Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 14

Chương 14: Thảm họa bất ngờ

Lúc này Mậu Văn cũng quay đầu
lại, mắt chàng chạm ngay vào ánh mắt của Mao Cao.

Mao Cao mỉm cười hỏi:

- Mậu lão đệ đứng ở đây có
phát hiện gì không?

Mậu Văn lúc lắc đầu. Mao Văn
Kỳ lại lên tiếng:

- Phụ thân sao lại hỏi chàng
thư sinh này, người ta đứng sau lưng thọc một nhát dao chàng ta cũng không hề
hay biết nữa là khác.

Mao Cao nhìn kỹ Mậu Văn một
lần nữa rồi quay lại, thấy cha con họ Tiêu đang thì thầm to nhỏ chuyện gì.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng
động, Mao Cao vội quay đầu nhìn, thì ra là Hầu Lâm đang nhảy vào lắc đầu nói:

- Bên ngoài không có một
người, tiểu đệ hỏi bọn đệ tử cũng không đứa nào thấy gì cả. Chuyện này thật khó
hiểu, lẽ nào Kim Kiếm Hiệp biết bay hay sao?

Mao Cao hừ một tiếng trong
mũi gần giọng:

- Ta thấy hai năm nay bọn đệ
tử của ngươi sinh la lười biếng, toàn là loài phế bỏ, uổng cơm ta nuôi dưỡng.

Ý gã ta nói Kim Kiếm Hiệp
không biết bay, chỉ là bọn thuộc hạ đứng phía ngoài quá vô dụng nên không thấy
mà thôi.

Hầu Lâm hơi đỏ mặt tiếp lời:

- Đại ca nói rất phải, bọn nó
lười nhác đã quen, từ nay về sau tiểu đệ phải răn đe mới được.

Mao Cao hừ thêm một tiếng
bước thẳng tới trước mặt cha con họ Tiêu. Đinh Y và Hầu Lâm cũng bước tới theo.
Đám quần hào thấy vậy đều hồi hộp, biết rằng cha con họ Tiêu đang gặp hung
nhiều lành ít.

Cha con họ Tiêu cũng thừa
hiểu rằng mình đang lâm vào tình huống nghiêm trọng, nhưng với thân thế và
thanh danh của họ, không mặt mũi nào để thừa cơ trốn thoát cả.

Tiêu Trì cười lớn cất giọng:

- Tính Mao kia, lẽ nào ngươi
thật sự dám bức ép ta?

Trong lời nói của lão đã lộ
vẻ khiếp địch.

Đinh Y ngạo nghễ nói:

- Lão Tiêu, ngươi mở to mắt
mà xem. Hôm nay lẽ nào ngươi muốn sống để rời khỏi đây? Ngươi lẽ nào còn muốn
tên Kim Kiếm Hiệp tới đây để cứu ngươi?

Kim Lý Tiêu Bình phẫn uất
quát:

- Các ngươi lại dám lấy đông
hiếp ít trước mặt mọi người, trong võ lâm lẽ nào lại không có đạo lý công bằng
sao?

Anh ta ôm quyền chào đám quần
hào nói tiếp:

- Chư vị bằng hữu, các người
phải nên đứng ra chủ trì công đạo. Nếu một đấu một Tiêu Bình ta dù chết cũng
không oán hận. Nếu thế này thì ta... ta...

Tiêu Binh giẫm mạnh chân, tức
giận đến độ nói không ra lời.

Mao Cao cất giọng cười cuồng
vọng nói:

- Được được! Một đấu một chết
không oán hận. Tốt.

Gã xắn tay áo, gằn giọng nói
tiếp:

- Thế thì ngươi bước qua đây.
Mao đại gia bồi tiếp ngươi. Nếu tiếp nổi năm mươi chiêu, ta sẽ cung tống các
ngươi xuống tận lầu, như vậy là công bằng rồi chứ?

