Đợi anh ở Toronto - Chương 18
Chương 18: Gặp lại
Buổi tối ngày hôm
sau Vi có hẹn gặp Linh, cô bạn gái từ hồi tiểu học. Linh và cô trước đây là
hàng xóm, lại học cùng từ lớp mẫu giáo nên chơi với nhau rất thân. Cho mãi đến
khi học hết cấp hai, gia đình Vi mới chuyển đi nơi khác. Tuy không học cùng nhau
nữa, nhưng cô và Linh vẫn giữ mối quan hệ thân thiết, vẫn thường xuyên gặp
nhau, vẫn qua lại nhà nhau chơi, thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi lại rủ nhau đi
ăn vặt hoặc đi xem phim. Hôm Vi gọi điện cho Linh, Linh đã reo lên mừng rỡ: “
Bất ngờ thế! Sao mày về mà không báo trước? Chắc chắn phải gặp nhau rồi. Tao
dẫn mày đi ăn phở cuốn nhé, ở hàng bà Tiến ngày xưa chỗ bọn mình vẫn hay ăn
đấy”. Vi cười bảo rằng cô đã bội thực với các loại đồ ăn rồi, tốt nhất gặp nhau
đi uống cà phê thôi, cho có nhiều thời gian tâm sự. Vậy là Linh thống nhất với
cô sẽ gặp nhau vào lúc sáu giờ tối ở cà phê Highland nhà hát lớn. Biết Vi hẹn
bạn đi chơi, Quân đã chủ động đề nghị để anh và Sơn đi xem phim với nhau buổi
tối đó cho Vi được thoải mái hàn huyên với cô bạn cũ lâu ngày mới gặp.
Mặc dù đã lường
trước có thể sẽ bị tắc đường, nhưng cô không thể ngờ là từ nhà bà bác ở phố
Thụy Khuê vào đến nhà hát lớn lại mất đến hơn một tiếng đồng hồ. Một phần cũng
tại vì cô đi đúng vào giờ tan tầm, một phần lâu không đi xe máy (lại là xe máy
mượn của bà bác) cô không quen nên mới mất đến ngần ấy thời gian. Khi Vi gửi xe
xong xuôi, bước vào đến cửa quán cà phê thì đã muộn khoảng mười lăm phút.Vi ngơ
ngác nhìn quanh tìm Linh, đã định rút điện thoại ra gọi cho cô bạn thì chợt
nhìn thấy Linh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Anh ta quay lưng lại
phía Vi, dáng người cao ráo, gọn gàng, thanh lịch trong chiếc áo dạ xám nhạt và
quần tây sẫm màu. Hình như Linh đang cười, thái độ rất niềm nở trong khi chỉ
thấy anh ta khẽ gật đầu. Lúc anh quay người bước đi, Vi có thể nhìn thấy một
nửa khuôn mặt trông nghiêng của anh. Tim cô như ngừng đập. Cô cứ đứng như trời
trồng trước cửa quán, chân không sao nhúc nhích được. Đúng là anh. Không thể
ngờ được cô lại có thể tình cờ gặp anh ở đây. Những tính toán bắt đầu lướt
nhanh trong óc cô. Cần phải bảo Linh chuyển sang quán khác ngồi, cô không muốn
chạm mặt anh lần nữa. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì Linh đã nhìn thấy cô. Linh
đưa tay vẫy vẫy. Không muốn Linh gọi to tên mình, nên Vi vội bước đến.
- Anh nào mà đẹp
trai thế? - Cô hỏi thay cho lời chào - Tao vừa thấy mày đứng nói chuyện.
- À, sếp của tao
- Linh trả lời - Tao chưa nói với mày là tao vừa được nhận vào làm ở ngân hàng
Z à?
Chắc có lẽ mới
đổi việc, Vi nghĩ. Các bạn cùng lứa với Vi học ở Việt Nam đều tốt nghiệp ra
trường trước cô một năm, phần lớn đã đi làm. Chỉ có Vi do mất thêm một năm học
tiếng Anh và lo thủ tục giấy tờ du học nên bị chậm hơn so với các bạn.
- Chưa, lần trước
email có thấy nói gì đâu. Lại mới đổi việc à?
- Ừ, tao mới
trúng tuyển, vào phòng ngoại hối, làm được hai tháng thôi, đang thử việc.
- Sếp trẻ thế? -
Vi cố gắng khơi chuyện cho cô bạn.
