Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 16
Chương 16
01.
Tô Mạch Diệp Tô nhị hoàng tử cả
đời phong lưu, mặc dù bị tổn thương về tình cảm với A Lan Nhược nhưng cũng vẫn
tổn thương một cách có tình thái và phong độ riêng khiến người ta thương cảm,
cũng khiến không ít người trọng tình cảm khen chàng là một vị công tử hiếm có.
Tô Mạch Diệp luôn tự cho rằng trong chuyện tình cảm với A Lan Nhược, một người
qua đường như mình có thể coi là một người khổ vì tình, nhưng sau khi nhìn qua
gương Diệu Hoa, mới biết rằng nếu nói đến mấy chữ khổ vì tình, nhân vật chính
Trầm Diệp kia còn đau khổ hơn chàng rất nhiều, hơn nữa, một vài vết thương tình
cảm trên người Trầm Diệp lại là do một người qua đường như chàng gây nên, chuyện
này, dù thế nào chàng cũng chưa từng ngờ tới. Nhưng dù sao đây là một kết quả.
Chàng đã tìm hiểu về chuyện này trong suốt hơn hai trăm năm, chẳng qua là muốn
tìm một kết quả, mà chân tướng của việc này hóa ra lại là như vậy, tình yêu và
sự căm hận của chàng nhất thời dường như đều không có nơi để gửi gắm, nhưng
chung quy lại, đây vẫn là một kết quả.
Mạch thiếu gia tự khiêm tốn nhận
mình mắt mù tai điếc, những chuyện chàng chưa từng ngờ tới: một là mối quan hệ
giữa Trầm Diệp và A Lan Nhược, hai là chân tướng của việc Trầm Diệp tạo ra giấc
mộng của A Lan Nhược, hai chuyện này đã đủ khiến chàng kinh ngạc, mà khi chuyện
thứ ba mà chàng chưa từng ngờ tới được phơi bày ra trước mắt, hai chữ kinh ngạc
sao có thể đủ để diễn tả tâm trạng của chàng.
Chuyện thứ ba không có liên quan gì tới Mạch
thiếu gia, nhưng lại có mối liên hệ vô cùng lớn tới Đế Quân lão nhân gia.
Lúc đó trong gương Diệu Hoa
đang tái hiện đến cảnh Trầm Diệp vung kiếm chém ba mùa trong Phạn Âm Cốc, dồn hết
tu vi để tạo ra giấc mộng của A Lan Nhược dưới sự hướng dẫn của Tức Trạch. Tô
nhị hoàng tử vì nhất thời ngứa tay, một bàn tay vẫn chạm vào khung gương, buộc
phải chìm chìm nổi nổi trong tâm tư tình cảm của Trầm Diệp. Trong lúc mơ màng,
nghe thấy Đế Quân lão nhân gia chậm rãi nói ngay bên cạnh: “Ngươi quay trở lại
để ta xem xem”.
Tô nhị hoàng tử mặc dù bị cuộc
đời của Trầm Diệp ở trong gương dẫn dắt, nhưng quả thực cũng không biết làm
cách nào để đảo ngược chúng lại, Đế Quân dường như cũng nhớ ra điều này, chỉ là
ngài đã quen sai khiến người khác rồi, nhìn bộ dạng vô dụng của chàng, trầm
ngâm suy tư trong giây lát, cầm cây bút lên vẽ vài nét gì đó, ném vào trong
gương, mặt gương giống như làn nước mùa xuân khẽ gợn sóng, từng gợn sóng nhỏ từ
từ lan tỏa. Hình ảnh trong gương dần dần tan biến trong gợn sóng, bàn tay phải
bị hút chặt vào khung gương của Tô Mạch Diệp bỗng được giải thoát, khi lại ngẩng
đầu lên nhìn vào trong gương, gợn sóng đã trở lại bình lặng, hình ảnh hiện lên
trên mặt gương lại là mây lành, tiếng tiên hạc du dương trên Cửu Trùng Thiên.
Tô Mạch Diệp nghi hoặc nói:
“Đây là...”.
Đế Quân chống cằm chăm chú nhìn
mặt gương, lạnh nhạt nói: “Ba trăm năm trước”.
Tô Mạch Diệp đưa mắt liếc nhìn
đình đài lầu gác quen thuộc trong gương, càng thêm nghi hoặc, nói: “Nếu đã quay
trở lại thời điểm ba trăm năm trước trong cuộc đời của Trầm Diệp, trên mặt
gương sao lại hiện lên cảnh ở Cửu Trùng Thiên?”.
Đế Quân trầm ngâm xoay chiếc
chén bằng sứ trên tay: “Nếu ta đoán không nhầm...”, mới nói được một nửa, lại
yên lặng.
