Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 07 - Phần 3
3
Buổi chiều cuối tuần ngày hôm sau.
Châu Chính Hưng ngồi trên chiếc Audi đen bóng đi ra từ cửa tòa nhà Địa Hào, một chiếc Santana màu đen đối diện từ từ chuyển động bám ngay sau đuôi. Ngồi trong xe là Trịnh Dũng và một trinh sát khác. Hai người đều mặc thường phục.
“Trung tâm, đây là tổ một, mục tiêu đã di chuyển”. Trịnh Dũng cầm ống nghe nói nhỏ qua máy vô tuyến điện.
“Theo sát đối tượng!”. Ống nghe truyền đến giọng nói của Thôi Đại Cân.
“Rõ!”.
Trịnh Dũng đạp mạnh chân ga, bám đuổi chiếc Audi đang chạy về hướng nam Thâm Quyến. Sau hai mươi phút, một chiếc BMW màu hồng cũng từ cửa tòa nhà Địa Hào đi ra, người lái chiếc xe đó là Chu Mỹ Phượng, cô ăn mặc rất lộng lẫy, dáng vẻ kiều diễm. Một chiếc xe Mianbao (loại xe do Trung Quốc sản xuất thường là loại chín và mười hai chỗ) màu trắng khác đỗ đối diện cũng khởi động theo ngay phía sau.
“Đội trưởng Thôi, đây là tổ hai, phượng hoàng rời lồng, phượng hoàng rời lồng!”.
“Được, chú ý bám sát”.
“Rõ!”.
Sau nửa giờ chiếc Audi rẽ vào UBND thành phố. Châu Chính Hưng xuống xe bước vào bên trong. Xem ra anh ta đến đây để bàn công việc. Người lái xe của Châu Chính Hưng đưa chiếc Audi đỗ lại bãi gửi xe bên cạnh rồi tắt máy ngồi đợi ông chủ.
“Trung tâm, đây là tổ một. Mục tiêu đã vào UBND thành phố”. Trịnh Dũng cho xe đỗ lại từ khoảng cách khá xa chăm chú quan sát.
“Tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động”.
Đội trưởng Thôi ngồi tại đội cảnh sát hình sự cục công an khu Y điều hành công tác chỉ huy.
Qua mười phút, tổ hai báo cáo qua điện đài.
“Đội trưởng, đây là tổ hai phượng hoàng đã về tổ”.
Về tổ là ám hiệu chỉ Chu Mỹ Phượng trở về thẩm mỹ viện.
“Ừm, tiếp tục bám sát”. Đội trưởng Thôi có vẻ hơi thất vọng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Tiểu Xuyên: “Sư phụ, em tổ ba đây, mục tiêu đã di chuyển”.
Đội trưởng Thôi cầm lấy ống nghe cao giọng: “Được, tiểu tử nhà ngươi nhớ theo sát đấy”.
Chung Đào lái chiếc xe Buick màu đen từ trong Địa Hào đi ra. Tiểu Xuyên và Đào Lợi khởi động xe bám theo, chiếc Buick chạy theo hướng đông nam Thâm Quyến vượt qua nhà hát, tòa nhà Truyền thông... sau đó sẽ sang hướng nam. Tiểu Xuyên duy trì khoảng cách trên dưới ba mươi mét theo sát ngay phía sau.
Cuối cùng chiếc xe Buick màu đen đi vào đường Nam Viên, từ từ dừng bánh lại trước một quán cà phê sang trọng. Chung Đào xuống xe rồi rảo chân bước vào bên trong. Tiểu Xuyên cho xe đỗ lại gần một nhà hàng đối diện. Cậu cùng Đào Lợi ngồi yên trong xe quan sát. Cửa quán cà phê trang trí màu vàng gạo, rất sáng, độc đáo và đầy hiện đại. Phía trên treo biển hiệu bắt mắt ghi dòng chữ “Tây Tây Lý cà phê quán”.
“Sư phụ, tổ ba đây ạ! Mục tiêu đã vào quán cà phê trên đường Nam Viên hình như có hẹn gặp ai đó”.
“Được, chú ý điều tra xem người gặp mặt là ai?”.
“Rõ”.
Tiểu Xuyên không rời mắt khỏi quán cà phê.
