Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 13

Chương 13: Ngọn kiếm nhân tình

Mao Văn Kỳ bĩu môi:

- Muội đợi không được...

Đang nói nửa lời lại thấy Mặc
Nhất thượng nhân cũng đứng dậy tuyên một câu Phật hiệu lớn tiếng:

- Thiên đạo tuần hoàn, báo
ứng không sai, mọi sự đều có định số. Không phải vật báo ứng cho ta, tranh cũng
vô ích. Những mong chư vị thuận thiên hành sự.

Áo cà sa phất nhẹ, lão bước
xuống cầu thang, và rời khỏi tửu lâu, không hỏi thêm gì về Tam Tài Bảo Tàng đó
nữa.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này bức màn bí mật vốn đang được hé mở, không ngờ nay lại dừng lại một cách
đột ngột, khiến cho mọi người như chìm đắm trong chín tầng mê vụ. Rồi đây sự
tình sẽ ra sao, không có ai biết trước.

“Cùng Thần” Lăng Long cúi đầu
trầm mặc một hồi, chợt giậm chân nói:

- Cùng Gia bang chúng ta
thiên sinh cùng mệnh, bảo vật đó không có duyên vào đến tay ta.

Lão cười một tràng dài, vung
tay hô:

- Đi, đi, đi. Chúng ta ăn
uống no say, còn ngồi đây làm gì?

Lão phất tay áo bước xuống
lầu trước. Một lão khác của Cùng Gia bang đứng dậy, đôi mắt trừng nhìn Mao Cao
như định nói gì nhưng Lăng Long đã gọi đi, lão ấm ức không nói được. Cả nhóm
cùng kéo nhau rời khỏi tửu lâu. Như vậy Mao Cao càng đắc tội với Cùng Gia bang.

Mậu Văn nhìn theo sau lưng
nhóm Cùng Gia bang, gật đầu tán thán, chợt quay sang hỏi nhỏ Hồ Chi Huy:

- Tiểu đệ thỉnh giáo Hồ huynh
một điều. Mao đại hiệp Và Hồ huynh đều đến đây, vậy lúc này ai đến vùng Cao
Hồng lưỡng hồ để lần theo bức mặt đồ tìm bảo vật?

Hồ Chi Huy hơi ngớ người ra, sau
đó nói:

- Lão đệ thật là người thông minh...

Gã bèn nhỏ giọng:

- Lão đệ đã đoán ra chuyện đó,
ta không ngại gì nói cho lão đệ biết, người đến Cao Hồng lưỡng hồ để dò tìm bảo
vật là Kế nhị ca, có lẽ lão đệ chưa biết mặt nhị ca.

Mao Văn Kỳ ngồi cạnh bên, dường
nhiên nghe được lời gã ta, buột liệng nói:

- Thì ra là Kế nhị thúc đã
đến Cao Hồng lưỡng hồ rồi.

“Hỏa Nhãn Kim Điêu” Tiêu Trì
vốn đang nghi hoặc bởi những người kia đột ngột bỏ về, đang cúi đầu suy nghĩ, không
biết xử lý thế nào, lúc này nghe Mao Văn Kỳ thốt lên lời đó, lão ta bỗng giật
mình bừng tỉnh.

Tiêu Trì đoán ra được những
điều bí ẩn trong chuyện này, thầm mắng nhiếc: “Ta già thế này rồi, không ngờ
lại thua trí Mao Cao. Ta dẫn những tay tinh nhuệ của Cao Hồng lưỡng trại đến
đây, để bọn hắn dễ dàng đến hồ Hồng Trạch tìm báu vật.”

Tiêu Trì nổi giận liền vỗ bàn
vụt đứng dậy, mâm bát trên bàn rơi loảng xoảng, khiến cho mọi người trố mắt
kinh ngạc.

