Điều Bí Mật - Chương 58 - 59

Chương 58:

Giọt nước tràn ly

Lâm
đứng tần ngần trước cổng công ty nhạc Khóa Son một hồi lâu, vẫn rất đấu tranh
tư tưởng không biết có nên bước vào hay cứ đứng ở đây đợi Trang ra ngoài. Từ
sau hôm gặp nhau cuối cùng và anh đã tát Trang một cái, cho đến tận hôm nay hai
người vẫn chưa gặp lại.

Công
ty nhạc Khóa Son là nơi đầu tiên anh bước vào trên con đường ca hát chuyên nghiệp.
Giám đốc ở đây là anh họ của Trang, thế nên khi Trang trở thành người quản lý,
sau đó thành bạn gái của anh, Lâm nghiễm nhiên được coi là trọng tâm bồi dưỡng
của công ty. Những hợp đồng diễn với cát-xê cao ngất lần lượt đến với anh. Với
chất giọng cực đỉnh, ngoại hình cân đối, ưa nhìn, gương mặt đẹp hút hồn, vũ đạo
điêu luyện, Lâm nổi lên như một hiện tượng lạ của làng giải trí trong nước.

Trước
khi vụ scandal xảy ra, Lâm chưa bao giờ có suy nghĩ rằng sẽ rời khỏi Khóa Son,
một nơi đã chắp cánh ước mơ cho anh. Anh thậm chí còn cố gắng để bản thân yêu
thương Trang thật sự. Anh không ngờ Trang lại trở mặt với mình nhanh như thế,
khác hoàn toàn lúc cô mới săn đuổi, tán tỉnh anh. Đúng là đi với bụt mặc áo cà
sa, đi với ma mặc áo giấy, anh không thực sự yêu Trang cho nên không thể oán
trách cô đã quay lưng và phũ phàng với mình.

Lâm
không muốn quay lại đây thêm một lần nào nữa, nếu không phải giấy tờ thế chấp
nhà vẫn nằm trong tay Trang. Anh thậm chí còn chưa được xem hết những video mà
mình đã sử dụng số tiền thế chấp nhà đất để đầu tư quay ở nước ngoài. Một ván cờ
liều và anh đã thua đau đớn. Nhưng Lâm không cho rằng mình đã xử sự sai khi muốn
thừa nhận đứa con gái bé bỏng của mình. Minh đã nhập ngũ, gia đình bây giờ chỉ
còn anh và Đại, dù không giúp được gì cho bố mẹ và anh trai, nhưng anh cũng
không muốn mình trở thành gánh nặng thêm nữa. Sai lầm của anh, anh sẽ sửa chữa.
Những gì anh trai và chị gái anh bỏ ra hôm nay để giúp anh, anh sẽ ghi lòng tạc
dạ, sẽ đền đáp lại cho họ một ngày trong tương lai. Còn con gái anh nữa, Linh
nói đúng, dù thế nào thì anh vẫn phải sống đúng tư cách của một người cha để
con gái mình tự hào, hãnh diện về mình.

Lâm
đứng dậy khi chiếc ô tô mười sáu chỗ của công ty chạy ra khỏi cổng, chắc là đưa
một nhóm nào đó đi quay ngoại cảnh. Khi anh bước tới cổng và cất tiếng chào,
người bảo vệ chỉ trợn mắt nhìn anh, nhưng cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu
rồi vẫy tay nói anh cứ đi qua.

Lâm
đi lên tầng ba mà không gặp bất kỳ ai. Thường thì vào buổi sáng, các ca sĩ của
công ty vẫn còn chìm trong giấc ngủ vì buổi tối ai nấy cũng đều đi diễn rất
khuya. Còn người nào không có lịch diễn đêm thì lại bận bịu với việc quay ngoại
cảnh hoặc cả ngày ở lì trong phòng thu âm để luyện giọng. Đến đầu hành lang tầng
ba Lâm ngờ đụng phải Trang. Đi theo sau cô còn có một anh chàng mặt bấm ra sữa,
cao to, trắng trẻo, mặc nguyên một bộ đồ màu trắng, không khác gì phong cách
trước đây mà Trang tạo dựng cho anh. Thấy anh, Trang cũng có chút ngạc nhiên,
nhưng rồi trong mắt cô lại hiện lên vẻ coi thường:

-
Anh tới đây làm gì?

