Điều Bí Mật - Chương 42 - 43
Chương 42:
Với vợ, anh sẽ tuyệt đối chung thủy!
Sức
khỏe của bà Nguyệt và ông Phương đều tốt lên trông thấy khi đứa cháu gái đáng
yêu lại về sống trong ngôi nhà của ông bà. Mâu thuẫn giữa ông Phương và Đại
cũng đã được quên đi. Đứa cháu nhỏ đã làm ngôi nhà u ám như có đầy nắng ấm, chỉ
một tiếng cười khanh khách của nó thôi cũng làm cả nhà rộn rã. Đại không nói gì
thêm về Nhật Lệ và dường như anh cũng không có ý định chia sẻ Như Ý cho người
cha thật sự của nó. Anh coi như bí mật đó chưa hề tồn tại. Dù không phải cha đẻ
của Như Ý thì sao, đây vẫn là đứa con gái mà lâu nay anh yêu thương hết mực, là
con của cô gái anh từng yêu. Và anh không muốn san sẻ tình cảm ấy cho bất kỳ
ai, kể cả Lâm.
Đại
đã từng nghĩ, yêu hay không yêu một cô gái có thể là vấn đề của bất kỳ người
đàn ông nào, ngoại trừ anh. Anh không quan tâm họ muốn gì và cũng chưa từng thực
sự bỏ công sức ra để tìm hiểu điều đó. Ngay cả tình yêu với Nhật Lệ cũng thế,
anh luôn chia sẻ với cô mọi thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ xem cô cần gì, cô muốn
gì, cô nghĩ gì trong đầu. Anh là kẻ ích kỷ. Có lẽ đó là lý do anh không thể tiến
được vào trái tim của cô gái ấy được.
Anh
không hề căm ghét Lâm khi biết chính em trai của mình đã lấy được tình cảm của
Nhật Lệ. Anh nghĩ Nhật Lệ đã đúng khi
không chọn anh, bởi vì anh cũng thực sự không biết, sau khi tiến tới với cô rồi,
bản thân mình có thể dứt bỏ được những mối quan hệ cũ hay không. Thời điểm đó
anh không chắc và giờ nghĩ lại anh cũng không chắc.
Với
Linh, anh luôn tự hỏi, tại sao cũng chỉ là một cô gái bình thường, không quá nổi
bật hay xuất chúng, lại có thể khiến anh điên đảo đến thế. Trước mặt cô, anh đã
bộc lộ ra những hành động mà chưa bao giờ anh biểu hiện trước mặt những cô gái
khác. Anh có thể cười khi thấy cô cười hạnh phúc, anh có thể đau nếu cô nhìn
anh bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nỗi nhớ cô là điều duy nhất có thể xen vào giữa những
bộn bề công việc của anh.
-
Con tiễn Huyền về đi... - Bà Nguyệt lên tiếng nhắc khi thấy con trai chợt ngồi
thần người ra trong khi mọi người đang
trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đại
đáp lại mẹ một tiếng rồi mới đứng dậy đi ra cửa.
-
Chà, nhiều sương quá! - Đại thốt lên khi ra tới cổng.
Đại
đợi Huyền nổ máy rồi mới vào nhưng dường như Huyền không có ý định về ngay. Cô
đứng nhìn anh, lúc này đang ngẩng đầu nhìn màn sương đêm giăng xuống. Dưới ánh
đèn đường vàng vọt, Đại giản dị với bộ đồ thể thao nhưng vẫn đẹp một cách ma mị,
khiến người khác không thể rời mắt được. Huyền đứng ngây ra, kể cả những câu định
nói cũng quên sạch.
-
Về nhanh đi em, trời còn lạnh đấy - Đại khẽ nhắc.
Huyền
không để ý tới lời nhắc của anh mà lại hỏi:
-
Anh nghĩ sao về lời đề nghị của mẹ anh lúc nãy.
- Ờ,
hả, mẹ anh nói gì nhỉ? - Đại gãi gãi đầu.
-
Khi nãy anh không tập trung à? - Ánh mắt Huyền tràn đầy thất vọng.
- Ừ,
anh đang mải nghĩ chuyện khác - Đại nhún vai.
-
Một cô gái nào đó sao?
-
Em nghĩ vậy à? - Đại mỉm cười trước câu hỏi đầy ghen tuông đó.