Tiêu Trì phẫn nộ nói lớn
tiếng:

- Tính Mao kia, ngươi tìm kẻ
hậu sinh để ức hiếp mà làm gì. Nếu thật sự ngươi là một người trọng đạo lý, ta
và ngươi hẹn một tháng sau cũng quyết một trận thư hùng. Lúc này ngươi dùng quỷ
kế lừa bọn ta tới đây để lấy đông hiếp ít lấy mạnh đè yếu. Mao Cao ơi Mao Cao, ngươi
lẽ nào không sợ thiên lý thần hoàn, ngươi lẽ nào không sợ ác báo hay sao?

Mao Cao cất giọng cười man rợ,
lườm giọng:

- Lão Tiêu, ngươi lắm lời
cũng không thể cứu được sinh mệnh của ngươi. Ngươi nếu muốn nói công bằng đạo
lý, ta sẽ hành động công bằng.

Tiêu Trì nghiến răng hận
giọng:

- Được, được! Ta nếu chết đi,
bằng hữu võ lâm càng nhận ra ngươi là một kẻ ác đồ đội lốt nhân nghĩa, vậy ta
chết có tiếc gì thân già này đâu?

Một lão nhân râu tóc đã bạc
trắng, lúc này nói ra những lời nghe ra đầy bi thương, chòm râu bạc rung lên, lão
nói tiếp:

- Vậy các ngươi lên hết cả
đây, lão phu hôm nay quyết sống chết với bọn ác đồ này.

Đinh Y cười hắc hắc rít qua
kẻ răng:

- Giáo huấn lão già này, cần
gì người khác động thủ?

Lão vung tay, ánh kiệm lóe
lên xanh rờn, đang định xuất chiêu, bỗng nghe “bịch, bịch, bịch” phát lên ở đầu
cầu thang, có hai người hớt hải chạy lên, mặt mày xanh ngắt, dáng dấp bại hoại.

Hai người đó vận y phục màu
vàng, nhưng có lẽ do chạy suốt một quãng đường dài, cho nên y phục bị đất cát
và mồ hôi dính đầy làm ngã sang màu vàng đất.

Hai người tuy đều có nét mặt
anh tuấn, nhưng mặt dính đầy bụi đường, đôi mắt đục ngầu, giống như mất ngủ lâu
ngày, tinh thần hốt hoảng tựa như bị ma đuổi.

Họ vừa lên lầu, ngước mắt
nhìn quanh, vừa trông thấy Mao Cao liền bước lên mấy bước quỳ sụp dưới chân.
Mao Cao mặt biến sắc vội hỏi:

- Đông Sơn, Sung Thái! Các
ngươi đứng dậy, chuyện gì phát sinh? Kế nhị thúc đâu? Nam Tùng đâu? Ôi, các
ngươi quỳ ở đây làm gì, nhanh đứng dậy nói đi.

Mao Cao lâu nay cơ trí thâm
trầm, không những lúc này giọng nói đầy kinh hoảng, sắc mặt cũng biến thành tái
xanh, thúc hai thiếu niên kia nói nhanh, nhưng cả hai đều há hốc mồm thở như
chó dại.

Hồ Chi Huy cũng đổi da mặt, đến
lấy hai bát rượu đưa cho họ nói:

- Hai lão đệ uống bát rượu
này để lấy hơi.

Rồi gã quay sang nói với Mao
Cao:

- Đại ca chớ cấp hoảng. Kế
nhị ca không xảy ra chuyện gì đâu.

Gã ta tuy nói vậy nhưng kỳ
thực trong lòng cùng phát hoảng, không biết đã xảy ra biến cố gì?

Mậu Văn hình như không hứng
thú để xem cuộc hí này nữa, ngáp một cái dài rồi gục đầu trên bàn ngủ. Mao Văn
Kỳ đứng bên cạnh nói nhỏ:

- Huynh nghỉ một tí cho khỏe,
khi nào đi muội sẽ gọi dậy.

