Điều Bí Mật - Chương 06 - 07

Chương
6:

Bạn

Bữa cơm gặp mặt giữa hai gia đình
cuối cùng cũng kết thúc. Trước khi tiễn cả nhà Huyền ra về, Đại cũng xin được số
của cô gái xinh đẹp ấy. Gia đình cô có vẻ hoàn toàn ưng ý về Đại, và bản thân
Huyền cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn rất đàn ông của anh. Cô cười rất tươi
khi anh hứa hẹn sẽ gọi cho cô vào tuần tới.

Khi mọi người đều rời đi hết, Đại
nhờ Linh pha cho mình một tách cà phê rồi ra ngoài vườn ngồi hút thuốc.

Hút hết nửa điếu thuốc thì Linh
mang cà phê ra cho anh.

- Em thấy bữa ăn hôm nay thế nào? -
Đại hỏi

- Hai bác khen rất ngon, có vẻ rất
ưng chị Huyền.

Đại bật cười:

- Anh đang hỏi em cơ mà, còn khẩu vị
của bố mẹ anh đơn giản lắm.

- Em cũng thấy ngon - Linh chần chừ
một chút rồi đáp - Chỉ có món nem, nước chấm chưa đạt lắm.

Thấy Đại nhìn mình mỉm cười, cô ngạc
nhiên hỏi lại:

- Sao anh lại cười ạ?

- À, tự nhiên anh nhớ tới một người.
Người này, trong một cuộc thi nấu ăn lớn ở Việt Nam, đã có một bài thuyết trình
hùng hồn về nước mắm Việt Nam. Cũng nhờ có bài thuyết trình đó mà món ăn của cô
ấy đạt giải đặc biệt, thậm chí còn được cấp học bổng du học nữa.

- Ồ, thế ạ?

- Có lẽ em cũng biết họ đấy.

- Em gái chị Nhật Lệ? - Linh ngạc
nhiên.

- Ừ. Anh cũng chỉ nghe nói vì khi
đó anh đang đi công tác ở miền Nam, nhưng nó khiến cho nhiều người có một cái
nhìn khác về ẩm thực Việt Nam, đặc biệt là nước chấm ăn kèm. Món nem hôm nay thực
sự chưa đạt chính vì nước chấm pha chưa phù hợp.

- Dạ... thôi, anh uống cà phê đi,
em phải vào dọn bếp đây.

Đại gật đầu rồi nhìn theo bóng Linh
khuất dần sau đám cây cảnh, gương mặt anh từ tươi cười chuyển sang vẻ trầm
ngâm, hai hàng lông mày hơi chau lại.

Cũng đã một năm rưỡi kể từ khi Nhật
Lệ đột ngột biến mất, biến mất một cách khó hiểu, giống như cô đã hoàn toàn tan
biến vậy. Trước khi anh đi công tác, cô còn vui vẻ hứa rằng sau khi anh trở về
sẽ nấu cho anh ăn món vịt om sấu mà anh thích nhất. Vậy mà lúc anh về, cô đã
đi, vội vàng tới mức Tuyết - con chó mà cô yêu quý nhất cũng không mang theo.
Hơn một năm trời, anh dùng mọi cách để tìm cô nhưng hoàn toàn vô ích. Thậm chí
anh đã bí mật dò hỏi tận nơi cô em gái của cô đang sinh sống ở nước ngoài nhưng
cũng không có tin tức gì. Cô nói với bố anh rằng cô đi chữa bệnh, anh biết đó
chỉ là lời nói dối. Cô sẽ không vội vã rời đi nếu chỉ là vấn đề bệnh tật.

Rốt cuộc là cô đã đi đâu? Và tại
sao lại đi nhanh như thế, một lời chào dù chỉ qua giấy cũng không để lại cho
anh?

