tôi, chính cô ta đã tạo
nên bi kịch ngày hôm nay. Nhưng mà cho đến cuối cùng tôi vẫn không ngờ thế lực
phía sau gia tộc Trần Vũ lại chính là FBI.

Đặng Chí Hào
thất bại nói. Mọi chuyện đi đến bước này có thể là do hắn sơ ý, cũng có thể là
do ông trời trừng phạt hắn.

- Đặng Chí Hào,
cậu rất thông minh, nhưng mà Đặng Chi Dân có lẽ chưa nói cho cậu biết, gia tộc
Trần Vũ chúng tôi có hậu phương là tổ chức trinh sát thế giới đi. Nếu không cậu
nghĩ Trần Vũ chúng tôi có thể đứng ngang vai với Nguyễn Hà là nhờ vào cái
gì?

Trần Vũ Dương
nhìn Đặng Chí Hào nói. Đây chính là thế lực đằng sau của Trần Vũ gia tộc, ngoại
trừ ba người Nguyễn Hà Trung ra thì không một ai biết. Cho nên từ trước đến nay
thực lực thực sự của Trần Vũ gia tộc vẫn là một ẩn số, cũng bởi vì vậy mà không
một ai dám đắc tội với đại gia tộc này.

Lúc trước để
đáp ứng nguyện vọng của Tôn Thúy Nguyệt mà ông đã quyết định cho con dâu mình
tham gia vào tổ chức, đồng thời cũng giúp ông một số việc.

- Thì ra là
vậy? Quả thật là lão già kia không kịp nói cho tôi biết. Bởi vì ông ta chỉ định
nhường lại quyền thừa kế cho tên nghiệt chủng này mà không phải là đứa con trai
danh chính ngôn thuận như tôi. Ha ha… cho dù hôm nay ta có chết thì cũng phải
kéo theo hai người chết cùng.

Đặng Chí Hào
mạnh tay dí súng vào đầu Đặng Vũ Khánh, ánh mắt nguy hiểm nhìn Hải Nghi đã ngất
trong màn hình mà cười âm hiểm.

Chương 69: Kết Thúc Tội Ác

Tội ác là chất
gây nghiện nguy hiểm, nếu đã lỡ tay chạm vào cánh cổng tội ác, thì người đó sẽ
bị hút vào dòng xoáy của tội ác và mãi mãi trở thành kẻ tội đồ.

Suy nghĩ của
Đặng Chí hào giờ đây chắc cũng điên loạn như thế. Kế hoạch mà ông ta tự dàn
dựng và tự hào là hoàn hảo nhất nhưng không ngờ đến phút chót mọi chuyện lại
biến hắn thành kẻ thất bại, trở thành diễn viên chủ chốt trong chính bộ phim do
hắn làm đạo diễn. Và càng buồn cười hơn là hắn đã cố gắng diễn xuất bằng chính
khả năng của mình nhưng lại không có thù lao. Vô tình đã trở thành diễn viên
hài trong bộ phim của người khác.

Tôn Thúy Nguyệt
nhìn thấy ngón tay run rẩy trên còi súng cùng tình trạng mất lí trí của Đặng
Chí Hào thì tâm nhất thời lộp bộp rơi xuống.

- Đặng Chí Hào,
mọi chuyện đã đến nước này, anh hãy nhận tội để được hưởng sự khoan hồng của
pháp luật. Không nên tiếp tục tổn thương người vô tội nữa, huống hồ thằng bé là
người thân duy nhất của anh.

Tôn Thúy Nguyệt
cố gắng khuyên giải nhưng dường như vô ích. Khi cô nhắc đến hai từ "người
thân" thì Đặng Chí Hào càng điên cuồng hơn nữa. Ánh mắt liếc nhìn Đặng Vũ
Khánh đang sắp nghẹn thở đến chết trong tay toàn bộ đều là chán ghét, Đặng Chí
Hào càng phẫn nộ hơn, cánh tay cầm súng mạnh mẽ giơ lên trời bắn một
phát.

- Bằng.

Mọi người sửng
sốt nhìn Đặng Chí Hào giờ đây đã mất bình tĩnh.