Lão quát lớn:

- Tính Mao kia, ban đầu ta nể
mặt ngươi, không ngờ ngươi lại giờ trò giảo quyệt. Dù cho ngươi có lừa ta đi
nữa, nhưng lẽ nào ngươi không sợ thiên hạ võ lâm xỉ mắng là kẻ thấp hèn vô sỉ
hay sao? Hừ! Lão phu đã sống đến bảy mươi tuổi hôm nay mới đại khai nhãn giới, mới
biết trong võ lâm lại có loại tiểu nhân mặt nhân nghĩa mà bụng đầy gian hiểm
như vậy.

Trong bốn huynh đệ kết giao
của Mao Cao, Kế lão nhị là người vô cùng gian trá xảo quyệt, cơ trí thâm trầm, còn
hơn cả “Linh Xà” Mao Cao.

Bức mật đồ của Tam Tài Bảo
Tàng sau khi Hầu Lâm dùng bạo lực để cướp lấy từ tay đệ tử của Cùng Gia bang, đã
lập tức đưa đến tay Mao Cao. Một báu vật vô giá mà người trong võ lâm thèm muốn,
cũng khiến cho Mao Cao nảy sinh lòng tham khôn lường.

Nhưng Mao Cao cũng biết rằng
chỉ cần tin tức này bị tiết lộ ra, sẽ làm cho võ lâm nổi trường phong ba. Mao
Cao tuy thời gian trở lại đây đã có địa vị trong võ lâm, nhưng cũng tự hiểu
rằng nếu muốn đoạt lấy bảo vật đó, quả thực không phải dễ.

Vì thế “Thiết Toán Tử” Kế Mưu
đã định ra một quỷ kế, đem chuyện đó dàn dựng khéo léo, khiến người võ lâm tập
trung vào Hầu Lâm, còn gã đích thân dẫn thị tam đệ tử trong “Ngọc Cốt sứ giả”
và những kỵ sĩ quen nghề sông nước trong “Thiết Kỵ Thần Tiên đội” đến thẳng hồ
Hồng Trạch để tìm báu vật.

Kế này quả nhiên đã lừa được
những người tai mắt trong võ lâm, không những Mặc Nhất thượng nhân trong phái
Thiếu Lâm và “Cùng Thần” Lăng Long bị mắc lừa, mà kể cả “Hỏa Nhãn Kim Điêu”
Tiêu Trì, một tay giang hồ lão luyện cũng bị trúng kế.

Nhưng quỷ kế đầy bí mật đó
không biết tại sao lại bị chàng thiếu niên “thư sinh” nhận ra, mở lời hỏi Hồ
Chi Huy. Hồ Chi Huy ban đầu cũng thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ rằng Mậu Văn là
một thư sinh trong trắng, lại xem tiền như rác, do đó gã la đã nói ra chuyện đó
với Mậu Văn, không ngờ Mao Văn Kỳ đã buột miệng thốt lên.

Mao Cao biết rằng lời đó lọt
vào tai Tiêu Trì, tất sẽ dấy lên một trường phong ba. Bởi vậy ngầm chuẩn bị đối
phó. Vả lại gã cũng mừng thầm vì những tay cường địch đã ra đi, chỉ còn lại
Tiêu Trì thì chẳng có gì đáng lo ngại.

Nhưng gã ta thông minh nhất
thế, lú lẫn một giờ, thử nghĩ xem những võ lâm cao thủ hiển nhiên vì chuyện này
mới đến, nếu không có duyên cớ gì sao lại đột ngột bỏ đi.

Lúc này Tiểu Trì vụt đứng dậy
buông lời nhiếc mắng. Mao Cao vẫn cố ý giở nụ cười khinh thị, để chứng tỏ danh
phận mình khác hẳn mọi người, nhưng kỳ thực gã một phần ỷ vào thế mạnh người
đông.

Song phương đang lườm nhìn
nhau, bỗng từ sau lưng Mao Cao vọt nhảy ra một người. Đó là “Tả Thủ Thần Kiếm”
Đinh Y.

