Năm tháng vội vã - Phần VI - Chương 07 - 08

7

Cùng
với kì thi thử thứ nhất, thứ hai đã đến, khối mười hai thực sự bước vào giai đoạn
quyết liệt nhất. Về cơ bản giờ phút này học sinh cũng đều đã định hình, kết quả
thi thử vừa được công bố, ai thi được trường nào, các thầy cô đều đã biết sơ sơ.
Mỗi thầy cô đều phân tích tình hình điểm số của lớp mình, các mức điểm được gạch
chân xanh xanh đỏ đỏ, dường như học sinh cũng được chia thành nhiều trình độ
khác nhau.

Thành
tích của Trần Tầm và Phương Hồi đều đứng ở tốp đầu, so với cả quận cũng là đứng
đầu, vào trường điểm chắc không có vấn đề gì. Đầu tháng sáu tổ chức tuyển sinh ở
công viên Địa Đàn, ba mẹ của hai đứa đều đi, đều muốn tìm hiểu thêm một số
thông tin để điền nguyện vọng. Để không ảnh hưởng đến việc ôn thi, Trần Tầm và
Phương Hồi đều không đi theo, lần này cuối cùng thì hai đứa cũng đã có một chút
thời gian tự do tuyệt đối, phụ huynh bàn bạc nguyện vọng ở công viên, hai đứa
bàn bạc nguyện vọng qua điện thoại.

“Tớ
thấy ngành máy tính khá ổn, không phải báo chí nói thiếu nhất là sinh viên tốt
nghiệp ngành IT đó sao? Trường Đại học L ổn lắm!”. Trần Tầm kẹp ống nghe giữa đầu
vai và cằm, tay ôm cuốn Thống kê mức điểm tuyển sinh của các trường ở Bắc Kinh
và nói.

“Trang
mấy?”. Phương Hồi cũng đang cầm cuốn sách đó: “Hả! Ít nhất phải hơn 590 điểm! Đấy
là ngành đang hot ở các trường điểm!”.

“Tớ
thấy cũng không đến nỗi, kiểu gì cũng hay hơn những ngành như công nghệ sinh học!
Điểm cao như vậy không biết là học cái gì!”.

“Cậu
thấy ngành công nghệ môi trường thế nào? Vài năm gần đây vấn đề bảo vệ môi trường
ngày được coi trọng, không phải cô Thôi còn bảo bọn mình chuẩn bị một bài luận
về bảo vệ môi trường đó sao?”.

“Cũng
được, thế thì chuyên ngành đầu tiên của nguyện vọng một bọn mình chọn là máy
tính, chuyên ngành thứ hai là công nghệ môi trường nhé”.

“Thế
nguyện vọng hai thì sao?”.

“Đại
học X Bắc Kinh! Trường chuyên vớt những học sinh rớt ở nguyện vọng một! Hơn nữa
nguyện vọng hai cũng không quan trọng nữa, về cơ bản nếu không đỗ được nguyện vọng
một thì rơi xuống mức điểm thứ hai rồi, trừ phi phục tùng sự phân công ra học ở
tỉnh khác, thế cũng chẳng biết là sẽ đi đâu!”.

“Ừ!
Thế mức điểm thứ hai thì sao? Bọn mình đăng kí trường quản lí gì đó nhé, mẹ tớ
bảo học tiền tệ, bảo hiểm gì đó cũng tốt lắm, rồi còn có cả cái ngành chuyên
viên gì đó, tớ thấy những người đó đều được làm trong ngân hàng”.

“Ừ!
Tớ còn muốn học cả ngành MBA nữa! Hoặc là quản lí tài vụ gì đó, tốt nghiệp làm
giám đốc doanh nghiệp, nghe đã thấy ham rồi!”.

“Nguyện
vọng một của mức điểm thứ hai sẽ đăng kí trường W nhé! Chuyên ngành một là MBA,
nguyện vọng thứ hai quản lí tài vụ, nguyện vọng thứ ba kế toán, cậu thấy có được
không?”.

“Ừ,
đằng nào thì hai đứa mình đăng kí gần như nhau, chuyên ngành bốn, chuyên ngành
năm ở giữa có thể viết gì đó khác nhau một chút, phần trước thì phải giống
nhau!”. Trần Tầm gập sách vào nói.

“Tớ
chỉ sợ lúc đó cô Lí lại phát hiện ra...”. Phương Hồi lo lắng nói.