- Người thân?
Cô có biết mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại không nhịn được nhớ tới người phụ dơ
bẩn không biết liêm sĩ kia. Tôi cảm thấy nó thật ghê tởm, giết chết nó cũng
chính là giải thoát cho nó.

Khóe mắt Đặng
Chí Hào chảy ra một hàng lệ, là nước mắt đau khổ của người đàn ông khi bị chính
người mình yêu nhất phản bội, sự thật đau lòng này hắn đã gánh chịu rất nhiều
năm. Nay, cũng nên kết thúc tất cả, sẽ là giải thoát cho hắn. Nhưng mà là người
nhà họ Đặng hắn không cho phép tên nghiệt chủng này tồn tại trên đời.

Điều hắn muốn
làm là trả thù người phụ nữ kia, trả thù Tôn Thúy Hoa, giết chết người thừa kế
tâm đắc mà lão già ghê tởm kia đã chọn. Nếu có kiếp sau hắn - Đặng Chí Hào,
không muốn là người nhà họ Đặng.

Đặng Chí Hào nở
nụ cười, nụ cười này cực kì thê lương, cực kì đau khổ, có ai biết được người
đàn ông này đã trải qua những gì.

- Cứu… cứu…
Hải… Ngh…

Đặng Vũ Khánh
nhìn Hải Nam, khó khăn nói từng tiếng, sắc mặt giờ đã trở nên xanh tím. Hắn vốn
có thể phản kháng nhưng mà từ khi biết được thân thế dơ bẩn của mình hắn cũng
muốn chết đi. Có lẽ giống như Đặng Chí Hào nói, chết mới là giải thoát tốt nhất
cho hắn. Hắn không có tư cách đi gặp Hải Nghi, hắn thấy mình không có tư cách
yêu cô nữa rồi.

- Chết đi. Đồ
nghiệt chủng.

- Bằng.

- KHÔNG…GGGG…

Đặng Chí Hào
không để cho Đặng Vũ Khánh kịp nói hết câu thì đã ra tay nổ súng. Trần Vũ Văn
đã kịp thời ra tay trong khi Đặng Chí Hào lơ là cho nên phát đạn kia đã rơi vào
lưng của Đặng Vũ Khánh.

Tôn Thúy Nguyệt
hoảng sợ gào lên. Trong giây phút đó Đặng Vũ Khánh như thấy được ánh mắt tuyệt
vọng của mẹ. Trước khi ngã xuống vòng tay của Tôn Thúy Nguyệt, hắn đã cười, một
nụ cười chân thành nhất. Khóe miệng mấp máy chữ "mẹ" mà không nói
thành lời.

Máu… máu… một
mảnh đỏ tươi thấm ướt đôi bàn tay của Tôn Thúy Nguyệt. Máu tràn ra tạo thành
mảng lớn màu đỏ thẩm nằm trên mặt đất phá lệ chói mắt.

- Ha ha ha… Ực…
ực…

- Bằng, bằng,
bằng…

Liên tiếp các
tiếng súng vô tình vang lên cắt đứt tràn cười của Đặng Chí Hào. Tất cả các viên
đạn đều rơi trên tấm bia thịt là hắn. Máu tươi nhiễm đỏ, thấm ướt cả quần áo.
Thân thể không chịu nổi "Bịch" một tiếng, hai chân khụy xuống mặt
đất. Nhưng mà khóe miệng vẫn treo lên nụ cười chiến thắng, không ai hiểu lúc
sắp chết mà hắn còn cười cái gì.

- Con bé kia
nhất định… sẽ chết…. Vì cơ quan kích hoạt bom… nằm trên cánh cửa đó. Ha ha ha ha…
ực…

Đặng Chí Hào
cho đến phút cuối cùng vẫn ngoan cố, ánh mắt vui vẻ khi người khác đau khổ của
hắn không kiên dè gì nhìn bọn người Nguyễn Hà Trung nói. Chỉ là Nguyễn Hà Trung
đã kết thúc mạng hắn bằng một phát chí mạng vào ngực trái.