Đế Quân không hay trầm ngâm,
càng không hay muốn nói rồi lại thôi. Bởi vì trầm ngâm và điệu bộ muốn nói rồi
lại thôi đều thể hiện sự không chắc chắn. Đế Quân hiếm khi không chắc chắn điều
gì. Tô Mạch Diệp thầm cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn tiếp vào trong gương, thấy
đám mây lành từ từ tách ra, một căn phòng hiện lên trong gương Diệu Hoa, bốn
chiếc cột chống, xà ngang được dựng rất cao, điều đó chứng tỏ căn phòng rất rộng
lớn. Nhưng bên trong căn phòng rất rộng lớn ấy không hề có thứ gì khác ngoài một
chiếc giường mây lớn vô cùng bắt mắt, hình ảnh trên giường mây mờ mờ ảo ảo, dường
như có một bóng người đang nằm. Khi hình ảnh trong gương được kéo gần lại một
chút, Tô Mạch Diệp toát mồ hôi lạnh, vị thần quân áo tím tóc trắng đang nằm
trên giường mây kia không phải là Đông Hoa Đế Quân thì còn là ai nữa? Liếc mắt
nhìn về phía vị Đế Quân bằng xương bằng thịt đang ngồi bên cạnh mình, thấy ngài
vẫn đang lơ đãng xoay chiếc chén sứ trên tay, thần sắc khi nhìn mặt gương có một
vẻ trầm tĩnh dường như đã dự liệu được mọi việc.
Một lát sau, phía trước giường
đã có động tĩnh. Một tiên quan trẻ tuổi xiêm áo chỉnh tề lại gần giường mây,
nghiêm trang thay bình hoa trang trí ở đầu giường, nghiêm trang đốt một lò
hương phía trước tấm bình phong, lại nghiêm trang dém chăn cho Đế Quân đang say
ngủ. Vừa kéo góc chăn cho ngay ngắn xong, một vị lão tiên bá đã có tuổi bước
vào phòng. Vì tiên quan trẻ tuổi và lão tiên bá kia đều mặc thường phục, không
thể nhận ra phẩm cấp của hai người, nhưng vị lão tiên bá râu tóc bạc phơ kia
nhìn thấy tiên quan trẻ tuổi lại hành lễ rất tôn kính, nói: “Trọng Lâm tiên
quân triệu già này gấp gáp như vậy, không biết là vì chuyện gì”.
Trọng Lâm, cái tên này Tô Mạch
Diệp đã từng nghe nói tới, nghe đồn sau khi Đế Quân thoái ẩn về ở cung Thái Thần,
đã chọn vị tiên giả này làm tiên sứ quản lý trong cung. Trọng Lâm tiên quan
chính là nô bộc trung thành bậc nhất dưới trướng của Đế Quân, nổi danh khắp bát
hoang có tính thận trọng lo xa, mấy vạn năm qua luôn là một tấm gương để chư vị
tiên sứ trên Cửu Trùng Thiên noi theo.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Trọng
Lâm tiên quan đầy vẻ lo lắng, đắn đo nói: “Lần này mời Vân Trang tiên bá đến
chính là vì một chuyện vô cùng quan trọng. Đế Quân vì điều phục Diệu Nghĩa Tuệ
Minh Cảnh nên ngủ say, ta và ông đều biết lão nhân gia đã ra lệnh cấm, việc này
không được làm kinh động tới người ở ngoài cung, tránh để lục giới xảy ra hỗn
loạn. Mấy ngày trước may mà có tiên bá giúp đỡ, sửa lại sổ mệnh cách người phàm
trần của Ti Mệnh Tinh Quân nên mới che giấu được chúng tiên, vờ như Đế Quân có
hứng thú với sinh, lão, bệnh, tử, oán hận mà phải gặp gỡ, yêu mà phải biệt ly,
cầu mà không được, ngũ ấm xí thạnh(*) tám nỗi thống khổ trong cuộc đời người
phàm trần, đã chuyển kiếp để chiêm nghiệm rồi. Đế Quân ngài chìm vào giấc ngủ
quá vội vàng, mặc dù không để lại lời dặn dò gì khác, nhưng gần đây có một ý
nghĩ lại khiến ta vô cùng bất an”.
(*) Ngũ ấm xí thạnh khổ: Là sự khổ về năm ấm hưng thịnh.
Ngũ ấm này hợp lại tạo nên thân con người, nếu không điều hòa với nhau, ấm
nào thịnh quá thì phát sinh khổ não. Lại nữa, Ngũ ấm tạo nên thân con người mà
thân con người phải trải qua quá trình sinh, lão, bệnh, tử đương nhiên luôn phải
chịu nhiều khổ não. Ngũ ấm thạnh khổ này bao quát bảy loại khổ trước: THÂN thì
sinh, lão, bệnh, tử, đói, khát, nóng, lạnh, vất vả nhọc nhằn; TÂM thì buồn, giận,
lo, thương, trăm điều phiền lụy.