Sự ra đi của Nhật Lệ không chỉ khiến
cho nhà hàng của anh một phen tán loạn, mà chính anh cũng không dễ dàng tiếp nhận
sự thật đó trong một thời gian dài. Cô không chỉ đơn thuần là nhân viên của
anh, mà còn nhiều hơn thế. Cô không tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng cô luôn
lo lắng và chăm sóc anh như một cô vợ trẻ. Hai người còn là hàng xóm nên cô thường
xuyên nấu cơm cho anh ăn cùng. Khi anh đi công tác xa, cô sang dọn nhà cho anh.
Những cô bạn gái của Đại khi ấy còn tưởng anh sẽ cưới Nhật Lệ nên lúc nào cũng
ghen tuông ra mặt, thậm chí còn tìm mọi cách tách hai người ra khỏi nhau. Nhật
Lệ đối với những trò trẻ con đó chỉ cười, đơn giản vì cô không yêu anh. Cô
không hào hứng gia nhập vào cuộc tranh giành ngớ ngẩn đó. Hai người luôn duy
trì với nhau một khoảng cách rất gần, nhưng cũng đủ xa để Đại không bao giờ chạm
tới trái tim cô được.

Vậy mà Nhật Lệ cứ thế ra đi một
cách lặng lẽ, giống như cô chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời này, chưa bao
giờ xuất hiện trước mắt anh.

Chuông điện thoại reo vang kéo Đại
từ trong suy tư về với thực tại. Một số điện thoại đẹp và lạ.

- Hello ông bạn! - Một giọng nam
vang lên vui vẻ ở đầu bên kia.

- Xin lỗi, ai vậy? - Anh nhíu mày
trước giọng nói có phần xa lạ này.

- A... Chắc đi lâu quá rồi nên ông
quên mất tôi phải không? Chiến hữu một thời đây mà.

- Hả? - Đại sửng sốt ngồi thẳng dậy,
một khuôn mặt điển trai hiện lên trong đầu - Cường à?

-
Thế ông nghĩ là ai?

-
Sao nghe nói ông cưới vợ, định cư bên kia luôn rồi mà? Về bao giờ thế? - Đại
tươi cười hỏi lại.

-
Vợ nào? Lấy vợ Tây làm sao mà chịu nổi, về lấy vợ Việt Nam cho lành ông ạ! Má
mì gọi về liên tục, không về không được.

-
Ha ha...Vậy là đối thủ một thời của tôi đã trở lại. Ông rảnh không, làm vài
chén mừng hội ngộ chứ nhỉ? - Đại đề nghị.

-
Một chút thôi hả, thế thì không đi đâu.

-
Vậy như cũ, ai say trước người đó trả tiền.

-
Thế còn nghe được - Cường cười - Vậy hẹn ông ở quán bà Năm đối diện cổng trường
mình nhé!

-
Ok. Tôi cũng thích bia ở quán đó.

Nói
chuyện một hồi, Đại đặt điện thoại xuống bàn, cũng không có ý định đứng dậy
ngay mà tiếp tục bình thản uống cà phê. Sự trở về của Cường làm anh có chút suy
tư.

Cường
là bạn học cũ, chiến hữu, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh của anh trong cả
học tập cũng như làm ăn sau này.

Cường
và Đại bắt đầu học cùng nhau khi vào cấp hai. Nếu như Đại là con nhà lính thì
Cường lại là con của một ông chủ giàu có. Nếu như ngày nào Đại cũng cùng bạn bè
đạp xe tới trường thì Cường có ô tô đưa đón hẳn hoi. Nếu như vừa ra trường, Đại
đã phải lo kiếm sống, đi lên từ hai bàn tay trắng thì Cường lại chẳng phải bận
tâm nhiều những điều đó, có thể hiển nhiên ngồi vào ghế giám đốc của một công
ty con trong tập đoàn của gia đình mà không sợ ai dị nghị gì. Mặc dù hai người
có hoàn cảnh gia đình tương đối khác nhau nhưng Đại và Cường đã chơi với nhau
suốt những năm tháng đi học cho tới tận khi Cường ra nước ngoài hồi bốn năm về
trước.

