Điều Bí Mật - Chương 08 - 09

Chương 8:

Gặp lại

Nhà
hàng Phương Đông có mặt tiền nhìn thẳng ra sông Hồng. Đứng từ bãi cỏ để đi dạo
trước cửa nhà hàng về đêm có thể nhìn thấy cầu Long Biên và cầu Chương Dương lấp
lánh ánh sáng. Đây là nhà hàng năm sao nổi tiếng với những món ăn dân tộc của
khắp ba miền Việt Nam. Người ta đã khẳng định Hà Nội là một trong những thành
phố có món ăn ngon nhất thế giới, bao nhiêu tinh túy ẩm thực của trăm vùng miền
Việt Nam đều đổ hết về Hà Nội. Và Phương Đông chính là Hà Nội thu nhỏ trong mắt
của những người sành ăn.. Chính vì vậy, đầu bếp mà Đại lựa chọn đều là những
người thực sự tài hoa và có đam mê với ẩm thực truyền thống.

Trong
không gian giàu sang và tinh tế ấy, chiếc mi-pha cũ của ông Phương nổi bật hẳn
lên giữa những chiếc ô tô đời mới nhất hay những chiếc xe tay ga sành điệu. Sau khi hỏi thăm đường, cuối cùng Linh cũng
lên tới phòng dạy nấu ăn. Khi cô tới nơi, cũng chỉ có mấy người phụ nữ trẻ đang
đứng nói chuyện. Họ có vẻ hào hứng với buổi học miễn phí này, cùng nhau đoán
già, đoán non về món ăn sẽ được học ngày hôm nay. Linh ngồi ở một góc, đưa mắt
nhìn những thực phẩm đã bày sẵn trên bàn. Đúng lúc này, một cô gái trạc tuổi cô
đi tới bắt chuyện.

-
Bạn cũng tới học nấu ăn à? - Cô gái mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô.

- Ừ
- Linh gật đầu.

-
Mẹ tớ bắt tớ tới đây học, bảo con gái thì phải biết nữ công gia chánh. Mà tớ
thì đã bao giờ vào bếp đâu. Còn bạn?

-
Tớ cũng không có hứng, nhưng cũng phải tới đây - Linh đáp một cách lấp lửng.

-
Hóa ra chúng ta giống nhau. Mà bạn bao nhiêu tuổi vậy?

-
Hai mươi mốt.

-
Vậy chúng ta bằng tuổi nhau rồi. Tớ tên là Thủy.

-
Tớ tên Linh.

- Ừ,
chút nữa đứng cạnh tớ nhé, có gì bảo tớ với. Tớ thấy hơi run.

-
Cứ thoải mái đi, chúng ta đi học, họ cũng sẽ chỉ bảo nhiệt tình thôi.

Linh
vừa nói xong thì lại có người đi vào. Hai người này mang tạp dề trắng và đội
mũ, còn một người nữa mặc vest đen lịch lãm, bộ vest mà chính tay Linh giặt và
là lượt cẩn thận tối hôm qua. Hiển nhiên, người đàn ông mặc vest đó là Đại.

Đại
đưa mắt nhìn hơn mười người phụ nữ trong căn phòng, khi thấy Linh, anh gật gật
đầu rồi mỉm cười với tất cả:

-
Chào mừng các quý bà, quý cô tới ủng hộ chương trình “Món ngon cuối tuần” do
nhà hàng Phương Đông tổ chức. Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Đại, là người
lao động lười biếng nhất trong nhà hàng này.

Mọi
người cùng cười ồ lên thích thú.

-
Đứng cạnh tôi là hai đầu bếp tài hoa của Phương Đông, anh Mạnh và chị Lan, cũng
chính là hai người đồng hành cùng quý bà, quý cô trong buổi chiều ngày hôm nay.
Hy vọng tối nay, những ông chồng may mắn sẽ được thưởng thức một bữa cơm cuối
tuần thật ngon! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Phương Đông.

Đại
nói xong thì chào mọi người sau đó lập tức rút lui ra ngoài. Nhưng sự xuất hiện
chớp nhoáng của anh cũng khiến cho mấy người phụ nữ trầm trồ bàn tán không ngừng.

-
Trẻ vậy mà đã là ông chủ rồi, ngưỡng mộ quá! - Thủy đang ngồi cạnh Linh, thốt
lên.

Linh
lắc đầu cười. Nếu không phải đã biết Đại rất rõ, chắc cô cũng bị vẻ bề ngoài
hào nhoáng của anh mê hoặc mất.

