Hôn ước quý tộc - Chương 65 - 66 - 67

Chương
65: Nhược Điểm Của Đặng Vũ Khánh

Khi Hải Nghi tỉnh dậy thì phát hiện
xung quanh một mảnh tối đen, cảm giác hai mắt thắt chặt, đau nhói cho cô biết
mình đã bị bịt mắt. Toàn thân vô lực mệt mỏi chứng tỏ cô đã bị hạ thuốc mê.
Thân hình lơ lửng trên không khiến cô không thoải mái, hai tay bị buột chặt
bằng dây thừng làm cô đau rát.

Cái cảm giác lơ lửng trong không
gian tối mịt khiến cô có chút hoảng sợ. Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, tấm lưng
áo cũng một mảnh ẩm ướt. Hải Nghi lúc này cảm thấy bóng tối đang xung quanh đùa
giỡn với mình. Cô hoảng hốt thử động đậy nhưng điều này chỉ khiến vết thương
nơi cổ tay càng nghiêm trọng hơn.

Tại sao lại thế này?

Chẳng phải Đặng Vũ Khánh đưa cô về
nhà hắn sao?

Đây là đâu?

Hắn đi đâu rồi?

Hải Nghi trong lòng nghi hoặc tự hỏi
nhưng mà kí ức của cô chỉ dừng lại lúc cô lên cơn sốt. Đúng vậy, cô như thế nào
lại sơ ý như vậy? Tất cả đều tại con virut sốt trong người cô. Nếu không mọi
chuyện cũng không vượt quá xa tầm kiểm soát của cô lúc này.

Hải Nghi bị bịt mắt cho nên không
phát hiện dây chuyền trên cổ cô đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.

Lúc này cô nghe thấy tiếng rống giận
của ai đó phía dưới.

- Ông làm gì vậy? Ông bắt tôi tới
đây làm gì?

- Đặng Vũ Khánh. Là hắn sao?

Ngay khi nghe thấy tiếng nói kia,
Hải Nghi liền biết ngay đó là Đặng Vũ Khánh. Mặc dù thời gian tiếp xúc không
nhiều nhưng giọng nói của hắn cô có thể nhận ra rõ ràng.

Đúng vậy, lúc đầu cô ở nhà hắn. Nếu
cô bị bắt đến đây thì có lẽ hắn cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nhưng mà
nghe cách nói chuyện hẳn là hai người họ có quen biết.

Hải Nghi âm thầm suy đoán, đồng thời
cũng luôn tìm cách báo tin với gia gia. Lúc cô đánh tên đại ca kia đến thừa
chết thiếu sống mà vẫn không thấy Hoàng Tử Minh ra mặt, cho nên cô mới liều
lĩnh đi theo Đặng Vũ Khánh. Tin rằng gia gia tự có tính toán, cô chỉ việc thuận
theo không phá vỡ kế hoạch của họ là được. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành
ra thế này.

Hai mắt bị bịt kín, hoàn toàn không
thấy gì ngoài một mảnh tối đen khiến cô rất khó chịu.

Đặng Vũ Khánh vừa tỉnh dậy liền phát
hiện không ổn, hắn đang ở trong một căn phòng sắt, xung quanh âm u không thể
nhìn thấy bên ngoài thế nào. Ngay cả là ban ngày hay ban đêm cũng không biết
được. Đầu cảm thấy choáng váng đồng dạng bị người ta hạ thuốc mê.

Khóe mắt nhìn thấy Đặng Chi Dân
giống như người ông hiền từ nhìn hắn, liền biết được ông ta đã hành động.

- Tỉnh rồi à! Ta sợ con quên mất
nhiệm vụ hôm nay nên cho người mang con tới. Rất nhanh thôi Dark sẽ là của
chúng ta.

Đối với lời rống giận của Đặng Vũ
Khánh, Đặng Chi Dân không chút nào để tâm, ngược lại khi nghĩ đến kế hoạch sắp
hoàn thành khóe miệng tươi cười càng thêm mở rộng.