Lâm
chưa kịp nói thì gã trai phía sau đã lên tiếng chêm vào:

-
Chắc là tới lấy đống đĩa nhạc tồn ứ trong kho thôi mà chị. Nhờ phúc của anh ta
mà kho hàng của chúng ta thừa cả đống đĩa nhạc không biết làm gì.

-
À... - Trang gật gù như hiểu ra - Được thôi, đợi chút, tôi làm cho anh cái giấy
xuất kho. Đằng nào thì tiền làm chúng cũng là anh tình nguyện bỏ ra, nó nên thuộc
về anh.

Lâm
cảm thấy nóng cả mặt, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm, nhưng anh vẫn cố gắng
không để lộ sự tức giận ra ngoài.

-
Anh có chuyện riêng muốn nói với em.

Lâm
lạnh lùng nhìn cả hai, nhất là gã trai đang dương dương tự đắc phía sau Trang.
Hắn thậm chí còn nhếch miệng cười khi nghe thấy anh nói như thế.

Trang
lặng im trước lời đề nghị đó, sau một hồi lâu mới gật đầu đầy miễn cưỡng:

- Được, anh đi theo tôi.

Cô quay lại nói với anh chàng phía
sau:

- Vào phòng luyện thanh tập trước
đi.

Rồi Trang quay người đi về phòng
nghỉ của mình. Lâm bước theo sau, không để ý đến khuôn mặt đang dài ra của gã
trai kia.

Trang ngồi xuống ghế, tự rót cho
mình một ly nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm ngồi ở đối diện. Trong mắt Trang chợt
xẹt qua một tia xót xa khi thấy dáng vẻ của anh lúc này, nhưng rồi nó rất nhanh
mất đi, nhanh tới nỗi Lâm cũng chẳng nhìn ra. Lâm vẫn nhìn bàn làm việc của cô,
vẫn như cũ, không có gì đổi khác ngoài sự xuất hiện của một chiếc gạt tàn. Anh
định hỏi dạo này cô hút thuốc sao thì lại nghe Trang lên tiếng trước.

- Sao? Anh có chuyện gì thì nói
nhanh đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu - Trang dửng dưng uống cạn ly nước
và giục.

- Ừm, anh muốn lấy lại giấy tờ thế
chấp nhà anh mà em đang giữ - Lâm đi thẳng vào vấn đề chính mà hôm nay anh tới
đây.

- Giấy tờ thế chấp? - Trang cau
mày.

Rồi cô không nói gì, chỉ chậm rãi đứng
dậy, đi tới cái két để tài liệu ở góc phòng, sau đó lúi húi mở két ra. Cuối
cùng, một tập chứng từ đặt trong một túi nhựa được đặt xuống trước mặt Lâm.

- Cảm ơn em - Lâm mở túi nhựa ra,
sau khi xem xét cẩn thận mới chậm rãi đóng lại và đứng dậy - Anh về.

Trên mặt Trang có một tia mất mát,
cô cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn Lâm quay lưng bước đi. Rồi cuối cùng, khi tay
Lâm vừa đặt lên nắm đấm xoay của cửa, Trang đột ngột gọi tên anh:

- Anh Lâm.

Lâm đứng sững lại, ngạc nhiên khi
nhận ra vẻ thảng thốt trong tiếng gọi đó. Nhưng anh còn chưa kịp quay đầu lại
thì Trang đã nhào tới, ôm cứng lấy anh từ phía sau, giữ không cho Lâm mở cửa.

- Anh quay về với em, mình cùng làm
lại đi. Mọi chuyện cũ coi như chưa từng xảy ra.

Lâm nén một tiếng thở dài.

Nói quay lại lúc này chẳng phải quá
muộn rồi hay sao?

