Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 18

Chương 18: Di hận suốt đời

Bạch y nữ nhân phất chưởng
đến nữa đường, nghe gọi liền đột ngột thu hồi chưởng lực, búng người lùi lại
bên tường, trừng mắt nhìn Mao Văn Kỳ quát:

- Ta ra tay là vì ngươi, ngươi
lại nói như vậy. Rõ ràng lão đạo sĩ này động thủ trước.

Bà ta nhìn sang phía Cưu Thứ,
quát tiếp:

- Kỳ nhi, ngươi thật mê muội.
Ngươi biết người ta cư xử với ngươi như thế nào, ngươi lại đối xử với người ta
như vậy? Đêm qua ta đã nói với ngươi, lẽ nào ngươi không nghe hay sao? Ngươi
nói hắn ta không biết võ công, giờ thấy hắn ta có võ công hay không? Hắn đối
với ngươi có dụng ý xấu gì ta tuy không biết, nhưng...

Bà ta thoắt người lướt tới
trước mặt năm gã đại hán đang gục dưới đất, ánh mắt lướt qua một vòng rồi đưa
tay xách đầu gã đại hán có thân hình khô gầy, gã ta thất thanh kêu lên một
tiếng, đã bị bà ta xách bổng đất đem đến trước mặt Mao Văn Kỳ. Bà ta lạnh
giọng:

- Ngươi hỏi tên tiểu tử này
đêm qua nói gì? Hừ! Đêm qua nếu ngươi không ngăn cản ta, thì ta chẳng kể phá
giới hay không phá giới, đã cho hắn tiêu đời rồi.

Bà ta ném gã hán tử xuống đất
quát:

- Ngươi nói đi, đêm qua người
đã nói gì?

Gã hán tử vốn đã lục thần vô
chủ, lúc này lại bị bà ta xách, xoay, ném làm cho gã ta xương cốt như bị gãy
lìa, toàn thân mềm nhũn, nằm trên đất rên rỉ.

Cưu Thứ đứng lặng người.
Chàng tuy là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này không biết nên ứng phó
thế nào. Lão đại nhân đảo mắt nhìn quanh, thấy tình cảnh như vậy cũng không
biết sự tình có uẩn khúc gì, bởi vậy cũng đứng ngớ người ra. Mao Văn Kỳ lại cúi
đầu càng thấp hơn, nãy giờ không dám nhìn Cưu Thứ một cái, nói nhỏ:

- Sư tỉ, Kỳ nhi biết sư tỉ đối
với Kỳ nhi rất tốt, cũng biết rằng chàng ta lừa dối Kỳ nhi, nhưng... nhưng sư
tỉ không nên động thủ với họ, nếu bị sư phụ biết được thì...

Nàng ta than một tiếng, ngừng
lại nửa chừng, làn tóc mượt mà thoảng bay trong gió, giống như cỏ xuân mơn mởn
ở ven đường.

Bạch y nữ nhân vẫn không có
biểu hiện gì, nhưng Cưu Thứ nhận ra trong ánh mắt bà ta chứa đầy hận thù giờ đã
dần dần dịu lại, tiếng rên rỉ của gã hán tử cũng dần dần nhỏ đi.

Bạch y nữ nhân bước tới nhìn
thẳng vào mặt lão đạo nhân, lạnh giọng hỏi:

- Lão đã biết ta, nhưng lão
là ai?

Lão đạo nhân mỉm cười, nụ
cười tuy có phần miễn cưỡng, nhưng không phải do hoảng sợ hay kinh hãi, lão
tiếp lời.

- Hơn mười năm nay, bần đạo
đã quên tính danh. Tuy nhiên... nữ thí chủ nếu kiên trì muốn nghe.

Lão quét ánh mắt sắc lạnh
nhìn quanh một lượt và dừng lại trên mặt Mao Văn Kỳ rất lâu, sau đó thở ra một
cái, nói từng chữ một:

- Bần đạo chính là Ba Sơn đạo
sĩ Liễu Phụng Minh.

Mao Văn Kỳ ngẩng mạnh đầu lên,
đôi nhãn châu tròn xoe chăm nhìn lão ta.

Cưu Thứ trong lòng cũng thầm
chấn động, chiếu ánh mắt nhìn thẳng vào mặt đạo nhân. Sau đó hai ánh mắt từ từ
dịch chuyển và chạm phải nhau. Mao Văn Kỳ bất chợt hạ ánh mắt nhìn xuống, đầu
cúi thấp.