“Đến
giờ này chắc chắn chẳng sao đâu! Điền nguyện vọng bọn mình đâu có thể điền linh
tinh được, đều là căn cứ vào tình hình thực tế của mình để điền chứ, phụ huynh
cũng phải đồng ý, thế nên cô sẽ không nói bọn gì được bọn mình đâu!”.

“Cuối
cùng bọn mình có đỗ được cùng nhau không?”. Phương Hồi có vẻ không tin tưởng lắm,
cứ nghĩ đến thi đại học là cô lại thấy căng thẳng.

“Chắc
chắn không có vấn đề gì đâu! Cậu thử nghĩ mà xem bình thường bọn mình cũng chỉ
chênh nhau năm, sáu điểm, đều rơi vào một khoảng mà, chỉ cần phát huy bình thường,
không thể không đỗ cùng nhau được!”. Trần Tầm nói với giọng chắc nịch, thực ra
trong lòng cậu cũng không dám chắc lắm, nhưng rõ ràng Phương Hồi cũng không
chia sẻ được gì, cô càng lo lắng hơn cậu, chính vì thế cậu chỉ có thể ra sức
thuyết phục hai người, chắc chắn là có thể.

Cuối
cùng nguyện vọng mà hai đứa điền vẫn lệch nhau một chút về chuyên ngành, ba mẹ
hai đứa dựa vào những ngành mà mình có hứng thú làm xuất phát điểm, nhưng nói
thực là hồi đó học sinh lớp mười hai cũng chẳng có gì gọi là hứng thú, sở thích
gần như không được quan tâm, hầu hết mọi người không dùng chí hướng đích thực của
mình để quyết định tương lai mà vẫn đứng trên góc độ xin việc sau này để quyết
định. Biết làm thế nào, người Trung Quốc đông như vậy, buộc phải coi trọng nền
tảng kinh tế, coi trọng tiền lương trước, sau đó mới có thể xem xét phát triển
kiến trúc thượng tầng. Đây là tình hình cơ bản của đất nước trong giai đoạn đầu
xã hội chủ nghĩa, những vấn đề chính trị bắt buộc phải quan tâm, tất cả mọi người
đã thuộc làu làu từ nhỏ tới lớn, đến bây giờ cũng vẫn lĩnh hội được một cách
sâu sắc.

Nhưng
may mà nhìn từ trên xuống dưới trường mà họ đăng kí thi đều trùng nhau, nếu
phát huy bình thường, cùng lắm là không cùng chuyên ngành, nhưng vẫn bảo đảm được
là học cùng trường.

Sau
đó không lâu, cả khối mười hai trong quận bắt đầu bình chọn học sinh ba tốt của
quận, mỗi lớp giới thiệu hai học sinh, sau đó cả khối sẽ bỏ phiếu cho từng ứng
cử viên của từng lớp, cuối cùng sẽ lấy bốn người. Danh hiệu này không chỉ là niềm
vinh dự, mà còn có thể được cộng hai mươi điểm cho điểm thi đại học, là một ưu
thế cực lớn. Mặc dù Trần Tầm không được làm lớp trưởng lớp A, nhưng vì trước đó
cậu đều có chức vụ trong hội học sinh và đoàn trường, đạt được không ít thành
tích xuất sắc, cộng với lời giới thiệu của cô Hầu, thế nên được bổ nhiệm làm bí
thư đoàn lớp A. Lần này cậu cũng được đưa vào danh sách ứng cử viên, khi lớp A
bỏ phiếu, cậu đã bỏ cho mình một phiếu, mặc dù không hợp với tiêu chuẩn làm người
phải khiêm tốn, thận trọng của Trung Quốc, nhưng lúc này đây Trần Tầm cũng
không quan tâm gì nhiều nữa.

Ai
ngờ lúc đọc phiếu, Trần Tầm bất ngờ phát hiện ra rằng hóa ra mình rất được lòng
mọi người, thấy các tờ phiếu, tờ nào cũng có tên mình, nhưng cậu lại không sao
vui lên được. Cậu thầm nghĩ ngộ nhỡ được một trăm phần trăm phiếu thì tất cả mọi
người đều biết cậu bỏ phiếu cho mình, như thế sẽ ngại biết bao. Trong lúc cậu
đang rầu rĩ thì đột nhiên có một phiếu không có tên cậu, Trần Tầm không hề buồn
bã mà lại hào hứng hẳn lên, cuối cùng với số phiếu của lớp chỉ thiếu một, hai
trăm ba mươi tư phiếu trong khối, Trần Tầm đã được cộng thêm hai mươi điểm.