Nhắc đến kế hoạch Đặng Vũ Khánh chợt
giật mình hoảng hốt, nghĩ đến người con gái kia khiến tâm thần hắn bất an. Một
cỗ giận dữ từ đâu bùng lên khiến hắn mất kiểm soát từ trên giường nhảy xuống
đứng trước mặt Đặng Chi Dân chất vấn.

- Hải Nghi đâu? Ông đã làm gì cô ấy
hả?

- Ta chỉ mượn dùng con bé cho trò
chơi sắp diễn ra thôi.

Đặng Chi Dân nhún vai vô tội nói,
hoàn toàn không để ý đến lửa giận trong lòng Đặng Vũ Khánh.

- Trò chơi? Rốt cuộc ông muốn làm gì
hả?

Đặng Vũ Khánh đột nhiên có cảm giác
chẳng lành, hắn cảm thấy người đàn ông trước mắt này cực kì khó đoán, từ đầu đã
là như vậy, hay nói đúng hơn, từ đầu hắn đã bị vẻ ngoài đạo mạo của ông ta lừa
dối.

- Ha ha mọi chuyện cũng sắp bắt đầu
rồi. Kế hoạch lần này của ta chỉ được phép thành công không được phép thất bại.
Ta không cho phép ai phá hỏng nó… kể cả chính con.

Hai mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm.
Giọng nói quỷ dị giống như ma quỷ của Đặng Chi Dân không chút che giấu mà hoàn
toàn lộ ra. Giống như đây chính là con người thật của ông ta - một con yêu quái
không hơn không kém.

Hình ảnh người ông hiền lành vốn đã
bị ông ta vứt ở xó xỉnh xa lơ xa lắc nào đó rồi.

Hải Nghi nhận ra giọng nói quỷ dị
quen thuộc, giọng nói mà ngay cả ác mộng cũng không buông tha cô. Thân hình lơ
lửng nhỏ bé trên không, không tự chủ mà phát run. Mặc dù đã đối mặt với cơn ác
mộng kinh hoàng kia nhưng khi lần nữa chính tai nghe thấy lại có cảm giác
khác.

Mồ hôi nơi trán liên tục ứa ra,
nhưng mà ý nghĩ trong cô vẫn không cho phép bản thân lùi bước. Hải Nghi có cảm
giác rằng tất cả không chỉ là ác mộng mà nó còn là một bí mật kinh khủng nào
đó.

Lúc này cô có thể đoán được thân
phận của người kia. Ông ta chính là Đặng Chi Dân, thành viên thứ tư thành lập
nên Dark, cũng là kẻ phản bội trong lòng mọi người.

Hải Nghi chân chính có dự cảm rằng
hôm nay cô sẽ biết được một bí mật động trời nào đó. Ví như cái chết đáng
thương của người phụ nữ bất hạnh năm đó, cô muốn tìm hiểu mọi chuyện. Cô muốn
chứng minh thứ mà cô nhìn thấy vào mười ba năm trước không phải là ác mộng mà
là sự thật.

- Tôi muốn điều tra rõ ràng. Tôi
không muốn giúp ông thỏa mãn tham vọng biến thái của ông.

Đặng Vũ Khánh lạnh lùng nói. Cô có
thể đoán được hai mắt hắn bây giờ bắn ra ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm Đặng Chi
Dân. Lúc đầu cô cứ nghĩ kế hoạch này cùng hắn không tránh khỏi có liên quan
nhưng có lẽ cô đã nghĩ sai.

- Bây giờ con muốn quay đầu sao? Con đã quên cha
mẹ con là do ai hại chết sao? Con quên rằng những năm qua con đã sống như thế
nào sao? Ta cho con đi huấn luyện không phải để trở thành người thừa kế gia tộc
mà sứ mệnh của con là phải thay ta báo thù. Đặng Vũ Khánh con đừng quên dòng
máu chảy trên người con là máu nhà họ Đặng, con vốn không có quyền quyết
định.