Cưu Thứ không biết thế nào, thầm
than một tiếng trong lòng: “Lão đạo nhân đó thì ra chính là Ba Sơn kiếm khách
Liễu Phụng Minh.”

Lão nói tiếp:

- Nếu bần dạo không nhầm, nữ
thiếu hiệp chính là Mộ Dung Tích Sinh. Một nữ hiệp danh chấn giang hồ năm xưa.
Vừa rồi nữ thí chủ lưỡng lự không định ra tay, nghĩ rằng lời thệ ngôn sát giới
của nữ thí chủ năm xưa còn chưa đến kỳ hạn.

Lão chợt nghiêm nét mặt, chuyển
giọng:

- Nhưng nghĩ rằng ngày nữ thi
thủ tái khai sát giới còn cách không xa.

Bạch Y nữ nhân có tên Mộ Dung
Tích Sinh cười nhạt tiếp lời:

- Đúng vậy. Đợi đến một ngày...

Liễu Phụng Minh cười lớn nói:

- Đến ngày đó bần đạo nhất
định sẽ đích thân đưa cổ đến cho nữ thí chủ, nữ thí chủ cứ yên tâm.

- Rất tốt.

Dứt lời bà ta quay sang nhìn
vào mắt Cưu Thứ. Cưu Thứ liền mỉm cười lên tiếng:

- Đại nương muốn nói gì, bất
tất nói ra tại hạ cũng biết rồi. Tuy nhiên, tại hạ muốn nói với đại nương một
câu, sự tình giữa tại hạ và lệnh sư muội, đại nương không có quyền can dự vào.

Chàng xoay nhanh người như
làn gió xoáy lướt tới trước mặt Mao Văn Kỳ, nói:

- Văn Kỳ, đúng như vậy không?

Liễu Phụng Minh thật sự kinh
ngạc, cho đến bây giờ lão mới biết chàng thiếu niên này có thân thủ siêu phàm
như vậy.

Mộ Dung Tích Sinh cũng kinh
tâm động phách, bà ta không ngờ rằng chàng thiếu niên thư sinh này lại thi
triển thân pháp kinh người như vậy.

Còn Mao Văn Kỳ, trống ngực
đánh dồn dập, hồn phách nàng như chiếc thuyền trầm xuống đáy bể, lại như lông
hồng bay tuốt tận trên cao.

Nàng không dám ngẩng đầu, cũng
không biết nên trả lời thế nào.

Cưu Thứ nói giọng pha lẫn nỗi
buồn:

- Văn Kỳ, ta đối với nàng thế
nào, nàng cũng nên biết. Những lời hư ngôn của người khác nàng vì sao phải
nghe? Vì sao phải tin chứ? Lẽ nào...

Mộ Dung Tích Sinh sấn bước
lên, đẩy nhẹ Mao Văn Kỳ ra, trừng mắt nhìn Cưu Thứ, gắt giọng:

- Ngươi thật sự yêu thích Văn
Kỳ sao?

Cưu Thứ chợt cúi đầu, chàng
cúi đầu là vì không để cho đối phương nhìn thấy thần sắc toát ra từ ánh mắt của
mình, đáp lại:

- Ta sao phải lừa dối Văn Kỳ?

Mộ Dung Tích Sinh ánh mắt
sáng lên, nói:

- Tốt.

Giọng bà ta trở nên đơn điệu
và lạnh lùng:

- Ta đưa Văn Kỳ trở về...

- Bà đưa Văn Kỳ về?

Cưu Thứ buột miệng hỏi, Mộ
Dung Tích sinh gật đầu nói:

- Nửa năm sau, ngươi đến tìm
nàng ta. Nửa năm này... hừ. Ta cần biết ngươi nhiều hơn.

Bà ta cầm tay Mao Văn Kỳ, cả
hai cùng lướt người đi như cánh én bay qua bờ tường và mất dạng, từ bờ tường
dường như đang còn vọng lại tiếng than thở u buồn của Mao Văn Kỳ.

Cưu Thứ đứng lặng người nhìn
theo, nói thầm trong lòng: “Nửa năm? Ồ, nửa năm đã quá đủ rồi.”