-
Em không nghĩ còn việc gì khiến anh mất tập trung tới mức như thế ngoài những
cô gái trẻ đẹp. Có rất nhiều mà, đúng không?
-
Nếu là trước đây, thì chắc chắn là em sai, thứ anh ít phải bận tâm nhất, chính
là phụ nữ. À, ngoại trừ mẹ và chị gái anh.
-
Vậy bây giờ thì sao?
-
À, ừ, đúng là chuyện liên quan tới phụ nữ. Mẹ anh đang bắt anh lấy vợ mà, ha
ha, đúng là nhức đầu thật đó.
-
Anh đã nghĩ đến điều đó một cách nghiêm túc chưa?
-
Có chứ. Anh đã nghĩ rất nhiều là đằng khác. Từ lúc mẹ anh bắt đầu ốm, anh đã
nghĩ tới chuyện đó. Mẹ ốm làm anh rất sợ hãi, chỉ sợ một lúc nào đó sự việc tệ
hơn sẽ xảy ra. Anh sẽ vô cùng ân hận nếu còn tiếp tục sống ích kỷ nữa. Bản thân
mình không bao giờ có thể biết được còn có thể sống với những người thân được
bao lâu, về thăm cha mẹ được bao nhiêu lần. Anh muốn bố mẹ yên lòng, không phải
lo lắng gì cho anh nữa.
-
Lấy em đi - Huyền đột ngột xoay người đối diện với anh, dõng dạc đề nghị.
Đại
nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của Huyền, không biết phải nói thế nào với
cô gái bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ này. Đúng là trước
đây anh đã có ý định làm theo lời bố mẹ, tiến tới hôn nhân với cô. Nhưng có một
người, vào thời khắc quyết định nhất đã thay đổi toàn bộ những tính toán của anh.
Bây
giờ, anh muốn lấy cô gái anh yêu, chứ không phải một cô gái ngoan ngoãn gật đầu
với cuộc hôn nhân này và tự lừa dối mình rằng chỉ cần có hôn nhân thì sớm muộn
gì cũng phát sinh tình cảm.
-
Với anh thì lấy cô gái nào cũng vậy thôi mà, đúng không?
-
Không, khác chứ, không có cô gái nào giống cô gái nào cả - Đại xua tay.
-
Một người có thể chăm sóc cho con gái anh, có thể hiếu thuận với bố mẹ anh, có
thể chung thủy và đi cùng anh hết cuộc đời này. Không phải anh chỉ cần như vậy
thôi sao?
-
Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con gái anh. Nếu
cô ấy không yêu anh thì cô ấy cũng sẽ không chăm sóc bố mẹ anh tốt. Và nếu cô ấy
không yêu anh, liệu cô ấy có chung thủy cả đời được không? - Đại nghiêm túc
nhìn cô, lúc này anh không dám có thái độ cười cợt nữa.
-
Nhưng em yêu anh...
-
Em yêu anh, vì cái gì?
-
Không vì cái gì cả, tình cảm thực sự thì chẳng cần vì cái gì cũng có thể nảy
sinh. Em đã thích anh từ khi chúng ta còn nhỏ, cùng sinh hoạt trong nhà văn hóa
của phường. Khi đó anh là Liên đội trưởng, còn em chỉ là một cô nhóc bình thường,
luôn đứng từ xa len lén nhìn anh chơi đùa cùng đám con trai. Và cho tới giờ,
tình cảm đó của em vẫn không thay đổi.
-
Em không phải không biết tính cách của anh...
-
Em biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất chúng
vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn. Nhưng em có thể
chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không bao giờ anh bỏ rơi gia
đình là được - Huyền vươn tay ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào vai Đại, nói như thì
thầm.
-
Em nghĩ như vậy? – Đại không đẩy cô ra, chỉ thở dài hỏi lại.
-
Đúng, em nghĩ như vậy, vì em biết sẽ chẳng có cô gái nào thực sự giành được
trái tim anh.
-
Nghe này... Anh sẽ không lấy một cô gái có thể bình thản mà nói rằng: “Lấy em rồi,
anh vẫn có thể ngoại tình”. Dù có thể anh không yêu cô gái đó, nhưng nếu cô ta
chấp nhận bỏ cuộc ngay khi chưa bắt đầu, thì cô gái ấy không đủ khả năng làm hậu
phương cho anh. Dù có thể anh sẽ ngoại tình đấy, nhưng nếu người anh lấy không
hề tỏ ra ghen tuông với chuyện đó thì anh sẽ thất vọng lắm.
