Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 06 - Phần 1
Chương 6
BÓNG ẢNH MÔNG LUNG
1
Tại quán cháo cá Sóng
Bể Triều Châu, Tiểu Xuyên mời Nhiếp Phong dùng bữa, cậu đặt trước món cháo cá.
Thâm Quyến không hổ
danh là thành phố của những người di dân, chỉ một góc nhỏ phố Nam Viên đã tập trung
bao nhiêu món ăn từ các vùng miền khác nhau. Biển hiệu hàng ăn san sát mọc lên nào
là “Quán bánh chẻo Bắc Kinh”, “Tứ Xuyên Xưa”, “Các món ăn Triều Ký”, “Quán Tủy Thúy
Ký”... “Nhà hàng món ăn hồi giáo Tôn Cung Xưa”... Trong đó món bánh sủi cảo của
nhà hàng Bắc Kinh là ngon nhất, bánh sủi cảo nhân thịt rau hẹ chính tông vùng phương
bắc, vừa ngon lại còn rẻ. Một âu bánh to thêm cả đĩa dưa chuột thái mỏng mới chỉ
hết có mười tệ.
Cháo của quán cháo
cá Sóng Bể Triều Châu thực chất là món cháo loãng cho rất ít gạo, vài miếng cá nổi
lên trong bát. Khi múc một miếng đưa vào miệng nhai giòn giòn, vị của cháo rất tươi
mà lại thơm.
Phong cách bài trí
trong quán rất đặc biệt, trang trí cửa chính và trên các bức tường với gam màu chủ
đạo là màu hồng, kết hợp với màu đen và màu vàng lá cọ, bàn ghế gỗ, đèn gỗ treo,
dụng cụ ăn bằng bát gốm dày dặn cùng với đũa đen tất cả thật gần gũi với thiên nhiên.
Hai người vừa húp
cháo vừa nói chuyện.
Nhiếp Phong bảo Tiểu
Xuyên: “Thời hạn tổng biên tập hẹn mình sắp đến rồi”.
Thời gian tổng biên
tập Ngô đặt ra cho anh vẻn vẹn có mười ngày, hôm nay đã sang ngày thứ tám.
“Anh không thể ở đây
thêm vài ngày nữa sao?”.
“E là không được”.
Tiểu Xuyên thuật lại
buổi gặp mặt Hồng Diệc Minh cho Nhiếp Phong nghe: “Cái ông tổng giám đốc Hồng Diệc
Minh đó có chút mập mờ úp mở, đội trưởng Thôi cũng không đoán ra ông ta rốt cuộc
là muốn nói với bọn em chuyện gì?”.
“Có phải ông ta bảo
‘Hy vọng chuyện này sẽ giúp được chút nào đó trong công tác phá án của các anh’
phải không?”.
“Vâng ạ”.
“Rất rõ rồi, ông ta
muốn nói với cảnh sát thực sự là có hung thủ gây án!”.
“Ồ! Có lẽ đúng vậy”.
“Ngoài ra, có thể
ông ta còn cảm nhận, kẻ giết người đó đã tiến sát đến mình”.
“Ý của anh là ông
ta cảm nhận nguy hiểm gần kề?”.
“Đúng. Ông ta thậm
chí còn biết rõ lai lịch của hung thủ nhưng lại không dám nói hết cho cảnh sát biết”.
Nhiếp Phong phân tích kỹ:
“Nói như vậy là ông
ta thấy bất an”.
“Ồ, mới chỉ là suy
đoán thôi!”. Nhiếp Phong hỏi tiếp: “Cậu có mang tờ giấy đó ở đây không?”.
“Có ạ”.
Tiểu Xuyên cẩn thận
đưa ra tờ giấy để trong chiếc cặp nhựa đựng tài liệu, vẻ ngoài của nó giống như
bất cứ tờ giấy khổ A4 đánh máy nào khác.
“Các cậu đã kiểm tra
dấu vân tay chưa?”
“Chỉ có duy nhất dấu
vân tay của Hồ Quốc Hào”.
“Điều này cho thấy
kẻ táo tợn này rất biết che giấu vết tích”.
Nhiếp Phong tỉ mỉ
xem xét nội dung của tờ giấy.
Biểu tượng chữ “U”
màu đỏ rốt cuộc hàm chứa ý nghĩa gì, khiến người ta phải mất công tìm hiểu. Nhiếp
Phong đã từng nghe A Anh nói. Đáy của biểu tượng hình vòng cung, nhìn có vẻ giống
thỏi vàng song hai đỉnh lại không giống lắm.
