Điều Bí Mật - Chương 40 - 41
Chương 40:
Bí mật của Lâm
Đại
thẫn thờ bước vào ngôi nhà đã cháy đen của mình, đến cả cửa cũng không còn nữa,
mọi thứ tan hoang, chỉ còn lại màu tro tàn và mùi khét lẹt. Những rèm cửa, giá
sách, giường chiếu, tủ,... tất cả đều cháy rụi.
Và
cả con gái anh nữa...
Trong
phòng của Như Ý cũng chỉ còn lại mấy cái khung sắt của chiếc giường nơi con bé
vẫn ngủ.
Không
còn gì cả. Mất Như Ý là coi như anh đã mất đi mọi thứ rồi.
Đại
ngồi phịch xuống giữa nhà, hai tay chống xuống nền, ngửa người ra, đầu ngẩng
lên trần nhà nhám đen, sau khi ôm cái giường chỉ còn lại khung sắt méo mó khóc
rống lên một hồi, giờ đây anh cũng chẳng còn sức đâu mà khóc nữa. Vệt máu trên
mép do trận ẩu đả với Lâm vẫn còn nguyên, đã khô lại, anh cũng chẳng buồn lau
đi.
Cái
tin mà Lâm nói ra cũng chỉ làm anh sửng sốt một chút, bất ngờ một chút mà thôi.
Khi đứa bé đã không còn thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa hết. Bố anh đã qua cơn
nguy hiểm, mẹ anh cũng đã về nhà. Chị Tâm đang ở nhà chăm sóc mẹ, Minh và Lâm ở
trong bệnh viện với bố.
Cho
tới giờ phút này, anh vẫn không dám tin rằng anh đã mất đi Như Ý. Anh không tin
rằng từ nay sẽ không được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình nữa. Dù không
tin vào những điều ước, nhưng lúc này anh ước có điều kỳ diệu xảy ra, con gái
anh sẽ trở lại trong vòng tay âu yếm của anh. Nếu có thể, anh nhất định sẽ tìm
cho nó một người mẹ thật tốt.
Tiếng
bước chân nhè nhẹ vang lên, Đại cũng không buồn quay lại nhìn. Anh đã quá mỏi mệt
rồi. Lâm đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xuống, tư thế không khác anh là bao.
-
Sao không ở trong đó với bố?
-
Bố bảo đi tìm anh - Lâm đáp.
Anh
quay sang nhìn Lâm, gương mặt trắng trẻo đẹp trai của anh chàng ca sĩ giờ đã
sưng múp lên một bên.
- Ừm...
Xin lỗi vì đã đánh chú. Lúc đó anh giận quá!
-
Em cũng thế! Mất hết cả lý trí. Không ngờ anh em mình lại có ngày đánh nhau như
hồi còn bé thế này - Lâm cười buồn bã.
-
Câu nói kia chắc không phải nói ra vì mất lý trí chứ? - Đại chậm rãi hỏi một
câu.
-
Cả nhà chắc đều giận em vì đã giấu chuyện này?
-
Bây giờ có giận thì cũng có làm gì được đâu - Đại thở dài.
-
Em là một người cha không đáng được tha thứ - Lâm ngửa mặt lên trần nhà, nói bằng
giọng buồn thảm.
-
Chú không phải là một người cha - Đại lắc đầu.
- Ừm,
có lẽ thế, em đúng là không xứng đáng để xưng là cha của Như Ý.
-
Chỉ vì sự nghiệp thôi sao? Có đáng không?
-
Không đáng - Lâm lắc đầu - Khi bắt đầu mọi chuyện em đã thấy không đáng, nhưng
lại không có cách nào để thú nhận. Em là một kẻ nói dối hèn hạ, càng hèn hơn
khi không dám thú nhận những sai lầm của mình. Thật may mắn vì còn có anh.
-
Vậy mẹ đứa bé thì sao?
-
Em không biết.
-
Không biết mẹ đứa bé là ai sao? Vậy Trang biết chuyện
này không?
- Trang biết, biết hết. Thực ra, em
biết mẹ đứa bé là ai, chỉ là em không biết cô ấy đã đi đâu mà thôi.