Người nào dám
tổn thương cháu gái ông thì chỉ có duy nhất con đường chết. Ngay sau đó Đặng
Chí Hào kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, mất đi hơi thở mà ngã xuống trong
tư thế vẫn quỳ hai chân.

Có lẽ đây chình
là trừng phạt thích đáng cho hắn.

- Tít, tít, tít.

Bên tai Hải Nam
vang lên tín hiệu, ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Hoàng Tử Minh.

- Hải Nam, tôi
đã tìm được Hải Nghi, là căn phòng cuối cùng của hành lang dưới tầng hầm, bây
giờ tôi sẽ vào cứu cô ấy… tít… tít… tít.

- KHOAN ĐÃ.
DỪNG LẠI NGAY.

Hải Nam giật
mình hét lớn vào tai nghe nhưng tất cả đã không kịp rồi, trả lời hắn chỉ là âm
thanh "tít… tít" nhàm chán. Mỗi một cái "tít" vang lên thì
tim hắn lại ngừng đập đi một nhịp.

- KHÔNG…GGGGGGGG…

Hải Nam mất
khống chế hét lên khi cánh cửa trong màn hình "Oanh" một tiếng mở ra.
Trong khoảnh khắc, tim hắn như ngừng đập. Hai mắt trợn to nhìn màn hình nhanh
chóng tối đen. Đầu hắn "oanh" một cái, toàn bộ những gì hắn suy nghĩ
giờ phút này là hoàn toàn trống rỗng. Gương mặt lạnh nhạt anh tuấn biến sắc,
một nỗi hoang mang bao trùm thân hình cao lớn của hắn.

- Nhanh… lên…
vẫn còn… mười năm… phút…

Đặng Vũ Khánh
nằm dưới đất nhìn Hải Nam tức giận nói. Nhưng mà giọng nói suy yếu giờ phút này
đã bán đứng hắn. Lời hắn nói hoàn toàn không sức uy hiếp nào cả, nhưng lại
thành công thức tỉnh một người đang có nguy cơ hóa đá.

Hải Nam bừng
tỉnh cảm kích nhìn Đặng Vũ Khánh rồi nhanh chóng giống như con thiêu thân lao
nhanh ra ngoài.

- Leader, bên
này!

Khi Hải Nam
đứng bên ngoài hành lang, hắn không còn biết đâu là phương hướng, trong đầu giờ
phút này chỉ toàn là hình ảnh của Hải Nghi. Đột nhiên một giọng nói vui sướng
vang lên. Hắn quay đầu lại thì thấy bọn người của Hải Phong, có cả ba người Black
Rose đang đứng trong thang máy chờ hắn.

- Các
người…

Hải Nam cảm
động nhìn bọn họ.

- Tứ Hải Mĩ Nam
không chỉ là cái tên.

Hải Phong lãng
tử vuốt mái tóc hơi dài cười nói.

- Thủ lĩnh gặp
chuyện, chúng tôi làm sao có thể bỏ mặt được.

Như Băng cũng
trịnh trọng tuyên bố.

- Đúng vậy.
Nhanh lên con rùa ngu ngốc kia.

Bảo Phi gấp gáp
đến giậm chân, tức giận thừa dịp mắng Hải Nam.

Hải Nam lúc này
trong mắt cảm động nói không nên lời, đối với lời nói của Bảo Phi hoàn toàn
không để ý. Nhanh chóng đi vào thang máy nhấn nút xuống tầng hầm.

Chương 70: Đánh Mất

Đây là đâu
nhỉ?

Tại sao lại đau
đầu thế này?

Có ai chết rồi
mà vẫn thấy đau cơ chứ? À, hóa ra đây là cảm giác chết đi. Nhưng mà ai đó đang
gọi cô thì phải? Tên ngốc Hải Nam kia sao cứ ồn ào như vậy chứ!

Em mệt quá!
Đừng rối nữa, em muốn ngủ!

- Hải Nghi, Hải
Nghi… tỉnh dậy đi. Đồ ngốc! Lúc này không phải lúc để ngủ đâu.

Hải Nam sốt
ruột đến phát điên. Chắc chắn Đặng Chí Hào đã cho Hải Nghi uống thuốc mê nếu
không cô ấy cũng sẽ không yếu ớt như vậy. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô khiến hắn
đau lòng không thôi!

