Mật mã tâm linh - Chương 1 - Phần 1
Lời
nói đầu
Mỗi một từ trong cuốn sách này đều rất ướt át và
còn hơi mặn. Tôi nói như thế, dường như nói chúng giống một món dưa muối vậy.
Không phải như thế mà chỉ là chúng bị gió biển thổi qua, Thái Bình Dương, Đại
Tây Dương, Bắc Băng Dương... gió biển nóng, gió biển mát, gió biển tàn nhẫn...
Khi tôi đi tàu “Hòa Bình” ở cảng Hoành Tân, Nhật
Bản, bắt đầu chuyến du lịch 360 độ vòng quanh thế giới trong hơn 100 ngày,
ngoài việc mang theo một số quần áo đơn giản, vật phẩm quan trọng nhất chính là
bản thảo cuốn sách này để trong máy tính xách tay. Lúc đó, chúng vẫn chỉ là
những câu văn tùy hứng, giống như những chiếc lông vũ lộn xộn.
Trong những ngày không có sóng gió, mỗi sáng
sớm, leo lên boong tàu, tôi bắt đầu công việc viết lách trong tiếng kêu sớm của
những chú hải âu, mặt biển giống như tấm lụa được nhuộm màu xanh ngọc với những
đường vân ngang màu nâu, trơn bóng, mềm mượt. ở một góc đặc biệt nào đó đột
nhiên lại lóe lên ánh sáng của những vì sao, làm lóa đôi mắt bạn một lúc.
Trên mặt biển phẳng lặng như gương này thỉnh
thoảng lại dội lên từng đợt sóng, nhìn một lúc là cay xè mắt, khi vừa thôi
không nhìn nữa lại thấy một cột nước vọt lên, hóa ra dưới nước có cá voi. Hôm
nay, khi tôi sửa cuốn sách này một lần nữa tôi lại nhớ lại mỗi khoảnh khắc viết
từng câu từng chữ, nhìn thấy chiếc sống lưng của cá heo nhô lên mặt nước và mùi
tanh nhẹ bốc lên khắp nơi. Sửa hay không sửa. Sau khi suy nghĩ một hồi tôi
quyết định giữ lại nguyên trạng, cá heo đã đọc và đồng ý rồi.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Đại dương sâu thẳm nhưng cảnh vật lại rất đơn
điệu. Trời xanh biển trắng, cảnh đêm đầy sao, sông Ngân Hà chật chội đến mức
không có gió. Tất cả cảm quan đều tê liệt. Sức tưởng tượng đã thoát ly tất cả,
giống như những đám mây bay khi Bàn Cổ (một vị thần trong truyền thuyết Trung
Quốc) tạo nên trời đất. Sáng tối thay nhau, đông qua hè tới, thường chẳng còn
nhớ gì cả, không biết tại sao nữa.
Tôi nhìn mỗi bông hoa sóng, tôi muốn nhớ lại
hình dáng của chúng, tôi tin diện mạo của chúng sẽ không giống nhau. Giống như
mỗi một sinh mệnh bình thường của chúng ta. Tất cả mọi sự khác biệt đều tập
trung ở tâm linh. Chúng thuộc về mặt biển sâu không thể đo lường được, thuộc về
tiềm thức khó mà đoán được, thuộc về di truyền từ thời cổ xưa rất mông lung,
thuộc về trạng thái thôi miên bán tập trung.
Mỗi lần như thế trong lòng lại có cảm giác nhói
đau. Làm thế nào để bước qua cuộc đời này và quá khứ. Làm thế nào để sống và
tiếp tục hưởng thụ niềm vui, ý nghĩa.
Viết văn giữa đại dương, mỗi một bước theo bên
cạnh đều không biết đại dương sẽ nổi sóng như thế nào.
Có lúc nhìn sóng giống như những viên bạc vỡ vụn
trong lòng, lại muốn nhảy ra ngoài lan can giống như một mũi tên, tất cả suy
nghĩ đều không còn quan trọng nữa.
Suy nghĩ về cái chết chẳng có gì là hoang đường
cả, mà ngược lại nó khiến cho những khoảnh khắc chúng ta sống càng thêm tươi
mới và có ý nghĩa hơn.
