Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 03 - Phần 2

02.

Đêm
hôm đó, vị Thủy Quân cai quản việc làm mưa trên trời dường như đã ngủ quên,
quên cả việc thu mưa lại, nước vô căn ngập trời, hào phóng trút xuống. Phượng Cửu
đứng dựa vào lan can suy nghĩ. Nàng nhớ lại một truyền thuyết đã từng được nghe
nói, A Lan Nhược và Trầm Diệp, hai người này quả thực có mối liên hệ rất lằng
nhằng. Nhưng giữa họ rốt cuộc có mối liên hệ như thế nào, hồi đó nàng không đủ
hóng hớt, đã không bắt Manh thiếu gia phải kể lại kỹ càng.

Chuyện
xảy ra lúc ban ngày, may mà nàng đã nhanh trí đánh lừa cho qua, nhưng nếu Trầm
Diệp quả đúng là tri âm của A Lan Nhược... Chết chết, lần đầu còn lạ lẫm, lần
thứ hai sẽ trở nên quen thuộc, cứ gặp chàng ta vài lần, khó tránh khỏi việc
chàng ta sẽ nhận ra mình là “hàng giả”. Hơn nữa, hôm nay, trước đông đảo mọi
người, nàng đã không chút nể mặt Trầm Diệp, cho dù trong lòng chàng ta có còn
nghi hoặc hay không, chưa biết chừng, ngày mai sẽ tới tận điện của nàng để thăm
dò, đến lúc đó...

Nàng
khẽ rùng mình, vội vàng gọi tiểu cung nữ Trà Trà - người luôn hầu cận bên mình
vào, cau mày dặn dò: “Nếu Trầm Diệp đại nhân ở dinh thần quan tới đây hỏi thăm
hôm nay ta đã đi đâu, nhớ dặn đám người dưới, hãy nói rằng cả ngày hôm nay ta đều
ở trong cung”.

Trà
Trà sững người lại hồi lâu, bỗng cất giọng đầy căng thẳng: “Trầm Diệp đại nhân
và điện hạ thường không hay qua lại, lần này lại tới thăm dò chuyện của điện hạ,
trừ phi, trừ phi điện hạ lại gây nên tai họa gì rồi ư…”. Khi nói tới hai từ
“tai họa”, nàng ta khẽ rùng mình một cái.

Phượng Cửu bỏ qua sự run rẩy của Trà Trà, ngạc
nhiên nói: “Ngươi nói ta và Trầm Diệp không có giao tình gì ư?”. Việc này thật
kỳ lạ, nàng nhớ lại ánh mắt của Trầm Diệp nhìn mình trong Túy Lý Tiên lúc ban
ngày, ánh mắt đó không giống với ánh nhìn dành cho một người không có giao tình
gì.

Trà
Trà ngây người suy nghĩ trong giây lát, vẻ mặt u uất nói: “Điện hạ hỏi như vậy,
lẽ nào muốn nói tới mối giao tình lúc còn nhỏ sao?”, nàng ta giận dữ nói: “Hồi
nhỏ điện hạ nghĩ Trầm Diệp đại nhân là biểu ca, chủ động tới chúc mừng sinh thần
của ngài ấy, nhưng ngài ấy lại nghe theo lời xúi giục của đại công chúa và tam
công chúa, nói rằng điện hạ thật dơ bẩn, đem vứt bỏ hết quà mừng của điện hạ, từ
đó, chẳng phải điện hạ không bao giờ tới chúc mừng sinh thần của ngài ấy, không
bao giờ qua lại với ngài ấy nữa hay sao?”. Khóe mắt đỏ hoe, nói tiếp: “Điện hạ
nhân hậu, giờ đây cảm thấy rằng chuyện như vậy cũng được coi là có giao tình,
nhưng Trà Trà cảm thấy, Trầm Diệp đại nhân không xứng với giao tình của điện hạ”.

Phượng
Cửu ngây người hồi lâu. Trong những câu nói đó, nàng nhận thấy Trà Trà là một tỳ
nữ trung thành, là một tỳ nữ vô cùng trung thành với nàng.