- Anh không phải là con thuyền để
em đẩy đi thì phải đi, kéo về thì phải về - Lâm lắc đầu, gỡ tay Trang ra rồi
xoay người lại nhìn cô.

- Em không coi anh là con thuyền gì
cả. Là em sai, do lúc đó em nóng giận, nghĩ anh không coi trọng em, em thấy em
không bằng một đứa bé con thì rất giận. Em chỉ... - Trang túm lấy áo anh như cố
ý muốn giữ anh lại - Anh đi rồi em mới nhận ra thực ra em rất yêu anh, em rất cần
anh. Anh tha thứ cho em, quay lại đây và chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Lâm cười nhạt nhìn cô:

- Người mới em cũng đã tìm được rồi.
Hy vọng anh ta thực sự là kẻ thay thế hoàn hảo của anh.

- Không, anh ta còn lâu mới bằng được
anh. Em không thể làm việc được với bất kỳ ai, vì chỉ có làm việc với anh em mới
thấy thực sự thoải mái tinh thần.

- Để anh đi, Trang, anh không còn
gì lưu luyến với nơi này nữa. Anh sẽ sống cuộc đời của anh, còn em tiếp tục làm
quản lý ca sĩ của em, chúng ta không thể quay về như ngày xưa đâu.

Lâm lắc đầu sau đó anh quay người,
định bước ra khỏi phòng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy giọng điệu lạnh tanh của
Trang:

- Anh thực sự không hề yêu em, đúng
không? Anh vẫn còn yêu cô ta, cái cô Nhật Lệ ấy? Anh muốn đi tìm cô ta à?

Lâm không nghĩ Trang có thể đổi giọng
nhanh như thế. Anh chỉ yên lặng đứng tại chỗ, rồi lại nhích chân, kiên quyết muốn
rời đi.

- Cô ta sẽ không bao giờ quay lại với
anh đâu. Anh có biết tại sao cô ta bỏ đi mà không nói một lời hay không?- Trang
cười nhạt, quay lại phía bàn làm việc, hờ hững khoanh tay nhìn anh.

Lâm sững lại, bờ vai hơi rung lên.
Rồi anh quay người lại, nhìn vào gương mặt đầy vẻ đắc ý của Trang, không hiểu tại
sao Trang lại có thể cười cợt như thế trong hoàn cảnh này.

- Em nói gì? - Lâm gằn từng chữ một.

Nhật Lệ bây giờ như cái vẩy ngược của
anh, chỉ cần người khác chạm vào cũng sẽ chọc cho anh giận dữ. Anh đã nợ Nhật Lệ
quá nhiều, làm sao có thể để người khác chà đạp lên danh dự của cô được.

- Ngày anh nói với tôi rằng cô ta
có thai, anh băn khoăn không biết phải làm gì. Một mặt tôi nói anh cứ im lặng một
thời gian, chờ tôi nghĩ cách vẹn toàn. Một mặt tôi tự mình đi gặp cô ta, nói với
cô ta rằng cô ta và đứa con kia đang là tảng đá ngáng đường của anh. Tôi muốn
cô ta biến đi, đừng để vì hai mẹ con cô ta mà sự nghiệp của anh tan tành. Tất
nhiên cô ta yêu anh, thực sự rất yêu anh, nên lựa chọn cách rời xa anh. Nhưng
tôi không ngờ cô ta lại không bỏ cái thai như đã nói, mà còn lén lút lẩn tránh
sau đó sinh nó ra. Cô ta thật đáng chết.

- Cô câm miệng lại - Lâm hét lên,
giọng anh run run, cả người anh cũng run run.

Lâm cô gắng siết chặt hai tay, cố gắng
ấn chân mình chôn tại chỗ để không phải lao lên bóp cổ người đàn bà kia. Thì ra
chính cô ta mới là nguyên nhân dẫn tới mọi chuyện như ngày hôm nay, và chính anh
đã tiếp tay cho cô ta làm việc đó. Vậy mà sau đó anh còn cố gắng yêu con người
này và nghĩ rằng cô ta thực sự rất tốt với mình.

