Đợi anh ở Toronto - Chương 32 - Phần 1
Chương 32: Chỉ còn nỗi nhớ thuộc về anh mãi mãi…
Anh đã mang theo
giấc mơ ngọt ngào đó, những tưởng tượng đó, những khát khao đó theo cùng tới
cuộc gặp chiều nay. Suốt dọc đường đi, anh cứ cố gắng hình dung nét mặt cô sau
thời gian xa cách. Quả đúng như anh nghĩ, vẻ bề ngoài của cô dường như không
thay đổi. Vẫn đôi mắt ngơ ngác ấy, vẫn làn mi cong ấy, vẫn nét môi đầy đặn như
đang hờn dỗi, vẫn mái tóc thẳng ngang vai với những sợi lòa xòa trước trán, và
vẫn nụ cười có thể sưởi ấm trái tim anh…
- Vi, đằng này -
Anh đưa tay vẫy khi thấy cái dáng ngơ ngác của cô giữa đám đông.
Nhìn thấy anh, cô
khẽ nở một nụ cười, hấp tấp bước về phía anh ngồi với một vẻ hơi bối rối. Không
khí ban đầu có phần gượng gạo, như lần nào cũng thế.
- Em về khi nào?
- Anh lúng túng hỏi, quên mất là cô đã cho anh biết thông tin này từ cuộc điện
thoại buổi sáng.
- Em mới về hôm
qua - Cô trả lời.
- Anh dạo này thế
nào? - Cô ngập ngừng hỏi lại, lảng tránh cái nhìn như thôi miên của anh.
- Câu này lẽ ra
anh phải hỏi em trước. Sao em có thể nhẫn tâm cắt đứt mọi liên lạc với anh như
vậy? - Giọng anh hơi run lên, đậm vẻ trách móc.
Vi cúi mặt nhìn
xuống ly cà phê đang bốc khói, những ngón tay đan vào nhau dưới gầm bàn cũng
khẽ run lên.
- Em đổi số điện
thoại. Đến cả chỗ ở cũng chuyển nơi khác. Khi anh sang Toronto mới biết điều
đó.
- Anh sang Toronto bao giờ?
Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh. Không phải là cô bất ngờ
vì anh sang tìm cô, nhưng cô ngạc nhiên vì anh đã sang mà lại không gặp cô bằng
được.
- Sau khi nói chuyện với em lúc em ở Florida khoảng một
tháng… Khi anh sang đến nơi, không gọi được cho em, anh tìm đến ngôi nhà em ở
ngày xưa nhưng em đã chuyển đi chỗ khác. Cuối cùng, anh đến tìm em ở văn phòng
nơi em làm việc. Hôm đó, anh nhìn thấy em từ văn phòng đi ra, nhưng cuối cùng
anh đã không gọi em… Em đã phải thay đổi cả chỗ ở lẫn số điện thoại mới, có
nghĩa là em thực sự muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh - Giọng anh thoáng một nỗi
chua xót khiến cho cô muốn rơi nước mắt.
Anh vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm đó, trước cửa văn phòng
cô, anh đã phải đấu tranh tư tưởng quyết liệt như thế nào mới ngăn được mình
không bước ra và gọi tên cô. Cho đến tận bây giờ, nhiều khi anh vẫn thầm hối
tiếc vì đã không gặp cô khi đó. Biết đâu, mọi chuyện đã có thể thay đổi…
- Em xin lỗi, đó là cách duy nhất khiến cho mọi chuyện chấm
dứt - Cô nói khẽ.
- Ừ, anh hiểu em, chính vì vậy anh không muốn làm em thêm
khó xử - Anh mỉm cười, một nét buồn thoáng qua khiến đôi mắt nâu của anh trở
nên xa xăm.
- Tình hình của anh bây giờ thế nào? - Cô bối rối hướng tia
nhìn đi nơi khác, lặp lại câu hỏi lúc ban đầu.
- Em muốn biết tình hình kinh doanh hay tình trạng hôn nhân?
- Giọng anh thoáng một chút giễu cợt - Anh mới xong thủ tục ly hôn, bây giờ đã
hoàn toàn tự do. Công ty mới của anh làm về lĩnh vực du lịch, đang trong giai
đoạn khởi đầu. Nhìn chung mọi việc cũng tạm ổn. Còn em thì sao?
