Cô phương bất tự thưởng (Tập 2) - Chương 53 - Phần 1

Chương 53

Rừng rậm Bách Lý.

Gian nhà gỗ giờ tràn đầy hân hoan và sức
sống.

Tuy rất yên tĩnh, nhưng niềm vui trong
đó thật khiến người ta không thể ngó lơ.

Hai con người hạnh phúc đang kề bên nhau
trên chiếc giường gỗ, không sao đi vào giấc ngủ.

“Sao đêm nay sáng quá.” Sở Bắc Tiệp ôm
lấy Sính Đình cứ ngỡ đã mất đi nay bỗng trở về.

Sính Đình bật cười.

“Có gì buồn cười thế?”

“Cuối cùng vương gia cũng chịu lên
tiếng.” Nàng cười dịu dàng, thấy Sở Bắc Tiệp nhìn mình chăm chăm thì xấu hổ
hỏi: “Vương gia nhìn gì?”

Nhìn hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới cảm thán: “Sính
Đình, nàng thật đẹp.”

Trong lòng vô cùng cảm động, Sính Đình
khẽ nói: “Vương gia gầy đi nhiều. Đều tại Sính Đình không tốt.”

“Việc này không liên quan đến nàng, là
ta cam tâm tình nguyện. Ta có tình cảm với Sính Đình, nên ta nguyện làm bất cứ
việc gì cho Sính Đình, để mỗi ngày trôi qua đều là vì Sính Đình.”

Im lặng hồi lâu, Sính Đình chậm rãi nói:
“Chẳng phải chàng là đại trượng phu có chí lớn ôm toàn thiên hạ sao?”

“Có thể một lòng một dạ, không chùn bước
trước khó khăn mới là chí lớn.” Sở Bắc Tiệp nhẹ nhàng vuốt mái tóc Sính Đình,
khảng khái đáp, “Chí lớn của ta chính là khiến nàng trở thành nữ tử hạnh phúc
nhất thế gian.”

Sính Đình ngẩng đầu, sóng mắt mênh mang,
khẽ nói: “Vương gia nghĩ thế thật sao?”

Sở Bắc Tiệp giơ hai ngón tay, vẻ mặt
hoàn toàn nghiêm túc: “Sở Bắc Tiệp ta xin thề với trời, đời này kiếp này sẽ
không bao giờ thay đổi những lời ta vừa nói.”

Sính Đình cảm động nhìn chàng, nước mắt
rơi, nàng khẽ khép đôi mi: “Vậy... Vương gia có bằng lòng làm cho Sính Đình một
việc?”

Sở Bắc Tiệp dịu dàng, đáp: “Đừng nói là
một việc, cả vạn việc cũng được. Chỉ cần là tâm nguyện của nàng, sẽ không có ai
ngăn nổi Sở Bắc Tiệp làm điều đó vì nàng.”

Sính Đình ngẩng lên, nhìn chăm chăm nam
nhân thân yêu trước mặt. Hàng mày khí phách vẫn đậm, sống mũi thẳng tắp, đôi
môi mỏng, tất cả đều như trong giấc mơ, trong nỗi nhớ của nàng.

Hóa ra, nàng chưa từng quên, dù là điều
nhỏ nhất của chàng.

Đây là nam nhân thân yêu nhất của nàng.

Trong ba kiếp, e là chỉ một kiếp mới có
được tình yêu sâu đậm đến vậy.

Yêu sâu đậm, đau cũng sâu đậm, chịu bao
vất vả mà vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nàng với tay, lấy trong tay nải đặt đầu
giường ra một vật.

“Vương gia đã từng để thanh kiếm này ở
biệt viện ẩn cư, bảo đảm cho sự an nguy của Sính Đình.” Nay, liệu vương gia có
bằng lòng cầm lại thanh kiếm này dẹp yên thiên hạ, thống nhất tứ quốc, để Sính
Đình được sống yên vui trong cảnh thái bình?”

Hoàn toàn cách ly với thế giới bên
ngoài, Sở Bắc Tiệp chưa từng nghe tới tin tức loạn lạc, bất giác sững người.
Với tâm tính của Sính Đình, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, chắc chắn nàng sẽ
không đưa ra lời thỉnh cầu như thế.

“Vương gia không muốn sao?” Sính Đình hạ giọng hỏi.