Mỗi một câu ông
ta nói đều khiến nội tâm Đặng Vũ Khánh giằng xé kịch liệt. Hắn không quên ba mẹ
hắn đã chết, chỉ là hắn không muốn mơ hồ làm theo lời ông ta mà không biết gì
cả.

Nhìn ra rằng
Đặng Vũ Khánh đang phân vân, Đặng Chi Dân một bộ sói già chậm rãi dụ dỗ.

- Con không
biết sao? Người thưa kế Dark lần này sẽ là vị hôn phu của con bé Hải Nghi luôn
kiêu ngạo kia. Đây chính là thỏa thuận trước kia của ta và bọn người Nguyễn Hà
Trung, mặc dù có chút sai sót nhưng bất quá lúc này vẫn không muộn. Con bé sẽ
thuộc về con nếu con giúp ta hoàn thành kế hoạch cuối cùng này.

Đặng Vũ Khánh
nghe ra hai chữ Hải Nghi trong lời ông ta, tâm không nhịn được run lên.

Có thể
sao?

Nếu hắn thành
công trở thành người thừa kế thì có thể sao?

Cô có thể ở bên
cạnh hắn mãi sao?

Hải Nghi lúc
này vẫn không tiếng động lắng nghe. Ông ta nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ ông ta
muốn dùng cô để uy hiếp Đặng Vũ Khánh mà không phải bọn người Hải Nam
sao.

Ông ta thật ra
có tính toàn gì? Ông ta dựa vào điều gì mà chắc chắn như thế? Chắc chắn Đặng Vũ
Khánh vì cô mà có thể làm theo lời ông ta. Nội tâm nhất thời run lên. Chẳng lẽ
là…

- Tôi yêu cô ấy
nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ép buộc cô ấy. Vậy nên tôi sẽ không làm theo ý
ông.

Đặng Vũ Khánh
xoay người đối mặt với ông ta, hai mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn Đặng Chi Dân
kiên quyết nói. Trước khi làm rõ mọi chuyện hắn không muốn làm tổn thương
cô.

Tim Hải Nghi
lúc này kịch liệt rung động, không phải vì tình cảm của hắn mà vì lời nói của
hắn. Có phải cô đã làm tổn thương hắn hay không?

- Ha ha nhưng
làm sao đây, tất cả đã muộn rồi, con không làm không được. Con muốn nhìn thấy
con bé, ta sẽ cho con nhìn thấy.

- Rầm, rầm rầm.

Hải Nghi cảm
thấy một trận mát mẻ ùa tới từ dưới chân, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng va
chạm cực lớn của kim loại. Đoán rằng cánh cửa bằng sắt dưới chân đã mở ra. Quả nhiên…

- Hải
Nghi…

Đặng Vũ Khánh
mừng rỡ khi nhìn thấy cô, nhưng ngay khi nhìn đến cổ tay ứa máu của cô, tâm
không khỏi xiết chặt đau đớn, hướng Đặng Chi Dân quát.

- Ông làm gì
vậy hả? Mau thả cô ấy ra?

- Không có khả
năng, con không nhận ra trên người con bé được cài bom sao? Rất nhanh thôi mọi
chuyện sẽ được giải quyết.

- Ông điên rồi.
Nếu làm vậy tất cả đều phải chết.

Đặng Vũ Khánh
lúc này đã không thể kiềm chế được xúc động muốn giết ông ta. Nhìn khắp người
cô bị cài bom khiến nội tâm hắn treo ngược.

Hải Nghi, thật
xin lỗi!

Thật xin lỗi!
Nếu tôi không yêu em thì có lẽ sẽ không đẩy em vào chỗ chết.

Chương 66: Bất Lực

Tổ điều tra số một.

- Đội trưởng,
đã có điều tra mới nhất. Mẫu báo cáo cho thấy người đàn ông trong tai nạn năm
đó không phải là Đặng Chí Hào.

