Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

01.

Phượng
Cửu tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu rất dài, nàng ngồi trên giường, ngây người một
hồi lâu.

Vài
phút trước, nàng vừa đuổi mấy thị tỳ đứng túc trực trước giường ra ngoài. Đám
thị tỳ đó ai nấy đều có dáng vẻ thướt tha yểu điệu, đúng dáng vẻ mà nàng ưa
thích, cách thức hầu hạ cũng thuần thục, chu đáo, khiến nàng rất thoải mái. Bọn
họ cũng rất hiểu phép tắc, biết tôn kính nàng, gọi nàng là điện hạ. Về lý mà
nói, nàng không cần phải có điều gì không hài lòng.

Điều
khiến nàng ngây người là bởi vì đám thị tỳ kia mặc dù gọi nàng là điện hạ,
nhưng không phải là Phượng Cửu điện hạ, cũng không phải là Cửu Ca điện hạ mà là
A Lan Nhược điện hạ.

A
Lan Nhược, nàng biết cái tên này. Nàng còn biết A Lan Nhược đã chết từ lâu, cỏ
ngải trên mộ phần không biết đã mọc cao bằng ngần nào rồi, xương cốt chắc sớm
cũng đã hóa thành cát bụi. Nàng còn nhớ, mới khắc trước mình vẫn còn quyết chiến
với mấy con mãng xà vì quả tần bà, trong lúc nguy hiểm dường như lại rơi vào một
khoảng hư không, trong hư không đó đã xảy ra chuyện gì, nàng không biết, nhưng
cho dù đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy đều không thể vừa mở mắt ra đã biến
nàng thành A Lan Nhược được.

Chiếc
gương đồng đặt ở đầu giường soi rõ dáng vẻ của nàng, một thiếu nữ trong bộ xiêm
áo đỏ với hàng mi đen dài, ánh mắt trong sáng, sống mũi cao, làn môi mỏng, nước
da trắng ngần. Nàng cau mày nghiên cứu hồi lâu, thấy rằng không phải bàn cãi,
đây là một mỹ nhân. Nhưng mỹ nhân này rốt cuộc có phải là bản thân nàng hay
không, nàng lại có chút nghi hoặc.

Nàng
đã quên mất dáng vẻ vốn có của mình như thế nào rồi.

Đây
không phải là trạng thái mất trí nhớ đơn thuần. Qua hơn ba vạn năm bãi bể nương
dâu, từng việc từng việc mà nàng đã trải qua, từ việc nàng đội trên đầu một vầng
mặt trời nóng bỏng từ trong bụng của mẫu thân chào đời, tới việc nàng dựa vào sự
vũ dũng của mình một mình xông vào xà trận để lấy quả tần bà, nàng đều nhớ rất
kỹ. Nhưng kiểu ghi nhớ sâu sắc đó lại giống như việc lật giở một cuốn sách,
nàng biết đó là một câu chuyện như thế nào, cảnh trí và nhân vật trong câu chuyện
ra sao nàng lại không có chút khái niệm nào. Ví dụ, nàng nhớ được cô cô Bạch
Thiển của nàng nhưng lại không nhớ được dáng vẻ của cô cô Bạch Thiển. Quãng đời
trong suốt ba vạn năm trước, mơ hồ không thực giống như những con chữ màu đen
chép lại trên sách vở.

Sau
khi ngây người một hồi, nàng cũng có chút suy nghĩ. Mặc dù trong những quyển
sách mà cô cô sưu tầm, nàng từng đọc được đoạn nói về việc xuyên thời gian rất
giống với tình hình hiện tại, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là thứ mà đám người
phàm nghĩ bừa ra mà thôi, trong tứ hải bát hoang hoàn toàn không có pháp thuật
có thể làm rối loạn thời gian như vậy. Nếu đúng là A Lan Nhược mà đám thị tỳ
kia vừa gọi đúng là A Lan Nhược trong truyền thuyết của bộ tộc Tỷ Dực Điểu, vậy
e rằng nơi này là do một vị thần tôn có pháp lực cao siêu nào đó tạo dựng lại một
thế giới khác phỏng theo thời đại mà A Lan Nhược còn sống trong Phạn Âm Cốc.
Nàng mặc dù tuổi đời còn trẻ, chưa từng trải nhiều, nhưng là người thừa kế của
Thanh Khâu, cũng đã từng được nghe nói qua về pháp thuật này.