- Tại sao tôi phải câm? - Trang nhếch
miệng cười - Anh đã cạn tàu ráo máng như thế, tại sao tôi không được tuyệt tình
với anh? Không có tôi thì anh nghĩ anh sẽ tới được đỉnh cao sao. Anh lầm rồi.
Giờ thì xem đi, không có tôi anh chỉ là một thằng giẻ rách, không nghề nghiệp,
không một xu dính túi, bị người ta xua đuổi. Tất cả cũng là tại cô ta, vậy mà
anh còn nung nấu muốn đi tìm cô ta sao?

- Tôi nói cô câm miệng lại - Lâm giận
dữ bước lại gần Trang, đôi mắt anh đỏ lên vì giận dữ và xúc động.

- Muốn lấy tôi về phục vụ bà mẹ bệnh
tật của anh, lại còn muốn tôi phải nuôi đứa con hoang kia của anh nữa sao? Anh
nghĩ xem anh đối xử với tôi như thế có được không? - Trang hét thẳng vào mặt
anh.

Tay Lâm vô thức đặt lên bàn, lại
quơ trúng chiếc gạt tàn thuốc lá. Ngay khi Trang quay lưng đi, định trở lại ghế
của mình thì chợt thấy đầu mình nặng trĩu, sau đó cô gục ngay xuống, không còn
biết gì nữa.

Căn phòng lặng ngắt, chỉ có tiếng
máy điều hòa chạy rì rì và tiếng thở của Lâm. Anh giật mình buông thứ đang cầm
trên tay làm nó rơi xuống nền nhà vỡ choang, những mảnh vỡ bắn tung tóe, có vài
mảnh vẫn còn vương máu tươi.

Lâm giơ hai tay lên, run run nhìn
vào, thậm chí đến lúc này anh vẫn không dám tin vào điều mà mình vừa làm. Rồi
anh cúi nhìn người đang nằm rũ ra trên sàn, máu từ gáy Trang chảy ra thành vệt
dài, thấm đầy trên tóc và loang cả ra sàn. Lâm ngồi phịch xuống, run run động
vào người Trang, thấy cô không có phản ứng gì thì mặt anh tái đi. Lâm lay cô
hai cái, sau đó vội vàng rút điện thoại ra, tay anh run tới nỗi làm rơi điện
thoại đến hai lần. Anh bấm số gọi 115.

Anh vừa run run đọc địa chỉ cho
nhân viên tổng đài, vừa lo lắng cúi nhìn Trang vẫn nằm không nhúc nhích trên sàn nhà. Đầu óc anh
trống rỗng, không có một suy nghĩ nào, kể cả chạy trốn lúc này. Anh không biết
mình phải làm gì, hay nên làm gì, cứ thế ngồi thần người ra, cho đến khi có người
mở cửa bước vào.

Sau đó, đầu óc Lâm chỉ loáng thoáng
nghe thấy ai đó hét lên ở phía sau, ai đó gọi nhau, ai đó xộc vào, và cuối cùng
là một trận mưa những cú đấm, đá vào người anh, kèm theo tiếng chửi rủa của mấy
người đàn ông. Lâm không kêu rên, cũng không chống cự gì, toàn thân anh kiệt sức
tới rã rời, cho đến cuối cùng khi công an tới giải thoát cho anh khỏi trận đòn
và đưa anh đi.

Chương
59:

Quá
khứ bị xới lên như một luống ruộng cày bừa bộn

- Vậy ra đây là ly do khiến em bỏ
Winter sao?

Phong cau mày đưa mắt nhìn quanh
quán ăn nhỏ, chưa từng nghĩ rằng một vầng hào quang chói lọi như Linh sẽ rời bỏ
lâu đài lộng lẫy Winter mà chấp nhận một nơi lụp xụp đáng thương thế này. Điều
đó càng làm Phong thấy kỳ quặc và tò mò về con người của cô.

