Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

01.

Sáng
hôm sau, Phượng Cửu cô đơn ngồi ở đầu giường, lĩnh ngộ nhân sinh.

Đêm
qua may mà Tô Mạch Diệp ra tay đánh ngất nàng, cho nên nàng đã có thể chung sống
hòa thuận với Thanh Điện trên một chiếc thuyền nhỏ. Nghe nói Thanh Điện cứ bò
quanh nàng tới quá nửa đêm mà chẳng có kết quả gì, mãi tới rạng sáng, tiếng gà
gáy vang lên mới uể oải chui vào trong khoang dành riêng cho mình nghỉ ngơi.
Phượng Cửu vừa mừng vừa lo. Mừng vì ngày hôm nay không cần gặp Thanh Điện, thật
quá tốt, quá tốt. Lo vì đêm xuống, chẳng lẽ lại để Tô Mạch Diệp đánh thêm lần nữa?
Dù rằng thủ pháp của Tô Mạch Diệp rất tốt, nàng đã ngất đi cả đêm, ngày hôm sau
lại không tránh được việc đau đầu mỏi cổ, nếu cứ kéo dài như thế này, cũng
không phải là kế hay.

Tỳ
nữ trung thành Trà Trà đang đứng hầu bên cạnh nhìn Phượng Cửu trầm ngâm suy
nghĩ cũng vừa mừng vừa lo. Mừng vì gần đây điện hạ ngày càng được Thượng Quân
yêu quý, tối qua Thượng Quân còn đích thân dặn dò Tức Trạch đại nhân lúc rảnh rỗi
ở bên điện hạ nhiều hơn, điện hạ coi như đã khổ tận cam lai rồi. Lo là vì, Tức
Trạch đại nhân đêm qua lại không tuân theo thánh ý, không tới gặp điện hạ, phải
chăng khe cửa mà mình cố ý để ngỏ chờ đại nhân quá nhỏ? Vậy thì, đêm nay có lẽ
không cài cửa nữa, chỉ buông rèm thôi? Nhưng trên sông lạnh buốt, ngộ nhỡ điện
hạ bị cảm...

Chủ
tớ hai người, mỗi người băn khoăn một chuyện, lại nghe thấy tiếng bẩm báo từ
bên ngoài truyền tới, nói rằng Thanh Điện đã ngủ được nửa canh giờ, đoán rằng
điện hạ chắc đã tỉnh dậy rồi, nhớ tới việc cùng dùng bữa sáng với điện hạ, cố gắng
tỉnh dậy, hiện giờ đang án ngữ ở bên ngoài chờ đợi.

Phượng
Cửu trong lòng thầm than cái đồ âm hồn bất tán Thanh Điện này, ngoài mặt lại tỏ
vẻ quan tâm lo lắng: “Mới ngủ nửa canh giờ sao đủ được, nó đã trằn trọc suốt
đêm, chắc chắc rất mệt, cần phải ngủ thêm nữa, các ngươi dỗ dành nó đi ngủ đi,
nếu nó mệt quá mà đau ốm, người làm tỷ tỷ như ta sẽ là người đau lòng nhất”.

Trà
Trà có phần ngạc nhiên, nói: “Tính ra đã hai ngày rồi không gặp Thanh Điện, nếu
là trước đây điện hạ chắc chắn sẽ triệu Thanh Điện vào ở bên mình, để Thanh Điện
gối lên chân của điện hạ nằm ngủ cũng được, hôm nay sao lại...”.

Phượng
Cửu giật thót trong lòng.

Trà
Trà bỗng nhiên yên lặng, sắc mặt bỗng chốc ửng hồng khác thường, hồi lâu, xấu hổ
nói: “Lẽ nào… Lẽ nào điện hạ hôm nay muốn đi tìm Tức Trạch đại nhân nên mới
không tiện để Thanh Điện mà trước giờ điện hạ yêu quý nhất làm phiền?”.

Bàn
tay cuộn thành nắm đấm, sắc mặt đỏ hồng, nói: “Tức Trạch đại nhân là phu quân của
điện hạ, nếu đem so sánh Tức Trạch đại nhân với Thanh Điện, đương nhiên… đương
nhiên là không giống nhau rồi”.

