Hoa Tư dẫn - Phần IV - Chương 4 - Phần 1

Chương 4

Giờ
Tý đang nhích đến gần theo tiếng trống điểm canh trong Trần cung, đây sẽ là đêm
trăng cuối cùng của tôi trên đời.

Trên
mặt cây đàn gỗ đồng đặt trong hầm băng đã đọng hơi nước, tôi ngồi trước cầm đài,
bó người trong chiếc áo lông chồn rộng thùng do Tô Nghi mang đến, khi ánh nến đầu
tiên tắt phụt cùng với tiếng trống báo giờ Tý, tôi khẽ niệm lời chú từ những vết
nứt của viên giao châu thoát ra quanh quẩn trong ý thức.

Tôi
luôn cho là mình không đến nỗi phải dùng đến nó, những bậc tiền bối có kết cục bi
thảm do tu luyện Hoa Tư dẫn, tôi biết khúc cuối cùng họ đều gảy cho chính mình,
hơn nữa đa phần chính là Hoa Tư điệu Tý Ngọ.


quá nhiều mộng đẹp, cuối cùng có ngày chìm đắm trong đó không thoát ra được, đó
là tham vọng của con người, mặc dù tôi không vì bản thân nhưng cũng có ước vọng,
luyến tiếc trong lòng không thể nói ra.

Tiếng
đàn dìu dặt cùng lời chú chầm chậm vang lên, hầm băng tối om đột nhiên bừng sáng,
trong cảnh đất trời rung chuyển, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt, bàn
tay bị ai chộp lấy, bên tai vang lên tiếng thét như tiếng hổ gầm, tích tắc tôi đoán
ra người đó là ai, khi cả người đã đi vào mộng cảnh do Hoa Tư điệu Tý Ngọ dệt ra,
chân vừa chạm đất, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cau có của Quân Vỹ, cúi
đầu lại thấy Tiểu Hoàng nằm phục dưới chân.

Tôi
bỗng chốc không biết nói sao. Quân Vỹ nghiêng đầu nói: “Muội định làm gì, huynh
đã nghe Tô Nghi nói hết rồi, đừng trách cô ấy”. Ngừng một lát, cúi nhìn tôi, “Cha
và huynh tìm muội mãi, khi muội vui, đương nhiên không cần đến huynh, nhưng khi
muội buồn, A Phất, tại sao không đến tìm huynh?”.

Tôi
cúi đầu vuốt ve Tiểu Hoàng: “Quân sư phụ có khỏe không? Nghe nói Mộ Ngôn không làm
khó sư phụ”. Ngẫm nghĩ một lát, lấy giọng vui vẻ thoải mái nhất nói với anh ta,
“Đại khái như huynh đã biết, đây là ngày cuối cùng của muội, thực ra huynh nên coi
là muội đã chết, bắt đầu từ khi muội được tái sinh, huynh cũng biết ngày đó sẽ đến,
phải không? Nhưng muội muốn dùng mấy ngày cuối cùng này làm một việc có ý nghĩa,
huynh định ngăn cản muội sao?”.

Tiểu
Hoàng sau một hồi hốt hoảng ra sức liếm tay tôi, đương nhiên nó không hiểu chuyện
gì đang xảy ra, giọng khàn đặc của Quân Vỹ từ phía trên vọng xuống: “Không, huynh
đến là để giúp muội”.

Tôi
kinh ngạc, không phải vì lời của Quân Vỹ, mà bởi vì giọng nói run run của mình:
“Quân Vỹ, huynh hãy đỡ muội, chân muội tê không đứng lên được”.

Tôi
ngửi thấy mùi hương dưới ánh trăng, đó là mùi y phục của Quân Vỹ được xông hương,
đã lâu không ngửi thấy, tôi lại có thể khôi phục tri giác rồi sao?

Hơi
thở lan ra trong không khí, ngưng thành làn sương trăng trắng, Tiểu Hoàng liếm tay
tôi, răng nanh cào vào tay đau điếng, tôi nhăn mặt. Cuối cùng vẫn chưa dám tin,
tri giác của tôi đã khôi phục thật rồi.