Buổi chiều thời tiết nóng nực ngồi trong xe giống như ngồi trong chiếc lồng hấp. Tiểu Xuyên kéo cửa kính xe xuống thấp một chút. Khoảng mười phút sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu. Người đó dáng đi nhẹ nhàng, thần thái vui vẻ, anh mặc chiếc áo phông cổ tròn màu xanh ô liu, vai đeo chiếc túi màu trắng.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi tròn mắt nhìn nhau.
“Sao lại là anh Nhiếp nhỉ?”. Đào Lợi kinh ngạc thốt lên.
Xem ra Nhiếp Phong chuẩn bị bước vào quán cà phê.
“Tớ hiểu rồi”.
Nói xong Tiểu Xuyên lấy di động gọi cho Nhiếp Phong: “A lô! Anh Nhiếp hả? em Tiểu Xuyên đây, em đang ở trong chiếc xe Mianbao đỗ bên kia đường”.
“Ồ!”. Nhiếp Phong dừng bước quay đầu lại khẽ nháy mắt “Mình nhìn thấy rồi”.
“Là anh hẹn gặp Chung Đào hả? Có cần bọn em phối hợp không?”.
Nhiếp Phong phản ứng rất nhanh khẽ giọng nói: “Qua hai mươi phút nữa gọi điện, cứ nói là có tư liệu đem đến cho mình”.
“Em biết rồi!”
Nhiếp Phong tắt máy rồi bước vào quán.
Quán cà phê rất rộng, trần nhà hình ô van, treo rèm màu đỏ sẫm. Nơi khách ngồi uống nước phân làm hai tầng, bài trí rất trang nhã, lịch sự. Tầng dưới được ngăn ra làm bảy, tám gian nhỏ ấm cúng mà kín đáo. Ghế sofa phủ lụa kiểu gia đình, bàn mây tròn, đèn chụp mang phong cách châu Âu, bên cạnh dán đầy nhãn hiệu, biểu tượng quảng cáo cà phê và bản đồ của các vùng miền trên thế giới.
Trên một chiếc bàn gỗ trưng bày dụng cụ pha cà phê, đủ kiểu dáng, chủng loại khác nhau. Trên trần nhà treo hai chiếc đèn chùm màu da cam.
Nhiếp Phong vừa bước vào cửa thì đã được một cô phục vụ mặc váy trắng nghênh tiếp: “Thưa anh, có người đang đợi anh ở trên lầu”.
Nhiếp Phong ngước mắt nhìn lên, anh thấy Chung Đào đang hướng về phía mình gật đầu, sàn cầu thang lát gỗ tự nhiên màu gạch non nằm chính diện tầng một, hai bên lan can bằng sắt. Trên các bức tường thấy treo đầy ảnh của các minh tinh màn bạc nổi tiếng thế giới.
Ngồi vào ghế, Nhiếp Phong khen ngợi: “Chỗ này quả không tồi”.
“Bạn bè của tôi thỉnh thoảng tổ chức tụ họp ở đây, tôi cũng không thường đến nơi này”. Chung Đào nói.
Địa điểm này là do Chung Đào lựa chọn. Sáng nay Nhiếp Phong gọi điện cho anh nói là chỉ còn hai ngày nữa phải về Tứ Xuyên, hy vọng có cuộc gặp mặt. Chung Đào rất vui vẻ nhận lời. Ngày hôm nay anh mặc chiếc áo màu vàng nhạt, phong thái hết sức thoải mái.
“Nhà báo Nhiếp uống gì?”.
“Tôi thế nào cũng được”.
“Ở đây mọi người thường gọi cà phê Lam Sơn cao cấp”.
“Tôi không uống được loại cà phê này, nó hơi chua”.
“Mùi vị hơi chua, hương thơm đậm đà, vị giữ được lâu. Đó mới chính là phong vị của Lam Sơn”.
Xem ra Chung Đào có kiến thức khá sâu rộng về cà phê.
Nhiếp Phong cho gọi một cốc Moka, Chung Đào gọi cà phê Lam Sơn loại đặc biệt. Cà phê được cô phục vụ mang ra đựng trong chiếc tách thủy tinh màu xanh, hương thơm lan tỏa.