- Ừ, phó tổng
giám đốc đấy. Nghe nói trước đây mẹ của sếp là tổng giám đốc kiêm thành viên
hội đồng quản trị, nhưng vừa mới thôi chức tổng giám đốc năm ngoái. Có một tổng
giám đốc người nước ngoài về thay, sau đó ông con trai được đề bạt lên làm phó
tổng - Linh mau mồm mau miệng kể luôn, chẳng cần đợi Vi phải hỏi nhiều.
- Sếp trẻ thế
chắc cởi mở lắm nhỉ, làm việc với người trẻ chắc cũng dễ chịu.
- Cởi mở cái mốc
xì - Linh nhăn mặt xì một tiếng - Mặt lúc nào cũng lạnh hơn nước đá mày ạ, chả
thấy cười bao giờ, hay là tại tao nhân viên quèn ít có dịp tiếp xúc không biết.
Được mỗi cái đẹp trai, mà khối cô chết vì cái vẻ lạnh lùng ấy đấy. Nhưng sếp có
vợ lâu rồi, nghe nói cũng là con quan chức cao cấp trong ngành ngân hàng...
- À, mà mày uống
gì đi. Cứ mải nói chuyện chưa kịp hỏi thăm. Bố mày thế nào, có khỏe không? Đã
đi thăm bố chưa?
Vi khẽ gật đầu:
- Rồi. Bố tao
cũng bình thường, được cái lần này thấy tinh thần có vẻ khá hơn.
- Ừ, thế là tốt
rồi. Cố gắng lên, cũng chỉ còn có mấy tháng nữa thôi. Mà dạo này sao mày gầy
thế hả Vi - Cô bạn nhìn Vi có vẻ xót xa.
- Thì mày bảo,
một cú sốc như thế, béo làm sao được. Tao sụt cân từ hồi đó đấy, rồi cứ giữ vậy
luôn, không lên lại được.
Một cô gái phục
vụ nhanh nhẹn tiến đến hỏi cô muốn uống gì. Bây giờ mà bảo Linh đi tìm quán
khác thì muộn mất rồi, Vi nghĩ. Vì thế cô gọi đồ uống xong chỉ đề nghị cô phục
vụ đổi cho cô sang một bàn khác trong góc khuất, kín đáo hơn. Cũng may quán này
tương đối rộng.
- Mày thì thế
nào? Có anh nào chưa? - Vi hỏi sau khi đã trao quà cáp xong xuôi và đã yên vị ở
một bàn mới tít phía trong góc quán.
- Cũng bình
thường thôi. Đang có một đối tượng, làm cùng phòng...
Được khơi trúng
mạch, Linh bắt đầu mở máy. Cô bạn đáng yêu của Vi rất dễ thương, xinh xắn, phải
cái hơi mau mồm mau miệng quá. Nhưng chính vì thế mà ở bên cạnh Linh chẳng bao
giờ cô thấy buồn chán, luôn có chuyện để nói, hoặc chỉ cần ngồi nghe Linh nói
thôi cũng đã thấy khối chuyện thú vị rồi. Vi lơ đãng nghe Linh kể chuyện, thỉnh
thoảng lại chêm vào mấy câu cho cô bạn khỏi mất hứng, nhưng thực ra, toàn bộ
tâm trí của Vi đã bị chiếm giữ bởi những suy nghĩ lộn xộn về anh và cuộc gặp gỡ
tình cờ này. Anh vẫn vậy, cô nghĩ, có lẽ hơi gầy đi, nhưng vóc dáng, khuôn mặt,
cả ánh nhìn lạnh lùng đó không có gì thay đổi. Không thể ngờ lại gặp anh ở đây.
Anh lại là sếp cô bạn thân của cô nữa. Hà Nội đúng là nhỏ bé thật. Vi bỗng thấy
chua xót. Mọi thứ dường như rất viên mãn đối với anh. Tiền có, quyền có, vợ
cũng có, lại môn đăng hộ đối, đương nhiên chả có ai dại gì đi vứt bỏ những thứ
giá trị đang có trong tay để chạy theo một chút lãng mạn thoáng qua - Vi xót xa
thầm nghĩ. Cục diện quá rõ ràng, cô thậm chí còn chưa đáng để cho anh đặt lên
bàn cân, mà có lẽ ngay cả nghĩ đến chuyện đó anh cũng chưa từng nghĩ. Vẫn xác
định rằng đó là chuyện đã qua, coi như một sai lầm của tuổi trẻ, là sự non nớt,
khờ dại của trái tim mù quáng lần đầu biết yêu, nhưng Vi vẫn không sao tránh
khỏi chạnh lòng. Cô đã tưởng mình không còn giận anh nữa, nhưng cứ mỗi khi nghĩ
đến việc anh thuộc về một người khác, trái tim cô lại nhói đau và nước mắt lại
chỉ chực trào ra trên khóe mi. Vi vội cúi mặt, nhấp một ngụm cà phê để che giấu
đôi mắt ngấn nước của mình.
