Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 39

Chương 39: Tuyệt thế giai nhân

Cưu Thứ phát giận, lớn tiếng:

- Thân thể ta được ân phụ mẫu
sinh thành, nam nhi hán tử trượng phu đâu có lý gì đi tự hủy hoại thân mình?

Mộ Dung Tích Sinh bèn nói:

- Vậy ngươi chớ nhiều lời, tìm
ra Văn Kỳ ta sẽ thả ngươi ra.

Cưu Thứ gắt giọng hỏi:

- Nếu suốt đời không tìm ra
cô ta thì sao?

Mộ Dung Tích Sinh vẫn không
quay đầu lại lạnh giọng:

- Ta sẽ suốt đời không thả
ngươi ra.

Cưu Thứ bất giác ngớ người, đoạn
cất giọng cười cuồng lên, nói:

- Người muốn ta theo ngươi
suốt đời, ha ha, ta biết rồi.

Mộ Dung Tích Sinh toàn thân tựa
như run lên, hỏi:

- Ngươi biết gì?

Cưu Thứ trả lời:

- Ngươi quá xấu xí, không ai
thèm thương yêu ngươi, mới nghĩ ra cách này để tìm một nam nhân áp ủ bên ngươi
bởi vậy ngươi cố ý chần chừ không chịu...

Mộ Dung Tích Sinh bỗng quay
đầu lại, dang tay đánh vào mặt Cưu Thứ một bạt tai, thế vung rất mạnh nhưng
đánh lại rất nhẹ. Miệng quát:

- Ngươi dám sao?

Cưu Thứ thủ uyển bị điểm trú,
giậm chân mắng nhiếc:

- Thứ xú bát quái. Mẫu dạ
xoa. Xú yêu linh. Ngươi đã không giết ta, lại không thả ta, không phải là muốn
tìm một nam nhân sao? Ngươi suốt ngày giữ chặt ta bên ngươi, nắm riết tay ta, kể
cả lúc ngủ cũng không chịu buông ra. Nữ nhân không thẹn mặt như vậy, lại muốn
ta theo bên ngươi suốt đời. Ngươi... ngươi đang mộng đấy.

Nên biết rằng Cưu Thứ vốn có
tính rất trầm tĩnh, vui giận đều không biểu hiện ra ở sắc mặt. Nhưng chàng ta
bị Mộ Dung Tích Sinh chế trú mấy tháng, đến độ ăn không ngon, ngủ không yên, dằn
vặt trong lòng không thể chịu nổi.

Chàng dùng đủ mọi cách, nhưng
Mộ Dung Tích Sinh vẫn không thả chàng ra.

Lúc này oan ức đã xông lên
tân cổ, không thể nhẫn nại được nữa, khiến chàng phải tuôn ra những lời xấu xa
ác độc làm thương tổn đến lòng người.

Giọng chàng mắng càng lúc
càng lớn, càng độc địa hơn.

Mộ Dung Tích Sinh toàn thân
phát run lên, đôi nhãn châu ngấn lệ, run giọng thốt lên:

- Ngươi...ngươi... ngươi...

Cưu Thứ vẫn tuôn miệng nhục
mạ:

- Ngươi nếu thật sự xấu đến
độ chẳng ai thèm ưa, ta sẽ...

- Câm miệng.

Cưu Thứ càng nói to hơn.

- Ta không câm, ta...

Chưa dứt lời, Mộ Dung Tích
Sinh bỗng đưa tay lột tấm mặt nạ ra, nói lớn:

- Ta có ai thèm ưa không?

Cưu Thứ mở to mắt nhìn, bất
giác giật nảy người, đứng ngây ngất giữa đương trường.

Trước mặt chàng giờ đây không
phải là xú yêu tinh nữa.

Mà là một tiên nữ mỹ lệ tuyệt
luân, là một mỹ nhân đẹp đến độ khiến người ta bất khả tư nghị.