Mậu Văn gục đầu trên bàn
không chút động đậy, dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành.

Hai hoàng y thiếu niên ngửa
đầu lên uống một ngụm rượu, đang định nói Mao Cao lại nhíu mày nói với Hầu Lâm:

- Lão Tứ, ngươi thật bậy, giữ
chân các bằng hữu ở đây suốt cả đêm, giờ không nhanh tiễn họ về nghỉ hay sao?

Gã ôm quyền nói với đám quần
hào:

- Xin mời chư vị bằng hữu về
nghỉ, hôm nay tội Mao mỗ thết đãi không chu toàn, ngày sau sẽ tạ lỗi cùng chư
vị.

Đám quần hào biết rằng gã ta
ra lệnh đuổi khách, họ nhìn nhau rồi cùng chào Mao Cao bằng những lời khách khí,
bước xuống lầu, hơn nữa ai ai cũng không muốn dính vào chuyện rắc rối.

Đinh Y đưa kiếm ngang ngực
chặn trước mặt cha con bọ Tiêu, lạnh giọng:

- Lão Tiêu, ngươi chưa đi
được đâu.

Tiêu Trì hất hàm nói.

- Ngươi muốn ta đi ta cùng
không đi, ta cần phải xem chuyện thất bại nhục nhã của các ngươi.

Hai vị hoàng y thiếu niên đó
chính là Truy Vân sứ giả Úy Trì Đông Sơn và Thần Kiếm sứ giả Mai Sung Thái
trong mười đại đệ tử thuộc hạ của Mao Cao, cũng là người cùng với Kế Mưu đi tìm
bảo vật.

Bởi vậy Mao Cao thấy hai
thiếu niên xiểng liểng trở về, trong lòng vô cùng kinh hoảng, kể cả lời nói mỉa
mai của Tiêu Trì gã cũng không để ý đến. Đợi đám quần hào rời khỏi tửu lâu, gã
liền hỏi:

- Kế nhị thúc xảy ra chuyện
gì? Nhiệm vụ ta giao cho các ngươi đã thực hiện được chưa? Nói nhanh.

Mai Sung Thái lấy lại tinh
thần, mới đứng dậy đáp:

- Bọn thuộc hạ và Kế nhị thúc
đến Cao, Hồng lưỡng hồ, án theo bức đồ mới tìm ra địa điểm tàng giấu bảo vật.
Trong nhóm thuộc hạ có huynh đệ Úy Trì sư huynh rất giỏi về bơi lội. Kế nhị
thúc đã bảo bon họ lặn xuống để tìm.

Mao Cao nhìn sang Úy Trì Đông
Sơn, anh ta than một tiếng, nói giọng thảm thương:

- Đệ tử và Nam Tùng lặn xuống
đáy hồ, quả nhiên phát hiện một chiếc thuyền chìm úp ở dưới lòng hồ, trong lòng
mừng rỡ, liền dùng dây cột và thòng lên trên. Kế nhị thúc đứng trên thuyền dùng
sức kéo mạnh, chiếc thuyền chìm được lật lại quả nhiên ở phía dưới có một hộp
lớn bằng thiết...

Lúc này không những Mao Cao
ngưng thần lắng nghe lời của Úy Trì Đông Sơn, mà những người khác cũng mở to
mắt chăm nhìn anh ta, trong lòng phập phồng hồi hộp.

Hỏa Nhãn Kim Điêu Tiêu Trì
thầm mắng nhiếc: “Lẽ nào bọn đệ tử canh giữ trên hồ chết tiệt rồi sao?”

Úy Trì Đồng Sơn nhìn lão ta
một cái kể tiếp:

- Bọn đệ tử vừa phát hiện hộp
thiết, lòng mừng khôn tả, bất ngờ có một loạt tên bắn vào bọn đệ tử. Biết rằng
đã bị những người canh giữ ở Cao Hồng thủy trại phát hiện...