Vân Trang tiên bá bước gần thêm
một bước: “Xin hỏi có chuyện gì khiến tiên quân bất an?”. Không hổ danh là thần
tử trong cung Thái Thần, không hề bị nhiễm tính ăn nói làm việc vòng vo trên Cửu
Trùng Thiên, luôn nói thẳng vào vấn đề chính.
Trọng Lâm thở dài, nói: “Đế
Quân mặc dù đã điều phục được Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, khóa chặt được Diểu Lạc,
nhưng nếu biết Đế Quân vì thế mà đã say ngủ, cho dù Diểu Lạc đã bị nhốt, ta vẫn
lo rằng liệu ả có gây ra sóng gió gì đó không. Để đảm bảo rằng Diểu Lạc sẽ
không gây ra tai họa gì trong một trăm năm Đế Quân say ngủ, ta đã suy nghĩ rất
nhiều, mấy ngày gần đây đã nghĩ ra một cách. Tiên bá rất giỏi tạo hồn phách, nếu
tiên bá có thể dùng một nửa cái bóng của Đế Quân để tạo ra một hồn phách đầu
thai vào trong Phạn Âm Cốc... Đương nhiên, nếu hồn phách này được sinh ra,
chàng ta chắc chắn sẽ không biết bản thân mình là cái bóng của Đế Quân, cũng
không biết bản thân mình gánh trọng trách bảo vệ Tuệ Minh Cảnh, nhưng hồn phách
đó dù sao cũng sẽ mang khí tức (mùi, hơi thở) của Đế Quân, chỉ cần chàng ta đầu
thai vào trong Phạn Âm Cốc sẽ là một sự uy hiếp đối với Diểu Lạc. Hơn nữa bộ tộc
Tỷ Dực Điểu trong Phạn Âm Cốc tuổi thọ có hạn, một khi cơ thể hóa thành cát bụi,
hồn phách được đầu thai kia đương nhiên sẽ lại hóa thành một nửa cái bóng của Đế
Quân, đối với Đế Quân, việc này cũng không gây ra phiền toái về sau”.
Vân Trang tiên bá yên lặng hồi
lâu, trầm ngâm nói: “Tiên quân suy nghĩ chuyện này thật chu đáo, lão ban nãy
cũng đã nghĩ một lát, đây lại là cách duy nhất có thể thực hiện được. Nhưng
theo lão thấy, đợi sau khi lão tạo xong hồn phách đó, đưa vào trong Phạn Âm Cốc,
tiên quân và lão lại đều cần phải uống nước vong trần để quên đi việc này. Từ
trước đến giờ tiên quân hành sự luôn rất cẩn trọng, chắc cũng tán đồng cách làm
của lão, mặc dù nói hồn phách được đầu thai đó chỉ là vài phần hình bóng mỏng
manh của Đế Quân, nhưng cũng là một phần của Đế Quân, nếu ngài và ta vô tình tiết
lộ chuyện này, bị kẻ có dã tâm biết được, luyện hóa nuốt gọn linh hồn này, Đế
Quân say ngủ cũng chính là lúc yếu ớt nhất, chắc chắn sẽ động tới tiên căn của
người”.
Trọng Lâm gật đầu: “Điều này,
tiên bá nói rất phải”.
Hình ảnh trong gương lặng lẽ mờ
đi sau khi Trọng Lâm đưa vị tiên bá kia ra khỏi cung thất, những đám mây lành dập
dềnh, từng mái đình, lầu gác liên miên dường như đã tan biến trong nước, gương
Diệu Hoa đặt trước mặt bọn họ như một tấm gương bình thường.
Trong số các thần tiên thuộc thế
hệ mới, Mạch thiếu gia luôn cảm thấy bản thân mình cũng được coi là một người gặp
biến không loạn, điềm đạm bình tĩnh, nhưng hôm nay không biết là vận may thế
nào, những chuyện không ngờ tới cứ dồn dập kéo đến khiến chàng có cảm giác
không thể tiếp nhận được hết. Cho đến khi câu chuyện trước mắt được hé lộ,
chàng cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không thể điềm tĩnh nổi nữa rồi. Diệu
Nghĩa Tuệ Minh Cảnh là cái quái quỷ gì, chàng không biết, nhưng bỏ qua phần
này, điều mà nhị vị tiên giả Trọng Lâm và Vân Trang trong gương đã nói lại rất
rõ ràng, Trầm Diệp chính là cái bóng của Đế Quân. Trầm Diệp lại là cái bóng của
Đế Quân? Cụm từ sét đánh giữa trời quang cũng không thể miêu tả được một phần vạn
tâm trạng của Mạch thiếu gia lúc này, nhưng nếu nói bị sét đánh, ở trước gương
lúc này, đương nhiên có một người bị sét đánh mạnh hơn, chàng bất giác nhìn
sang phía Đế Quân.