Bốn
năm đã qua đi. Sau bốn năm, Đại trở thành một ông chủ trẻ thực sự, anh không biết
Cường đã tiến xa tới đâu rồi? Đại chưa bao giờ nhìn Cường như một gã công tử sống
nhờ vào tài sản của bố mẹ. Anh đánh giá cao khả năng kinh doanh, sự nhạy bén và
khối óc tuyệt hảo của Cường mà anh đã biết rõ trong những ngày hai người cùng bắt
tay kinh doanh thời cấp ba và khi vào đại học. Mặc dù khi ra trường, Đại quyết
định tách ra, lĩnh vực anh chọn cũng gần như đối đầu với gia đình Cường, thế
nhưng hai người vẫn duy trì mỗi quan hệ nửa bạn, nửa đối thủ, ngấm ngầm kìm hãm
lẫn nhau.

Trong
tâm trí của nhiều học sinh cùng thời với hai người thì ấn tượng về cặp kì phùng
địch thủ này rất sâu đậm. Họ nổi tiếng từ thành tích học tập, các hoạt động thể
thao tới những trò quậy phá, nghịch ngợm không giống ai của mình.

Bốn
năm trước, Cường đột ngột tuyên bố ra nước ngoài làm ăn. Anh có nghe nói là Cường
có mở một nhà hàng Việt ở California. Không ngờ ngày hôm nay Cường lại đột
nhiên trở về.

Đại
dúi điếu thuốc đã cháy hết vào hộp gạt tàn và đứng dậy. Trên bàn, cốc cà phê đã
tan hết đá, lõng bõng nước.

Chương 7:

Cuộc gặp gỡ ở cửa hàng sách

Một
trong những sở thích lớn nhất của Đại là đọc sách.

Cứ
mỗi tháng, dù bận tới đâu, anh cũng dành ra một buổi chiều để đi mua sách. Đôi
khi anh hay lang thang ở đường Láng - nơi vẫn còn vài hiệu sách cũ. Ở đây, thỉnh
thoảng anh vẫn tìm được vài cuốn sách thú vị mà những cửa hàng sách mới không
bao giờ có.

Đảo
mắt một lượt qua những đầu sách mới của tháng, Đại khẽ nhún vai chán ngán khi
thấy toàn các tiểu thuyết tình cảm, Ta cũng có, Tây cũng có. Bản thân anh vốn
không có hứng với những loại sách này.

Sau
khi nhìn lướt qua một lượt, Đại dừng lại ở một cuốn sách mỏng có tựa đề: “Những
nẻo đường dài”, bên dưới còn một dòng chữ nhỏ nghiêng nghiêng: “Quê hương Việt
Nam dưới cái nhìn của một cô nàng thích đi du lịch bụi!”. Đại cầm cuốn sách
lên, xem qua những lời nhận xét của độc giả, người biên tập và giới thiệu tác
giả. Ngay những trang đầu tiên của cuốn sách có đăng những bức ảnh chụp phong cảnh
khá đẹp, nhìn có vẻ nghiệp dư và ngẫu hứng nhưng người chụp lại biết cách lấy
góc nên rất có hồn.

Đại
đọc một hồi, không thể không bật cười vì giọng văn non nớt, ngô nghê của tác giả.
Anh lắc lắc đầu, định gập cuốn sách lại thì đột nhiên một giọng nói trong veo
vang lên bên tai:

-
Anh gì ơi!

Đại
quay sang, chỉ thấy một cô nhóc mặt mũi dễ thương đang nhìn mình, hay chính xác
hơn là nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay mình.

-
Cô gọi tôi à? - Đại giả bộ quay đầu nhìn quanh quẩn.

-
Không cần nhìn đâu, tôi gọi chính anh đó - Cô gái nhắc lại, giọng Sài Gòn không
trật đi đâu được.