Đại
khẽ nói rồi kéo tay Huyền đang ôm mình xuống và đứng lùi lại một chút.
-
Em có thể hiểu là anh đang từ chối em?
-
Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng anh muốn em biết điều này, dù cho trước đây
anh có hàng trăm cô gái, dù anh có yêu hay không yêu bao nhiêu người, nhưng nếu
anh quyết định lập gia đình thì anh sẽ tuyệt đối chung thủy với vợ mình! Tuyệt
đối! Đó là quyết định của anh, và anh là người nói được thì làm được. Em cứ tin
như vậy đi.
Huyền
nhìn anh, đôi mắt không những không thất vọng mà còn xuất hiện ý cười:
-
Tuyệt, có lẽ em đã chọn đúng người rồi nhỉ? Anh càng thế này, em càng muốn làm
vợ của anh. Em sẽ cố gắng...
-
Em cố gắng cái gì chứ? - Đại ngơ ngác nhìn cô.
-
Cố gắng để một lúc nào đó, anh phải mở lời cầu hôn với em - Huyền cười, nhón
chân hôn lên má anh một cái thật nhanh, sau đó cô chạy xe đi luôn.
Đại
nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới đi vào trong nhà.
Phải
tới mấy phút sau, từ sau một gốc cây lớn ở bên kia đường, một thân hình mới bước
ra. Lúc này cô mới có thể bình tĩnh lại sau khi chứng kiến một cảnh cầu hôn kì
lạ.
Huyền
– cô gái ấy thật mạnh mẽ.
Và
anh, chàng trai mà cô yêu, hình như không có ý định từ chối một cuộc hôn nhân tốt
thế này. Dù những lời sau đó họ nói với nhau rất nhỏ, nhưng ít nhất thì cô đã
thấy họ ôm và hôn tạm biệt nhau.
Từ
đầu, họ vốn đã là một đôi thật đẹp!
Chương 43:
Em làm anh đau đấy!
Đại
gật đầu mỉm cười cảm ơn người phục vụ vừa lịch sự mở cửa cho mình, sau đó đưa mắt
tìm kiếm một vòng. Quán cà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn ra hồ Tây.
Nơi này là chỗ ưa thích của Đại mỗi khi anh muốn ngồi một mình. Một ly cà phê
đen đặc sánh và chát chúa với vị đắng gắt vô cùng khó chịu, vài bản nhạc thính
phòng kén người nghe, không gian chỉ có màu cà phê và màu trắng, tất cả những
điều đó làm cho Lily Cafe này trở nên khác biệt.
Từ
khi phát hiện ra nó, Đại chưa từng đưa ai tới đây uống cà phê cùng, kể cả là
người anh từng tin tưởng nhất như Nhật Lệ. Anh cho phép nó trở thành một góc của
riêng anh. Nhưng hôm nay lại khác, anh đã hẹn một người ở đây.
Khi
Đại nhìn thấy cô ngồi ở một góc xa, đúng cái bàn mà anh vẫn thường ngồi, anh chợt
nghĩ: “Không phải có duyên tới mức ấy chứ?”. Chiếc bàn đó ở sát góc tường, từ
đây anh có thể phóng tầm mắt ra ngoài hồ mà không sợ bị những tán cây che khuất.
Linh đang ngồi chống tay lên cằm, quay mặt nhìn ra bên ngoài. Ly mocktail
Cinderella trên bàn dường như chưa được động tới chút nào. Ở góc này, Đại không
thể thấy rõ toàn bộ gương mặt cô, nhưng cái dáng vẻ lơ đễnh của cô cũng làm anh
không thể rời mắt đi được.
Đại
sững lại trong vài giây trước vẻ tĩnh lặng đó, rồi anh cất bước, chậm rãi tiến
về phía cô. Khi anh đứng trước mặt cô, Linh mới quay vào. Đại mỉm cười hỏi:
-
Chắc em đợi anh lâu quá phải không? Xin lỗi nhé, cuộc họp dài và tệ hại hơn anh
tưởng.