Quân
Vỹ đưa cho tôi chiếc gương, trong gương hiện lên một vầng trán trắng ngần, vết sẹo
khiến tôi buồn khổ bao ngày đã biến mất, dường như đã trở về thời hoàng kim, tuổi
mười bảy đẹp nhất của tôi.

Phải,
đây là lúc tôi đẹp nhất.

Xưa
nay, tôi luôn muốn Mộ Ngôn nhìn thấy tôi như thế này. Quả là Hoa Tư điệu Tý Ngọ
lấy sinh mệnh của mình gảy cho người khác, không ngờ lại có thể khiến tôi được thỏa
mãn ước nguyện của mình, tính mạng này quả thật đổi không oan.

Quân
Vỹ mỉm cười nhìn vẻ kinh ngạc của tôi, đề nghị nhân dịp này nên đến tửu lầu ăn mừng
một trận. Ý kiến rất hay, huống hồ Tiểu Hoàng vừa nghe nói đi tửu lầu đã sướng rơn
lăn tròn một vòng, nhưng tôi vẫn sốt ruột nói: “Thời gian không còn nhiều, nên đi
tìm Mộ Ngôn đã”.

Quân
Vỹ cau mày, chỉ một câu đã hoàn toàn thuyết phục tôi: “Trong mộng cảnh này muội
đã là một người sống, không phải như trước. Muội không ăn làm sao có sức đi tìm
anh ta”.

Rất
may chỗ đang đứng không phải là cánh đồng hoang, đi theo Quân Vỹ một hồi đã nhìn
thấy tửu lầu. Có thể một lần nữa đi lại trên thế gian như một người sống, mặc dù
trong mộng cảnh tôi cũng thấy sung sướng vô chừng.

Trên
đầu có hạt mưa, từng giọt rơi xuống mặt sông, gợn lên những vòng tròn nhỏ lan tỏa,
bầu trời mùa đông màu chì nằng nặng, in bóng xuống mặt sông trong vắt, bên sông
là tửu lầu. Bụng đói cồn cào, tôi sải bước đi vào cửa lớn, đang đảo mắt lựa chọn
chỗ ngồi, ánh mắt lướt đến chiếc bàn bên cửa sổ, đột nhiên không thể nào di chuyển
được nữa.

Hai
cánh cửa mở toang, rèm trúc cuốn cao, một cành mai trắng để trên mặt bàn gỗ hình
vuông. Sắc mai trinh trắng nổi bật bên cạnh bình rượu sứ màu lam nhẵn bóng long
lanh như giọt sương đầu cành. Ống tay áo gấm đen huyền của chàng trai phủ trên bàn
tay đang cầm bình rượu, trên sống mũi là chiếc mặt nạ màu bạc.

Mộ
Ngôn. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Chàng
hơi ngẩng đầu, hình như đang lắng nghe chàng trai trẻ vận áo trắng đối diện nói,
do người đó quay lưng lại, chỉ có thể thoáng nhìn thấy chiếc vòng ngọc màu đen trong
tay chàng ta.

Tôi
sững người, xem ra người ngồi cùng với chàng chính là Công Nghi Phỉ. Quân Vỹ có
lẽ nhìn thấy cảnh đó, nhưng làm sao biết người đó là Mộ Ngôn, nên đẩy tôi đi vào
phía trong. Tiểu nhị ra đón, cười nói ân cần: “Bên dưới đã hết chỗ, nhị vị quan
khách xin mời lên lầu”.

Nhưng
tôi không thể nào cất bước. Mộ Ngôn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng ngoái lại, nhưng
không nhìn tôi. Tôi túm tiểu nhị hỏi: “Tiểu nhị ca có biết năm nay là niên hiệu
gì?”. Đã đi tới chiếu nghỉ ở lầu hai, tiểu nhị gãi đầu: “Năm Trang công thứ hai
mươi ba”.