Chàng thầm cười mỉa mai: “Nửa
năm sau, Mộ Dung Tích Sinh đã hết kỳ hạn lời thệ ngôn sát giới, bởi vậy mới bảo
ta sau nửa năm đi tìm họ. Đến lúc đó bà ta không đắn đo dè dặt như hôm nay.”

Cưu Thứ nhếch môi cười nhạt
thầm nghĩ: “Nhưng bà ta không biết nửa năm sau ta cũng không đắn đo như thế này.”

Hôm nay, Cưu Thứ không chỉ
một lần muốn cho hai sư muội thọ thụ thương dưới chưởng của mình, nhưng nếu như
vậy thì chàng sẽ không biết được về những bí mật của họ, vả lại chàng cũng
không nắm chắc được đánh họ có thụ thương hay không. Còn một nguyên nhân khác
nữa chàng tuy không thừa nhận nhưng lại là sự thật, chàng đã có cảm tình với nữ
nhi của cừu nhân.

Vì thế Cưu Thứ cố nén lòng
nhẫn nhịn. Đến khi Mộ Dung Tích Sinh nói đưa Mao Văn Kỳ trở về với sư phụ là Đồ
Long Tiên Tử, bởi vậy chàng mới yên tâm, ít nhất trong nửa năm này Mao Văn Kỳ
sẽ không gặp mặt phụ thân, như vậy trong thời gian này Linh Xà Mao Cao sẽ không
phát hiện chàng là người có võ công. Khi nghe tiếng than của Mao Văn Kỳ vọng
lại Cưu Thứ bắt đầu khơi dậy nỗi buồn không thể giải thích được. Chàng căm thấy
mình thật sự có lỗi với nàng, có lỗi với một thiếu nữ thuần phác và đa tình
này. Tuy nhiên, vì tội ác của phụ thân nàng, buột nàng phải trả một cái giá
đáng ra không nên trả nhưng vô luận như thế nào, tình cảm của nàng là thuần
chân và thanh khiết, nếu bất cứ người nào xúc phạm đến tình cảm đó, đều là một
loại tội ác, một tội ác vô cùng thấp hèn và không thể tha thứ được.

Cưu Thứ mặc nhiên cúi đầu, chợt
cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng không nói năng gì, kéo
chàng vào trong chính điện. Bếp lửa trong chính điện vẫn còn đỏ, mùi hương tỏa
ra thơm ngát. Bên bếp lửa, lão nhân có thân hình gầy ốm vẫn đang ngồi lặng yên.

Lão ta cầm đôi đũa khuấy tròn
trong nồi thịt, ánh mắt sâu lắng nhìn theo đôi đũa, lão ta như đang đuổi dòng
suy nghĩ miên man, dường như không hề hay biết những biến hóa bên ngoài vừa
rồi.

Cưu Thứ cùng ngồi xuống bên
canh Liễu Phụng Minh, lão nhân gầy ốm ngước mắt nhìn, chậm rãi hỏi:

- Sao đi lâu vậy?

Cưu Thứ đáp lại bằng nụ cười,
thầm đoán: “Chẳng lẽ lão ta chính là Thanh Bình Kiếm Tống Linh Công?”

Về chuyện Liễu Phụng Minh và
Tống Linh Công cùng biến mất tung tích trong giang hồ, Cưu Thứ cũng biết. Họ
đối với chàng là ân hay là cừu chàng cũng không phân rõ.

Liễu Phụng Minh mỉm cười nói:

- Vừa rồi tại hạ ra ngoài gặp
một người các hạ đoán thử người đó là ai?

Lão nhân gầy ốm đáp lại với
giọng thờ ơ lãnh đạm:

- Mang mang chúng sinh, chúng
sinh mang mang, ta biết được mấy người đâu? Một người ta cũng không biết, các
hạ bảo ta phán đoán sao được?

Lão gắp một miếng thịt bỏ vào
miệng nhai ngấu nghiến, dường như bất kể người đó là ai cũng không liên quan gì
đến chuyện của lão, không đáng cho lão quan tâm tới.

Liễu Phụng Minh cầm bình rượu
há miệng dốc ngược, một vòi rượu nồng chảy vào cổ, lão cười ha hả nói:

- Người đó chúng ta tuy chưa
gặp mặt, nhưng lại là nữ nhi của cố nhân. Ha ha... Người đó chính là ái nữ của
Linh Xà Mao Cao. Cô ta tuy không nói, nhưng tại hạ đã đoán ra.

