Không thể thiếu em - Chương 10 - Phần 1
Chương 10:
Yêu phải nói ra thế nào
Về tình yêu, bảo anh miêu tả
một thứ không phải thực thể lại chẳng tìm được duyên cớ này thực là làm khó anh
quá.
1
Bác Trần tới rất nhanh, bà Viên tiễn Đổng Tri Vy lên xe, ánh mắt của bà tràn
ngập sự hiền từ và trông đợi, khiến cô chỉ muốn mình co lại thành một chấm nhỏ.
Tại sao Viên Cảnh Thụy không giải thích rõ ràng với bà hai người vốn không có
quan hệ gì? Hay là anh cũng lười giải thích?
Cô biết cứ để bà Viên hiểu nhầm thế này mãi là không được, Trần Văn Văn cũng
đã tới đây, cho dù bà Viên có để ý chuyện năm xưa đi nữa thì chỉ cần Viên Cảnh Thụy
lựa chọn thì chuyện đó cũng không thành vấn đề? Người vô duyên nhất lại thành ra
là cô, ngay cả sự hứng thú nhất thời của anh cũng bị cô từ chối, bây giờ lại để
mẹ Viên Cảnh Thụy cứ tiếp tục hiểu nhầm mối quan hệ của hai người.
Chiếc xe lao nhanh và ổn định trên những con phố đêm Thượng Hải, bác Trần vẫn
im lặng lái xe như bình thường, hai tay đặt trên vô lăng, Đổng Tri Vy nhìn phía
trước, đột nhiên hỏi: “Không phải về công ty ạ? Đường này không đúng”.
“Tổng giám đốc Viên đang ở khách sạn”. Bác Trần trả lời ngắn gọn.
Đổng Tri Vy biết tối nay Viên Cảnh Thụy phải tới dự buổi tiệc ở khách sạn năm
sao bên sông, trước đây cô còn thấy lạ vì Trần Văn Văn không đi cùng anh, nhưng
khi cô ấy một mình xuất hiện ở cổng nhà bà Viên thì cô đã hiểu, hèn chi Viên Cảnh
Thụy không dẫn cô gái nào đi cùng mà một mình tới đó.
“Họp ở khách sạn sao?”. Cô hỏi thêm câu nữa, mặc dù thấy hơi lạ nhưng cũng không
cảm thấy ngạc nhiên, bây giờ kĩ thuật video phát triển, cho dù họp cùng người ở
bên kia bán cầu chỉ cần một chiếc máy tính là xong. Lúc Viên Cảnh Thụy bay đi bay
lại cũng thường xuyên tận dụng thời gian thế này, khi còn làm thư ký của anh cô
đã quen rồi.
Chỉ là bây giờ cô không còn là thư ký của anh nữa, đã lâu không đột ngột được
gọi đi họp thế này, đột nhiên nhận được điện thoại của anh, cô thấy rất bất ngờ.
Khách sạn nằm bên sông, thời điểm cuối tháng hai sắp chuyển sang tháng ba là
lúc Thượng Hải lạnh nhất, bác Trần lái xe ra khỏi đường hầm và chuyển hướng đi về
phía khách sạn Mậu Duyệt. Trong xe rất yên tĩnh, Đổng Tri Vy nhìn ra ngoài cửa kính,
từng đôi tình nhân đang dắt tay nhau đi trên phố, mái tóc của những cô gái không
đội mũ bay nhè nhẹ theo gió, những ngọn đèn màu trang trí cho dịp năm mới trên phố
vẫn chưa được gỡ xuống giống như những vì sao lấp lánh trải dài trên con đường rộng
lớn.
Cuối cùng bác Trần cũng lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn, điện thoại của Chiêm
Hữu Thành vang lên rất đúng lúc, cậu báo cho cô địa điểm họp ở tầng nào, Đổng Tri
Vy xem giờ, chưa đến mười giờ, chắc buổi tiệc cũng vừa kết thúc, nối tiếp thật vừa
vặn, không lãng phí chút thời gian nào.