-
Đúng là đồ nhà quê. Chắc cả đời chưa thấy đàn ông đẹp bao giờ...

Đúng
lúc này, ở phía sau hai người, một giọng nữ chanh chua vang lên. Cả Linh và Thủy
cùng quay lại phía sau thì bắt gặp ngay một ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào
hai người đầy thách thức. Người nói ra câu vừa rồi là một cô gái xinh đẹp.


gái này, mặc một chiếc váy bó sát người màu trắng khiến cho những đường cong mê
người càng có cơ hội phô rõ. Đúng là so với người này, Thủy và Linh, nhất là
Linh, ngược nhau một trời một vực. Linh không ngần ngại khoe ra phần quê mùa của
mình nhưng Thủy thì khác, dường như không chịu được sự xúc phạm đó, Thủy cau
mày hỏi lại:

-
Chị nói ai vậy?

-
Còn có ai ở đây khác lên tiếng nữa sao? - Cô gái nhếch miệng cười khinh khỉnh.

Thủy
đang định nói gì nữa thì thấy Linh đụng vào vai mình, cô quay sang nhìn Linh,
chỉ thấy ánh mắt Linh lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, thờ ơ nói:

-
Nên để tâm tới cái bếp nấu của bạn thì hơn. Bắt đầu rồi kìa.


gái đằng sau trừng mắt định nói thêm một câu chua ngoa, nhưng lúc này, hai đầu
bếp trẻ của Phương Đông cũng bắt đầu giục mọi người tới các bàn bếp nấu ăn, đeo
tạp dề, đội mũ và chuẩn bị sơ chế thực phẩm. Món ăn mà mọi người sẽ học nấu hôm
nay là: bún thang.

Thực
tế, Linh không biết câu nói đầy khích bác của cô gái trẻ kia thực ra là nhằm
vào cô chứ không phải Thủy. Cô gái này là một trong rất nhiều cô gái đang theo
đuổi Đại, và dĩ nhiên việc Đại gật đầu với Linh khi nãy không thoát khỏi cái
nhìn soi mói của cô ta. Nhưng Linh không biết điều đó. Trong suốt buổi học nấu
ăn, cô không tập trung được vì trong đầu luôn nghĩ tới việc Cường đã về nước,
thậm chí còn đang đi tìm cô nữa. Không sớm thì muộn, hai người cũng sẽ gặp
nhau, nhưng sau đó sẽ thế nào? Cô hiểu tính Cường, mặc dù bình thường anh luôn
nhường nhịn cô, nhưng một khi anh đã quyết làm gì thì không ai có thể ngăn cản
được.

-
Làm gì mà cứ ngẩn người ra thế? - Thủy quay sang hỏi.

-
À, không có gì - Linh lắc đầu, tiếp tục dùng thìa vớt bọt ở trong nồi nước dùng
ra.

-
Món này nhìn đơn giản, thế mà làm cũng cầu kỳ thật đấy - Thủy lè lưỡi lắc đầu,
sau đó lại nói tiếp - Tớ thái mọi thứ nhìn khiếp đảm quá cơ.

-
Lần đầu mà, làm dần sẽ quen tay - Linh cười động viên.

-
Không biết khi nào mới quen tay nhỉ? - Thủy chép miệng.

Đúng
lúc này, một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía sau làm cả hai giật bắn. Mà
không chỉ cả hai, nhiều người nghe thấy tiếng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

-
Sắp xong chưa? Ngửi đã thấy đói rồi.

Mải
nói chuyện nên cả hai không biết Đại đứng phía sau từ bao giờ.- Ơ... a... Em
chào anh! Em mới vào bếp lần đầu nên lóng ngóng lắm ạ! - Thủy đỏ cả mặt, mãi mới
nói được một câu.

Đại
cúi đầu nhìn qua bát bún đã sắp sẵn, chỉ thấy trên bát lúc này đã bày biện vô
cùng bắt mắt chỉ cần đợi chan nước dùng Linh đang nấu là có thể ăn được rồi.

Sau
khi nhìn qua bát bún của Linh, Đại đưa mắt nhìn sang bát bún của Thủy và bật cười.
Anh dùng đũa gắp lên một miếng trứng to bằng đầu đũa, nói:

-
Trứng tráng quá dầy, hơi cháy và thái chưa đủ nhỏ! Thịt gà xé hơi vụn, giò cũng
thái không đều tay. Tôm cũng lạng quá dầy.