Vốn cả đời binh nghiệp, thứ Sở Bắc Tiệp không sợ nhất chính
là sa trường, là chém giết. Huống hồ người đưa ra thỉnh cầu lại là Sính Đình.
Sau giây phút sững lại, chàng cất giọng cười sang sảng: “Để thê tử của mình
được sống yên vui trong thiên hạ thái bình là việc mà tất cả nam nhi nên làm.”

Sở Bắc Tiệp ngay lập tức nhận lấy bao kiếm, cảm giác quen
thuộc ùa về trong lòng bàn tay. Thần uy bảo kiếm bị bỏ lại trên linh đường hôm
đó nay đã về tay chủ nhân.

Thanh bảo kiếm nặng trịch, lạnh băng... Chàng vẫn nhớ rõ từng
hoa văn khắc trên cán kiếm.

Thanh bảo kiếm đã từng chỉ huy cả thiên quân vạn mã, giết
sạch kẻ địch.

Kiếm rút ra khỏi vỏ, thiên hạ chấn động.

Đây là kiếm của Trấn Bắc vương.

Đôi mắt Sở Bắc Tiệp lại lấp lánh ánh sáng ngạo mạn nhìn thiên
hạ.

Nữ nhân thương yêu của chàng đã trở về, kiếm của chàng đã nắm
trên tay.

Hào tâm tráng khí của chàng đã thức tỉnh.

Rừng rậm Bạch Lý ban tặng cho chàng một kỳ tích, chàng phải
trả lại thế gian này một kỳ tích khác.

Chàng sẽ dùng thanh bảo kiếm trong tay để chinh phục thiên
hạ, vì nữ nhân tuyệt vời nhất thế gian.

Tuy vương cung Đông Lâm đã bị huỷ diệt, nhưng một ngày còn
vương tộc Đông Lâm, thì quốc gia đó vẫn chưa bị diệt vong hoàn toàn.

Từ khi xảy ra chiến loạn đến nay, tuấn mã của Hà Hiệp tung vó
khắp nơi, chỉ huy các chiến dịch. Hà Hiệp trước nay đối phó với kẻ địch thủ
đoạn nhanh gọn, chưa từng do dự, nhưng cứ nghĩ đến việc xử lý Diệu Thiên như
thế nào, lại cảm thấy chần chừ.

Những ngày trở về thành đô Vân Thường, đã mấy lần Phi Chiếu
Hành nhắc đến chuyện này, Hà Hiệp đều đẩy lui: “Trước mắt không vội, đợi đến
khi chúng ta đối phó xong với vương tộc Đông Lâm và Quy Lạc, rồi tính tiếp.”

Phi Chiếu Hành liên tục khuyên nhủ: “Phò mã, việc này không
lớn cũng chẳng nhỏ. Không xử lý sớm, e là sau này sẽ thành tai hoạ.”

Hà Hiệp quá hiểu điều này.

Đại quân chinh chiến dưới trướng của Hà Hiệp, ngoài số ít
hàng binh mới thu phục được và tàn binh mới thu nhận, quân chủ lực đều đến từ
đội quân Vân Thường. Giả dụ tin Diệu Thiên bị giam lỏng trong cung truyền ra
ngoài, hoặc Diệu Thiên dẫn đầu phủ nhận quyền thống soái của Hà Hiệp, thì chắc
chắn sẽ làm dao động cục diện thắng lợi hiện nay.

Chẳng lẽ phải ra tay với thê tử của mình? Hà Hiệp vô cùng
buồn phiền. Thân không ở trên sa trường, không ngửi thấy mùi máu tanh và mùi
khói lửa quen thuộc, suốt ngày chỉ rượu ngon đàn hay càng khiến ruột gan Hà
Hiệp nóng như lửa đốt. Thấy sắc mặt đáng sợ của hắn, các đại thần trong triều
đều giật mình, chẳng biết mình có vô tình đắc tội với phò mã không, họ sợ rằng
nỗi bi thảm của Quý gia sẽ xảy đến với bản thân mình.

May mà chưa được mấy hôm lại có quân báo.

“Đã phát hiện thấy nơi lẩn trốn của vương tộc Đông Lâm và đã
bao vây lại.”