- Mày định thế nào?
Học xong có về nước không? - Linh bỗng hỏi.
- Chưa biết được,
nhưng nếu có cơ hội, tao sẽ ở lại - Vi trả lời bạn - Tao còn phải cố để cho Sơn
sang đó học nữa...
Ngồi thêm một
lúc, Vi quyết định ra về, viện cớ còn có hẹn đến thăm nhà một người họ hàng nữa.
Nhưng lý do chủ yếu là ngay từ lúc nhìn thấy anh khi mới bước vào, Vi đã chẳng
còn tâm trí đâu mà nói chuyện. Linh bảo cô trước khi quay lại Canada, nhất định
phải gặp nhau lần nữa. Vi gật đầu hứa hẹn “Ừ, chắc chắn rồi, tao còn nhiều
chuyện muốn tâm sự với mày lắm”. Vi cũng để mặc cho Linh tranh phần trả tiền.
Rồi vẫy tay với Linh, Vi bảo cô đi trước, Sơn chắc đã đợi cô sẵn ở ngoài kia
rồi.
Vi cúi mặt bước
nhanh ra khỏi quán. Trời buổi tối đẫm hơi sương. Cô ngơ ngẩn giữa bãi để xe,
không thể nhớ mình đã để xe ở chỗ nào nữa. Vi cũng không nhớ biển số xe. Cô dò
dẫm bước giữa các hàng xe, căng mắt tìm chiếc xe wave cũ màu xanh của bà bác.
Một chiếc ô tô cách cô mấy bước bỗng nhiên nháy đèn. Vi ngẩng nhìn lên, đúng
lúc gặp tia nhìn của chủ nhân chiếc xe đang đứng đó, chìa khóa vẫn còn cầm trên
tay. Một lần nữa số phận như trêu ngươi lại bắt cô phải đối mặt với anh.
- Vi - Anh thốt
lên, ngập ngừng, hơi sững người lại dường như không tin vào mắt mình.
Vi không thể mở
miệng. Cô bỗng muốn quay người trốn chạy, nhưng đôi chân không nghe theo sự
điều khiển của cô. Anh đang tiến lại gần cô, giọng anh như lạc hẳn đi:
- Vi, em về khi
nào thế?
Bình tĩnh nào, cô
tự nhủ, mọi chuyện với anh đã qua rồi, hãy đối mặt với anh ta như đối với một
người quen cũ. Vi khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi dài, miệng cố gắng nặn ra một
nụ cười xã giao:
- Em mới về tuần
trước. Không ngờ lại gặp anh ở đây. Hà Nội nhỏ thật đấy - Cô thốt ra những suy
nghĩ đang quẩn quanh trong đầu.
- Em đi với ai? -
Anh ngập ngừng hỏi, mắt nhìn quanh quất xung quanh cô như đang tìm kiếm.
Cô lắc đầu một
cách dũng cảm:
- Em đến gặp bạn
thôi, nhưng bạn em về rồi.
- Vi, anh có thể
mời em một ly cà phê được không? - Anh rụt rè nhìn cô.
Lần đầu tiên kể
từ khi biết anh, cô thấy anh lúng túng đến vậy. Nhưng cô lại lắc đầu, nói dối:
- Em phải về. Em
có hẹn rồi.
- Vi, chỉ một
chút thôi - Anh nói như van nài.
Cô khẽ cắn môi,
giận bản thân mình khủng khiếp. Cô không có đủ dũng khí để từ chối ánh mắt tha
thiết của anh. Anh mở cửa xe cho cô ngồi lên ghế trước. Cho đến khi chiếc xe đã
lăn bánh hòa vào dòng người tập nập trên đường, Vi bỗng nhiên mới thấy hoảng sợ
với quyết định nông nổi của mình. Cô sẽ phải đối mặt với anh như thế nào đây?
Một khoảng thời gian im lặng nặng nề trôi qua. Vi bứt rứt quay quay chiếc chìa
khóa xe máy trong tay.
- Em về được bao
lâu? - Anh bỗng hỏi.