Trang
công. Nếu nhớ không nhầm lúc đó thiên hạ chỉ có một vị Trang công, chính là Lê Trang
công. Lê Trang công năm thứ hai mươi ba, đó là năm tôi mười sáu tuổi, hai năm sau
khi tôi gặp Mộ Ngôn ở núi Nhạn Hồi. Ánh mắt lơ đãng đó rút cục là có nhận ra tôi
nhưng lờ đi như không quen, hay là hoàn toàn không nhận ra?

Lên
lầu hai ngồi vào bàn, tôi vốn định làm rõ đây là thời điểm nào, nơi nào, ít nhất
cũng dành thời gian suy nghĩ cần làm gì khi gặp Mộ Ngôn, không ngờ lại gặp nhanh
như vậy.

Tôi
cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy để tránh đi vào vết xe đổ, điều cần làm chỉ
có một, chính là để Mộ Ngôn nhanh chóng yêu tôi. Mộng cảnh này có thể tồn tại mãi,
nhưng tôi lại không thể. Trong hiện thực, tôi vẫn còn sống được mấy tháng nữa, trong
mộng cảnh tôi cũng còn chừng ấy thời gian sống. Nếu trong mấy tháng này Mộ Ngôn
chưa yêu tôi, cuối cùng vẫn là kết cục Vệ quốc bị diệt, tôi vẫn tuẫn tiết, mộng
cảnh này không mảy may thay đổi, vậy tôi hà tất phải dùng ba tháng tính mệnh của
mình đổi cho chàng Hoa Tư mộng Tý Ngọ?

Thực
ra mộng cảnh bắt đầu từ đây là tốt nhất, chỉ cần chàng có thể yêu tôi, nhiệm vụ
của tôi coi như hoàn thành, lúc đó tôi sẽ để cho chàng bức thư, bảo chàng đến Vệ
quốc cầu hôn tôi, ảo ảnh của tôi đang tìm chàng khắp nơi nhất định sẽ đối tốt với
chàng, khiến chàng hạnh phúc, chàng sẽ không muốn ra khỏi Hoa Tư mộng này. Như vậy
tôi sẽ yên tâm.

Ý
đã thế, tôi vẫy tay ra hiệu cho Quân Vỹ ghé lại gần, nói: “Huynh xuống dưới lầu
được không, giúp muội để ý vị khách đeo mặt nạ bạc, xem lúc nào chàng đi, thì ra
ám hiệu cho muội”.

Quân
Vỹ vừa rót trà vừa chau mày: “Muội định làm gì?”.

Kỳ
thực tôi định tạo ra một cuộc tái ngộ bất ngờ thật đặc sắc, tham khảo những vở kịch
đã xem, dự định khi Mộ Ngôn vừa ra khỏi tửu lầu, tôi sẽ nhảy từ lầu hai xuống, cố
gắng rơi đúng vào tay chàng, gây ấn tượng thật sâu với chàng.

Đương
nhiên không thể nói điều đó với Quân Vỹ, rất có thể anh ta sợ tôi cắm thẳng đầu
xuống đất, sẽ ngăn cản không cho tôi thực hiện ý định. Nhưng không vào hang cọp
sao bắt được cọp con, Quân Vỹ có lúc rất bảo thủ. Tôi nghĩ một lát rồi nói thật
với anh ta: “Người đó chính là Mộ Ngôn”.

Tay
Quân Vỹ hơi run, có vẻ chăm chú nhìn cốc trà trong tay, tôi tưởng anh ta đang mải
suy nghĩ, không nghe thấy tôi nói, không ngờ mãi lúc sau, anh ta chỉ đáp gọn lỏn:
“Được”.

Quân
Vỹ đứng đợi dưới lầu không biết bao lâu, tôi uống hết một cốc trà, một cốc nữa,
lại một cốc nữa thì chợt nghe có tiếng huýt sáo, đang nhâm nhi cốc trà thầm nghĩ,
chắc có ai trêu chọc Tiểu Hoàng, đột nhiên sực nhớ, có phải là ám hiệu của Quân
Vỹ?

