Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 09 - Phần 3
Đặt điện thoại xuống, Chu Mỹ Phượng như vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng, cô thẫn thờ buông mình xuống ghế, càng nghĩ càng thấy sợ. Cuối cùng cô quyết định lấy máy điện thoại gọi vào số di động của Châu Chính Hưng.
“Anh Châu ạ, là em, em có chuyện gấp muốn gặp anh ngay”.
“Ồ! Anh đang trên đường đến ủy ban, có chuyện gì mà gấp vậy?”.
“Gặp nhau rồi hãy nói, hẹn anh ở quán trà Đường Vận”.
“Gặp nhau bên ngoài không tiện”. Châu Chính Hưng đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Hai tiếng rưỡi nữa chúng ta gặp nhau ở công ty”.
“Ở Địa Hào ạ?”.
“Ừ”.
“Thế cũng được”.
Châu Chính Hưng tắt máy, bảo người lái xe: “Cậu cho tôi quay về công ty”.
Từ lúc bị cảnh sát theo dõi, Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng trở nên hết sức cảnh giác. Anh ta biết rằng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng bị bám đuổi. Chỉ có cách hẹn gặp Chu Mỹ Phượng ở trụ sở Địa Hào là an toàn nhất. Thân phận hợp pháp của hai người là chiếc ô che lấp mọi lời thị phi. Chủ tịch HĐQT và tổng giám đốc bàn công việc, rất quang minh chính đại, chẳng ai có thể dị nghị.
Hai tiếng mười phút sau Châu Chính Hưng về đến tòa nhà Địa Hào.
Hai mươi phút sau Chu Mỹ Phượng lái chiếc BWM màu hồng cũng đến nơi.
Phòng làm việc chủ tịch HĐQT nằm trên tầng thứ hai mươi tư, thư ký riêng của Châu Chính Hưng, A Mai vừa gặp Chu Mỹ Phượng đã đon đả chào.
“Chị Chu, chị tới ạ!”.
“Pha giúp tôi tách cà phê”.
“Vâng, tổng giám đốc Châu vừa nói công ty có chút việc muốn xin ý kiến chị”.
“À, cô bảo ông ấy đến phòng làm việc của tôi”.
“Vâng”.
Sau vài phút, Châu Chính Hưng khoan thai đi dọc hành lang rồi bước vào hẳn phòng làm việc của chủ tịch HĐQT. Sau khi đóng chặt cửa hai người bàn tính kế hoạch đối phó.
Chu Mỹ Phượng lấy từ trong chiếc túi xách nhỏ lấy ra một mẩu giấy đưa cho Châu Chính Hưng.
“Đây là bức thư tống tiền mà em nhận được năm hôm trước”.
Điều cô không ngờ tới là Châu Chính Hưng cũng đưa ra tờ giấy có nội dung tương tự.
“Mẩu giấy tống tiền này anh cũng nhận được, trong đó còn một tập ảnh chụp những lúc chúng ta ân ái bên nhau”.
“Thật sao?”. Chu Mỹ Phượng thốt lên kinh ngạc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Châu Chính Hưng hỏi cô: “Em đã chuyển tiền chưa?”.
Chu Mỹ Phượng gật đầu.
“Em vốn nghĩ là bỏ chút tiền thoát tai họa... nào ngờ, cái kẻ tên Mã Nhân đó trưa nay lại gọi điện thoại tới thẩm mỹ viện, ả muốn hai mươi vạn tệ nữa”.
“Nói như vậy bốn mươi vạn tệ vẫn chưa làm thị hài lòng”. Chu Mỹ Phượng biết Châu Chính Hưng cũng đã chuyển tiền, thế nhưng nỗi bất an vẫn còn hiện hữu.
Châu Chính Hưng bực tức buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp, ả cũng tham lam quá”.
“Hay là mình cứ cho ả thêm hai mươi vạn nữa, ả nói trong điện thoại là sẽ giao hết phim âm bản...”.