A
Lan Nhược luôn bất hòa với tỷ tỷ cùng mẹ khác cha và muội muội cùng cha cùng mẹ
với mình, điều này Phượng Cửu biết. Trầm Diệp tuổi còn trẻ đã đảm nhận chức thần
quan là cháu của mẹ ruột nàng ấy, có thể coi là biểu ca của nàng ấy, việc này
nàng cũng biết. Trong ba công chúa, đại công chúa Quất Nặc được mẫu thân sủng
ái nhất, tiểu công chúa Thường Đệ được phụ thân sủng ái nhất, A Lan Nhược mới
sinh ra đã bị quẳng vào trong hang rắn, do rắn nuôi lớn, là vị công chúa xúi quẩy
nhất trong ba chị em vì không được cha mẹ yêu mến, việc này, Phượng Cửu cũng biết.
Nhưng còn về Trầm Diệp, nàng vốn nghĩ rằng chàng ta từ đầu tới cuối cần phải đứng
về phía A Lan Nhược, tìm hiểu một hồi, chàng ta và cặp tỷ muội kia mới được coi
là thanh mai trúc mã thật sự, việc này, Phượng Cửu lại không hay biết.

Chuyện
này thật kỳ lạ.

Phượng
Cửu suy nghĩ suốt một đêm vẫn không có kết quả, thấy những tia nắng ban mai đã
bắt đầu xuất hiện, nàng buồn ngủ đến nỗi không biết gì nữa, ngáp một cái rồi ngủ
thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, thấy Trà Trà tay xách váy, sắc mặt đỏ lựng vội vàng chạy
tới, thầm than thở quả nhiên ta liệu việc như thần, đưa tay nâng chén trà lạnh,
vừa uống vừa hỏi Trà Trà: “Trầm Diệp hôm nay tới phủ, đã thăm dò về ta như thế
nào?”.

Trà
Trà hoan hỉ lắc đầu: “Trầm Diệp đại nhân hôm nay không có động tĩnh gì, tuy
nhiên, thông tin mà Trà Trà sắp bẩm báo này nhất định sẽ khiến điện hạ vừa ý”.
Hớn ha hớn hở ghé sát lại nói: “Sư phụ của điện hạ trở về rồi! Mạch tiên sinh
đã trở về rồi! Đang chờ điện hạ trong sảnh trước!”.

Ngụm
trà trong miệng của Phượng Cửu phì cả vào mặt của Trà Trà.

Trà
Trà lau nước trà trên mặt: “Điện hạ nhất định rất kinh ngạc đúng không ạ, Mạch
tiên sinh trước khi rời đi rõ ràng đã nói rằng nửa năm sau mới quay trở lại,
bây giờ mới qua một tháng, Trà Trà cũng cảm thấy có chút kinh ngạc ấy chứ!”.

Phượng
Cửu quả thật rất kinh ngạc, khi định thần lại, cảm thấy hôm nay đúng là một
ngày cực kỳ xui xẻo của nàng.

Vận
xui này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ, điều này còn cần phải truy ngược lại một
chút về thân thế của A Lan Nhược.

A
Lan Nhược là một đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, vì vậy, dù Phượng Cửu
đã chiếm dụng thân xác của A Lan Nhược, song thân của nàng ấy cũng không nhận
ra, những ngày vừa qua, Phượng Cửu cũng yên lòng chiếm cứ.

Nhưng
ngoài hai vị phụ mẫu, người thân cận nhất với A Lan Nhược lại còn một vị sư phụ.
Năm xưa mẫu thân của A Lan Nhược đã nhẫn tâm vứt nàng ấy vào trong hang rắn,
may mà A Lan Nhược mệnh lớn, không bị những con mãng xà to lớn nuốt chửng mà
còn được nuôi dưỡng như một con rắn nhỏ. Tuy nhiên, mặc dù là nuôi sống nhưng
khi đó A Lan Nhược không hề giống một con người, sư phụ của nàng ấy đi ngang
qua thấy nàng ấy đáng thương, đã cứu nàng ấy ra khỏi đó và giữ lại ở bên mình để
giáo dưỡng.

Từng
lời nói, hành động của A Lan Nhược đều được sư phụ tận tâm dạy bảo, lúc này, vị
sư phụ đang ngao du bên ngoài của nàng ấy không hiểu tại sao lại quay trở về
trước thời hạn, lẽ nào không phải là vận hạn xui xẻo của mình ư? Mà vị sư phụ
này có lý nào lại không nhận ra “kẻ giả mạo” là nàng?

Phượng
Cửu đau khổ đưa tay ôm trán, trong tâm trạng đau khổ vẫn phải giả bộ vui vẻ,
nói: “Sư phụ quay trở về đương nhiên là một hỷ sự lớn rồi, nhưng chắc vì tối
qua ngủ không yên giấc, giờ bị gió sớm thổi ta cảm thấy đau đầu, ngươi hãy lo
liệu ổn thỏa cho sư phụ, lát nữa ta sẽ tạ tội thỉnh an với sư phụ”.