Vội
vàng đến bên cửa sổ, ngó đầu nhìn ra, quả nhiên thấy Mộ Ngôn đứng cạnh gốc mai đang
chuẩn bị giương chiếc ô giấy dầu, tôi còn chưa kịp suy tính nên nhảy như thế nào
để tránh nguy hiểm, cả cơ thể đã bay khỏi cửa sổ rơi thẳng xuống không thể nào kiểm
soát, mà Mộ Ngôn bên dưới lại không hề có phản ứng. Tôi đã nghĩ rất nhiều phương
thức và tư thế tiếp đất, quả thực không nghĩ đến sẽ rơi thẳng vào người chàng. Vừa
hét lên “Cẩn thận” thì mùi hương mai thanh khiết đã thoảng qua mũi, đầu va vào ngực
ai, có tiếng nói vui vui như cười vọng xuống: “Cô nương mới cần cẩn thận một chút”.

Tay
tôi hơi run, nắm chặt vạt áo chàng, chàng trai trẻ bên cạnh đã lên tiếng: “Chiếc
ô làm khéo thế này mà bị hỏng, tiểu cô nương nên bồi thường cho chúng tôi mới phải”.

Dừng
một lát, người đó lại tiếp, “Xem ra trận mưa chưa thể tạnh ngay, hay là quay lại
ngồi lát nữa”. Nghe giọng nói, quả nhiên là Công Nghi Phỉ.

Tôi
không có thời gian để ý gì khác, trong đầu mê mải cố nhớ câu mở màn đã nghĩ ra trong
lúc uống trà, thầm nhắc đi nhắc lại mấy lần, một câu mở màn sao cho vừa nho nhã
lại vừa khiến mình không bị mất giá. Câu ấy nói thế nào nhỉ? Nhưng chưa kịp nhớ
ra, người đó đã định buông tay thả tôi xuống đất. Tôi buột miệng nói: “Chàng không
muốn chịu trách nhiệm sao?”.

Im
lặng một hồi, Mộ Ngôn vẫn buông tôi ra, thong thả nói: “Dám hỏi cô nương tại hạ
sao phải chịu trách nhiệm?”.

Thực
ra tôi cũng không biết tại sao lại buột miệng nói như vậy, nhưng không thể để lỡ
cơ hội, đành cứng đầu nói bừa: “Ở nước chúng tôi, các cô gái chưa xuất giá nếu không
cẩn thận bị đàn ông chạm vào, nhất định phải lấy người đàn ông đó, nếu không chỉ
có nước tự vẫn. Chàng vừa ôm tôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng”. Nói xong trộm
liếc sắc mặt chàng.

Mộ
Ngôn không nói gì, Công Nghi Phỉ đã cười ha hả: “Tập tục này thật thú vị, nhưng
có điều mưa to thế, hai người định dầm mưa hay sao?”.

Đương
nhiên chẳng ai muốn dầm mưa, vẫn trở về ngồi ở bàn cũ, tiểu nhị hâm nóng rượu đem
đến, tôi vẫn chờ phản ứng của Mộ Ngôn, đến khi chàng rót đầy ba chén rượu, mới nghe
một giọng nhẹ tênh: “Quân cô nương là người Vệ quốc, sao tôi không nghe nói Vệ quốc
có tập tục đó?”.

Tôi
kinh ngạc vội ngẩng đầu: “Chàng, chàng còn nhớ tôi?”.

Tôi
có cảm giác môi chàng hơi nhếch lên sau lớp mặt nạ, như nghĩ ra điều gì: “Muốn không
nhớ cũng khó...”. Thuận tay đưa cho tôi chén rượu đã hâm nóng, “Chắc có người cùng
đi với cô? Người đâu?”.

Tôi
liếc qua khóe mắt ra hiệu với Quân Vỹ lúc này đang đứng phía xa thỉnh thoảng liếc
lại, ngầm ý bảo: Hãy nhớ bắt đầu từ bây giờ chúng ta không quen nhau. Ra hiệu xong
tôi nhìn Mộ Ngôn lắc đầu: “Chẳng có ai, tôi đi một mình”.

Nghĩ
một lát mạnh dạn bổ sung: “Đi tìm huynh”.

Chàng
ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tìm tôi?”.