- Có vấn đề gì sao? Tôi thấy nó thực
sự rất tốt - Linh không nhìn anh, vẫn luôn tay lật giở vỉ thịt bò cuốn lá lốt
nướng, một tay không ngừng quạt lò than hoa phía dưới. Thịt bò cuốn lá lốt nướng
và nem nướng là hai món cuốn được ưa chuộng nhất tại quán của cô. Quán ăn đông
khách ngay từ ngày đầu tiên mở cửa, cho đến hôm nay đã có không ít người trở
thành khách quen của quán.

Phong nhìn những khách hàng vui vẻ
không ngừng gọi thêm đồ, những người phục vụ thiếu chuyên nghiệp nhưng thừa nhiệt
tình, không ngừng chạy qua chạy lại và Linh không ngừng đổ mồ hôi khi ngồi bên bếp than, chợt cảm thấy mình như kẻ
dư thừa.

- Về Winter làm cho anh. Anh trả
lương cho em gấp đôi trước đây.

Mặc kệ bụi than bay lên bám vào quần
áo, Phong ngồi sụp xuống trước mặt cô, thấp giọng năn nỉ.

Linh ngẩng đầu nhìn người đàn ông
này, trong lòng thắc mắc không hiểu tại sao hôm nay gã giám đốc luôn tỏ ra lạnh
lùng và kiêu ngạo lại có thái độ lạ như thế? Cô không ghét Phong, không thấy
anh ta đáng sợ như lời Cường nói, nhưng cũng không ưa gì anh ta cả.

Nhìn gương mặt ửng hồng vì than
nóng, mồ hôi túa ra trên mặt làm mấy lọn tóc mai dính chặt vào má của Linh,
Phong thấy tim mình đập loạn lên. Một người từng trải trên tình trường như anh
không ngờ cũng có lúc thế này. Từ khi nào, cô gái này cho anh một cảm giác vô
cùng mới mẻ, lại rất thân quen, làm cho anh thấy hình bóng của mẹ lồng trong
cô. Anh muốn ngày ngày được thấy cô ở nơi mình làm việc, muốn thỉnh thoảng được
tới quấy rầy và quẩn chân cô trong bếp. Hình ảnh cô mặc chiếc váy trắng tinh
khôi vẫn in hằn trong tâm trí anh.

- Ở
đây, tôi là bà chủ. Còn về làm cho anh, tôi chỉ là người đi làm thuê. Nếu là
anh, anh sẽ chọn cái nào? - Linh buồn cười vì vẻ mặt ngây ra của Phong, nhưng vẫn
cố gắng giữ nghiêm túc.

-
Chỉ vì lý do đó thôi sao? - Phong ngẩn ra - Thậm chí nếu là muốn làm bà chủ của
cả Winter, tôi cũng có thể cho em.

Nói
xong câu này, anh lén đưa mắt nhìn phản ứng của Linh, chỉ thấy cô khẽ cười lắc
đầu, giống như cô đang nghĩ chuyện anh vừa nói là một chuyện cực kỳ khôi hài.

-
Em không tin ư? - Phong cảm thấy tự ái trước vẻ mặt đó của cô.

Anh
nói hoàn toàn nghiêm túc. Anh có thể cho cô mọi thứ, chỉ cần cô đồng ý theo
anh.

-
Anh về đi. Nếu có nhu cầu ăn món cuốn thì tới đây, tôi mời - Linh không trả lời
câu hỏi của anh mà chỉ lắc đầu như một sự từ chối ngầm.

-
Vậy là em không đồng ý? - Phong thở dài, chính anh cũng biết rất khó để mua chuộc
cô gái này.

-
Tất nhiên là không đồng ý rồi - Tiếng Đại vang lên từ phía cửa.

Linh
đưa mắt ra ngoài, Đại đang loay hoay dựng chiếc xe máy cũ gọn vào một chỗ. Đại
tới cũng chỉ kịp nghe thấy câu hỏi sau cùng của Phong, nhưng nhìn dáng vẻ ăn mặc
của anh ta là trong lòng anh đã thấy khó chịu. Đã thế anh ta lại còn sán lại ngồi
gần Linh, điều ấy cũng đủ làm Đại thấy ngứa mắt và muốn tống cổ anh ta ra khỏi
cửa hàng rồi.

Linh
thấy anh tới thì lo lắng hỏi:

-
Thế nào rồi anh?