Đinh Y bước lên, quát:

- Lão Tiêu, huynh đệ ta thấy
ngươi già cả nên nể nang, nhưng nếu ngươi không biết điều thì chớ trách huynh
đệ ta đối xử ngươi không khách khí.

Tiêu Trì giận đến tái mặt, phẫn
nộ đến phát cười như cuồng. Lâm Kỳ Trinh lạnh giọng lên tiếng:

- Lão Tiêu, nếu lão tự lượng
được thân phận mình thì hãy mau kéo nhau rời khỏi nơi này, nếu đợi đến khi Đinh
đại ca ra tay thì muốn đi e rằng không kịp.

Tiêu Trì tức đến nỗi toàn
thân run lên, đám quần hùng đều nín thở theo dõi, vì biết rằng cuộc chiến sẽ
bùng nổ trong nháy mắt.

Tiêu Trì bỗng hét lên:

- Hôm nay lão phu phải giáo
huấn những kẻ ngang tàng xảo quyệt này mới được.

Dứt lời, thân mình đã bay vọt
ra như tên bắn. Lướt qua hai chiếc bàn, tung chưởng đánh thẳng vào Đinh Y.

Đinh Y cười gằn một tiếng, lách
người né tránh. Tiêu Trì thi triển tuyệt chiêu thành danh trên giang hồ, chưởng
pháp cũng kỳ dị, chưởng phong bạt ra vù vù, nhưng không ngờ chỉ là hư chiêu, chưởng
phong phát ra nửa chừng đột ngột chuyển hướng đánh tạt ngang vào vùng tiểu phúc
của đối phương.

Đinh Y hơi ngưng thần, thót
bụng lại, không ngờ trước mắt bỗng hoa lên, tả chưởng của Tiêu Trì phát ra sau
lại đến trước, biến chưởng thành trảo chộp vào mặt Đinh Y.

Đinh Y thất kinh, vội tung
hữu chưởng chống trả, lách người sang bên tránh hai chiêu của đối phương. Nhưng
hơi bị chùn thế đã bị đối phương chiếm tiên cơ, tả hữu tiền hậu đều dày đặc
chưởng phong của đối phương. Đinh Y trở tay không kịp.

Trong căn phòng náo loạn hẳn
lên, đám quần hùng đều dạt ra hai bên.

Mậu Văn lại đứng ra xa tận
song cửa, giống như sợ chưởng phong làm thụ thương vậy.

Mao Văn Kỳ án tay ở chuôi
kiếm, đôi nhãn châu mở to, đứng chắn ngang trước mặt Mậu Văn như để che chở cho
chàng. Nàng ước gì Đinh Y lùi lại để nàng thi triển tuyệt chiêu cho đối phương
biết mặt.

Lâm Kỳ Trinh trên nét mặt sắc
sảo lại hiện ra nụ cười giảo hoạt, đánh mắt nhìn sang Mao Cao, thấy sắc mặt của
Mao Cao cũng trở nên hung hiểm, sát khí đã trỗi dậy trong lòng, muốn thanh toán
Tiêu Trì ngay tại căn phòng này.

“Kim Lý” Tiêu Bình đứng ngoài
vòng chiến, muốn ra tay hỗ trợ phụ thân, nhưng thấy Đinh Y chỉ có tránh chiêu
chứ không phản công, xem ra đã rơi vào thế hạ phong.

Đám quần hùng đều ngạc nhiên,
thầm thì với nhau: “Tả Thủ Thần Kiếm” vốn là cao thủ nổi tiếng trên giang hồ, sao
hôm nay lại non kém như thế? Lẽ nào chỉ là hư danh mà thôi? Hay là tuyệt chiêu
của lão ta chưa xuất ra?