Trần
Tầm kể chuyện này cho Triệu Diệp và Kiều Nhiên, hai đứa đều rủa cậu số hên, người
không bỏ phiếu cho cậu đó lại cho cậu cái thang để xuống nước, còn không kể được
cho người khác, chắc chắn trong lòng sẽ rất ấm ức. Trần Tầm vô cùng đắc ý, ra sức
cảm ơn người nặc danh đã giúp cậu một việc rất lớn, mặc dù cuối cùng không đoán
được ra người đó là ai, nhưng thực sự cậu không hề để tâm.

Người
khá để tâm đến chuyện này là Phương Hồi, cô thấy thấp thỏm không yên vì khoảng
cách hai mươi điểm này giữa họ.

Hai
tuần trước khi đến “ba ngày đen tối”, trường đã cho học sinh nghỉ học, cho học
sinh giai đoạn cuối cùng để tự ôn, như thế sẽ giúp học sinh bổ sung cho mình những
kiến thức còn trống hơn, hàng ngày chỉ sắp xếp cho giáo viên giải đáp những thắc
mắc ở trường. Ngày cuối cùng ở trường, bầu không khí toát lên một vẻ u buồn, cô
giáo nào cũng chúc họ đạt được thành tích tốt, mỗi tiết học đều trở thành giờ
giao lưu cuối cùng giữa giáo viên và học sinh, mỗi lần chuông reo đều dùng tiếng
vỗ tay để cảm ơn công lao dạy dỗ của thầy cô. Bạn bè chào tạm biệt nhau và
khích lệ nhau, có người viết lưu bút, có người lấy ra ảnh tập thể để mọi người
kí tên ra đằng sau, có người cởi cả áo đồng phục ra để bạn bè và thầy cô viết
vài lời lên đó.

Buổi
trưa, đám Phương Hồi đã ngồi ăn với nhau, cả năm vừa qua, bọn họ không tụ tập
gì với nhau, đợt vừa lên lớp mười hai có đi ăn với nhau một lần, lúc ra về thì
gặp các cô giáo khối mười hai vừa ra khỏi quán ăn bên cạnh. Và thế là cô giáo lớp
nào lại tìm trò lớp đó, cô khoác vai trò, vừa đi vừa dặn dò trò. Và khi họ gặp
gỡ nhau lần nữa, đã là ngày cuối cùng của thời cấp ba. Mặc dù mấy đứa vẫn nói
cười rôm rả, nhưng trong lòng đều cảm thấy hụt hẫng.

Mấy
đứa ngồi với nhau dưới một cái cây lớn ở sân sau của trường, đứa nào cũng nhìn
vườn trường vô cùng quen thuộc nhưng sắp phải chia tay, nơi đã ghi dấu bao nụ
cười và nước mắt, nỗi buồn lúc chia tay tràn ngập trong lòng.

“Lớp
mười bọn mình đã để xe ở đây đúng không? Hồi đó tớ và Phương Hồi tan học cùng về
nhà! Cậu cũng tệ thật! Vào học hơn một tháng mà không nói câu nào với tớ, làm tớ
cụt hứng quá!”. Triệu Diệp chỉ vào một bãi đất trống nói.

“Cậu
còn nói nữa à! Cậu còn lừa tớ là nhà cậu ở Đức Ngoại!”. Phương Hồi cười nói.

“Đúng
vậy! Như thế mà còn không lọt được vào mắt xanh của cậu, để gã Trần Tầm nhanh
chân chiếm trước!”. Triệu Diệp giả vờ thở dài nói.

“Không
sợ trộm lấy, chỉ sợ trộm có ý đồ! Không biết Trần Tầm có ý đồ với Phương Hồi từ
bao giờ!”. Lâm Gia Mạt tiếp lời: “Niềm mơ ước của bao cô gái trường F đã bị chấm
dứt từ đó!”.

“Đúng
vậy! Đầu tiên rõ ràng là Kiều Nhiên và Phương Hồi thân với nhau hơn, tớ nhớ hồi
đó hai đứa cậu thường xuyên làm bài tập cùng nhau!”. Triệu Diệp gật đầu nói.

Phương
Hồi hơi đỏ mặt, Kiều Nhiên bèn nói: “Thôi đi! Tớ và Phương Hồi có tình bạn cách
mạng vĩ đại trong sáng nhất! Các cậu phải nói là Phương Hồi đã giải cứu cho tất
cả các chị em trường F, nếu không sẽ có bao nhiêu cô bị gã Trần Tầm làm lỡ dở đời
hoa!”.