Trà
Trà là một tỳ nữ trung thành, mới nghe thấy hai chữ “đau đầu” thốt ra từ miệng
của Phượng Cửu đã cuống quýt định chạy đi mời dược sư.

Trong
sân bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ, Phượng Cửu ngước mắt nhìn qua cửa sổ, một
cây tiêu màu xanh chầm chậm vạch thúy liễu, lộ ra một vạt áo trắng.

Phượng
Cửu lần theo vạt áo trắng ngước nhìn lên, khóe môi của người thanh niên áo trắng
ẩn chứa một nụ cười: “Hơn một tháng không gặp, thấy vi sư lại kêu đau đầu,
không biết là bệnh gì, chi bằng để vi sư chẩn trị cho ngươi”.

Khi
hai chữ “vi sư” thốt ra từ miệng của chàng thanh niên kia, Phượng Cửu ngớ người.

Hai
chữ “sư phụ” trong tưởng tượng của Phượng Cửu là hai chữ đi kèm với “tuổi cao”.
Đương nhiên, Mặc Uyên thượng thần - sư phụ của cô cô nàng là một ngoại lệ,
nhưng mọi chuyện trong thiên hạ, không thể bất cứ chuyện gì cũng là ngoại lệ được.
Đã là sư phụ, thì nhất định nên để râu tóc bạc phơ giống như Thái Thượng Lão
Quân trên Cửu Trùng Thiên mới không bị coi là đã phụ hai tiếng ấy. Nhưng vị
công tử áo trắng khôi ngô tuấn tú trước mắt kia lại là sư phụ của A Lan Nhược?
Lại còn là vị sư phụ đã tự tay giáo dưỡng A Lan Nhược trưởng thành? Phượng Cửu
cảm thấy tín ngưỡng của mình đã bị thương tổn.

Chỉ
cần vài ba bước, người thanh niên áo trắng đã tới ngay trước mặt nàng, thấy
nàng đang ngây người bất động, liếc mắt nhìn về phía Trà Trà. Nữ tỳ này lập tức
thi lễ, vui vẻ lui ra ngoài. Phượng Cửu cố gắng trấn tĩnh, đưa tay lên: “Sư phụ
thượng tọa…”, mồ hôi túa ra trên trán, rót một chén trà mời sư phụ, lại rót một
chén trà cho mình để trấn áp sự kinh ngạc.

Người
thanh niên áo trắng mỉm cười nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu mới
nói: “Phượng Cửu điện hạ vẫn khỏe chứ?”, lại nói: “Ta là Tô Mạch Diệp”.

Ngụm
trà trong miệng Phượng Cửu lại phụt thẳng vào mặt chàng ta.


Mạch Diệp chính là nhị hoàng tử của Tây Hải Thủy Quân.

Vị
thần quân này ăn chơi nổi tiếng trong tứ hải bát hoang, chàng ta và vị thần
quân phong lưu Liên tam điện hạ khá là hiểu nhau, hơn nữa còn là bạn nhậu thân
thiết nhất của Bạch Chân - tiểu thúc của nàng.


Mạch Diệp rất sành về chế biến trà, trước đây nàng cũng thường tới Tây Hải lấy
trà của chàng ta một vài lần, có chút giao tình với chàng ta. Nhưng nếu chỉ dựa
vào mối giao tình này mà khiến Tô Mạch Diệp xông vào giấc mộng của A Lan Nhược
để cứu nàng, trong ấn tượng của nàng, vị thần quân này hoàn toàn không phải là
một người đại nghĩa như vậy. Hơn nữa vì nàng đã bị mất trí nhớ nên đương nhiên
không nhận ra người quen Tô Mạch Diệp, nhưng đối phương sao có thể thoáng nhìn
một cái là nhận ngay ra nàng dưới hình hài của A Lan Nhược, điều này cũng khiến
nàng cảm thấy ngạc nhiên.

Mặc
dù như vậy, gặp được người quen ở nơi đất khách quê người luôn là một việc vui
mừng. Hai người cùng ngồi xuống, Phượng Cửu không kìm chế được, liên tục thỉnh
giáo.

