Cô phương bất tự thưởng (Tập 2) - Chương 52
Chương 52
Tiếng vó ngựa xé tan bầu trời tứ quốc, kẻ thắng giương oai
giễu võ, mặc sức giết chóc, người bại thương tích đầy mình, chết không toàn
thây.
Bạc vàng ban thưởng, rượu say thỏa thích, ca hát tưng bừng.
Sau các trò hưởng lạc hoang phí cực độ làm dân hoảng hốt không chỗ bấu víu
trong thời thế loạn lạc và nghĩa quân các nước chạy trốn tìm nơi ẩn náu.
Tạm thời chưa bị khói lửa chiến tranh lan đến chỉ có nơi rừng
rậm ken dày, hiểm trở đến nỗi chính quân Vân Thường cũng thấy chiếm được cũng
chẳng làm gì. Rừng rậm Bách Lý nằm ở biên giới Bắc Mạc, kéo dài hàng trăm dặm,
cây cối ken dày đến nỗi ánh mặt trời không thể chiếu đến tận cùng, bên trong ẩn
giấu bao loài ác thú trùng độc.
Ngay cả những tiều phu, thợ săn quanh năm sinh sống ở đó cũng
chỉ dám mưu sinh nơi bìa rừng, ít người dám vào sâu bên trong khu rừng thần bí
này.
Có ai còn nhớ, trong cảnh rừng rậm ken dày ấy có một ngọn
núi.
Đỉnh Điển Thanh.
Trên đỉnh núi sừng sững kiêu ngạo đó từng có một nữ tử thống
soái ngàn quân, ngồi ở đầu nguồn dòng nước bên lưng chừng núi, khẽ vốc một vốc
nước.
Nước suối trong như đôi mắt nàng, nước suối ngọt tựa tiếng ca
của nàng.
Nàng có tài đàn lay động lòng người, những ngón tay thanh
mảnh ấy đã bị ép phải nắm giữ quân quyền Bắc Mạn.
Lúc đó, dẫn đại quân đóng tại chân núi, sóng đôi với đội quân
của nàng đó là danh tướng nức tiếng khắp thiên hạ, Trấn Bắc vương.
Hôm ấy, giết chóc, âm mưu, quỷ kế đã lần lượt diễn ra nơi
đây, cuối cùng cũng chỉ để tác thành cho nàng...
...Và chàng.
Cảnh đời dâu bể còn chưa kết thúc, chuyện cũ lại không thể
quay trở lại.
Liệu có ai hiểu được nỗi thê lương trong hình bóng yếu mềm
sắp gieo mình xuống vực sâu muôn trượng, sự kiên nghị khi một lần nữa họ thề
dưới ánh trăng, và cả cảm giác ngọt ngào khi họ áp tai kề má cùng cưỡi trên
lưng ngựa? Còn nữa, lúc cầu treo Vân Nha bị đứt, hai người lơ lửng trên không
trung, mặc kệ tất cả mà ôm chặt lấy nhau?
Không.
Không ai hiểu được.
“Tại sao vương gia lại đến?”
“Vì nàng.”
Người khác không hiểu cũng chẳng có sao? Gió hiểu, mây hiểu,
cành liễu rủ, quả chín rụng đầy đã nghe và đã thấy.
Cả vầng trăng trên trời làm chứng.
“Chúng ta thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc.”
Sao có thể?
Lại một mùa quả dại nơi sơn cốc, vẫn gốc cây Sính Đình ngồi
dựa hôm nào.
Trấn Bắc vương vang danh một thuở, giờ mai danh ẩn tích ở
chính nơi đây.
Chàng đã quên tất cả.
Quên Đông Lâm, Quy Lạc, Bắc Mạc hay Vân Thường, quên quân
quyền, vương vị, quên cả tiếng reo hò ngưỡng mộ của muôn dân khi khải hoàn.
Chàng chỉ nhớ, chàng đã đánh mất điều gì đó.