“Được!” Hà Hiệp cười đáp, “Vương tộc Đông Lâm thoi thóp bao
nhiêu ngày nay, lần này quyết không để bọn chúng tiếp tục chạy trốn. Truyền
lệnh, bao vây chặt bọn chúng, nhưng chưa vội ra tay. Bản phò mã sẽ đích thân xử
lý chúng.”

Đuổi lui lính truyền tin, Hà Hiệp lập tức điểm binh xuất
phát. Vốn tính tình cẩn trọng, biết rõ ở thành đô Vân Thường vẫn có những đại
thần chỉ vì sợ chết, chứ không thật lòng khuất phục, cần phải lưu ý, nên Hà
Hiệp đã lệnh cho Phi Chiếu Hành cùng Đông Chước ở lại trông coi thành đô.

Không ngờ, chưa được ba ngày, đoàn quân vừa ra khỏi thành đô
được hơn hai trăm dặm, Phi Chiếu Hành đã phi ngựa tới, ngăn đoàn quân của Hà
Hiệp.

“Phò mã ở đâu?”

Hà Hiệp dừng ngựa, quay lại nhìn, thấy Phi Chiếu Hành mặt đầy
bụi đường, bên cạnh chỉ dẫn theo vài cận vệ, biết là thành đô có chuyện chẳng
hay, cất giọng gọi: “Chiếu Hành, lại đây!”

Đuổi hết những người xung quanh, dẫn Phi Chiếu Hành ra chỗ
vắng vẻ, Hà Hiệp xuống ngựa, hỏi: “Thành đô đã xảy ra chuyện gì?”

Sự việc khẩn cấp, Phi Chiếu Hành còn không kịp lau bụi trên
mặt, vội vàng lấy trong người ra một bức thư đưa cho Hà Hiệp, vẻ mặt vô cùng
nặng nề.

Hà Hiệp nhận lấy bức thư, mở ra, lướt qua hai dòng, sắc mặt
đã trở nên khó coi cực độ, càng đọc, hai hàng mày càng cau lại, khuôn mặt như
được phủ một lớp băng, trầm trọng: “Đây là vương lệnh. Là... nét chữ của công
chúa sao?” Ánh mắt hắn tối sầm khiến người ta khiếp sợ.

“Vâng. Nét chữ đã tìm người đối chiếu, không phải ngụy tạo,
chính xác là của công chúa.”

“Ở đâu ra?”

Phi Chiếu Hành bẩm báo: “Phát hiện thấy trên người một cung
nữ lén lút ra khỏi cung.”

Hà Hiệp gầm lên: “Chẳng phải đã nghiêm cấm những cung nữ bên
cạnh rời khỏi công chúa nửa bước sao? Bao nhiêu thị vệ canh giữ, sao lại để một
cung nữ lọt được ra ngoài? Còn mang theo bức thư thế này?”

“Phò mã bớt giận,” Phi Chiếu Hành bình tĩnh đáp, “Việc này đã
điều tra rõ ràng, do thị vệ đó đã nhận hối lộ. Hiện thị vệ đó đang bị nhốt, vì
lo rằng còn có ẩn tình bên trong, cần tiếp tục tra hỏi.”

“Phải điều tra kỹ.” Đáy mắt Hà Hiệp như kết thành một lớp
băng, sắc mặt đã khôi phục vài phần ung dung: “Đã tra khảo cung nữ đó chưa?
Khai báo những gì?”

Phi Chiếu Hành đáp: “Cung nữ nhát gan, chưa cần dùng đại hình
sợ quá mà khai hết. Bức thư này do công chúa viết rồi giao cho cung nữ Lục Y,
Lục Y giao cho cung nữ đó để đưa đến chưởng ấn[1]đại nhân, chưởng
ấn đại nhân sẽ giao cho một số quan viên khác.”

[1] Chưởng ấn là người giữ con dấu, người nắm quyền chủ sự.

“Một số quan viên?” Hà Hiệp cười gằn, “Rốt cuộc là những kẻ
nào mà lại chán sống như thế! Danh sách đâu?”

Phi Chiếu Hành khom người, đáp: “Chắc chắn trong tay chưởng
ấn đại nhân có danh sách. Trước khi rời khỏi thành đô, thuộc hạ đã cử người bí
mật bắt giữ chưởng ấn đại nhân, hiện đang dùng cực hình tra khảo. Việc nay vô
cùng quan trọng, thuộc hạ đã ra nghiêm lệnh không được để lọt tin tức ra ngoài.
Đông Chước ở lại trông coi thành đô, thuộc hạ đuổi theo bẩm báo với phò mã.”