Dù
anh đã cố gắng che giấu bằng một nụ cười nhưng Linh có thể thấy rõ sự mệt mỏi
và căng thẳng của anh qua đôi mắt đen sẫm kia.
-
Đừng nhìn anh bằng đôi mắt thương hại đó, em làm anh đau đấy!
Rồi
như đọc được suy nghĩ của cô, Đại lắc đầu, nụ cười càng cứng nhắc hơn.
-
Anh không nên làm cuộc sống của mình quá mất cân bằng như thế. Nó sẽ làm cho
anh lúc nào cũng mỏi mệt và sẽ sớm trở thành một ông già thôi - Linh nói.
-
Anh muốn nghỉ hưu khi bốn mươi tuổi để nghiên cứu vài thứ, vì vậy khi còn sung
sức, anh không muốn mất thời gian vào những thứ vô ích - Đại đáp rồi quay sang
cô nhân viên đang đứng đợi gọi đồ uống.
-
Như mọi khi nhé!
Cô
gái không còn xa lạ với vị khách đẹp trai này nữa nên mỉm cười rời đi. Lần nào
tới đây, Đại cũng chỉ gọi một thứ đồ uống duy nhất: Cà phê đen.
-
Gia đình không phải là thứ gì đó vô ích - Linh phản bác - Có thể anh chưa nếm
trải nỗi đau thật sự của việc mất đi người
thân, nên anh coi sự tồn tại của gia đình là điều hiển nhiên không cần quan
tâm...
-
Em nói y như Nhật Lệ vậy - Đại không hề tỏ ra phật lòng trước những lời nhận xét của Linh - Sao anh không nhận ra từ
sớm là em và Lệ có rất nhiều điểm giống nhau nhỉ?
-
Được rồi, em đợi anh nửa buổi chiều ở đây không phải để nói chuyện phiếm đâu.
Anh hẹn em có việc gì sao? - Linh cảm thấy bối rối với ánh nhìn chăm chú của Đại
nên cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ, chuyển hướng câu chuyện.
-
Anh đã xin lỗi rồi mà. Hôm nay anh hẹn em là có chuyện nghiêm túc đó... – Đại
nghiêm nghị nói.
Linh
không nói gì. Cô nhân viên đã mang cà phê ra cho Đại. Đại để yên cho cà phê
trong phin chảy xuống chiếc cốc nhỏ rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt chờ đợi của Linh,
thở ra một hơi dài:
-
Anh muốn hỏi chuyện về Nhật Lệ.
-
Em cũng đoán thế.
-
Mấy ngày nay anh cũng bận, lại thêm việc phải xử lý cái nhà bị cháy nên không
có thời gian đi gặp em. Lâm nói đã tìm em mấy lần nhưng em không gặp, đúng
không?
-
Em không muốn thấy mặt anh ta - Linh đáp một câu lạnh tanh.
-
Thực tình, cũng do Lâm nó sốt ruột thúc giục nên anh mới phải chạy đi tìm em thế
này. Nếu là anh hỏi thì em có thể dễ dàng nói chuyện hơn, đúng không?
-
Vậy ra anh muốn hỏi về chị Nhật Lệ chỉ là do em trai anh nhờ thôi sao?
-
Anh không có ý đó. Anh từng là một người bạn thân của cô ấy, anh cũng rất muốn
biết hiện tại cô ấy ra sao. Hơn nữa anh định hỏi em một chuyện khác nữa, nhưng
chuyện về Nhật Lệ vẫn quan trọng hơn.
-
Anh tự nhận anh là bạn thân của chị Lệ, vậy anh nghĩ thế nào?
-
Anh không thích bị hỏi ngược đâu - Đại thốt lên.
-
Em chỉ muốn nghe quan điểm của anh.
-
Khi anh đi công tác về thì Nhật Lệ đã bỏ đi, không một lá đơn xin thôi việc,
không một tin nhắn để lại, cô ấy giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thành phố
này. Anh đã hỏi bác Hiền và về quê em, nhưng Nhật Lệ cũng không về quê. Anh
không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nếu cô ấy đi chữa bệnh như đã nói thì
thực sự là không cần phải giấu giếm như thế.