Cưu Thứ thầm ngạc nhiên: “Lão
ta sao lại đoán ra được nhỉ?”

Chàng chợt hiểu ra: “Có lẽ lão
ta vừa rồi đã nghe gã đại hán nói với ta, đối chiếu tình hình nên đã đoán đúng.”

Lão nhân gầy ốm bỗng mở to
đôi mắt, từ trong ánh mắt rực lên tia nhìn kỳ dị, nhưng lập tức trở lại bình
thường ngay, buông giọng:

- Mao Cao là ai? Ồ, vãng sự
đã qua rồi, ngay cả Mao Cao ta cũng không nhớ nữa.

Lão chỉ vào nồi thịt, nói:

- Lửa sắp tàn, thịt sắp nguội,
các hạ ăn nhanh đi...

Liễu Phụng Minh vẫn như không
nghe lời lão ta, hỏi:

- Các hạ có biết ái nữ của cố
nhân đã bái người nào làm sư phụ không?

Lão biết rằng sẽ không nhận
được lời phúc đáp, bởi vậy liền nói tiếp:

- Cô ta bái làm môn hạ của Đồ
Long Tiên Tử. Các hạ có nhớ cố sự mà chúng ta đã nghe ở Côn Luân không? Ha ha...
Tại hạ hôm nay lại gặp đến Mộ Dung Tích Sinh, tặng cho bà ta hai chưởng, quả
nhiên bà ta không dám phá giới mười năm về trước. Xem ra Côn Luân nhất phái
thời gian gần đây tuy không cường thịnh như xưa, nhưng cũng không thể xem
thường.

Lão nhân gầy ốm ánh mắt lại
rực lên, “à” một tiếng. Cưu Thứ buột miệng hỏi:

- Đồ Long Tiên Tử là ai? Đạo
trưởng đã nghe chuyện gì ở Côn Luân?

Liễu Phụng Minh nhấn giọng:

- Nói đến Đồ Long Tiên Tử, đích
thực là kỳ nhân trong nữ giới. Trước đây mấy mươi năm, bà ta là một nữ tặc có
võ công cao tuyệt, lại rất tàn ác. Trong hắc bạch lưỡng đạo, bất kể người nào
hễ lọt vào tay bà ta, sẽ lập tức bị bà ta vỗ một chưởng làm cốt hóa hồn bay, lâu
nay chưa từng có một người thoát được cái chết.

Cưu Thứ trong lòng chợt động,
liền hỏi:

- Chưởng pháp của họ thi
triển có lẽ chính là Độc Long chưởng mà đạo trưởng vừa rồi đã nói?

- Đúng vậy, cả trăm năm nay, nếu
luận về sự kỳ dị của chưởng pháp, đương nhiên là Hóa Cốt thần quyền của Hải
Thiên Cô Yến đứng đầu. Còn nếu luận về hiểm độc lại chính là Độc Long chưởng.
Đối với Độc Long chưởng, theo người khác xem ra thì chưởng phong nhu nhuyễn, không
đáng để mắt tới nhưng chỉ cần đụng vào nó một tí tất vô phương khả cứu.

Lão mỉm cười nói tiếp:

- Bởi vậy vừa rồi ngươi nếu
nghênh tiếp chưởng của Mộ Dung Tích Sinh, thì... ôi! Ngươi võ công tuy cao, nhưng
chỉ cần bị chưởng phong của bà ta làm thụ thương nhẹ, tất sẽ oan uổng tính
mệnh.

Cưu Thứ thấy lạnh trong người,
nghe Liễu Phụng Minh kể tiếp:

- Đương thời người trong võ
lâm táng mệnh dưới Độc Long chưởng của bà ta không thể kể hết. Người trong võ
lâm đều gọi bà ta là Độc Long Ma Nữ, hận bà ta tới xương tủy, nhưng cũng không
làm gì được. Rồi một ngày nọ bà bỗng dương ngôn trước thiên hạ, thề từ nay về
sau tuyệt đối không dùng Độc Long chưởng.

Từ đó bà ta thận trọng giữ
lời hứa, không những không sử dụng chưởng pháp, mà còn không làm nguy hại đến
tính mệnh của một người nào. Từ đó về sau, trong võ lâm không còn mối họa do
Độc Long chưởng gây ra nữa, và danh hiệu của bà ta cũng là Độc Long Ma Nữ biến
thành Đồ Long Tiên Tử.