Tiểu Xuyên chỉ ra:
“Đào Lợi lại nói nó giống hình ‘Hồng Tháp Sơn’”.
“‘Hồng Tháp Sơn’,
cách gọi ấy có vẻ thú vị”.
Nhiếp Phong lấy trong
túi ra mấy bức ảnh chụp thi thể Hồ Quốc Hào, đối chiếu với biểu tượng trên tờ giấy
A4 anh phát hiện ra vết khắc trên ngực trái phía dưới đầu vú di thể Hồ Quốc Hào
có gì đó rất giống với hình trong tờ giấy.
“Đây không phải là
cùng một biểu tượng ư?”.
“Nếu đúng như vậy,
nó liệu có chứa hàm ý gì đặc biệt?”.
Giải được mật mã này
rất có thể là khâu then chốt trong toàn bộ quá trình phá án.
Dãy số phía dưới biểu
tượng 42602791 hoàn toàn giống với ba số cuối mà A Anh đã nhìn thấy.
“Tại sao anh lại biết
ba số cuối ‘791’ ạ?”.
“Người đầu tiên nhìn
thấy tờ giấy này không chỉ có một mình Hồ Quốc Hào”.
“Còn có ai nữa ạ?”.
“À! Đó là nữ thư ký
riêng của ông ta, A Anh”.
“Cả đội hình sự rất
cố gắng song vẫn chưa tìm ra hàm ý của dãy số này”.
Tiểu Xuyên có vẻ bồn
chồn: “Dãy số gồm tám chữ số!”.
Nhiếp Phong lẩm bẩm:
“Rất có khả năng là số điện thoại”.
“Không sai”.
“Nhưng bọn em đã kiểm
tra trên toàn quốc, không có số điện thoại ‘42602791’”.
Nhiếp Phong nhíu mày
đăm chiêu suy nghĩ “42602791” rốt cuộc là số điện thoại hay là số gì?
Số điện thoại thì
không phải. Anh mở máy di động thử bấm số đó, trong điện thoại vang lên: “Xin lỗi,
số máy quý khách vừa gọi không có thực”. Anh tiếp tục bấm thêm đầu số 020-42602791
giọng máy lại vang lên “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện chưa kích hoạt”.
Tiểu Xuyên nói thêm
“Bọn em đã tới bưu điện để kiểm tra. Ở Quảng Đông không có số điện thoại đầu 4.
Trên toàn quốc chỉ có sáu tỉnh thành là có số điện thoại tám số bao gồm: Bắc Kinh,
Quảng Châu, Thâm Quyến, Thượng Hải, Thành Đô và Trùng Khánh.
“Đội cảnh sát hình
sự điều tra thật kỹ”.
Tuy nói như vậy nhưng
anh vẫn tiếp tục dò tìm, ấn phím điện thoại của sáu tỉnh thành mà không bấm đầu
4, câu trả lời trong điện thoại đều giống nhau, đứt đầu mối.
Dãy tám con số đó
rất kỳ lạ.
Không biết đó có phải
là mật mã? Hay là những số đầu hoặc số cuối của chứng minh thư?
Nhiếp Phong liên tưởng
đến những điều mà A Anh tiết lộ với anh, mấy ngày trước khi Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện,
ông ta nhận được tờ giấy này, việc ấy liệu có cho thấy điều gì khác thường hay không?
Từ lúc biết được sự
tồn tại của tờ giấy khổ A4 theo lời kể của A Anh, Nhiếp Phong đã tin rằng cái chết
của Hồ Quốc Hào không thể đơn giản chỉ là “sơ ý đuối nước”.
Trực giác mách bảo
anh: Có lẽ đấy chính là “Giấy chiêu hồn”.
“Anh Nhiếp, anh nhận
xét như thế nào?”.
Nuốt vội miếng cháo,
Nhiếp Phong từ từ phân tích.
Căn cứ vào tâm lý
học tội phạm, phương thức gây án của hung thủ thông thường phản ánh quỹ đạo tâm
lý. Đây là cách thức truyền đạt thông tin cái chết đến nạn nhân. Mục đích là khủng
bố tâm lý nạn nhân, làm cho nạn nhân hoang mang sợ hãi. Hành vi này thường thể hiện
ở những kẻ báo thù, nó khiến cho kẻ giết người cảm thấy hài lòng. Bởi vì hung thủ
cần đối phương chết một cách rõ ràng, như vậy việc báo thù mới có ý nghĩa.