Gật
đầu lia lịa, bụng nghĩ chẳng cần e dè giữ ý gì hết, thời gian không còn bao nhiêu,
e dè giữ ý chi bằng tốc chiến tốc thắng, chỉ còn ba tháng ngắn ngủi làm sao có thể
áp dụng chiến lược mưa dầm thấm lâu.

Tôi
căng thẳng nắm chặt cái cốc trong tay: “Chắc chàng không biết, suốt hai năm qua,
tôi đã tìm chàng, vừa rồi bị ngã là do nhìn thấy chàng xúc động quá...”.

Công
Nghi Phỉ ngồi bên xen lời: “Cô nương nóng lòng tìm công tử đây là có việc gì gấp?”.

Mộ
Ngôn không nói, chỉ nghịch chiếc cốc trong tay. Tôi đắn đo một lát, hơi ngẩng đầu,
dũng cảm nhìn chàng: “Giả sử tôi muốn gả tôi cho chàng, chàng có ưng không?”.

Công
Nghi Phỉ bật cười, phun cả rượu trong miệng ra ngoài, một nửa bắn lên tay áo tôi.

Mộ
Ngôn để cái chén xuống, ngồi im không nói, mắt nhìn cành mai để trên bàn. Mặc dù
cũng biết không nên hy vọng nhiều, nhưng lòng không kìm được vẫn thầm hy vọng.

Lát
sau, cuối cùng chàng lên tiếng, nhưng chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của tôi: “Cha
mẹ cô nương có biết chuyện không?”.

Tôi
hiểu ra, trang trọng gật đầu.

Chàng
cười: “Họ có biết người cô nương muốn lấy là chủ hiệu tạp hóa?”.

Tôi
ngớ người: “Sao?”.

Công
Nghi Phỉ lại bật cười, rượu lại phun ra lần nữa, Mộ Ngôn thoáng liếc chàng ta, quay
đầu nói với tôi: “Lấy tôi rất khổ, cô có bằng lòng?”.

Tôi
ngẫm nghĩ, cuối cùng hiểu ý chàng, có lẽ chàng vẫn cảm thấy chuyện quá hoang đường,
không muốn lấy tôi, nhưng lại sợ làm tôi tổn thương mới viện cớ đó để tôi nản chí
tự rút lui. Nhưng chàng không biết nếu chàng đúng thật chỉ là chủ hiệu tạp hóa,
nếu...

Tôi
nghĩ mặt tôi nhất định nở một nụ cười thật tươi: “Nếu là ông chủ hiệu tạp hóa thì
quá tốt rồi”.

Không
kìm được nắm tay Mộ Ngôn: “Tôi có thể nuôi chàng”.

Lần
đầu tiên cảm nhận vẻ mịn màng, êm dịu của bàn tay chàng, nhưng lòng còn xúc động
hơn. Một giọt nước long lanh trên cành mai trắng rơi trên bàn tay, cảm giác trên
mặt hơi ươn ướt, vội lấy ống tay áo lau, không biết có phải tửu lầu bị dột?

Cuối
cùng Mộ Ngôn cũng đồng ý để tôi đi theo, thầm hiểu có lẽ chàng muốn đưa tôi về Vệ
quốc, nhưng không có người hộ tống, lại không thể bỏ mặc tôi, không có cách nào
khác, đành đưa tôi đi cùng.

Đi
theo mấy ngày mới biết hai người bọn họ định đi đến Dĩnh Xuyên. Nghe nói ở đó có
một người họ Kinh làm nghề đúc kiếm nổi tiếng. Kinh lão gia cơ hồ dùng tâm huyết
nửa đời đúc được một thanh kiếm quý, mời các bậc anh hùng thiên hạ đến thử sức để
tìm chủ nhân cho thanh bảo kiếm của mình. Chuyến đi này của họ là vì chuyện đó.
Cũng phải nói thêm, đương kim gia tộc đúc kiếm nổi tiếng nhất phải là Công Nghi
gia ở Bối Trung.