Ngữ khí trong lời nói của lão
ta tỏ ra rất bội phục.

Cưu Thứ bèn hỏi:

- Nghe nói Đồ Long Tiên Tử
không những võ công cao tuyệt, lại còn thích trân kỳ ngoạn vật. Về đạo luyện
kiếm, cũng rất tinh diệu, đúng vậy không?

Liễu Phụng Minh gật đầu trả
lời:

- Đồ Long Tiên Tử vừa thích
ngoạn vật, lại rất kiên trì. Về đạo luyện kiếm, ta lâu nay chưa từng nghe người
nào nói đến, nhưng với loại người kỳ tài như bà ta, luyện kiếm ắt cũng không
phải là chuyện khó.

Cưu Thứ vội hỏi tiếp:

- Như vậy đạo trưởng có biết
thanh Hổ Phách thần kiếm do Đồ Long Tiên Tử sáng chế không?

Liễu Phụng Minh chợt nhíu mày,
cúi đầu trầm ngâm giây lát, đoạn nói:

- Hổ Phách thần kiếm... ta
cũng chưa từng nghe người nào nói đến.

Cưu Thứ à một tiếng, tỏ ra
lắm thất vọng.

Liễu Phụng Minh đảo mắt nhìn
trên người chàng một lượt, buông giọng cười sảng khoái, nói:

- Bần đạo lần này trở lại
Giang Nam, được làm quen với người có diện mạo tuấn mỹ như các hạ, quả là một
niềm vui. Nếu các hạ không phiền lòng, bần đạo xin mạo muội hỏi quý tính đại
danh?

Cưu Thứ mỉm cười, mỗi khi có
người hỏi đến tính danh, trong lòng chàng tự nhiên sẽ tạo ra một cảm giác kỳ
dị. Nhiều lúc những muốn nói ra cho người khác biết chàng chính là con của Cưu
tiên sinh tung hoành võ lâm năm xưa.

Nhưng do rất nhiều nguyên
nhân, khiến cho chàng không thể nói như vậy được.

Lúc này Cưu Thứ chỉ biết tự
than thở trong đáy lòng, miệng lại mỉm cười đáp:

- Vãn bối là Mậu Văn, chỉ là
kẻ phàm phu tầm thường, lời xưng tụng của đạo trưởng vãn bối quả thật không dám
đương.

Liễu Phụng Minh chưa đáp lời,
lão nhân gầy ốm nãy giờ chỉ ngồi yên lặng nghe, bắt đầu mở lời:

- Phàm phu tầm thường... Ôi, ta
mới là kẻ phàm phu tầm thường, đem mấy mươi năm đẹp đẽ của cuộc đời trôi qua
đầy vô vị.

Ánh mắt của lão rực sáng lên,
chí khí trỗi dậy, nói:

- Nhưng ta tự hỏi rằng đôi
mắt ta chưa mù, mấy mươi năm nay ta có quen biết mấy ai là anh hùng tuấn kiệt
đâu, ngươi cũng bất tất quá khiêm tốn. Lão phu giẫm chân khắp thiên hạ, nhưng
chưa từng thấy người nào như các hạ. Ôi, mười bảy năm trước đây, lão phu vì một
phút lỗi lầm phải để hận suốt đời. Thời gian trở lại đây đối với chuyện đó ta
thật sự đã quên đi nhiều, nhưng hôm nay...

Lão thở ra vẻ não nề, đoạn
nói:

- Hôm nay ta gặp các hạ, không
biết sao chuyện quá khứ lại trỗi dậy trong đầu, hiện rõ ra trước mắt. Than ôi, đời
người như ánh sương mai, như ánh sao băng giữa đêm trường thiên niên kỷ...

Giọng nói của lão càng lúc
càng nhỏ dần, Cưu Thứ ngồi trầm mặc cúi nhìn ngọn lửa sắp tàn. Bất chợt nghe “coong”
một tiếng Liễu Phụng Minh gõ đũa vào nồi, buông giọng ngâm:

- Tương tiến tửu, rượu chớ
dừng

Xưa nay thánh hiền đa tịch
mịch

Chỉ có người say mới để danh

Khuyên ông dốc một bầu rượu
nóng

Vãng sự ưu sầu dẹp đi nhanh

Kẻo cả đời người mau già cỗi

U sầu đeo đẳng kiếp phù sinh

Có rượu trong tay ta cứ uống

Màng chi đến thế sự nhân tình

Nào, vào vào vào...