-
Lần đầu mà anh! - Thủy lí nhí thanh minh.

Đại
lắc lắc đầu, sau đó múc một chút nước dùng trong nồi, nếm thử, nhận xét tiếp:

-
Hơi cứng. Với món bún thang, nước dùng chính là yếu tố quan trọng nhất. Nước
dùng phải thật trong, vớt bọt thật sạch, vẫn giữ được chất đạm cũng như vị ngọt
tự nhiên.

-
Dạ...

-
Được rồi. Lần đầu như vậy là rất khá. Chỉ cần em yêu thích nấu ăn thì một ngày
nào đó, em sẽ trở thành đầu bếp - Đại mỉm cười khuyến khích Thủy.

Trong
lúc Đại nói với Thủy, Linh hơi liếc về sau, chỉ thấy cô gái mặc váy trắng dùng
ánh mắt như muốn phun ra lửa nhìn hai người. Cô cười nhăn nhó, cảm thấy vừa buồn
cười lại vừa bực bội.

-
Sao thế? - Thấy vẻ mặt cô lạ lạ, Đại ngạc nhiên hỏi.

-
Không sao ạ! - Linh lắc đầu nhìn anh.

-
Tới đây thích hơn hay ở nhà thích hơn?

- Ở
bếp thích hơn! - Cô cười.

-
Vậy là được rồi, mà anh đang đói quá! - Đại nhăn nhó.

-
Đây là nhà hàng của anh mà anh còn kêu đói? - Linh ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừ...
Nhìn bát bún của em là anh đã thấy đói rồi. Mang nó qua phòng cho
anh nhé!

- Không được! Thầy Mạnh và cô Lan sắp
nhận xét rồi, anh ăn rồi em lấy gì mà chấm điểm nữa - Linh giãy nảy.

- Có sao đâu, anh Mạnh nhỉ? - Đại
đưa mắt nhìn Mạnh đang đứng ở gần đó nói.

- Giám đốc chấm cũng như chúng tôi
thôi, cô bé vinh dự lắm mới được chính tay giám đốc thẩm định đó - Mạnh chưa kịp
nói gì thì đầu bếp Lan đứng ở bên cạnh đã đáp thay.

- Nhưng...

- Anh sắp phải đi rồi, mang qua
phòng làm việc của anh luôn nhé! - Đại phẩy phẩy tay tỏ vẻ không muốn nghe cô
nói gì nữa, sau đó quay lưng đi dạo qua mấy bếp ăn khác. Linh chan nước dùng
vào bát bún rồi bưng đi theo Đại về phía văn phòng của anh.

Trong khi Đại ăn một cách ngon lành
thì cô giúp anh sắp lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn và úp lại những chiếc
chén trà vào khay cho gọn gàng. Khi cô dọn xong văn phòng thì anh cũng ăn xong.
Đại vươn vai, thở ra một cách khoan khoái:

- Lâu rồi không ăn bún thang. Ngon
quá!

Linh mỉm cười rồi mang bát bún ra
ngoài.

Đại nhìn lại đống giấy tờ đã được sắp
xếp gọn gàng trên bàn và chợt bật cười khi nhớ ra, hình như đây là lần đầu tiên
anh cho phép người khác thu dọn bàn làm việc của mình.

Linh vừa dắt xe ra khỏi hầm thì chợt
có cảm giác ai đó đang kéo xe mình lại. Cô giật mình khi nhận ra Cường. Cường
cũng đang nhìn cô không nói gì, ánh mắt trách móc, nửa giận hờn, nửa lại đầy
yêu thương, dường như tất cả những gì anh phải dồn nén trong nửa năm qua đều thể
hiện hết qua ánh mắt này. Linh muốn tránh né ánh nhìn đó nhưng cô không sao dứt
ra được. Cường chộp lấy khuỷu tay cô siết mạnh, dường như anh sợ nếu buông ra
thì cô sẽ lại lập tức biến mất một lần nữa.

- Em thật là độc ác - Cường thì
thào như tự nói với mình.

- Anh Cường, anh bỏ tay em ra. Em
phải về rồi - Linh cố giãy ra, không ngừng đánh mắt về phía sau. Cô sợ Đại sẽ bất
ngờ xuất hiện.

- Đó là tất cả những gì em có thể
nói với anh, sau khi đã giày vò anh gần một năm trời sao?

- Mình nói chuyện sau được không? Bây
giờ em phải đi rồi - Cô nói như van lơn.