“Ngươi hại chết Sính Đình, ngươi hận Sính Đình, đẩy muội ấy
vào tay Hà Hiệp, khiến muội ấy phải cô độc chết nơi đất tuyết.”
Hoa phai lá nhạt, tiêu điều thê lương.
Hào tâm tráng chí như nước sông lặng lẽ chảy về đông.
Sở Bắc Tiệp không còn để ý đến việc bị người đời cười chê
rằng nhụt chí, cũng chẳng còn để ý tới uy danh danh tướng thiên hạ của mình.
Bởi chàng đã mất đi Sính Đình.
Sính Đình, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An. Tên nàng đã
được truyền khắp tứ quốc, câu chuyện của nàng đã trở thành niềm yêu thích của
tất cả mọi người.
Nhưng chỉ có chàng mới thực sự hiểu được nàng là nữ nhân như
thế nào mà lại khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
“Có mê binh quyền, mới được thành danh...”
“Đã thành danh, không ngại dối lừa...”
Chàng đã nghe được tiếng đàn giọng ca đẹp nhất thế gian.
“Dùng binh không sợ dối lừa...”
“Dùng binh không sợ dối lừa...”
Tiếng đàn êm tai như tiếng thác đổ, như suối chảy nơi khe
núi, như chim bay giữa tầng không.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng nỗi nhớ nhung thì chưa từng
dừng lại.
Cho dù chàng đang hít thở làn gió núi từng lướt qua mái tóc
Sính Đình.
Cho dù chàng đang ẩn mình tại sơn cốc chứa bao hồi ức.
Chàng vẫn đau khổ như ngày đầu tiên biết tin Sính Đình đã mãi
mãi ra đi.
Sở Bắc Tiệp đờ đẫn ngồi dưới gốc cây, không biết mình đã qua
bao nhiêu lần như vậy, cũng chẳng hiểu sẽ tiếp tục thế này bao lâu nữa. Quả dại
trong sơn cốc bốn mùa kết trái, chàng không lo đói, thỉnh thoảng hái một quả
cho vào miệng nhai, có những quả ngọt ngào, cũng có một, hai quả đắng nghét,
tựa nỗi đau trong lòng, nhưng cũng mặc kệ mà nuốt trôi.
Gió núi thổi tới, mang thêm cái lạnh giá đến khu rừng.
Ánh tịch dương chìm xuống phía tây, chỉ còn lại vài áng mây
đỏ ối trốn sau chân núi bên kia.
Sở Bắc Tiệp tuy hồn siêu phách lạc, nhưng xương cốt rắn chắc
từ nhỏ, không sợ gió lạnh, cũng chẳng lo dã thú kiếm ăn đêm. Chàng ngồi dưới
gốc cây đến tận lúc trăng lên, ngẩn ngơ nhớ Sính Đình, trái tim đau như lửa
đốt.
Chàng đứng lên khỏi gốc cây, chậm rãi đi về phía căn nhà gỗ
nhỏ bé thô kệch của mình.
Từng ngày cứ đơn giản trôi qua như thế, ngay cả Sở Bắc Tiệp
cũng chưa từng nghĩ, mình lại có thể vì một nữ nhân mà mài mòn chí khí, cam
chịu bó gối nơi rừng sâu.
Sở Bắc Tiệp ngẩng lên, căn nhà gỗ đắp sơ sài đã ở ngay trước
mắt, lẻ loi trong sơn cốc, không chút sinh khí như chính chủ nhân của nó.
Lúc này nghĩ lại, chàng mới biết những ngày ở bên Sính Đình,
những ngày được nghe tiếng đàn, được ngắm trăng, thưởng tuyết cùng nàng quý giá
biết chừng nào.
Kẹt...
Cánh cửa gỗ không khóa từ từ mở ra, những bài trí đơn giản
trong gian nhà vẫn y nguyên như mọi ngày dần xuất hiện.
Một vạt màu sắc ngoài ngoài sức tưởng tượng bất chợt lọt vào
tầm nhìn của Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp đứng trước cửa, chậm rãi ngước mắt lên. Vạt màu
đẹp đẽ đó từ từ ngưng tụ lại, như bông hoa lửa, thắp sáng sự sắc nhọn ẩn sâu
trong đôi mắt Trấn Bắc vương, phá tan lớp bụi mờ che phủ bên ngoài.