“Anh Nhiếp nhận định
đây là một vụ án mưu sát có kế hoạch cụ thể?”.
“Hiện tại vẫn chưa
thể khẳng định được, nhưng khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra”.
Đúng lúc này chuông
điện thoại di động của Nhiếp Phong đổ dồn.
Anh mở máy tiếp nhận
cuộc gọi, là điện thoại của Tiểu bảo mẫu: “A lô, anh Nhiếp ạ! Anh đang ở đâu?”.
Giọng nói trong điện
thoại đầy háo hức.
“Tôi đang dùng bữa
với bạn ở bên ngoài. Có chuyện gì vậy?”.
“Là tổng biên tập
Ngô vừa gọi điện đến hỏi anh đã về chưa?”.
“Anh ấy còn nói gì
nữa?”.
“Cũng không có gì,
chỉ bảo anh khi nào về gọi cho ông ấy”.
“Được, tôi biết rồi”.
Nhiếp Phong tắt máy,
anh than thở: “Tổng biên tập hạn cho mình thời gian gấp quá”.
“Thời gian của anh
còn hai ngày nữa cơ mà”.
Nhiếp Phong vỗ vai
Tiểu Xuyên: “Mình phải tận dụng triệt để hai ngày cuối cùng, phải quay trở lại hiện
trường”.
Tiểu Xuyên bật cười,
một nhà báo giỏi cũng cần phải có cái mũi thính nhạy của loài chó săn.
2
Đại, Tiểu Mai Sa hai
viên ngọc quý tô điểm cảnh sắc vịnh Đại Bàng, giống như hai con chim “Phỉ Thúy”(*)
hình trăng non. Tiểu Mai Sa là trăng non nhỏ, Đại Mai Sa là trăng non lớn. Bờ biển
Đại Mai Sa dài và rộng hơn Tiểu Mai Sa.
(*) Phỉ Thúy là loài chim lông đỏ, rất đẹp con vật
tưởng tượng trong sách cổ.
Nhiếp Phong cầm trên
tay đôi giày thể thao, anh để chân trần giẫm lên cát mịn Đại Mai Sa, cảm nhận tận
đáy lòng hương vị của đất trời hòa quyện.
Bãi biển với cát vàng
lấp lánh dài hơn hai nghìn mét đông nghịt người bơi lội. Những hạt cát như những
viên ngọc của biển như đang lay động dưới chân người. Cảnh đẹp đó thật hùng vĩ bao
la. Đứng ở đây ta có thể nghe được tiếng gió thổi lồng lộng, tiếng sóng vỗ bờ và
tiếng người cười đùa ồn ã. Tất cả tạo thành âm thanh của sự sống.
Công viên biển Đại
Mai Sa là nơi tắm biển công cộng, thực hiện chính sách “miễn phí mở cửa, tự do ra
vào”. Chính bởi vì miễn phí nên một lượng lớn người đi bơi luôn tập trung đông đúc,
thậm chí có lúc vượt quá sức chứa của nó. Cũng bởi có quá nhiều du khách nên gây
ra nhiều vấn đề như an toàn bơi lội, trật tự trị an, công tác bảo vệ môi trường.
Các cư dân sinh sống ở thôn Mai Sa không hề thích thú với điều này.
Nhiếp Phong đã từng
đến bãi biển Đại Mai Sa một lần nên rất rõ vì sao khó tìm người chứng kiến sự việc
đến vậy. Ngày hai mươi tư tháng sáu là cuối tuần. Lượng người tắm biển lên đến hơn
bốn vạn, đông khủng khiếp, cả bãi biển chỉ thấy người là người. Một du khách đã
nói với anh “Đừng nói tới chuyện bơi lội, ngay cả chỗ xa nhất cũng không tìm thấy
khe hở, người đông tới mức như ‘nồi bánh sủi cảo’ sôi sùng sục”.
Thế nên chỉ mới bước
vào đây trong tích tắc anh đã bị sóng người nuốt chửng. Nhiếp Phong len mãi mới
vượt qua đám người đông đúc, anh dừng bước trước một trụ nước ngọt rửa chân, rồi
đi giày vào.