-
Tôi có quen cô sao?

-
À, là tôi đang cần gấp cuốn sách trên tay anh. Anh có thể nhường lại nó cho tôi
được không? - Cô gái lập tức xuống giọng vẻ năn nỉ.

-
Sao? Cuốn sách này à? - Đại chìa cuốn sách ra trước mặt, cô gái định cầm lấy
thì anh rụt tay lại - Không được đâu, tôi thích cuốn sách này, không nhường cho
cô được. Cô qua hàng khác kiếm đi.

-
Đây là cuốn cuối cùng rồi, tôi đã tìm mọi nơi nhưng đều hết sách - Cô gái nhăn
nhó như muốn khóc.

-
Thế thì tôi càng không nhường cho cô được - Đại kiên quyết từ chối.

-
Tôi năn nỉ anh đó. Tôi sẽ trả thêm tiền cho anh, được không?

-
Tôi không cần tiền. Tôi có rất nhiều tiền.


gái cắn chặt răng vào môi, trong lòng đang âm thầm nguyền rủa gã đàn ông trông
trẻ đẹp, lịch lãm vậy mà tính như trẻ con.

-
Tôi phải làm sao để anh có thể nhường nó cho tôi đây? - Cô gái lại hỏi, dường
như nếu không có được cuốn sách thì cô sẽ không bỏ cuộc vậy.

-
Không có cách nào đâu. Cô ra siêu thị sách mà mua đi. Chẳng lẽ cuốn sách này là
hàng hiếm, tới nỗi cả Hà Nội này không mua được ở đâu nữa sao?

-
Bây giờ ra đó thì không kịp. Hay anh nhường cho tôi rồi anh qua đó mua đi.

-
Không được, tốn xăng, tốn tiền gửi xe.

-
Này, anh có phải đàn ông không thế? - Cô gái tức tối hỏi.

Cuộc
tranh cãi của hai người đã làm vài người xung quanh chú ý.

-
Tất nhiên, cô nghi ngờ thì có thể thử? - Đại cười xấu xa.

-
Đồ biến thái.

-
Tùy cô. Tôi rất bận rộn, thời gian với tôi là vàng là bạc, tôi không dư thời
gian đôi co với cô đâu - Đại nhún vai quay đi.

-
Anh… - Cô gái dậm chân vẻ bất lực - Bạn tôi sắp lên máy bay đi du học. Nếu tôi
chạy qua cửa hàng sách khác, chỉ sợ sẽ không kịp tặng sách cho nó. Mà tôi mới từ
Sài Gòn ra, đâu rành đường Hà Nội đâu.

-
À… - Đại gật gật đầu ra vẻ thông cảm - Nhường cho cô cũng được thôi, nhưng tôi
còn có điều kiện.

-
Anh nói đi...

-
Lúc khác mua trả cho tôi một cuốn, sau đó mời tôi đi uống cà phê nữa.

-
Không thành vấn đề. Anh nói ra ngay từ đầu có phải đỡ tốn thời gian của tôi
không - Cô gái vui vẻ đồng ý - Đưa số điện thoại của anh đây, lúc nào mua được
sách tôi sẽ gọi cho anh.

-
Tốt - Đại nhoẻn miệng cười, sau đó lấy danh thiếp kẹp vào trong cuốn sách rồi
đưa cả cho cô gái.


gái cầm lấy cuốn sách, vội vàng đi ra quầy tính tiền rồi bắt một chiếc taxi đi
luôn. Đại nhìn theo, nở một nụ cười đầy hứng thú, sau đó anh cũng rời khỏi cửa
hàng sách. Anh chẳng còn hứng thú để ý tới những cuốn sách khác nữa. Đại về tới
nhà thì trời đã tối. Khi anh mở cửa, một cái bóng trắng to lớn lập tức chồm tới, thè lưỡi liếm lên cổ Đại. Màn chào hỏi này mới
đầu còn làm Đại khiếp sợ, nhưng rồi anh cũng quen.