Mặc
dù đến nay Công Nghi gia đã bị hủy hơn sáu năm, nhưng Mộ Ngôn đã lấy được từ Khanh
Tửu Tửu bí thuật đúc kiếm gia truyền của họ, không hiểu sao vẫn có hứng với thanh
kiếm của Kinh gia.

Tôi
quay sang hỏi dò Công Nghi Phỉ mới biết thì ra thanh kiếm Kinh lão gia đúc không
phải là kiếm thường, ngay từ khi cho thép vào lò đã chế vào máu người để tế lễ,
bởi vậy đó là một thanh hung kiếm, một binh khí tùy thân lợi hại hiếm có, theo ông
ta, mọi kiếm khách trong thiên hạ đều thích.

Tôi
ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Về điểm này tư duy của kiếm khách và phiêu khách
có thể cũng có chỗ tương đồng, chỉ là một người khao khát sưu tầm danh kiếm, một
người khao khát sưu tầm mỹ nhân, không được sở hữu cũng phải sờ một cái, không sờ
được, ít nhất cũng phải nhìn một cái, nếu ngay nhìn cũng không được thì đâu phải
là kiếm khách hoặc phiêu khách đích thực.

Không
lâu sau, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ tựa lưng vào núi, nghe nói bên kia núi chính
là Dĩnh Xuyên. Có lẽ do tôi đeo bám Mộ Ngôn quá chặt, mười hai canh giờ trừ lúc
đi ngủ tôi đều bám riết chàng, khiến chàng cảm thấy phiền hà, dù không cố ý tránh,
nhưng không hòa nhã như lần đầu gặp ở núi Nhạn Hồi.

Tôi
nhận ra vấn đề, nhưng không biết giải quyết thế nào, thời gian không còn nhiều,
chỉ muốn nhanh chóng gây được thiện cảm với chàng. Buổi tối nhân lúc Mộ Ngôn và
Công Nghi Phỉ có việc đi ra ngoài, Quân Vỹ vẫn lẽo đẽo theo chúng tôi suốt chặng
đường cuối cùng tìm được cơ hội gặp tôi, dắt theo Tiểu Hoàng chỉ trích tôi: “Suốt
ngày muội lẽo đẽo đi theo người ta nói là thích, là yêu phỏng ích gì, chỉ nói suông
ai chẳng nói được? Yêu không phải chỉ nói, mà phải làm”.

Tôi
ngớ ra hồi lâu: “Làm... làm ư? Ý huynh là bảo muội đêm nay...”.

Anh
ta cũng ngớ ra, mặt đỏ bừng: “... Huynh nói chỉ là ý mặt chữ đơn thuần muội đừng
suy diễn...”.

Ý
kiến của Quân Vỹ xứng đáng là ý hay, không hổ danh là tiểu thuyết gia, trước giờ
quả thật tôi coi đã thường anh ta. Làm thế nào để động lòng Mộ Ngôn, tôi vắt óc
nghĩ mãi, cuối cùng quyết định nấu cho chàng một bữa cơm ngon, lúc đầu cũng chỉ
thoáng nghĩ như vậy, nhưng khi chí đã quyết bỗng hưng phấn bừng bừng.

Tôi
chưa bao giờ nấu ăn cho Mộ Ngôn, dù lúc đã lấy chàng cũng chẳng mấy khi đoàn tụ,
mỗi người bận lo việc mình, không có cơ hội làm việc đó.

Những
cảnh hạnh phúc đời thường vợ nấu nướng, giặt giũ cho chồng trong tiểu thuyết mô
tả ngày trước tôi không mảy may quan tâm, bây giờ lại thấy trân trọng. Mặc dù tôi
nấu ăn không thạo, may có Quân Vỹ giúp, hơn nữa có lẽ đây là việc duy nhất anh ta
có tự tin giúp đỡ mà không làm tôi bận thêm.

Đã
nghĩ xong các món, tôi xuống bếp nhà trọ mượn dụng cụ, lại phát hiện thiếu hai loại
gia vị đặc trưng của món ăn Vệ quốc, được nhà bếp gợi ý, tôi chạy thẳng đến hiệu
tạp hóa, Quân Vỹ không yên tâm, dắt Tiểu Hoàng đi theo.