Phi Chiếu Hành làm việc gọn ghẽ, xử lý xác đáng, rất có tài
ứng biến khiến Hà Hiệp phải nhìn bằng ánh mắt tán thưởng.

Bẩm báo xong, Phi Chiếu Hành ngừng một lát, rồi hạ giọng nói
tiếp: “Phò mã, xin phò mã hãy lập tức quay về thành đô. Việc quan trọng bây giờ
không phải vương thất Đông Lâm, mà là thành đô Vân Thường. Công chúa đã ra tay,
ngộ nhỡ trong ngoài đều biết tin, e là sự việc sẽ khó giải quyết. Đám quan văn
gan nhỏ, không đáng sợ, nhưng trên danh nghĩa công chúa vẫn là chủ nhân của Vân
Thường, ngoài phò mã, sẽ chẳng ai dám đối phó với công chúa.”

“Công chúa lại dám tự tay viết vương lệnh, muốn các đại thần
bí mật trù tính, liên kết với nhau, truất quyền dẫn binh của ta...” Hà Hiệp
nhìn vương lệnh trong tay, nộ khí trào lên, năm ngón tay co lại, vò nát vương
lệnh trong đó. Nghiến chặt răng, không hề lên tiếng, hồi lâu Hà Hiệp mới lấy
lại bình tĩnh, hỏi, “Công chúa đã biết việc cung nữ kia bị chặn chưa?”

“Chắc là không biết. Cung nữ đó bị bắt ngay trên đường đi đến
phủ đệ của chưởng ấn đại nhân. Công chúa ở tận trong cung có các thị vệ trông
coi cẩn mật, không ai được nói chuyện với công chúa và các thị nữ bên cạnh.”

Hà Hiệp gật đầu: “Ta và ngươi hãy lập tức quay về thành đô.
Việc này không thể kéo dài, phải giải quyết một lần cho xong.”

Phi Chiếu Hành gật đầu, đáp: “Đúng thế.”

Việc không thể chậm trễ, ra quyết định xong, Hà Hiệp lập tức
lệnh một nửa quân theo về thành đô, một nửa còn lại, thì chọn ra vị tướng quân
thống lĩnh tiếp tục lên đường. Hà Hiệp hạ lệnh: “Đến Đông Lâm, truyền soái lệnh
của bản phò mã, lập tức đối phó với vương thất Đông Lâm đang bị bao vây. Bắt
sống vương hậu đang nắm giữ đại quyền Đông Lâm cho ta, đó là chiến lợi phẩm của
bản phò mã. Những kẻ khác không cần giữ lại.”

Sau khi bố trí thỏa đáng, Hà Hiệp cùng Phi Chiếu Hành dẫn
theo binh mã quay về thành đô.

Họ đi cả chặng đường ngày đêm không nghỉ, bí mật trở về thành
đô. Đến cổng thành, Phi Hành Chiếu hạ giọng, hỏi: “Phò mã, có nên tới vương cung
trước không?”

Hà Hiệp lắc đầu: “Về phủ phò mã.”

Trong phủ phò mã, chưởng ấn đại nhân không chịu nổi đòn tra
khảo nên đã giao nộp toàn bộ danh sách các quan bí mật liên hệ được cho Hà Hiệp.
Hắn quét qua một lượt bản danh sách rồi gọi một phó tướng tin cẩn vào, hạ lệnh:
“Lập tức truyền quân lệnh của ta, nói rằng phát hiện trong thành đô có thích
khách Quy Lạc, toàn thành giới nghiêm, bất cứ ai cũng không được tùy tiện ra
phố.”

Sau khi ra thiết quân luật, Hà Hiệp nói với Đông Chước: “Phần
lớn các quan văn trong danh sách đều đang ở thành đô, hãy lấy lý do giới
nghiêm, cử tướng sĩ đến trông coi các phủ đệ, cẩn thận không được để lộ tin tức
ra ngoài.”

Đông Chước đáp một tiếng, rồi đích thân đi dặn dò, bố trí.