Sau khi du lịch một vòng thế giới và trở về
thành phố, cảnh tượng lại trở nên thật xa lạ đối với tôi. Những người xung
quanh giống nhau như đúc. Chúng ta cùng xem một bộ phim giống nhau, cùng dùng
chung một mạng giao lưu giống nhau, đánh răng dùng kem đánh răng trắng bóng.
Trong máy giặt đều để đầy bột giặt, nhét vào bụng đều là bánh bao cứng ngắc,
uống đều là sữa có hàm lượng các chất không rõ nguồn gốc, ăn đều là rau bị ô
nhiễm.
Cuốn sách này là tiếng nói của một mình tôi, nó
kể lại và giải thích trạng thái sinh tồn của cuộc sống hiện nay, tìm hiểu và đo
lường thế giới nội tâm của con người. Những gì sai, đều là của tôi. Những gì
đúng, đều là của bạn. Bởi vì ngoài bạn ra chẳng còn ai khác có thể bước vào
thung lũng tư duy của bạn được, tất cả những tiếng gọi đều cách biệt với thế
giới bên ngoài. Mỗi chữ trong cuốn sách giống như từng chiếc đinh mũ, ghim vào
trên giấy, giấy liền biến thành hàng chim nhạn len lỏi trong tâm hồn bạn. Bao
nhiêu đêm, đối mặt với nước biển xanh cuộn sóng, tôi suy nghĩ và quyết định,
tôi sẽ nói tất cả những suy nghĩ của tôi cho những người mà tôi tin tưởng, để
chống lại mọi sự cô đơn.
Tôi hy vọng con người có thể sống yên lành,
hưởng thụ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng vĩnh hằng. Vô số niềm hạnh phúc nhỏ
nhoi được tích lũy dần, giống như từng giọt nước ngậm từng giọt muối tạo thành
biển xanh bao la.
Tôi nhớ có người nói, những tác phẩm có thể cảm
động bản thân mới là tác phẩm hay. Tôi cảm thấy người nói câu này chắc là tự
khen mình đây. Cảm động bản thân mình thì không khó, cảm động người khác mới
khó. Tuy nhiên, khó nhất là biến sự cảm động thành những hạt bụi trong không
gian nhẹ nhàng bay về phía trước. Mỗi người chúng ta tồn tại đều đặc biệt, lại
đều có những vết thương trong lòng, chúng ta cần phải tìm cho bản thân điểm an
toàn để đứng lại, từ đó sống một cuộc sống an nhàn không lo lắng, không vội vã,
bận rộn.
Cuốn sách này tên gọi là Mật mã tâm linh, thực
ra tâm linh vốn không có mật mã, cũng có thể nói mật mã nơi đâu cũng có. Nếu
bạn không hiểu bản thân mình thì bạn chẳng có cách nào hiểu được hành động của
chính mình, bạn sẽ trở thành một người ngay cả bản thân mình cũng mơ hồ, hỗn
loạn. Nếu bạn hiểu bản thân bạn, thì tất cả các mật mã đều biến thành những bài
văn thơ của bạn. Lông vũ sẽ dệt thành chiếc áo dài chống lạnh, hy vọng có thể
mang lại chút hơi ấm cho bạn.
Tác giả
Chương
1: Tôi ba nghìn tuổi
Cảm ơn cái lưng của bạn
Việc tôi đi học tâm lý học diễn ra rất ngẫu nhiên. Tôi còn nhớ một
ngày vào năm 1998, một người bạn tôi mới gặp vài lần gọi điện thoại đến cho tôi
để nói chuyện. Công việc của cô ấy rất bận, mỗi lần gọi điện thoại nói chuyện
chỉ một hai câu rồi đi vào chủ đề chính ngay, sau đó đột ngột cúp máy, để lại
mình tôi đối diện với những tiếng tút dài của ống nghe, dường như thiếu hẳn hơi
ấm của con người. Tôi luôn cảm thấy nói chuyện điện thoại ngoài nói những việc
chính ra thì cũng nên nói chuyện gia đình thế này thế kia hay nói những chuyện
linh tinh khác, đó mới là hương vị của cuộc sống. Lần này, cô ấy đột nhiên khác
hẳn, cô ấy lại có tâm trạng kể cho tôi nghe về chuyện gia đình chứ! Tôi ngạc
nhiên hỏi cô ấy: “Sao hôm nay cậu lại có thời gian để nói chuyện phiếm thế.” Cô
ấy thở dài nói do sống lưng của cô ấy bị gẫy, phải mặc quần thạch cao, bây giờ
đang nằm ở nhà dưỡng thương.