- Đi đâu? Chỗ của em là ở bên anh -
Cường vẫn kiên quyết không buông tay - Em nhìn lại em đi, tại sao em lại biến
mình thành bộ dạng này?

- Đó là chuyện của em, anh không cần
quan tâm - Linh lạnh nhạt nói.

- Anh không cần quan tâm ư? - Cường
cau mày hỏi lại.

- Đúng, chuyện của hai chúng ta đã
kết thúc rồi. Chấm dứt hoàn toàn rồi, anh hiểu không?

- Em nhìn vào mắt anh và nói lại
câu đó xem?

Linh quay lại nhìn anh, trên mặt cô
hiện lên chút bối rối và không đành lòng.

Đúng lúc này, một người xách cặp hồ
sơ từ trong hầm để xe đi ra, nói với Cường:

- Anh Cường, anh Đại nói đang xuống.
Anh ta hỏi anh muốn vừa ăn ở đây vừa bàn việc hay đi chỗ khác?

Cường buông tay Linh ra, quay đầu về
phía nhà hàng nhìn xem có thấy Đại hay không. Vừa nghe thấy tên Đại, Linh liền
vội vã đạp xe đi, giống như có ma đuổi phía sau lưng vậy.

Cường gọi theo cô không được nên cuối
cùng anh chỉ đứng nhìn bóng cô đi xa dần một cách bất lực, bàn tay tự lúc nào
đã nắm lại thật chặt.

Chương
9:

Mẹ
con

Cường đọc qua một lần nữa bản kế hoạch
của năm sau, sau đó đặt bút xuống và kí. Người đàn ông ở phía đối diện chiếc
bàn làm việc của anh vẫn đứng yên chờ đợi, không tỏ ra sốt ruột chút nào.

Sau khi Cường kí xong tất cả các loại
giấy tờ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh hỏi tiếp:

- Việc tôi nhờ anh làm tới đâu rồi?

- Giám đốc, đã có kết quả rồi.

- Nhanh vậy sao? Anh nói đi - Cường
ngạc nhiên và giục giã.

- Cô gái đó tới nhà hàng Phương
Đông để học nấu ăn theo chương trình “Món ngon cuối tuần”.

- Anh không nghe nhầm chứ? - Cường
ngẩn ra, dường như không tin vào những gì mà mình vừa được nghe.

- Không, đây là do chính người giữ
sổ đăng kí học ngày hôm qua nói cho tôi. Cô gái đã đăng kí ở chỗ anh ta theo thẻ
học dành cho khách hàng.

- Trước đó đã bao giờ cô ấy tới đây
chưa? Ý tôi là tới chương trình này ấy?

- Chưa. Số thẻ trên phiếu học của
cô ấy cũng chưa từng được lưu vào sổ đã xuất cho khách hàng, theo phỏng đoán
chính là do người trong nhà hàng trực tiếp tặng cho.

- Được rồi, tôi hiểu rồi. Còn gì
không?

Nhưng người đàn ông chưa kịp nói tiếp
thì cửa lại xịch mở. Xuất hiện sau cánh cửa là bà Phượng - mẹ Cường. Phía sau
bà là gương mặt bối rối của cô thư kí.

- Giám đốc, bà phó chủ tịch...

- Tôi đã bảo không phải việc của cô
mà - Bà Phượng cau có gắt lên, dường như bà rất bực mình vì bị cô gái này ngăn
lại.

Cường đưa mắt nhìn mẹ, sau đó nói với
thư kí của mình:

- Được rồi, cô mang cho mẹ tôi một
ly trà.

Bà Phượng đi tới bàn tiếp khách của
con và ngồi xuống. Cường dường như không chú ý đến điều đó, vẫn tập trung làm
việc.

Bà Phượng trẻ hơn rất nhiều so với
tuổi ngoài năm mươi của mình. Mặc dù có vẻ đẹp khiến vô số người đàn ông phải gục
ngã nhưng bà lại là một người đàn bà thất bại trong việc giữ gìn hạnh phúc gia
đình. Ông Cảnh - bố Cường là một người đàn ông giàu có và đào hoa. Ngoài Cường,
ông ta còn có tới bốn đứa con riêng khác, hiện tại cũng đều làm việc trong công
ty của ông. Từ nhỏ, Cường đã phải sống trong sự dạy dỗ khắc nghiệt của mẹ, vì
là một người phụ nữ tham vọng nên bà không muốn con mình phải chia chác tài sản
với những đứa con khác của chồng. Anh phải gồng mình lên học hành, phải chịu đựng
những cơn giận lẫy của mẹ, phải chiều theo mọi sắp xếp của bà.