Trước bàn làm
việc, chàng trai trẻ đặt lên bàn một sắp tài liệu màu vàng, hướng người phía
trước cẩn thận bẩm báo.

Người phụ nữ
mang vẻ đẹp mạnh mẽ, mái tóc màu nâu được cột đuôi ngựa thật cao, lộ ra vầng
trán cơ trí. Trên người mặc đồng phục màu đen, bên hông có cài một khẩu súng
màu bạc. Rất nhanh cầm lên tập tài liệu lên xem, vừa xem vừa nói với chàng
trai.

- Thông tin bên
Hồng Kông thế nào?

- Thưa đội
trưởng, chúng ta đã có bằng chứng chứng minh bọn chúng buôn bán vũ khí trái
phép. Hôm qua tôi nhận được tin báo, Phỉ Dạ đích thân đáp chuyến bay sang Việt
Nam.

- Mọi thứ chuẩn
bị thế nào?

- Rất tốt,
chúng ta có thể ngay lập tức xuất phát.

Nghe được câu
trả lời chắc chắn của cấp dưới, khóe miệng Tôn Thúy Nguyệt lúc này mới nhếch
lên nụ cười tự tin.

Mười ba
năm.

Chính xác đã
mười ba năm, cô liều mạng điều tra vụ án mạng vào mười ba năm trước. Rốt cuộc
cô cũng chờ được điều này. Bàn tay cầm phần tài liệu không khỏi nắm lại thật
chặt. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi, nên để kẻ phạm tội phải chịu sự trừng
phạt của pháp luật.

…………….

- Lão gia,
chúng ta đã xác định được vị trí của Hải Nghi.

Bên trong xe
hơi màu đen sang trọng, Hoàng Tử Minh hai mắt nhìn chằm chằm máy vi tính, tai
đeo tai nghe màu bạc nhanh chóng nói với người bên kia màn hình.

Lúc này ở một
căn phòng khác.

Nơi này rất
lớn, là một tổ chức nằm trong lòng đất. Nguyễn Hà Trung ngồi trên bàn hội nghị,
bên cạnh là Hải Nam. Hai người nhìn vào màn hình thấy được vị trí của Hải Nghi
mà Hoàng Tử Minh vừa gửi qua.

Chân mày Hải
Nam lúc này mới giãn ra vài phần, nhưng nội tâm lo lắng vẫn không bình tĩnh lại
được. Khi nhận được tin tức Hải Nghi mất tích, hắn dường như sắp phát điên.
Cũng may tất cả là nhờ sợi dây chuyền đó, là Như Băng đã cố tình gắn con chíp
định vị trong đó nên hắn mới có thể tìm được Hải Nghi.

- Lão gia, bây
giờ tôi sẽ đi đến đó. Mọi người cố gắng kéo dài thời gian, tôi sẽ tìm cách cứu
Hải Nghi, lễ ra mắt người thừa kế sắp bắt đầu, chắc rằng Đặng Chi Dân và Đặng
Vũ Khánh sẽ đến. Nhân cơ hội này tôi sẽ cứu Hải Nghi.

Hoàng Tử Minh
hai tay vẫn thao tác nhanh nhẹn trên laptop, cẩn thận nói với Nguyễn Hà Trung.
Bây giờ người có thể cứu được Hải Nghi chỉ có hắn.

Nguyễn Hà Trung
nhìn Hải Nam một cái mới gật đầu. Lễ ra mắt hôm nay không thể thiếu Hải Nam vậy
nên chỉ còn cách này. Hải Nam cũng miễn cưỡng gật đầu, hai bàn tay dưới ghế
không khỏi nắm lại thật chặt, hắn sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện này, sẽ không
phải để cô rơi vào nguy hiểm lần nữa.

