Ấn tượng sai lầm - Chương 53 - 54

Chương 53

Anna chầm chậm bước xuống các bậc cầu thang rộng bằng đá hoa cương, và cứ
sau vài ba bậc lại dừng lại để ngắm nhìn tác phẩm của một hoạ sỹ bậc thầy nào
đó. Dù đã ngắm những bức tranh này nhiều
lần… cô nghe thấy tiếng động sau lưng mình, và ngẩng đầu lên nhìn. Andrews đang
bước ra từ phòng ngủ của cô. Ông ta vác theo một bức tranh. Cô mỉm cười trong
khi ông ta đi vội ra cầu thang phía sau.

Anna tiếp tục ngắm kỹ các bức
tranh trong lúc chầm chậm đi xuống các bậc cầu thang. Khi bước vào đại sảnh, cô
dừng lại ngắm nhìn Catherine, Phu nhân Wentworth, một lát trước khi chầm chậm
bước đi trên nền đá hoa cương đen trắng về phía phòng khách.

Điều đầu tiên mà Anna trông
thấy là Andrews đang đặt bức Van Gogh lên một chiếc giá ở giữa phòng.

“Cô thấy thế nào?”, Arabella
hỏi và lùi lại một bước để ngắm bức chân dung.

“Phu nhân không sợ là ngài
Nakamura sẽ cho rằng điều đó hơi…”, Anna nói, và dĩ nhiên là không muốn làm mất
lòng chủ nhà.

“Thô lỗ, trắng trợn, lộ liễu?
Cô muốn tìm từ nào, Tiến sỹ Petrescu yêu quý?”, Arabella vừa nói vừa quay lại
nhìn Anna. Anna cười phá lên. “Hãy đối mặt với thực tế”, Arabella nói, “Tôi bị
mắc kẹt trong các vấn đề tài chính và không còn thời gian, vì vậy tôi chẳng có
nhiều lựa chọn”.

“Không ai có thể tin điều đó,
nếu họ nhìn thấy Phu nhân lúc này”, Anna vừa nói vừa chiêm ngưỡng chiếc váy dài
lộng lẫy bằng lụa hồng và chuỗi hạt kim cương mà Arabella đang đeo. Cô cảm thấy
bộ quần áo mà mình đang mặc có vẻ quá quê mùa.

“Cảm ơn cô đã động viên, Anna
yêu quý, nhưng nếu tôi có được vẻ đẹp và vóc dáng của cô, tôi chẳng cần phải
che kín từ đầu đến chân như thế này”.

Anna mỉm cười, và thầm phục
cách mà Arabella giúp cô cảm thấy thoải mái.

“Cô nghĩ khi nào ông ta sẽ
đưa ra quyết định?”, Arabella hỏi, cố không để lộ sự tuyệt vọng trong giọng
nói.

“Cũng giống như các nhà sưu
tầm lớn khác”, Anna nói, “ông ta sẽ quyết định rất nhanh. Một nghiên cứu khoa
học gần đây cho thấy đàn ông chỉ cần tám giây để quyết định xem mình có muốn
ngủ với một phụ nữ nào đó hay không”.

“Lâu thế cơ à?”, Arabella hỏi.

“Ông Nakamura cũng sẽ cần chừng ấy thời gian để quyết định xem ông ta có
muốn mua bức tranh này không”, cô vừa nói vừa nhìn thẳng vào bức Van Gogh.

“Hãy uống mừng vì điều đó”, Arabella nói.

Andrews bước tới ngay sau câu nói đó của chủ, tay ông ta đỡ một chiếc khay
có ba chiếc ly trên đó.

“Một ly sâm panh nhé, thưa bà?”, ông ta hỏi.

“Cảm ơn ông”, Anna nói và cầm lấy một chiếc ly đế cao. Khi Andrews lùi lại,
ánh mắt cô bắt gặp một chiếc bình màu đồi mồi mà cô chưa từng thấy trước đó.

“Đẹp quá”, cô nói.

“Quà tặng của ông Nakamura”, Arabella nói. “Ngại quá. Tôi hy vọng mình
không thất lễ khi trưng bày nó lúc ông Nakamura vẫn còn đang làm khách trong
nhà tôi?”. Bà dừng lại. “Nếu như thế là thất lễ, Andrews sẽ cất nó đi ngay”.