Đại
im lặng nhìn Linh, dù đang nhìn vào ly mocktail trước mặt, nhưng anh biết cô
đang nghe rất chăm chú. Linh thường không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu và anh
không biết nguyên nhân nào khiến cô như thế.
-
Đến mấy ngày trước, khi nghe Lâm nói lại chuyện của bọn họ, anh mới hiểu lý do
cô ấy bỏ đi mà không để cho ai tìm thấy như thế. Cô ấy giận Lâm, cũng không muốn
mình và đứa con cản trở sự nghiệp của nó... Có thể em còn giận Lâm nên không hiểu,
nhưng anh biết giờ nó đang hối hận lắm. Cả tuần nay nó ở nhà không đi diễn,
thay anh và thằng Minh chăm sóc mẹ và Như Ý. Trong ba anh em anh, nó cũng là đứa
sống tình cảm nhất.
-
Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta vì đã đối xử như thế với chị gái em.
-
Nếu không tha thứ, tại sao em lại đem Như Ý tới trả lại cho gia đình anh?
-
Chỉ vì đó là mong muốn của chị Lệ thôi. Chị ấy muốn nó có một gia đình thực sự,
một người cha thực sự. Chỉ là em không ngờ tới tận lúc đó rồi anh ta còn dám dở
trò để đổi trắng thay đen, phủ nhận giọt máu của mình.
Linh
lạnh nhạt đáp.
-
Nhật Lệ muốn vậy? Thế còn cô ấy?
-
Anh luôn tự nhận anh là người hiểu chị ấy, nhưng em chẳng thấy anh hiểu gì về
chị ấy cả.
Đại
trầm mặc, câu nói này của Linh đã nói trúng con người anh rồi. Anh nhấp một ngụm
cà phê, mặc dù rất đắng nhưng nó làm anh bình tĩnh lại nhiều. Anh im lặng một
lát rồi mới nói:
-
Em nói rất đúng, bản thân anh là một người ích kỷ. Anh tự nhận mình là bạn thân
của Nhật Lệ, thậm chí nói đúng hơn là anh yêu đơn phương cô ấy, nhưng anh chưa
bao giờ bỏ công ra để tìm hiểu xem thật sự cô ấy như thế nào.
Anh coi rằng việc cô ấy ở bên anh, lắng nghe
những tâm sự của anh, xoa dịu cho anh những mỏi mệt căng thẳng là một việc hoàn
toàn đương nhiên, và anh thản nhiên đón nhận những điều đó. Anh nói anh cần yên
tĩnh, cô ấy sẽ để anh yên tĩnh. Anh nói anh phải làm cái này, phải làm cái kia,
cô ấy sẽ cổ vũ cho anh hết mình. Anh nói anh muốn đi nghe hòa nhạc, cô ấy sẽ đi
cùng anh, dù thực sự là cô ấy không thích loại âm nhạc đó...
-
Chị ấy hâm mộ em trai anh, từ rất lâu rồi. Phải nói rằng chị ấy rất thần tượng
anh ta...
-
Nhưng họ yêu nhau không phải là thứ tình cảm nhạt nhòa và hời hợt. Họ thực sự
yêu nhau.
-
Em nghĩ là chỉ có chị Lệ thực sự yêu thôi - Linh tỏ vẻ không đồng tình.
-
Anh biết rất khó để em tiếp nhận mọi chuyện. Vì đứa bé mà em đã phải bỏ ra cả
thời gian, chấp nhận làm một người giúp việc cho gia đình anh. Em yêu Như Ý nhiều
mà, đúng không? Em cũng đâu có muốn nó sống với một nửa gia đình của nó...
-
Vậy anh nghĩ chị Lệ có thể rời bỏ con mình dễ như vậy sao? – Linh nói lớn, dường
như cô đang bị xúc động mạnh khi nghĩ về chị gái mình.
Đại
giật mình, dường như anh vừa thấy thoáng qua đôi mắt của cô có thêm một màn nước.
-
Lúc trước em nói em có một đứa cháu tên là Thiên Ý, và em phải đi làm kiếm tiền
nuôi nó vì chị gái em bị bệnh, có đúng không nhỉ? Đây là sự thực sao?
-
Không, nói dối đấy.
Đại
nghe cô đáp như thế thì thầm thở phào một hơi. Nhưng sau đó Linh lại nói một
câu làm anh sững người:
-
Chị Lệ mất rồi.