“Cậu thích uống cà phê Moka”. Chung Đào nói “Khẩu vị mạnh đấy!”.
“Tôi chưa từng tìm hiểu về cà phê, chỉ gọi bừa thôi”.
Nhiếp Phong bỏ thêm sữa và đường vào trong tách rồi lấy thìa khoắng đều lên, uống một ngụm, quả thật vị khá đậm.
“Bình thường bận rộn quá tôi chỉ uống cà phê pha sẵn thôi”.
“Từng giọt thơm nồng, hương vị còn mãi”. Chung Đào khẽ mỉm cười thuận miệng đọc một câu slogan quảng cáo cà phê.
Nhiếp Phong bật cười. Anh chợt phát giác thái độ của Chung Đào có chút thay đổi, chuyển từ cách nói cười khách sáo thường ngày sang thân mật. Không biết tại sao, có lẽ là gặp được người vừa là đồng hương vừa là bậc trưởng bối học cùng trường, Nhiếp Phong cũng cảm thấy trong lòng mình dấy lên thứ tình cảm thân thiết kỳ lạ.
Chung Đào nhấc tách cà phê Lam Sơn đặc biệt lên, trên bề mặt cà phê nổi lên lớp váng màu vàng xộm. Anh nhấp một ngụm, mùi vị thơm tuyệt.
“Anh không cho thêm sữa và đường sao?”. Nhiếp Phong hiếu kỳ hỏi.
“Uống cà phê để đạt đến độ thưởng thức cao nhất thì phải để nguyên chất và nguyên mùi hương. Có người nói dùng nước đun sôi 920C để pha cà phê thì sẽ giữ nguyên được hương vị thiên nhiên, làm cho cà phê giải phóng hoàn toàn hương vị tuyệt diệu của nó. Nhưng làm sao có thể đo được độ nóng của nước chính xác đến như vậy. Trên thực tế nước chỉ cần sôi trên 900C là tốt rồi”.
Chung Đào uống một ngụm nữa rồi hoan hỉ nói tiếp.
“Từ trước đến nay tôi uống cà phê đều không bao giờ cho đường cũng như sữa, cà phê lúc đó là thuần khiết nhất. Có lẽ khi vừa đưa vào miệng đã cảm nhận được ngay cái đắng nhưng qua một lát, vị giác hồi lại cậu sẽ hiểu rõ khổ tận cam lai là như thế nào, mới biết được cà phê không đường ngẫm ra cũng giống như đời người vậy, trước tiên phải nếm trải khổ đau rồi mới có được ngọt ngào...”.
Nghe Chung Đào luận giải Nhiếp Phong thực sự cảm phục con người này từ tận đáy lòng. Rõ ràng nói đến tài năng, phẩm hạnh... cho đến tri thức thương trường Chung Đào đều rất tuyệt vời. Ngoài vẻ hóm hỉnh đặc trưng của người Tứ Xuyên, cả con người anh toát lên vẻ kỳ bí không thể nói rõ và sức hút kỳ lạ của một trang nam tử hán. Con người ưu tú như vậy liệu có thể là hung thủ giết Hồ Quốc Hào hay không? Nhiếp Phong không dám khẳng định. Trừ phi giữa anh ta và Hồ Quốc Hào phải có mối thù không đội trời chung...
Tòa nhà Địa Hào rốt cuộc còn ẩn chứa những bí mật nào nữa đây?
Nhiếp Phong nghĩ lại phong cảnh Địa Hào lần anh đến vừa rồi: “Lần trước tôi đến Địa Hào bất chợt nghe thấy tiếng kèn acmonica”.
“Tiếng kèn acmonica? Là khúc nhạc nào vậy?”.
“Tiếng đàn khẽ vang lên ở đại sảnh, giai điệu rất quen song không thể nhớ được tên của nó”. Nhiếp Phong cũng nói luôn “Thanh âm rất nhỏ, khúc nhạc đó là...”.
“Là Mưa hoa hạnh”. Chung Đào nhẹ nhàng nói.
“Ồ! Đúng là Mưa hoa hạnh. Tôi nhớ ra rồi! Hồi còn học ở Đại học C đã nghe qua nó trong dịp lễ kỷ niệm thành lập trường”.