Làm sao đây
thời gian không còn nhiều nữa?

- Tử Minh,
nhanh lên chỉ còn chưa đầy mười phút nữa!

Hải Nam cơ hồ
gấp muốn chết đi, hắn không dám động vào người cô, chỉ sợ trong lúc nhất thời
mà kích nổ quả bom kia, hắn sợ trong chớp mắt mình sẽ không được nhìn thấy
cô.

Hoàng Tử Minh
mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán rớt xuống, nhưng hắn không có dư thời
gian để lau. Nếu không phải hắn nóng lòng muốn cứu cô mà không quan sát kĩ thì
mọi chuyện sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.

Không sao. Mọi
chuyện sẽ ổn thôi, hắn sẽ tháo được quả bom này. Hải Nghi chờ anh một
chút!

Hoàn Tử Minh
thầm nghĩ.

- Hải Nghi, đồ
ngốc này em ngủ nữa sẽ thành heo cho xem.

Đôi mắt Hải Nam
giờ đây chằng chịt tơ máu, gắt gao nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Hắn không thể để
cô một mình trong đây vì vậy mới không ngần ngại mà lao vào. Căn phòng này đã
cài đặt hệ thống liên kết với quả bom hẹn giờ trên người Hải Nghi, nếu đã bước
vào thì không có cơ hội trở ra… ngoại trừ phá giải quả bom.

Bọn người Hải
Phong vì không có dấu vân tay nhận dạng nên phải đứng bên ngoài. Bên ngoài tất
cả mọi người đều tập trung đủ cả. Tất cả các biện pháp cứu hộ đều được chuẩn bị
sẵn sàng, nhưng mà mọi chuyện chỉ còn chờ vào vận may.

Ấm quá!

Cái gì vậy! Hải
Nghi nheo lại hai mắt, cảm thấy trên mắt mình có cái gì đó ẩm ướt, cô cố gắng
mở mắt ra thì ngay sau đó có cái gì đó chảy ngược vào mắt cô… cay xè.

- Hải Nghi, em
tỉnh rồi!

Hải Nam vui
mừng reo lên như một đứa trẻ. Gương mặt anh tuấn chỉ một ngày mà đã gầy đi
không ít. Trên lông mi cong vút còn có dấu hiệu của nước mắt.

Hóa ra là hắn
khóc.

- Đồ ngốc! Anh
ồn ào quá!

Hải Nghi mỉm
cười nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé muốn vươn lên lau nước mắt cho hắn nhưng lại
không có chút sức lực nào, ngay cả mắt khi mở lên cũng có chút mỏi.

- Tỉnh rồi,
không sao anh sẽ đưa em ra ngoài.

Hải Nam cam
đoan nói, bàn tay không lúc nào thả lỏng tay cô, dùng sức nắm chặt khiến cô đau
nhói. Cô cảm thấy hắn đang hoảng sợ. Rốt cuộc hắn sợ cái gì?

Đúng rồi! Cô
nhớ mình bị người đàn ông đáng sợ đó bắt trói, sau đó bị ép uống thuốc
mê.

Còn có… Bom…

Bom ư?

- Con không nhìn thấy sao? Trên
người con bé có bom.

Giọng nói của người đàn ông đó lảng
vảng bên tai khiến cô không nhịn được mà rùng mình. Bom, trên người cô có cài
bom.

- Tử Minh, thế nào rồi?

Hải Nam gấp gáp hỏi, thời gian đã
không còn nhiều nữa. Nếu không gỡ được thì cả ba sẽ cùng chết ở đây.

Hoàng Tử Minh gấp rút đến mức quên
cả hít thở. Tính mạng của mọi người đều nằm trong tay hắn, hắn không thể sai
sót.

- Còn một chút nữa thôi!

Hoàng Tử Minh nhanh chóng nói, ánh
mắt vẫn không rời hai sợi dây cuối cùng. Rốt cuộc là xanh hay đỏ đây!?

Nếu bình thường thì sẽ là sợi dây
màu xanh. Nhưng mà hắn không thể làm việc lỗ mãng vì hắn biết đây không phải là
loại bom bình thường.