Đế Quân - người đáng lý ra phải
bị sét đánh mạnh hơn lại vẫn rất ung dung, vẫn rất trầm tĩnh, phong thái khi
rót trà cũng không có gì thay đổi.
Thực ra việc Trầm Diệp là cái
bóng của mình, ban đầu khi mới vào mộng cảnh này, Đông Hoa quả thực chưa từng
nghĩ tới, cho dù thi thoảng cũng cảm thấy khí tức của vị thần quan này có chút
quen thuộc, cũng vì lười không muốn nhọc công suy nghĩ, tùy tiện mượn cớ hai
người có khả năng đã tu luyện cùng một tông pháp để che lấp đi. Khi chàng không
muốn động não, đầu óc sẽ không chuyển động. Nghi hoặc Trầm Diệp liệu có liên hệ
gì với mình không lại xuất hiện từ khi nhìn thấy trong gương Diệu Hoa chàng ta
có sức mạnh hủy diệt đất trời. Luồng huyền quang diệt thế đó vốn dĩ là một pháp
thuật mà chàng sử dụng điêu luyện nhất. Quay ngược thời gian lại để xem, chàng
đoán không nhầm, Trầm Diệp và bản thân mình quả nhiên là có vài phần liên quan đến
nhau.
Nhưng sự liên quan này cũng
không phải là không thể chấp nhận.
Một cái bóng thôi mà.
Biết Trầm Diệp là cái bóng của
mình không hề khiến chàng kinh ngạc bằng hôm chàng nhận thấy một địa tiên lại
có thể sử dụng thuật tạo thế. Mà giờ đây, câu hỏi tại sao một địa tiên có thể sử
dụng thuật tạo thế lại dễ giải thích rồi, dù gì cũng là cái bóng của mình mà...
Chàng trước đây chưa từng nghĩ
tới việc còn có một cái bóng nên đã suy nghĩ chưa được chu toàn, nếu Trầm Diệp
đã là bóng của mình, vậy Tiểu Bạch và A Lan Nhược... Chàng cầm bút lên, định vẽ
hình của A Lan Nhược rồi ném trào trong tấm gương Diệu Hoa đang rất yên bình
kia, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng gió và tiếng sấm, ngước mắt lên nhìn, mây đen
không lành lại xuất hiện từ phía Vương đô... chàng đặt chén trà “cạch” một tiếng
xuống mặt bàn, cất gương Diệu Hoa vào trong tay áo, đứng lên vội đi về phía
Vương đô.
Khi tiếng gió tiếng sấm vang
lên, Tô Mạch Diệp cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng vừa thốt lên “Tiếng sấm này
nghe ra có phần yêu dị”, một cơn gió thoảng qua, đã thấy Đế Quân vội vã lao ra
khỏi phòng. Trong những ngày chàng đi theo Đế Quân, chưa từng thấy Đế Quân vội
vã như vậy, tính hiếu kỳ trỗi dậy, không kịp đắn đo suy nghĩ gì, chàng cũng chạy
theo sau.
Yêu phong nổi lên, quỷ vân bay
cao, Đông Hoa cưỡi gió bay đi, hạ xuống bên ngoài Ba Tâm đình trong phủ công
chúa của A Lan Nhược ở Vương đô. Lúc đó vừa hay nhìn thấy Trầm Diệp đang bế Phượng
Cửu lên từ một chiếc giường trong đình, bàn tay của thần quan vừa chạm vào cánh
tay ngọc ngà của giai nhân liền bị một thanh kiếm dài ngăn lại, trở tay một
cái, Phượng Cửu điện hạ dường như đang say ngủ đã nằm gọn trong vòng tay của
Đông Hoa. Tô Mạch Diệp chậm lề dề bước xuống từ trên đám mây, thầm tán thưởng Đế
Quân thân pháp thật tuyệt vời.
Kiếm Thương Hà cắm sâu vào cột
đình, chặn ngang trước mặt Trầm Diệp. Nói ra thì ngày hôm đó Đế Quân sau khi lựa
chọn kỹ lưỡng mới chọn thân phận của Tức Trạch, đã đóng băng Tức Trạch thần
quân thật sự của mộng cảnh này trong động Thanh Y ở Kỳ Nam hậu sơn, khi bắt đầu
chuyên tâm đóng vai Tức Trạch, tất nhiên, dung mạo và tính cách vốn có của Tức
Trạch thần quân, chàng đều coi như phù du, nhưng ít nhất có một chuyện chàng
làm rất tốt - mỗi khi rút kiếm ra, tốt xấu gì cũng đều che giấu dáng vẻ của kiếm
Thương Hà - thanh kiếm nổi danh cả bát hoang, không để người khác vì nhận ra
thanh kiếm này mà nhận ra thân phận của chàng.