Trước khi xuống xe bác Trần đột nhiên nói: “Thư ký Đổng”.
Cô không còn là thư ký của Viên Cảnh Thụy đã ba tháng nay nhưng bác Trần vẫn
quen gọi cô như thế, không hề thay đổi, cô cũng không bảo bác sửa.
Có lẽ vì trong đáy lòng cô vẫn lưu luyến quãng thời gian đã qua nhưng không
thể nói thành lời, thật đáng xấu hổ.
Đổng Tri Vy ngừng lại, không vội mở cửa mà quay đầu lại, thấy bác Trần đang
nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Bác Trần nói: “Thư ký Đổng, tổng giám đốc Viên rất vất vả, cô không thấy sao?”.
Đổng Tri Vy sững người.
Bác Trần ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ chậm rãi: “Thư ký Đổng, tôi là người
thô lỗ, không biết nói những lời vòng vo, nhưng thời gian qua tổng giám đốc Viên
đối xử với cô thế nào tôi đều để ý, cậu ấy chưa từng đối xử với người phụ nữ nào
như thế cả. Cô có biết đợt hai người vừa trở về từ Thành Đô, ngày nào cậu ấy cũng
đứng bên cửa sổ đợi cô, lúc cô về cậu ấy cũng đứng nhìn theo, cô từ chối cậu ấy,
cậu ấy buồn tới mức hôm sau đi luôn”.
Đổng Tri Vy cúi đầu, trong lòng như có bàn tay ai đó đang khuấy đảo: “Sao bác
biết anh ấy nhìn cháu…”.
“Là cô giúp việc nói, thư ký Đổng này, có nhiều việc người ngoài nhìn thấu rõ
nhất, cô sợ cái gì chứ? Cậu ấy có làm sếp lớn đến mấy thì cũng chỉ là một người
đàn ông. Khi thích một người phụ nữ người đàn ông nào cũng như nhau, chỉ cần cô
ấy vui mà thôi. Cậu ấy thích cô chứ đâu có làm gì cô, tại sao cô lại tránh mặt cậu
ấy?”.
“Anh ấy không thích cháu”. Đổng Tri Vy không thể tiếp tục im lặng nữa, cô ngẩng
đầu lên như muốn biện hộ cho mình: “Vâng, có lẽ anh ấy đã từng nghĩ thế, nhưng bác
thấy đấy anh ấy quên rất nhanh, bây giờ chị Trần cũng tới rồi, còn quá khứ của anh
ấy nữa…”.
“Quá khứ của tổng giám đốc Viên thì sao?”. Bác Trần đột nhiên cũng kích động
theo: “Thư ký Đổng, cô không nên nghe người khác nói linh tinh, người khác không
tin cậu ấy, cô cũng không tin sao?”.
Cửa xe đột nhiên được mở ra, giọng Chiêm Hữu Thành vang lên: “Thư ký Đổng, có
thể lên trên được không? Cuộc họp sắp diễn ra rồi”.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi lập tức dừng lại, Đổng Tri Vy bước ra khỏi xe, Chiêm
Hữu Thành cùng cô vào thang máy, Đổng Tri Vy không quay đầu lại, nhưng cô biết bác
Trần vẫn lặng lẽ nhìn theo cô, ánh mắt đầy vẻ không tán đồng.
Viên Cảnh Thụy quả nhiên đã ở trong phòng, lúc Đổng Tri Vy tới cuộc họp đã bắt
đầu. Màn hình tinh thể lỏng trên tường được nối tạm với máy tính hiện rõ tình hình
phòng họp bờ bên kia đại dương, có người đứng trước ống kính nói tiếng Anh, tốc
độ rất nhanh, tay cử động rất mạnh.