“Tất nhiên là không”, Anna nói. “Ông Nakamura sẽ cảm thấy sung sướng khi
Phu nhân cho đặt món quà tặng của ông ta giữa những kiệt tác này”.

“Cô có chắc không?”, Arabella hỏi.

“Chắc chắn là như thế. Chiếc bình ấy đẹp lắm, và rất hợp với căn phòng này.
Đối với các tài năng nghệ thuật thì chỉ có một nguyên tắc duy nhất”, Anna nói.
“Mọi tác phẩm nghệ thuật thuộc bất kỳ thể loại nào đều phải được đặt giữa những
tác phẩm tương xứng khác. Bức tranh của Raphael trên tường, chuỗi hạt kim cương
của Phu nhân, chiếc bàn mà phu nhân đã chọn để đặt chiếc bình kia, chiếc lò
sưởi kia, bức tranh Van Gogh, tất cả đều được sáng tạo bởi những bàn tay bậc
thầy. Tôi không biết nghệ nhân đã làm nên chiếc bình này là ai”, Anna nói và
vẫn không rời mắt khỏi chiếc bình màu đồi mồi như đang ngả sang màu đen giống
một ngọn nến đang tan chảy, “nhưng tôi tin chắc rằng ở đất nước của mình, ông
ta được xem là một bậc thầy”.

“Dùng cụm từ “bậc thầy” chưa hẳn đã chính xác lắm”, một giọng nói cất lên
sau lưng họ.

Arabella và Anna cùng quay lại và thấy ông Nakamura đã bước vào phòng. Ông
ta mặc một bộ đồ xmôckinh và đeo một chiếc nơ mà chắc hẳn Andrews rất ngưỡng mộ
khi được trông thấy.

“Không gọi là bậc thầy?”, Arabella hỏi.

“Không”, Nakamura nói. “Ở đất nước này, người ta vinh danh những người “vĩ
đại” bằng cách phong tước cho họ, hiệp sỹ hay nam tước, trong khi ở Nhật Bản,
chúng tôi xem những tài năng như thế là “kho báu quốc gia”. Thật hợp lẽ khi
chiếc bình này tìm được một chỗ đứng trong Lâu đài Wentworth, bởi vì trong số mười
hai người thợ gốm tài ba nhất trong lịch sử, các chuyên gia đã công nhận rằng mười
một người trong số họ là người Nhật Bản. Trường hợp ngoại lệ duy nhất là
Bernard Leach, một người xứ Cornwall. Người Anh đã quên không phong tước hiệp
sỹ hay Lãnh Chúa cho ông ấy, vì vậy chúng tôi tuyên bố ông ấy là kho báu quốc
gia danh dự của Nhật Bản”.

“Thật là một nền văn minh vĩ đại”, Arabella nói, “vì tôi phải thú nhận rằng
gần đây người Anh chúng tôi chỉ biết ban tước hiệu cho ca sỹ nhạc pop, cầu thủ
bóng đá, và những nhà trọc phú”. Nakamura phá lên cười. Andrews bước tới và đưa
cho ông ta một ly sâm panh. “Ngài có phải là kho báu quốc gia không, ngài
Nakamura?”, Arabella hỏi.

“Tất nhiên là không”, Nakamura đáp. “Đồng bào tôi không bao giờ nghĩ rằng
những nhà trọc phú lại xứng đáng với danh hiệu ấy”.

Arabella đỏ mặt, trong khi Anna tiếp tục ngắm chiếc bình, như thể cô không
nghe thấy lời nhận xét đó. “Nếu tôi không lầm, ngài Nakamura, hình như chiếc
bình này không cân?”

“Xuất sắc”, Nakamura đáp. “Nhẽ ra cô phải là thành viên của phái Bộ Ngoại
giao mới đúng, Anna. Không những cô đã xoay chuyển đề tài, mà đồng thời còn đưa
ra một câu hỏi cần được trả lời”.