Tôi xuất thân từ ngành y cho nên nghe thấy ai bị bệnh là ngay lập
tức bước vào cương vị bác sĩ, tôi vội hỏi cô ấy có đau không?
Cô ấy nói đã qua một thời gian rồi nên bây giờ không đau lắm, chỉ
là mỗi ngày đều phải nằm yên trên giường nên cảm thấy rất cô đơn. Đọc sách cũng
cùng một tư thế này, nằm mãi cũng thấy mỏi mệt. Thế nên thỉnh thoảng gọi điện
thoại để xem thế giới bên ngoài thế nào.
Quần thạch cao rất cứng và bó người, không chỉ lưng không cử động
được mà ngay cả chân cũng không thể. Bởi vì lưng và chân đều là người một nhà
cho nên cùng cử động cùng nằm yên. Chỉ có giữ chân tuyệt đối cố định thì lưng
mới có thể được nghỉ ngơi và dưỡng thương. Mặc quần thạch cao giống như là bị
liệt chân, cái cảm giác không làm được gì có thể nhấn chìm con người ta.
Tôi nói, cậu phải mặc quần này trong bao lâu?
Cô ấy trả lời là ba tháng.
Tôi nói, tớ sẽ thường xuyên gọi điện cho cậu. Sau đó, lại dặn dò
cô ấy phải cẩn thận và giữ gìn sức khỏe.
Nói xong tôi vội vàng lấy bút rồi gạch vào tấm lịch treo trên
tường, viết dưới đó dòng chữ: Mỗi tuần gọi điện cho XX một lần, mỗi lần nhất
định phải nói chuyện hơn mười lăm phút.
Lúc đó công việc của tôi bận túi bụi thế nhưng tôi vẫn dùng bút đỏ
để đánh dấu bằng mấy dấu biểu thị nhắc nhở, cho dù tôi bận thế nào đi nữa thì
mỗi tuần cũng phải nói chuyện, tán gẫu với người bạn đang phải nằm trên giường
không cử động được ấy.
Trong một lần nói chuyện, cô ấy nói giáo sư Lâm Mạnh Bình của Đại
học Trung văn Hồng Kông sắp đến Đại học sư phạm Bắc Kinh để giảng dạy môn tâm
lý học, học vị thạc sĩ.
Sau khi cúp máy tôi bàn bạc với chồng, tôi dùng câu danh ngôn mà
Cao Bảo Ngọc viết trongNửa đêm gà gáy- “Tôi muốn đi học”.
Sau này tôi nói với người bạn đó, tôi học, tâm lý học phải cảm ơn
cái lưng của bạn.
Nghỉ trưa dưới cái nhìn của côn trùng
Tháng 2 năm 1998, tôi đã ngồi trong phòng học khoa Tâm lý của
trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, trở thành một nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên
ngành tư vấn tâm lý.
Học được nửa ngày, tôi cảm thấy hối hận lắm! Viết văn đã nhiều năm
như thế nên tính tự do đã thành thói quen, bây giờ phải ngồi trong một chiếc
bàn nhỏ hẹp như học sinh tiểu học, mặt ngước lên nghe giáo sư nói những kiến
thức mà mình không biết, quả thực cảm thấy thật vất vả.
Thời gian nghỉ ngơi mọi người bắt đầu nói cảm xúc của mình đối với
tâm lý học. Tôi cảm thấy hình như mình lạc vào khu rừng rậm nhiệt đới, xung
quanh đều là những động thực vật lạ lẫm, mon men xung quanh là rắn và thằn lằn,
làm cho tôi cảm thấy phát khiếp. Đối với tâm lý học tôi chỉ mới đọc mấy cuốn
sách của Freud và Carl Gustar Jung, còn lại những người khác đều không biết gì.
Nói đến, tôi cho rằng đó là trợ thủ Watson của thám tử Holmes. Thực ra thì ông
ấy là bậc thầy của chủ nghĩa hành vi tâm lý học. Điều này đơn giản như một
người học võ công mà không hề biết đến Thiếu Lâm Tự vậy. Lúc đó, mọi người xung
quanh không ai dám lên tiếng nói gì cả.