“Có một việc cần Chiếu Hành lập tức đi làm,” Hà Hiệp quay
sang nhìn Phi Chiếu Hành, “Các tướng lĩnh trong cung đều nhận ân huệ của ta,
tin phục ta. Nếu Vân Thường có biến lớn, sẽ rất nhiều người chọn ủng hộ ta,
nhưng đại tướng quân Thương Lộc lại không nằm trong số đó. Thương Lộc đời đời
nhận trọng ân của vương thất Vân Thường, ngu muội hết mức, làm người cứng nhắc,
không biết ứng biến. Nếu ta chính thức lên ngôi, chắc chắn hắn sẽ là người đầu
tiên trong quân phản đối.”

Nói tới đây, Phi Chiếu Hành hiểu ngay: “Phò mã cứ giao phó.”

“Nay Thương Lộc đang đóng quân tại Bắc Mạc. Ta sẽ viết một
đạo quân lệnh bảo hắn trong ngày hôm nay phải lập tức xuất phát đến Quy Lạc, tìm
cơ hội quyết chiến với đại tướng Quy Lạc Nhạc Chấn. Ngươi nhận lấy quân lệnh,
tự mình đi một chuyến đến Bắc Mạc tuyên lệnh. Còn nữa, ta muốn ngươi dẫn theo
cánh quân Úy Bắc cùng Thương Lộc tiêu diệt đại quân của Nhạc Chấn. Trận chiến
này, Thương Lộc là phó tướng, ngươi là chủ tướng. Ngươi biết nên làm thế nào
rồi chứ?”

Phi Chiếu Hành là người nhanh nhạy, nghe vậy liền gật đầu: “Tướng
quân trăm trận chết, tráng sĩ mười năm về. Hai quân giao chiến, khó tránh được
tử thương, Thương Lộc thân là đại tướng Vân Thường, hy sinh trên sa trường cũng
là hợp tình hợp lý. Phò mã cứ yên tâm.”

Hà Hiệp lấy bút viết hai vương lệnh, một cho Thương Lộc, một
giao cho Phi Chiếu Hành nắm giữ đại quyền chủ tướng trận chiến với Quy Lạc này.
Viết xong, Hà Hiệp đặt bút xuống, cười nhạt: “Thương Lộc phải xử lý, Nhạc Chấn
cũng không thể cho qua. Lần này huy động đến hai cánh quân là thừa binh lực. Ta
chỉ lo tình chủ tớ giữa ngươi và Nhạc Chấn ngày trước, sợ đến lúc lâm trận
ngươi lại mềm lòng.”

Phi Chiếu Hành cung kính nhận lấy quân lệnh, đáp: “Chiếu Hành
vì Nhạc gia vào sinh ra tử, để đổi lấy kết cục “thố tử cẩu phanh, điểu tận cung
tàn[2],” còn đâu tình chủ tớ. Nhạc Chấn tài năng tầm thường, chỉ dựa
vào công lao của tổ tông mà thành đại tướng quân, thuộc hạ nhất định phải đánh
cho hắn tan tác.” Nói xong, Phi Chiếu Hành cẩn thận cất hai vương lệnh vào
người, rồi hạ giọng, “Phò mã, vương cung...”

[2] “Thố tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn” nghĩa là “thỏ chết
thì chó săn bị đem nấu, chim chết thì cây cung bị cất đi,” ý chỉ kết cục nhận
được là sự vong ân bội nghĩa.

Hà Hiệp cắt ngang: “Ta sẽ xử lý. Ngươi cứ đi đi.”

Hà Hiệp đuổi lui Phi Chiếu Hành, thư phòng hoa lệ bỗng trở
nên yên tĩnh.

Hà Hiệp đứng đó hồi lâu, rồi lấy trong người ra bức thư do
chính tay công chúa viết. Hà Hiệp đặt bức thư đã vò nát mấy ngày trước trong
lúc giận dữ lên bàn, chậm rãi vuốt thẳng ra, xem lại một lượt. Khuôn mặt tuấn
tú bình tĩnh, đôi mắt sắc sảo sáng quắc, không biết ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ
phức tạp.

Dặn dò xong, Đông Chước liền quay lại, vừa bước vào thư
phòng, thấy bóng Hà Hiệp bỗng sững người, một bàn chân vẫn còn ở nguyên ngoài
bậu cửa.