Những lời đó lọt vào tai Hồ
Chi Huy, gã ta kéo tay Mậu Văn, nói nhỏ:

- Mậu lão đệ, lão đệ thường
nói chưa tận mắt nhìn thấy võ công của các cao thủ, đợi lát nữa đây lão đệ sẽ
thấy.

Mậu Văn tuy làm ra bộ sợ sệt,
nhưng ánh mắt luôn di chuyển theo thế chiêu của Tiêu Trì và Đình Y.

Tiêu Trì bỗng cất giọng cười
hung dữ, hai tay phân chuyển hợp đánh vào vùng hữu uyển của Đinh Y. Thấy tình
thế nguy cập, mọi người đều kinh hãi thốt lên “A” một tiếng. Mao Cao mặt cũng
hơi biến sắc.

Nhưng Đinh Y vẫn bình tĩnh, trong
lúc phía Mao Cao định ra tay cứu viện, lão “hừ” một tiếng, hai tay dạt ra, ngửa
người búng ngược về phía sau.

Mọi người lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm.

Hầu Lâm vội lướt người bước
lên, xắn tay áo, nói:

- Đinh đại ca, đại ca nghỉ
tay, để tiểu đệ thay đại ca tiếp chiêu.

Tiêu Trì cười ha hả, lớn
tiếng:

- Tính Hầu kia, ngươi cứ bước
lên, xem có đỡ nổi chiêu của lão phu không?

Đinh Y mặt lạnh như băng, không
nói một lời, cởi phăng áo ngoài ném xuống đất, trên người phát ra những tia
xanh lè, thì ra ở thắt lưng có đeo bảy thanh tiểu kiếm. Đám quần hùng thấy vậy
đều lạnh người.

Mao Cao giở nụ cười hiểm ác, nói
với Mao Văn Kỳ.

- Kỳ nhi. Đinh đại thúc hôm
nay đã thật sự nổi giận rồi đấy. Rồi con sẽ thấy tuyệt chiêu “Tử Mẫu Song Phi” dương
danh thiên hạ của Đinh đại thúc nhưng phải thận trọng kẻo bị thụ thương.

Mao Văn Kỳ đáp lời nhưng
trong lòng không phục, kể cả Mao Cao nàng ta cũng còn chưa để mắt tới, huống gì
là Đinh Y?

Đinh Y cởi bỏ áo ngoài xong, cười
hắc hắc lên giọng:

- Lão Tiêu, ngươi tự tìm lấy
cái chết.

Cha con họ Tiêu lúc này mặt
mày trông rất khó coi, Tiêu Bình vội lướt lên bên cạnh phụ thân nói:

- Phụ thân, để Bình nhi thay
phụ thân tiếp chiêu với lão ta.

Tiêu Binh thấy Đinh Y ra thế
như vậy, sợ phụ thân ứng phó không nổi, làm tiêu tan thanh danh mấy mươi năm
nay, nhân vậy mới định ra tay thay phụ thân.

Lâm Kỳ Trinh cười nhạt nói:

- Tiểu tử kia, ngươi vội gì, muốn
chết cũng không nên vội như thế, tuy nhiên...

Thị nhếch môi cười nói tiếp:

- Lão Tiêu, lão nếu cảm thấy
khí lực không còn nữa, thì hãy nghỉ một lát để lấy hơi cũng không sao.

Những lời đó như những nhát
dao rạch vào mặt đối phương. Tiêu Trì tức giận phất mạnh râu, cổ tay xoay nhanh,
đã rút từ trong tay áo ra một cặp binh nhẫn sáng loáng, dài độ một thốn, đó
chính là Phân Thủy Nga Mi Đao, một loại lợi khí hiếm thấy trong võ lâm.

Đám quần hùng xôn xao hẳn lên,
nên biết rằng người nào không có võ công cao cường sẽ không dám sử dụng loại
binh nhẫn đó.