“Không được”, Châu Chính Hưng lắc đầu, “Những bức ảnh đó có thể lưu lại, cho dù ai đó giao cho chúng ta phim âm bản cũng không thể bảo đảm không copy. Nhận được hai mươi vạn ả còn muốn bốn mươi vạn, thậm chí là sáu mươi vạn...”.
Chu Mỹ Phượng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”.
Châu Chính Hưng khẽ nói nhỏ: “Biện pháp tối ưu nhất là làm cho ả ta vĩnh viễn ngậm miệng lại...”.
Chu Mỹ Phượng ngăn cản lại, giọng đầy vẻ lo lắng cho Châu Chính Hưng: “Anh không thể làm chuyện nguy hiểm đó được”.
Châu Chính Hưng vỗ về cô: “Đương nhiên đó là biện pháp vạn bất đắc dĩ. Cô ả chưa hẳn là vì tiền đâu, trước tiên cứ đợi hai ngày nữa xem ả có động tĩnh gì không”.
“Nếu như chúng ta báo chuyện này cho cảnh sát”.
“Thân phận ả ta mù mờ, báo cảnh sát thế nào đây”.
“Nghe giọng nói có vẻ là ngoài ba mươi tuổi”.
Như vậy là...
Châu Chính Hưng suy nghĩ một lát rồi khẽ nhắc Chu Mỹ Phượng: “Điện thoại ở thẩm mỹ viện em đã sử dụng dịch vụ báo số chưa?”.
“A em biết rồi, em sẽ làm ngay”. Chu Mỹ Phượng hiểu được ý của Châu Chính Hưng. Cuối cùng thì con hồ ly cũng phải lòi đuôi ra.
Kẻ tống tiền có hai loại người. Một là thuộc loại tham lam vô độ, loại người này đại đa số văn hóa rất thấp, tính cách cục cằn, thiếu hiểu biết, nên ngay lần đầu tiên có được tiền thì sẽ không bao giờ chịu buông tha nạn nhân, hết lần này đến lần khác vòi vĩnh giống như việc xẻo từng miếng thịt con mồi vậy. Việc đó khiến người bị hại vừa căm giận vừa sợ hãi. Loại thứ hai là loại thuộc dạng khôn ngoan biết độ dừng. Những kẻ này thường có nền tảng giáo dục tốt, trí tuệ tương đối mẫn tiệp, gã (hoặc ả) tính toán kỹ số tiền định lấy một là để nạn nhân đủ sức chi trả hai là đạt được mục đích của mình, một khi kế hoạch tống tiền thành công có tiền trong tay sẽ ngay lập tức cao chạy xa bay hoặc xóa bỏ hoàn toàn mọi dấu tích.
Kẻ tống tiền Chu Mỹ Phượng và Châu Chính Hưng thuộc loại thứ hai. Mục đích của ả là có đủ số tiền sáu mươi vạn, hơn nữa ả có lý do để thực hiện tốt việc ấy. Kế hoạch tống tiền phân ra làm ba phần (mỗi người sẽ phải đưa cho ả hai mươi vạn tệ) hai phần trong kế hoạch đều dễ dàng thực hiện, nhưng việc tống tiền Chung Đào không thuận lợi nên ả phải tìm cách bổ sung thêm, do đó buộc phải sử dụng hạ sách là gọi điện thoại đến chỗ Chu Mỹ Phượng để vòi thêm tiền.
Đáng tiếc là Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng không hiểu rõ điều đó. Nếu không đã không xảy ra những bi kịch sau này. Ân oán, họa phúc trên thế gian đều song hành với nhau. Liên tiếp trong vòng hai ngày Chu Mỹ Phượng phải trải qua giờ phút căng thẳng và hồi hộp. Cô đã sử dụng dịch vụ hiển thị số điện thoại gọi đến. Ngày nào cô cũng đến thẩm mỹ viện từ sáng sớm cho đến tận năm rưỡi chiều mời rời khỏi đó.