Thời gian ăn cơm trưa đến rồi, tôi cầm hộp cơm tiến về phía nhà
ăn. Nhà ăn ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, mỗi một hàng
đều giống như một bím tóc vừa thô vừa dài. Học sinh trong lớp đều quen biết
nhau cho nên cứ một người đứng ở hàng này là cả lớp cũng theo đó mà đứng vào,
xếp hàng lâu như thế mà hàng ngũ không những không tiến lên được bước nào nữa
mà ngược lại còn lùi về sau mấy bước. Trong các hàng ngũ lộn xộn ấy cuối cùng
cũng đến lượt tôi. Các loại rau ngon đều đã cạn đĩa, còn lại chỉ là một chút
rau cải lót đĩa mà thôi. Tôi tự lẩm bẩm nói với chính mình là đi học lại là một
việc gian khổ, tự nói như thế để an ủi chính mình. Tôi muốn ăn một miếng thịt
gà rán, trong hộp cơm thì để cơm dày 2cm, tôi bắt đầu bữa ăn đầu tiên của cuộc
sống sinh viên một lần nữa.
Tôi chầm chậm ăn miếng thịt gà, hi vọng hương vị thơm ngon của nó
có thể làm tinh thần tôi phấn chấn hơn. Thế nhưng một sự đả kích mới lại bắt
đầu. Miếng thịt gà, chẳng qua chỉ là một miếng cổ gà được cắt làm mấy khúc rồi
nhúng bột rán lên mà thôi. Tôi nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà hấp dẫn ấy rồi
cặm cụi, khó khăn nuốt cơm trắng. Lúc này có một cậu con trai đi đến, chắc thấy
bàn tôi sạch sẽ nên đến đây ngồi.
Cậu ấy hỏi tôi, cô giáo mặc thường phục đi phỏng vấn ạ? Sao lại
trà trộn cùng với học sinh thế này? Tôi cười và đáp lại, cô không phải cô giáo,
cô là học sinh.
Cậu sinh viên này cũng đang cố gắng nuốt những sợi mì nát bét và
nói tiếp, cô giáo lại nói đùa rồi. Cô lớn tuổi thế này làm sao lại là học sinh
được cơ chứ. Hơn nữa cô ăn ngon như thế này ít nhất cũng phải là tiến sĩ chứ.
Ăn xong cơm tôi giống như một linh hồn cô đơn, lạc lõng vậy, cứ
lang thang khắp sân trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh. Vô tình tôi đi đến một cái
sân nhỏ ở phía nam tòa nhà của khoa Toán học. ánh nắng mùa thu Bắc Kinh đang
trải dài trên những băng ghế, trông thật ấm áp, thỉnh thoảng có gió lại cảm
thấy se lạnh.
Tuy lạnh và mệt thế nhưng tôi vẫn ngồi. Tôi thầm nghĩ vài hôm nữa
cho dù cái ghế này có còn trống thì mình cũng không dám ngồi quá lâu. Trời
lạnh, cái lạnh dường như ngấm cả vào bụng, hơn nữa tôi cũng không còn trẻ gì
nữa. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có người chạm vào tay tôi, giật mình
tôi nghĩ chắc họ là một đôi. Tôi ngồi lui sang một bên và cảm thấy chỗ mình
nhường cho họ đủ lớn rồi, bọn họ cứ ngồi xuống đi, tôi không có ý định mở mắt
ra nhìn trộm điều gì đâu. Thế nhưng tôi cảm thấy họ rất kiên trì, chạm vào tôi
tuy ấm áp thế nhưng tôi cảm nhận được sự kiên cường của họ, xem ra họ không làm
tôi tỉnh giấc thì nhất định không chịu bỏ đi đây. Tôi chỉ còn cách nhấc hai mi
mắt nặng trĩu ra nhìn họ, thế nhưng thứ mà tôi nhìn thấy đó là hai con sâu róm
rất to, chúng đang bò lên cánh tay tôi, cái đầu ngọ nguậy nhìn xung quanh, tôi
giật mình đứng bật dậy thẳng như tên lửa, tôi vẩy mạnh tay, hai con sâu róm rơi
xuống đất. Tôi quay lại nhìn cái cây đằng sau lưng mình, trên đó dày đặc là sâu
róm, giống như có hàng ngàn con mắt nhỏ đang theo dõi tôi, tức giận tôi vì dám
xâm nhập vào lãnh địa của bọn chúng vậy.