Vi không trả lời ngay câu hỏi của anh. Cô rất muốn hỏi anh
có gặp rắc rối gì với việc ly hôn không? Vợ anh có gây khó dễ gì cho anh không?
Hay làm thế nào anh có thế thuyết phục được cô ấy ký vào đơn xin ly hôn?… Nhưng
thực sự cô không đủ can đảm để hỏi thẳng anh những vấn đề đó. Vả lại bây giờ
những điều đó có gì quan trọng nữa đâu? Vấn đề bây giờ lại chính là từ phía cô.
Những điều định nói với anh bỗng nhiên trở nên khó khăn và nặng nề khiến cô
không biết phải bắt đầu như thế nào. Cuối cùng, không thể lảng tránh mãi cái
nhìn chờ đợi của anh, cô đành lấy một gói nhỏ trong túi ra đẩy tới trước mặt
anh:
- Em… muốn gửi trả lại cho anh cái này.
- Cái gì vậy? - Anh hỏi cô với ánh mắt dò xét.
- Anh có thể mở ra xem - Cô ấp úng.
Không đợi cô nhắc đến lần thứ hai, anh lập tức mở gói đồ với
tất cả sự tò mò, hồi hộp và lo lắng. Trong chiếc túi nhỏ chỉ có một chiếc phong
bì giấy màu xanh. Ngập ngừng giây lát, anh từ từ mở phongbì, trong đó là một
trái tim gấp bằng đồng hai mươi đô la và một lá thư mà chỉ nhìn qua, anh cũng
nhận ra đó chính là lá thư anh đã viết cho Vi trước ngày cô tốt nghiệp đại học.
Một thoáng buồn lướt qua trong đôi mắt anh. Hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại
trong khi những ngón tay anh nhè nhẹ vuốt ve trái tim bằng giấy. Vi lại cúi mặt
xuống để cho anh không thấy đôi mắt ngấn nước của cô.
- Em xin lỗi - Cô nói khẽ - Em không thể giữ những kỷ vật
này nữa.
- Love means never having to say you're sorry - Tiếng anh
bỗng nhỏ như vọng về từ quá khứ. Đôi mắt anh vẫn không rời khỏi trái tim giấy
đang cầm trong tay.
Kỷ niệm ùa về sau câu nói đó của anh. Vi bỗng thấy hình ảnh
của chính mình trong căn phòng của anh ngày đó, ngày mà cô quyết định đòi giữ
một trái tim, ngày mà cô đã dứt khoát nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hối tiếc,
ngày mà cô đã nói với anh câu nói kinh điển đó thay cho lời tỏ tình… Nhưng quả
thực cô chưa bao giờ hối tiếc vì đã yêu anh, kể cả cho đến giờ phút này. Nếu có
điều gì phải thực sự hối tiếc thì đó chính là cô tiếc số phận đã không sắp đặt
cho cô gặp anh đúng thời điểm. Cuộc đời mỗi con người hình như luôn được định
đoạt sẵn. Mà cô thì không đủ dũng cảm, không đủ tự tin, cũng không đủ mơ mộng
để thay đổi những sắp đặt ông trời đã dành riêng cho mình… Cô định nói một câu
gì đó cho vơi bớt nỗi lòng, nhưng khi cô ngẩng lên, cô thấy đôi mắt anh đang
gắn chặt vào khuôn mặt cô khiến cho trái tim cô nhói buốt.
- Anh thực sự không còn chút hy vọng nào sao? - Giọng anh
cũng tuyệt vọng như chính câu hỏi mà anh dành cho cô.
- Em xin lỗi - Vi nghẹn ngào, cúi mặt xuống để tránh ánh mắt
anh.
- Anh có thể hỏi vì sao được không? - Anh thoáng ngập ngừng.
- Em… em… - Cô bỗng nhiên lắp bắp - … Em…
- Anh cứ nghĩ rằng bây giờ mọi trở ngại giữa chúng ta đã
không còn nữa - Anh cắt ngang lời cô, vươn người về phía trước và nhìn sâu vào
đôi mắt cô bằng đôi mắt mênh mông của mình. - Anh vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi
những tổn thương mà anh đã gây ra cho em dịu lại. Vậy mà… Có thể cho anh một lý
do được không?