Đại
lắc đầu thở dài, phớt lờ sự có mặt của Phong, anh ngồi xuống cạnh Linh, cầm lấy
chiếc vỉ từ tay cô và bắt đầu cầm lấy quạt nan quạt lấy quạt để.

Bụi
than bốc lên, bay ngược về phía Phong đang ngồi làm anh ta không chịu được nóng
và bụi, vội vàng ho khan mấy tiếng, mắt trợn trừng nhìn Đại. Linh phì cười khi
thấy Đại làm vậy, không ngờ người như anh khi ghen lên lại giống trẻ con đến thế.

-
Suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi nhé. Tôi về đây - Phong bực bội phủi bụi than
trên áo, không thèm để ý đến Đại nữa mà quay sang nói với Linh.

Linh
không tiễn Phong ra cửa, chỉ đáp một câu cộc lốc sau đó lại ngồi xuống bên cạnh
Đại, bắt đầu cuốn thịt bò.

-
Hắn tới tìm em làm gì thế? - Đại vừa nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt nan, vừa khẽ hỏi.

- Mời em quay lại Winter làm.

- Em từ chối à?

- Em đã kịp từ chối đâu thì anh đã
nhảy vào từ chối thay rồi còn gì - Linh lừ mắt.

- Anh ghét hắn. Nhưng nếu em thích
làm ở đấy hơn thì cứ đến đó. Việc ở đây cũng không có gì, anh với mấy đứa nhân
viên làm cũng đủ rồi.

- Chưa được. Mấy người này mới làm,
pha nước chấm còn kém lắm. Mình làm dở cái là mất khách ngay.

Linh nói vậy nhưng vẫn thầm cảm
thán trong lòng. Một phần nhờ có anh chủ quán đẹp trai, lại khéo tán tỉnh như Đại
nên mấy cô nữ sinh ham ăn quà vặt hầu như ngày nào cũng đóng đô ở đây. Chắc chẳng
bao lâu nữa, trình độ tám chuyện của Đại còn hơn hẳn các bà, các cô ấy chứ!

- Thế chuyện của anh Lâm thế nào?
Bên nhà người ta vẫn kiên quyết kiện sao?

Nghe cô hỏi đến chuyện này, nét mặt
của Đại lại trầm xuống, anh thở dài đáp:

- Ừ. Vụ này xem chừng căng đấy. Anh
vừa ghé qua trại tạm giam thăm Lâm, nó gầy và xanh hẳn đi.

- Còn may là chị Trang không bị làm
sao, nếu không còn mệt nữa.

- Luật sư bảo vì ngay sau khi gây
án, Lâm gọi điện báo cấp cứu nên có thể sẽ được giảm án. Nhưng chắc phải gần chục
năm đấy. Lại còn tiền bồi thường cho bên kia nữa, không ngờ họ lại cạn tàu ráo
máng như thế. Hai gia đình cũng đã từng đi lại, họ cũng biết bây giờ nhà anh
khó khăn, không ngờ còn ép.

- Hai bác không sao chứ?

- Mẹ anh giờ như đèn dầu trước gió,
bố anh thì chạy đi tìm khắp anh em, bạn bè cũ nhờ giúp đỡ, nhưng cũng chẳng được
bao nhiêu. Tính ông ngay thẳng, không cầu cạnh ai bao giờ, nên có đi cũng chỉ
là nhờ người ta cho thằng Lâm có cuộc sống thoải mái và đầy đủ một chút mà thôi
- Đại lắc đầu.

Sau khi Lâm gây ra chuyện lớn, cả
gia đình Đại đều như ngồi trên đống lửa. Linh phải đón Như Ý về chăm sóc hàng
ngày khi tới đây bán hàng thì lại gửi bác Ngân trông giúp. Đại cả ngày chỉ bận
chạy ra cửa hàng rồi lại về nhà, không có lúc nào được ngơi nghỉ. Gánh nặng của
cả gia đình lúc này đè trĩu trên hai vai anh. Giấy tờ nhà vừa lấy được về lại
tiếp tục nằm ở ngân hàng.