Nhưng chưa hề có sự bất thường nào xảy ra.
Đến buổi trưa ngày thứ ba, cuối cùng ả tống tiền cũng gọi điện đến.
“Bà là bà Chu, chủ tịch HĐQT phải không ạ?”.
Thanh âm vẫn giống như những lần trước, có chút bực bội.
“Vâng, cô là Mã Nhân?”.
“Đúng, tôi xin nhắc chủ tịch Chu, hôm nay là hạn cuối cùng tiền vẫn chưa được chuyển tới tài khoản của tôi”.
Chu Mỹ Phượng liếc mắt nhìn vào số điện thoại hiển thị trên máy để bàn, cô cực kỳ kinh hãi không dám tin vào mắt mình.
“Tôi, tôi biết rồi...”. Chu Mỹ Phượng cố che giấu nỗi hoảng sợ của mình.
“Chủ tịch Chu chắc không muốn quỵt nợ đâu nhỉ!”.
Ả nói kháy.
“Không phải, không phải, xuất một lượng tiền mặt lớn như vậy có chút vấn đề.
Chu Mỹ Phượng mượn cớ kéo dài thời gian, cô một lần nữa nhìn vào số máy hiển thị, số điện thoại đó chắc chắn là đúng không còn nghi ngờ gì nữa.
Kẻ tống tiền đúng là mặt dày mày dạn.
“Bà giàu có như vậy, lại thiếu một chút tiền mọn đó ư?”.
Chu Mỹ Phượng mềm mỏng, thái độ hết sức nhún nhường.
“Đó đều là thật, xin cô cho tôi thêm hai ngày nữa được không?”.
“Bà chủ tịch không phải muốn chơi tôi đấy chứ?.”
“Tôi đâu dám! Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nhất định tiền sẽ được chuyển đến”. Chu Mỹ Phượng đáp bằng giọng nói nghe rất thật.
“Thôi được. Tôi sẽ tin bà một lần nữa”.
Đối phương có vẻ do dự một lát rồi đồng ý, nhưng vẫn đưa ra tối hậu thư: “Nên nhớ trước mười hai giờ trưa hôm sau, nếu như tiền vẫn chưa được chuyển, tất cả thông tin cá nhân của bà sẽ bị phơi bày trước công chúng”.
Nói xong ả ta dập máy.
Chu Mỹ Phượng toàn thân bủn rủn, toát hết mồ hôi. Cô cố gắng chấn tĩnh một lát lập tức gọi vào số máy bàn phòng làm việc Châu Chính Hưng.
“Anh Châu, em đây, anh kiểm tra xem vừa rồi ai ở trong văn phòng chủ tịch HĐQT”.
“Sao cơ?”. Châu Chính Hưng không hiểu gì.
“Mã Nhân vừa gọi điện cho em, số điện thoại cô ta sử dụng là số điện thoại của văn phòng Địa Hào”.
“Thật hả?”.
Châu Chính Hưng cũng kinh ngạc.
Anh từ từ hé cửa. Đây là giờ nghỉ trưa nên ngoài hành lang khá vắng lặng, anh bước ra ngoài chậm rãi vừa đi vừa quan sát. Cánh cửa phòng chủ tịch HĐQT khép hờ, phòng thư ký bên ngoài không có người.
Châu Chính Hưng dường như dự cảm được điều gì đó, anh ta mở rộng hai cánh cửa sải chân bước vào.
Căn phòng rộng hai trăm mét vuông hoàn toàn vắng vẻ không có lấy bóng người. Ánh nắng rực rỡ qua cửa sổ hắt những tia sáng chói chang lên trên chiếc bàn làm việc. Châu Chính Hưng chăm chú nhìn chiếc điện thoại màu đen để trên đó.