Trong phòng họp có nhiều người, ngoài Viên Cảnh Thụy và một số nhân viên EMT
cao cấp ra còn có hai thành viên tổ chuyên trách từ DM tới, cuộc họp liên quan tới
việc roadshow giới thiệu cổ phiếu. Buổi roadshow đầu tiên vốn định diễn ra ở Stockholm
bây giờ lại đột ngột đổi sang Zurich, nhiều chi tiết đều phải làm lại từ đầu, sáng
mai lên máy bay, ngày kia bắt đầu công tác giới thiệu, thời gian gấp rút nên tranh
thủ được lúc nào hay lúc đó, bắt buộc phải tổ chức cuộc họp vượt đại dương như thế
này.
Tất cả mọi người trong phòng đều biết Đổng Tri Vy, hai người thuộc DM cũng không
ngoại lệ, Đổng Tri Vy cũng quen mặt họ, chính là ông Yamada thích uống trà xanh
và ông Smith thích uống cà phê mocha sữa không đường.
Ông Yamada và Smith thấy Đổng Tri Vy bước vào liền nhìn cô mỉm cười. Viên Cảnh
Thụy ngồi trên ghế sofa sát cửa sổ, anh còn mặc nguyên lễ phục dự tiệc, vừa nghe
người trên màn hình nói vừa cúi xuống nhìn tập tài liệu trong tay, nghe thấy tiếng
mở cửa liền quay lại nhìn cô một cái, cũng không nói gì mà chỉ ngồi thẳng người
dậy.
Chỉ cần nhìn qua là cô biết anh đã uống rượu, hơn nữa uống không ít, đôi mắt
đen láy của anh hơi ướt, chắc do trong phòng nóng quá nên áo khoác cũng đã cởi ra,
bên ngoài áo sơ mi chỉ mặc áo gilet, lúc ngồi thẳng dậy có thể nhìn thấy rõ vòng
eo hẹp của anh.
Anh gầy đi thấy rõ, còn gầy hơn lần trước cô gặp anh. Đôi mắt hiện rõ vẻ mệt
mỏi, cô không hiểu người khác cảm thấy thế nào nhưng cô thấy sau lần bị thương ấy
anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hoặc có thể do công việc quá dày đặc, bận rộn.
Những lời bác Trần nói vẫn vang vọng bên tai cô, nhưng cô từ chối tiếp tục nghĩ
tới việc ấy.
Cô cũng quên mất những câu hỏi mình đã nghĩ trước đó. Lúc vào thang máy cô còn
nói với mình, sau khi gặp Viên Cảnh Thụy nhất định sẽ hỏi anh, tại sao muốn cô tham
gia cuộc họp này, nhưng khi thấy anh cô đã quên mất.
Chiêm Hữu Thành rất bận rộn, sau khi dẫn cô vào phòng lại bận nghe điện thoại,
sau đó ra ngoài, cô không cảm thấy ngạc nhiên vì làm thư ký của Viên Cảnh Thụy luôn
luôn có vô số việc cần phải giải quyết.
Đổng Tri Vy đặt túi xuống, chờ đợi Viên Cảnh Thụy chỉ đạo, anh nói với người
trong màn hình hai câu rồi mới quay lại nhìn cô nhưng không giao nhiệm vụ gì mà
chỉ nói: “Em ngồi đi, đừng đứng đấy”.
Ông Smith và Yamada cùng lúc nhường chỗ trống bên cạnh cho cô, nhưng cô không
ngồi vào chỗ đó mà ngồi xuống chiếc ghế sofa trống duy nhất còn lại. Phục vụ khách
sạn rất tốt, ngoài cửa luôn có nhân viên phục vụ bất cứ lúc nào, lúc này cũng đẩy
cửa vào hỏi cô có cần gì không.
Đổng Tri Vy thấy trên trà kỷ có nhiều hoa quả, điểm tâm nhưng hầu như chưa ai
đụng vào, trên bàn chỉ toàn cà phê, có thể do nghĩ tới việc phải họp đêm cần tỉnh
táo tinh thần.