- Một mối tình một đêm?
- Không... Em yêu cô ấy.
- A! - Đại bật lên một tiếng sửng sốt,
quay sang nhìn Lâm.
- Khi ấy em và Trang vẫn chưa yêu
nhau - Lâm giải thích - Vì sự nghiệp của em, cũng vì bảo vệ cô ấy, chúng em buộc
phải bí mật mọi chuyện. Cô ấy là một cô gái rất tốt, chỉ là bản thân em lại quá
cầu toàn, vừa mong có sự nghiệp, lại vừa mong có được tình yêu đẹp như mơ với
người mình yêu.
- Rồi sao?
- Cô ấy nói với em là chúng em đã
có một đứa con.
- Như Ý đúng không?
- Ừm, em nghĩ thế. Ngay khi nhìn thấy
Như Ý là em nhớ tới cô ấy.
- Mọi chuyện thế nào?
- Khi cô ấy nói cô ấy có thai, em
nói em cần có thời gian suy nghĩ. Nhưng có lẽ em đã suy nghĩ và im lặng với cô ấy
quá lâu, cô ấy không chờ được. Cô ấy tới gặp em, nói vì bảo vệ sự nghiệp cho em
nên đã bỏ cái thai đó và cô ấy muốn chia tay. Em không giữ được cô ấy, nhìn vào
đôi mắt cô ấy lúc đó, em chỉ thấy sự khinh ghét và ghê sợ. Cô ấy khinh ghét và
ghê sợ em có lẽ vì em quá hèn.
Đại lặng thinh nghe câu chuyện của
em trai mình và nhớ tới Như Ý. Một đứa bé đáng thương!
Đại định hỏi mẹ đứa bé là ai thì đột
nhiên anh nghe thấy tiếng chó sủa. Tiếng chó sủa làm Đại như bừng tỉnh, chợt nhớ
ra từ lúc xảy ra hỏa hoạn tới giờ, anh không nhìn thấy Tuyết đâu. Tuyết thông
minh như thế, chắc chắn không có chuyện nó chịu chết cháy ở đây rồi. Trong lòng
Đại như dậy sóng khi nghĩ tới chuyện này và một hy vọng mong manh nhen nhóm
trong đầu anh.
- Tiếng của Tuyết đấy.
Đại vụt đứng dậy và chạy ra ban
công. Những cây cảnh ngoài ban công cũng cháy đen một góc. Đại ngó xuống dưới,
chỉ thấy con chó trắng đang đứng ở dưới sân khu chung cư, nghển cổ lên sủa ầm
ĩ, dưới chân nó còn có một cái gì đó màu đỏ rất nhỏ.
Đại vội vàng phóng một lèo cầu
thang bộ từ tầng sáu xuống. Vừa thấy anh, Tuyết vẫy đuôi, cúi xuống ngậm cái vật
nhỏ màu đỏ kia lên, phóng tới. Tới gần, nó nhả vật đó ra rồi chồm lên người anh
mà hít, mà liếm, cái đuôi ve vẩy đầy mừng rỡ.
- Chó ngoan. Mày không sao là tốt rồi
- Đại ôm lấy cổ nó, vỗ về con vật cưng của mình.
- Anh Đại, cái này là... - Lâm nhặt
vật màu đỏ lên và đưa cho Đại.
Dù vật đó dính đất, nhìn rất bẩn thỉu
nhưng Đại vừa trông thấy đã thốt lên:
- Là giầy len của Như Ý. Sáng lúc
đi làm anh đã đi vào chân con bé cho ấm.
Con Tuyết sủa lên mấy tiếng như đồng
tình với chủ nó.
- Tuyết, mày vừa ở chỗ Như Ý về
đúng không?
Tuyết lại sủa thêm mấy tiếng, ánh mắt
nó sáng ngời khi nhìn anh.
- Ở đâu, mau dẫn tao đi - Đại mừng
như điên, vội vàng giục nó.
Tuyết vẫy vẫy cái đuôi sau đó quay
người chạy thẳng ra khỏi khu chung cư, đi về phía đường lớn.
- Để em đánh xe.
- Anh chạy bộ, chú cứ lái xe theo
cũng được - Đại nói rồi sau đó lập tức chạy theo Tuyết.