“Bữa trước cậu có nói đã tốt nghiệp trường Đại học C”. Thái độ của Chung Đào đối với anh có vẻ thân mật hơn.
“Đúng ạ! Tôi học khóa 88 khoa Truyền thông”.
“Lời bài hát đó là do tôi sáng tác”. Chung Đào thản nhiên nói “Giai điệu phổ nhạc là của một thanh niên trí thức thời đó”.
“Thảo nào nó lại rung động lòng người đến vậy!”.
Chung Đào mỉm cười: “Cậu cũng dễ bị rung động nhỉ?”.
“Bài Mưa hoa hạnh có hai ý cảnh”. Nhiếp Phong có vẻ muốn múa rìu qua mắt thợ, “Một là trong Thiên gia thi có câu ‘Thấm ướt áo mỏng mưa hoa hạnh, thổi bay gió liễu tạt đông đi’ là để miêu tả thời tiết tháng ba khi hoa hạnh nở, trời đất giao mùa mưa phùn rơi”.
Chung Đào lặng yên lắng nghe.
Nhiếp Phong tiếp tục bình. “Tôi thích ý thứ hai hơn: ‘Gió lốc thổi qua, làm rớt lả tả những cánh hoa như những hạt mưa bay bay’”.
Chung Đào bất chợt hát một ca từ trong bài Mưa hoa hạnh. Mưa hoa hạnh tung bay trong ánh nắng chiều tàn.
“Đúng rồi! Cảnh sắc đó thật là đẹp”.
“Thế nhưng ý chính của câu đó cậu có hiểu không?”. Chung Đào khẽ hỏi, dường như trong giọng nói bình thản đó lộ ra chút bi thương.
Nhiếp Phong kinh ngạc.
Ánh mắt Chung Đào như nhìn về phía xa xăm, lúc này đây Nhiếp Phong cảm nhận ở Chung Đào hiện lên vẻ đau thương của một kẻ giang hồ lãng tử ẩn chứa nỗi căm hờn nào đó.
Không khí chùng xuống, chỉ có tiếng kèn saxophone du dương.
Nhiếp Phong hỏi Chung Đào về thời kỳ thanh niên trí thức về nông thôn lao động.
“Năm đó anh xuất thân từ lớp ‘Thanh niên trí thức’ thi vào trường Đại học C đúng không ạ?”.
“Đúng vậy, tôi cũng được coi là người may mắn, năm bảy mươi bảy khôi phục lại việc thi đại học, tạo ra sự cạnh tranh công bằng”.
“Nghe nói thời kỳ ấy có rất nhiều thanh niên trí thức thành thị đi xây dựng Vân Nam”.
“Trường chúng tôi cũng đi xây dựng Vân Nam...”.
“Anh đến vùng nào của Vân Nam vậy?”.
“Lam Giang”.
“Nó nằm ở đâu nhỉ?”.
“Cậu đã từng đi Vân Nam chưa?”.
“Chưa bao giờ”.
“Vậy nói cũng không biết đâu”. Chung Đào dường như không muốn nói thêm nữa, “Nó nằm cách biên giới Myanmar chỉ vài bước chân”.
“Tôi được biết thanh niên trí thức có rất nhiều chuyện”.
“Thời thanh niên không có gì phải hối hận song cái giá phải trả sao lớn quá”. Chung Đào chỉ nói đến vậy rồi ngưng lại.
Đúng lúc này cô phục vụ mang đến cho hai người khăn nóng.
“Chúng ta chụp chung một bức ảnh kỷ niệm có được không anh?”. Nhiếp Phong đột nhiên đề nghị.
“Được chứ!”. Chung Đào thoải mái nhận lời.
Nhiếp Phong bật máy ảnh, anh đưa cho cô phục vụ đứng bên: “Phiền cô chụp giúp chúng tôi một kiểu ảnh”.
Hai người chỉnh đốn lại trang phục, sắp xếp mặt bàn cùng nở nụ cười tươi.
Cô phục vụ bấm nút máy ảnh, sau tiếng “tách” là ánh đèn chớp lóe lên.
Chính vào khi đó, tiếng chuông điện thoại di động của Nhiếp Phong reo vang: “Em là Tiểu Xuyên đây, tìm anh ở nhà khách trên đường Nam Viên không thấy”.