Thấy mọi người đều bận rộn, nghĩ một lát cô đứng dậy ra hiệu cho phục vụ ra
ngoài nói chuyện.
Phục vụ của khách sạn Mạo Duyệt rất chu đáo, chưa đầy năm phút sau xe thức ăn
đã tới, phục vụ mang trà và cà phê nóng vào, thay mấy cốc cà phê đã nguội lạnh từ
lâu, trước mặt mỗi người là loại nước uống mà họ thích. Ông Yamada nhanh chóng cầm
cốc trà lên uống rồi cảm ơn phục vụ, sau đó khẽ nghiêng người với Đổng Tri Vy như
mọi khi, ông Smith thì cầm cốc mocha lên xuýt xoa: “Cô Đổng, có cô ở đây thực quá
tốt”.
Cô đặt một cốc hồng trà trước mặt Viên Cảnh Thụy, màu trà rất đậm. Cô biết thói
quen của anh, bình thường anh chỉ uống nước lọc nhưng sau khi uống rượu nhất định
anh phải uống hồng trà đặc, còn kén chọn lá trà, thay loại khác thì không động vào
ngay, cũng không biết từ bao giờ hình thành thói quen này nữa. Do trước đây cô hay
đi công tác cùng anh nên luôn mang theo bên mình, quen rồi, đến bây giờ trong túi
vẫn để mấy gói trà, cô cũng quên lấy ra, không ngờ hôm nay lại dùng tới.
Viên Cảnh Thụy cầm lên uống một ngụm rồi mỉm cười với cô: “Cảm ơn”.
Đổng Tri Vy cúi đầu trước nụ cười đã lâu lắm rồi mới thấy của anh, mấy nhân
viên cấp cao trong công ty đều biết cô đã thăng chức, trước mặt nhiều người quen
thế này cô không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng mọi thứ sau đó đều trở nên hết sức tự nhiên, Chiêm Hữu Thành vào phòng,
tiếp tục ghi chép và sắp xếp nội dung cuộc họp, chốc chốc lại kịp thời xử lý một
số cuộc điện thoại gọi tới. Đổng Tri Vy cũng bận rộn không kém, mặc dù chỉ là những
việc nhỏ nhưng đã bắt đầu làm thì không dừng lại được. Bận rộn được một lúc cô bỗng
nhớ ra một việc khác, thấy trong phòng ai cũng bận nên cô không làm phiền mọi người
mà chỉ lặng lẽ ra khỏi phòng, xuống dưới tầng tổ chức tiệc ban nãy hỏi nhân viên
phục vụ xem Viên Cảnh Thụy có để quên gì không.
Cô thấy trên giá treo quần áo của phòng tiệc có áo khoác của anh, trời lạnh
thế này anh không thể nào chỉ mặc mỗi sơ mi và áo vest ra ngoài được, chí ít cũng
phải có một chiếc áo khoác. Theo những gì cô hiểu về anh nếu không có người nhắc
nhở thì sau bữa tiệc anh chắc chắn sẽ quên áo khoác.
Mọi việc đúng như cô nghĩ, nhân viên phục vụ tìm thấy chiếc áo khoác mà Viên
Cảnh Thụy để quên trong phòng để đồ, lúc cầm chiếc áo Đổng Tri Vy chợt ngẩn ngơ,
có cảm giác như mọi thứ chưa từng thay đổi, cô vẫn là thư ký bên anh mỗi ngày, lặng
lẽ làm những việc mình nghĩ là nên làm, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Lúc cô quay lại thì trong phòng không còn ai, mọi người đã ra về hết, cô chần
chừ, vào trong chút nữa thì thấy anh đang ngả người trên ghế sofa.
Anh là một người đàn ông cao to, ăn mặc chỉnh tề như vậy mà hai chân lại gác
lên trà kỷ, nhìn không lịch sự chút nào.
Đổng Tri Vy đặt áo khoác xuống ghế cho anh: “Tổng giám đốc Viên, áo của anh”.