Ánh
mắt của Tô Mạch Diệp đầy vẻ trêu chọc, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn
tay bằng lụa trắng tinh xảo, ung dung lau sạch nước trà đọng trên mặt rồi mới
nói: “Là thế này, ngươi gặp nguy hiểm mà rất lâu không thấy quay về, hơn nữa
còn bị bốn con mãng xà ngày đêm vây hãm, nữ vương của bộ tộc Tỷ Dực Điểu nhớ ra
Vua của loài rắn có thể đuổi được bốn con mãng xà kia, Liên Tống mới mời ta tới
cứu ngươi”.

Vua
của loài rắn, chính là một con Bạch xà của thời đại hậu hồng hoang, hút linh
khí của trời đất, tu luyện nguyên chân tịnh cư thành tiên, trên Cửu Trùng Thiên
được xưng là Thái Nhất Thanh Huyền, do Thiên Quân đích thân phong hiệu Nguyên
Quân, xưng là Kỳ Sơn Thần Nữ. Vị Kỳ Sơn Thần Nữ này chính là mẫu thân của Tô Mạch
Diệp.

Phượng
Cửu áy náy nói: “Mộng cảnh này có thể vô cùng nguy hiểm, ngài đại nghĩa như vậy,
không chút do dự đi vào mộng cảnh cứu ta, trước đây ta thực sự đã hiểu nhầm
ngài”.

Nụ
cười ấm áp như gió xuân trên khuôn mặt của Tô Mạch Diệp bỗng sững lại, cúi đầu
nắm chặt chén trà, chăm chú nhìn bọt trà nổi trong chén, hồi lâu mới nói: “A
Lan Nhược quả đúng là đồ đệ của ta. Ta đã cứu nàng ấy ra khỏi hang rắn năm mười
lăm tuổi, một tay nuôi dưỡng cho tới năm sáu mươi tuổi. Mặc dù không phải là cốt
nhục của ta nhưng cũng là cốt trong cốt, huyết trong huyết của ta”.

Cách
nói này của Tô Mạch Diệp khiến Phượng Cửu sững sờ. Trong số con cháu hậu duệ của
Tứ Hải Thủy Quân, tính ra Tô Mạch Diệp là người tuấn nhã phong lưu hạng nhất,
nói chàng ta là một công tử ăn chơi chỉ là vì những nữ tử yêu thích Mạch thiếu
gia không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm. Tuy nhiên, người ta lại không
biết rằng trái tim những nữ tử đó không phải là do Mạch thiếu gia chủ ý chiếm
đoạt. Từ trước đến nay không phải là Mạch thiếu gia đi tìm mỹ nhân mà là mỹ
nhân tự tới tìm chàng ta. Do vậy, ngày hôm nay, chàng ta nói ra sáu chữ cốt
trong cốt, huyết trong huyết với thần sắc như vậy khiến Phượng Cửu vô cùng chấn
động.


Mạch Diệp liếc nhìn nàng, vuốt ve cây tiêu trong tay, nói: “Vì Tây Hải có chuyện,
ta phải rời xa Phạn Âm Cốc hai năm, khi quay trở lại, thiếu nữ vô cùng hoạt bát
trước khi rời đi lại chỉ còn là một nấm mồ xanh cỏ. Cả bộ tộc Tỷ Dực Điểu khẳng
định chắc chắn rằng nàng ấy đã treo cổ tự vẫn...”. Chàng yên lặng một lát: “Hơn
hai trăm năm qua, ta vẫn luôn truy cứu nguyên nhân cái chết của nàng ấy nhưng cả
bộ tộc bọn họ lại che giấu việc này một cách rất kỹ lưỡng. Lần này Liên Tống tới
tìm ta nhờ cứu ngươi, nói rằng ngươi bị rơi vào giấc mộng của A Lan Nhược. Nếu
đã là mộng cảnh của nàng ấy, ta đương nhiên phải vào trong xem một chút”. Lạnh
lùng liếc nhìn Phượng Cửu một cái, nói: “Vì vậy, cứu ngươi cũng chỉ là nhân tiện,
ngươi không cần phải mang ơn ta”. Trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì
chợt xuất hiện một nụ cười: “Hơn nữa, lần này vào đây, ta còn có việc cần ngươi
giúp đỡ”.

Phượng
Cửu lần đầu tiên được lĩnh giáo, người ta nói Tô Mạch Diệp đôi khi tính cách rất
cổ quái, cách nói này quả không sai. Nụ cười của Tô Mạch Diệp khi ấm áp thì thật
sự rất ấm áp, lúc lạnh lùng lại thực sự rất lạnh lùng, khi hào sảng giống như
lúc này lại thật sự rất hào sảng. Càng hiếm có hơn là trong cùng một thời khắc
chàng ta có thể biến hóa ra ba kiểu sắc mặt, mỗi kiểu đều chân thành như vậy,
đúng là thiên diện thần quân.