Chỉ có hai người trong công ty mới có thể mở được cửa căn phòng này. Đó là Chu Mỹ Phượng và Mã Tuyết Anh.
Châu Chính Hưng đi ra, đóng cửa lại, đột nhiên đằng sau anh có tiếng người gọi.
“Tổng giám đốc, ông tìm chị Chu ạ?”.
Anh quay người nhìn lại thì ra là cô Mai, cô thư ký riêng của anh.
“Hai ngày hôm nay chị ấy không đến đây rồi ạ”.
“Vừa rồi cô có thấy ai vào trong phòng này không?”.
“Là cô Tuyết Anh, cô ấy nói chị Chu bảo vào sắp xếp tài liệu”.
“Ừm”.
Châu Chính Hưng đã hiểu ra tất cả.
“Cô ấy đâu rồi”.
“Dạ, vừa mới xuống tầng ăn cơm trưa”.
“Tôi biết rồi”. Châu Chính Hưng dặn dò “Đừng kể chuyện này với ai đấy nhé”.
“Vâng ạ!”.
5
Tiểu Xuyên phấn chấn báo cáo với đội trưởng Thôi: “Anh Thôi, đã phát hiện ra Mã Nhân đến ngân hàng rút tiền”.
“Là ngân hàng nào?”.
“Chi nhánh ngân hàng Chiêu Bối Lĩnh”.
“Rút ra bao nhiêu tiền”.
“Bốn vạn. Lúc đầu cô ta định rút hai mươi vạn nhưng nhân viên ngân hàng không đồng ý nói số tiền vượt quá năm vạn cần phải thông báo trước hai ngày”.
“Cô gái đó hình dáng như thế nào?”.
“Bọn em đã đến đấy, được biết đó là một cô gái đeo kính đen, khá trẻ. Kiểm tra băng hình camera lưu trữ, cô gái này rất giống một người trong tập đoàn Địa Hào”.
“Giống ai?”.
“Mã Tuyết Anh”.
“Thì ra là cô ta... Mình phải sớm nghĩ đến chứ!”. Đội trưởng Thôi trầm ngâm. Tòa nhà Địa Hào giống như hang động âm u khó dò!
“Lập tức điều tra kỹ về Mã Tuyết Anh, bao gồm lý lịch, những hoạt động gần đây và tất cả các mối quan hệ xã hội”.
“Rõ!”.
*
* *
Trong khi cảnh sát đang tiến hành điều tra Mã Tuyết Anh, thì đột ngột xảy ra chuyện nằm ngoài dự liệu.
Ngày hai mươi tháng bảy cũng là buổi tối ngày thứ hai, trên quãng đường vắng vẻ của tiểu khu Bối Lĩnh xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, một cô gái trẻ bị xe tông mạnh. Chết ngay tại chỗ, máu vương vãi khắp nơi, chiếc xe gây ra tai nạn là loại xe Nissan, nó chạy rất nhanh đâm thẳng từ phía sau cô gái rồi rồ máy chạy trốn theo hướng tây bắc.
Xe tuần tra cảnh sát 110 nhanh chóng đến nơi xảy ra tai nạn, kiểm tra chiếc túi cô gái đem theo bên mình tìm thấy danh thiếp và chứng minh thư. Người tử nạn là Mã Tuyết Anh, nghề nghiệp thư ký riêng chủ tịch HĐQT Địa Hào Trí Nghiệp.
Hai mươi phút sau đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên, Tiểu Đào và một số trinh sát đã có mặt tại hiện trường cùng với đội cảnh sát giao thông thành phố. Điều tra cho thấy, lòng đường rất rộng, đèn rất sáng, xác Mã Tuyết Anh nằm trên vỉa hè, máu trên đầu không ngừng chảy, cả khuôn mặt nhuộm đỏ máu trông rất thương tâm. Khám nghiệm pháp y sơ bộ nhận định xương ống chân bên phải giập nát, bốn rẻ xương sườn gãy từ đó phán đoán tốc độ của chiếc xe đó cũng phải trên sáu mươi kilômét một giờ, mới có gây ra lực va chạm mạnh đến như vậy. Xung quanh người xấu số vương vãi rất nhiều vụn kính vỡ, đó đều là mẩu vụn kính chắn gió của chiếc xe gây tai nạn.