Đóng lại
laptop, Nguyễn Hà Trung dẫn đầu bước ra, Hải Nam cũng nhanh chóng đi phía sau.
Đứng trước cánh cửa thật lớn, Hải Nam có chút khẩn trương, hít một hơi thật
sâu, đưa ngón tay vào máy nhận dạng, ngay lập tức cánh cửa to lớn chậm rãi mở
ra.

Bên trong rất
nhiều người đồng loạt xoay đầu lại hướng Nguyễn Hà Trung hành lễ. Không khí uy
nghiêm bao trùm cả căn phòng. Phía trên khán đài Trần Vũ Dương và Hoàng Khương
đã đến từ trước.

Nguyễn Hà Trung
nhìn hai người họ ra hiệu. Trong nháy mắt khi Nguyễn Hà Trung uy nghiêm đứng
trên bục cao, toàn bộ mọi người đều im lặng ngay cả tiếng hít thở cũng hết sức
kiềm nén. Đây mới chính là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp. Vậy nên muốn trở
thành người thừa kế, trở thành thủ lĩnh cầm đầu một tổ chức hùng mạnh như thế
này thì người đó phải đủ khả năng dẫn dắt bọn họ.

Từ nhỏ Hải Nam
đã được đặc biệt huấn luyện ở đây, đối với mọi người trong tổ chức, cậu ta vừa
là học trò vừa là anh em. Thực lực của Hải Nam mọi người đều công nhận cộng
thêm hôn ước của hắn với Hải Nghi cũng đủ làm mọi người tin tưởng. Người mà
Nguyễn Hà Trung công nhận há có phải là người thường. Và vị trí thủ lĩnh Dark
đâu phải ai cũng ngồi được.

- Hôm nay, ta
xin chính thức tuyên bố người sẽ thay ta dẫn dắt Dark sẽ là…

- Khoan
đã.

Ngay khi Nguyễn
Hà Trung định tuyên bố người thừa kế, thì cánh cửa to lớn đột nhiên mở ra. Một
giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền vào tai mọi người. Chỉ thấy phía sau
cánh cửa Đặng Chi Dân cầm đầu một nhóm người đứng ở đó. Hai mắt mãnh liệt gắt
gao nhìn chằm chằm Nguyễn Hà Trung. Khóe miệng còn mang theo nhàn nhạt ý
cười.

- Lão
tam.

Nhìn thấy Đặng
Chi Dân mọi người nhất thời phản ứng không kịp đồng loạt kinh hô. Ngay cả Trần
Vũ Dương và Hoàng Khương cũng có chút không nhịn được nhìn người này. Trước kia
họ từng là anh em cùng kề vai sát cánh, vượt qua bao trở ngại để thành lập nên
một Dark huyền thoại như thế này.

Nhưng hết thảy
mọi thứ đã là quá khứ, Đặng Chi Dân đứng trước mặt bọn họ là một kẻ phản bội tổ
chức không hơn không kém. Nếu lúc trước hắn không tham sống sợ chết mà bỏ mặt
anh em, hắn không câu kết với thế lực khác mà chiếm đoạt Dark thì mọi chuyện
cũng không thành ra thế này, thì mọi người cũng sẽ không trở thành kẻ
thù.

- Nguyễn Hà
Trung, ông sẽ không quên tôi đi?

Đặng Chi Dân
từng bước từng bước tiến lên phía trước, đứng đối diện với Nguyễn Hà Trung một
bộ châm chọc nói.

- Ông còn dám
đến đây? Ông lấy tư cách gì mà đến đây?

Nguyễn Hà Trung
hừ lạnh, hai mắt phát hỏa nhìn Đặng Chi Dân vẫn mặt dày mày dạn tươi cười. Hải
Nghi lúc này con nằm trong tay của ông ta, ông cũng không muốn làm việc thiếu
suy nghĩ.

- Ha ha ha,
Nguyễn Hà Trung ông quên rồi sao? Tôi biết mình không có tư cách nhưng người
này sẽ có chứ?