Tiêu Trì hừ một tiếng. Úy Trì
Đông Sơn lại nhìn lão ta rồi nói tiếp:

- Nhưng bọn họ không đáng gì,
chỉ trong khoảnh khắc đều bị chế trú cả.

Bọn đệ tử lặn xuống tiếp, phá
hộp thiết ra, quả nhiên bên trong có mười mấy rương nhỏ...

Anh ta hơi ngừng lời. Mao Cao
thúc:

- Nói nhanh!

- Bọn đệ tử dùng dây kéo
những rương đó lên và đưa vào bờ. Nam Tùng muốn mở những rương đó ra xem bên trong
là những thứ gì.

Mao Cao bỗng hừ một tiếng
dường như rất bực mình về chuyện đó.

Úy Trì Đông Sơn thở dài, nỗi
bi ai chợt hiện lên trên nét mặt. Mai Sung Thái tiếp lời:

- Kế nhị thúc suy nghĩ một
lát rồi đồng ý, mặt rương đều bằng thiết, Úy Trì nhị ca gõ gõ thử mấy cái mới
mở, không ngờ khi nắp rương vừa bung ra, từ bên trong bay vụt ra một làn tên
nhỏ, Úy Trì nhị ca không hề phòng bị, trên người bị trúng bảy mũi tên sâu đến
tận xương, liền tắt thở lập tức không kịp nói gì.

Úy Trì Đông Sơn (anh ruột Úy
Trì nhị ca) mặc nhiên cúi đầu. Mai Sung Thái nói tiếp với giọng buồn rầu.

- Không ngờ bên trong rương
lại là một khối đá, bọn đệ tử vừa đau buồn, vừa kinh ngạc, lại vừa tức giận. Kế
nhị thúc dùng kiếm phá vỡ mười mấy rương đó ra, ỏ nắp rương đều có cài bẫy bắn
tên và trong mỗi rương đều có một khối đá.

Bọn Mao Cao càng nghe sắc mặt
càng biến đổi thê lương. Tiêu Trì lại cất tiếng cười khoái chí, nhưng lúc này
bọn Mao Cao trong lòng đầy kinh nộ và thất vọng nên không có phản ứng gì đối
với nụ cười đầy ác ý đó.

Mai Sung Thái kể tiếp.

- Bọn đệ tử đều rất kinh
ngạc. Kế nhị thúc kiểm tra kỹ bộ phận của bẫy bắn tên, đột nhiên mặt biến sắc, nói
rằng phương pháp bố trí chiếc bẫy này cùng loại với tên nỏ của dị nhân tiền bối
Thánh Thủ tiên sinh Thuần Vu Độc Tú sử dụng danh chấn võ lâm mấy mươi năm về
trước.

Bốn chữ Thánh Thủ tiên sinh
vừa nói ra, mọi người càng đại kinh tiểu quái.

Nhưng lão ta đã biến mất tung
tích từ lâu, cũng không nghe lão ta có đệ tử. Mọi người tuy kinh ngạc và hoài
nghi, nhưng tiếc rằng Thiết Toán Tử Kế Mưu tuyệt đối không nhìn nhận sai.

Mao Cao giậm chân gằn giọng:

- Lão ta không chết sao lại
tái hiện trên giang hồ? Sung Thái, nói nhanh đi.

Lúc này mọi người vô cùng
kinh ngạc vì chuyện này, nhưng nếu họ biết được Thánh Thủ tiên sinh đã ở cùng
một đảo với Hải Thiên Cô Yến, mà Hải Thiên Cô Yến lại có trong tay một trong ba
bức mật đồ tàng bảo, thì chuyện thần bí đó không còn là thần bí nữa.