Hơn
một phút sau, giữa hai người vẫn là một khoảng im lặng đáng sợ. Linh cúi gằm mặt
xuống, cố gắng không để Đại thấy là cô đang khóc. Đại cũng đang quay đầu nhìn ra ngoài. Có lẽ anh cũng
không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Một
lúc lâu sau, Đại quay vào, đôi mắt đen sẫm của anh đã vương thêm một nỗi buồn.
Anh nhẹ nhàng hỏi:
-
Bao lâu rồi?
-
Một năm.
-
Vậy là Như Ý vừa ra đời thì cô ấy đã mất?
-
Ngày mà Như Ý ra đời, cũng chính là ngày mất của chị ấy.
Linh
cố gắng đáp một cách bình tĩnh. Mỗi lần nhớ tới chị mình, cô lại khó lòng kiềm
chế được cảm xúc.
Đại
im lặng, dường như chấp nhận sự thật này đối với anh là một việc khó khăn hơn bất
kỳ việc gì trước đây.
-
Chị ấy bị tai nạn và đã sinh non. Bác sĩ nói tai nạn quá nghiêm trọng, chỉ có
thể cứu được một trong hai, hoặc cả hai mẹ con sẽ cùng chết. Chị ấy đã chọn
sinh đứa bé ra, và nói rằng muốn nó được sống với bố nó, muốn nó có gia đình thực
sự của mình.
-
Vậy làm sao em tìm được gia đình anh?
Linh
nghĩ lại những câu hỏi này, nhớ rằng Minh cũng đã từng hỏi mình những câu tương
tự như thế thì cảm thấy thật trớ trêu.
-
Do bị ép ra đời sớm nên Thiên Ý phải sống trong lồng ấp khá lâu. Sau khi nó đã
cứng cáp và được ra khỏi bệnh viện, em bắt đầu tìm hiểu xem bố nó là ai. Và những
gì em có thể thu thập được chỉ là mối quan hệ mập mờ giữa anh và chị Lệ. Ừm, và
dù em không muốn nhưng em vẫn làm theo lời mong mỏi của chị Lệ, em đưa nó về với
gia đình anh. Em buộc phải bày ra màn kịch làm người ở, rồi đứa bé được để ở
trước cổng nhà anh, chỉ vì em biết một mình anh không bao giờ chăm sóc được một
đứa bé, và em cũng không yên tâm giao nó cho những người xa lạ...
-
Anh hiểu rồi - Đại thở dài - Em có đủ lý do để làm như thế. Anh rất tiếc về việc
của Nhật Lệ...
-
Không phải lỗi tại anh. Bây giờ thì em có thể nhẹ lòng hơn một chút, có thể
nghĩ tới những chuyện khác được rồi.
-
Anh muốn hỏi em một điều, nếu em không muốn trả lời cũng được.
Linh
hơi gật đầu như muốn nói anh có thể hỏi. Đại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ôm
trọn cả gương mặt căng thẳng của cô rồi sau đó mới mở miệng hỏi:
-
Tại sao trước đây khi biết anh là cha của Như Ý, em lại không căm ghét anh như
bây giờ em đối với Lâm?
Linh
không ngờ Đại lại hỏi mình như vậy. Trong khi cô còn đang bối rối tìm câu trả lời
thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô nghe điện thoại, nói nhanh mấy câu rời rạc rồi
quay sang nhìn Đại:
-
Em ghét em trai anh không phải vì anh ta đã bỏ rơi chị Lệ, mà vì anh ta đã bỏ
rơi con gái của mình, vậy thôi.
-
Em phải đi, đúng không? - Đại mỉm cười hỏi lại.
Trong
lúc Linh nghe điện thoại thì anh đã nhìn thấy xe của Cường ở dưới đường.
-
Anh Cường tới đón em rồi. Hẹn gặp anh khi khác nhé! - Linh gật đầu.
-
Hai người đang hẹn hò sao?
Linh
đứng dậy, đeo túi lên vai, không nhìn vào anh, đáp nhanh:
-
Vâng.
Và
rồi cô vội vã rời khỏi quán, cô sợ phải nhìn vào mắt anh, cô muốn chạy trốn khỏi
đôi mắt đầy mê hoặc đó. Bắt đầu lại với Cường có lẽ là một lựa chọn tốt.