Từ nhỏ tôi đã vô cùng sợ hãi lũ sâu róm, tôi cảm thấy chúng không
hiền từ. Tuy tôi là bộ đội, gặp chuyện đáng sợ hơn tôi cũng không bao giờ rời
tay súng, vẫn tiếp tục bình tĩnh, thế nhưng trong lòng thực chất là đang run
sợ.
Năm câu “Bởi vì cho nên”
Trong lúc này tôi chợt nảy ra một quyết định - tôi lập tức nghỉ
học! Tôi muốn về nhà rồi! Nếu nhà trường có thể trả lại học phí thì tốt quá,
thực ra nếu không trả lại cũng không sao, coi như là không may mắn, coi như tôi
bị ốm một trận, lại gãy cả lưng nữa.
Tâm trạng đào ngũ đã quyết như thế nên tôi cũng thấy thoải mái
hơn. Còn cả một buổi chiều nữa cơ mà, cho dù phải lên núi đao, biển lửa tôi
cũng cố gắng vượt qua.
Cứ như thế tôi cũng vượt qua được đến hai giờ, một lần nữa tôi lại
bước vào lớp học. Tiết học buổi chiều, giáo sư Lâm viết lên bảng đen dòng chữ:
“Bởi vì… cho nên…”.
Trong chốc lát tôi có cảm giác như được trở về với năm lớp hai.
Tôi thực sự không hiểu tại sao học nghiên cứu sinh rồi lại có tiết học như ngày
bé thế này, thế nhưng thân là học sinh một ngày thì cũng phải cố gắng học cho
hết một ngày vậy. Giáo sư Lâm giải thích đây không phải là một câu đơn giản,
bạn phải thể hiện được cảm nhận của bạn. Bạn phải phân tích được tại sao chuyện
này lại thu hút, hấp dẫn bạn. Đây quả là một buổi huấn luyện mới, hơn nữa còn
phải viết liên tục năm câu liền.
1. Bởi vì tôi nhìn thấy rất nhiều sâu róm nên
tôi cảm thấy rất thất vọng.
Khi nhìn thấy câu này tôi thấy rất vui. Một người phụ nữ lớn tuổi
trải qua bao nhiêu sóng gió như tôi lẽ nào thật sự vì một lũ sâu róm vô tri vô
giác, tự sinh tự diệt mà cảm thấy chán nản sao. Thực sự quá buồn cười. Có điều
đây thực sự là những suy nghĩ lúc đó của tôi. Mới hoàn thành có một câu đương
nhiên là không đủ rồi nên tôi vẫn phải viết tiếp.
2. Bởi vì tôi không hiểu những kiến thức cơ bản
của tâm lý học cho nên tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Khi vừa viết xong câu này tôi cảm thấy giận mình quá! Thật không
ra làm sao cả, không biết thế nào, học tập chính là sự mở đầu mới, đây không
phải là câu nói tôi luôn tự cổ vũ mình hay sao? Hôm nay sao tôi lại quên được
nhỉ?
3. Bởi vì tôi không được đào tạo chính quy ngành
tâm lý học cho nên tôi cảm thấy học hành rất vất vả.
Tôi nhìn câu trả lời rồi thoải mái gật đầu. Bởi vì đây là một sự
thật, có điều cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, có thể bù đắp được thông qua cố
gắng.
4. Bởi vì buổi trưa không có chỗ nghỉ ngơi nên
tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Chuyện này thì chính xác hoàn toàn, tôi thất vọng thở dài một cái.
Có điều, dường như không phải hoàn toàn là do điều đó mà khiến tôi cảm thấy mệt
mỏi. Có thể, nguyên nhân sâu xa hơn đó chính là tôi cảm thấy cô độc và tự ti.