- Em này... – Đại chợt gọi.

- Sao anh? – Linh đang cắm cúi làm,
ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên thấy Đại cũng đang nhìn mình.

- À, thôi, làm nhanh đi rồi ăn trưa
nữa. Hôm nay nắng quá đi mất, mới đầu hè thôi đấy – Đại lắc đầu cười, lại tiếp
tục với công việc của mình.

Linh không nói gì nữa, cũng không
thắc mắc tại sao Đại đang định nói điều gì đó lại ngừng lại. Tính Đại là thế,
cô càng gặng hỏi thì càng không ra vấn đề, nếu cần thì Đại sẽ tự nói với cô.
Bây giờ đầu óc anh đang căng ra như quả bóng bay, cô chỉ muốn anh được thoải
mái nhất nên cũng không bao giờ vặn vẹo anh chuyện gì.

Đại quạt luôn tay, nướng mấy xiên
thịt cuốn và nem liền, mồ hôi nhanh chóng vã ra đầy trên trán, thỉnh thoảng anh
lại lấy tay áo lau đi. Linh trộm nhìn vầng trán bóng mồ hôi của anh, nước da
đen sạm lại vì phải đi giao hàng nhiều, mái tóc xơ xác, vẻ đạo mạo, đường hoàng
của một ông chủ lớn trước đây đã không còn nữa, cô bỗng thấy thương anh. Phải bắt
đầu lại từ đầu thế này, dù Đại chưa từng than vãn một câu nào, nhưng cô biết
anh đã rất cố gắng. Người như anh trên đời này thật hiếm có.

Trong lúc Linh và Đại còn đang mê mải
với công việc nơi hàng quán, thì trong một quán bar, Cường đang dốc từng cốc rượu
lớn vào miệng. Từ sau khi rời khỏi Winter và bị điều chuyển đến một nhà hàng
khác, anh bỏ bê công việc hẳn. Ngoài việc tới xem mỗi khi Master Chef tổ chức
thì chủ yếu anh đều ở nhà hoặc tới các quán rượu thế này. Cường không biết,
ngoài rượu ra thì liệu còn có gì có thể giúp mình quên được Linh hay không?

- Anh Cường, anh uống nhiều lắm rồi
đấy nhé!

Một cô gái mặc váy đỏ ngồi ngay cạnh
anh nói một cách không kiên nhẫn. Ngày nào cô cũng chạy theo anh, và tất cả những
gì cô nhận được chỉ là sự lạnh lùng của anh. Dường như ở trong mắt anh, không một
cô gái nào có thể tồn tại sánh ngang với người kia. Dù cô có bày ra bao nhiêu
cách, dù cô có dịu dàng hay nhường nhịn cỡ nào, người đàn ông này vẫn chỉ nhìn
cô như một người qua đường xa lạ.

- Anh định thế này đến bao giờ nữa?
Mẹ anh buồn lắm đấy, anh biết không? – Hằng không nhịn được nữa, giật cốc rượu
ra khỏi tay anh.

Cường cười nhạt, vẫy tay gọi anh
chàng bartender mang cho mình chiếc cốc khác, lại tiếp tục rót rượu.

- Anh tỉnh táo lại một chút. Cô ta
sẽ không bao giờ lấy anh đâu.

- Đó không phải việc cô – Cường lắc
đầu, lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện với Hằng trong nhiều ngày qua.

- Em nói thật – Hằng nắm chặt lấy
cánh tay anh, lay nhẹ – Anh có biết cô ta là ai không?

- Ý cô là cô biết về cô ấy nhiều
hơn tôi phải không? – Cường liếc xéo Hằng.

Cường không biết, mới cách đây vài
ngày, Hằng có tới văn phòng bà Phượng chơi, không ngờ lại nghe lén được một bí
mật cực kỳ to lớn. Sau khi đắn đo suy nghĩ vài ngày, cô nàng quyết định chạy tới
tìm Cường. Nếu Cường biết điều này, có thể anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà quên con
bé đầu bếp kia đi, như thế cô cũng sẽ không phải thực hiện lời hứa nhường bán cổ
phần lại cho Phong nữa.