Trong gian nhà gỗ có thêm bóng hình.
Mảnh mai, dịu dàng, thướt tha, giống như nguồn sáng vô tận
đang rọi soi khắp không gian, khiến cho bộ bàn ghế đơn giản, cánh cửa to thô
cũng lấp lánh trong luồng ánh sáng huyền ảo đó.
Khắp thiên hạ chỉ có một người, một hình bóng mới có thể tinh
tế tấu lên giai điệu của đất trời.
Sở Bắc Tiệp đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, ánh mắt lấp lánh tinh
anh, chàng đang nhìn thấy kỳ tích.
Kỳ tích mà đời này kiếp này, chàng không dám mơ tới.
Sở Bắc Tiệp thề rằng đây chính là cảnh tượng đẹp nhất trong
đời mình.
Sính Đình, nhất định là Sính Đình...
Ngoài Sính Đình, ai còn biết được chốn thâm cốc dưới cầu treo
Vân Nha này, nơi họ đã từng trải qua đủ cả bi thương hoan hỷ?
Còn ai biết được mảnh rừng hoang này cất giấu bao chuyện đã
qua?
Chỉ có Sính Đình, Sính Đình của chàng.
Sính Đình đã rơi cùng chàng xuống cầu treo Vân Nha, từng
khóc, từng cười, từng ôm ấp chàng nơi thâm cốc đầy quả dại này.
Ông trời đoái thương linh hồn nàng vẫn còn ở đây.
Sính Đình, cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp ta.
Sở Bắc Tiệp bỗng tiến về phía trước, rồi lại nín thở, đứng sững
người.
Không, không được làm nàng sợ, chưa biết chừng cảnh đẹp trước
mắt sẽ ngay lập tức tan thành khói, biến thành sương, cuốn theo chiều gió.
Khoảnh khắc ấy, Trấn Bắc vương tiếng tăm lẫy lừng ngày nào
lại luống cuống đứng yên tại chỗ, tham lam đứng nhìn nữ tử mà mình yêu thương
nhất, chỉ sợ một hơi thở mạnh cũng làm hỏng cảnh tượng này.
Sính Đình, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta.
Ta phải nhận lỗi với nàng, vì những tổn thương mà mình đã gây
ra cho nàng.
Ta phải đem tất cả sinh tử, vinh nhục của mình để bù đắp cho
nàng.
Quên sống liều chết có hề gì, chỉ mong không mất nàng thêm
lần nữa.
Đó là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.
Sở Bắc Tiệp không dám chớp mắt, những chuyện đã qua ồ ạt kéo
đến như dời non lấp biển.
Đau khổ, hối hận, và cả tình yêu ngút trời đang trào dâng
trong lòng, dần lan rộng, như muốn vỡ tung, thoát ra khỏi lồng ngực chàng. Vị
tướng lĩnh dũng cảm nhất trên sa trường đã không còn khống chế nổi bản thân,
bất giác thốt ra cái tên vẫn luôn giày vò chàng: “Sính Đình.”
Có phải là nàng?
Có phải nàng không?
Vầng trăng vẫn sáng vằng vặc trên bầu trời cao, có phải vì
nàng vẫn nhớ lời thề của chúng ta, nên hồn đã bay ngàn dặm đến đây thăm ta?
Dáng hình trong gian nhà gỗ khẽ động, tư thế đẹp tựa thần
tiên, như làn gió nhẹ mơn man thổi qua những mầm non đầu xuân, ung dung là thế,
dịu dàng là thế.
Một giấc mộng mới chân thật làm sao!
Khuôn mặt mà chàng vẫn thường vấn vương thương nhớ từng nét,
từng đường hiện ra trước mắt chàng: “Vương gia về rồi.”
Sính Đình, đúng là Sính Đình!