- Hai tuần. Thứ
bảy tuần sau em đi rồi.
Lại một khoảng im
lặng nặng nề và gượng gạo. Xe đang chạy trên đường Thanh Niên. Được một đoạn,
anh cho xe rẽ vào một con phố nhỏ rồi dừng lại bên lề đường, hình như đã quên
bẵng mất chuyện mời cô uống cà phê.
- Em có khỏe
không? - Cuối cùng anh cũng quay sang nhìn cô.
- Em vẫn bình
thường - Cô nói - Anh thì sao?
- Anh rất nhớ em
- Anh bỗng buột miệng ra như không thể kiềm chế được.
Sau câu nói đó,
anh ngồi thẫn thờ, tay vẫn đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn cô nhuốm một nỗi buồn
vời vợi đến mức khiến cô nao lòng. Cô bỗng nhiên hiểu rằng tình yêu mà anh dành
cho cô là có thật, nỗi nhớ mà anh dành cho cô cũng hoàn toàn thật tự đáy lòng,
chỉ duy nhất hạnh phúc giữa cô và anh là không có thật mà thôi. Cô khẽ thở dài,
nhìn anh:
- Điều đó bây giờ
có ý nghĩa gì nữa đâu.
- Nhưng anh không
thể chịu đựng được.
Anh lại nhìn cô
bằng đôi mắt đó, cũng tha thiết và sâu thẳm như nỗi thống khổ trong lòng anh.
Cô không hiểu anh muốn nói anh không thể chịu đựng được điều gì? Không thể chịu
đựng được nỗi nhớ cô, hay không thể chịu đựng được việc cô không còn thuộc về
anh nữa? Hay có lẽ là cả hai?
- Ngay từ đầu anh
đã biết kết quả sẽ như thế nào, sao anh còn tiếp tục? - Cô nhìn anh buồn rầu.
- Anh xin lỗi.
Vi, anh đã rất muốn gặp em để xin lỗi, nhưng anh đã không gặp được em lúc đó.
- Em biết, lúc đó
em đã quá đau khổ - Vi nói khẽ - Lúc đó em đã rất hận anh vì anh lừa dối em...
- Anh rất muốn
nói hết mọi chuyện với em ngay từ khi chúng mình còn chưa bắt đầu - Anh cắt
ngang lời cô - Nhưng anh sợ khi nói ra rồi, em sẽ rời xa anh. Anh không đủ can
đảm để làm việc đó. Vi, anh xin lỗi. Anh biết anh đã rất ích kỷ.
- Bây giờ, đối
với em mọi chuyện đã là quá khứ rồi - Cô hơi cúi đầu, tránh ánh mắt anh - Em
hiểu những tình cảm mà anh dành cho em, thế là đủ. Em cũng hy vọng anh sẽ quên
em.
- Anh không thể
quên em được - Anh nhìn cô tha thiết, có phần tuyệt vọng.
- Anh phải quên -
Cô cố gắng tỏ ra cứng cỏi - Vì anh, và vì cả em nữa.
- Vậy em có thể
quên được anh không?
- Em không quên,
vì em nhớ dai lắm - Miệng cô thậm chí còn có thể nặn ra được một nụ cười -
Nhưng đã từ lâu em chỉ coi anh như một người quen thôi.
Vi tự cảm thấy
hài lòng khi cô nói được với anh câu đó. Cô nghĩ cô đã làm rất tốt. Cuộc gặp
mặt này cuối cùng cũng chỉ là để cho câu chuyện giữa cô và anh có một cái kết
lịch sự và văn minh hơn mà thôi.
- Anh không làm
được - Anh nói khẽ.
- Nếu vậy anh sẽ
không bao giờ hạnh phúc được - Vi nhìn anh xót xa.
- Anh chỉ có thể
hạnh phúc khi có em. Vi, em biết là anh chỉ yêu có một mình em.
- Điều đó bây giờ
có ý nghĩa gì đâu? - Cô lắc đầu - Anh có dám đánh đổi tất cả những thứ anh đang
có vì em hay không? Và em cũng không thể chấp nhận làm người thứ ba phá hoại
hạnh phúc gia đình anh - Cô cảm thấy chua xót, cố hết sức giữ cho giọng nói
khỏi run lên.
- Đừng nhắc đến
chuyện đó - Giọng anh chợt gay gắt - Chỉ cần cho anh thêm thời gian. Chỉ cần em
nói em có thể đợi anh!