Nakamura bước qua chỗ bức tranh Van Gogh như thể ông ta không nhìn thấy nó
và ngắm chiếc bình một lúc rồi nói thêm, “Nếu cô gặp một tác phẩm bằng gốm nào
đó hoàn toàn cân đối, thì chắc chắn đó là sản phẩm của máy móc. Với đồ gốm, ta
nên tìm những sản phẩm gần với sự hoàn hảo. Nếu cô nhìn kỹ, cô sẽ phát hiện ra
một vài tì vết nhỏ giúp chúng ta biết rằng nó được làm ra bằng tay. Càng mất
nhiều thời gian hơn để phát hiện tì vết, nghệ nhân làm ra tác phẩm ấy càng tài
ba hơn, bởi vì chỉ có Giootto mới vẽ được những vòng tròn hoàn hảo”.

“Đối với tôi, đó là một tác phẩm hoàn hảo”, Arabella nói. “Đơn giản là tôi
thích nó, và trong những năm tới, dù cho Fenston có lấy đi bao nhiêu thứ của
tôi, ông ta cũng sẽ không bao giờ có được tác phẩm của kho báu quốc gia ấy”.

“Có lẽ ông ta không cần phải lấy đi bất kỳ một thứ gì từ Lâu đài này”,
Nakamura nói và quay sang nhìn bức tranh Van Gogh như thể ông ta mới thấy nó
lần đầu. Arabella nín thở trong khi Anna theo dõi nét mặt của Nakamura. Cô
không biết chắc.

Nakamura chỉ nhìn bức tranh vài giây trước khi quay sang Anna và nói, “Có
những lúc trọc phú cũng có thế lợi của họ, bởi vì cho dù họ không thể trở thành
kho báu quốc gia, họ có thể sưu tập các tác phẩm từ các kho báu quốc gia”.

Anna muốn chúc mừng, nhưng cô chỉ đơn giản giơ ly rượu lên. Ông Nakamura
đáp trả cử chỉ ấy và cả hai quay sanh nhìn Arabella. Nước mắt đang chảy dài
trên khuôn mặt bà.

“Tôi không biết phải cảm ơn ông bằng cách nào”, bà nói.

“Không phải cảm ơn tôi”, ông Nakamura nói. “Phu nhân hãy cảm ơn Tiến sỹ
Petrescu. Bởi vì nếu không nhờ lòng dũng cảm và tài năng của cô ấy, câu chuyện
này sẽ không thể có được một hồi kết tốt đẹp”.

“Đúng thế”, Arabella nói, “và đó là lý do tại sao tôi sẽ yêu cầu Andrews
đưa bức chân dung này vào phòng ngủ của Anna, để cô ấy là người cuối cùng được
chiêm ngưỡng nó trước khi nó bắt đầu một hành trình dài sang Nhật Bản”.

“Thật là một sự sắp xếp tuyệt vời”, Nakamura nói. “Nhưng nếu Anna trở thành
giám đốc quỹ của chúng tôi, cô ấy có thể ngắm bức tranh này bất kỳ khi nào cô
ấy thích”.

Anna vừa định trả lời thì Andrews bước vào phòng và nói, “Bàn ăn đã được
chuẩn bị xong, thưa Phu nhân”.

***

Krantz chọn chỗ ngồi ở cuối máy bay để không có mấy hành khách chú ý đến cô
ta, ngoài phi hành đoàn. Cô ta cần phải làm thân với một người trong số họ
trước khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow. Krantz ngồi yên quan sát, và
cố tìm xem ai trong số các đồng nghiệp mới của cô ta sẽ giúp cô ta đạt được mục
đích.

“Trong nước hay quốc tế?” trưởng nhóm tiếp viên hỏi, ngay khi máy bay vừa
lấy được độ cao đường dài.

“Trong nước”, Krantz đáp lại, kèm theo một nụ cười.

“À, hèn chi tôi chưa từng gặp cô”.

“Tôi vừa vào làm cho công ty được ba tháng”, Krantz nói.

“Thế thì phải rồi. Tôi là Nina”.

“Sasha”, Krantz nói và nở một nụ cười thân thiện.

“Nếu cần gì cứ nói với tôi, Sasha”.

“Vâng, cảm ơn chị”, Krantz nói.