Trước khi gặp Linh, Cường không đồng
tình nhưng cũng chưa hề phản đối cuộc hôn nhân mà mẹ anh đã sắp xếp cho anh với
Hằng. Cũng như Đại, anh luôn đặt công việc lên vị trí số một, khi buồn thì tìm
những cô bạn gái tâm sự, bản thân anh cũng không quá tha thiết với việc lập gia
đình. Hằng là một cô gái đẹp, thông minh và lanh lợi, nhưng sống trong cảnh
sung sướng từ nhỏ nên cô không thoát khỏi vỏ bọc của một cô tiểu thư kiêu căng,
hợm hĩnh. Cô luôn nhìn những người nghèo khó hơn mình bằng ánh mắt khinh rẻ,
coi thường. Cường biết Hằng đã thầm yêu anh từ lâu, từ khi anh vẫn còn là anh
chàng sinh viên đại học mải vui, mải chơi, mải chạy theo trêu ghẹo những bóng hồng

Sau khi gặp Linh, tiếp xúc với
Linh. Cường hoàn toàn bị rung động trước cô. Khi ấy, anh không khác gì một thằng con trai mới
lớn ngu ngơ, khờ khạo. Anh theo đuổi cô một cách trẻ con và vô cùng dễ thương
khiến Linh cuối cùng cũng phải động lòng. Linh là mối tình đầu của anh, và anh
cũng chính là mối tình đầu tiên của cô. Đó là một chuyện tình đủ đẹp để tất cả
những người xung quanh phải ghen tị.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi,
nếu như Hằng không xuất hiện và phá tan hết thảy. Cô lên cơn ghen, xông vào đập
phá quán ăn, đánh cả Linh trong khi anh không có ở cửa hàng. Khi Cường biết
chuyện, anh đã tới và đuổi Hằng đi, việc này tới tai hai bà mẹ ở Việt Nam và Cường
lại thêm một phen đau đầu nữa. Rồi Linh bỏ về Việt Nam, bản thân anh phải mất nửa
năm sau mới có thể sắp xếp xong mọi việc để về nước được.

Thấy Cường vẫn ngồi cắm cúi bên đống
giấy tờ, không hề đoái hoài gì tới mình, bà Phượng không nhịn được bèn hỏi:

- Con bận rộn cái gì mà mẹ tới cũng
không ra tiếp được vậy?

Cường ngẩng đầu lên, đáp lại bằng vẻ
không hài lòng:

- Con phải hỏi mẹ mới đúng. Mẹ rảnh
không có việc gì làm thì cũng không nên tới văn phòng của con vào giờ làm việc
thế này chứ.

- Văn phòng của con tôi, tôi thích
tới thì tới, ai dám cấm nào? - Bà Phượng nghiêm giọng đáp - Mà con về lâu như vậy
rồi, sao không tới nhà con Hằng chơi? Bố mẹ nó cứ hỏi mãi đấy, đừng làm mẹ phải
xấu hổ nói giúp con suốt như thế chứ?

- Con chẳng có việc gì để tới đó cả?
- Cường vừa cắm cúi đọc vừa trả lời đầy thờ ơ.

-
Con nói thế mà được à? Nó là vợ sắp cưới của con cơ mà. Con năm nay cũng gần ba
mươi tuổi đầu rồi, mấy nữa mà hai đứa cũng phải cưới nhau...

-
Cái gì chứng minh cô ta là vợ chưa cưới của con?

Mỗi
lần nghĩ lại việc Hằng đã tới và làm rối tung mọi chuyện của mình, khiến Linh
giận dữ mà rời xa anh, Cường càng cảm thấy bực bội trong lòng. Không ngờ lúc
này bà Phượng nhắc lại khiến cho giọng nói của Cường cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

-
Con... con nói cái gì thế Cường? Con bị con bé nhà quê kia làm cho mụ mị hết đầu
óc rồi à? Con có biết con đang nói cái gì không?

-
Từ bé tới giờ con luôn nghe theo sự sắp đặt của mẹ. Mẹ muốn con học kinh tế,
con đã học. Mẹ muốn con quản lý công ty này của bố, con cũng làm. Nhưng mẹ đừng
có sắp xếp toàn bộ cuộc đời con. Con sẽ không lấy Hằng.