Tuy nhiên trong lúc này, thần
kiếm Thương Hà - tổ tiên của những thanh kiếm nổi danh lại ngang nhiên bày ngay
trước mắt Trầm Diệp, hàng vạn mặt cắt do đá hạo anh tạo thành ở chuôi kiếm phản
chiếu ánh hoàng hôn chiếu vào trong đình, sáng chói cả mắt của người nhìn vào
nó.
Tô Mạch Diệp đoán rằng, nếu
không có kiếm Thương Hà ngăn cản, nhìn tư thế của Trầm Diệp chắc rằng đã lập tức
giành lại Phượng Cửu, nhưng kiếm Thương Hà không hổ danh là một cây kiếm nổi tiếng,
vừa xuất hiện đã khiến vị thần quan trước mặt bị trấn áp. Sau giây lát yên lặng,
Trầm Diệp chầm chậm nói: “Thương Hà?”. Đã nhận ra Thương Hà, sao có thể không
nhận ra thân phận của vị tôn thần trước mặt? Vị thần quan trẻ tuổi im lặng
trong giây lát, quả nhiên là một người thông minh hiếm có, khi lại ngước mắt
nhìn về phía Đế Quân, thần sắc ẩn chứa vài phần khó lường: “Tôn thần giá đáo mộng
cảnh này, khiến Trầm Diệp vô cùng vinh hạnh, nhưng Trầm Diệp có tài đức gì mà lại
có thể làm phiền tôn thần phải đích thân đến nơi đây, để ý đến một việc riêng
tư của thần?”.
Đối diện với cái bóng của chính
mình, thần sắc trên khuôn mặt của Đế Quân lúc này... không thể nhìn ra thần sắc
gì trên khuôn mặt của Đế Quân, Đế Quân đưa mắt liếc nhìn về phía chiếc bình lưu
ly trống rỗng đặt trên bàn đá, nói với Trầm Diệp: “Xem ra ngươi đã tập hợp đầy
đủ khí trạch để tạo hồn phách cho A Lan Nhược, đã đặt hết chúng vào trong cơ thể
của Tiểu Bạch?”. Tô Mạch Diệp ngước mắt nhìn Phượng Cửu trong vòng tay của Đế
Quân, lời này Đế Quân nói một cách rất bình thản, xem ra cơ thể điện hạ không
có vấn đề gì lớn.
Trầm Diệp yên lặng hồi lâu,
nói: “Quả nhiên trên thế giới này không có việc gì qua được pháp nhãn của tôn
thần, tuy thần không biết vì sao tôn thần xuất hiện trong mộng cảnh này, tuy
nhiên nữ tử trong lòng tôn thần lại là sự cố chấp của thần, mong tôn thần đại
lượng mở cho thần một con đường, trả lại nàng ấy cho thần”.
Đông Hoa ngồi xuống chiếc giường
bên cạnh bàn đá, đỡ Phượng Cửu đang say ngủ tựa vào ngực mình, một tay ôm nàng,
khẽ ngước mắt lên: “Người của ta, tại sao phải nhường cho ngươi?”.
Trầm Diệp chợt ngẩng phắt lên.
Cánh tay còn trống của Đông Hoa
khẽ phất lên, loại bỏ thuật sửa đổi trên người Phượng Cửu, lạnh lùng nói: “Tiểu
Bạch rơi vào trong mộng cảnh này, thân xác A Lan Nhược mà ngươi tạo ra đã bị
nàng thay thế rồi”. Nhìn khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc của Trầm Diệp, lạnh lùng
nói tiếp: “Thần quan tiền nhiệm Tức Trạch quả thực là một cao nhân, nếu A Lan
Nhược chỉ là một Tỷ Dực Điểu, cách làm nàng sống lại mà hắn dạy cho ngươi mặc
dù nghịch thiên nhưng cũng vẫn có thể thực hiện được. Nhưng A Lan Nhược chẳng
qua chỉ là một hồn phách được tạo ra từ một cái bóng mà thôi, vốn dĩ chỉ có một
kiếp, hết kiếp sống đó sẽ quay trở về với cát bụi, cho dù ngươi có thu thập khí
trạch của nàng như thế nào, cũng không thể tạo được một hồn phách. Cho dù thế
nào ngươi cũng không thể khiến nàng sống lại, nàng sẽ không trở lại được nữa”.