Đặng Chi Dân
vừa dứt lời, Đặng Vũ Khánh mặc âu phục màu đen từ bên ngoài bước vào. Hai mắt
thẳng tấp nhìn thẳng mọi người, nhưng khi nhìn vào ánh mắt dò xét của Hải Nam
thì ánh mắt hắn có chút né tránh.

- Dark không
phải của một mình ông, ông đừng quên hiệp ước của chúng ta. Hôm nay người thừa
kế chỉ có thể là một đó là cháu trai tôi - Đặng Vũ Khánh.

Đặng Chi Dân
không chút quan tâm đến sắc mặt biến hóa của mọi người, trực tiếp đi thẳng vào
vấn đề.

Lời vừa nói ra
không ít người sửng sốt, tại sao lại thêm một người thừa kế. Đặng Chi Dân trước
kia phản bội tổ chức tại sao còn dám xuất hiện ở chỗ này. Mọi người sắc mặt đã
hoàn toàn khó coi.

- Đặng Chi Dân
ơi Đặng Chi Dân, tôi không ngờ hôm nay ông lại dám có mặt ở đây. Ông không sợ
chết sao?

Trần Vũ Dương
trào phúng nhìn Đặng Chi Dân nói. Ông thật sự nhìn người này không vừa
mắt.

- Ha ha… nếu
tôi dám đến đây thì ắt sẽ có chuẩn bị. Với lại hôm nay tôi có chuẩn bị một món
quà đặc biệt tặng mọi người.

Dứt lời, màn
hình lớn phía trên hiện lên hình ảnh Hải Nghi bị treo trên không trung, quanh
thân bị cài bom, hai mắt bị bịt kín, ở chỗ cổ tay máu đã thấm ướt đỏ cả dây
thừng.

Trái tim Hải
Nam giống như cô mà treo ngược lên, hai nắm tay nổi đầy gân xanh, hắn hận mình
bất lực đứng ở chỗ này mà không thể làm gì.

Hai mắt gắt gao
khóa chặt dáng người nhỏ nhắn.

Chương 67: Chân Tướng

Cả căn phòng
nhanh chóng rơi vào trầm mặc. Tất cả mọi người không nhịn được hít một ngụm khí
lạnh.

Thật sự quá tàn
ác rồi!

Nguyễn Hà Trung
phẫn nộ tức giận đến nổ tung. Đó là cháu gái ông yêu thương nhất, là viên ngọc
quý ông nâng niu không dám mạnh tay, là đứa cháu ông nhìn thấy nó trưởng thành.
Nhưng bây giờ chính mắt ông lại nhìn nó kề cận cái chết.

- Rốt cuộc ông
muốn làm gì?

Hoàng Khương
nhìn Đặng Chi Dân hỏi.

- Muốn làm gì?
Tôi nói rồi chỉ cần ông giao Dark cho chúng tôi và thừa nhận với toàn thế giới
ông là hung thủ giết chết anh em bao gồm cả con trai và con dâu tôi?

Nguyễn Hà Trung
nghe Đặng Chi Dân nói lời vu khống mà vẫn im lặng không lên tiếng. Ngay cả Đặng
Vũ Khánh cũng không nhịn được nhìn Nguyễn Hà Trung. Thực ra trong lòng hắn vẫn
ôm một hi vọng, hi vọng rằng chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm nhưng mà thái độ của
Nguyễn Hà Trung lúc này có phải là đã thừa nhận tất cả hay không?

Ánh mắt không
nhịn được nhìn về người con gái trong màn hình, Hải Nghi lúc này có vẻ đã ngất
đi, mái tóc dài xõa tung không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng
đủ làm Đặng Vũ Khánh hoang mang.

- Bốp, bốp, bốp.

Một tràn vỗ tay
không hợp thời vang lên. Toàn bộ người trong phòng cũng ngạc nhiên quay đầu
nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy từ bên trong
nhóm người áo đen đi ra. Bên hông còn mang theo một khẩu súng màu bạc, chậm rãi
vỗ tay đi tới trước mặt Đặng Chi Dân.