Bản
thân mình chắc vì một duyên cớ nào đó mà tình cờ rơi vào thế giới này, còn về
việc bị ngộ nhận là A Lan Nhược... Nàng cau mày suy nghĩ, lẽ nào là do hồn
phách của nàng đã rời khỏi thể xác, nhập vào thân xác của A Lan Nhược?

Mồ
hôi lạnh lập tức túa ra trên trán. Nhưng suy nghĩ thật kỹ, suy luận này lại rất
hợp lý. Thử nghĩ xem nếu lúc này hồn phách của nàng đang ở trong cơ thể của
mình, trừ phi nàng vốn có ngoại hình giống hệt A Lan Nhược, nếu không tại sao
đám thị tỳ hôm nay nàng gặp đều nhất loại cúi đầu gọi nàng là A Lan Nhược Điện
hạ? Mà nếu như nàng thật sự có khuôn mặt giống hệt A Lan Nhược, vài tháng trước
khi mới vào Phạn Âm Cốc, tạm chưa nói tới Manh thiếu gia, các nguyên lão của bộ
tộc Tỷ Dực Điểu sao lại không nhận ra?

Ấy
ấy, việc trao đổi hồn phách lại không phải là chuyện đùa. Hồn phách của mình nhập
vào thân xác của A Lan Nhược, vậy hồn phách của ai nhập vào thân xác của mình?
Điều quan trọng là, thân xác của mình hiện giờ đang ở nơi nào? Điều quan trọng
hơn nữa là, nó rốt cuộc trông như thế nào?

Phượng
Cửu nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy, nếu thật sự muốn tìm, cũng không biết phải
bắt đầu tìm từ đâu. Hơn nữa, quả tần bà vẫn còn ở trên nguyên thân của nàng.
May mà khi sắp ra khỏi lồng Thiên Cương nàng đã thông minh nhét quả tần bà vào
trong chiếc túi gấm luôn mang theo bên mình, nếu không có câu thần chú của
nàng, không ai có thể mở ra được, chắc quả thần vẫn được an toàn.

Sắp
xếp lại chuyện cũ hồi lâu, phát hiện ra những điều nàng lo lắng phần lớn chỉ là
lo lắng không đâu, cũng chẳng có chuyện gì trọng đại đang chờ mình giải quyết,
lòng Phượng Cửu dần dần cảm thấy bình tĩnh hơn.

Nàng
cảm thấy may mắn vì mình là một thần tiên bạo gan, nữ nhi bình thường nếu không
may bị rơi vào một nơi như thế này, gặp phải một việc xúi quẩy như thế này, chặng
đường trước mắt không biết sẽ như thế nào mà đường về thì không có, lại chỉ có
một mình, e rằng sớm đã nước mắt ngắn nước mắt dài rồi.

Mặc
dù nàng cũng có vài giây phút hoảng hốt, nhưng sau vài giây phút hoảng hốt đó,
lại có thể lập tức suy nghĩ thông suốt ngay. Đã tới đây rồi, tạm thời hãy yên
tâm ở tại đây. Rơi vào nơi này, chắc cũng không ai biết, cũng không mong ai đó
sẽ tới cứu mình. Nghĩ vậy, nàng thấy bình tĩnh lại.