Anh nhìn chiếc áo rồi chỉ nói một câu: “Em lấy về rồi à!” như một lẽ đương nhiên.
“Cuộc họp kết thúc rồi, tôi có thể về được chưa?”. Cô nhẹ nhàng hỏi, nghĩ sao
lại nói tiếp: “Có cần bảo bác Trần chuẩn bị xe không?”.
“Không cần, hôm nay tôi ngủ lại đây”. Anh nói.
Hai người lại rơi vào im lặng trong giây lát, anh nhìn cô, cô cúi đầu nhìn mặt
đất, cơ thể như bị tách làm đôi, một phần giục cô ra về, một phần muốn cô lại gần
anh.
“Vậy tôi…”. Cô thấy giọng nói của mình đầy ngập ngừng.
“Em…”, anh lên tiếng cùng lúc với cô: “Em ở lại đi, ở lại thêm một lúc nữa thôi”.
Nói xong anh ngập ngừng giây lát, giọng nói nhỏ dần, chậm rãi: “Được không?”.
Cô ngồi xuống, cảm giác như mình bị một thứ sức mạnh nào đó đẩy xuống, hình
như anh mỉm cười, nụ cười không hề đắc ý, điều ấy càng khiến cô buồn lòng thêm.
Anh nói: “Cảm ơn”.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh kỹ hơn bao giờ hết, sau đó vụt đứng dậy.
2
Cô đi tới trước mặt anh rồi đặt tay lên bên mé cổ anh, anh không có phản ứng
quá mạnh, cứ để mặc cho cô chạm vào mình. Cô giật mình khi cảm nhận được nhiệt độ
từ cổ anh truyền tới lòng bàn tay mình. Cô cúi xuống nhìn mặt anh, anh vẫn dựa trên
ghế sofa và ngửa mặt lên nhìn cô, đôi mắt đen láy sau khi uống rượu long lanh nhìn
cô như phủ một màn sương, đôi môi đỏ lạ thường.
Ban nãy trong phòng có rất nhiều người, có cả cô nhưng không ai phát hiện ra
người đàn ông này đang bị sốt tới mức sắp hôn mê.
Cô bắt đầu lo lắng và mau chóng hành động.
“Anh bị sốt rồi, để tôi gọi bác Trần lên, chúng ta tới bệnh viện ngay”.
Anh từ chối: “Tôi không đi”.
Cô chau mày: “Anh bị sốt cao lắm, không đi bệnh viện không được”.
Anh nắm cổ tay cô bỏ ra khỏi cổ mình nhưng vẫn không buông, chỉ nói: “Không
phải lo đâu, đến sáng mai là hạ sốt thôi, mấy hôm trước đều thế cả”.
Cô hít mạnh, nói: “Đã mấy hôm rồi sao? Sao anh không nói?”.
Anh liếc mắt nhìn cô, không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Nói cho ai nghe?
Cô đứng sững ở đó, cô hiểu người đàn ông này, anh luôn nghĩ sức khỏe của mình
rất tốt nên chẳng bao giờ quan tâm đến việc này. Khi còn là thư ký của anh cô cũng
đã gặp tình huống này một lần, anh không chịu tới bệnh viện, bác sĩ cũng do cô gọi
tới, mọi điều bác sĩ dặn dò cô cũng phải ghi nhớ. Một ngày ba lần cô đặt thuốc lên
bàn anh đúng giờ, anh uống xong còn hỏi: “Cái gì thế này?”. Hoàn toàn không tự giác
mình đang bị bệnh!
Cô không muốn nói anh nhưng cho dù có là cột chống trời đi nữa thì thỉnh thoảng
cũng phải bảo dưỡng, làm gì có ai lại không quan tâm tới sức khỏe của mình như vậy
chứ.
“Tôi gọi điện cho bác sĩ nhé”. Đổng Tri Vy nhượng bộ. Công ty có mời bác sĩ
riêng, chuyên phục vụ cho các cán bộ cao cấp, gọi lúc nào tới lúc đó, điện thoại
của cô vẫn có số của bác sĩ đó.