- Nhưng bí mật này chỉ có em biết
và mẹ anh biết.

- Vậy chắc là mẹ tôi bày cho cô, cô
nghĩ như thế thì tôi sẽ tin sao?

- Không, bí mật này liên quan tới
quá khứ của mẹ anh, bà ấy muốn che đậy đi không được, đời nào lại khơi ra.

Câu nói nhỏ nhẹ này không khác gì
sét đánh ngang tai Cường, động tác rót rượu của anh lập tức dừng lại. Anh nặng
nề đặt chai rượu xuống bàn, đôi mắt hằn những tia máu. Câu nói như một cú đánh
nặng nề vào quá khứ mà Cường vốn đã muốn quên đi từ rất lâu. Anh không biết điều
Hằng định nói và chuyện này có liên quan gì hay không, nhưng trong đầu anh chợt
xuất hiện một ý nghĩ hãi hùng mà ngay cả anh cũng muốn gạt ngay nó đi.

Nếu điều đó là sự thật, nếu Linh thật
sự liên quan tới chuyện này, thì điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Cường không bao giờ quên được cái
ngày hôm ấy, cách đây đã hơn mười năm, khi ấy anh chuẩn bị bước sang tuổi mười
tám, chuẩn bị bước vào cánh cổng đại học. Đó là một buổi sáng, lớp luyện thi được
nghỉ, Cường không có việc gì đành tới công ty của mẹ chơi. Không ngờ, anh đã vô
tình lén nghe được một tin tức động trời. Đó là một cuộc cãi vã không đầu không
cuối, nhưng những gì lọt vào tai Cường cũng đủ khiến anh hiểu ra mọi chuyện.
Anh không ngờ mẹ anh lại là một người phụ nữ tàn nhẫn và mưu mô như thế, thậm
chí vì một căn nhà mà có thể lừa gạt một người đàn ông, thậm chí còn lôi anh
vào chuyện này. Điều đó còn làm Cường thấy khó tiếp nhận hơn cả việc bà có nhân
tình ở bên ngoài.

Vì nghe lén nên Cường không biết
người đàn ông đang tranh cãi với mẹ là ai, nhưng anh biết ông ta là một đầu bếp,
thậm chí còn từng là đầu bếp của một trong những nhà hàng của gia đình. Ông ta
vẫn tưởng anh là con của ông ta nên mới đến, đề nghị mẹ anh cho nhận con, nhưng
bà Phượng lại phũ phàng phủ nhận tất cả, rằng anh không phải con ông ta, tất cả
chỉ là do bà bịa ra để lấy được căn nhà trên phố cổ cùng chút ít tài sản còn
sót lại của ông ta. Thậm chí, tất cả tiền bạc ông ta góp vào làm ăn với bà đều
bị bà dùng thủ đoạn lừa lấy hết. Cường biết, người đàn ông đáng thương đó thật
sự yêu mẹ mình, thế nên khi sự thật lộ ra, ông ta cũng không hề tức giận mà chỉ
thất vọng ra về. Cường đã không ít lần tự đi thăm dò về người đàn ông đó, nhưng
chỉ biết được ông ta chuyển đi nơi khác và đã qua đời.

Mười năm qua, chưa bao giờ Cường
quên được cuộc đối thoại đó, nó gần như là một vết nhơ trong quá khứ mà anh rất
muốn quên đi. Anh dọn ra ở riêng sau khi vào đại học, ra nước ngoài sống cũng
chỉ vì không muốn nhìn thấy mặt mẹ anh. Dù trong lòng có yêu thương mẹ mình bao
nhiêu, nhưng anh không thể tha thứ được cho bà, nhất là khi anh phải chôn chặt
điều đó tự đáy lòng, không dám hé răng nói với ai, kể cả Linh, người mà anh yêu
thương nhất. Anh sợ Linh biết chuyện rồi sẽ khinh ghét mẹ anh và rời xa anh.

Quá khứ chợt bị xới lên như một luống
ruộng cày bừa bộn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3