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, nhưng chàng vẫn thấy rõ nụ cười
tươi như hoa.
Khuôn mặt tiều tụy mỉm cười, phong thái trác tuyệt vẫn là
đây.
Nàng đã trở về.
Sau bao ngày khổ sở vì nỗi thương nhớ cào xé tâm can, cuối
cùng nàng đã trở về.
Ý chí và sức mạnh bị mài mòn dường như đang từ dưới lòng đất
thấm qua bàn chân lên đến cơ thể, lan sang các mạch máu, Sở Bắc Tiệp cơ hồ muốn
quỳ xuống, cảm tạ rừng già Bách Lý.
Cánh rừng này đã cho chàng một kỳ tích, kỳ tích thuộc về đời
này kiếp này.
Chàng đứng ngây người, chăm chú nhìn nữ tử thân yêu nhất
trong lòng mình đang yêu kiều bước tới.
“Vương gia, Sính Đình đến thỉnh tội.”
Thanh âm tròn trong, mượt mà lay động lòng người, từng tiếng
tựa hồ như từng hạt trân châu rơi xuống đĩa bạc, chàng tưởng rằng không bao giờ
còn được nghe thêm lần nữa.
Muôn sông ngàn núi, thời gian như khói, biết tìm lau sậy
phương nao?
Sính Đình đang ở ngay trước mắt sao mà chân thực, chẳng ai
muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp này.
Trấn Bắc vương khiến quân địch kinh hồn bạt vía trên sa
trường, giờ không đủ dũng khí khẽ chạm vào nàng, chỉ sợ rằng vừa chạm nhẹ, tất
cả sẽ trở thành hư ảo.
Chàng chỉ dám nhìn nàng đăm đăm, xúc động không nói thành
lời.
Tại sao phải thỉnh tội, người cầu xin tha thứ, chẳng lẽ không
phải là ta?
“Sính Đình phạm một sai lầm mà tất cả nữ tử đều phạm phải,”
Sính Đình nhìn chàng chăm chú, giọng dịu dàng, “Sính Đình đã khiến nam nhân yêu
thương mình phải đau khổ.”
Nàng nhướng môi, cười khổ: “Nhưng, Sính Đình cũng rất đau khổ
vì vương gia.”
Giai nhân gần ngay trước mắt.
Sính Đình mím môi, nụ cười làm mê hoặc lòng người.
Nụ cười của nàng thật đẹp, đến nỗi Sở Bắc Tiệp phải liều
mình, giơ bàn tay ra, nắm lấy tay nàng.
Lòng bàn tay chàng cảm nhận được sự mềm ấm.
Sở Bắc Tiệp không thể nào tin, nhìn chằm chằm một Sính Đình
không phải hồn phách đang ở ngay trước mắt. Chàng buông bàn tay ấy xuống, rồi
nâng niu nắm lấy bàn tay ngọc của nàng.
Ấm.
Làn da mềm dịu, ấm áp, ấm đến nỗi những giọt nước mắt cố nén
lại của Sở Bắc Tiệp phải lăn từng hạt.
Nàng vẫn sống.
Không phải hồn phách, mà là một Sính Đình bằng xương bằng
thịt!
Niềm vui tìm lại được báu vật đã đến với Sở Bắc Tiệp.
“Sính Đình... Sính Đình, nàng còn sống?” Chàng dang rộng vòng
tay, mặc kệ tất cả mà ôm chầm lấy nàng.
Sính Đình dịu dàng tựa vào lòng chàng, khẽ nói: “Sính Đình
không mất mạng nơi miệng sói. Sính Đình đã khiến vương gia lo lắng, vương gia
có giận không?”
“Không, không.” Sở Bắc Tiệp xúc động lắc đầu.
Niềm vui lan rộng toàn thân.
Giận gì chứ? Sính Đình vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống, vẫn
còn sống!
Đó là niềm hạnh phúc nhất thế gian, sao phải giận?
Hạnh phúc đang ca hát nhảy múa quanh chàng.