Liễu Phụng Minh đưa bầu rượu
đến trước mặt Cưu Thứ, buông giọng ca tiếp:

- Làm đi một bát, tiêu sầu
rượu. Ta ra múa kiếm giúp vui ngài.

Lão phất tay áo vụt người
đứng dậy, thuận tay nắm lấy một thanh củi đang cháy làm kiếm tung người múa
lượn, hoa lửa tỏa đầy trời.

Cưu Thứ đón lấy bầu nượu, thấy
lão ta tay áo tung phần phật, thanh mộc kiếm trong tay hoa vùn vụt, nét mặt trở
nên nghiêm túc, tiến thân thoái bộ, đi những đường kiếm ảo diệu.

Chàng ngẩng cổ nốc một hớp
rượu, lúc này cảm thấy u sầu trong lòng đã tiêu tan đi không ít, nhiệt huyết
phát đằng. Lão nhân gầy ốm cũng cất giọng cười sang sảng, vụt người đứng dậy, cầm
một nhanh tùng đang cháy hoa lên. Trong làn hoa lửa dày đặc, chỉ thấy thân hình
gầy ốm của lão như một con hạc tiên vụt cánh bay lên sau đó lộn người đâm xuống,
vung thanh tùng đánh thẳng xuống vòng lửa của Liễu Phụng Minh phía dưới.

Hai tay danh kiếm thủ cũng
từng làm chấn động võ lâm năm xưa nay, mười bảy năm nay mai danh ẩn tích, mỗi
người đều mang một tâm trạng u uất buồn hận. Họ từng đặt chân đi khắp nơi, tuy
có lúc cũng uống rượu ca ngâm, nhưng chưa từng có được một ngày như hôm nay, dùng
cành cây làm kiếm hoa múa cho thỏa niềm hứng thú.

Liễu Phụng Minh thấy một bóng
hình từ trên không phóng xuống, mười bảy năm nay lão chưa từng giao kiếm với
một người nào, lúc này cơn hào hứng trong lòng bộc khởi, lão cười lớn, xoay
người vung kiếm, cành cây trong tay hóa thành cầu vồng đón lấy ngọn kiếm của
đối phương, miệng nói:

- Thanh Bình Kiếm, mười bảy
năm nay chưa từng có hào hứng thế này, hãy đón lấy chiêu của tại hạ.

Không cần nói chúng ta cũng
biết lão nhân gầy ốm đó chính là Thanh Bình Kiếm Tống Linh Công.

Tống Linh Công cũng cười ha
hả, nói lớn:

- Chiêu “Xuân Phong Động Liễu”
thật tuyệt. Không ngờ ta và ngươi mấy mươi năm tương giao, giờ mới được thưởng
thức một trong “Tứ thập cửu thức hồi phi vũ liễu kiếm” của ngươi.

Lão múa tít cành cây trên tay
phát ra một chiêu, cành cây biến thành một ngọn kiếm lợi hại nhằm quật vào Liễu
Phụng Minh.

Liễu Phụng Minh cất giọng
oang oang:

- Chiêu “Xuân Phong Động Liễu”
của tại hạ đổi lại chiêu “Thủy Động Phù Bình” của các hạ. Ha ha, rất tuyệt, rất
tuyệt!

Cành cây trong tay vạch nửa
vòng tròn, vung ngược lên đón lấy chiêu của đối phương.

Mười bảy năm nay hai người
kết giao bằng hữu tri kỷ, cùng ngao du tứ hải, nhưng họ không biết được trình
độ võ công giữa song phương.

Lúc này Liễu Phụng Minh bạt
kiếrn, Tống Linh Công ngầm thốt lên: “Quả là danh gia thân thủ.”

Kiếm đến giữa đường, lão liền
co tay lại, đột ngột biến chuyển phương hướng, lách sang phía tả, rồi từ tả bật
về phía hữu. Hai ngọn kiếm chưa sáp nhau, nhưng Liễu Phụng Minh cảm thấy chiêu
của mình trở nên vô lực, trong lúc đó đường kiếm của Tống Linh Công đang bạt
tới.