Theo người chứng kiến vụ tai nạn, lúc đó đường đã lên đèn, người đi lại không nhiều lắm, một chiếc xe Nissan màu đen xuất hiện bất ngờ đi khá chậm ngay trước mặt khi cách xa khoảng mười mét, nó đột ngột tăng tốc và mở đèn pha đâm sầm từ phía sau cô gái, giống như là cố ý vậy. Trong lúc hoảng hốt ông ta vẫn cố nhìn biển số xe. Biển xe có chữ đầu là “Việt” ba số cuối là 114(*).
(*) “Việt”: biển số xe thuộc tỉnh Quảng Đông.
Cảnh sát lập tức ra lệnh phong tỏa các con đường hướng tây bắc, kiểm tra tất cả các xe hiệu Nissan màu đen.
Trong chiếc túi xách của Mã Tuyết Anh ngoài đồ mỹ phẩm, chìa khóa còn phát hiện thẻ tín dụng của ngân hàng Chiêu Thương và một cuộn băng cát xét, ngoài ra còn có một chiếc khẩu trang đã qua sử dụng.
Trở về đội cảnh sát hình sự, đội trưởng Thôi bảo Đào Lợi lấy cuốn băng cát xét thu được trong túi sách A Anh. Đó là một cuốn băng Sanyo, to chưa bằng bàn tay, băng rộng bốn milimét.
Đội trưởng Thôi bỏ cuốn băng vào máy cát xét bấm nút “play”, trong đó phát ra những âm thanh rất nhỏ, ba người đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên và Đào Lợi chăm chú lắng nghe.
Tiếp sau đó vang lên đoạn hội thoại giữa một người đàn ông và một cô gái. Việc tống tiền của Mã Tuyết Anh hoàn toàn được phơi bày.
- Có phải tiên sinh Chung Đào đó không ạ?
- Vâng, tôi đây xin hỏi có chuyện gì?
- Hạn định ba ngày đã qua sao vẫn chưa thấy Chung tiên sinh chuyển khoản.
- Ồ! Thì ra cô là người có tên Mã Nhân đó hả?
Tiểu Xuyên và Đào Lợi đưa mắt nhìn nhau. Đào Lợi khẽ hỏi: “Giọng nói của người phụ nữ sao nghèn nghẹn vậy, không giống giọng của A Anh”.
Đội trưởng Thôi khoát tay cho cô tiếp tục lắng nghe.
- Chung tiên sinh là người hiểu chuyện, ông chắc không hề muốn những bức ảnh này rơi vào tay công an đấy chứ!
- Cô muốn tống tiền tôi sao?
- Tôi cần gấp số tiền đó, mong tiên sinh giúp cho.
- Thật đáng tiếc, tôi không thể giúp cô được.
- Chung tiên sinh không nghĩ tới hậu quả à?
- Hậu quả gì cơ? Lễ tang ông Hồ Quốc Hào là công khai, ai cũng có thể đến viếng. Những bức ảnh đó thì nói lên điều gì?
- Không đơn giản thế đâu! Ba bức ảnh đó ít ra cũng cho thấy chị Đinh rất có hứng thú với cái chết của ông Hồ Quốc Hào.
- Đó chỉ là suy đoán của cô.
- Không chỉ là suy đoán, tôi còn biết Chung tiên sinh còn có liên quan đến cái chết của ông Hồ Quốc Hào.
- Thật hả. Rốt cuộc cô là ai?
-Tôi là ai không quan trọng, cốt yếu là số tiền hai mươi vạn tệ phải được chuyển ngay.