Nếu
trong số mệnh đã có kiếp số này, muốn tránh cũng không thể tránh được, nếu
trong số mệnh không có kiếp số này, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ duyên giúp mình
tìm thấy được cơ thể và ra khỏi nơi này. Dù nóng vội cũng không cần phải nóng vội
trong lúc này. Hơn nữa, thoạt nhìn là biết A Lan Nhược sống trong một gia đình
phú quý, bản thân mình cũng chẳng phải chịu thiệt thòi gì, coi như đây là một chuyến
nghỉ ngơi cho tâm hồn được thư thái một chút. Việc này còn tốt hơn cả việc mượn
danh công chúa Cửu Ca sống trong Phạn Âm Cốc, ngày ngày phải lo lắng cơm áo gạo
tiền nhiều.

Nếu
như vậy, nàng còn được lợi nữa.

Phàm
nhân có câu thơ như thế nào nhỉ? “Bước đến nơi nguồn tận/ Ngồi ngắm mây bay
lên”(*). Sống trong đám người phàm trần lúc nào cũng bận rộn như con kiến ấy
cũng có người có đại trí tuệ. Câu nói này quả là rất đúng.

(*) “Bước đến nơi nguồn
tận/ Ngồi ngắm mây bay lên” là hai câu thơ trích trong bài thơ Chung nam biệt
nghiệp của nhà thơ nổi tiếng Vương Duy. Âm gốc Hán Việt là: Hành đáo thủy cùng
xứ, Tọa khan vãn khởi thì. Người dịch: Lê Nguyễn Lưu. Ý của câu thơ này là cho
dù vào tuyệt cảnh cũng đừng tuyệt vọng, vì đó là khởi đầu của hy vọng.

Sống
cuộc sống của A Lan Nhược, đóng vai A Lan Nhược, hoàn toàn bỏ thân phận của Phượng
Cửu qua một bên, mấy ngày sau đó, nàng sống một cách rất thoải mái phóng
khoáng.

Chỉ
ngoại trừ một việc có liên quan tới rắn.

Theo
lời của đám kẻ hầu người hạ và suy đoán của Phượng Cửu, các thói quen ăn uống
sinh hoạt của A Lan Nhược thực ra cũng không có gì khác biệt so với nàng, không
cần phải cố ý mô phỏng theo, nàng còn cảm thấy phấn khởi một hồi.

Không
ngờ mấy ngày sau, hai tiểu thị áo xanh lại khiêng một con mãng xà màu xanh to
như miệng bát tới trước mặt nàng, lễ phép thỉnh thị nàng: “Điện hạ gần đây
không triệu kiến Thanh Điện, Thanh Điện đã tức giận đến nỗi nuốt mất ba con bò,
chúng nô nghĩ rằng Thanh Điện nhớ điện hạ nên mới đưa Thanh Điện tới gặp điện hạ.
Hôm nay thời tiết ấm áp, không biết điện hạ có muốn đưa Thanh Điện ra ngoài dạo
chơi một chút không?”. Lúc đó, nhìn con rắn được gọi là Thanh Điện dài hơn ba
trượng đang phì phì thè lưỡi trước mặt mình, Phượng Cửu thấy đầu óc choáng
váng, ngã nhào từ trên ghế xuống.


hồi nhỏ A Lan Nhược bị mẫu thân đem bỏ vào trong hang rắn nuôi dưỡng nên rất
thân thiết với loài rắn rít. Nghe nói Thanh Điện này chính là một chú rắn xanh
đã được nàng cứu sống từ khi còn nhỏ, nuôi dưỡng bên mình và coi như một tiểu đệ,
đặt tên là A Thanh. Trong cung, từ kẻ hầu chuyên phục dịch Thượng Quân cho tới
tiểu nô bộc chuyên lau chùi quét dọn, tất cả đều phải tôn xưng con rắn này là
Thanh Điện.