Mọi sự mỏi mệt trong người Đại lúc
này theo hy vọng dấy lên mà hoàn toàn tan
biến. Điều kỳ diệu đã xảy ra rồi...
* * *
- Con bé ngủ chưa Linh? - Tiếng bác
Ngân hỏi vọng vào từ ngoài cửa.
- Ngủ rồi bác ạ, chơi cả chiều rồi
mà.
- Cháu đã gọi điện cho bố nó chưa?
Chắc nhà bên đó lo lắng lắm?
- Cháu gọi rồi nhưng anh ấy không bắt
máy. Điện thoại của cháu hết pin nên cũng không gọi cho người khác được nữa.
Thôi để chút cháu chạy về đó xem thế nào. Không biết vụ cháy có lớn không? Mà
cũng tại anh ta, đi đâu bỏ cả con ở nhà, hôm nay không phải cháu ốm xin nghỉ ở
nhà thì có phải Như Ý nguy hiểm rồi không?
- Thôi, ai muốn như thế đâu cháu.
Tranh thủ con bé đang ngủ thì lấy xe anh Kiên chạy về đó xem tình hình thế nào
đi.
- Dạ, ơ mà bác có thấy Tuyết đâu
không ạ?
- Lúc nãy nó còn nằm trong nhà mà.
Con chó đẹp thế, chạy ra ngoài bị bắt thì uổng lắm.
- Nó thông minh lắm đó bác, chắc
không chạy xa đâu.
- Ai mà biết được. Mấy khu quanh
đây nhốn nháo nhộn nhạo, đủ các hạng người. A, cậu hỏi ai? - Giọng bác Ngân có
chút kinh ngạc.
- Cháu...
Tiếng Đại hổn hển vang lên làm Linh
vội vàng đi từ trong nhà ra. Thấy anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ bừng, hai
tay đang chống vào đầu gối thở dốc không ngừng. Trước mặt anh là Tuyết đang
nhìn cô vẫy vẫy đuôi. Vừa nhìn là cô hiểu chính Tuyết đã đưa anh tới đây.
- Linh... Như Ý... Như Ý đâu em?
- Nó đang ngủ rồi - Linh bước ra khỏi
cửa đáp.
Đại như trút được cục đá đè nặng
trong lòng, anh cười một cái rồi sau đó ngồi phịch ngay tại chỗ, mặc cho cơ thể
mệt nhoài.
- Anh sao thế? - Linh lo lắng ngồi
xuống muốn đỡ anh dậy.
Đại cười lớn rồi đột nhiên ôm ghì
cô vào lòng, nói không ra hơi:
- May quá... Cảm ơn em... Cảm ơn
em...
Thấy bác Ngân vẫn đang ngồi nhặt
rau ở gần đó tủm tỉm cười, Linh đỏ mặt xô Đại ra. Đại quá mệt nên buông thõng
tay, thở hổn hển không ngừng, nhưng gương mặt anh lúc này lại vô cùng rạng rỡ.
Lúc này Lâm cũng đã đến nơi. Gương
mặt méo mó sưng múp của anh làm Linh kinh ngạc một chút. Thấy Đại vẫn đang ngồi
bệt ngay dưới nền đất, khác hoàn toàn so với ông giám đốc lịch lãm ngày thường
thì Lâm bật cười. Nhìn vẻ mặt của Đại là anh biết mọi chuyện cuối cùng cũng ổn
rồi. Anh lấy điện thoại nhắn tin về cho Minh và chị Tâm để cả nhà yên lòng rồi
mới lại quay vào nói với Linh:
- Nếu hôm nay không có em chắc anh
ân hận cả đời mất. Cảm ơn em đã cứu Như Ý.
- A, em đang ngủ thì Tuyết sủa ầm ĩ
liên tục nên em đã ra mở cửa. Không ngờ thấy khói từ trong nhà anh bốc ra, em
chạy vội vào thì thấy mấy giá sách đã bén lửa cháy hừng hực rồi, phòng Như Ý
cũng ở cách xa nên không sao. Còn may là cửa sổ mở nên con bé không bị chết ngạt
đó. Anh đi đâu mà lại bất cẩn như thế? - Linh cau mày nhìn Đại vẻ trách móc.