Mai Sung Thái nói tiếp với
giọng buồn buồn:

- Kế nhị thúc nói rằng theo
tình huống này xem ra số bảo vật trong rương nhất định đã bị Thánh Thủ tiên
sinh hoặc đệ tử của lão lấy ra đi... Ôi, thật đau buồn, nhìn cái chết của Úy
Trì nhị ca mà lòng càng đau xót hơn. Ngờ đâu lại họa vô đơn chí. Kế nhị thúc
đang đối mặt nói chuyện với bọn tiểu điệt, bất ngờ phát hiện một bóng người
xuất hiện sau lưng nhị thúc.

Mai Sung Thời cơ nhục trên
mặt giật lên từng hồi, giống như lúc này cảnh tượng thảm khốc đang hiện ra
trước mắt, anh ta run giọng:

- Lúc đó trời đã tối, ở lùm
cây ven bờ thình lình vọt ra một bóng người như quỷ mị hiện hình, đang ở sau
lưng Kế nhị thúc. Nhị thúc đang nói chuyện nên không hay biết.

Mao Văn Kỳ nghe vậy lòng bàn
tay toát mồ hôi, trong lòng chợt động, nàng liên tưởng đến nhân vật dạ hành nhân
mà nàng đã bắt gặp hôm trước.

Nhưng dạ hành nhân đó có phải
chính là nhân vật xuất hiện ở sau lưng Kế Mưu hay không? Mao Văn Kỳ không thể
xác định được.

Mai Sung Thái lau mồ hôi trán,
cố trấn tĩnh nói:

- Sau đó Kế nhị thúc phát
hiện thần sắc trên mặt bọn đệ tử đổi khác, liền quay đầu nhìn, thấy nhân vật
vận y phục màu đen đó cười hắc hắc mấy tiếng, hai tay vung lên, từ trong tay
phát ra mấy luồng kim quang. Lúc này đệ tử và Úy Trì đại ca đang đứng sau rương,
vội nép người xuống, nhưng...

Nói đến đây, hai hàm răng
đánh cầm cập, mồ hôi tuôn xối xả, Mai Sung Thái lấy tay áo quệt mồ hôi, kể
tiếp:

- Nhưng đến khi bọn đệ tử
đứng dậy, thì thấy năm huynh đệ của Thần Tiên đội cùng đi đều rống lên một
tràng, ngã vật xuống đất tuyệt khí, trước ngực mỗi người đều có một ám khí bằng
kim loại cắm ngập vào sâu. Kế nhị thúc thân hình cũng lảo đảo rồi ngã nhào
xuống đất, bóng người đó lại biến đâu mất.

Đệ tử và Úy Trì đại ca cố lấy
can đảm bước tới xem, ám khí găm trước ngực họ đều là những thanh Kim kiếm nhỏ.
Kế nhị thúc trước ngực tuy không bị kiếm găm, nhưng đỉnh đầu bị đánh một chưởng
vỡ đôi. Bọn tiểu điệt cúi xem mặt trước của rương, mặt rương cũng bị hai mũi
kiếm đâm xuyên thủng. Loại công lực đó quả thật kinh hồn, bọn tiểu điệt chưa
từng nghe thấy...

Mai Sung Thái ngồi bịch xuống
nền nhà, thức ăn rượu thịt vung vãi giàn giụa trên nền nhà dính đầy vào áo quần,
anh ta cũng mặc kệ vậy. Anh ta sau khi kể ra câu chuyện bi thương đó dường như
tinh thần không côn gượng nổi nữa, thân hình ngã nhào nằm xuôi trên nền nhà.

Mọi người nghe đến chuyện đó,
tay chân rũ rượi đứng cũng không vững.

Chỉ có Mao Cao mặt tuy biến
sắc, nhưng vẫn đứng thẳng người, chợt gã ném thanh Kim kiếm trong tay xuống
trước mặt Mai Sung Thái, trầm giọng hỏi:

- Kim kiếm các ngươi thấy ở
đó có giống thế này không?

Gã trợn mắt trừng nhìn Mai
Sung Thái, quát:

- Ngươi nằm thẳng cẳng ra đó
làm gì, nhanh đứng dậy cho ta. Hừ, không ngờ toàn là vô dụng cả.