“Ồ! Mình đang ngồi ở quán cà phê Tây Tây Lý, đang nói chuyện với anh Chung Đào”.
“Những tư liệu anh cần em đã tìm thấy rồi, em mang đến cho anh nhé”.
“Thật làm phiền cậu quá”.
Nhiếp Phong tắt máy sau đó quay sang Chung Đào nói.
“Là cảnh sát Tiểu Xuyên, cậu ấy mang một số tư liệu đến cho tôi, là tài liệu thông tin theo dấu vụ án”.
Chung Đào không hề chú ý, dường như những lời anh nói chẳng có liên quan gì đến mình.
“Còn có một việc nhỏ, mong trưởng bối Chung Đào chỉ giáo”. Hơi chút bối rối Nhiếp Phong hạ quyết tâm thử nghiệm.
“Không phải là trắc nghiệm trí tuệ chứ?”. Chung Đào nói vui.
Nhiếp Phong hoàn toàn bất ngờ. Trong buổi gặp mặt ngày hôm nay Chung Đào đối xử với anh trước sau giống như một người anh đối với đứa em trai, khoan dung, độ lượng, thân thiết, Nhiếp Phong cảm thấy có gì đó áy náy ngượng ngùng vì mưu kế của chính mình.
“Là một trắc nghiệm tâm lý nho nhỏ”. Anh lấy tay gãi đầu tỏ vẻ ngại ngần, anh lấy từ trong túi xách một tờ giấy gấp cẩn thận, đó là tờ giấy đã dùng trắc nghiệm ở nhà sách. Hình vẽ bên trái đã được giấu đi chỉ còn biểu tượng hình thỏi vàng.
“Anh có thể nhận ra chữ tượng hình này là chữ gì không?”. Nhiếp Phong chỉ vào đó rồi chăm chú quan sát thái độ của Chung Đào.
Chung Đào có vẻ hơi sững sờ rồi ngay lập tức trở về trạng thái vui vẻ: “Đó là chữ ‘Thỏi tiền vàng’”.
Nhiếp Phong hơi thất vọng, “Đó là từ có một chữ, không phải là ba chữ”.
“Ồ!”. Chung Đào như vẻ hiểu ra “Chữ đơn ư, vậy nó là... chữ ‘Sơn’”.
Nhiếp Phong hoàn toàn thất vọng.
“Tôi dốt lắm, chắc lại đoán sai nữa rồi”, khuôn mặt Chung Đào hiện rõ vẻ thành thật.
Nhiếp Phong nở nụ cười ngượng rồi trải tờ giấy ra, hai biểu tượng cùng xuất hiện: “Trưởng bối, nhìn lại thử xem, biểu tượng bên phải là chữ gì?”.
Chung Đào chăm chú đưa mắt nhìn kỹ vài lần, dường như đã hiểu ra.
“A, chữ bên phải là chữ ‘Hỏa’ chữ bên trái là chữ ‘Sơn’”.
“Lần này thì anh đoán đúng rồi!”.
“Phải có so sánh thì tôi mới phân biệt được”. Chung Đào có vẻ khá vui.
Nhiếp Phong gấp tờ giấy lại, nhất thời không đoán định được liệu Chung Đào trả lời có thực lòng hay không?
Đúng lúc đó, Tiểu Xuyên chạy đến, nách cắp mấy cuốn tạp chí và một phong bì lớn. Cậu nhìn thấy Nhiếp Phong và Chung Đào liền lên tầng hai.
“Cảnh sát Tiểu Xuyên, cậu ngồi xuống đây”. Chung Đào mời cậu.
“Thật không phải, quẫy rầy các anh rồi”.
Tiểu Xuyên ngồi xuống, lấy một quyển nội san “Tham khảo trinh sát” đưa cho Nhiếp Phong.
“Cục trưởng Ngũ sai em đưa cho anh cái này”.
Trên thực tế, quyển nội san này luôn có trong xe của cậu.
“Ồ! Cho mình gửi lời cảm ơn sếp Ngũ”. Nhiếp Phong nói với Tiểu Xuyên đầy ẩn ý.
“Mình vừa cùng anh Chung Đào làm một trắc nghiệm vui, hai biểu tượng chữ anh ấy đều nhận ra”.