- Anh đi làm từ sáng nên có nhờ một
cô bạn trông con bé dùm.
- Hiểu rồi, mấy cô bạn gái của anh
toàn là mấy cô tiểu thư chỉ bày việc chứ đâu biết làm việc.
- Thôi, thôi, được rồi... - Đại cười
- Nhưng sao hôm nay em ở nhà vậy?
- Sáng nay em thấy đau đầu nên đã
xin nghỉ.
-
Mẹ anh nghe tin thì ngất đi, còn bố anh thì vào viện cấp cứu - Đại nói tới
đây liếc mắt nhìn Lâm.
Lời nói của anh mập mờ nên Linh
không hình dung được hết ý tứ của nó.
- Sao? Hai bác giờ sao rồi ạ?
- Không sao rồi em! Nếu biết Như Ý
vẫn an toàn thì các cụ khỏe ngay thôi mà.
- Em gọi cho anh để báo tin nhưng
điện thoại anh không ai bắt máy cả.
- Anh chạy về vội quá, để quên cả
điện thoại ở văn phòng - Đại gãi đầu.
- Thôi, có khi bọn anh đón Như Ý về
nhà đã, có gì để nói sau đi - Lâm giục đầy vẻ sốt ruột.
- Ừ, còn phải về giải thích cho bố
mẹ nữa đấy - Đại nghĩ tới câu chuyện động trời mà Lâm đã tiết lộ khi nãy thì
cũng trở nên nghiêm túc hơn.
- Có chuyện gì sao anh? - Linh ngơ
ngác hỏi lại.
- Ừm, chuyện này đúng là hơi rắc rối
- Đại ngập ngừng như muốn suy nghĩ xem có nên tiết lộ cho Linh hay không - Thực
ra anh không phải bố đẻ của Như Ý, mà là Lâm. Vậy đấy...
- Cái gì?
Linh vừa nghe tới đây thì sắc mặt
trở nên trắng bệch, cô hét lên một tiếng thất thanh.
Chương
41:
Sóng
gió bắt đầu
- Anh vừa nói cái gì? - Tiếng quát
lạnh lẽo của Linh làm cả Đại và Lâm đều ngẩn ra, không nghĩ cô lại phản ứng mạnh
mẽ với tin tức không mấy liên quan tới mình như thế.
- Anh rất tiếc là không thể nói ra
chuyện này sớm hơn, nhưng Như Ý đúng là con của anh, không phải con của anh Đại
đâu - Lâm cười gượng - Nhưng...
“Chát” tiếng một cái tát vang lên
làm Đại và bà Ngân giật nảy cả người. Chỉ thấy lúc này trên cái má sưng bầm của
Lâm khi trước lại hằn thêm mấy vết tay đỏ lừ. Cái tát này của Linh đúng là
không có một chút chùn tay nào.
- Anh là đồ khốn. Anh còn dám mở miệng
tự nhận là bố của Như Ý sao? - Mặc dù vung tay tát Lâm một cách tức giận nhưng
khi nói câu này thì mắt Linh rớt ra hai dòng nước, đến giọng cũng không giữ nổi
bình tĩnh nữa.
- Linh, chuyện này... – Đại đứng dậy
cười khổ - Cũng không nên trách Lâm, chú ấy có nỗi khổ riêng mà.
- Vậy sao anh không giữ nó làm bí mật
cả đời luôn đi – Linh nhìn thẳng vào mắt Lâm gằn giọng - Như Ý thật là đáng
thương mới có một người cha như anh.
Đại lặng yên, lòng đầy kinh ngạc,
không hiểu tại sao Linh lại trở nên giận dữ như thế? Nếu nói là vì tức giận
thay cho Như Ý, thay cho anh thì cũng hơi thái quá rồi, lý do đó không đủ để
Linh phản ứng dữ dội như thế này được.
- Thôi nào, cãi cọ ở đây thì còn ra
cái thể thống gì nữa - Bác Ngân lo lắng kéo Linh ra xa một chút - Còn hai cậu,
vào đón Như Ý về đi.