Mai Sung Thái bị chửi rủa làm
mặt mày khi trắng khi xanh, cầm thanh Kim kiếm lên, lại thò tay vào trong người
lấy ra một thanh Kim kiếm khác đối chiếu nhau, rồi đưa cho Mao Cao.

Hai thanh Kim kiếm hoàn toàn
giống nhau.

Mao Cao hừ một tiếng, cầm hai
thanh kiếm xem, nhíu mày trầm tư. Mọi người đều nín thở theo dõi, trong căn
phòng bao trùm một mùi tử khí.

Mao Văn Kỳ thấy Mậu Văn gục
đầu trên bàn, dường như đã ngủ say, bèn nhẹ bước đi đến bên cạnh phụ thân, đưa
mắt nhìn kỹ hai thanh Kim kiếm.

Hồ Chi Huy hỏi nhỏ Mai Sung
Thái:

- Sau khi sự việc xảy ra các
ngươi đến đây liền hay sao?

- Vâng! Bọn đệ tử đưa thi thể
Kế nhị thúc lên xe cho huynh đệ đem về rồi tốc trình suốt đêm tới đây, không
chậm trễ một phút giây nào.

Đột nhiên, Mao Văn Kỳ kinh
hoảng thốt lên:

- Phụ thân, hai thanh Kim
kiếm này chữ khắc trên chuôi kiếm không giống nhau.

Mao Cao đang cúi đầu trầm tư,
nghe vậy liền ngẩng đầu lên chú mục nhìn hai thanh kiếm, sắc mặt đại biến, đôi
mày càng cau lại, trong ánh mắt lộ ra một sự kình hãi, đây là lần đầu tiên một
vị đứng đầu võ lâm này có biểu hiện như vậy. Lúc này mọi người đều xúm lại nhìn,
thấy trên chuôi kiếm quả nhiên có khắc hàng chữ rất nhỏ, nếu không tinh mắt thì
không phát hiện ra.

Trên chuôi kiếm thứ nhất có
khắc bốn chữ “Công Đạo Chi Kiếm”, trên chuôi kiếm thứ hai là dòng chữ “Ngụy Bi”
và phía dưới có bốn chữ “Lấy máu trả máu”.

Mao Cao mặt sạm lại như màu
tro, đưa hai thanh Kim kiếm cho Hồ Chi Huy, ngẩng mặt lên trời thở ra một hơi
dài lại chìm tiếp vào trầm tư.

Hồ Chi Huy nhìn hai thanh
kiếm, miệng lẩm bẩm.

- Hai thanh kiếm này chế tạo
hoàn toàn giống nhau, nhưng chữ ở trên chuôi kiếm lại khác nhau. Ôi! Sự tình
càng lúc càng kỳ quái, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Mao Cao ngẩng đầu nhìn ngoài
trời, bỗng cất một tràng cười cuồng vọng, mọi người đều ngạc nhiên quay nhìn.
Gã ta cất giọng:

- Sự tình đúng là kỳ quái, không
ngờ rằng tên tiểu tử họ Cưu lại thật sự có hậu nhân đứng ra báo thù cho hắn ta.
Được, được! Dù sao chuyện đời đều có lúc kết thúc, cường tồn nhược vong ta phải
cùng hắn ta quyết sống mái một trận.

Cặp hung quang rực lên, giọng
cười đột ngột dừng lại, gã bước đến bên cầu thang lớn tiếng:

- Đinh lão đệ, Lâm cô nương.
Hồ tam lão, các người đều theo ta. Hầu lão tứ ở lại quan tâm lo lắng cho Kỳ nhi,
đưa Kỳ nhi đến Hà Bắc bình an.

Gã quay sang căn dặn Mao Văn
Kỳ:

- Kỳ nhi, con phải lập tức
trở về với gia sư không được chậm trễ.