-
Xin lỗi mày, tao về hơi muộn. Tắc đường - Đại vò bộ lông trắng muốt của con chó
cao lớn, sau đó anh tiến tới ghế sô pha và ngồi phịch xuống một cách mệt mỏi.

Tuyết
nghiêng đầu nhìn, sau đó nó nhảy phốc lên ghế, gối đầu lên đùi anh một cách
ngoan ngoãn.

Con
chó ngao Tạng này thuộc giống ngao tuyết có bộ lông toàn thân trắng tinh. Nó ở
với Đại đã được hơn một năm, bắt đầu từ khi chủ cũ của nó là Nhật Lệ đột ngột bỏ
đi.

Tuyết
vốn là thú cưng của Nhật Lệ, cái tên này cũng là cô đặt cho nó. Theo lời kể của
cô, trước đây Nhật Lệ từng yêu một anh chàng công tử ưa du lịch mạo hiểm. Đó là
mối tình đầu của cô khi cô mới chập chững lên thành phố học việc. Trong một lần
tới thăm Tây Tạng, anh ta mang về hai chú ngao và tặng cho Nhật Lệ một con,
chính là Tuyết, khi đó mới được hơn bốn tháng tuổi. Nó là một con ngao tuyết
thuần chủng, rất nhiều người đã trả giá trên trời để mua được nó nhưng cô nhất
định không bán. Sau này, người yêu cô gặp nạn trong một lần quyết tâm chinh phục
đỉnh Everest. Suốt bảy năm, cô chăm lo cho nó như chính con cái của mình. Từ
khi Nhật Lệ mua chung cư này và trở thành hàng xóm thân thiết của Đại, anh mới
có cơ hội tiếp xúc với loài chó được đồn đại là vô cùng hung dữ này.

Trước
đây, Đại không bao giờ nghĩ rằng sau này mình sẽ nuôi một con vật nào đó trong
nhà. Anh là người bận rộn, lại hay lang thang tụ tập bạn bè. Từ khi Nhật Lệ đi
và để lại Tuyết cho anh, anh bắt đầu phải học cách làm bạn với nó.

Khi
mới bắt đầu, Đại vô cùng chật vật. Anh phải đọc rất nhiều sách, tham khảo rất
nhiều nơi để biết được cách chăm sóc một chú chó ngao. Tuyết là một chú chó
ngoan, nhưng vốn là loài chó trung thành nhất, vốn chỉ chấp nhận một người chủ
nên từ khi Nhật Lệ đi, nó luôn nằm buồn bã và ủ rũ một chỗ, thậm chí còn liên tục
bỏ bữa. Nó suốt ngày chạy tới trước cửa căn hộ của Nhật Lệ, nằm gối đầu lên
chân nhìn lên cánh cửa khép kín cả ngày. Đại phải cầu cứu tới cô bạn cũ của mình
là một bác sĩ thú y, chuyên gia tư vấn về tâm lý động vật. Sau khi đã bớt ủ dột
thì Tuyết lại chuyển sang tình trạng thường xuyên nổi cáu. Nó làm Đại nhiều
phen hết hồn khi anh đưa nó đi dạo trong công viên và không ít lần nó hung hăng
lao vào cắn xé những đồng loại khác của mình, kể cả những con chó hiếu chiến nó
cũng không tha. Đại vẫn phải kiên nhẫn với nó, kể cả khi nó cáu giận vật đổ anh
ra sàn, dọa cắn, anh cũng vẫn nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành nó.

Cuối
cùng, Đại cũng thắng.