Một
thị trấn nhỏ toàn những người dân chất phác như vậy không hiểu anh ta có gì không
yên tâm. Mặc dù trời đã sẩm tối, nhưng lòng tôi lâng lâng ngọt ngào, nhảy chân sáo
trên đường, lúc đi qua lầu xanh duy nhất của thị trấn lại còn khe khẽ hát, rồi bất
ngờ ngẩng đầu nhìn lên, lại bất ngờ khựng chân.

Tôi
dụi mắt, chàng trai trẻ dáng thực hào hoa nhàn tản đứng tựa song cửa sổ là... Mộ
Ngôn?

Quân
Vỹ không biết từ lúc nào đã đến sau lưng, kéo tôi đi một mạch, miệng lẩm bẩm, “Đó
không phải là Mộ Ngôn, muội nhìn nhầm”. Cảm thấy anh chàng thật ngốc, tôi còn chưa
nói người đó giống ai, anh ta làm vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Bị
anh ta kéo đi một đoạn, tôi hỏi: “Có phải huynh sợ muội buồn?”. Anh ta còn chưa
kịp trả lời, tôi lại tiếp, “Kể ra thì cũng hơi buồn, nhưng biết làm sao, vả lại
đây là mộng cảnh tái hiện quá khứ, lúc đó muội vẫn chưa tìm thấy chàng”.

Quân
Vỹ ngập ngừng: “Nhưng bây giờ muội đã tìm thấy rồi”.

Phía
xa màn đêm đã buông, tôi hà hơi sưởi bàn tay lạnh cóng, cười: “Vả lại chàng vẫn
chưa thích muội”.

Quân
Vỹ ngoái đầu nhìn tôi, thần sắc nghiêm túc chưa từng có: “A Phất, cho dù muội thích
anh ta cũng không nên hạ mình như thế, trước đây muội có thế đâu?”.

Tôi
sững người, buông tay, lát sau khẽ nói: “Đây là mộng cảnh, hoặc là chưa xảy ra trong
hiện thực, hoặc đã thành quá khứ. Nếu có một người như muội, chỉ còn sống được ba
tháng nữa, thiết nghĩ không nên, cũng không thể dùng quãng thời gian quý báu đó
để đắn đo câu nệ những chuyện bất đắc ý trong quá khứ, cho dù chỉ là một khắc. Huống
hồ, vẫn chưa phải là quá khứ chung của muội và chàng. Chúng ta có lúc quyết chí
muốn làm một việc nào đó, cuối cùng thường thất bại, không phải bởi vì không có
khả năng, mà do trong quá trình thực hiện lại bận tâm vào những chuyện vụn vặt,
dẫn tới xao nhãng mục tiêu ban đầu. Muội luôn luôn nhớ muội đến đây để làm gì, còn
huynh, huynh còn nhớ không, Quân Vỹ?”.

Anh
ta cau mày: “Huynh chưa hỏi muội, muội vì anh ta như vậy, anh ta có đáng không?”.

Tôi
ngẩng đầu mỉm cười: “Đáng!”.

Cho
dù đây chỉ là mộng cảnh, có lúc nhắm mắt cũng có thể nghe thấy giọng trầm ấm của
Mộ Ngôn dường như vẫn vẳng bên tai: “Nếu em không muốn cùng tôi ở trần gian, thì
tôi sẽ đi cùng em, được không”.

Phu
quân của tôi, chàng là quân vương Trần quốc, chàng điềm nhiên nói ra những lời đáng
sợ như vậy nhưng cũng khiến tôi vui. Chàng là người tôi thích nhất, tôi lưu luyến
nhất trên trần thế.

Được
sự giúp đỡ của Quân Vỹ, tôi hoàn thành một bàn thức ăn thịnh soạn, thực ra anh ta
chỉ đứng bên chỉ dẫn, còn mọi khâu từ nhóm bếp, rửa rau, chặt thái xào nấu, đến
bày lên đĩa đều do tôi tự tay làm. Chỉ có điều thao tác không quen, khi thái thịt
bị đứt tay hai lần, lúc xào rau mỡ bắn ra làm phồng một nốt trên tay.