Cổng chính vào công
viên mở rộng cửa, không có người thu phí, phía ngoài có rất nhiều cửa hàng bán đồ
tắm và thức ăn, tiến vào bên trong quãng hơn trăm mét chính là khách sạn Hào Cảnh,
Nhiếp Phong tự tin đi vào đó lượn một vòng.
Đây là một khách sạn
mang phong cách Đông Nam Á nằm ở mạn tây của Đại Mai Sa, mặt tiền hướng ra bãi biển
tập trung đông du khách, người thì đi bơi, nghỉ dưỡng, người thì kết hợp cả công
việc làm ăn. Khách sạn được thiết kế với ba trăm gian phòng thương vụ và phòng nghỉ
cao cấp, các căn phòng đều sơn màu nâu thẫm, tô điểm thêm vài vật trang trí lạ mắt,
nom rất trang nhã, có phần nghiêng về phong cách Thái Lan. Tại nhà ăn chính, Nhiếp
Phong gọi một nồi đầu cá, giá ba mươi tám tệ, một bữa trưa khá thịnh soạn.
Anh hỏi người phục
vụ về cô Bạch, họ nói cô ấy đang xin nghỉ phép. Một nữ phục vụ khác tên là A Ngọc
dáng người không cao khuôn mặt bầu bĩnh má đỏ hây hây cũng có mặt ở đó. Anh dò hỏi
cô gái chi tiết bữa ăn của Hồ Quốc Hào và Hồng Diệc Minh vào chiều tối ngày hai
mươi tư tháng sáu. Những điều A Ngọc nói không khác với những gì cô khai với cảnh
sát, nội dung không có gì mới. Trên dưới bảy giờ tối Hồ Quốc Hào ra về trước, quãng
mười phút sau Hồng Diệc Minh cũng rời khỏi đó. Chi phí bữa ăn do cô Bạch thay Hồ
Quốc Hào ghi vào sổ nợ.
Nhiếp Phong gắp một
miếng đầu cá lớn bỏ vào bát, hương vị thật thơm ngon. Anh chợt nhận thấy A Ngọc
và mấy cô phục vụ đứng từ xa lén trò truyện với nhau rồi hướng về phía anh cười
trộm.
Một lát sau A Ngọc
lấy hết dũng khí tiến đến bên anh khẽ hỏi.
“Thưa anh, xin hỏi
anh tên là gì ạ?”.
“Tôi tên Nhiếp Phong”.
“Những cô gái kia
đều nói anh rất giống Cổ Thiên Lạc”.
Thì ra mấy cô gái
trẻ nhầm tưởng anh là nam minh tinh điện ảnh nổi tiếng Hồng Kông, Cổ Thiên Lạc.
“Ồ! Thật thế à? Tôi
đen vậy sao!”.
Nhiếp Phong đưa tay
sờ lên cằm không nhịn được bật cười.
Cho tới lúc Nhiếp
Phong bước ra khỏi nhà hàng Hào Cảnh mấy cô gái trẻ vẫn dõi mắt bám theo anh không
rời.
Bên ngoài nhà hàng
đỗ một loạt xe taxi, đối diện bên kia đường là bến xe bus, vài du khách đang đứng
đợi ở đó. Theo hướng đông là hướng đi tới Tiểu Mai Sa.
Nhiếp Phong chậm rãi
bước lên vỉa hè bê tông, đi khoảng hơn một trăm mét là nhà hàng Hải Châu, nằm ngay
bên cạnh là một vài căn hộ tập thể sơn màu trắng. Đằng sau nó là hai ngôi nhà nhỏ
còn khá mới xây liền kề. Hai ngôi nhà đó rất thấp, tường ốp gạch tráng men sứ, hàng
rào bao bên ngoài cũng thấp, điển hình phong cách kiến trúc của người Quảng Đông.
Cấu tạo các gian nhà gần giống nhau, người
dân địa phương thích trang trí ngôi nhà của mình bằng đồ sứ màu lá cọ úa, có chút
giống màu nâu đất. Nhiếp Phong thích phong cách trang trí thanh nhã tường trắng,
ngói xanh của người miền tây Tứ Xuyên hơn. Nhưng mỗi địa phương có phong cách đặc
trưng vùng miền, màu nâu đất cũng là màu của quê hương.