Cây tiêu ngọc bích trong tay của
Tô Mạch Diệp rơi “cạch” xuống nền đất, Trầm Diệp thất thần nói: “Ngài nói...
cái gì?”.
Gương Diệu Hoa trong tay áo của Đế Quân lại một
lần nữa xuất hiện, dựng ở trên bàn đá. Đông Hoa vẫn ôm Phượng Cửu trong lòng,
ung dung đưa tay lên không trung lấy giấy bút, chàng vẽ một bức hình A Lan Nhược,
lại viết thêm vài chữ bên cạnh bức hình nhỏ đó, ném vào trong gương, nói: “Vì
sao nàng ấy được sinh ra từ một cái bóng, ta cũng có chút hiếu kỳ, cùng xem xem
cũng tốt”.
02.
Không giống với việc xem cuộc đời
của Trầm Diệp trước đây, ban đầu là sự ra đời của chàng ta, cảnh tượng xuất hiện
trong gương Diệu Hoa lúc này lại là một lớp học.
Bên ngoài lớp học là một sườn
núi xanh biếc, trên sườn núi có một vài con linh cầm linh thú đang chơi đùa, tiếng
đọc đồng thanh vọng tại từ phía lớp học, bọn họ đang đọc một đoạn “Bàn Nhược
Kinh”. Mặt trời dịch chuyển về đằng Tây, tiếng đọc sách tắt dần, dường như sắp
tới giờ tan học. Một lát sau, một lão tiên giả với chòm râu dê cầm sách bước ra
khỏi lớp học, tiếp theo đó lại có rất nhiều học trò bước ra theo, mỗi người dắt
theo một con linh cầm linh thú trên sườn núi, cưỡi lên con thú rồi lần lượt rời
khỏi đỉnh núi.
Người chậm lề dề bước ra sau
cùng, được một vài thiếu niên tuấn tú vây xung quanh chính là một thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ đó có mái tóc dài đen nhánh, hàng lông mày thanh tú cong cong như mảnh
trăng non, giữa trán là một đóa hoa phượng vũ đỏ thắm, ánh mắt sáng như sao,
đôi môi hồng như cánh đào, thần sắc có phần mất kiên nhẫn, đó chính là Phượng Cửu
điện hạ của Thanh Khâu.
Tô Mạch Diệp lên tiếng: “Đây
cũng là ba trăm năm trước?”.
Đế Quân chăm chú nhìn Phượng Cửu
ở trong gương: “Hai trăm chín mươi lăm năm trước, sớm hơn thời điểm A Lan Nhược
ra đời một chút”.
Nói rằng A Lan Nhược có thể là
cái bóng của Phượng Cửu chẳng qua chỉ là một phỏng đoán của Đế Quân, nhưng khi
ném bức hình của A Lan Nhược vào trong gương Diệu Hoa, trong gương lại hiện lên
hình ảnh của Phượng Cửu, điều này nghĩa là gì không cần nói cũng đã quá rõ
ràng. Việc này quả nhiên đúng như chàng dự liệu, hồn phách của A Lan Nhược quả
là được tạo thành từ bóng của Tiểu Bạch. Nhưng tại sao Tiểu Bạch lại cho bóng của
mình đầu thai vào trong Phạn Âm Cốc? Hơn nữa, xem điệu bộ của nàng, dường như
cũng không hề biết A Lan Nhược chính là cái bóng của mình. Chuyện này khiến Đế
Quân có phần nghi hoặc.
Phượng Cửu và mấy chàng thiếu
niên trong gương dần dần tiến lại gần, ba chàng thiếu niên đi gần nàng nhất lần
lượt mặc ba bộ xiêm áo màu lam, trắng và lục. Nhìn kiểu dáng của trang phục,
không giống các vị thần tiên của Thanh Khâu, lại giống với các thiếu niên của
Thiên tộc.
Khi từ gương Diệu Hoa có thể vọng
lại ra tiếng người nói chuyện, đang đến lượt chàng thiếu niên áo lam, chàng thiếu
niên đó vẻ mặt phong lưu, ánh mắt đầy tình tứ liếc nhìn Phượng Cửu: “Sớm đã được
nghe nói Thanh Khâu là một nơi đất lành, luôn mong muốn mấy ngày tới đây học được
đi ngao du các nơi, vừa hay mấy ngày trước khi bái kiến Bạch Chỉ Đế Quân, Đế
Quân có nói rằng điện hạ rất thông thuộc cảnh vật ở nơi đây, ngày kìa sẽ được
nghỉ học, không biết điện hạ có thời gian cùng ta ngao du Thanh Khâu một chuyến
không?”.
Phượng Cửu chịu đựng ánh mắt đầy
tình tứ của chàng thiếu niên, nói: “Ta...”.