Anh không tỏ ý gì cả, chỉ nói: “Ngày mai tôi đi rồi”. Anh nói xong liền ngoảnh
mặt đi, dáng vẻ vừa khó chịu nhưng lại vừa không muốn nói ra, hệt một cậu nhóc.
Cô dở khóc dở cười, làm thế nào bây giờ? Cô bắt đầu rối loạn, nhìn anh trong
bộ dạng này cô cảm thấy có lỗi.
“Tôi biết rồi”. Cô đứng bên cạnh anh, cúi người nhẹ nhàng nói: “Anh ngủ một
lát đi, khi nào bác sĩ tới tôi gọi”.
Anh nhìn cô, ánh mắt thấm đẫm sự dịu dàng. Hôm nay anh đã tự nói với bản thân
không được nhìn cô, đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc vô cùng mệt mỏi lại
không kiềm chế được bản thân gọi cô tới. Cô tới, lặng lẽ như cơn mưa nhỏ làm những
việc lặt vặt nhỏ nhặt như một bà mẹ nhỏ, khiến mọi thứ hỗn loạn trở nên thoải mái
và vui vẻ.
Anh không thờ ơ trước ma lực của cô như ngày xưa được nữa, nhìn xem, anh yêu
cô, khi có cô mọi thứ trở nên đơn giản và dễ chấp nhận hơn, nhưng cảm giác vui vẻ
ngắn ngủi này mau chóng bị cảm giác hụt hẫng thay thế.
Cô không yêu anh, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó cô không chịu nói, cho
dù cô vẫn xuất hiện bên cạnh anh như xưa nhưng cô không yêu anh!
Anh nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng trong cô đơn: “Ừ”.
Bác sĩ tới rất nhanh và mau chóng tiêm, kê đơn thuốc cho anh. Cảm, sốt là bệnh
thường gặp ở mùa này, bác sĩ cũng không dặn dò hay cảnh cáo nghiêm trọng lắm, chỉ
là sau khi làm xong mọi chuyện ông có nói với Đổng Tri Vy vài lời ngoài hành lang.
Bác sĩ cũng đã có tuổi, làm việc ở Thành Phương khá nhiều năm, ông cũng quen
biết Đổng Tri Vy, lúc nói chuyện thẳng thắn chứ không vòng vo: “Thư ký Đổng này,
cô nên nhắc nhở sếp Viên dù cơ thể có khỏe đến mấy thì cũng không thể coi nhẹ như
thế này được, lần trước bị thương chưa khỏi đã đi khắp nơi như thế tôi đã không
tán đồng, bây giờ bị thế này cũng có liên quan tới chuyện vết thương chưa hồi phục.
Sắp tới phải đi giới thiệu cổ phiếu đúng không? Thư ký Đổng phải liên tục chú ý
đấy”.
Đổng Tri Vy nói: “Hai tháng trước tôi được điều tới phòng hành chính rồi, bây
giờ tôi không còn là thư ký của sếp Viên nữa”.
Ông bác sĩ khựng lại rồi khẽ à một tiếng, có ý như “hóa ra là vậy”.
“Vậy thì… có vấn đề gì tôi sẽ tới sau”. Cuối cùng bác sĩ nói một câu như vậy,
dường như vẫn còn nhiều điều muốn nói nhưng lại thôi.
Sau khi ông bác sĩ ra về, một mình cô đứng ngoài hành lang rất lâu, dưới chân
là tấm thảm dày và mềm mại, cô đi vào phòng được mấy bước rồi lại đi ra, lại quay
đầu lại, rồi đi vào, cứ như vậy mấy hồi tấm thảm màu nâu hiện rõ hai hàng màu nhạt.
Chồng chéo lên nhau như đang xát lên trái tim cô.
Làm thế nào bây giờ? Cô sợ phải đối mặt với anh, nhưng bây giờ lại lo lắng cho
anh hơn bất cứ lúc nào khác.