- Mọi chuyện đã thay đổi rồi - Cô ấp úng một cách khó khăn -
Em nghĩ chúng ta đều đã thay đổi và…
- Anh không hề thay đổi - Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô -
Còn em?
- Không phải vậy - Cô bỗng nhiên hốt hoảng - Nhưng em đã
quyết định, em sắp…
- Em sắp cưới? - Khuôn mặt anh đột nhiên tái đi, đôi mắt mở to
nhìn Vi như thể vừa phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.
Vi ngồi im như hóa đá, Không hiểu sao cô lại không có phản
ứng gì, chỉ có cảm giác muốn đột nhiên tan biến vào không khí để tránh cái nhìn
từ đôi mắt nâu sâu thẳm kia.
- Anh có biết chú rể không? - Anh khẽ hỏi cô sau một khoảng
lặng.
Do dự một chút rồi Vi quả quyết lắc đầu:
- Anh ấy là đồng nghiệp của em.
- Chúc mừng em! - Anh nói sau một lúc lâu im lặng.
- Cảm ơn anh! - Cô lí nhí.
Anh đưa mắt quan sát khuôn mặt đang cúi xuống của cô, rất
muốn hỏi cô có hạnh phúc không, nhưng rồi lại kiềm chế được.
- Thời gian trôi nhanh thật! - Anh bỗng nhiên bật ra thành
tiếng một ý nghĩ đang ám ảnh trong đầu.
Vi liếc mắt nhìn vẻ mặt thẫn thờ của anh, ngờ rằng ý anh
muốn ám chỉ một điều gì khác nữa. Phải, chính bản thân cô cũng không ngờ mọi
việc lại tiến triển chóng vánh đến như vậy. Cô đã không hề chuẩn bị tâm lý để
đón nhận lời cầu hôn của Nam, một lời cầu hôn rất thực tế, không hề hoa mỹ cũng
chẳng chút lãng mạn, hoàn toàn trái ngược với bản tính mơ mộng của cô.
Đó là thời điểm gần nửa năm về trước. Khi ấy là thời kỳ suy
sụp nhất của Vi kể từ sau khi cô quyết định chấm dứt mọi mối liên hệ với Nguyên
bằng cuộc nói chuyện ở Florida đêm hôm đó. Mặc dù đã biết chắc chắn sẽ có một
ngày như thế, nhưng không hiểu sao cô vẫn bị sự hụt hẫng và nỗi đau buồn gặm
nhấm từng ngày. Thêm vào đó là guồng quay khắc nghiệt của công việc đã vắt kiệt
cô như vắt một quả chanh. Nếu như không có Nam luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho
cô, nếu như không có trách nhiệm với bố và em trai đang trĩu nặng trên hai vai,
thì có lẽ cô đã không thể gắng gượng thêm được nữa.
Đêm hôm đó cả nhóm của Vi phải làm việc cật lực để hoàn
thành báo cáo vào sáng hôm sau cho một khách hàng lớn. Khi trang báo cáo cuối
cùng được in ra cũng là lúc đồng hồ chỉ hai giờ sáng. Tất cả mọi người trong
nhóm đều mệt mỏi rã rời sau một tháng làm việc liên tục với cường độ căng như
dây đàn. Riêng Vi, đầu óc tơi tả, mặt mũi bơ phờ, trông khủng khiếp đến nỗi Nam
phải vội vàng tống ngay cô vào xe để đưa cô về nhà. Cũng may bây giờ cô đã là
hàng xóm của Nam nên đỡ hẳn cho anh một chặng đường. Xe vừa chuyển bánh là Vi
đã gục xuống, không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ đang kéo sụp hai mí mắt cô.
Không biết cô đã ngủ như thế bao lâu, chỉ biết đến khi cô giật mình tỉnh giấc
vì ngồi lâu trong một tư thế thì trời đã sáng.Vi ngơ ngác nhìn quanh, cô vẫn
đang ngồi trong xe của Nam. Quay sang bên cạnh, cô thấy anh đang gõ gõ, viết
viết cái gì đó trên máy tính xách tay.