Hai
chữ “trong cung” đã nói rõ rằng A Lan Nhược là một công chúa, cách xưng hô Thượng
Quân cũng là cách xưng hô tôn kính của bộ tộc Tỷ Dực Điểu với người đứng đầu của
họ, điều này chứng tỏ A Lan Nhược là công chúa của bộ tộc Tỷ Dực Điểu. Đối với
Phượng Cửu, đóng vai một công chúa không phải là việc khó, nhưng đóng vai một
công chúa rất yêu thích rắn thì... Ngày hôm đó, khi nàng tỉnh dậy sau nỗi khiếp
sợ, nghĩ tới chuyện này, chưa đốt hết nửa tuần hương nàng lại ngất đi.

Sợ
rắn, đó là một rào cản mà nàng không thể không vượt qua. Vượt qua được rồi,
nàng chính là công chúa A Lan Nhược “chính hiệu” trong mắt thế nhân, có thể
ngày ngày mò cá bắt cua, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã của nàng. Nếu
không vượt qua được, sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra nàng là đồ giả mạo, nàng
sẽ trở thành cá nằm trên thớt...

Phượng
Cửu mông lung suy nghĩ đối sách suốt ba ngày liền. Đến buổi trưa ngày thứ ba, một
tia sáng lóe lên, nhớ lại hồi nhỏ bản thân nàng rất ghét ăn cà rốt, cô cô liền
mở tiệc cà rốt ở Thanh Khâu, bắt nàng phải ăn suốt mười ngày liền, rất có hiệu
quả. Chưa biết chừng lần này lại có thể dùng cách đó.

Lại
ba ngày sau, trên tầng hai của tửu lâu Túy Lý Tiên nổi tiếng tại Vương đô,
trong một gian phòng yên tĩnh sát góc trong đã được bao trọn, Phượng Cửu nhìn
bàn tiệc toàn rắn, ngay ngắn ngồi yên lặng.

Trên
bàn bày biện rất nhiều bát đĩa, nào là trứng rắn xào, rắn rang muối ớt, thịt rắn
hầm, canh rắn, hơn mười món ăn được chế biến từ rắn con tới rắn cụ, chẳng thiếu
món nào.

Cách
bàn ăn vài bước có đặt một bức bình phong, phía sau bức bình phong là một cái
chậu để nôn.

Phượng
Cửu yên lặng hồi lâu, run rẩy cầm đũa lên, gắp một miếng, nuốt một miếng, nôn một
miếng, gắp được mấy chục đũa, dường như muốn nôn cả dịch mật ra ngoài mới chịu
thôi. Tự cảm thấy mấy vòng cuối cùng, ít nhất là tay cầm đũa không còn run nữa,
cũng coi như đã có tiến triển, bất cứ việc gì cũng không được quá nóng vội, cần
phải tiến hành theo trình tự, để ngày mai lại tiếp tục chiến đấu. Phượng Cửu mặt
trắng bệch đẩy cửa bước ra, loạng choạng đi ra cửa tửu lâu để về phủ.

Món
súp rắn ban nãy, bình tâm mà nói thì rất tươi ngon. Nếu đem Thanh Điện ra làm
món súp rắn, với cơ thể to lớn như của Thanh Điện, không biết sẽ làm được bao
nhiêu chậu. Trong đầu bỗng hiện lên bộ dạng uy phong phun lưỡi phì phì của
Thanh Điện, một mùi tanh nồng của rắn trào từ dạ dày lên cổ họng, khuôn mặt của
Phượng Cửu biến sắc, đưa tay bịt miệng lao về phía phòng ăn.


quay người quá nhanh, không để ý thấy phía sau lưng còn có một thiếu nữ mặc áo
trắng đang bước tới, trong lúc va chạm, thiếu nữ áo trắng hét lên một tiếng,
ngã nhào xuống cầu thang.

Phượng
Cửu ngớ người nhìn theo, một chàng thanh niên áo đen đang định bước lên lầu
trong lúc nguy cấp đã kịp đưa tay ra ôm, vừa hay đỡ trọn thiếu nữ áo trắng đang
ngã xuống vào trong lòng.

Phượng
Cửu thầm cảm thán, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng còn chưa nhìn rõ gương mặt
của vị anh hùng kia, dạ dày nàng lại cuộn lên, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ
cái chậu nôn trong phòng.