Cư ngụ trong những
ngôi nhà nhỏ đó đều là những thôn dân giàu có của Đại Mai Sa. Các căn nhà nằm gần
biển - danh thắng du lịch nổi tiếng đã làm giàu cho người dân bản địa. Sát những
ngôi nhà nhỏ lô xô chen lấn liền nhau có một cây đa cổ thụ gốc to mấy người ôm không
xuể, dưới tán lá đa người ta cho đặt một chiếc bàn tròn và tám chiếc ghế đơn nhỏ
bằng đá. Nhiếp Phong dừng bước, anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế nghỉ ngơi
trong chốc lát, ngước lên trên anh nhìn thấy cây đa treo đầy dải lụa vàng vàng đỏ
đỏ, phía trên mỗi dải lụa đều có viết chữ, đại khái toàn là những câu ước nguyện
chúc phúc.
Hai chiếc xe bus một
lớn một nhỡ đón trả khách tại trạm xe bus lăn bánh vụt qua. Nhiếp Phong nán đợi
lên chiếc xe bus phía sau, xe này có máy lạnh, anh bắt đầu chuyến hành trình đến
Tiểu Mai Sa. Theo tấm bảng báo lịch chạy và số hiệu, xe từ Đại Mai Sa đến Tiểu Mai
Sa ở trạm xe bus gồm có các chuyến số 103, 360, 364. Người lái xe bus cho anh biết
chuyến số 360 là chuyến chạy liên tục hai mươi tư giờ trong ngày.
Chiếc xe theo hướng
những dãy núi mờ mờ ẩn hiện băng qua một eo núi uốn lượn. Từ bên trong nhìn qua
tấm cửa kính có thể thấy những mỏm đá ở góc Đôn Châu hiện ra rất gần, một lát sau
xe dừng lại ở bến xe bus Tiểu Mai Sa. Mọi người cùng nhau bước xuống.
Hai bên tuyến phố
đầy những quán ăn, biển hiệu món ăn Tứ Xuyên, món ăn Hồ Nam và đồ ăn nhanh, ngoài
ra còn có rất nhiều cửa hàng bán quần áo bơi, phao cứu sinh... Chủng loại hết sức
phong phú, màu sắc đa dạng. Đối diện với cửa chính của trung tâm du lịch Tiểu Mai
Sa là một bãi đỗ xe, mặt sau của bãi đỗ xe có rất nhiều nhà nghỉ nằm san sát gối
với nhau như các lớp vẩy cá. Một vài căn nhà xây dựng theo trào lưu kiến trúc hiện
đại, trước cửa lập lòe ánh đèn mầu xanh đỏ.
Nhiếp Phong đến Tiểu
Mai Sa thêm lần này không hẳn là tuân theo nguyên tắc quay lại kiểm tra hiện trường của “con nhà trinh sát”.
Anh chỉ có cảm giác
mơ hồ, ở Tiểu Mai Sa nhất định sẽ còn sót lại vật chứng hoặc tin tức nào đấy. Đó
là một trực giác đặc biệt. Dưới con mắt của một nhà báo lành nghề như anh, Tiểu
Mai Sa chắc hẳn sẽ còn đầu mối chưa được
phát hiện... Đương nhiên chuyến đi này với anh còn có lý do khác. Đó là Tiểu Mai
Sa quá đẹp. Bãi cát dài óng ánh, rặng dừa phong tình dường như tạo ra ma lực mãnh
liệt cuốn hút anh đến đây.
Tiến về phía trước
không xa, men theo các cửa hàng ven đường là đến khách sạn Tiểu Mai Sa danh tiếng.
Khách sạn Tiểu Mai
Sa tọa lạc gần biển, đây là đặc trưng kiến trúc tiêu biểu của cả vùng, nó gồm hai
tòa nhà màu trắng hình bậc thang đối với nhau, tạo ra kiểu dáng lạ mắt tuy tách
rời nhưng lại liền một khối.
Khi đặt chân vào khu
du lịch Tiểu Mai Sa, đứng từ xa chiêm ngưỡng là có thể nhìn thấy bóng dáng của quần
thể khách sạn. Hai khối nhà màu trắng vươn thẳng lên cao như những cánh buồm no
gió, làm cho người ta phải trầm trồ thốt lên kinh ngạc. Khách sạn có hơn một trăm
năm mươi phòng, tất cả đều rất sang trọng và được lắp đặt trang thiết bị hoàn hảo.