5. Bởi vì cơm trưa vừa đắt vừa không hợp khẩu vị
cho nên tôi cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
Tôi cứ nghĩ rằng mình không thể nghĩ đủ năm câu “bởi vì cho nên”
được thế nhưng không ngờ tôi có thể viết ra được nhanh đến thế. Giáo sư Lâm thu
hết các bài lại, còn chúng tôi thì ai cũng quan tâm xem đáp án có đúng hay
không. Giáo sư Lâm nói, đáp án không phân rạch ròi đúng hay sai, mà việc này
chỉ muốn huấn luyện cho mọi người cảm nhận được tình cảm tâm lý của chính mình
bất cứ lúc nào. Không được râu ông nọ cắm cằm bà kia, cũng không được giá họa
cho người khác, phải tìm ra điểm làm cho cảm xúc của mình bùng phát. Giáo sư
Lâm còn giảng nữa nhưng tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ được là cách huấn luyện
như thế đã làm thay đổi chủ ý trong tôi. Tôi quyết định tiếp tục học tiếp môn
tâm lý học. Bởi vì tôi đã tìm được “bởi vì cho nên” trong tận đáy tình cảm của
mình.
Câu này nên là thế này:
Bởi vì tôi rời xa môi trường và chuyên ngành quen thuộc của mình
cho nên tôi cảm thấy cô đơn và co lại. Vì thế tôi muốn trốn tránh.
Sau khi xem lại ngọn nguồn tình cảm của mình tôi đã biết được
nguyên nhân chán nản của tôi đến từ đâu. Nó có liên quan đến miếng thịt gà rán
kia, có liên quan đến lũ sâu róm kia, có liên quan đến trợ thủ của Holmes, chứ
thực ra nó không liên quan đến giấc ngủ trưa lạnh lẽo, nhưng tất cả những thứ
này đều không phải là vấn đề mấu chốt. Vấn đề mấu chốt là tôi không có cảm giác
an toàn với sự thay đổi. Cảm giác này là phản ứng rất bình thường, nó không nên
trở thành cái cớ để quyết định công việc quan trọng.
Việc bây giờ cần làm đó là phải tiếp tục kiên trì.
Tôi ba nghìn tuổi
Từ lúc đó trở đi, tôi dùng bốn năm để hoàn thành khóa học thạc sĩ
và tiến sĩ tâm lý học. Sau đó tôi cùng với mấy người bạn nữa mở trung tâm tư
vấn tâm lý, trung tâm cũng hoạt động được mấy năm. Bởi vì trước đó người đến tư
vấn quá đông cho nên tôi thường cảm thấy đau đầu khi phải phân thân. Có người
đợi từ mùa xuân đến mùa thu mà vẫn chưa đến lượt tư vấn, có một cô gái nói với
nhân viên phụ trách sắp xếp lịch hẹn là: Tôi và chồng tôi đã quyết định ly hôn,
chúng tôi đều không cam lòng, sau đó chúng tôi quyết định nhất định phải đến
trung tâm tư vấn tâm lý của cô giáo Tất Thục Mẫn xem thế nào, xem xem cuộc hôn
nhân của chúng tôi còn cơ hội cứu vãn hay không. Nếu cô ấy cũng không có cách
gì khác thì chúng tôi chấp nhận chia tay. Nếu cô ấy còn có cách cứu vớt cuộc
hôn nhân của chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ cố gắng đến cùng. Hiện tại,
chúng tôi đã đợi mấy tháng rồi, từ khi chồi mới nhú cho đến khi lá rụng xuống,
xin hỏi chúng tôi còn phải đợi bao lâu nữa. Khi nào mới đến lượt chúng tôi.
Việc đăng ký của quý vị có đảm bảo công bằng không. Liệu có người chen vào giữa
không?...
Khi nhân viên đó nói lại câu chuyện này với tôi, tôi lại biểu hiện
rất bình thản. Thực ra hai vai tôi đang co lại, lưng nóng ran, từ cơ thể đến
tim đều cảm thấy một thứ áp lực khó nói thành lời. Tôi quyết định nghỉ việc ở
cương vị bác sĩ tâm lý lâm sàng và chuyên tâm chuyên ý vào công việc viết lách.