Không thể có từ ngữ nào để
hình dung được nỗi kinh ngạc của Cưu Thứ trong lúc này, cũng không thể có từ
ngữ nào để diễn tả hết được cái đẹp mê hồn của Mộ Dung Tích Sinh. Đó là cái đẹp
kinh người, cái đẹp không phàm tục, cái đẹp siêu phàm tuyệt tục.

Mỹ nhân trên đời này tuy
nhiều, nếu đứng trước mặt cô ta để so sánh, thì đều là bùn đất cả.

Cái đẹp thế tục, nhiều lắm là
khiến cho con người trầm mê.

Còn cái đẹp của cô ta, lại
phải khiến cho người la cuồng loạn. Đó là một loại đẹp kỳ dị, đẹp thần bí, kèm
theo mê lực cuốn hút lòng người. Đẹp không thể so sánh nổi, không thể tả nổi.
Nhất là giữa bờ mi, giữa ánh mắt cô ta, ngưng tụ bao nỗi bi ai, oán hận, phẫn nộ,
khiến cho cái đẹp của cô ta càng... càng...

Không thể hình dung được.

Dung nhan mỹ lệ của cô ta, ngoài
những người rất thân cận với cô ta ra, không có ai được chiêm ngưỡng cả.

Nam nhân nào đã nhìn qua, đều
phải chết vì cuồng loạn.

Cô ta thừa biết rằng sắc đẹp
của mình sẽ làm cho người khác chìm vào bể họa, vì thế cô ta đã dùng một lớp
mặt nạ xấu xí để che nó lại.

Sau khi phát nguyện giới sát,
cô ta càng không muốn để người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Cô ta không
muốn người khác cuồng loạn vì cô ta, cũng không muốn nhìn thấy người khác chết
bởi cuồng loạn.

Lúc này vì quá uất ức và phẫn
nộ nên cô ta đã lột tấm mặt nạ ra.

Thân hình cô ta càng run lên,
cửa lòng cũng càng bừng bừng xao động.

Mộ Dung Tích Sinh nghiến răng
để cố kiềm chế nỗi kích động trong lòng, nói lớn:

- Ngươi bây giờ đã hiểu rõ, ta
làm như vậy là hoàn toàn vì Văn Kỳ. Cô ta là một thiếu nữ thiên chân thuần phác,
ta những không muốn nhìn thấy cô ta thương tâm.

Mộ Dung Tích Sinh thở dài một
tiếng, nói tiếp:

- Bởi vậy ta muốn ngươi đi
gặp cô ta, muốn thay các ngươi giải đi mối hận thù. Ta không thể tha ngươi, vì...
vì ta không muốn ngươi làm tổn thương đến cõi lòng cô ta.

Cô ta tuy gắng kiềm chế lòng
mình, nhưng lệ châu vẫn rướm ướt hoen mi.

Một nữ nhân lạnh hạo vô tình
nhất trong võ lâm, giờ lại phải nhỏ ra những giọt lệ. Chuyện này nếu nói ra, bảo
đảm trong giang hồ không có ai tin nổi.

Cưu Thứ hạ ánh mắt nhìn xuống,
không nói thêm lời nào nữa.

Chàng cảm thấy bàn tay đang
nắm mình trên tay đã nới lỏng đi nhiều.

Chàng nếu dung toàn lực có thể
vùng thoát ra được, nhưng không biết sao lúc này chàng không có sức để tranh
vùng như vậy.

Rất lâu, và rất lâu, chàng
mới than dài một tiếng, nghe Mộ Dung Tích Sinh nói:

- Mở mắt ra.

Cưu Thứ mở to mắt ngước nhìn
lên, thấy Mộ Dung Tích Sinh đã đeo lại chiếc mặt nạ trên mặt.

Giọng của cô ta trở nên băng
giá:

- Hãy quên đi diện mạo vừa
rồi của ta, nhớ hình dáng của ta trong lúc này mà thôi.

Hai người cùng trở về trong
căn mật thất, cả hai đều không nói năng gì, cứ trầm mặc một cách lạ lùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3