Lâm mím môi gật đầu rồi định bước
vào nhà, Linh định vùng chạy theo giữ lại thì nghe thấy tiếng Đại ở đằng sau:
- Khoan đã...
Cả ba người đều quay lại nhìn Đại.
Đại đưa mắt nhìn bác Ngân, thấy vẻ mặt bác hơi bối rối giống như đang lo lắng
vì bị anh nhìn thấu tâm can, anh lại đưa
mắt sang nhìn Linh, cô vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh chậm rãi buông ra từng từ một,
nhưng mỗi chữ rơi vào tai Linh lại khiến cô choáng váng cả người:
- Các người vẫn còn có gì đó giấu
tôi đúng không?
Không ai trả lời, điều này càng làm
Đại thêm bực bội, anh bước nhanh tới gần Linh, túm lấy cánh tay cô, hỏi lại:
- Em nói đi, em còn có gì chưa nói
cho anh phải không?
- Không...
Linh còn chưa nói hết câu thì đã phải
im bặt khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Đại. Đôi mắt như nhắc nhở cô rằng, thà
cô lặng im còn hơn tiếp tục nói dối anh.
- Lâm, chú nói đi, mẹ của Như Ý là
ai?
- Cô ấy... - Lâm bị hỏi một câu này
cũng điếng cả người, lúng túng mãi không nói được.
Mặc dù trước đó anh đã chuẩn bị sẵn
tâm lý để nói ra tên của Nhật Lệ, nhưng lúc này, đối diện với anh trai mình,
cũng là một người đàn ông từng yêu cô, Lâm lại không thể mở lời được. Sự sợ hãi
đối với uy nghiêm của anh trai đã khiến Lâm không dám nói thẳng ra.
-
Là... Nhật Lệ, đúng không?
Đại
nói nốt câu cuối cùng, một câu hỏi nhưng hoàn toàn là lời khẳng định. Chỉ từ những
thông tin manh mún, rời rạc và dường như chẳng liên quan, anh đã có thể xâu chuỗi
ra sự thật này. Điều này có thể giải thích cho tất cả, từ việc Nhật Lệ đột ngột
biến mất, tới việc Linh vào làm trong gia đình anh như một người đi ở, từ việc
Như Ý xuất hiện đầy bất ngờ, cho tới cách Linh chăm chút nâng niu đứa trẻ. Tất
cả đều nói lên một điều, mẹ của đứa trẻ này chính là Nhật Lệ, cũng chính là chị
gái ruột của Linh.
- Ừm,
phải - Linh lặng lẽ gật đầu thừa nhận.
-
Em giỏi lắm... - Đại buông tay cô ra, giọng của anh tràn đầy thất vọng.
Chỉ
thừa nhận mà không hề giải thích gì, điều đó còn khiến Đại cảm thấy buồn hơn là
khi biết cô đã nói dối mình. Anh bước vào trong nhà, thấy con gái đang ngủ say
trên chiếc giường đơn sơ thì chỉ muốn ôm chặt lấy con mà ôm hôn. Nhưng anh ngăn
ý nghĩ đó lại, con bé còn sống sót sau đám cháy đó đúng là một điều kỳ diệu, mà
người mang điều kỳ diệu ấy tới cho anh không ai khác chính là Linh. Anh có thể
trách cô sao, khi cô hành động chỉ theo bản năng của một người dì yêu cháu!
Thấy
Đại bế Như Ý ra ngoài, Linh hơi cau mày, nhưng cô cũng không hề có ý định ngăn
cản. Anh đưa mắt nhìn Lâm, chỉ thấy Lâm thở ra đầy nhẹ nhõm. Anh bước tới gần
nhìn cô và khẽ nói:
-
Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế, anh sẽ đau lắm đấy!
Và
rồi không quan tâm xem biểu hiện của cô thế nào, anh lặng lẽ bước qua cô, đi ra
khỏi khu trọ. Lâm thì vẫn đứng ở đó, dường như muốn nói gì mà lại không biết
nên bắt đầu từ đâu. Sau cùng, anh nhìn thẳng vào mắt Linh:
-
Về chuyện của Nhật Lệ, anh thực sự xin lỗi em! Em có thể cho anh biết cô ấy hiện
đang ở đâu không? Anh muốn bù đắp cho mẹ con cô ấy, anh không muốn cô ấy phải
chịu thiệt thòi thêm nữa.