“Hê,
không nói chuyện với mấy người nữa, mấy người vẫn chưa thấy chán đúng không!”.
Trần Tầm trợn mắt nói: “Đừng hạ bệ hình ảnh huy hoàng của tớ, có ai không biết
tớ đã lập công lớn cho trường F! Thứ hai tuần nào tớ chẳng kéo cờ? Giúp đỡ người
già trẻ em đều có tớ tham gia đúng không? NATO tấn công đại sứ quán Trung Quốc
tớ cũng đi biểu tình đúng không? Năm mươi năm Quốc khánh, Ma Cao trở về với
Trung Quốc, chào đón thế kỉ mới tớ đều cống hiến sức mình. Cúp Nike tớ bị
thương nhẹ mà vẫn tham gia và giành chức vô địch đúng không? Cuộc sống của tớ
thời cấp ba có thể tổng kết bằng một chữ, tuyệt! Hai chữ rất tuyệt! Ba chữ vô
cùng tuyệt! Bốn chữ tuyệt không thể chê!”.

“Thôi
đi! Chưa gặp người nào chai mặt như người này! Cậu tưởng mình là lãnh đạo quốc
gia à! Làm như việc gì cũng có cậu ấy!”. Lâm Gia Mạt lườm Trần Tầm một cái mắng.

“Gia
Mạt, cậu gớm nhỉ! Uổng cái công tớ coi cậu là bạn thân nhất quá, trong lúc cậu
chán đời nhất tớ đã khích lệ cậu, trong lúc cậu thành công nhất tớ đã định hướng
cho cậu! Đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, bữa cơm đầu tiên cậu ăn ở trường F khi mới
chuyển trường là do tớ tranh cho cậu!”. Trần Tầm giả bộ đau đớn nói.

“Nói
linh tinh! Rõ ràng là tớ và Gia Mạt chia nhau!”. Phương Hồi cười vạch mặt Trần
Tầm.

“Cậu
là bạn gái tớ thật hả... lúc nào cũng chỉ bênh người khác!”. Trần Tầm xị mặt
nói.

“Nhưng
nói thật là tớ cảm thấy sự lựa chọn sáng suốt nhất trong kiếp này là đến trường
F, điều may mắn nhất là được quen các cậu!”. Lâm Gia Mạt giang tay ra nói lớn.

“Tớ
cũng vậy!”. Trần Tầm cũng giơ cao tay lên kéo cô nói.

“Tớ
cũng thế!”. Phương Hồi túm chặt tay Trần Tầm.

“Tớ
cũng thế!”. Kiều Nhiên lập tức nắm chặt tay Phương Hồi.

“Tớ
cũng thế!”. Triệu Diệp nắm chặt Kiều Nhiên, năm đứa thành một hàng thẳng.

“Ấy!”.
Một lát sau, Triệu Diệp lấy vai huých lên mặt nói: “Tớ thấy bọn mình như thế
này rất ngố, nhưng không hiểu sao tớ lại muốn khóc mới chết chứ!”.

“Ghét
quá, cậu đừng gợi lên nữa!”. Lâm Gia Mạt sụt sịt nói.

“Tớ
thực sự chỉ muốn nắm tay nhau như thế này, mãi mãi không bao giờ chia tay”. Kiều
Nhiên nhắm mắt lại nói.

“Bọn
mình mãi mãi không bao giờ xa nhau! Không ai có thể chia tách được bọn mình! Tớ
không tin nữa, thế gian sẽ có bữa tiệc không bao giờ tàn, mấy đứa bọn mình sẽ
không thể tàn được!”. Trần Tầm nói lớn.

“Bọn
mình để lại cái gì đó ở trường làm kỉ niệm đi, của riêng năm đứa mình thôi!”.
Giọng Phương Hồi hơi lạc đi.

“Ừ!
Khắc tên mấy đứa mình lên cây nhé!”. Triệu Diệp ngồi thụp xuống dưới gốc cây và
nói: “Khắc ở đây nhé, mọi người sẽ khó phát hiện! Sau này quay lại bọn mình
cũng dễ tìm!”.

Mấy
đứa đều không phản đối gì, chúng lần lượt lấy chìa khóa khắc tên mình lên cây.
Mấy cái tên liền sát vào nhau, tựa như lớn lên cùng nhau vậy, cuối cùng Trần Tầm
khắc lên dòng chữ này: “Chúng tôi mãi mãi không bao giờ xa nhau, 6-2001”.