- Còn bao nhiêu thời gian?

Hải Nghi giương mắt hỏi. Cổ họng
khát khô khiến giọng nói hơi khàn. Nhưng mà hai người con trai trong đây ai
cũng nghe rõ ràng từng chữ một. Cô biết mình đã làm liên lụy mọi người, đã
khiến cho kế hoạch trở nên phức tạp hơn và khiến mọi người lo lắng.

- Hải Nghi, không cần biết. Em đừng
ồn nữa, để Tử Minh suy nghĩ.

Hải Nghi im lặng nghe Hải Nam nói,
cô cũng biết giờ phút này không nên làm phiền suy nghĩ của Hoàng Tử Minh.

- Cạch.

Hoàng Tử Minh cuối cùng quyết định
cắt cả hai sợi dây cả màu xanh lẫn màu đỏ. Nhưng mà đồng hồ điện tử vẫn không
ngừng nhảy số, hắn nhíu mày, nhăn nhó nhìn Hải Nam.

- Không xong rồi. Quả bom này không
thể phá.

- Chúng ta còn bao nhiêu thời
gian?

Hải Nam nhìn hắn hỏi, quả bom đã
không thể gỡ thì chỉ còn cách chạy đua với thời gian thôi.

- Thời gian chỉ con tính bằng
giây.

Hoàng Tử Minh liếc nhìn Hải Nghi
mong chờ nhìn mình, không đành lòng nói cho cô biết sự thật. Nhưng mà Hải Nam
là người thông minh, chỉ cần nhìn là biết ngay Hoàng Tử Minh chỉ nói đơn giản
vậy thôi.

- Tít, tít.

Cánh cửa cảm ứng giờ này lóe sáng
phát ra âm thanh tít tít. Trong nháy mắt Hải Nam như nghĩ ra cái gì đó, nhanh
chóng nói.

- Đi thôi. Chúng ta có mười lăm giây
ra khỏi đây.

Nói rồi, Hải Nam đỡ Hải Nghi nhanh
chóng hướng phía cửa đi tới.

- Tít, tít, tít.

Âm thanh này càng lúc càng gấp gáp,
cánh cửa sắt cũng khép lại càng lúc càng nhanh. Có lẽ do quả bom đã bị hư, nên
các hệ thống khác trong phòng cũng trở nên rối loạn. Họ phải nhanh chóng ra
khỏi đây trước khi cánh cửa đóng lại và quan trọng nhất là trước khi quả bom
phát nổ.

Ba người chỉ còn vài bước nửa là tới
được cánh cửa. Khoảng trống lúc này chỉ có thể cho hai người qua mà thời gian
còn lại chỉ còn bốn giây…

- Sợi dây chuyền…

Đã bước được một chân ra phía cửa,
Hải Nghi đột nhiên quay đầu lại kêu lên. Sợi dây chuyền bị rơi ở trong đó, cô
sẽ đi lấy lại.

- Anh sẽ đi tìm.

Hải Nam nhanh chóng đẩy Hải Nghi ra
ngoài, rồi quay đầu đi vào bên trong, Hoàng Tử Minh nhanh chóng kéo hắn lại,
nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Hải Nam đẩy ra ngoài trước khi cánh cửa kịp
đóng lại.

- Oanh, oanh, bùm, bùm

Hàng loạt âm thanh bên trong vang
lên khiến hai người đứng ngoài cửa sửng sờ, đồng thời những người có mặt bên
ngoài cũng ngốc lăng.

- HẢI NAMMM…

Hải Nghi tuyệt vọng hét lên, thân
thể vô lực mỏi mệt ngã xuống, nước mắt trong suốt tràn ra khuôn mặt lem luốt
trông vô cùng đau thương…

Ngay lúc này, thế nhưng cô lại nghĩ
đến lời nói của người phụ nữ kì lạ tự xưng là thầy bói mà cô gặp lúc trước. Bà
ấy nói rằng lúc cô đánh mất sợi dây chuyền cũng cô đánh mất người cô yêu…

Ngày hôm nay, Hải Nghi cô đã đánh
mất tất cả…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3