- Đợi anh thì sẽ
như thế nào? - Cô nhìn vào mắt anh mỉm cười - Anh có dám hứa chắc chắn với em
điều gì không? Anh đừng giống như tất cả những người đàn ông ngoại tình khác -
Cô cao giọng chua chát - Em không còn giận anh, nhưng cũng không muốn liên quan
gì đến anh nữa.
Vi thất vọng cắn
môi. Cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế được. Cái mặt nạ cứng cỏi đã rơi
xuống mất rồi, phải nỗ lực lắm cô mới không bật khóc. Mặt anh tái nhợt đi, hình
như anh muốn nói thêm một câu gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ im lặng đưa mắt
nhìn qua cửa kính xe, tập trung vào một điểm xa xăm, vô định nào đó. Phải, cô
đã dồn anh đến chân tường rồi, làm sao anh có thể hứa hẹn với cô điều gì chứ?
Nhưng ít nhất cô cũng có được tình cảm chân thành của anh, chỉ là họ đã gặp
nhau không đúng thời điểm mà thôi. Vi thở dài, chợt nhớ đến việc “những người
bạn bí ẩn” đã tiếp tế cho bố cô suốt hơn một năm qua. Cô rất muốn hỏi thẳng anh
rằng có phải chính anh đã dàn xếp chuyện đó không? Nhưng sau một hồi đắn đo suy
nghĩ, cô quyết định dù có biết hay không thì chuyện đó cũng không còn quan
trọng nữa. Cô không muốn lại có thêm lý do để ràng buộc với anh, cô cũng không
muốn nhất thiết phải sòng phẳng mọi thứ. Cô muốn nếu việc đó khiến cho lương
tâm anh thanh thản hơn, như một cách để bù đắp cho cô, thì hãy cứ để cho anh
được toại nguyện.
- Mình về thôi,
khuya rồi - Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề đang bao vây
quanh họ.
- Vi, anh... -
Anh ngập ngừng giây lát, dường như rất khó khăn trong việc lựa chọn từ ngữ -
... rồi sau này em sẽ hiểu... - Cuối cùng anh cũng nói tiếp.
Cô im lặng chờ
đợi.
- Anh cũng không
biết phải nói gì với em bây giờ. Hãy tha lỗi cho anh. Mong em nhớ rằng,
anh chỉ yêu có một mình em thôi - Giọng anh hơi khàn đi vì xúc động.
- Em biết, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì cả - Cô
trả lời bình tĩnh, rành rọt, tự ngạc nhiên không hiểu cô lấy ở đâu ra bản lĩnh
để làm được việc đó.
Ngay trong giây lát đó, cô có cảm giác như mình vừa tuột tay
đánh rơi một chiếc bình pha lê dễ vỡ. Bây giờ thì tất cả những gì còn lại chỉ
là những mảnh vụn không hơn không kém.
Anh lặng lẽ lái xe ra đường lớn. Không ai nói với ai một câu
nào nữa cho đến khi xe của anh dừng lại trước quán cà phê chỗ họ gặp nhau lúc
tối.
- Tuần tới để anh đưa em ra sân bay nhé - Anh nói trước khi
cô chuẩn bị mở cửa xe bước xuống.
- Thôi, không cần đâu. Có anh Quân về cùng em rồi. Bọn em đi
taxi tiện hơn - Cô từ chối.
Anh ngồi lặng người đi, như sắp sửa hóa đá. Câu nói đó của
cô đã giáng cho anh một đòn chí mạng. Vi cắn môi, kiên quyết đẩy cửa xe bước
ra:
- Em về đây.
- Ừ, em về...
Vi bước vào bãi gửi xe. Phải mất một lúc khá lâu cô mới tìm
được chiếc xe của bà bác. Lúc dắt xe ra, cô vẫn thấy ô tô của anh đỗ bên lề
đường. Vi cố gắng không ngoái đầu nhìn lại. Cô lên xe, nổ máy rồi hòa vào dòng
người trên phố. Tự nhiên, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi, từng giọt, từng giọt
rớt xuống má cô, cổ cô, làm nhòa cả tầm nhìn. Vi lấy tay lau nước mắt rồi bịt
chặt miệng mình để ngăn không cho những tiếng nức nở bật ra trên môi. Vi tự nhủ
rằng hãy để cho nỗi buồn theo những giọt nước mắt, chỉ một lúc thôi, nhưng khi
về đến nhà, khuôn mặt cô nhất định phải hoàn toàn khô ráo.