Cảm tạ trời đất, cảm tạ sông núi, rừng già, các vị thần linh,
Sính Đình vẫn còn sống!
Sở Bắc Tiệp lầm rầm thành kính cảm tạ ông trời đã ban cho
mình một kỳ tích.
Làn hương quen thuộc, làn hương chỉ thuộc về Sính Đình đang
ùa vào mũi, chàng ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng. Như đã đánh mất khả năng
nói chuyện, chàng không biết dùng từ nào để biểu đạt niềm vui và nỗi xúc động
trong lòng.
Sở Bắc Tiệp ra sức cảm nhận vòng tay có Sính Đình, cảm nhận
thân thể dịu dàng ấm áp của nàng, từng nhịp đập của trái tim, và những cử động
dù là nhỏ nhất.
Chàng run rẩy sợ hãi, cẩn trọng nâng niu, cố kìm lại đôi tay
run rẩy để ôm chặt nữ nhân trong lòng mình.
Đời này kiếp này, chàng sẽ không bao giờ buông tay.
Thành đô Vân Thường, mặt trời vừa lên.
Sau một đêm dài dằng dặc, cuối cùng phò mã cũng vào cung.
Vương cung có thêm bao bảo vật được cống tiến, càng thêm rực
rỡ đẹp mắt. Trần, cột chạm khắc tinh xảo vẫn chưa từng thay đổi, nhưng thị vệ
canh giữ trong ngoài vương cung đã đã hoàn toàn mới. Giờ đây, thị vệ đều là các
dũng sĩ trăm người chọn một, chỉ tuân theo mệnh lệnh của phò mã, thận trọng bảo
vệ Diệu Thiên công chúa - chủ nhân trên danh nghĩa của Vân Thường.
“Phò mã.”
“Tham kiến phò mã...”
Bước qua mấy vòng thị vệ, cuối cùng Hà Hiệp cũng đến khoảng
sân tinh tế nhất vương cung. Hà Hiệp ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú khí phách của
mình, nhìn lên.
Hà Hiệp đã thấy Diệu Thiên.
Trên lầu cao, thê tử hoài thai sáu tháng của Hà Hiệp đang
ngồi bên cửa sổ. Diệu Thiên đã vứt bỏ phục sức công chúa rườm rà hoa lệ, thay
bằng chiếc áo lụa một màu thanh thoát, mái tóc như thác đổ, dịu dàng xõa xuống
vai.
Thấy Diệu Thiên, một cảm giác phức tạp khó gọi tên trào dâng
trong lòng Hà Hiệp.
Nàng là ngọn nguồn quyền lực của Hà Hiệp, trong lúc hắn gặp
hoạn nạn khốn khổ nhất, nàng đã đem đến cho hắn một tia hy vọng mới.
Nhưng, nàng cũng là chướng ngại ngăn cản Hà Hiệp nắm được
quyền lực.
Một ngày vương tộc Vân Thường còn tồn tại, Hà Hiệp sẽ không
thể có đội quân tận trung với mình để lập nên tân quốc.
Hà Hiệp sẽ không thể bước lên vương vị.
Dù có mở rộng thêm bao nhiêu lãnh thổ, hắn cũng là một vị phò
mã của Vân Thường, hoặc phụ thân của quân vương Vân Thường trong tương lai.
Hắn vẫn phải quỳ gối trước thê tử của mình, sau này vẫn phải
hành lễ với nhi tử của mình.
Hà Hiệp tâm trạng nặng nề, chầm chậm bước lên bậc thềm.
“Công chúa.”
Diệu Thiên ngồi bên cửa sổ, nghe thấy giọng phu quân, hồi lâu
mới từ từ quay lại, khuôn mặt đẹp nhợt nhạt, khẽ nói: “Cuối cùng phò mã cũng
chịu đến gặp thiếp.”
Hà Hiệp trịnh trọng hành lễ với nàng, rồi tiến lên mấy bước,
ngồi đối diện Diệu Thiên: “Công chúa có khỏe không?”