Nhân viên phụ trách tầng này bước tới, nhanh chóng nhận ra cô rồi nhiệt tình
mỉm cười hỏi cô: “Cô có cần gì không?”.
Cô như giật mình tỉnh mộng, chỉ lắc đầu. Nhân viên phục vụ khẽ cúi người nói:
“Phòng của cô ở bên này”.
Cô được dẫn về phòng, sau khi vào trong vẫn cảm thấy căn phòng lạnh lẽo, Viên
Cảnh Thụy vẫn ngồi trên sofa, không phát ra tiếng động nào.
Cô lại gần nhìn anh, anh nhắm mắt, hình như đã ngủ say.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh lúc ngủ, anh ngủ không được ngon, đôi
mày chau lại, mắt nhắm chặt, vẻ sắc lạnh bình thường hoàn toàn biến mất.
Thực ra cô muốn vào chào anh để ra về, nhưng thấy anh ngủ lại chần chừ, cô định
gọi anh dậy, làm sao có thể để anh ngủ ở sofa cả đêm thế này được?
Khi bàn tay Đổng Tri Vy chạm vào người Viên Cảnh Thụy đã mở choàng mắt, trán
anh đẫm mồ hôi. Chỉ ngủ mười mấy phút nhưng anh lại bị bóng đè, trong cơn mơ Trần
Văn Văn bị xé nát quần áo và ngồi thu lu trong góc tường, gương mặt Trình Tuệ Mai
khóc lóc thảm thiết nhìn anh, anh đứng giữa bọn họ, biết rõ mọi chuyện đã qua đi
nhưng không thể nào quay lưng bước đi vờ như không thấy gì, còn Đổng Tri Vy đứng
đó không xa, lạnh lùng nhìn anh và họ.
Sau đó anh bị cô gọi dậy, trước mắt là gương mặt Đổng Tri Vy đang lo lắng nhìn
anh, hoàn toàn khác trong giấc mơ.
Anh nắm chặt tay cô, mắt nhìn cô chằm chằm, giọng khàn đặc: “Đổng Tri Vy, em
đừng đi”.
Cô giật mình, không phải vì bị anh túm tay mà vì trên trán anh mồ hôi túa ra
như tắm, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Cô đáp luôn không suy nghĩ: “Vâng, tôi ở đây, không đi đâu cả”.
Chỉ mười mấy giây anh đã khôi phục lại ý thức, tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn cảm
thấy vui vì câu trả lời của cô, anh thở phào.
Anh nhìn cô nói: “Không, em về đi”.
Đổng Tri Vy ngỡ ngàng không biết nói sao.
“Về chuẩn bị hành lý, công tác giới thiệu cổ phiếu em cũng phải tham gia”.
Đổng Tri Vy khựng lại, khi là thư ký của Viên Cảnh Thụy cô cũng được đưa vào
danh sách tham gia roadshow, hộ chiếu đã được làm từ mấy tháng trước. Sau đó xảy
ra nhiều chuyện, cô được điều đến phòng hành chính, làm gì có chuyện nhân viên phòng
hành chính đi cùng sếp trong chuyến công tác giới thiệu cổ phiếu chứ?
Trong khi cô im lặng anh nhìn đi chỗ khác, giọng vẫn khàn khàn: “Sao thế? Không
phục tùng sự sắp xếp của công ty à?”.
Cô nhìn anh, tiều tụy như thế mà vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh thản nhiên, lại không
thèm nhìn cô, mặt còn ngoảnh đi chỗ khác, vì gầy đi nên phần xương dưới lông mày
càng lộ rõ, gương mặt nghiêng nổi bật với các đường nét góc cạnh.
Một lần nữa cảm giác hối hận lại bám chặt lấy cô, đang không biết nên lựa chọn
thế nào thì cô đã nghe thấy mình lên tiếng trả lời.
Cô nói: “Vâng, tôi biết rồi”.