Việc cố gắng thư giãn trong khi không thể dựa vào vai phải cũng đồng nghĩa
với việc Krantz sẽ phải thức gần suốt chuyến bay. Cô ta bỏ ra khoảng thời gian
đó để tìm hiểu về Nina, để đến khi máy bay hạ cánh, người tiếp viên trưởng này
sẽ sẵn lòng đóng một vai trò quan trọng trong kế hoạch của cô ta. Đến khi cuối
cùng Krantz gục xuống ngủ, Nina đã trở thành người trông nom cô ta.

“Cô có muốn lên ngồi phía trên không, Sasha?” Nina hỏi sau khi phi cơ
trưởng đã yêu cầu các tiếp viên về chỗ ngồi để chuẩn bị hạ cánh. “Như thế cô có
thể xuống trước ngay khi cửa mở ra”.

Krantz lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên tôi tới nước Anh”, cô ta nói bằng một
giọng có vẻ lo âu, “và tôi muốn đi cùng chị với phi hành đoàn”.

“Thế cũng tốt”, Nina nói. “Và
nếu cô muốn, cô có thể lên xe minibuýt với chúng tôi”.

“Cảm ơn chị”, Krantz nói.

Krantz ngồi trên ghế của mình
cho đến khi hành khách cuối cùng đã rời khỏi máy bay. Sau đó cô ta cùng phi
hành đoàn xuống máy bay và đi về phía cửa kiểm tra hộ chiếu. Krantz không rời
khỏi trưởng nhóm tiếp viên trong suốt thời gian họ đi dọc những hành lang dài
dằng dặc, trong khi Nina mải mê nói về đủ thứ chuyện, từ Putin tới Rasputin.

Khi phi hành đoàn của
Aeroflot cuối cùng đi đến cửa kiểm tra hộ chiếu, Nina dẫn người được mình bảo
trợ vượt qua một dãy dài hành khách đang xếp hàng chờ và đi về phía một chiếc
cửa đềChỉ dành cho phi hành đoàn. Krantz cứ bám lấy Nina, còn cô
này thì vẫn không ngừng nói chuyện kể cả trong khi đang đưa hộ chiếu ra để kiểm
tra. Người nhân viên kiểm tra hộ chiếu chầm chậm giở từng trang, nhìn kỹ ảnh
rồi ra hiệu cho Nina bước qua. “Người tiếp theo”.

Krantz đưa hộ chiếu ra. Một
lần nữa, anh ta lại nhìn ảnh rồi nhìn người. Anh ta thậm chí còn mỉm cười rồi
ra hiệu cho Krantz bước qua. Krantz bỗng cảm thấy đau nhói ở vai phải. Trong
vài giây, cơn đau khiến cô ta không thể bước đi. Cô ta cố không nhăn nhó. Người
nhân viên kiểm tra hộ chiếu lại vẫy cho cô ta bước qua, nhưng cô ta vẫn đứng
nguyên tại chỗ.

“Đi nào, Sasha”, Nina gọi,
“cô đang cản đường mọi người đấy”.

Krantz cố nén cơn đau và
loạng choạng bước qua chiếc cửa. Người nhân viên nhìn theo cô ta. Không bao giờ
được ngoái nhìn lại. Cô ta mỉm cười với Nina và khoác tay cô này rồi cả hai
người cùng bước về phía cửa ra vào. Người nhân viên kiểm tra hộ chiếu không
nhìn theo Krantz nữa mà quay sang làm nhiệm vụ của mình.

“Cô sẽ đi xe buýt với chúng
tôi chứ?” Nina hỏi lúc họ bước ra khỏi sân bay.

“Không”, Krantz nói. “Tôi có
bạn trai đến đón”.

Nina trông có vẻ ngạc nhiên.
Cô ta nói lời tạm biệt, trước khi bước qua đường để đi cùng với một đồng
nghiệp.

“Ai đấy”, đồng nghiệp của
Nina hỏi, trước khi trèo lên chiếc xe buýt của hãng Aeroflot.

Chương 54

Không có gì trong những thước
phim này có thể giúp ích cho chúng ta à?” Macy hỏi.

“Chẳng có gì”, Jack ngẩng lên
nhìn sếp mình qua chiếc bàn làm việc và trả lời. “Leapman mới chỉ chụp được tám
tài liệu trước khi bị Fenston phát hiện”.

“Thế tám tài liệu đó nói lên
điều gì?” Macy hỏi.