Linh
lạnh lùng nhìn vào người đàn ông mà tới giờ cô mới biết là người đã mang tới
cho chị mình vô vàn đau khổ, đau khổ tới tận khi mất đi. Một mặt cô không muốn
nhìn thấy anh ta, không muốn nói với anh ta lời nào, nhưng một mặt cô lại cảm
thấy người đàn ông này quá đáng thương! Anh ta đáng thương vì đã không dám đứng
thẳng như một người đàn ông, thẳng thắn nhìn nhận vấn đề. Khi nghĩ Đại là bố của
Như Ý, cô cảm thấy người đáng thương là chị gái cô, vì đã trao nhầm trái tim
cho một người đàn ông không đáng tin. Cô không quá giận Đại như lúc này cô đang
giận Lâm.
-
Linh, anh xin em.
Thấy
cô im lặng, Lâm lại nhắc lại, giọng nói đầy sự cầu khẩn.
-
Muộn rồi! Anh về đi, tôi không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.
Linh
quay đi, định bước vào nhà, nhưng rồi cô lại nói thêm một câu:
-
Còn nữa, đừng bao giờ nhận mình là cha của Như Ý, anh không xứng đâu!
-
Anh...
Lâm
không nói được thêm lời gì, chỉ có thể đứng nhìn cô đi vào trong nhà. Anh hiểu,
lúc này Linh có đầy đủ lý do để hận anh. Có lẽ cô cần thời gian để nguôi ngoai
trước khi anh quay lại đây gặp cô lần nữa.
Anh
muốn gặp Nhật Lệ!
Tình
cảm anh dành cho Nhật Lệ hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không giả dối, không
chia sẻ. Anh đã mừng như điên khi biết tin cô có thai. Nhưng rồi áp lực từ công
ty, từ vị trí của bản thân, anh đã chần chừ, hay nói đúng hơn là anh không dám
thẳng thắn khẳng định những gì mình muốn và những gì mình phải bỏ. Nhật Lệ đã
không chờ được anh!
Từ
đầu đến cuối là anh sai. Nhật Lệ đã từ bỏ một người tuyệt vời như Đại để chấp
nhận yêu anh, yêu một người của công chúng, yêu một người luôn phải ép mình thuộc
về nhiều người khác. Thế nhưng tất cả những gì anh mang đến cho cô là những cuộc
hẹn lỡ làng, những đêm dài chờ đợi và một lễ cưới vô cùng xa vời.
Anh
có thật sự hạnh phúc với hào quang hiện tại hay không? Anh có thật sự vui vẻ
khi hàng trăm cô gái vây quanh và reo hò tên anh hay không? Anh chưa bao giờ cảm
thấy mình là chính mình khi phải là một ngôi sao điển trai, tài năng biểu diễn
trước họ. Thế mà, chỉ một nụ cười của Nhật Lệ thôi đã khiến anh cảm thấy muốn
là mình, không gò bó, không kiêng dè nữa.
Vậy
mà anh đã để mất một cô gái tuyệt vời như thế!
Đại
sẽ không tha thứ cho anh, Linh cũng không tha thứ cho anh. Kể cả đứa con gái bé
bỏng kia, khi nó lớn lên, nếu nó biết chuyện này, có lẽ nó cũng sẽ không bao giờ
tha thứ cho anh. Ca sĩ thành danh ư? Có đáng để đánh đổi cho vị trí của một ông
bố thất bại hay không?
-
Lái xe đi. Chúng ta về nhà. Sẽ không ai biết chuyện này, cho tới khi chúng ta
tìm được Nhật Lệ - Đại đưa tay vuốt má Như Ý sau đó nói với Lâm, giọng anh lạnh
lẽo, khô khốc.
*
* *
-
Anh nói cái gì?
Một
tiếng nói như tiếng hét chói tai vang lên khiến không khí trong căn phòng cách
âm cũng nóng lên theo. Trang đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào Lâm đang
ngồi ở đối diện, cả người cô run lên vì giận.