Gương mặt diễm
lệ dần dần phô bày ra ánh sáng, khóe môi nở một nụ cười chuyên nghiệp, nửa đùa
nửa thật nói.

- Con trai và
con dâu? Đặng Chi Dân tôi nói ông đóng kịch nhiều năm như vậy cũng nên hạ màn
được rồi. À không, tôi nên phải gọi ông là Đặng Chí Hào mới đúng.

Tất cả mọi
người đều bất ngờ nhìn Tôn Thúy Nguyệt đột ngột xuất hiện trong đây và còn kinh
ngạc hơn là những lời cô ấy nói.

Đặng Chi Dân?
Đặng Chí Hào? Rốt cuộc việc này như thế nào?

Chỉ có Trần Vũ
Dương vẫn giữ bộ dạng biết rõ mọi chuyện, đối với sự xuất hiện của Tôn Thúy
Nguyệt hoàn toàn không có bất ngờ mấy. Vốn dĩ chính là ông ta sắp xếp.

Sắc mặt Đặng
Chi Dân lúc này đã trở nên xanh mét, hai mắt như hai lưỡi dao sắc bén nhìn chằm
chằm Tôn Thúy Nguyệt.

- Đừng nhìn tôi
như thế! Mười ba năm qua tôi bí mật điều tra cuối cùng cũng có kết quả. Tôi
thật sự muốn xác thực đâu mới là khuôn mặt thật của ông.

Nói rồi, Tôn
Thúy Nguyệt thừa dịp Đặng Chi Dân kinh ngạc mà lột lớp mặt nạ da người trên
gương mặt ông ta.

- Không thể
nào?

- Sao có thể
được?

Nguyễn Hà Trung
nhìn người trước mắt không nhịn được lắc đầu. Chỉ thấy sao khi lớp mặt nạ bị
tháo xuống lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, hai mắt như diều hâu nhìn chằm
chằm lớp mặt nạ trên tay Tôn Thúy Nguyệt.

Đặng Vũ Khánh
hoàn toàn sửng sờ nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Đây không phải là Đặng Chí
Hào sao? Ông ấy chính là cha ruột của hắn, người mà hắn luôn tưởng niệm. Tại
sao có thể như vậy? Tại sao ông ta có thể lừa gạt hắn?

- Ông… ông… ông
là Đặng Chí Hào? Ông thực sự là cha tôi sao?

Đặng Vũ Khánh
dường như mất đi phương hướng, ngơ ngác nhìn người đàn ông, khó khăn mở miệng
hỏi.

- Ha ha ha… ngu
ngốc, ta sao có thể là cha của tên nghiệt chủng như mày. Mày chính là con của
tiện nhân kia cùng Đặng Chi Dân. Ha ha ha… đúng là hạnh phúc của gia tộc mà.
Tiện nhân đó đáng chết, lão già kia càng đáng chết.

Giờ khắc này
Đặng Chí Hào giống như trở thành người điên, ánh mắt màu đỏ nhìn Đặng Vũ Khánh
nhưng lại dường như không phải vậy. Giống như thông qua Đặng Vũ Khánh để nhìn
thấy "tiện nhân" mà hắn nói.

- Không… không
thể nào? Làm sao có thể chứ?

Đặng Vũ Khánh
dường như không tin vào tai mình, gương mặt lạnh lùng ban đầu giờ đã trở nên
trắng bệt. Sự thật này hắn không cách nào tiếp nhận được.

- Không tin
sao? Không tin tao và mày là anh em cùng cha khác mẹ sao? Thật là buồn cười, mẹ
ruột của mày lại chính là vợ tao. Sự thật này rất khó tiếp nhận có phải không?
Ha ha thật đáng thương, tao cũng vậy, cho nên mới mang cái mặt nạ giả dối sống
mười mấy năm. Ha ha ha ha… Tôn Thúy Hoa ơi là Tôn Thúy Hoa, cô thật rất tàn
nhẫn.