“Đều là những chuyện chúng ta
đã biết”, Jack vừa nói vừa mở tập hồ sơ trước mặt ra. “Chủ yếu là các hợp đồng
khẳng định rằng Fenston vẫn đang lường gạt các khách hàng trên khắp thế giới,
những người hoặc là ngây thơ, hoặc là tham lam. Và mỗi khi có một ai đó trong
số họ muốn bán tài sản để trả nợ cho Fenston Finance, thì tôi e là lúc đó chúng
ta lại có một án mạng. Không, hy vọng duy nhất của tôi là NYPD đã thu thập đủ
bằng chứng”.

“Không có hy vọng gì”, Macy
nói, “bởi vì khi tôi nói chuyện với sếp của họ, hay đúng hơn là ông ta nói
chuyện với tôi, điều đầu tiên mà ông ta muốn biết là chúng ta có đặc vụ FBI nào
tên là Delaney không, nếu có, có phải là anh ta có mặt ở hiện trường tội ác
trước khi người của ông ta tới đó hay không”.

“Sếp nói gì với ông ta?” Jack
hỏi, và cố không cười.

“Tôi sẽ xem xét vấn đề và gọi
anh ta về”. Macy dừng lại. “Nhưng có thể xoa dịu họ đôi chút nếu cậu vui lòng
trao đổi một vài thông tin với họ”, ông ta gợi ý.

“Nhưng tôi không nghĩ là họ
lại có một thông tin nào đó mà chúng ta chưa biết”, Jack nói, “và họ cũng không
thể lạc quan khi Leapman vẫn còn chưa được thẩm vấn”.

“Có tin gì từ bệnh viện về cơ
hội bình phục của Leapman không?” Macy hỏi.

“Không tốt lắm”, Jack nói.
“Khi ở trong văn phòng của Fenston, ông ta đã bị đột quỵ vì cao huyết áp. Thuật
ngữ y tế gọi là chứng mất ngôn ngữ”.

“Mất ngôn ngữ à?”

“Vùng ngôn ngữ trong não bộ
của ông ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, vì vậy ông ta không thể nói. Nói
thật, bác sỹ của ông ta mô tả rằng lúc này ông ta đang ở trong trạng thái thực
vật, và cảnh báo với tôi rằng quyết định duy nhất mà bệnh viện có thể đưa ra là
rút phích cắm để ông ta được chết một cách nhẹ nhàng”.

“NYPD nói với tôi rằng
Fenston ngồi suốt ngày bên giường bệnh và tỏ vẻ rất lo lắng”.

“Vậy thì họ không nên để ông
ta ngồi lại với Leapman một mình, dù chỉ là một phút”, Jack nói”, bởi vì nếu
ông ta có cơ hội, các bác sỹ sẽ không còn phải mất công rút phích cắm”.

“NYPD cũng muốn biết có phải
anh đã lấy chiếc máy ảnh khỏi hiện trường hay không”.

“Đó là tài sản của FBI”.

“Không. Nếu đó là một bằng
chứng phục vụ một cuộc điều tra tội ác, như cậu đã biết quá rõ, Jack ạ. Tại sao
cậu không gửi cho họ một tập ảnh mà Leapman đã chụp và cố gắng có thái độ hợp
tác hơn trong tương lai? Nhắc họ nhớ rằng cha cậu đã phục vụ hai mươi sáu năm
trong lực lượng ấy - điều đó có thể có ích”.

“Nhưng họ có gì để đổi lại?”
Jack hỏi.

“Một tấm ảnh có tên của cậu ở
mặt sau. Họ muốn biết nó có ý nghĩa gì với cậu không, bởi vì rõ ràng nó chẳng
có ý nghĩa gì đối với họ, hay đối với tôi”, Macy thú nhận.

Viên chỉ huy trưởng FBI đẩy
hai tấm ảnh qua mặt bàn và để cho Jack vài phút để cân nhắc. Tấm ảnh thứ nhất
chụp cảnh Fenston đang bắt tay với George W. Bush tại Bãi Trống. Jack nhớ lại
tấm ảnh phóng to mà anh đã thấy treo trên tường sau bàn làm việc của Fenston.
Anh giơ tấm ảnh lên và hỏi, “Làm thế nào NYPD có được tấm ảnh này?”