Mao Văn Kỳ gật đầu. Mao Cao
lại bảo Mai Sung Thái:

- Sung Thái Đông Sơn, hai
người tạm thời nghỉ ở đây, sau đó cùng Hầu lão tứ trở về Hàng Châu. Trên đường
đi thuận tiện ghé các cứ điểm ở các nơi bảo rằng trong ba tháng nay bất cứ gặp
chuyện gì đều không được ra tay, đợi ta về hãy tính.

Vị đứng đầu võ lâm này quả
nhiên có tài chỉ huy, lúc này trong lòng tuy có phần hoảng loạn, nhưng vẫn bình
tĩnh ra lệnh đâu vào đó.

Gã chợt bước lên một bước, nói
với cha con họ Tiêu:

- Chuyện hôm nay tạm thời cho
qua. Mao mỗ cũng không làm khó dễ các người nữa. Thanh sơn bất cải, lực thủy
trường lưu, từ nay về sau chúng ta lấy địch làm bạn. Tạm biệt!

Gã phất tay áo bước nhanh
xuống lầu.

Tiêu Trì đứng lặng một hồi
lâu, phì một tiếng, thấy Đinh Y lườm mắt một cái và bước xuống lầu. Lâm Kỳ
Trinh lại đưa đôi mắt xanh liếc nhìn Mậu Văn đang ngủ trên bàn một cái rồi bước
xuống lầu theo. Cha con họ Tiêu cũng lặng lẽ rời khỏi tửu lâu. Trong phòng giờ
đây chỉ còn lại mấy người.

Mao Văn Kỳ xoay gót chân đá
cái bát dưới nền nhà bay tung trúng cầu thang vỡ vụn, rồi quay lại nói với Hầu
Lâm:

- Tứ thúc, tôi chỉ ở lại
Khánh Phúc Trường khách điếm phía đối diện bên kia đường, tối đa nửa ngày nữa
sẽ lên đường. Lão có chuyện gì cần làm thì cứ tùy tiện, tôi cũng không muốn làm
phiền lão thêm nữa.

Hầu Lâm lúc này tâm trí cũng
loạn lạc, gật đầu nói:

- Đi đường phải thận trọng
một chút, có gì cần cứ báo với ngu thúc.

Mao Văn Kỳ lắc đầu, bước tới
vỗ nhẹ lên vai Mậu Văn, cúi xuống gọi nhỏ:

- Văn ca, đừng ngủ nữa.

Mậu Văn ngẩng đầu dậy, đưa
tay dụi mắt nhìn quanh phòng, vươn người đứng dậy, mỉm cười nhìn Hầu Lâm rồi
cùng Mao Văn Kỳ bước xuống lầu.

Mai Sung Thái nhìn theo hai
người, thầm xỉ mắng: “Đồ thứ bất tài.”

Thì ra Mai Sung Thái cũng
thương thầm Mao Văn Kỳ, lúc này thấy hai người có vẻ khăng khít, lửa ghen trong
người trỗi dậy, nên mới tuôn ra lời như vậy.

Hầu Lâm đôi mày nhíu lại, chợt
nghe ở cầu thang có tiếng bước chân vội vã.

Hồ Chi Huy đã quay trở lại.
Gã vội bước lên lầu, giao hai thanh Kim kiếm cho Hầu Lâm, trầm giọng:

- Đại ca dặn ngươi phái một
số huynh đệ đắc lực đến các hàng kim thuộc gần phủ Trấn Giang để dò la tin tức,
xem trong thời gian gần đây có ai chế ra loại Kim kiếm này không, nếu có thì
phải nắm rõ hình dung, tuổi tác và chỗ ở của họ rồi về báo ngay. Nên nhớ không
được tiết lộ điều này ra ngoài. Hồ Chi Huy ngừng một lát, như đang suy nghĩ, sau
đó ghé sát tai Hầu Lâm, dặn nhỏ:

- Còn có một chuyện nữa, tứ
đệ bảo vài huynh đệ đa Thiết Kỵ Thần Tiên đội tức tốc đến Việt Đông thăm dò xem
những khách phú gia ở đó có ai tính Mậu không, tra xét kỹ tình huống, gia thế
của họ rồi về báo ngay cho ta.