Lúc
kể đến đây, Phương Hồi mỉm cười rất hạnh phúc, tôi nhìn nụ cười của cô mà trong
lòng vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Tôi nghĩ cho dù sau này mỗi người trong bọn họ
có cuộc sống như thế nào, dù ở chân trời góc biển hay mỗi người một phương, những
con chữ đó đều đã khắc thay cho họ những tình cảm chân thành của những năm
tháng đó, có lẽ sau này cuộc sống sẽ có rất nhiều đổi thay, nhưng dưới gốc cây
đó, các chàng trai cô gái mười mấy tuổi như họ đã được ghi khắc vĩnh hằng, tuổi
trẻ từ đó không bao giờ già nua.

8

Tháng
bảy nóng nực, ba ngày thi đại học ông trời không thương tình, dường như để cho
mọi người có một ấn tượng thật sâu sắc về năm đó, thời tiết vẫn vô cùng ngột ngạt,
không hề có dấu hiệu mát mẻ.

Chiếc
quạt điện cũ trên đầu vừa kêu o o vừa chậm rãi tạo gió, xung quanh có một số
thí sinh hơi mập, không chịu được bèn đưa khăn lên lau mồ hôi, Phương Hồi nhìn
những bài thi nửa quen thuộc, nửa xa lạ trên đề thi và mím chặt môi lại.

Những
ngày vừa qua cô thường xuyên đến thư viện Bắc Kinh để ôn thi, từ chín giờ sáng
đến chín giờ tối. Giữa chừng Trần Tầm có đi tìm cô mấy lần, buổi trưa hai đứa
cùng đến nhà ăn của thư viện mua cơm, sáu tệ một suất, một món thịt, một món
rau, tranh thủ vừa ăn vừa nói chuyện, đối chiếu công thức gì đó. Có lúc họ cũng
đi loanh quanh trong thư viện, nghịch máy tính chuyên dùng để tra cứu sách, hoặc
đoán người thứ mấy ngồi ở bàn thứ mấy trong phòng đọc đang chuẩn bị thi gì.

Trần
Tầm đến không lâu, sau khi cậu ra về, Phương Hồi cảm thấy vô cùng hụt hẫng,
hành lang thư viện có dãy cửa kính, qua đó cô có thể nhìn thấy bóng Trần Tầm ra
về, cậu mải miết đạp xe, cuối cùng mất hút trước mắt cô. Sau đó Phương Hồi uể oải
quay về bàn, tiếp tục làm các đề thi không bao giờ có thể làm hết.

Ngày
mồng sáu tháng bảy, Trần Tầm không vội về, hai đứa ngồi trước bậc đá ở tầng một
của thư viện nói chuyện.

“Cậu
thấy căng thẳng không?”. Phương Hồi hỏi.

“Hơi
hơi...”. Trần Tầm ngần ngừ nói: “Cảm thấy không đủ thời gian, nhưng lại muốn
thi sớm cho xong. Còn cậu?”.

“Tớ
cũng vậy”. Phương Hồi cúi đầu xuống: “Nhưng tớ đã cố gắng hết sức rồi”.

“Thế
thì được rồi”. Trần Tầm khẽ vuốt tóc cô nói: “Cậu biết tớ lo nhất điều gì
không? Tớ sợ bọn mình không vào được một trường... Trường L điểm cao như vậy,
có lúc tớ nghĩ hay là bọn mình thi trường W cho xong chuyện!”.

Trái
tim Phương Hồi giật thột một cái, hai bàn tay vặn vào nhau, Trần Tầm nói trúng
nỗi sợ hãi trong lòng cô, sau đó hai đứa lại nói chuyện linh tinh một hồi, trước
khi ra về, Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, ghé sát vào tai cô nói: “Phương Hồi, cậu
nhớ nhé, bọn mình còn phải học bốn năm đại học cùng nhau nữa! Thế nên nhất định
cậu phải cố gắng thi cho tốt, nhớ chưa?”.

“Ừ...
cậu cũng thế nhé!”. Phương Hồi gục đầu vào lòng Trần Tầm và gật đầu, trên ngực
cậu đọng lại một vệt nước mắt.

Đêm
hôm đó cô lại mất ngủ, chắc cũng chỉ ngủ được hai, ba tiếng đồng hồ, không biết
do căng thẳng hay vì sao lúc thì mơ về thi đại học, lúc lại mơ về Trần Tầm, gần
như là ngủ không ngon giấc. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huy của cô
trong ngày thi hôm sau, ngày đầu tiên còn đỡ, đến ngày hôm sau mất ngủ tiếp, với
một tâm trạng bồn chồn bất an, cô lại càng thi khó khăn hơn.