“Họ tìm thấy trên bàn làm
việc của Leapman. Chắc chắn là ông ta đang định đem đến cho cậu vào tối hôm
qua, cùng với một lời giải thích cho những gì mà ông ta đã viết ở mặt sau”.

Jack nhìn tấm ảnh thứ hai và
đang ngẫm nghĩ về mấy từ viết ở mặt sau,Delaney, đây là tất cả những
bằng chứng mà anh cần
, thì chuông điện thoại trên bàn làm việc của Macy đổ.

Ông ta cầm ống nghe lên. “Nối
máy cho anh ta”, Macy nói rồi đặt ống nghe xuống và ấn một nút để cả hai người
cùng có thể theo dõi cuộc nói chuyện. “Đó là Tom Crasanti, gọi về từ London”,
Macy nói. “Chào Tom, Dick Macy đây. Jack đang có mặt trong văn phòng cùng với
tôi. Chúng tôi đang thảo luận về trường hợp của Fenston, bởi vì chúng tôi vẫn
chưa tiến được bao xa”.

“Đó là lý do tại sao tôi
gọi”, Tom nói. “Đã có sự thay đổi, tới thời điểm này, và tin tức không được
tốt. Chúng tôi nghĩ Krantz đã lọt vào nước Anh”.

“Không thể như thế được”,
Jack nói. “Làm thế nào cô ta qua được cửa kiểm tra hộ chiếu?”

“Bằng cách đóng giả là một
chiêu đãi viên của hãng Aeroflot, có vẻ là như vậy”, Tom nói. “Người của tôi
tại đại sứ quán Nga gọi tới để cảnh báo rằng một người phụ nữ đã xâm nhập vào
nước Anh dưới cái tên Sasha Prestakavich”.

“Nhưng tại sao họ lại nghĩ
rằng người mang tên Sasha Prestakavich ấy chính là Krantz?” Jack hỏi.

“Không, họ không nói thế”,
Tom nói. “Họ cũng không biết cô ta là ai. Tất cả những gì họ có thể nói với tôi
là kẻ tình nghi đã làm thân với tiếp viên trưởng của Aeroflot trong chuyến bay
của họ tới London. Sau đó cô ta đã lừa để người tiếp viên trưởng ấy đưa mình
qua cửa kiểm tra hộ chiếu. Đó là những gì chúng tôi được nghe họ nói. Đến khi
viên phi công phụ hỏi người tiếp viên trưởng xem cô ta là ai, và khi nghe tiếp
viên trưởng nói rằng đó là Sasha Prestakavich, anh ta nói không thể có chuyện
như vậy vì anh ta thường xuyên bay cùng cô tiếp viên ấy, và rõ ràng người vừa
đi cùng tiếp viên trưởng không phải là Sasha Prestakavich”.

“Nhưng như thế vẫn chưa thể
khẳng định được rằng đó chính là Krantz”, Macy vặn.

“Tôi sắp nói tới chỗ đó, thưa
sếp, cho tôi một ít thời gian”.

Jack mừng vì bạn mình không
nhìn thấy sự nôn nóng trên mặt sếp.

“Phi công phụ”, Tom tiếp tục,
“báo cáo với phi công trưởng, và phi công trưởng ngay lập tức cảnh báo bộ phận
an ninh của hãng. Chẳng mất nhiều thời gian, họ đã phát hiện ra rằng Sasha
Prestakavich đang được nghỉ ba ngày, và hộ chiếu của cô ta đã bị đánh cắp, cùng
với bộ đồng phục. Và thế là chuông báo động vang lên”. Macy bắt đầu gõ ngón tay
lên mặt bàn. “Người của tôi ở đại sứ quán Nga gọi tới trên tinh thần cảnh giác
sau sự kiện 11/9”, Tom nói, “sau khi đã thông báo cho Interpol”.

“Sắp tới chỗ quan trọng rồi
chứ, Tom?”

“Vâng, thưa sếp”. Anh ta dừng
lại. “Tôi tới đâu rồi nhỉ?”

“Tới chỗ nhận điện thoại từ
người của cậu ở đại sứ quán Nga”, Jack nói.