Chàng thiếu niên áo lục đẩy
chàng thiếu niên áo lam ra, đôi mắt phượng sáng long lanh nhìn Phượng Cửu:
“Ngao du sơn thủy chỉ trong một ngày thì sao đủ được, nghe nói tài nghệ nấu nướng
của điện hạ rất cừ, ngày nghỉ đó chi bằng cùng ta xuống phàm giới ăn uống, ta
biết mấy tiệm ăn rất vừa ý dưới phàm giới, có một vài món ăn mà ngay cả trên
thiên giới cũng không có, chắc chắn điện hạ cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú”.
Phượng Cửu chịu đựng ánh nhìn từ
đôi mắt phượng của chàng thiếu niên, nói: “Ta...”.
Chàng thiếu niên áo trắng đứng
chắn trước hai chàng thiếu niên áo lam và áo lục, trong đôi mắt như nước mùa
thu có chút ưu sầu, nói với Phượng Cửu: “Ăn uống chơi bời chung quy lại không
phải là việc chính đáng, nghe nói điện hạ rất giỏi hai môn chế tạo thần binh và
lịch sử thời thượng cổ, vừa hay ta lại khá yếu hai môn đó, không biết vào ngày
nghỉ điện hạ có thời gian giúp ta củng cố hai môn học đó không?”.
Phượng Cửu chịu đựng ánh nhìn từ
đôi mắt như nước mùa thu của chàng thiếu niên, nói: “Ta...”.
Ánh mắt của ba chàng thiếu niên
đều lộ rõ vẻ chờ đợi.
Phượng Cửu chịu đựng ba ánh mắt
đầy vẻ chờ đợi đó, quay người, lôi ra một thiếu niên đang ngủ gật từ phía sau
lưng, nói với chàng thiếu niên đó: “Ta... ngày kìa là ngày nghỉ, ta đã có kế hoạch
gì chưa?”.
Chàng thiếu niên đang ngủ gật dụi
dụi mắt, lôi một quyển sổ nhỏ trong tay áo ra, lật giở vài trang, ngáp một cái,
nói: “A, điện hạ có rất nhiều kế hoạch đấy. Bạch Chỉ Đế Quân có lệnh, trước giờ
Ngọ điện hạ cần phải đi thăm hỏi ba vị thần quân đang bị thương, ồ, chính là ba
vị thần quân mà ngày nghỉ lần trước, lần trước đó và lần trước nữa đã mời điện
hạ đi chơi rồi bị điện hạ đánh cho gãy chân, gãy tay và bị thương ở cổ, sau giờ
Ngọ, để ta xem xem, sau giờ Ngọ điện hạ phải đi gấp tới núi Chung Hồ quyết đấu
với Chức Việt tiên cơ, đây là một trận tử chiến đấy, ồ, như vậy xem ra điện hạ
chỉ còn rảnh rỗi vào buổi tối thôi”.
Ba chàng thiếu niên áo lam, áo
lục và áo trắng đều cùng yên lặng.
Phượng Cửu mặt không biểu cảm
giúp chàng thiếu niên ngủ gật gấp quyển sổ lại, quay sang nhìn ba người trước mặt,
hòa nhã mà từ bi nói: “Trận đấu với Chức Việt tiên cơ cũng không đến nỗi nghiêm
trọng như một trận tử chiến đâu, chỉ là chuyện phế bỏ một cánh tay của nàng ta
thôi, có thể chỉ đánh tới giờ Dậu là ta có thể quay về rồi, chư vị, có ai muốn
đợi ta không?”.
Ba chàng thiếu niên kinh hãi
quay sang nhìn nhau, nhất thời quên cả việc dắt theo linh cầm tiên thú, cứ thế
chạy xuống núi, còn chạy trốn nhanh hơn cả loài thỏ.
Ánh mắt của Đế Quân chăm chú
theo dõi mặt gương, khóe môi khẽ cong lên.
Sắc trời trong gương đã tối dần,
chàng thiếu niên ngủ gật kia mở mắt ra liếc nhìn Phượng Cửu, đưa tay lên không
trung biến hóa ra một cây bút, lại lật giở quyển sổ nhỏ trong tay, liếm liếm đầu
bút gạch bỏ mấy cái tên trong đó, than thở: “Lại bị điện hạ dọa cho bỏ chạy mất
ba người, mặc dù nhà điện hạ quả thực đã làm mối cho người hơi sớm một chút,
nhưng cũng không cần thiết phải dọa bọn họ như vậy, điện hạ lúc này không có
tâm tư đó, nhưng ngộ nhỡ sau này khi muốn mai mối, biết đâu còn cần dùng tới họ
thì sao?”.