Tuyết
coi anh là chủ nhân thực sự của nó. Hàng ngày đi làm, Đại đều mang nó theo. Khi
đi công tác xa, anh lại mang nó tới chỗ cô bạn mình, giờ là bác sĩ riêng của
Tuyết, hoặc mang nó về nhà gửi bố mẹ. Anh cũng hay đưa nó đi dạo phố, đi chơi
đây đó vào các kỳ nghỉ. Tuyết không thân thiện với những cô bạn gái của anh,
nhưng Đại cũng không quan tâm tới điều đó lắm.

-
Anh bạn, mày có nhớ cô ấy không? - Đại vẫn vuốt ve đều tay trên bộ lông trắng
muốt của Tuyết.

Con
chó ngẩng đầu nhìn anh, Đại mỉm cười:

-
Nhìn cái gì? Mày quên người tình cũ rồi sao?

Tuyết
như hiểu anh nói gì nhưng nó chỉ ư ử trong miệng.

-
Tao cũng nhớ cô ấy. Tao chỉ thèm được nói chuyện với cô ấy thôi. Cô ấy không
yêu tao cũng đâu có sao, đúng không? - Đại thì thầm.

-
Đã có chuyện gì xảy ra mà tao không biết nhỉ? Mày có đói không, để tao lấy đồ
ăn cho mày nhé! Yên tâm, hôm nay tao ở nhà, không có cô em chân dài nào bắt nổi
tao đâu.

Đại
cười với nó sau đó bật dậy và đi thẳng vào bếp.

*
* *

Kiên
đang dọn hàng để chuẩn bị bán thì thấy Linh đi vào. Cô vui vẻ giúp anh kê bàn
và sắp đồ ra. Kiên ngạc nhiên hỏi:

-
Phải đi rồi sao?

-
Vâng - Linh gật đầu - Em chỉ tranh thủ ghé qua thôi. Thiên Ý vẫn khỏe là em mừng
rồi. May mà còn có bác và anh giúp đỡ, nếu không em…

-
Anh sẽ giận nếu em còn tiếp tục khách sáo như thế đấy - Kiên tỏ vẻ phật lòng.

-
Được rồi, anh lúc nào cũng cau có như vậy. Ông chủ thì phải tươi tỉnh lên chứ.

-
À… Hôm trước hắn có tới đây tìm em - Kiên vừa thái hành, vừa nói.

-
Ai cơ? - Linh sựng lại hỏi.

-
Cường.

- Ừm…
Thì ra anh ấy cũng về nước rồi - Linh khẽ gật đầu, cái tên này làm cô nhớ lại rất
nhiều kỉ niệm mà cô không muốn nhớ.

-
Em tính sao?

-
Chuyện gì tới sẽ tới, phải đối mặt thôi. Hơn nữa, chuyện giữa em và anh ấy cũng
đã sớm kết thúc rồi - Linh bình thản trả lời.

-
Nhưng anh thấy anh ta rất thật lòng với em.

-
Em không quan tâm chuyện đó đâu, bỏ qua đi. Anh ấy không làm gì khó bác và anh
chứ?

-
Không. Hắn rất lịch sự.

-
Thế thôi, anh không cần bận tâm thêm nữa đâu. Em đi đây.

-
Lại về nhà đó sao?

-
Không, tới nhà hàng Phương Đông.

-
Nhà hàng Phương Đông? Chỗ Nhật Lệ làm sao? - Kiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

-
Vâng - Linh đáp ngay - Anh Đại bảo em tới đó học nấu ăn. Anh ta còn khuyên em
nên trở thành một đầu bếp vì em rất có khiếu nấu ăn.

-
Đi học nấu ăn? Em... trở thành đầu bếp? - Kiên nhìn Linh bằng vẻ mặt cổ quái, nửa
muốn cười, nửa lại không.

-
Vâng. Thôi em đi đây - Linh nói rồi dắt xe đạp ra đi thẳng.

Kiên
vẫn đứng y nguyên tại chỗ. Cái tin mà Linh vừa nói ra làm cho anh cứ ngẩn mãi
ra ở đó, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi:

“Linh
đi học nấu ăn và trở thành đầu bếp ư?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3