- Điều ấy thì lại khiến cô thất vọng rồi! Tôi khuyên cô Mã nên dừng tay lại, những kẻ tống tiền từ trước đến nay đều chẳng mấy có kết cục tốt đẹp.
Đoạn hội thoại đến đây kết thúc, tiếp sau đó là tiếng băng chạy rè rè.
Đội trưởng Thôi nói: “Giọng của người này thật không giống giọng của Mã Tuyết Anh”.
Tiểu Xuyên phán đoán: “Em khẳng định đối tượng đã cố thay đổi giọng, em nhìn thấy chiếc khẩu trang có trong túi A Anh, nếu đeo khẩu trang nói qua điện thoại thanh âm chắc chắn biến đổi, người nghe sẽ không biết đó là ai...”.
Trong khi Tiểu Xuyên chưa nói hết, đội trưởng Thôi ra dấu cho cậu ngừng lại. Lúc này trong cuốn băng lại phát ra những âm thanh khác; đây là cuộc hội thoại giữa hai người phụ nữ.
- Có phải chủ tịch Chu không ạ?
- Vâng tôi đây, xin hỏi ai đấy ạ?
- Tôi là Mã Nhân, bà biết cái tên này đấy!
Nghe tiếp giọng trầm thấp, rõ ràng người này cố ý đeo khẩu trang để thay đổi giọng nói, đội trưởng Thôi đưa ngón tay cái về phía Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên gật đầu hiểu ý.
A...
Giọng nói chuyển qua Chu Mỹ Phượng.
- Rất cảm ơn bà chủ tịch, hai mươi vạn tệ tôi đã nhận được rồi.
- Cô còn muốn cái gì nữa?
- Chủ tịch Chu là người thông minh, mong bà gửi tiếp cho hai mươi vạn nữa, tôi xin hứa mọi việc sẽ kết thúc ở đây.
- Cô còn muốn hai mươi vạn nữa sao...?
- Chủ tịch Chu đã nghe rõ cả rồi đấy!
- Làm sao biết tất cả sẽ kết thúc?
- Trong ba ngày tới hai mươi vạn được chuyển đi, bà sẽ nhận được toàn bộ phim âm bản.
- Rốt cuộc thì cô là ai.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hình ảnh và danh tiếng của chủ tịch Chu trước mắt công chúng.
- Ai có thể tin là cô sẽ không còn tiếp tục tống tiền?
- Tôi chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, sẽ không nuốt lời đâu. Song bà nên nhớ chỉ trong hạn định ba ngày thôi nhé.
...
Đội trưởng Thôi nhấn nút dừng lại.
“Mọi việc đều đã rõ”. Anh hưng phấn nhận định “Mã Tuyết Anh tống tiền hai người Chung Đào và Chu Mỹ Phượng. Cuối cùng lãnh kết cục vong mạng. Từ đó có thể suy ra, đây là vụ án giết người diệt khẩu, hung thủ là một trong hai nghi can Chung Đào và Chu Mỹ Phượng...”.
Tiểu Xuyên phán đoán: “Nghe qua giọng nói của Chung Đào tương đối bình tĩnh, phản ứng của anh ta không hề giống người bị dồn đến bước đường cùng”.
Đào Lợi phản bác lại: “Nhưng cậu đừng quên anh ta đã đưa ra lời cảnh cáo Mã Tuyết Anh: ‘Những kẻ tống tiền từ trước đến nay đều chẳng có mấy kết cục tốt đẹp’”.
Tiểu Xuyên trầm ngâm: “Mình cảm thấy câu nói đó rất giống một lời khuyên bảo chân thành...”.
Đội trưởng Thôi dừng cuộc tranh luận giữa hai bên: “Cho dù là cảnh cáo hay khuyên bảo, Chung Đào không thể thoát được việc có liên quan”. Anh trầm giọng nói tiếp: “Mã Tuyết Anh chắc chắn đã nắm được bí mật nào đó của Chung Đào có liên quan đến cái chết của Hồ Quốc Hào”.