-
Em nghe rồi đó. Anh sẽ tìm Nhật Lệ về, sẽ công khai cưới cô ấy, sẽ thừa nhận
Như Ý là con anh! Anh không muốn giấu giếm nữa.
-
Anh có biết anh đang nói cái gì không hả? - Trang gằn giọng hỏi lại.
-
Anh chắc chắn là anh hiểu mình đang làm gì. Anh chỉ muốn thông báo cho em biết
vậy thôi.
-
Thế còn bao nhiêu công sức chúng ta đã đổ ra thì sao? Còn hình ảnh của anh mà
em đã nỗ lực gây dựng thì sao? Sự nghiệp đang trên đà đi lên của anh? MV mới ra
thì sao? Và em nữa, em thì sao? - Trang tuôn ra một tràng những câu chất vấn.
-
Anh xin lỗi. Nhưng anh phải bù đắp cho mẹ con Nhật Lệ - Lâm thở dài.
-
Anh muốn bù đắp cho cô ta, thế còn ai bù đắp cho tôi. Tôi vất vả vì anh thế
nào? Tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho anh thế nào? Tôi chăm sóc anh cẩn thận thế
nào? Thế mà cuối cùng tôi không bằng một con đàn bà chỉ biết có việc chạy trốn
và đẻ ra một đứa con hay sao? Anh nói đi... Chỉ một câu xin lỗi là anh có thể
phủ nhận tất cả thôi sao? Anh đang cư xử như một tên khốn nạn.
Trang
nói tới đây thì dừng lại thở hồng hộc, cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm.
Cái cách Lâm trầm mặc không nói lại càng làm cô phát điên lên:
-
Anh nghĩ cho kỹ đi, tôi cho anh cơ hội cuối cùng đấy. Không có anh, tôi vẫn có
thể tìm được người khác để đưa họ đi lên. Nhưng không có tôi, anh sẽ thê thảm
mà thôi. Anh không là cái gì cả đâu... - Trang khoanh tay ngồi phịch xuống ghế,
lạnh lùng nói.
Thấy
Lâm vẫn im lặng đến lì lợm, Trang cười khẩy:
-
Sao anh không nói gì đi? Anh giỏi lấy lòng đám fan nữ của anh lắm mà? Anh cũng
khốn kiếp chẳng khác gì anh trai anh. Nghĩ mình đẹp, nghĩ mình có tiền là có thể
chà đạp lên lòng tự trọng của người khác sao? Yêu các anh cũng là một cái sai
hay sao mà chúng tôi phải chịu đựng như thế?
“Chát”.
Lâm
giận dữ đứng bật dậy, vươn tay tát Trang. Anh gằn giọng nói:
-
Anh không quan tâm em phán xét anh thế nào vì anh là người sai. Nhưng nếu em
còn tiếp tục nói một câu xúc phạm tới người nhà anh thì đừng trách anh. Chúng
ta đã làm việc với nhau quá lâu để hiểu nhau rồi...
-
Anh dám tát tôi? - Trang ôm lấy má, trợn tròn mắt nhìn Lâm với vẻ không dám
tin.
-
Cái tát đó xứng đáng với em, đừng tùy tiện đánh giá người khác, nhớ đấy - Lâm cứng
giọng đáp, cố giấu đi vẻ hối hận của bản thân mình khi đã hành động lỗ mãng như
thế.
-
Anh sẽ hối hận. Đồ khốn, rồi anh sẽ hối hận.
Ngay
cả khi bước ra khỏi phòng, Lâm vẫn nghe được tiếng hét chói tai đó của Trang.
Anh
đứng sững lại, thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm:
-
Hối hận ư? Anh đã hối hận lắm rồi!
Mày... mày... mày...
Ông
Phương chỉ nói thêm được ba tiếng này rồi đột ngột mặt ông đỏ bừng, ông đưa tay
ôm lấy, và ngã đổ vào người Minh.
-
Bố... bố ơi... – Minh gào lên, vội đỡ lấy người ông Phương, nói như quát – Các
anh đánh nhau đủ chưa? Còn không mau gọi cấp cứu đi... Bố ơi...