-
Hằng nó xinh xắn, ngoan ngoãn, gia đình lại nhiều người làm quan chức. Nếu con
lấy nó thì cả gia sản nhà này không sớm thì muộn sẽ thuộc về con mà thôi - Bà
Phượng dịu giọng khuyên nhủ.

-
Dù chỉ còn hai bàn tay trắng con cũng sẽ tự thân đứng dậy. Con sẽ không vì một
cái gia sản không do con làm ra mà phải mang tiếng bám váy đàn bà. Như thế, sau
này con còn có thể ngẩng cao đầu mà nhìn người khác sao? Mẹ nghĩ gia đình cô ta
sẽ thực sự coi trọng một người đàn ông như thế sao?

- Con không cần lấy lý do này nọ. Mẹ
biết con vẫn còn chưa quên được con bé kia phải không? Nó chỉ là một đứa con
gái nghèo kiết xác, lại không học hành cao sang gì, tại sao con cứ u mê mà bám
theo nó làm gì? - Bà Phượng bắt đầu cao giọng hơn, dường như bà không còn kiên
nhẫn nổi với thái độ bướng bỉnh của con trai nữa.

- Mẹ không cần nói nữa, con đã quyết
định rồi, con sẽ không lấy người mà con không yêu - Cường lạnh nhạt ngắt lời
bà.

- Con à… - Bà Phượng nhận ra không
nên căng thẳng nên bắt đầu đấu dịu - Con là của cải lớn nhất đời mẹ. Con được
sung sướng thì mẹ mới yên tâm mà chết đi được chứ? Hay con muốn mẹ chết đi rồi
vẫn ân hận vì không thể để con sống đầy đủ?

- Con vẫn có thể sống đầy đủ được.
Nếu mẹ không còn việc gì khác nữa thì con đi đây - Cường nói một cách dứt khoát
sau đó đi thẳng ra ngoài cửa.

Bà Phượng giận dữ nhìn theo bóng
con. Khi Cường đã rời khỏi phòng làm việc, bà Phượng bình tĩnh lấy từ trong túi
xách ra một bao thuốc, bắt đầu châm lửa hút, chậm rãi suy nghĩ. Phản ứng của
con trai bà hôm nay dù không làm bà vừa lòng nhưng bà vẫn có thể kiềm chế được
cơn giận của mình. Cuộc đời này còn có chuyện gì là bà chưa trải qua nữa đâu.
Chồng bồ bịch, thậm chí có tới mấy đứa con ngoài giá thú, bỏ rơi mẹ con bà nhiều
năm. Lúc đầu bà đau khổ vật vã, oán trách cuộc đời bất công với mình, nhưng rồi
bà gạt đi nước mắt, tự bắt mình sống mạnh mẽ đôi khi tàn nhẫn. Bà cho phép chồng
nhận mấy đứa con riêng kia, nhưng bà lại âm thầm gạt bỏ những người đàn bà tình
địch ra khỏi cuộc đời người đàn ông của mình, không bằng cách này thì bằng cách
khác.

Cường là hy vọng lớn nhất cuộc đời
bà. Bà có thể đánh đổi tất cả để con trai được đi trên con đường bằng phẳng nhất,
an toàn nhất. Bà dạy con trai phải biết sống lạnh lùng, phải biết dẫm đạp lên
những người cản đường mình mà đi. Con đường đến với chiếc ghế cao nhất của gia
đình chỉ còn là vấn đề thời gian, miễn là Cường chịu nghe theo sự sắp đặt của
bà. Nhưng sự xuất hiện của một đứa con gái thôi đã làm thay đổi hết thảy mọi
tính toán của bà, mà còn đau hơn khi đó là một con bé nhà quê, học hành lẹt đẹt,
không có một chỗ nào xứng đáng với con trai bà. Thế mà thằng Cường say mê nó,
điên đảo vì nó, thậm chí ở lì bên Mỹ tới bốn năm chỉ để có thể quấn quýt bên
nó. Điều làm bà bực bội nhất chính là con trai bà lại yêu một đứa con gái hơn cả
nghe lời mẹ nó. Là người từng trải, bà không để con trai thấy những gì mình
đang nghĩ. Bà vẫn âm thầm tính toán để tìm ra được một kế sách vẹn toàn, để đứa
con ngỗ nghịch này lại hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bà như trước.

Nghĩ tới đây, bà Phượng lấy chiếc
điện thoại từ trong túi xách và bấm máy:

- A lô, văn phòng thám tử X phải
không? Tôi có việc cần hẹn gặp...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3