Phượng Cửu đặt tay lên đầu lông
mày, nói sang chuyện khác: “Ta không có vật cưỡi, sói xám đệ đệ ngươi cũng
không có vật cưỡi, con vật cưỡi Tất Phương của tiểu thúc hôm nay dường như cũng
có việc gì đó không kịp tới đón chúng ta, ngươi xem chúng ta nên gọi một đám
mây tới để xuống núi hay đi bộ xuống núi?”.
Chàng thiếu niên ngủ gật kia gấp
quyển sổ nhỏ lại, chỉ về phía chân trời: “Ồ, đám mây lành kia là gì vậy?”.
Phượng Cửu nhìn theo hướng chỉ
tay của chàng ta, không nhìn thấy đám mây lành, tuy nhiên, trên đường chân trời
được ánh chiều tà nhuộm thành một dải màu vàng lại thấy mấy đám mây đen cuồn cuộn
bay tới.
Tô Mạch Diệp đoán rằng, gương
Diệu Hoa mà Đế Quân cải tạo mặc dù có thể xem lại được kiếp này kiếp sau của địa
tiên, nhưng không thể nhìn thấy quá khứ của một nữ thần ở Thanh Khâu, nếu có thể
nhìn thấy, quá khứ này chắc chắn phải có vài mối liên hệ với sự ra đời của A
Lan Nhược. Cảnh tượng vừa rồi chàng quả thực không nhìn ra có mối liên hệ gì với
A Lan Nhược, nhưng lúc này, khi đám mây đen dày đặc trong gương hạ xuống đất, từ
từ tan ra, chàng mới hiểu rõ vì sao gương Diệu Hoa lại hiện ra cảnh lớp học
này. Vị tiên giả hạ xuống trước mặt Phượng Cửu và sói xám đệ đệ là Tạ Cô Châu -
minh chủ của U Minh ty.
Sinh tử của người phàm trần và
những linh vật tuổi thọ có hạn có liên quan đến ba vị thần tiên, một là Bắc Đẩu
Chân Quân, hai là Nam Đẩu Tinh Quân, người thứ ba là Tạ Cô Châu - minh chủ của
U Minh ty. Nam Đẩu trông coi việc sinh, Bắc Đẩu trông coi việc tử, còn U Minh
ty lại quản lý việc phán quyết hình phạt đối với người sau khi chết, còn quản
lý cả đài luân hồi. Cô Châu quân giống hệt như tên gọi của chàng ta, cách hành
xử cũng luôn kèm theo một chữ cô, quanh năm ở trong âm giới, không thích qua lại
với các thần tiên khác, chỉ vào dịp đại triều hội diện kiến Thiên Quân hàng năm
mới nhìn thấy vị thần quân này một lần. Trong ấn tượng của Tô Mạch Diệp, mỗi lần
gặp mặt, vị thần quân này luôn trong bộ dạng gày gò ốm yếu.
Lần này Cô Châu quân đứng trước
mặt Phượng Cửu, vẫn khuôn mặt có vẻ bệnh tật, đợi nàng bảo sói xám đệ đệ đi chỗ
khác rồi mới chỉ về con đường núi khúc khuỷu trước mặt, nói: “Cảnh chiều tà ở
Thanh Khâu không tồi, chúng ta hãy đi men theo con đường này”.
Phượng Cửu đi theo sau Tạ Cô
Châu, các học trò đều đã về nhà, sườn núi vắng lặng, khi chim chóc bay về tổ,
thi thoảng lại có vài tiếng chim bay ngang qua đầu bọn họ. Hai người tìm đến gốc
cây như ý rồi ngồi xuống, Tạ Cô Châu lôi bình rượu từ trong thắt lưng ra, uống
một ngụm, nói: “Gần đây có một chuyện, ta đoán vẫn nên đến báo cho ngươi một tiếng”.
Phượng Cửu cười nói: “Là chuyện
ta chậm trễ tặng rượu cho ngươi sao? Chuyện này thì ngươi cứ yên tâm, ta và
ngươi có tình bằng hữu, đã nhận lời sẽ tặng ngươi một vò rượu ủ hoa đào của Chiết
Nhan, ta quyết không nuốt lời, chỉ có điều, haizz, mấy ngày gần đây Chiết Nhan
và tiểu thúc của ta giận dỗi nhau, đang trong cơn giận dữ, là thời khắc khó tiếp
cận, dù là ta cũng không dễ...”.
Tạ Cô Châu bỗng cắt ngang: “Là
chuyện của Đông Hoa Đế Quân”.
Nụ cười trên khuôn mặt của Phượng
Cửu sững lại.
Tạ Cô Châu nói: “Chuyện này
trên trời dưới đất có lẽ không ai biết, Bắc Đẩu, Nam Đẩu chắc cũng không hề hay
biết, có lẽ vì ta quản lý đài luân hồi nên mới biết được”.