Nhưng Đinh Y vẫn cười nhạt, cặp
hung quang rực lên chiếu thẳng vào đối phương, ánh kim quang lóe sáng, thanh
trường kiếm sau lưng đã nằm gọn trong tay trái.

Lão uốn người vung tay, thanh
trường kiếm từ phía dưới chém bạt lên trên, mở miệng thở “vù vù” một tiếng, hét
lên:

- Xem chiêu.

Kiếm thế như cầu vồng bổ
thẳng xuống người Tiêu Trì.

Tiếng kim loại xáp vào nhau
chát chúa vang lên, nhân ảnh phân ra. Thì ra khi ngọn kiếm của Đinh Y chém
xuống Tiêu Trì đột ngột sấn tới một bước, cặp đoản đao trên tay đã đánh bật
ngọn kiếm của Đinh Y ra ngoài.

Thanh trường kiếm của Đinh Y
được luyện từ những chất tổng hợp đặc biệt do sư phụ truyền lại, cú đánh đó
chẳng hề làm tổn hại thanh kiếm.

Tiêu Trì tay phải nắm thanh
đoản đao, đoản đao tay trái đưa thẳng ngang ngực. Song phương lườm nhìn nhau
như hai con gà chọi đợi cơ hội để lao vào tấn công.

“Tả Thủ Thần Kiếm” Đinh Y
tiếp nghiêng người lách tới, thanh kiếm hoa lên bạt sang phía phải và bẻ ngoặc
hướng chém vào đối phương “vù vù” liên tiếp hai nhát.

Tiêu Trì hét lên một tiếng, tay
phải vung đoản đao phong trú thân kiếm, tay trái tức tốc xuất chiêu “Thanh Long
Xuất Vân” luồn đâm thẳng vào “Trầm Phi huyệt” bên mép mũi của đối phương.

Những kiếm pháp của Đinh Y
biến hóa muôn đường, hư thực khó phân. Lúc này mũi kiếm chếch xuống rồi bạt
ngược lên với thế đao “Chuyển Âm Dương Hướng” đâm vào người đối phương.

Lão ta thi triển những thế
chiêu mà trong võ lâm rất ít thấy, những đường kiếm vô cùng lợi hại. “Kim Lý”
Tiêu Bình đứng ngoài thấy vậy lòng bàn tay toát mồ hôi, lo cho sự an nguy của
phụ thân.

Nhưng cặp Nga Mi đoản đao
trong tay Tiêu Trì bạt, đỡ, đâm, chuyển thế liên tục, phá được những hiểm chiêu
của đối phương. Thân hình to lớn, lại ở trong căn phòng chật hẹp, bộ râu dài
bay tỏa tứ phía, nhưng khi xoay chuyển ở chân lão không hề phát ra một tiếng
động.

Cặp đoản đao trên tay cũng
lợi hại không kém ngọn kiếm của đối phương, đúng là “Nhất thốn đoản, nhất thốn
hiểm” (ngắn một thốn lại nguy hiểm một thốn).

Tiêu Trì vừa rồi nghênh tiếp
mấy chiêu của đối phương, đã nhận ra uyển lực của đối phương không bằng mình. Lão
ta lịch duyệt mười mấy năm trong chốn giang hồ, kinh nghiệm nhiều khi ra tay.
Vừa phát hiện nhược điểm của đối phương, Tiêu Trì không bỏ lỡ cơ hội, hơi thoái
lùi một bước, liền vung cặp đoản đao tấn tới phong trú ngọn kiếm đối phương.

Không ngờ thanh trường kiếm
trong tay Đinh Y vừa đến nửa chừng đột ngột thu hồi trở lại, người cùng kiếm
thoái lui tám xích, tay phải thọc vào thắt lưng, bàn tay vung ngược ra lập tức
có một luồng kim quang từ tay lão phóng bay ra.