“À, ừ”, Tom nói. “Sau khi tôi
mô tả nhận dạng của Krantz cho anh ta, cao năm bộ, nặng 100 pao, tóc húi cua,
họ yêu cầu tôi fax một tấm ảnh của cô ta cho họ. Tôi làm ngay. Sau đó anh ta
gửi bản fax tấm ảnh ấy tới một khách sạn ở London cho viên phi công phụ. Anh ta
khẳng định đó chính là Krantz”.

“Làm tốt lắm, Tom”, Macy nói,
“kỹ lưỡng như thường lệ, nhưng cậu đã nghĩ ra lý do tại sao Krantz lại phải mạo
hiểm sang Anh quốc vào lúc này chưa?”

“Để giết Petrescu, tôi cá là
như vậy”, Tom nói.

“Cậu nghĩ gì?” Macy nhìn Jack
và hỏi.

“Tôi đồng ý với Tom”, Jack
đáp. “Anna
rõ ràng là mục tiêu”. Anh ngập ngừng. “Nhưng tôi không hiểu tại sao Krantz lại
phải liều như vậy vào lúc này”.

“Tôi đồng ý”, Macy nói, “nhưng tôi không thể đánh cược mạng sống của
Petrescu trong khi chúng ta chưa tìm ra động cơ đích thực của Krantz”. Macy ngả
người về phía trước. “Nghe đây Tom, bởi vì tôi chỉ nói với cậu có một lần mà
thôi”. Ông ta bắt đầu lật nhanh các trang hồ sơ về Fenston. “Tôi cần cậu liên
lạc với - đợi tôi một giây”, ông ta nói và tiếp tục lật các trang hồ sơ. “A,
đây rồi, Chánh thanh tra Renton của khu vực Surey. Sau khi đọc báo cáo của
Jack, tôi có ấn tượng rất rõ rằng Renton là một con người của những quyết định
khó khăn, thậm chí dám nhận trách nhiệm cả khi một cấp dưới của mình mắc tội.
Tôi biết cậu đã thông báo cho ông ta về Krantz, nhưng hãy cảnh báo với ông ta
rằng chúng ta nghĩ là cô ta sắp tiếp tục phạm tội ác, và nhiều khả năng mục
tiêu là ai đó trong Lâu đài Wentworth. Ông ta sẽ không muốn chuyện đó xảy ra
hai lần trong địa hạt của mình, và chắc cũng chưa quên rằng vừa mới bị bắt,
Krantz đã lại trốn thoát. Điều đó sẽ giúp ông ta tỉnh ngủ suốt đêm. Và nếu ông
ta muốn nói chuyện với tôi vào bất cứ lúc nào, tôi luôn có mặt ở đầu dây”.

“Và cho tôi gửi lời hỏi thăm ông ta”, Jack nói thêm.

“Thế là tạm ổn”, Macy nói. “Tom, hãy khẩn trương lên”.

“Vâng, thưa sếp”, Tom đáp.

Macy tắt loa điện thoại. “Và
này, Jack, tôi muốn cậu bay chuyến bay sắp tới, đi London. Nếu Krantz vẫn tính
tới chuyện làm hại Petrescu, hãy đảm bảo là chúng ta đã chờ sẵn cô ta, bởi vì
nếu cô ta thoát một lần nữa, tôi sẽ phải về hưu non và các cậu đừng có nghĩ đến
chuyện được đề bạt”.

Jack cau mày nhưng không nói
gì.

“Trông cậu có vẻ như đang
nghĩ tới một điều gì đó”, Macy nói.

“Tôi không hiểu tại sao bức
ảnh chụp Fenston đang bắt tay với Tổng thống lại làtất cả những bằng
chứng mà anh cần”
- anh dừng lại – “mặc dù tôi nghĩ mình đã biết tại
sao Krantz lại liều lĩnh mò tới Lâu đài Wentworth lần thứ hai”.

“Tại sao?”, Macy hỏi.

“Cô ta sẽ đánh cắp bức tranh
Van Gogh”, Jack nói, “rồi sau đó sẽ tìm cách đem nó về Mỹ cho Fenston”.

“Vậy là Petrescu không phải
là lý do khiến cô ta quay trở lại nước Anh”.

“Đúng vậy”, Jack nói, “nhưng
một khi cô ta phát hiện ra Petrescu có mặt ở đó, có thể cô ta sẽ giết Petrescu
để lấy thưởng”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3