Nhiếp Phong đi một
vòng xung quanh khách sạn Tiểu Mai Sa, ngoài tầng hầm để xe riêng biệt, bốn phía
đều đỗ kín đủ loại xe hơi hình dáng, kích cỡ thương hiệu khác nhau. Những vị khách
đến đây thuê phòng đương nhiên đều là những người giàu có.
Nhiếp Phong tiến hẳn
vào trong đại sảnh, gạch lát nền là loại đá Đại Lý màu xanh nhạt, trên tường treo
một cái gương to khung gỗ màu lá cọ tô điểm vẻ trang nhã sang trọng vốn có của khách
sạn, chỉ có điều giá thuê phòng ở đây cũng tương xứng với vẻ đẹp của nó. Hỏi người
phục vụ được biết loại phòng bình thường 480 tệ/ngày thường, 660 tệ/ngày cuối tuần.
Phòng cao cấp 560 tệ/ngày thường, 740 tệ/ngày cuối tuần.
Quầy lễ tân nằm ở
bên trái cửa ra vào, đằng sau treo một bức ảnh cây dừa vươn ra biển rất bắt mắt.
Mặt đông là quán bar, gian hàng bán đồ lưu niệm và gian hàng bán đồ trang sức. Nhiếp
Phong nhận ra đại sảnh khách sạn Tiểu Mai Sa bố trí rất đặc biệt, công năng phục
vụ hoàn mỹ có rất nhiều hành lang gấp khúc, sâu hun hút lượn vòng quanh, không phải
nhìn một cái đã nhận ra được đường đi. Trong cái ồn ào có được khung cảnh tĩnh lặng
bình yên như thế này thật đáng quý. Ngoài ra, không chỉ có một mà còn nhiều ngách
để bước vào bên trong đại sảnh.
Nhiếp Phong men theo
hành lang bên trái, qua câu lạc bộ thể dục thẩm mĩ, thông cửa hậu là sân tennis,
bên ngoài hàng rào lưới sắt đỗ một loạt xe hơi. Một con đường khác chạy ngang qua
cửa hàng bán đồ trang sức, lách qua quán trà ở hành lang bên cạnh, mở chiếc cửa
kính thủy lực để lộ ra bể bơi nước ngọt ngoài trời. Cửa hàng bán đồ trang sức và
các nơi khác trong quần thể khách sạn treo biển hiệu đặc trưng rất riêng. Trước
cửa đặt hai con hổ và chim ưng tạc từ gốc cây đang nhe nanh múa vuốt. Trong cùng
đại sảnh có một không gian được vây xung quanh bởi những hành lang dài uốn khúc
là quán trà mang phong cách phương Tây, ghế mây màu vàng, mặt bàn đá hoa cương màu
đen, thảm trải nền màu xanh. Nhiếp Phong dịch chiếc ghế mây nhỏ trong góc quán ngồi
xuống.
Một nữ bồi bàn mặc
váy ngắn tiến đến.
“Quý khách dùng loại
đồ uống nào ạ?”.
Nhiếp Phong hơi do
dự rồi nói: “Cho tôi một cốc trà chanh”.
Trong lòng anh thầm
nghĩ: “Ít nhất lại tốn tới hai mươi tệ, số tiền mang theo sắp hết cả rồi”. Trà chanh
được pha rất khéo, uống một ngụm hương vị vẫn còn giữ mãi nơi đầu lưỡi.
“Nghe nói mấy ngày
trước ở đây có người chết đuối phải không cô?”. Anh buông một câu bâng quơ với người
bồi bàn.
“Dạ”. Cô bồi bàn có
vẻ không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ định, dường như có lẽ đã được chủ quán dặn
dò kỹ.
Nhiếp Phong gợi mở.
“Người chết là ông
chủ lớn trong ngành bất động sản”.
“Anh cũng biết ạ!”.
Cô ta có vẻ ngạc nhiên
“Trên báo đều có đăng,
tuần trước tôi còn có buổi phỏng vấn ông ấy”.
“Ồ!”. Cô gái bất giác
nhìn Nhiếp Phong bằng con mắt khác.
“Buổi tối trước ngày
xảy ra chuyện đó, khách ra vào khách sạn Tiểu Mai Sa có ai nhìn thấy người bị chết
đuối không?”.
“Không có, hai ngày
trước cũng có người tới đây hỏi chuyện này”.
“Là người như thế
nào hả cô?”.
“Hai vị cảnh sát một
nam, một nữ ạ!”.