Phượng
Cửu là một người biết ơn, trầm ngâm gật đầu: “Trước đây đã lấy của ngài không
ít trà ngon, ngài có việc gì cần giúp đỡ, nếu ta giúp được, đương nhiên sẽ sẵn
sàng giúp đỡ”.


Mạch Diệp hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của nàng, chậm rãi đưa mắt
nhìn bốn xung quanh, nói: “E rằng ngươi cũng đã nhận thấy, nơi này là do có người
tạo ra một thế giới mô phỏng theo thời đại khi A Lan Nhược còn sống. Trong Phạn
Âm Cốc lúc đó có những người nào, cảnh vật nào, nơi đây cũng có những con người
ấy, cảnh vật ấy. Còn nữa, người trong Phạn Âm Cốc nếu rơi vào đây, sẽ thay thế
người tương ứng với người được tạo ra đó”. Chàng chỉ vào bản thân mình: “Ví dụ
khi ta vào đây, sư phụ trước đây của A Lan Nhược, một cái tôi khác của ta được
tạo ra trong thế giới này liền lập tức biến mất”.

Phượng
Cửu lầm bầm: “Ngài muốn nói rằng, ta đã chiếm thân xác của A Lan Nhược vì A Lan
Nhược là ta, ta là A Lan Nhược?”. Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, Phượng Cửu
chỉ cảm thấy như có sét đánh thẳng vào đầu khiến nàng hoa mắt chóng mặt.


Mạch Diệp nhìn nàng hồi lâu, lại lắc đầu: “Ngươi ấy à, ta đoán rằng pháp thuật
của người tạo nên thế giới này chưa đủ thuần thục, để xảy ra một vài sơ suất.
Người rơi vào trong mộng cảnh này đều bị mất một vài ký ức về thế giới trước
đây, ngươi như thế, ta cũng như vậy. Đây chính là điểm sơ suất của mộng cảnh
này. Nếu đã để xảy ra một sơ suất, ngươi có lẽ là sơ suất thứ hai”. Chàng ta ngẩng
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hồn phách của A Lan Nhược đã tan biến thành tro bụi,
bộ tộc Tỷ Dực Điểu cho dù có thể chuyển thế sang kiếp khác nhưng A Lan Nhược lại
không thể. Trong thế giới này, ai cũng có khả năng bị chính chủ trong Phạn Âm Cốc
rơi vào thay thế, duy chỉ mình A Lan Nhược là không thể”.

Nghe
xong những câu nói của Tô Mạch Diệp, tâm trạng căng thẳng của Phượng Cửu trong
chốc lát liền bình tĩnh lại, ngước mắt thấy Tô Mạch Diệp chăm chú nhìn bóng liễu
rủ ngoài cửa sổ, lại cảm thấy có chút bi thương, ho một tiếng, nói: “Ban nãy
ngài nói muốn ta giúp một việc, nếu không ngại xin hãy nói luôn, cần ta giúp đỡ
việc gì, ta cũng xem xem có cần chuẩn bị gì không. Giúp xong việc này, chúng ta
cũng tiện cân nhắc xem nên thoát ra như thế nào”.

Đợi
rất lâu sau, Tô Mạch Diệp mới trả lời, hạ thấp giọng nói: “Mộng cảnh này từ ban
đầu khi được tạo ra, có thể không có gì khác biệt so với Phạn Âm Cốc năm xưa,
nhưng sự chuyển động sau khi được tạo ra lại không liên quan gì tới Phạn Âm Cốc
nữa. Người tạo ra cảnh này, chắc là muốn nhân cơ hội này xoay chuyển bi kịch xảy
ra trong cốc năm xưa, đạt được một sự giải thoát viên mãn”.

Chàng
nhìn Phượng Cửu: “A Lan Nhược đã chết rồi, viên mãn hay không viên mãn đều là lừa
mình dối người. Lần này ngươi đóng vai A Lan Nhược, ta hy vọng ngươi có thể
tuân theo mọi hành tung tác phong của A Lan Nhược, để thế giới này có thể tái
hiện lại những sự việc trong Phạn Âm Cốc năm xưa cho ta hiểu rõ về nguyên nhân
thực sự dẫn đến cái chết của A Lan Nhược”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3