Hầu Lâm gật đầu đáp lời. Hồ
Chi Huy mới vươn thẳng người, cơ nhục trên mặt dãn ra, như đang hiện một nụ
cười bí ẩn, bảo:

- Mấy hôm nay ta không hề
nghỉ ngơi, tứ đệ nhanh chuẩn bị rượu thịt đi, chúng ta tận hưởng khoái lạc một
bữa, tối nay còn trở về Hàng Châu. Ha ha...

Hầu Lâm nhe răng cười, ngước
nhìn ra song cửa, ánh thái dương từ bên ngoài chiếu chếch vào, thì ra lúc này
đã quá Ngọ.

***

Mậu Văn cùng với Mao Văn Kỳ
rời khỏi tửu lâu vừa rẽ sang phải chợt thoáng thấy Hồ Chi Huy đang lén lút
trong hẻm, trong lòng chợt động, nhưng Mậu Văn làm như vẻ không thấy, vẫn thả
bước trên đường.

Mao Văn Kỳ huých cùi chỏ đẩy
chàng một cái, trêu đùa:

- Xem Văn ca mới mất ngủ một
đêm mà đã đi chân hỏng đất rồi.

Mậu Văn mỉm cười đáp lại:

- Ta làm sao bì với Kỳ muội
được, Kỳ muội là một nữ anh hùng ngoạn đao vũ kiếm, còn ta thì chẳng có tí võ
nghệ nào.

- Muội có khi nào không bảo
Văn ca luyện võ công đâu?

Mậu Văn chợt hỏi:

- Về võ nghệ ta không thích
luyện, nhưng ta muốn hỏi muội thanh bảo kiếm của muội nó có thần bí ở chỗ nào, sao
người khác đụng vào lại nhảy dựng lên như khỉ vậy? Ân sư có phải là một nữ đạo
sĩ giỏi về thuật ngoạn pháp không?

- Văn ca hỏi điều đó à, muội
không thể nói với Văn ca được.

Ngừng một lát, nàng ta chuyển
giọng:

- Thanh kiếm này không phải
do thần tiên chế ra, nhưng nó cũng không thua kém. Gia sư từ nhỏ rất thích
những thứ ly kỳ cổ quái, do đó đã phí rất nhiều tâm lực mới chế ra được thanh
kiếm này. Nó vô cùng lợi hại, bất cứ một người nào dù võ công cao đến đâu, chỉ
cần chạm tay vào thanh kiếm này là không trụ nổi.

Mao Văn Kỳ vô tư nói ra, chợt
thấy trên mặt Mậu Văn biến mất nụ cười, liền thay đổi thoại đề:

- Nói với Văn ca những điều
đó đâu có ích dụng gì. Này... muội hỏi Văn ca, đến Hà Bắc, Văn ca tới chỗ nào.

- Tới...

Mậu Văn đang ngập ngừng, bất
chợt thấy một người xuất hiện ở đối diện.

Người này bận y phục xanh
nhạt, dáng người thon thả, diện mạo khoáng đạt, sáng sủa, giống như một hạt minh
châu dù có khoét trên người bộ y phục cũ kỹ, nhưng phong thái vẫn tỏa rạng
ngời.

Song phương tiến lại gần, bốn
ánh mắt chạm vào nhau, người đó mỉm cười nhìn Mậu Văn.

Nhân vật lam y nhân này có
khuôn mặt cương nghị, ở giữa hai chân mày có ba nếp nhăn, mới nhìn qua trông
rất lạnh hạo, nhưng khi nở nụ cười thì đượm nồng như làn gió xuân thoảng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3