Tiểu Xuyên tán thành: “Nếu không cô ta đã không tìm cách đòi Chung Đào hai mươi vạn tệ”.
Đội trưởng Thôi thừa nhận: “Xem ra chúng ta đã xem thường con người này”.
Đào Lợi tỏ ý nghi ngờ: “Giọng nói của Chu Mỹ Phượng trong cuốn băng nghe có vẻ rất yếu đuối sợ hãi, hoảng loạn. Cô ta cũng không chắc đã dám làm việc đó”.
Đội trưởng Thôi không trả lời, tiếp tục ấn nút “play”: “Để nghe thêm còn gì nữa không”.
Sau tiếng rè rè, cuốn băng chuyển sang đoạn nói chuyện khác giữa hai người.
- Bà là bà Chu, chủ tịch HĐQT phải không ạ?
- Vâng, cô là Mã Nhân?
- Đúng, tôi xin nhắc chủ tịch Chu, hôm nay là hạn cuối cùng, tiền vẫn chưa được chuyển vào tài khoản của tôi.
Vụ án giết người diệt khẩu dần dần hé lộ.
- ... Xin cô cho tôi thêm hai ngày nữa được không?
- Bà chủ tịch không muốn ‘chơi’ tôi đấy chứ?
- Tôi đâu dám, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, nhất định tiền sẽ được chuyển đến.
- Thôi được tôi sẽ tin bà một lần nữa, nên nhớ trước mười hai giờ trưa hôm sau, nếu như tiền vẫn chưa được chuyển đến. Tất cả thông tin cá nhân của bà sẽ bị phơi bày trước công chúng.
*
* *
Cảnh sát quyết định khám xét phòng làm việc của A Anh, họ tìm thấy một quyển nhật ký của cô ta.
Trong đó ghi lại toàn bộ những thay đổi tâm lý của cô ta.
Mã Tuyết Anh là bồ nhí của Hồ Quốc Hào, đồng thời cũng giống như một con chó hết sức trung thành với chủ. Cô ta không chỉ dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn mà còn là tai mắt của Hồ Quốc Hào. Giống như đầu tượng nhân sư phủ phục bên ngoài kim tự tháp, cô ta theo dõi toàn bộ diễn biến nội tình công ty. Trong bốn năm cung phụng Hồ Quốc Hào hết lòng, dành hết cả tuổi thanh xuân và tình cảm, Hồ Quốc Hào đã từng hứa, sau khi dự án Điền Đông Bối thành công sẽ cho cô ta tấm ngân phiếu trị giá sáu mươi vạn nhân dân tệ để đi du học ở châu Âu. Không ngờ khi tấm ngân phiếu còn chưa kịp đến tay, ông ta đột ngột tử nạn. Mã Tuyết Anh đã lật tung phòng làm việc và mọi ngóc ngách kể cả căn mật thất nhưng không tìm thấy tấm ngân phiếu đó.
Cô ta hoàn toàn không cam tâm, quyết định lợi dụng bí mật đời tư của những nhân vật cốt cán trong công ty để tống tiền.
Mỗi một đối tượng cô ta tìm ra điểm yếu cốt tử khiến họ không thể báo cảnh sát. Khi có được số tiền đó trong tay cô ta sẽ từ chức và thực hiện giấc mộng du học mà Hồ Quốc Hào đã hứa cho mình.
Trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” có câu “Mọi thứ tính toán thông minh quá lại phản tác dụng gây hại đến tính mạng”. Âm mưu quỷ kế của cô ta chính là thứ hủy diệt cô ta.
Tiểu Xuyên cảm thán: “A Anh chỉ là thứ đồ chơi của Hồ Quốc Hào, không ngờ cuối cùng lại thành ra người theo ông ta xuống mồ”.