- Sao anh không đánh thức em dậy - Cô vừa ngáp, vừa hỏi anh.
- Tại thấy em ngủ say quá, anh không muốn đánh thức - Anh
trả lời.
- Anh có ngủ được tí nào không? - Cô nhìn đôi mắt đỏ quạch
của anh, đã đoán ngay được câu trả lời.
- Anh phải soạn sẵn mấy cái email để lát nữa gửi khách hàng
- Anh đáp khẽ trong lúc lấy tay dụi mắt - Thôi em về nhà ngủ tiếp đi, sáng nay
nếu mệt quá thì nghỉ ở nhà, hôm nay cũng không còn việc gì nữa. Anh phải về tắm
rửa, thay quần áo rồi mới qua văn phòng được.
- Vâng - Cô uể oải vươn vai - Thêm vài job thế này nữa chắc
em chết mất.
Vi đã định mở cửa xe bước ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng
Nam gọi khẽ:
- Vi, hay là em tìm việc khác đi. Công việc này quá sức chịu
đựng của em. Chỉ nhìn thấy em bơ phờ cũng khiến anh mệt mỏi.
Vi quay lại nhìn anh, cảm thấy hơi bất ngờ trước những gì
anh vừa nói.
- Vâng, nhiều lúc em cũng thấy áp lực lắm, nhưng công việc
mà, vẫn phải chịu đựng thôi - Vi khẽ thở dài.
Điều quan trọng là công việc này mang lại cho cô nguồn tài
chính cần thiết và một địa vị pháp lý hợp pháp để ở lại đây. Vì vậy, cho dù cô
có muốn hắt hủi nó bao nhiêu đi chăng nữa, thì tạm thời cô vẫn phải dằn lòng
chịu để nó sai khiến mình.
- Anh nghĩ kinh nghiệm của em ở NKT thế là cũng tạm đủ để
cho vào CV. Em nên tìm một công việc khác nhẹ nhàng hơn - Anh nhìn cô với đôi
mắt mệt mỏi - Chứ ở công ty này, đàn ông như anh nhiều lúc cũng còn cảm thấy
đuối nữa là.
- Em biết, nhưng em cũng đã kể với anh rồi đấy, bây giờ kinh
tế đang khó khăn, em không dám mạo hiểm. Chắc có lẽ phải đợi đến khi nào em lấy
được PR (thẻ cư trú dài hạn) thì em mới dám bỏ NKT đi tìm việc khác.
- Vi, hãy để anh lo cho em được không? Anh không thể nhìn
thấy em vất vả thêm được nữa. Hãy kết hôn với anh đi, rồi từ từ tìm một công
việc thích hợp.
Anh nói với cô bằng một giọng bình thản như thể đang nói về
công việc hay gì khác chứ không phải đang nói đến chuyện hôn nhân trọng đại của
đời mình. Chỉ có để ý lắm mới thấy bàn tay phải của anh cứ di đi di lại trên
con chuột máy tính một cách vô thức. Vi sững người lại, bất ngờ đến nỗi ấp úng
mãi mới thốt ra được một câu thật ngớ ngẩn:
- Nhưng… nhưng… anh có yêu em đâu.
Nói xong cô mới thấy mình thiếu duyên một cách tệ hại. Cô
cắn môi, mặt đỏ lựng lên đến tận chân tóc, chỉ ước sao mặt đất lúc đó nứt ra
một lỗ cho cô chui xuống.
- Anh yêu em - Anh nhấn mạnh từng chữ - Chỉ là em chưa nhận
thấy thôi… Anh cũng đã trải qua những tháng ngày vất vả như em, anh cũng có
hoàn cảnh tương tự em, nên anh tin là anh có thể hiểu và chia sẻ với em được.
- Nhưng… em không biết… em cần phải suy nghĩ đã… mọi chuyện
quá đường đột - Cô ấp úng nói.
- Xin lỗi, anh cũng định để một dịp khác mới nói với em,
nhưng nhìn thấy em ngủ gục trên ghế xe sau một đêm làm việc đến kiệt sức thế
này, anh không chịu nổi. Em cứ suy nghĩ đi, chỉ nhớ là đừng để anh phải đợi quá
lâu đấy nhé. Deadline là thứ hai tuần tới, có kịp không? - Anh cười trêu cô.