Hai người lần đầu cùng động
thủ, tuy đều là biểu diễn, nhưng tập trung tinh thần để thi thố quyết liệt không
một chút lơi lỏng. Tống Linh Công đánh xuống, Liễu Phụng Minh bạt kiếm phản
công. Hai người lúc này tuy không phải là địch thủ của nhau, nhưng họ thi đấu
rất hung hiểm.

Bếp lửa trong phòng đã tắt
dần, hai cành cây trong tay họ vẫn múa không ngừng, ánh lửa vẫn sáng rực. Tống
Linh Công huýt một tiếng tấn công liên tiếp ba đường kiếm. Liễu Phụng Minh múa
kiếm hảo giải. Bỗng nghe “rắc” một tiếng, cành cây trong tay Tống Linh Công bị
gãy một đoạn, lửa bay tung tóe, trong lòng thầm kinh ngạc, lại thấy Liễu Phụng Minh
đột ngột thu hồi thế kiếm, miệng cười vang:

- Ha ha. Thật không ngờ Thanh
Bình Kiếm lại biến làm hỏa kiếm.

Lão ném cành cây ta xa, nói
tiếp:

- Hỏa kiếm của các hạ sắp làm
cháy râu tại hạ, các hạ làm sao bồi thường được?

Lão vội đưa tay phủi hai đốm lửa
đang dính ở râu, thì ra vừa rồi khi thanh củi bị gãy, đã có hai đốm lửa rơi
trúng ngay râu.

Tống Linh Công cũng bật cười
ha hả, ném cành cây trong tay, nói:

- Có như vậy để người ta xem
nói chúng ta là phản lão hoàn đồng, râu các hạ cháy đi há không tốt hay sao?

Lão quay người lại hỏi:

- Ngươi thấy có đúng như vậy
không?

Lão vốn quay lại nói với Cưu
Thứ, nhưng không ngờ khi ánh mắt quay nhìn về phía sau, trong phòng trống
không. Cưu Thứ biến đi đâu mất.

Lão ngạc nhiên thốt lên:

- Chàng thiếu niên đó đâu
nhỉ?

Liễu Phụng Minh quét ánh mắt
nhìn quanh, cũng đứng ngớ người ra, lúc đầu đáp:

- Tạt hạ cũng chẳng biết
chàng ta đi từ lúc nào?

Hai người đều là cao thủ võ
lâm nội ngoại kiêm tu tuy vừa rồi đang nổi cơn cuồng hứng thi đấu nên không để
ý xung quanh, nhưng với ánh mắt của họ di chuyển không ngừng, lại không phát
giác ra Cưu Thứ đi lúc nào, loại thân thủ đó quả thực bất khả tư nghị.

Lúc này cả hai ngước mắt nhìn
nhau, Tống Linh Công nói:

- Chàng thiếu niên này đột
ngột đến rồi đột ngột đi thật kỳ quái!

Lão ngừng lời, đôi mày hơi
cau lại, nói tiếp:

- Vừa rồi mới thấy người này,
trong lòng ta dường như có cảm giác, vốn muốn ngầm có ý tra hỏi lai lịch chàng
ta, ngờ đâu... chàng ta đột ngột biến mất rồi.

Liễu Phụng Minh cũng cảm thấy
kỳ quái:

- Chàng thiếu niên này xác
thực cũng có điểm khác lạ, vừa rồi sau viện chàng ta tuy không ra tay, nhưng
khi chàng ta lướt người, khinh công rất kỳ dị, dường như hơn cả chúng ta nữa.
Chàng ta niên kỷ xem ra chỉ độ mười sáu mười bảy, lại có thân thủ siêu tuyệt
như vậy. Tướng mạo chàng ta cũng anh phong tuấn tú, thần thái khoáng đạt, không
biết ai đã sinh ra người con hoàn mỹ như vậy.

Lão chợt ngừng lời, rồi cười
lớn nói:

- Người này tuy kỳ quái nhưng
không liên quan gì đến chúng ta cả, các hạ làm vì phải đến nỗi không ổn định
trong lòng? Thời gian này các hạ sao lại lo nghĩ đâu đâu, điều đó mới thật sự
làm cho tại hạ kỳ quái.