Tiêu Trì hơi khựng người, đã
thấy tia hàn quang phóng thẳng vào ngực mình, lão vội giương cặp đoản đao lên
chắn đỡ. Bỗng nghe hai tiếng xé gió “vù, vù” trước mặt đã xuất hiện hai đạo hàn
quang khác phất ra sau, nhưng đến trước, một tả một hữu phóng thẳng vào hai
chân lão.

Tiêu Trì hết sức kinh hãi, vội
ngửa người lui ra sau.

Đám quần hùng đều trợn to mắt
nhìn, có người buột miệng thốt lên:

- Từ mẫu song kiếm.

Tuyệt chiêu thành danh của “Tả
Thủ Thần Kiếm” quả nhiên bất đồng phàm hưởng, ba ngọn tiểu kiếm phóng ra như
tên bay, nhằm vào ba điểm khác nhau.

Thanh trường kiếm trong tay
như cũng bạt tới cùng lúc với ba tiểu kiếm, tay phải lão vẫn án ở thắt lưng.

Mọi người đều biết rõ Tiêu
Trì có thể tránh được thanh “Mẫu kiếm” trên tay trái của Đinh Y nhưng không thể
thoát được ba thanh “Tử kiếm” phát ra ở tay phải đối phương. Xem ra “Hỏa Nhãn
Kim Điêu” Tiêu Trì mấy mươi năm xưng hùng trên thủy lộ giờ đây sắp phải tuyệt
mệnh bởi tuyệt chiêu “Tử Mẫu Song Phi”.

Trong giây phút quyết định
sinh tử của một người, trên mặt mỗi người toát ra thần sắc khác nhau, hiển
nhiên những suy nghĩ trong đầu họ không giống nhau.

Mao Cao hiện nụ cười hung ác.
Lâm Kỳ Trinh tỏ ra rất đắc ý. Hầu Lâm đôi mắt thoáng động. Hồ Chi Huy mở to mắt
nhìn. Mao Văn Kỳ trong lòng lại thầm nghĩ: “Chiêu đó cũng không có gì là tuyệt
diệu...”

Còn Mậu Văn thì sao? Chàng ta
vẫn hiện nụ cười khó hiểu trên môi, nhưng lần này nụ cười đó mang đầy tính
thương cảm và nhân tình.

“Kim Lý” Tiêu Bình đôi mắt đỏ
rực như lửa, hét một tiếng dậy trời, lao người bổ tới bỗng cảm thấy tiếng gió
vút qua trước mắt lạnh rát, thì ra ba thanh tiểu kiếm đó bay lướt qua trước
mặt.

Tiếp theo là “cạch, cạch, cạch”
ba tiếng phát lên, ba thanh tiểu kiếm cùng cắm phập vào cột trụ của tửu lâu, chỉ
còn lại ba chuôi kiếm lộ ra ra ngoài đang còn rung.

Mọi diễn biến chỉ xảy ra
trong chớp nhoáng, Tiêu Trì trợn mắt ngạc nhiên.

không ngờ ba thanh tiểu kiếm
đang bay thẳng vào người lão, giờ lại đột ngột chuyển hướng cắm phập vào cột
trụ?

Lão tung người đứng thẳng lại,
vừa mới định thần, bỗng nghe “cạch” thêm một tiếng nữa, lại thấy một ám khí bay
cắm sâu vào bức tường, và đám quần hùng đều kinh loạn hẳn lên.

Vật ám khí đó bay vào trong
lúc Đinh Y đang chuẩn bị vung kiếm chém tới.

Loại cao thủ võ lâm như Đinh
Y, bất kể trong tình huống nào cũng rất cảnh giác.

Bởi vậy khi phát giác có
tiếng gió phát ra từ ám khí đang bay sát bên hông, lão buộc phải thu hồi thế
kiếm, vội lách người sang một bên, mặt tái hẳn đi. Lão quét mắt nhìn quanh, thấy
bọn Mao Cao đều đổi sắc mặt, đám quần hùng cũng thất thanh kêu lên.