Vịn
tay vào chậu nôn thốc nôn tháo hồi lâu, mới thấy dễ chịu hơn một chút. Khi lại
mở cửa bước ra, bước chân nhẹ hẫng như đang trôi nổi bồng bềnh. Lơ mơ trôi dạt
đến cầu thang định bước xuống lầu, lại bắt gặp ngay một ánh mắt lạnh lùng.

Tự
cổ chí kim, anh hùng cứu mỹ nhân, lại là anh hùng cứu mỹ nhân như thế này, dưới
con mắt mở to chăm chú ngắm nhìn của mọi người, mỹ nhân nằm gọn trong lòng, tất
nhiên là bốn mắt nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại, ánh mắt ẩn chứa tình cảm, định mối
nhân duyên. Nhưng bốn mắt nhìn nhau này phải là bốn mắt của anh hùng và mỹ nhân
nhìn nhau mới là một sự phong lưu.

Còn
lúc này, vị anh hùng cứu người lại trừng mắt lên nhìn mình, điều này có nghĩa
là gì nhỉ?

Phượng
Cửu không hiểu.

Đến
khi nhìn thấy mỹ nữ áo trắng vừa được cứu nhón gót chân trái dựa cả nửa người
vào chàng thanh niên kia mới vỗ đầu hiểu ra, hóa ra mỹ nữ kia đã bị mình làm
ngã bị thương ở chân, chàng thanh niên kia cứ chằm chằm nhìn mình như vậy, chắc
là đang thầm lên án hung thủ làm người khác bị thương là mình đây.

Chuyện
này vốn là vừa rồi nàng xử lý chưa thỏa đáng.

Phượng
Cửu bước vội xuống lầu, đến hai bậc thang cuối cùng, vì bước hụt một bước nên
nàng suýt nữa đã khuỵu xuống, chàng thanh niên liền giơ tay ra đỡ, lực đỡ không
nhẹ cũng không mạnh, rất vừa vặn. Nghĩa cử này của chàng ta, nàng đương nhiên cần
ngẩng đầu lên cảm tạ, nhân tiện đặt mấy thỏi vàng vào tay của mỹ nữ áo trắng.
Nàng làm vị công chúa này, những thứ khác thì không có, chỉ có rất nhiều tiền.

Mỹ
nữ nhìn những thỏi vàng trong tay, có chút ngạc nhiên. Phượng Cửu bước tới chắp
tay: “Ban nãy do vội vàng đã va phải cô nương, còn khiến cô nương bị thương,
trên người không có thứ gì khác, chỉ có mấy thứ tầm thường này, mong cô nương
hãy nhận lấy làm tiền chữa bệnh. Nếu cô nương chịu nhận là đã lượng thứ cho ta,
nếu cô nương không thích vàng”, nàng rút túi tiền căng phồng ra: “ta còn có bạc
quý, trân châu, bảo thạch, minh ngọc, cô nương thích loại nào? Xin đừng khách
khí!”.

Một
tràng lời xin lỗi khéo léo vừa nói xong, cô nương kia còn chưa kịp phản ứng, lại
nghe thấy chàng thanh niên áo đen khẽ gọi nàng: “Điện hạ”.

Bên
ngoài cửa sổ bỗng đổ một trận mưa lớn, lộp bộp lộp bộp giống như đang làm vãi
tung cả một bình ngọc châu. Phượng Cửu mơ hồ quay đầu lại.

Nước
vô căn từ Cửu Thiên trút xuống, giống như một tấm rèm trắng tinh treo rủ từ
trên mái nhà xuống. Phía trước tấm rèm nước, chàng thanh niên dáng người cao lớn,
tóc đen như mực, mày mắt như vẽ. Khi ánh mắt giao nhau, dường như có một luồng
băng tuyết tiết cuối đông.

Chàng
ta gọi mình là... điện hạ?