Rồi
cô lại cùng địa điểm thi với Trần Tầm và Triệu Diệp, vừa thi xong Triệu Diệp liền
hỏi Trần Tầm đáp án, nghe thấy con số khác hẳn với mình, Phương Hồi thấy chán hẳn.
Trần Tầm đã nhận ra vẻ khác thường của cô, nhưng hỏi cô, cô chỉ nói là không
sao. Trước giờ thi buổi chiều, Phương Hồi liền kéo Trần Tầm lại, cố gắng kìm chế
không khóc và nói cậu cố lên nhé, nhất định phải thi được vào trường L. Dần dần
Trần Tầm đã cảm nhận ra được vấn đề, có lẽ Phương Hồi đã tụt đằng sau cậu, nếu
bây giờ cậu tiếp tục tiến bước thì chắc chắn hai người sẽ xa nhau.

Từ
trước đến nay vật lí là môn tủ của Trần Tầm, nhưng hôm đó khi làm đến câu cuối
cùng, cậu liền ngần ngừ. Đề thi này về cơ bản cậu đều làm được, nếu không có gì
bất trắc thì ít nhất được một trăm hai mươi điểm, còn bình thường Phương Hồi học
vật lí không tốt lắm, cùng lắm được một trăm điểm. Cộng với hai mươi điểm ưu
tiên của Trần Tầm, khoảng cách giữa họ phải trên bốn mươi điểm, thi đại học mà
cách nhau bốn mươi điểm thì có thể cách nhau mười bảy, mười tám trường, Trần Tầm
nghĩ khá lâu, cuối cùng vẫn để trống bài đó không làm.

Thực
ra lúc chuông reo, Trần Tầm cũng thấy hơi hối hận, dù gì thì đây cũng là kết quả
của mười hai năm đèn sách, liên quan đến cả cuộc đời sau này, ai mà biết liệu
có vì bài này mà thay đổi cả cuộc đời hay không. Nhưng khi ra khỏi phòng thi,
nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Phương Hồi, Trần Tầm lại thấy yên tâm, cậu cảm
thấy tự hào vì đã hi sinh cho tình yêu, lúc đó cậu vẫn chưa biết rõ cuộc đời của
mình trong tương lai quan trọng hay Phương Hồi quan trọng hơn, trong lòng cậu
chắc chắn là như nhau, vì thế cậu cảm thấy đáng phải làm như vậy.

Mười
một rưỡi ngày mồng chín tháng bảy, sau khi chuông reo, dường như cả Bắc Kinh đều
có cảm giác kì thi quan trọng đã kết thúc. Thành hay bại đều đã không thể thay
đổi, chỉ còn cách là chờ đợi một thời gian mới biết ai là anh hùng. Ra khỏi phòng
thi sẽ cảm nhận được rất nhiều tâm trạng khác nhau, có người không kìm chế được
hào hứng nói đủ mọi chuyện, có người buồn bã, chán nản thậm chí là khóc, có người
ném hết sách vở, bút, thước vào thùng rác, cũng có người xé giấy ghi tên và số
báo danh của mình dính trên bàn ra và cất đi cẩn thận. Cho dù là niên đại nào,
những kì thi như thế nà đều có thể coi là những vở bi hài kịch của cuộc đời con
người.

Lúc
ra khỏi cổng, Phương Hồi nhìn thấy Trần Tầm và Triệu Diệp đã lấy xe xong và
đang đợi cô. Lúc đó Trần Tầm đang nói chuyện, Triệu Diệp chỉ ra đằng sau, Trần
Tẩm ngoảnh đầu lại và nở một nụ cười rất tươi, cậu ra sức vẫy tay và vỗ lên
khung xe đạp của mình. Phương Hồi nói lúc đó cô có cảm giác như muốn khóc,
nhưng cô không khóc, mà chạy ngay về phía Trần Tầm, chạy về nơi có ánh nắng rực
rỡ nhất trong trái tim cô.

Bọn
họ đã gặp nhau ở cổng trường F, vừa đến Lâm Gia Mạt liền kéo ngay Phương Hồi,
hào hứng nói: “Cuối cùng thì đã thi xong! Cha mẹ ơi, sao đến bây giờ tớ lại cảm
thấy không thực tế tí nào cả!”.

“Ừ!
Vậy là coi như bọn mình đã tốt nghiệp rồi đấy!”. Phương Hồi gật đầu nói.

“Không
phải coi như mà là thực sự”. Triệu Diệp tiếp lời nói: “Kể từ năm lớp mười hai -
khi tuyên thệ trở thành người lớn là bọn mình đã có quyền công dân rồi, cũng sắp
hai mươi rồi. Kể từ hôm bọn mình khắc tên lên cây là bọn mình đã bye bye trường
F rồi. Bọn mình đã thi xong từ lúc nãy rồi. Các anh chị em, bọn mình có thể bắt
đầu cuộc chinh chiến mới - đến đường Quỹ chứ?”.