Tiểu Xuyên hiểu ý, lấy từ trong chiếc phong bì lớn mấy tấm ảnh chụp thi thể Hồ Quốc Hào đặt lên mặt bàn, trong đó có bức chụp cận cảnh phần ngực.
“Ở đây cũng có một biểu tượng rất thú vị”.
Tiểu Xuyên chỉ vào vết khắc dưới đầu vú tử thi, rồi cậu hỏi Chung Đào: “Chung tiền bối, anh có thể nhận ra biểu tượng này hàm ý gì không?”.
Nhiếp Phong quan sát phản ứng của Chung Đào.
“Tôi không biết!”. Chung Đào vẫn giữ vẻ mặt bình thường.
“Đây là vết tích lưu lại trên ngực ông Hồ Quốc Hào”.
“Như thế thì có liên quan gì đến tôi!”. Chung Đào ngạc nhiên hỏi.
“Anh hiểu nhầm rồi, ý em chỉ là nhờ anh Chung phán đoán hộ thôi”. Tiểu Xuyên lập tức giải thích.
“Tôi giúp không nổi đâu!”. Chung Đào lãnh đạm trả lời.
Lúc ấy, Nhiếp Phong mới lấy từ trong chiếc túi vải của mình một quyển sách, anh lật sang trang 190 rồi chỉ vào đó.
“Có thể chắc chắn vết khắc đó là chữ Hỏa”.
Quyển sách anh mang ra là quyển Trung Quốc giáp cốt học sử.
Trong chốc lát, Chung Đào có vẻ hơi giật mình, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười dị thường.
Không khí ở đó giống như hai chú chó săn cắn vào một con gấu dữ.
“Vì sao phần ngực thi thể Hồ Quốc Hào lại có vết khắc chữ ‘Hỏa’ nhỉ”.
Tiểu Xuyên đưa ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Chung Đào.
“Có trời mới biết được!”. Chung Đào nói.
“Tôi nghĩ ra rồi, kẻ lập ra kế hoạch giết người này nhất định có duyên nợ nào đó với chữ Hỏa...”. Nhiếp Phong cao giọng nói tiếp “Hoặc giả bản thân nạn nhân cũng có nỗi khiếp sợ trước chữ Hỏa”.
Chung Đào nghe hết những lời đó, đột nhiên hai mắt nhướn lên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, dần dần biến sang màu đỏ tía. Trong khoảnh khắc Nhiếp Phong nhìn thấy ánh mắt anh bừng bừng ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt. Có thể nhận ra Chung Đào đang cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ ngút ngàn.
Nhưng việc đó xảy ra rất nhanh, Chung Đào ngay lập tức trấn tĩnh trở lại: “Cậu em thật có khả năng tưởng tượng”.
Tiểu Xuyên đưa mắt trao đổi với Nhiếp Phong rồi đứng dậy cáo từ: “Thật không phải, em còn có việc, xin phép các anh được đi trước”.
“Anh Chung, tôi cũng phải xin phép cáo từ”.
“Tôi còn đợi mấy người bạn nữa, các cậu cứ đi đi”.
Chung Đào bắt tay hai người. Nhiếp Phong có cảm giác bàn tay của Chung Đào xiết chặt lấy tay mình.
Nhiếp Phong và Tiểu Xuyên rời khỏi quán cà phê, bước sang đối diện bên kia đường nơi đỗ chiếc Mianbao rồi cùng vào trong xe.
“Nhà báo Nhiếp vất vả quá!”. Đào Lợi đưa cho anh chiếc bình chứa hồng trà lạnh.
“Cảm ơn cô”.
Nhiếp Phong đón lấy bình nước nhưng anh không uống mà trao đổi ngay với Tiểu Xuyên. Tiểu Xuyên cũng nhận ra phản ứng vừa rồi của Chung Đào có chút bất thường song theo cậu có lẽ anh ta thực sự không hề biết hàm ý của chữ Hỏa. Nhiếp Phong ngược lại nhận định: Rất có khả năng Chung Đào đã biết chữ đó là chữ gì. Không lẽ nào anh ta lại tự nhiên chấn động đến như vậy.