“Thiếp rất khỏe.” Diệu Thiên từ tốn đáp một câu, ánh mắt nhìn
xuống vai Hà Hiệp, thần sắc thay đổi, rồi ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản,
hỏi, “Phò mã có khỏe không?”
Hà Hiệp cúi đầu, nhìn xuống vai mình, lãnh đạm: “Tắc Doãn gửi
thư giao chiến, không hổ là thống lĩnh cao nhất của quân Bắc Mạc, cuối cùng
cũng có thể đả thương ta. Công chúa có lo cho ta không?”
Hà Hiệp nhìn thẳng vào mắt Diệu Thiên, thấy trong đó chứa
đựng nỗi thất vọng, đau lòng không thể che giấu và cả sự hận thù như trong dự
liệu của mình.
“Công chúa hận ta sao?” Hà Hiệp thở dài.
“Nếu nói phải, phò mã có giết thiếp
không? Giống như đã giết thừa tướng và những người khác.”
Khuôn mặt anh tuấn thoáng nỗi thương
tiếc, Hà Hiệp đứng dậy, đỡ Diệu Thiên đứng theo: “Công chúa hãy theo ta.”
Hà Hiệp dẫn theo Diệu Thiên đến hiên
ngoài trên lầu cao, nhìn ra bốn phía.
“Công chúa xem, chiến mã của chúng ta đã
đi khắp thiên hạ không còn cửa ải nào có thể ngăn nổi đại quân Vân Thường. Đất
đai của tứ quốc đã thuộc về Vân Thường, lời hứa của Hà Hiệp với công chúa sắp
được thực hiện. Chúng ta là phu thê, chẳng lẽ công chúa lại không vui mừng cho
ta?”
Diệu Thiên nhìn xuống, hồi lâu môi hồng
mới động: “Phò mã, thiếp nên vui mừng vì phò mã sắp có được thiên hạ, hay nên
buồn thương cho vương tộc Vân Thường sắp đi hết đoạn đường?”
“Công chúa?”
Diệu Thiên bỗng ngẩng đầu, nắm lấy bàn
tay Hà Hiệp, dịu giọng khẩn cầu: “Nếu phò mã vẫn còn chút tình cảm với Diệu
Thiên, xin chàng hãy lập lời thề, quyết không lập tân quốc. Hãy hứa với Diệu
Thiên, vương tộc Vân Thường sẽ không biến mất trong cuộc chinh chiến liên tiếp
thắng lợi này.”
Nàng nhìn vào đôi mắt sáng như sao của
Hà Hiệp. Diệu Thiên tuy bị giam lỏng, nhưng vẫn là người cao nhất của vương tộc
Vân Thường, nắm giữ vương quyền được cả quốc gia công nhận. Hà Hiệp nhất thời
không dám nhìn vào mắt Diệu Thiên, giằng ra khỏi tay nàng, quay lưng lại, thở
dài: “Sao công chúa lại nghĩ thế? Chúng ta là phu thê, dù ta có là đại vương, công
chúa cũng sẽ trở thành vương hậu, thân phận vẫn tôn quý. Hơn nữa, công chúa
đang mang trong mình cốt nhục của ta...”
Nàng gằn từng tiếng: “Hài nhi trong bụng
thiếp mới là đại vương tương lai.”
Nghe thấy giọng nói của Diệu Thiên đã
trở nên lạnh lùng, Hà Hiệp quay lại, dịu dàng: “Công Chúa...”
“Phò mã đừng nói nữa, hãy về đi,” Diệu
Thiên kiên quyết ngắt lời Hà Hiệp.
Hà Hiệp sững lại.
Khuôn mặt bình tĩnh, Diệu Thiên đứng đó
với vẻ tôn quý ung dung thiên bẩm và sự kiêu ngạo từ trong cốt cách. Khoảnh
khắc ấy, Hà Hiệp cảm nhận sâu sắc, thê tử xinh đẹp dịu dàng, luôn xiêu lòng
trước lời lẽ đường mật của phu quân thực ra từ đầu đến cuối, chỉ đại diện cho
một vương tộc già nua.