Khóe mắt Đặng
Chí Hào phút chốc ẩm ướt. Sự thật đau lòng này hắn cũng đã che giấu hơn mười
tám năm. Nhưng hôm nay hắn muốn giải quyết tất cả.

- Vậy nên chính
anh đã giết chết Đặng Chi Dân, rồi sau đó giết Tôn Thúy Hoa?

Tôn Thúy Nguyệt
cũng đau lòng chảy đầy nước mắt, chính cô cũng không tin mọi chuyện lại thành
ra như vậy. Tôn Thúy Hoa là em gái của cô, chính vì muốn làm rõ cái chết của em
gái mà cô phải bỏ con trai, bỏ người đàn ông cô yêu thương để tìm ra sự thật.
Nhưng thật không ngờ cô phải đánh đổi bằng thời gian mười ba năm. Cô biết từ
khi cô xuất hiện thì luôn có một ánh mắt nhìn cô, nhưng mà cô không có dũng cảm
để đối diện với con trai mình.

- Ha ha đúng
vậy, bọn họ đều đáng chết.

Lời này nói ra
tất cả mọi người đều lâm vào im lặng. Bởi vì không ai biết được rằng người nào
đúng người nào sai. Đặng Chí Hào chẳng qua là người đáng thương hơn đáng trách,
còn Đặng Vũ Khánh chẳng qua chỉ là một nạn nhân của tất cả mọi toan tính.

- Vậy tất cả mọi
chuyện trước kia bao gồm cả việc phản bội tổ chức đều do cậu dàn dựng ngay sau
khi giết chết cha ruột mình sao?

Nguyễn Hà Trung
không nhịn được hỏi. Bởi vì là một người cầm đầu tổ chức, trong việc lạm sát
nhiều năm trước cùng ông không tránh khỏi có liên quan.

- Đúng vậy, tất
cả là do ta làm. Các người muốn bắt ta? Các người đã biết được sự thật thì
không có khả năng sống sót ra khỏi đây. Bây giờ có lẽ toàn bộ tổ chức mục nát
này đã bị bao vây rồi ha ha ha.

Đặng Chí Hào
cười đến đắc ý, kế hoạch của hắn rất hoàn hảo không có bất kì sai sót nào, cuối
cùng nguyện vọng của hắn cũng thành hiện thực.

- Thật
không?

Cánh cửa mở ra,
Trần Vũ Văn tiêu sái dựa lưng vào cửa tựa tiếu phi tiếu nói, ánh mắt ẩn chứa
cảm xúc phức tạp nhìn Tôn Thúy Nguyệt trong giây lát rồi dời đi.

- Có ý
gì?

Đặng Chí Hào
nghi ngờ hỏi lại. Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo không lý nào lại xảy ra sai
sót.

- Giám đốc Đặng
Chí Hào, à không… lúc này tôi nên gọi anh là "sát thủ ma cà rồng" trước
khi chết tôi muốn hỏi anh một vấn đề. "Vụ án ma cà rồng" năm đó là do
chính anh chủ mưu có phải hay không?

Trần Vũ Văn
mang vẻ mặt vô cùng suy tư, một bộ ham học hướng Đặng Chí Hào đưa ra thắc
mắc.

- Ha ha ha…
điều này nên cảm ơn đứa cháu gái mà Nguyễn Hà Trung kiêu ngạo kia. Nếu năm đó
không nhờ con bé thì cái biệt danh "sát thủ ma cà rồng" cũng đâu đến
lượt ta. Bởi vì lúc ấy ta thấy nó còn có giá trị lợi dụng cho nên mới để nó
sống được đến ngày hôm nay. Nhưng mà bất cứ ai biết được bí mật đáng xấu hổ của
gia tộc họ Đặng thì điều đáng chết.

Đặng Chí Hào
đột nhiên cười âm lãnh, khóe mắt mang theo sát ý mãnh liệt bắn về phía mọi
người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3