Hà Hiệp như đang chất chứa bao nỗi âu sầu, vóc dáng cao lớn
nặng hơn núi, dù có dùng sức lực toàn thân e là Đông Chước cũng không thể dịch
chuyển.

“Đông Chước à? Vào đi.”

Đông Chước đang đứng sững ngoài cửa, nghe Hà Hiệp gọi liền
bước vào, chậm rãi tiến đến bên bàn, đứng cạnh thiếu gia, cúi xuống, nhìn vương
lệnh do chính công chúa Diệu Thiên viết đang đặt trên bàn. Đương nhiên là Đông
Chước biết rõ trong đó viết những gì, bèn thở dài một tiếng, hạ giọng hỏi Hà
Hiệp: “Thiếu gia định xử trí công chúa thế nào?”

“Các ngươi đều hỏi ta cùng một câu hỏi khó.” Hà Hiệp cười chua
chát rồi mím làn môi mỏng, khuôn mặt lạnh lẽo hơn thường ngày: “Nếu bức thư này
đến được tay các quan, còn ta vẫn đang ở ngoài thành đô, một khi bọn họ khởi sự
thành công, cứu được công chúa, lòng quân Vân Thường sẽ dao động.”

“Thiếu gia...”

Hà Hiệp mặc kệ Đông Chước, tiếp tục trầm giọng: “Công chúa
nắm giữ đại cục lại xuất hiện trước mặt thần dân, dù ta có bao nhiêu chiến
công, đánh thắng bao nhiêu trận, đạt được bao nhiêu thắng lợi hiển hách, binh
sĩ của đại quân Vân Thường cũng vẫn dần quay lưng lại với ta. Bởi đối thủ của
ta là chủ nhân Vân Thường. Quân lính và chúng dân không biết lựa chọn một người
có tài, mà chỉ biết đến sự trung thành ngu xuẩn, chỉ biết tận trung với vương
thất.”

Từng tiếng Hà Hiệp nói ra đều như tạc bằng băng. Đông Chước
nghe thấy mà rùng mình, khẽ mấp máy môi, định nói gì, nhưng bỗng thấy lưỡi như
tê cứng, không nói được lời nào.

Sự thật là, giả dụ Diệu Thiên có cơ hội phế bỏ quyền lực của
Hà Hiệp, Hà Hiệp sẽ thất bại thảm hại. Vương lệnh viết rõ ràng rằng: phò mã
mưu đồ thành lập tân quốc là tội danh mưu phản, sẽ bị xử cực hình
.

Không khí trong thư phòng như đông kết, làn gió mát lành cũng
không thể xua tan lớp băng âm u của tranh quyền đoạt thế.

“Ngươi nói xem, công chúa có thật lòng với ta không?” Hà Hiệp
đột nhiên quay lại hỏi Đông Chước.

Đông Chước vẫn ủ ê hồi lâu, cũng miễn cưỡng khuyên nhủ: “Thiếu
gia, công chúa viết như thế cũng chỉ vì sự tồn vong của vương thất Vân Thường,
vì tình thế bức bách. Trong lòng công chúa...”

Hà Hiệp nhìn Đông Chước, bỗng nở nụ cười ôn hòa: “Trong lòng
công chúa thực ra không muốn giết ta, đúng không?”

Nhìn nụ cười của Hà Hiệp, Đông Chước bỗng cảm thấy toàn thân
lạnh toát, vốn định gật đầu nói đúng, nhưng giằng co hồi lâu, cuối cùng phải
thở dài một tiếng, buồn bã nói sự thật: “Thiếu gia nghĩ rất đúng, nếu công chúa
nắm được đại quyền, thì dù công chúa không nỡ, cũng sẽ bị các đại thần gây áp
lực xử thiếu gia tội chết.”

Đang rầu rĩ việc này, câu nói thật thà của Đông Chước như cái
kim chọc vỡ u nhọt trong lòng Hà Hiệp. Đông Chước bất chấp hậu quả nói ra sự
thật, cũng chẳng biết Hà Hiệp sẽ phản ứng thế nào, đành cụp mắt xuống, không
dám nhìn thiếu gia.

Hồi lâu, Đông Chước mới nghe thấy tiếng thở dài.

Hà Hiệp nói: “Ta phải chuẩn bị một phần lễ vật, vào cung gặp
công chúa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3