Lại
nhớ ra điều gì đó, xấu hổ nói: “Điện hạ chắc là muốn tới phòng của Tức Trạch đại
nhân cùng dùng bữa sáng ngay bây giờ? A, việc này đương nhiên không thể chậm trễ
được, Trà Trà ngốc nghếch, không những bây giờ mới hiểu được dụng ý của điện hạ,
lại còn hỏi những câu hồ đồ như vậy. Điện hạ yên tâm, Trà Trà sẽ chạy tới báo với
Tức Trạch đại nhân ngay lập tức!”.

Nói
xong liền chạy biến đi như một chú thỏ.

Nửa
từ “không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng của Phượng Cửu, Trà Trà đã mất hút
không còn chút bóng dáng.

Phượng
Cửu ngây người một lát, lặng lẽ thu cánh tay đang định đưa ra ngăn Trà Trà lại
về.

Cũng
phải, đặt hai thứ có hại trước mắt, đương nhiên phải chọn thứ có hại ít hơn. Cả
ngày hôm nay nàng đi đời trong tay của Thanh Điện hay là trong tay của Tức Trạch
thần quân, dùng ngón chân để suy nghĩ nàng cũng biết nên chọn Tức Trạch.

Năm
xưa, cô cô của nàng cũng phải chịu thiệt trong tay một con rắn nhỏ, lúc này
nàng cảm thấy rằng, sớm muộn gì nàng cũng đi đời trong tay của kẻ âm hồn bất
tán Thanh Điện này. Thanh Khâu bọn họ quả nhiên không hợp với loài rắn.


đang ở trên thuyền nên căn phòng dành cho Tức Trạch thần quân cũng không rộng lắm,
một tấm bình phong Hàn nha hí thủy (quạ đen nghịch nước) ngăn cách trước sau,
khi Phượng Cửu chậm chạp đẩy cửa bước vào, thấy Quất Nặc và Thường Đệ đang ngồi
quanh một chiếc bàn gỗ tử đàn hình vuông, nho nho nhã nhã ăn cháo. Tức Trạch ngồi
trước một chiếc hương kỷ (bàn đặt lò hương) cách đó vài bước chân đang chỉnh một
lò hương.

Tiếng
động khi nàng bước vào rất lớn, nhưng Tức Trạch ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng
lên, khóe môi của Thường Đệ cong lên, nhìn nàng như đang xem trò cười, Quất Nặc
vẫn nho nho nhã nhã ăn cháo.

Phượng
Cửu nhướn mày, cho dù Quất Nặc có bệnh, Tức Trạch cần luôn ở bên chăm sóc nhưng
lẽ ra Tức Trạch phải tới nơi ở của Quất Nặc để thăm nom, cách hành sự của cặp tỷ
muội này lại chẳng có chút kín đáo tránh hiềm nghi gì cả, lại còn phóng khoáng
hơn cả nàng, nàng thực lòng khâm phục họ.

Thường
Đệ thấy Tức Trạch không hề có ý định để mắt tới Phượng Cửu, liền cảm thấy rất đắc
ý, đoán chắc rằng lần này nàng sẽ ngượng ngùng, chắc chắn không ở lại được bao
lâu, trong lòng vô cùng phấn khởi, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ hơn.

Nhưng
chỉ trong nháy mắt, nụ cười đã cứng đơ trên khuôn mặt nàng ta.

Thường
Đệ quả thực đã đánh giá thấp da mặt của Phượng Cửu, nền tảng vốn có của nàng đã
không tồi, khi ở trong Phạn Âm Cốc, lại được đích thân Đông Hoa Đế Quân dạy dỗ
bằng cách mắt nhìn tai nghe hết lần này tới lần khác, độ dày của da mặt hiện
nay mặc dù không thể nói là đao kiếm bất xâm, nhưng để đối phó với những tình
huống như thế này thì quá đủ. Chỉ thấy nàng tự tìm bàn ghế như trong phòng
không có ai, tự lấy đồ ăn cho mình như không có ai bên cạnh, sau đó, bọn họ ăn
cháo loãng, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, từng thìa từng thìa một, còn nàng, chẳng
hề kiêng nể gì cứ ăn uống vô cùng thoải mái. Điệu bộ của nàng cho thấy nàng ăn
một cách rất vui vẻ.

Thường
Đệ cảm thấy khó hiểu, A Lan Nhược bám riết không chịu rời Tức Trạch nửa bước
như vậy, chắc chắn đã rất nặng tình với Tức Trạch thần quân, mới sáng sớm đã bị
Tức Trạch đối xử lạnh lùng như vậy, nỗi ấm ức của nàng ta đâu? Cảm giác không
cam tâm của nàng ta đâu? Nỗi oán hận của nàng ta đâu? Sự tổn thương của nàng ta
đâu? Nhưng, A Lan Nhược trước nay rất giỏi đóng kịch, chưa biết chừng chỉ là cố
gượng cười, nếu đúng như vậy, mình hãy chọc tức nàng ta một phen.