Tôi viết một số cuốn sổ tay tâm lý học phổ cập, và hy vọng có thể chia sẻ được
nhiều điều về tâm lý và trái tim con người. Ví dụ như đối với những người trẻ
tuổi sắp ly hôn, thì trước khi muốn chia tay họ còn muốn dành một khoảng thời
gian dài như thế để chờ đợi người khác làm công việc là cứu vớt cuộc hôn nhân
của họ, tôi tin rằng trong đáy lòng của bọn họ, họ vẫn còn rất trân trọng cuộc
hôn nhân này. Bọn họ rất bận rộn, không biết phải đi về đâu sau cuộc hôn nhân
này, bản thân bọn họ thiếu thốn khả năng tự điều trị cho chính mình. Giả sử
cuốn sổ tay của tôi đến được tay bọn họ trước khi cuộc hôn nhân của họ thực sự
đi vào ngõ cụt, có thể nhắc nhở bọn họ chú ý một chút việc này việc kia, biết
đâu lại là một cách hay?
Phần lớn thời gian tôi thường thường ngồi trên chiếc ghế sô pha
màu vàng hạt gạo để lắng nghe câu chuyện của mọi người, đêm khuya yên tĩnh mới
là thời gian để tôi viết lách, tôi mơn man sờ vào lớp bọc giả da của ghế sô pha
và chân mình, đột nhiên cảm thấy như vừa chạm vào một linh hồn thần thánh.
Dường như chiếc ghế sô pha có cảm giác, sau khi cùng tôi tiếp xúc với bao người
trải qua bao cay đắng, ngọt bùi, mỗi một gang da thuộc của nó đều có linh hồn.
Nếu ghế sô pha lúc này có thể mở miệng để nói, vì tôi mà chỉ điểm điều này điều
kia thì tôi hoàn toàn không hề ngạc nhiên. Tình cảm dạt dào và trí tuệ sâu sắc
của các chàng trai cô gái trong nhân gian đã khiến cho một vật dụng gia đình
bình thường dường như cũng bước vào một thế giới khác.
Có một số nhà báo từng hỏi tôi, sau khi bà giải đáp thắc mắc cho
bao nhiêu người như thế thì cảm giác lớn nhất của bà là gì?
Tôi trả lời, tôi đã trở nên quá già, quá già.
Nhà báo hỏi tiếp, thế rốt cuộc bà già như thế nào? Già đến mức độ
nào?
Tôi nhẩm tính một lúc rồi nói, khoảng ba nghìn tuổi.
Thấy gương mặt nhà báo lộ rõ vẻ ngạc nhiên tôi biết con số đó chắc
làm bọn họ giật mình. Nghĩ ngợi một lát, một người sống hơn ba nghìn tuổi thì
phải mình đồng da sắt như ma quỷ chứ!
Để xoa dịu nỗi sợ hãi của nhà báo, tôi vội nói nếu bạn cảm thấy ba
nghìn tuổi quá đáng sợ thì bạn có thể sửa thành năm trăm tuổi.
Tôi cảm thấy bản thân mình rất khảng khái và hào phóng, chỉ một
nhát là xóa đi 5/6 quãng thời gian vất vả của mình thì nhà báo chắc không còn
cảm thấy điều gì quá đáng nữa nhỉ?
Buổi phóng vấn hôm đó không chỉ là của một đài truyền hình mà của
nhiều nơi cùng phỏng vấn, có người nói Tất Thục Mẫn tự nhận mình là ba nghìn
tuổi, cũng có người nói Tất Thục Mẫn năm trăm tuổi. Khoảng cách giữa hai con số
là quá lớn, nên nhiều người cho rằng tôi nói năng lúc thế nọ lúc thế kia.
Từng cô gái một đều giao niềm vui nỗi buồn của cuộc đời cho tôi,
cùng với tôi mở rộng và làm sâu sắc cuộc sống của tôi, về mặt ý nghĩa này tôi
nhất định phải cảm ơn họ.
Ba nghìn tuổi cũng được, năm trăm tuổi cũng được, cũng đều chỉ là
một cách nói quá, giống như câu “Tóc trắng ba nghìn trượng”(1),
“Tuyết rơi như bão”(2), “Tóc trắng” chỉ là câu nói đùa thôi.
Cuối cùng, tôi quyết định lựa chọn cách an toàn, nói ra những thứ
đã từng là bí mật.
(1) Một câu trong bài
Thu phố ca (bài 15) của Lý Bạch. (Nguyên văn: Bạch phát tam thiên trượng, duyên
sầu tự cá trường...) - BTV.
(2) ý thơ trong bài Bắc
phong hành của Lý Bạch. (Nguyên văn: Yên sơn tuyết hoa đại như tịch, nhiễm
phiến xuy lạc Hiên Viên đài) - BTV.