Mặc
dù hơi đau, nhưng cảm giác từ ngón tay truyền đến não lại khiến người ta hoài niệm,
quả thật quá lâu rồi không có cảm giác đau. Quân Vỹ đã rời đi khá lâu, Mộ Ngôn vẫn
chưa trở về quán trọ, bếp vẫn còn củi, cũng đủ để hâm nóng nếu thức ăn bị nguội.
Tôi gục đầu xuống bàn chờ chàng trở về, chờ mãi chờ mãi, ngủ thiếp lúc nào. Trong
mơ màng thoảng thấy mùi hương mai thanh khiết, dưới ánh trăng mênh mang một cây
mai cô đơn trổ hoa, thần trí lơ mơ một hồi, đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Mộ Ngôn
đang cúi xuống.

Từ
khi rời thị trấn nơi gặp chàng trong mộng, chàng bèn bỏ mặt nạ, có lẽ ở đó có người
chàng không muốn gặp, giống như trong hiện thực ngoài lần đầu gặp ở núi Nhạn Hồi
hầu như chàng không đeo mặt nạ. Chỉ là thấy tôi tỉnh ngủ, chàng hơi lùi lại, đôi
mắt đen trầm tĩnh như nước: “Muộn thế này sao không về phòng ngủ, ngồi ở đây làm
gì?”.

Nếu
như trước đây, nhất định tôi không khách khí trợn mắt đối lại: “Chàng cũng biết
là muộn cơ đấy!”.

Nhưng
bây giờ tôi hiểu, thực ra đó là một kiểu làm nũng, không phải ai cũng có thể nói
với chàng như vậy, ngập ngừng một lát, tinh thần phấn chấn, miệng mỉm cười: “Em
chờ chàng về cùng ăn cơm”.

Chàng
nhìn thức ăn trên bàn: “Tôi...”.

Tim
tôi giật thót, ngắt lời chàng: “Dù đã ăn ở ngoài cũng phải ăn một chút, chỉ một
chút chút thôi, em đã chuẩn bị rất lâu...”. Còn chưa nói hết, sực nhớ có lẽ thức
ăn đã nguội, đúng lúc tiểu nhị đi qua, vội cầm bát canh nấu xong trước nhất, “Này
tiểu nhị ca...”.

Tôi
chưa nói xong, Mộ Ngôn đã ngồi vào bàn, cầm đũa hướng về đĩa bánh chẻo nhân tôm
đặt giữa bàn, ngẩng đầu: “Tôi vẫn chưa ăn, cùng ăn đi”.

Tôi
ngẩn người: “Chàng thích món này ư?”.

Mộ
Ngôn ngắm nghía chiếc bánh kẹp trên đũa, dường như nghĩ gì, lát sau mới trả lời:
“Có ấn tượng lờ mờ, không nhớ rõ, cô làm à?”.

Tôi
gật đầu thật mạnh, háo hức chờ đợi thái độ tiếp theo của chàng, trong lòng có phần
để ý cái gọi là ấn tượng lờ mờ chàng vừa nói, nhưng chỉ lát sau lại xua đi ngay,
cho dù có ấn tượng cũng không liên quan đến tôi, Hoa Tư điệu Tý Ngọ nếu dễ nhìn
thấu sao có thể xứng được coi là khúc nhạc cuối cùng của đời người.

Ăn
xong một chiếc bánh chẻo, chàng buông đũa, uống một ngụm trà, miệng hơi nhếch lên:
“Vị không tồi, trông cô không có vẻ là người biết nấu ăn”.

Trong
ánh nến lờ mờ, tôi chống cằm khẽ nói: “Phải, em rất biết nấu ăn, vậy chàng... có
thích em thêm chút nào không?”.

Bàn
tay cầm cốc trà của chàng khựng lại, nụ cười tan dần, liếc nhìn hai ngón tay tôi
băng bó như củ nhân sâm, không trả lời câu hỏi của tôi: “Tay cô sao thế? Cắt vào
tay à?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3