Sau
khi suy tính xong, Thường Đệ lạnh lùng nở một nụ cười: “Nghe nói A Lan Nhược tỷ
tỷ lần này tới cùng dùng bữa sáng với Tức Trạch đại nhân, nếu tỷ tỷ đã dùng
xong, thì nên ra về trước đi kẻo lại gây trở ngại cho Tức Trạch đại nhân chẩn bệnh
cho Quất Nặc tỷ tỷ”.

Phượng
Cửu rút từ trong ống tay áo ra một cuốn sách: “Không sao, các người cứ chẩn bệnh
của các người, ta đọc sách một chút, đừng quá khách khí, sợ rằng sẽ gây trở ngại
cho ta, con người ta chẳng có đức tính gì tốt cả, chỉ được cái độ lượng”.

Thường
Đệ gân cổ lên: “Không biết xấu hổ, ai sợ gây trở ngại tới ngươi!”. Bị Quất Nặc
khẽ hắng giọng ngắt lời, nói: “Không được vô lễ”. Quay sang Phượng Cửu, nói: “E
rằng muội muội không biết, tỷ tỷ gần đây tinh thần không được tốt, nếu là thường
ngày muội muội tới thăm, tỷ tỷ đương nhiên là rất vui mừng, nhưng mấy ngày gần
đây nếu trong phòng quá đông người sẽ...”.

Lời
nói dành cho Phượng Cửu, nhưng ánh mắt lại như có ý như vô ý liếc về phía Tức
Trạch.

Phượng
Cửu ân cần, quan tâm nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ đã mắc chứng bệnh này, xem ra cần phải
mau chóng về phòng nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới đúng, phòng ngủ của tỷ tỷ hình
như cách nơi này không gần lắm, đợi muội gọi hai cung nữ đưa tỷ tỷ về phòng”. Vừa
nói vừa định đứng lên.

Quất
Nặc sững người lại, Thường Đệ hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nói với Tức
Trạch: “Ngài thấy nó...”.

Phượng
Cửu khiêm tốn nói: “Muội muội chắc là muốn khen tỷ tỷ đã suy nghĩ thật thấu
đáo, haizz, muội muội thật là khách khí, thật là hiểu lễ nghĩa”.

Những
lời nói ngông cuồng của Thường Đệ còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng,
nói ra lúc này, chứng tỏ bản thân mình không hiểu lễ nghĩa, nếu không nói, cục
tức này sao có thể nuốt trôi xuống được. Thoáng suy nghĩ một lát, bèn đưa tay đỡ
lấy Quất Nặc ngay bên cạnh, làm ra vẻ hốt hoảng, nói: “Quất Nặc tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”.
Hai tỷ muội tâm linh tương thông, liền thấy Quất Nặc đưa tay lên đỡ trán: “Bỗng
nhiên cảm thấy chóng mặt...”. Hai người phối hợp rất ăn ý.

Cái
này được gọi là kịch đồng cảm, diễn ra chuyên để tranh thủ sự thông cảm. Liếc mắt
một cái, Phượng Cửu đã nhận ra ngay, bởi vì từ nhỏ, mỗi lần gây họa, nàng liền
thích diễn loại kịch này, từ nhỏ tới lớn không biết đã diễn bao nhiêu vở rồi.
Nàng thầm than vãn về kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Quất Nặc và Thường Đệ,
nhưng kỹ năng diễn xuất như vậy lại vẫn khiến Tức Trạch thần quân bỏ lò hương
xuống bước tới vài bước, đỡ lấy Quất Nặc, tay ngài còn bắt mạch cho Quất Nặc,
ánh mắt ngài dường như còn như có ý như vô ý lướt qua bụng của nàng ta.

Việc
này có chút khó xử lý, nhìn điệu bộ của vị phu quân hờ này của A Lan Nhược, thực
sự rất lo cho Quất Nặc, chắc hẳn dù có chẩn đoán ra cái gì hay không, vị Tức Trạch
thần quân này đều sẽ đích thân hạ lệnh đuổi khách. Phượng Cửu thầm than thở
trong lòng, ông trời ơi, nếu Thanh Điện đã ngủ rồi, nàng đương nhiên sẽ không
phải ở lỳ tại đây, nhưng nếu nó chưa ngủ, một khi nàng bước ra khỏi cánh cửa
này, đám tỳ nữ chắc chắn sẽ rất tâm lý đưa nàng đến chơi với Thanh Điện ngay...
Trán nàng toát mồ hôi lạnh, hay là mình giả vờ ngất vào lúc này, sẽ vẫn có thể
tiếp tục ở lỳ trong phòng của Tức Trạch?