“Có phải người nam
thì béo tròn còn cô gái thì nhỏ nhắn đúng không?”.
“Đúng ạ!”.
Nhiếp Phong thầm nghĩ
thì ra Tiểu Xuyên và Đào Lợi đã đến đây điều tra rồi. Anh ngó quanh bốn phía đại
sảnh, cột trụ, tường kính sáng bóng. Nhìn qua cửa sổ kính đằng sau là các hòn giả
sơn nước chảy róc rách, cây cỏ xanh mướt, hơi xa một chút là một bể bơi nhỏ.
Bước ra khỏi khách
sạn Tiểu Mai Sa, anh ghi nhớ trong đầu mọi đường đi lối lại. Trước cửa là đại sảnh,
cửa bên là sân tennis, phía sau là bể bơi nhỏ, tất cả bốn mặt đều có bóng dáng của
những cây dừa màu lục xanh tươi. Phía sau khách sạn có một con đê ngắn bao quanh,
con đê chỉ cao ngang tầm người. Bên ngoài con đê là biển lớn với những bãi cát trải
dài, những con sóng bạc đầu. Nhiếp Phong hỏi người soát vé, anh ta nói ở đây luôn
có người thường trực hai mươi tư giờ, cửa chính khu nghỉ mát cũng như vậy.
Nhiếp Phong đi qua
cửa soát vé, bước trên con đường rợp bóng dừa xanh, tới phía dưới con đê ven biển
anh tiến thẳng về hướng đông của bãi tắm.
Đây là nơi nằm ngoài
phạm vi cho phép tắm biển, thuộc khu bờ biển tự nhiên. Nhiếp Phong tỉ mẩn quan sát
khắp nơi, anh chợt nhìn thấy mấy con cò bay ngang qua đỉnh đầu, cái cổ vươn cao,
hai chân duỗi dài trong khi đang bay, cái mỏ của chúng hướng thẳng về phía trước
nom thật buồn cười. Nhớ thời còn nhỏ có lần Nhiếp Phong được chị gái dẫn đi chơi
công viên Thành Đô, đó là lần đầu tiên anh biết tên loài chim này, mấy con chim
màu trắng hình dáng giống như những con hạc tiên đậu trên cây bách. Chị gái nói
đó là những con cò trắng xinh đẹp và sau đó còn dạy cho Nhiếp Phong thuộc hai câu
thơ trong bài Tuyệt cú của Đỗ Phủ:
Lưỡng cá hoàng ly
minh thúy liễu
Nhất hàng bạch lộ
thướng thanh thiên(*)
(*) Dịch thơ: “Hai cái oanh vàng kêu liễu biếc
Một
hàng cò trắng vút trời xanh”.
(Tản
Đà)
Sau này do môi trường
ô nhiễm, trong công viên cũng hiếm khi bắt gặp bóng cò về.
Chưa bao giờ nghe
nói trong vịnh Đại Bàng xuất hiện loài chim quý này. Nhiếp Phong đã từng đọc một
quyển sách giới thiệu du lịch Hà Nam, hình như loài cò này chỉ có ở cánh rừng Hồng
Thụ. Mọi người đến nơi đây thường nghĩ chỉ có thể nhìn thấy bóng chim hải âu liệng
bay chứ ít ai ngờ còn có cả cò nữa, mới hay nhận thức của con người luôn tồn tại
những sai lầm, có nhiều việc vượt ngoài sức tưởng tượng. Thực chất nhiều người không
nghĩ đến chuyện cò là loài chim ăn cá, điều ấy có mối liên hệ với biển. Bất kể nơi
nào có cá thì nơi ấy có thể có cò.
Phía đầu bãi biển
có một hố nước xoáy, sóng rất mạnh, ngọn sóng này đè ngọn sóng kia, cao hơn cả sóng
ngoài biển. Khi Nhiếp Phong đến đó anh chợt nhận ra bên ngoài con đê là một vườn
thực vật phong phú. Dưới vòm trời lộ ra màu sắc đa dạng của các loài cây cỏ vùng
á nhiệt đới. Anh hiếu kỳ vươn hai tay bám lấy bờ đê, áp sát ngực vào nó, kiễng chân
nhìn qua đê nơi có một vườn ươm. Những ngày biển bình yên vườn ươm trở nên xanh
mướt nằm sát ngay cạnh bãi cỏ bằng phẳng của khách sạn Tiểu Mai Sa