- Anh mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi - Cô cũng cười, cảm
giác ngại ngùng chợt bay biến đi đâu mất theo nụ cười đầy sức lan tỏa của anh -
Em sẽ phải cân nhắc cả yếu tố này nữa, không khéo tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa
thì chết.
Cô đã “cân nhắc” mất đúng một tháng. Lần đầu tiên cô không
đáp ứng được “deadline” mà anh giao, nhưng lần này ưu thế “sếp” chẳng mang lại
cho anh đặc quyền đặc lợi gì. Cô không khỏi chạnh lòng nhớ đến những kỷ niệm
của cuộc tình vừa mới khép lại. Nhưng sau những sóng gió của cuộc đời, cô bỗng
thấy lời tỏ tình thực tế và chân thành của anh có sức nặng hơn một lời tỏ tình
lãng mạn và bay bổng. Trái tim cô vẫn dè dặt muốn trốn trong cái vỏ an toàn của
nó, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng anh chính là người thích hợp nhất cho cuộc
đời cô. Anh từng trải, hiểu biết, cũng có xuất phát điểm giống như cô, lại cùng
làm một ngành, anh hoàn toàn có mối đồng cảm với cô, hiểu những gì cô nghĩ,
biết những thứ cô muốn, yêu những cái cô yêu… Với anh, cô sẽ có thể sống thật
nhất với con người mình. Với anh, tất cả mọi người sẽ chúc mừng cô. Với anh, cô
tin rằng mình sẽ có hạnh phúc…
Cuộc đời thật trớ trêu, cô đã từng muốn kể cho Linh nghe về
Nguyên, người đầu tiên khiến cho trái tim cô rung động, nhưng rốt cuộc người cô
thực sự khoe với Linh trong vai trò người yêu của cô lại là Nam. Linh đã tuôn
ra một đống các biểu tượng cảm thán khi cô vừa mới hé ra một câu về anh. ”Nhưng
tao thật sự cảm thấy mọi việc diễn biến quá nhanh” - Cô viết. “Cái quan trọng
là anh ấy hiểu mày” - Linh trả lời. “Nhưng còn tình yêu thì sao? Tao không cảm
thấy rung động mãnh liệt đến mức mất ăn mất ngủ”. “Đừng có mà sách vở thế, tình
yêu có nhiều loại lắm: có tình yêu cuồng nhiệt, có tình yêu sâu lắng… tình yêu
nào ở lại lâu hơn với mình mới là đáng quý. Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy
người mình yêu”. Vi cảm thấy Linh đã nói đúng, nhưng cô nghĩ, có lẽ nên lấy
người nào yêu mình, hiểu mình và phù hợp với mình chứ đừng lấy người mình yêu,
bởi vì có thể hôn nhân sẽ đòi hỏi nhiều hơn là một tình yêu thuần túy…
- Bố em vẫn khỏe chứ? - Nguyên bỗng hỏi, dứt cô ra khỏi dòng
suy nghĩ.
- Vâng, bố em đã được tự do rồi - Niềm hạnh phúc ngập tràn
khi nhắc đến bố khiến cho giọng nói của cô đột nhiên vui tươi hẳn lên.
Đắn đo một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định nói ra điều đã
canh cánh từ rất lâu trong lòng:
- Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc cho bố em thời gian
qua. Em biết chuyện này lâu rồi, nhưng…
- Em bắt đầu khách sáo với anh từ khi nào thế? - Anh cắt
ngang không để cho cô kịp nói hết câu.
Lại một khoảng im lặng nặng nề. Con người vốn rất thân
thương trước mặt cô sao bây giờ bỗng có cảm giác cách xa vời vợi. Anh gầy đi
nhiều so với lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, các đường nét rắn rỏi hơn khiến
cho vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng. Chỉ duy nhất đôi mắt to, sâu thăm thẳm của
anh là không hề thay đổi, vẫn mênh mông và cuốn hút như lần đầu gặp gỡ. Vi ý
thức được hơn bao giờ hết cái khoảng cách giữa họ do chính cô tạo ra. Bao nhiêu
thắc mắc, bao nhiêu quan tâm cô muốn hỏi về cuộc sống và công việc của anh
trong thời gian qua đành nén lại trong lòng. Cô đã không còn tư cách để đòi hỏi
anh chia sẻ với cô những điều đó. Cuộc đời của anh và cô cuối cùng cũng tách
làm hai ngả…
- Em có trách anh không Vi? - Đột nhiên anh bỗng hỏi cô sau
một hồi lâu im lặng.