“Thế nhưng Chung Đào đang có bằng chứng ngoại phạm hết sức chắc chắn”.
“Ngày hôm đó tại văn phòng Địa Hào, trợ lý Chung cũng có biểu hiện như vậy.” Tiểu Xuyên bất giác nhớ ra.
Người nói không cố ý, nhưng người nghe lại hiểu ra.
“Là ngày nào?”. Nhiếp Phong hỏi.
“Cái ngày em và Đào Lợi lần thứ hai đến Địa Hào, hình như là thứ bảy ngày hai mươi tám tháng sáu”.
“Cậu cố nhớ lại xem lúc đó có chuyện gì xảy ra?”.
“Một chiếc máy bay Boeing 747 bay qua cửa sổ, nó bay rất thấp. Sau này em có kiểm tra, đó là chiếc máy bay của hãng hàng không Phương Nam. Hành khách trên chuyến bay đó chẳng có ai liên quan đến Chung Đào... Tóm lại, điều tra ở sân bay Hoàng Điền chẳng thu được kết quả gì. Đào Lợi sau đó còn nhớ, đúng lúc ấy Chung Đào chăm chú nhìn ra ngoài còn có đám giấy vụn từ trên cao rơi lả tả qua cửa sổ”.
“Giấy vụn? Liệu có nhầm không?”.
“Em cũng cảm thấy kỳ lạ”. Đào Lợi nói.
Nhiếp Phong đăm chiêu một lát rồi hỏi Tiểu Xuyên: “Lúc đó ba người ngồi ở vị trí nào trong phòng làm việc của Chung Đào”.
Tiểu Xuyên chịu không thể nghĩ ra.
“Thế lúc đó khoảng mấy giờ?”.
“Buổi chiều, khoảng sáu giờ kém năm phút”.
“Có chính xác không?”.
“Lúc đó em vô tình nhìn giờ trên chiếc đồng hồ treo tường”.
“A!”. Nhiếp Phong giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình, dường như trong lòng anh đang có suy tính gì đó.
“Cũng gần với giờ này”. Anh như tự nói với chính mình.
“Đi thôi!”. Nhiếp Phong bất chợt nghĩ ra điều gì, “Chúng ta cần phải đến hiện trường kiểm tra lại”.
Do Tiểu Xuyên đang phụ trách theo dõi Chung Đào nên Nhiếp Phong gọi một chiếc taxi, anh cùng Đào Lợi quay về tòa nhà Địa Hào.
A Anh thấy Nhiếp Phong và Đào Lợi xuất hiện ở Địa Hào nên khá ngạc nhiên.
“Cảnh sát Đào có việc gì cần tôi giúp không?”.
“Tôi và nhà báo Nhiếp muốn gặp trợ lý Chung”. Đào Lợi cố ý nói.
“Chiều nay anh ấy đi ra ngoài rồi”.
“Chúng tôi có thể ngồi đợi ở phòng làm việc của Chung Đào được không?”.
“Được ạ!” A Anh rất hợp tác.
A Anh cho gọi một nhân viên mở cửa phòng, tự mình dẫn Đào Lợi và Nhiếp Phong lên đó.
“Có cần tôi gọi điện thông báo cho anh Chung về không?”.
“Không cần đâu”. Nhiếp Phong khẽ bảo A Anh: “Đừng nói cho trợ lý Chung là chúng tôi đến đây nhé”.
“Ồ!”. A Anh gật đầu, dường như cô đã hiểu ý.
“Anh chị cứ ngồi đây nhé!”. Cô ý tứ rời khỏi phòng.
Nhiếp Phong bước qua rồi đứng vào vị trí sau bàn làm việc của Chung Đào.
“Đúng, đúng là vị trí này”. Đào Lợi khẳng định.
Nhiếp Phong phóng ánh mắt về phía tây nam, ngoài cửa sổ mặt trời đang dần lặn xuống, một quầng đỏ bầm màu máu, giống như ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Anh bất giác tỉnh ngộ: Trước mặt hoàn toàn giống như một biển lửa.
Cuối cùng đã phát hiện ra bí mật này - Thứ mà Chung Đào nhìn thấy là đám mây hồng rực.
Nhiếp Phong thầm nói: Nhất định điều này có liên quan đến “Lửa”.