Đầu
óc Phượng Cửu nổ tung, chàng thanh niên áo đen lạnh lùng này chắc chắc là một
người quen của A Lan Nhược. Hôm nay ra ngoài không dẫn theo đám thị tỳ quả là
thất sách. Thông thường, khi gặp phải người quen của A Lan Nhược, đám thị tỳ đều
có thể giúp nàng chống đỡ một chút, thông thường chỉ đỡ vài ba chiêu, nàng cũng
đã nắm bắt được tương đối về thân thế của đối phương, nhưng trong tình cảnh
ngày hôm nay... xem ra chỉ có một hạ sách. Giả bộ không quen biết.

Phượng
Cửu làm ra vẻ không hiểu, nói với chàng thanh niên: “Ban nãy cũng có mấy người
gọi ta là điện hạ gì đó, có phải ngươi cũng giống như bọn họ, đều đã nhận nhầm
người rồi không?”.

Ánh
mắt vốn rất bình tĩnh của chàng thanh niên kia bỗng nhiên trở nên thâm trầm,
chăm chú nhìn nàng với vẻ sắc bén, hồi lâu, chậm rãi nói: “Nàng không nhớ ta
ư?”.

Phượng
Cửu sởn gai ốc vì ánh nhìn đó, điệu bộ này của chàng thanh niên kia dường như
chỉ nhìn một cái là biết nàng đang nói dối.

Nàng
rùng mình, tự an ủi bản thân mình, thế gian này biết bao người có ngoại hình giống
nhau, sao biết được chàng thanh niên kia có tin những lời nàng vừa nói hay
không, chưa biết chừng chỉ tỏ ra thần sắc này để lừa nàng, không nên tự mình hù
dọa bản thân mình.

Nàng
định thần lại, biện bạch với chàng thanh niên: “Không có gì là nhớ hay không nhớ
cả, ta chưa từng gặp ngươi, cũng không phải là điện hạ như ngươi vừa gọi...”.

Còn
chưa nói hết câu đã bị chàng thanh niên cắt ngang, vẫn chăm chú nhìn nàng, lạnh
lùng nói: “Ta là Trầm Diệp”.

Đã
nói tới mức này mà chàng ta vẫn còn cố chấp như vậy, Phượng Cửu làm ra vẻ tức
giận: “Ta không cần biết ngươi là Phù(*) Diệp hay là Trầm Diệp”, trong lòng bỗng
sững lại, Trầm Diệp, cái tên này đối với nàng rất quen thuộc, chỉ sau mỗi cái
tên A Lan Nhược. Trước đây, những truyền thuyết có liên quan tới A Lan Nhược phần
lớn đều có liên quan tới cái tên này, hóa ra người đang đứng trước mặt kia
chính là thần quan Trầm Diệp.

(*) Phù: Nổi, trái
nghĩa với Trầm: Chìm.

Nếu
người đứng ngay trước mặt kia chính là Trầm Diệp, chắc chắn càng nói sẽ càng
sai, đã đến nước này, mau mau chuồn mới là thượng sách. Trong lúc nghĩ vậy,
nàng vẫn làm bộ tức giận rất vừa phải, hùng hổ nói: “Đã nói không quen ngươi là
không quen ngươi, có chuyện gấp cần phải đi trước, tránh ra!”.

Chàng
thanh niên kia có chút sững sờ, nhưng không hề ngăn cản nàng, mà ngược lại còn
tránh sang một bên, nhường cho nàng một lối đi. Trái tim nàng đập thình thịch
trong lồng ngực, cho tới khi ra tới cửa của tửu lâu, nhân lúc giương ô lên để
quay đầu nhìn lại. Vị thần quan áo đen vẫn đứng yên ở lối lên cầu thang, sừng sững
như một cây tùng đơn độc, thấy nàng quay đầu lại, ánh mắt dường như lóe lên một
tia nhìn đau khổ. Nàng dụi dụi mắt, lại giống như không nhìn thấy gì cả.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3