Tống Linh Công nói giọng
thoáng buồn:

- Vãng sự thượng nhân, khiến
lòng ta buồn day dứt không yên. Mười bảy năm tuy dài, nhưng hôm nay hễ nghĩ về
lúc nhắm mắt, gương mặt cương trực và phẫn nộ đó cứ hiện lên trước mắt ta. Cưu
Độc thuở bình sinh hành ác không ít, nhưng như hôm nay ta nghĩ lại, những người
bị hắn ta giết năm xưa cũng không phải là hoàn toàn không đáng tội chết.

Liễu Phụng Minh thâu liễm nụ
cười, cúi đầu than:

- Vãng sự đã qua rồi, các hạ
việc gì phải tự hành hạ thân xác. Chuyện đó đâu phải tại hạ không từng nhúng
tay? Hắn ta đúng là một nam nhi cương trực, nhưng... nhưng tính tình hắn ta
không khỏi quá kiêu ngạo. Hắn ta hành sự thiện ác vô thường, với hành vi đó, nếu
ta không động thủ thì cũng có người khác...

Tống Linh Công xen lời:

- Không sai, nói ra tuy như
vậy, nhưng chuyện này cuối cùng vì ta mà dấy lên, vả lại... hắn ta dù có điều
không đáng, nhưng bọn ta dùng thủ đoạn thấp hèn để đối phó một người, còn đâu
là hành động nghĩa hiệp nữa?

Thần sắc trên mặt lão bỗng
chốc trở nên ảm đạm nặng nề, cơn ngẫu hứng múa kiếm vừa rồi cũng tan biến theo
lời than não nề của lão.

Liễu Phụng Minh đôi mắt nháy
động, nói:

- Chúng ta vừa rồi đang nói
về thiếu niên đó sao khi không lại khơi dậy chuyện này?

Lão liền đi ra phía sau từ
đường, nói tiếp:

- Vừa rồi mấy bằng hữu của
chúng ta thân thụ trọng thương giờ có lẽ đang còn ở hậu viện, chúng ta lui hỏi
họ, không khéo cũng lần ra lai lịch chàng ta.

Tống Linh Công theo lão ta ra
sau hậu viện, nhưng trong viện đầy cỏ non mơn mởn, lúc này đang rung rinh uốn
mình theo làn gió, cảnh vật vẫn như cũ, nhưng mấy tay đại hán kia không biết đi
đâu. Tống Linh Công buông một tiếng thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, trước mắt lão
như có tầng mây u ám che lấp, tầng mây đó từ đâu kéo đến. lão cũng hoang mang
không biết.

***

Trong lúc Liễu Phụng Minh và
Tống Linh Công đang khích đấu. Cưu Thứ thấy lão ta thi triển ba chiêu “Thủy
Động Bình Ảnh”, “Thủy Ảnh Bình Tung” và “Bình Ảnh Vạn Điểm” thuộc trong Thanh
Bình kiếm pháp, chàng đoán định lão ta chính là Thanh Bình Kiếm Tống Linh Công,
bèn lặng lẽ bỏ đi.

Chàng nghĩ về cõi chết phanh
thây của phụ thân, linh cốt của phụ thân như hôm nay vẫn không được toàn ven, trong
lòng bất chợt trỗi dạy bao sự hờn căm, thống khổ, cừu hận... Chàng ngầm than:

- Ta nên đặt Cưu Hận mới đúng,
nhưng... ôi, vì sao đối với một số người ta lại không thể ra tay ta hận mới được
chứ?

Ngưu Tam Nhãn vội bước lên, như
đang muốn nói gì, Cưu Thứ liền xua nhẹ tay ngăn lại.

Không biết sao, lúc này chàng
không muốn gặp mặt lại Liễu Phụng Minh và Tống Linh Công lần nữa, và chàng cũng
không muốn họ phát hiện ra sự ra đi lặng lẽ của mình.

Năm gã đại hán lúc này đã
tỉnh táo, ngồi ngây người trên đất, nét mặt vẫn còn đầy vẻ sợ hãi. Cưu Thứ đưa
tay ra hiệu họ trèo qua tường và rời khỏi nơi này, sau dó chàng cũng lướt người
theo.

Trong lúc năm gã đại hán chưa
đứng lại vững, Cưu Thứ đã đáp xuống trước mặt, nhìn họ với ánh mắt nể phục, nói:

- Lần này để các vị lụy thân,
lòng ta thật không yên chút nào. Nhưng các người cứ yên tâm, hôm nay các người
chịu đớn đau, rồi có một ngày ta sẽ trả thù cho các người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3