“Đi
thôi đi thôi!”. Trần Tầm khua tay nói: “Hôm nay chắc chắn phải ăn một bữa thật
đã”.

Mấy
đứa đến đường Quỹ, ngồi xúm quanh nhau. Triệu Diệp liền gọi luôn hai mươi con
tôm cay, hồi đó Bắc Kinh rất chuộng ăn món này, hai tệ một con, ngon mà lại rẻ,
cả đường Quỹ đều là các quán bán tôm cay. Ngày mồng chín tháng bảy năm ngoái,
khu vực này là mảnh trời riêng của món lẩu cay, văn hóa ẩm thực cũng giống tâm
trạng con người, luôn luôn có sự thay đổi.

“Triệu
Diệp, ông ăn ít thôi! Ông xem xem chỗ ông có bao nhiêu vỏ hả? Đừng có ăn tham
như thế!”. Trần Tầm gõ đũa xuống tay Triệu Diệp.

“Đâu
có, Gia Mạt cũng bỏ vỏ ở chỗ tôi mà!”. Triệu Diệp vội gạt vỏ sang chỗ Lâm Gia Mạt.

“Thôi
đi! Tôi ăn tôi để chỗ tôi chứ! Ai làm như ông!”. Lâm Gia Mạt đẩy cậu ta ra nói.

“Thôi
đi bà, đó là vì tôi sợ ruồi nó đậu vào, bà không thấy có mấy con cứ bay qua bay
lại à!”. Triệu Diệp khua đũa nói.

“Sao
tôi không nhìn thấy nhỉ, chỉ thấy cậu loanh quanh ở đó thôi!”. Kiều Nhiên cười
nói.

“Hê!
Tôi nói mà ông không tin à! Tôi sẽ gắp cho ông một con!”. Triệu Diệp nói với vẻ
rất trịnh trọng.

“Cậu
còn gắp được ruồi hả?”. Phương Hồi sửng sốt hỏi.

“Chứ
sao! Bàn tay vô hình của tớ đâu có phải luyện công cốc đâu!”. Triệu Diệp bắt
chước điệu bộ của Phương Thế Ngọc(*) nói.

(*) Nhân vật võ hiệp truyền thuyết sống ở cuối nhà Minh,
đầu nhà Thanh của Trung Quốc.

“Ông
bốc phét giỏi thật đấy! Tôi còn có bàn chân vô hình nữa!”. Trần Tầm đá Triệu Diệp
một cái.

“Co
ngay bộ vó của ông vào đi! Cũng vì hôm nay vừa thi xong nên tôi mới hết nguyên
khí, tôi mà thò tay ra thế này...”. Triệu Diệp cầm đũa lên ra sức gắp vào không
khí rồi bất chợt kêu lớn: “Coi này, coi này! Thấy chưa! Đây không phải là ruồi
thì là gì! M.kiếp! Đây được coi là thời khắc lịch sử, các cậu hãy ghi nhớ nấy!”.

Đúng
là đôi đũa của Triệu Diệp gặp đúng được một con ruồi thật, đám Phương Hồi liền
xúm lại xem, đứa nào cũng vô cùng sửng sốt, đều nói đúng là Triệu Diệp cao tay
thật. Nhưng khi cậu ta đang cao hứng bốc phét lên tận trên mây, đôi đũa buông
ra, con ruồi rơi ngay xuống nửa đĩa tôm cay còn lại, cả bọn đang ồn ào bỗng im
bặt, đầu tiên là mắt cùng rơi tự do với xác con ruồi, sau đó trợn trừng nhìn
Triệu Diệp.

Triệu
Diệp giơ đũa lên sững người ra trong hai giây rồi bất chợt quay ra gọi lớn: “Chị
ơi! Thức ăn của cửa hàng chị có ruồi! Thế này là thế nào! Có định giữ vệ sinh
không đấy?”.

Nhân
viên phục vụ vội chạy đến, vừa cười vừa xin lỗi rối rít rồi đổi miễn phí cho họ
một đĩa mới. Triệu Diệp hùng hồn trách cứ người ta khiến Trần Tầm và Kiều Nhiên
đều không nén được cười. Đến khi chị nhân viên đi rồi, Trần Tầm liền chỉ vào
mũi cậu ta nói: “Ông gớm thật đấy! Chỉ thích được ăn hời! Đi xe bus chắc hay trốn
vé lắm nhỉ?”.