- Trách anh chuyện gì cơ? - Vi ngơ ngác hỏi.
- Vì đã không làm tất cả để có thể đến với em.
- Anh đã làm tất cả trong khả năng của mình rồi còn gì - Cô
đáp khẽ - Em không trách gì anh cả, chính em mới là người quyết định chấm dứt
mọi chuyện.
- Anh vẫn nghĩ, giá như hồi ấy anh bỏ lại tất cả, nộp đơn ly
hôn thì mọi chuyện có thể đã khác. Anh biết, anh không có quyền yêu cầu em tiếp
tục chờ đợi trong khi bản thân anh cũng không biết lúc nào mới giải quyết xong
chuyện đó - Anh khẽ thở dài.
- Không phải như thế đâu - Vi ngước lên nhìn anh - Em đã
biết tất cả mọi khó khăn của anh khi đó, cả chuyện vợ anh không đồng ý ly hôn,
cả chuyện gia đình vợ anh tạo áp lực lên công việc và tài sản của anh để anh
không thể ly hôn được, cả chuyện anh bị ép phải từ nhiệm ở ngân hàng… Em cũng
biết nếu anh muốn đến với em, chỉ có một con đường duy nhất là từ bỏ tất cả,
chống lại tất cả, thậm chí là cả mẹ anh… Mà hậu quả của việc đó còn không ai
lường trước được… Anh Nguyên, đó hoàn toàn không phải lỗi của anh…
- Làm sao em biết được tất cả những chuyện đó?
- Mẹ anh đã sang Toronto gặp em - Cô đáp sau một hồi do dự,
nhưng rồi cô quyết định anh có quyền được biết tất cả mọi chuyện.
- Mẹ anh? - Anh khẽ nhướng mày, vẻ mặt đầy sửng sốt - Mẹ anh
đã sang gặp em khi nào thế? Mẹ anh đã nói với em những gì?
Vậy là anh không hề biết chuyện đó, cô thầm nghĩ.
- Mẹ anh sang gặp em sau khi anh về khoảng một tháng. Mẹ anh
đã cho em biết tất cả tình hình của anh khi đó. Mẹ anh nói sẽ hoàn toàn để em
tự quyết định. Bà chỉ mong rằng em sẽ có quyết định tốt nhất cho cả hai chúng
ta.
- Sao em không nói cho anh biết ngay khi đó? - Anh nhìn cô
đau khổ.
- Biết thì cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu? Em không
muốn anh từ bỏ tất cả vì em.
- Em lo xa quá rồi. Anh không dũng cảm đến thế đâu - Anh hơi
nhếch mép cười, vẻ chua chát trong giọng nói của anh khiến cô muốn khóc.
- Đối với em, đó là quyết định tốt nhất cho cả hai chúng ta
và… có lẽ là tốt nhất cho tất cả mọi người.
- Nhưng ít nhất em cũng nên cho anh một cơ hội chứ. Đối với
anh, em mới là tất cả.
- Anh nghĩ là em không đau khổ khi quyết định như vậy sao?
Nhưng em không muốn anh bị giằng xé giữa những sự lựa chọn… vì vậy, em đã chọn
thay anh. Đến giờ em vẫn cho rằng mình đã quyết định đúng.
- Đối với anh không có đúng hay sai, chỉ có có em hay không
có em thôi - Anh bướng bỉnh nhìn cô - Nhưng, tất cả là lỗi tại anh… tại anh đã
quá hèn nhát, hoặc là quá tham lam...
- Anh đừng có tự dằn vặt mình như thế - Cô nghẹn ngào - Tại
hoàn cảnh khi ấy chứ có phải tại anh đâu? Bây giờ có nói những điều đó thì cũng
chẳng để làm gì nữa.