Đinh Y ngầm phán đoán ám khí
đó phát xuất từ đâu, rõ ràng là từ cửa bay vào. Nhưng lúc này Mao Cao đã phản
ứng rất nhanh, quay nhìn ra song cửa, cũng không thấy ai cả, trên cũng vắng
lặng không người, những tay đại hán canh giữ suốt đêm giờ này cũng kéo nhau đi
ngủ cả.

Ánh sáng ban mai chiếu rọi
vào căn lầu đối diện phía bên kia đường, nhưng bên đó cũng tĩnh mịch vắng lặng.

Mao Cao dù có cơ trí thâm
trầm, lúc này cũng không khỏi hoang mang, vội quát:

- Lão tứ, ra ngoài nhìn xem.

Hầu Lâm liền ứng thanh và
nhún người bay ra song cửa. Mao Cao bước tới bức tường đối diện, nhổ ám khí găm
trên tường ra xem.

Thì ra một thanh Kim kiếm.

Vừa rồi mọi người đều tập
trung vào ngọn kiếm của Đinh Y, nên không có ai biết ám khí từ đâu phát ra.

Chính ngay Mao Cao cũng phát
giác có ám khí từ cửa bay vào, đến khi gã quay đầu nhìn thì ngoài cửa lại không
có người.

Mao Cao cầm thanh Kim kiếm
trên tay, đôi mày nhíu lại. Lúc này Đinh Y cũng bỏ Tiêu Trì sang một bên, lướt
người đến đứng cạnh Mao Cao, đôi mắt chằm chằm nhìn thanh Kim kiếm miệng lẩm
bẩm:

- Lại là hắn ta?

Mao Cao gật nhẹ đầu, cặp hung
quang rực lên quét nhìn trên mặt những người đứng cạnh song cửa. Người đầu tiên
là Hồ Chi Huy, lúc này gã ta đang quay người nhìn ra ngoài song cửa, lại quay
vào nhìn sững thanh Kim kiếm trên tay Mao Cao.

Đứng cạnh bên Hồ Chi Huy là
Mao Văn Kỳ, đầu ló nhìn ra ngoài cửa, và bên cạnh nàng là chàng phú gia công tử
Mậu Văn.

Mao Cao xoay chuyển dòng suy
nghĩ: “Vừa rồi thanh Kim kiếm này là từ phía bên trái ta bay vào, chính là
những người ở phía bên tay trái phát...”

Gã quét nhìn thêm một lượt
nữa, đôi mày nhíu lại càng rậm hơn, nghĩ tiếp. “Hồ tam thúc và Kỳ nhi dĩ nhiên
không phải rồi, duy chỉ có một người có khả năng chính là tên Mậu Văn này. Hừ.
Hắn nói hắn không biết võ công, ta có phần không tin, nhưng nếu nói hắn là Kim
Kiếm Hiệp thì cũng không thể. Thế thì thanh Kim kiếm này chỉ có từ ngoài cửa
bay vào. Nhưng xem ra dường như cũng không phải...”

Mao Cao suy nghĩ mãi cũng
không tài nào tìm ra nguyên nhân, nét mặt sạm lại, gã lặng lẽ bước tới sau lưng
Mậu Văn, đưa tay vỗ vào vai chàng, có ý muốn thử xem, nên gã đã vận đến năm
thành công lực.

Gặp lúc Hồ Chi Huy vừa quay
lại nhìn qua, thấy vậy bất chợt thốt lên:

- Đại ca làm gì vậy?

Mao Cao liền thu hồi chân lực,
chợt khẽ vỗ nhẹ vào lưng Mậu Văn, miệng mỉm cười, trong đầu lại nghĩ: “Hắn ta
và Hồ tam đệ đã thân thiết như vậy nghĩ rằng cũng không đến nỗi làm những
chuyện đó.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3