“Ông
không thích ăn hời thì lát ông đừng ăn nữa! Tôi coi đây là nhà hàng chúc mừng
thắng lợi thi cử cho bọn mình!”. Triệu Diệp lắc đầu nói.

“Thế
thì gọi thêm đồ ăn đi!”. Phương Hồi cười nói.

“Không
cần, vốn là chỗ bọn họ có ruồi, đây là do Triệu Diệp chỉ gắp bâng quơ mà gắp được
thôi, có khi ở trong bếp vẫn còn đầy con chưa gắp được, bọn mình cũng không có
gì là quá đáng đâu! Hơn nữa cậu tưởng bọn họ phải bù lỗ ả? Còn lâu! Chỉ có điều
là lãi ít đi một chút thôi!”. Lâm Gia Mạt nói: “Trần Tầm, lớp bọn mình mà liên
hoan thì đừng đặt bàn ở đây, tớ thấy đầu bên kia có quán ăn Hồ Nam rộng rãi, vệ
sinh”.

“Ừ,
ngày mai tớ và Kiều Nhiên sẽ đi xem, được không Kiều Nhiên, cậu không có việc
gì chứ?”. Trần Tầm quay đầu sang hỏi Kiều Nhiền, còn Kiều Nhiên hình như không
nghe thấy lời cậu, thẫn thờ nhìn chiếc đĩa trước mặt.

“Hê!
Có nghe thấy không? Thi cử nhiều nên tẩu hỏa nhập ma à?”. Trần Tầm huých mạnh
Kiều Nhiên một cái nói.

“Ừ,
ok”. Kiều Nhiên trở về với thực tại nói.

“Có
phải cậu đang nghĩ nên báo cáo thành tích với ba mẹ cậu thế nào không? Ba mẹ cậu
đang ở Anh nhỉ? Không quản được cậu, thi trượt cũng chẳng sao”. Triệu Diệp vỗ
vai Kiều Nhiên nói.

“Ba
mẹ cậu chưa về nước à?”. Lâm Gia Mạt trợn mắt tròn xoe hỏi: “Thế hôm nào bọn
mình đến nhà Kiều Nhiên chơi một đêm đi! Đằng nào thì nhà cậu ấy cũng không có
ai, bọn mình tán phét, đánh bài được không?”.

“Ý
tưởng hay đó... Kiều Nhiên, thế có được không?”. Triệu Diệp hào hứng hỏi.

“Dĩ
nhiên là được rồi! Nhà tớ luôn mở cửa đón chào chác cậu! Một hai ngày tới nhé,
các cậu chọn ngày đi?”. Kiều Nhiên dang tay ra nói.

“Không
được đâu... chắc chắn ba mẹ tớ đều không đồng ý...”. Phương Hồi nói nhỏ.

“Không
sao, cậu cứ nói là đến nhà tớ, tớ sẽ che giấu cho cậu!”. Lâm Gia Mạt nói.

“Đúng
vậy! Từ trước tới tay bọn mình chưa bao giờ được thoải mái thế này, tranh thủ
lúc chưa có điểm, chơi một bữa cho thật đã”. Trần Tầm nói: “Cậu cứ nói với ba mẹ
cậu là đến nhà Gia Mạt, chắc không có vấn đề gì đâu”.

“Ừ,
để tớ thử xem!”. Phương Hồi gật đầu nói.

“Thôi
cứ thế nhé! Quyết định để vào ngày lớp mình liên hoan, tranh thủ cho sớm, nhớ
mang theo đồ đạc, liên hoan xong đến thẳng nhà Kiều Nhiên luôn!”. Triệu Diệp vỗ
bàn nói lớn.

“OK!
Ngày hai mươi mốt mới có điểm, bọn mình phải tranh thủ lợi dụng thời gian này,
cũng có thể ra ngoại ô chơi! Mọi người bảo dốc Dã Tam, Linh Sơn đều đẹp lắm!”.
Lâm Gia Mạt vỗ tay nói.

“No
vấn đề! Phải lên kế hoạch thôi”. Kiều Nhiên cười nói.

Cả
đám cười nói rất rôm rả, trở thành góc ồn ào nhất trong quán ăn đó, thực khách bên
cạnh đều đưa mắt nhìn sang, họ không biết rằng, thực ra sự náo nhiệt, ồn ào chỉ
là khởi đầu cho sự tàn cuộc, đối với mấy đứa trẻ này, ngày chia tay đã đến gần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3