Phượng
Cửu giả ngất bất thành bởi vì tỳ nữ Trà Trà ngay lúc đó đã đẩy cửa bước vào.
Trà Trà tự cho rằng Phượng Cửu rất yêu quý Thanh Điện, bất cứ lúc nào, Thanh Điện
trong trạng thái như thế nào đều phải kịp thời thông báo cho nàng, vậy nên đã
ghé tai báo với Phượng Cửu một câu: “Thanh Điện đã ngủ yên, đang ngủ rất say,
điện hạ không cần lo lắng”.

Đang
bắt mạch cho Quất Nặc, Tức Trạch thần quân quả nhiên ngẩng đầu lên, hờ hững nói
với Phượng Cửu: “Ngươi...”.

Chữ
ngươi còn chưa kịp nói xong, Phượng Cửu đã tươi cười hớn hở nhảy lên: “Xem trí
nhớ của ta kìa, lại quên mất rằng sáng nay đã hẹn với Mạch thiếu gia đi hóng
gió, các người không thể hóng gió được, chịu khó ở lại trong phòng nghỉ ngơi,
cáo từ, cáo từ, khi nào rảnh sẽ lại tới làm phiền”. Đã ra khỏi cửa rồi còn ghé
đầu vào, nở một nụ cười rạng rỡ gật đầu với Quất Nặc, chân thành nói: “Tỷ tỷ bảo
trọng, có bệnh thì phải chữa, phải uống thuốc đúng giờ, cố gắng mau chóng bình
phục”. Sắc mặt của Quất Nặc lập tức trở nên xanh lè.

Tức
Trạch dừng lại hồi lâu, quay sang Thường Đệ, bổ sung hoàn chỉnh câu nói ban nãy
còn chưa nói hết với Phượng Cửu: “Ngươi giúp ta mang túi thuốc bột ở cửa lại
đây”.

Thuyền
mặc dù rất lớn, nhưng muốn tìm Tô Mạch Diệp, chỉ có hai chỗ, hoặc là phòng ngủ
của chàng ta, hoặc là ở mũi thuyền.

Khi
Phượng Cửu tìm thấy Tô Mạch Diệp ở mũi thuyền, đập ngay vào mắt là một bếp lửa
đỏ rực, một bộ đồ pha trà bằng sứ được tráng men xanh thiên phong thúy sắc(*),
Mạch thiếu gia đang nâng bình trà rót trà vào trà hải(**), nhìn nàng như cười
như không: “Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đêm xuân, cảm thấy sách vở thật vô vị,
nhàn rỗi tựa lưng vào lan can uống chén trà đắng. Cô nương vội vội vàng vàng chạy
tới đây, có muốn thưởng thức một chén trà cùng Tô mỗ?”.

(*) Thiên phong thúy sắc:
Được trích dẫn từ một câu thơ của Lục Quy Mông - nhà thơ đời Đường ca ngợi về
màu xanh bí truyền của gốm sứ Việt Dao. Thiên là nghìn, phong là núi, thiên
phong thúy sắc là màu xanh như ngàn sắc núi. Màu xanh của gốm sứ Việt Dao đạt đến
độ mịn màng mà không trong suốt, màu sắc giống như một viên ngọc màu xanh, là gốm
xanh thượng hạng trên toàn quốc, rất được ưa chuộng dưới thời nhà Đường.

(**) Trà hải: Cốc lớn đựng
trà, khi pha trà, trà đã pha xong thường được rót vào một cốc sứ lớn sau đó mới
chia trà vào các chén nhỏ. Làm như vậy sẽ đảm bảo rằng nước trà trong các chén
nhỏ đều nhau, không bị chén rót trước thì nhạt quá, chén rót sau lại đậm quá.

Phượng
Cửu coi như đã hiểu được rằng tại sao tứ hải bát hoang lại tôn Mạch thiếu gia
là công tử ăn chơi, với điệu bộ như thế này, chẳng phải là công tử phong lưu
hay sao? May mà nàng tu hành vững chắc, chỉ là hơi nháy mí mắt một chút, nếu là
một nữ tử bình thường, một vị công tử tao nhã đun trà trước gió chân thành mời
mọc như vậy, sao có thể cưỡng lại được?

Cùng
là những người thích uống trà, rõ ràng Đông Hoa Đế Quân và Tô Mạch Diệp lại rất
khác nhau. Nếu là Đế Quân pha trà, phong cách đương nhiên cũng nho nhã như
chàng ta, nhưng lời nói lại không thú vị như Mạch thiếu gia, Đế Quân thường chỉ
nói ba từ: “Có uống không?”.

Phượng
Cửu khẽ cười một tiếng.

Trong
giây lát lại có chút mơ màng, Đông Hoa Đế Quân, thời gian gần đây thực ra nàng
rất ít khi nhớ tới chàng. Lúc đó nàng bận đi lấy trộm quả tần bà, lấy được quả
quý rồi lại bị rơi vào thế giới này, không biết diễn biến mối quan hệ giữa Đông
Hoa và Cơ Hoành như thế nào. Có lẽ hai người cởi bỏ được khúc mắc trong lòng,
đã ở bên nhau rồi, đúng như Cơ Hoành nói, tiên đồ dài dằng dặc, tương lai của họ
nhất định sẽ lâu dài bền chặt.

Phượng
Cửu hà hơi sưởi ấm đôi bàn tay. Mặc dù đôi khi vẫn nhớ tới Đế Quân, nhưng đó là
một phần quá khứ có liên quan tới bản thân mình, cũng không nhất thiết phải cố
tình quên đi, sau này, bốn chữ Đông Hoa Đế Quân đối với nàng, chẳng qua cũng chỉ
là bốn chữ mà thôi.


Mạch Diệp đưa ra một tấm nệm mời nàng ngồi: “Chẳng qua chỉ đùa với ngươi một
chút thôi, sao thế, đã gợi lại cho ngươi vết thương lòng nào ư?”.

Phượng
Cửu ngây người: “Ta còn nhỏ tuổi, sao có chuyện đau lòng gì được”. Cố gắng kìm
nén, lại không kìm nén được, cau mày hỏi Tô Mạch Diệp: “Những lời mời uống trà
ban nãy, trước đây ngài cũng đã từng nói với A Lan Nhược sao?”.


Mạch Diệp khẽ nhướn mày.

Phượng
Cửu nói: “Vậy A Lan Nhược đã trả lời ngài như thế nào?”.

Bàn
tay đang chia trà vào chén của Tô Mạch Diệp khẽ run run, trước mắt dường như lại
hiện lên khuôn mặt nhíu mày khẽ cười của một thiếu nữ, nàng chớp chớp mắt nhìn
chàng, bỗng vẫy tay với đám vũ cơ cách đó không xa: “Sư phụ muốn mời các vị uống
trà, các vị tỷ tỷ còn không mau lại đây…”, rồi nhanh chóng tránh sang một bên,
chỉ nhìn chàng bất lực bị các vũ cơ vây hãm vòng trong vòng ngoài.


Mạch Diệp thu trà hải lại, mỉm cười phóng khoáng: “Tại sao ta phải nói với
ngươi?”.

Phượng
Cửu phân tích kỹ thần sắc của chàng ta một hồi, mới nói: “Thôi được”. Đắn đo một
lát, nói: “Thực ra, lúc này tới tìm ngài, là có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Đêm qua, ngài đã đánh ta ngất đi, tốt xấu gì cũng đã ứng phó được một đêm,
nhưng không thể đêm nào cũng như vậy, nghe nói đêm nay thuyền sẽ cập bến, ở đó
có một vùng đất phong cảnh rất đẹp, ta muốn tới đó ngắm nhìn, nhưng nếu A Thanh
cứ bám riết, đương nhiên sẽ chẳng thể làm gì được. Trên đường tới đây ta đã
nghĩ ra một diệu kế, ngài nghe thử xem có được không”.


Mạch Diệp thông cảm nói: “Để tránh xa Thanh Điện, thật là làm khó ngươi phải nhọc
lòng như vậy”.

Quả
thực Phượng Cửu đã phải suy nghĩ rất nhọc công mới nghĩ ra diệu kế này, cũng quả
thực cần dùng tới chút bản lĩnh.

Nhãn thần của Thanh Điện không tốt, mỗi khi
tìm đến nàng thường phải nhờ vào khứu giác.

Chập
tối, thuyền rồng cập bến ở núi Đoạn Trường, trên núi Đoạn Trường có vách Đoạn
Trường, dưới vách Đoạn Trường là vịnh Minh Khê.

Đêm
nay Phượng Cửu muốn tới vịnh Minh Khê ngắm hoa nguyệt lệnh, tuy nàng cũng đã
nghĩ tới việc xức thêm chút phấn hoa để trốn tránh Thanh Điện, nhưng với tính
cách của Thanh Điện, nếu không tìm được nàng sẽ nổi giận lôi đình, lúc đó có
khi nó nuốt chửng cả chiếc thuyền rồng cũng chưa biết chừng.

Suy
đi tính lại, tìm một người mặc quần áo của nàng, nhuốm mùi của nàng để thay
nàng là cách tốt nhất, nhưng nghĩ tới vẻ uy phong dũng mãnh của Thanh Điện, tìm
ai nàng cũng cảm thấy không nhẫn tâm. Tuy nhiên, trời không phụ người cố gắng,
đúng lúc nàng còn đang đắn đo suy nghĩ, Thường Đệ lại xuất hiện ngay trước mặt
nàng một cách rất đúng lúc...

Phượng
Cửu nói với Tô Mạch Diệp: “Theo những gì ta quan sát thấy, Thường Đệ dường như
cũng thầm có chút tình cảm với Tức Trạch, tối nay ta sẽ mượn danh nghĩa của Tức
Trạch gửi một phong thư, hẹn nàng ta tới gặp gỡ ở bên bờ sông, Mạch thiếu gia
ngài có thân hình gần giống với Tức Trạch, đóng giả Tức Trạch là chuyện rất đơn
giản”.

Dừng
lại một chút, chu đáo nói: “Chúng ta hãy đào sẵn một cái hố phía trước chỗ ngài
đứng vài bước chân, dẫn nước sông vào trong đó, sau đó dùng chướng nhãn pháp. Đến
lúc ấy, khi Thường Đệ chạy lại chỗ ngài, nhất định sẽ bị rơi xuống hố. Thuyền của
ta nhỏ gọn, cũng rất linh hoạt, có thể neo đậu gần đó. Ta sẽ chuẩn bị sẵn quần
áo trên thuyền, ngài nhảy xuống nước vớt nàng ta lên, rồi đưa nàng ta vào trong
thuyền thay quần áo là được. Chuyện này nếu thành công, ngài được coi là đại ân
nhân của ta, ta sẽ đưa ngài đi ngắm hoa nguyệt lệnh”.


Mạch Diệp nhìn Phượng Cửu đang chăm chú đưa tay chấm nước trà vẽ sơ đồ lên bàn
uống trà cho chàng xem, bật cười thành tiếng: “Tiểu thúc của ngươi trước đây
thường nói, ở Thanh Khâu chỉ có mình ngươi là thuộc hàng cháu, đến nỗi được chiều
chuộng quá nên hình thành tính cách nghịch ngợm quỷ quái, tai họa gì cũng dám
gây ra, trước đây ta còn không tin, lần này được chứng kiến, quả nhiên là danh
bất hư truyền”.

Phượng
Cửu phẫn nộ nói: “Tiểu thúc ỷ thế có tiểu thúc phụ làm chỗ dựa, tiểu thúc mới
là người dám gây ra bất cứ tai họa gì, vậy mà còn có mặt mũi nói ta như vậy”, ấm
ức nói: “Thực ra, ta và cô cô, chúng ta mỗi lần trước khi gây ra tai họa đều đã
đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng”, đau khổ tiếp: “Cô cô gần đây vì đã có cô phụ làm chỗ
dựa nên tương đối phóng khoáng thoải mái, nhưng ta, ta vẫn phải đắn đo cân nhắc”.


Mạch Diệp sặc một ngụm trà, tán thưởng nói: “Cũng coi là một thói quen tốt”.
Đưa tay day day đầu lông mày, nói tiếp: “Nhưng kế hoạch này của ngươi, những
cái khác còn dễ nói, nhưng lôi Tức Trạch thần quân vào...”. Ánh mắt chàng ta thần
bí khó lường, nói: “Tức Trạch thần quân không phải là một người dễ bị lừa, nếu
ngài ấy biết được việc ngươi dùng ngài ấy để giở trò, e rằng sẽ gây ra phiền phức
gì đó”.

Phượng
Cửu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại suy nghĩ thêm một lát nữa, trịnh trọng thốt
lên ba chữ: “Kệ ngài ấy”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3